Nuông Chiều Em Nhiều Chút

Chương 9: Anh đừng có xấu hổ



Đôi đũa trong tay Nghiêm Bách rơi lộp độp, ánh mắt anh hốt hoảng, mũi chân hơi hướng ra ngoài, chuẩn bị... chạy!

Trước khi kế hoạch thành công, đã bị Quỳnh Thi nắm chặt cái đuôi kéo lại.

“Em sẽ minh oan cho anh mà, anh tránh em làm gì.” Cô gái nhỏ nôn nóng giữ chặt bắp tay Nghiêm Bách. Bắp tay anh quá to mà tay cô lại quá nhỏ, hai bàn tay phải ôm lại mới miễn cưỡng giữ được người.

Xung quanh có không ít đôi mắt nhìn về hướng này, họ đã bắt đầu để ý khi Quỳnh Thi bước chân vào hẻm rồi tự nhiên ngồi đối diện đại ca hung dữ của Trường phổ thông Niên Đoàn. Trong lòng ai cũng kín đáo nể phục cái gan bự tổ chảng này, đồng thời cũng thắc mắc danh tính nữ sinh xinh đẹp rạng ngời kia.

Càng ngày càng có nhiều ánh nhìn chăm chú ngó sang, cả người Nghiêm Bách cứng đờ, làm vẻ vô tâm hất tay Quỳnh Thi ra.

Quỳnh Thi ôm tay, vẻ mặt vô tội nhìn nhìn.

Quần chúng: A a a, đúng là cái đồ không biết thương hoa tiếc ngọc, xứng đáng bị đem đi c.h.é.m đầu thị chúng!

Nghiêm Bách cụp mắt cúi đầu, tay phải hơi run lên, gắp từng đũa bánh canh cho vào miệng.

Mu bàn tay vẫn còn tê rần, hơi ấm và làn da mềm mại ấy vẫn còn để lại xúc cảm chân thực. Tim Nghiêm Bách đập tưng bừng như lễ hội, dưới mái tóc ngắn ngủn, vành tai từ từ ửng đỏ và tràn lan xuống tận cổ.

Quỳnh Thi dựa vào bàn, hai tay ôm mặt, không biết chuyện gì hết, vẫn nói không ngừng nghỉ: “Ngày mai anh đừng có chạy nữa nha. Như Ánh nói ngày mai lớp anh có trận đ.á.n.h bóng chuyền với lớp em, sau khi đ.á.n.h xong em sẽ đính chính chuyện ngày hôm đó.”

Anh làm như không quan tâm, cố gặng ra câu hỏi để che giấu sự mất tự nhiên của mình: “Định nói như nào?”

“Em sẽ nói em cổ vũ cho anh vì chúng ta là hàng xóm, đã là hàng xóm thì phải có tình cảm xóm ghiền.” Cô len lén thăm dò cậu thiếu niên đang cúi gầm mặt ăn lấy ăn để, nhỏ giọng nói tiếp: “Anh không hề cố ý làm em mất mặt, mà là chuyện xui rủi thôi.”

Thấy người nọ không có phản ứng gì, gan cô lại lớn hơn một chút.

Quỳnh Thi sát người tới, bổ sung thêm: “Hmm… anh Bách này, em nói thật nhé.”

“Em thấy kỹ năng của anh còn hơi hậu đậu, hôm đó sợ anh buồn nên em không nói thẳng. Nhưng mà không sao, cứ chăm chỉ luyện tập là ổn ngay, anh đừng có xấu hổ mà làm dang dở ước mơ.”

“Đính chính xong chuyện này là anh có thể tập luyện thoải mái, tiếp tục đam mê. Cố lên!”

Dứt lời, cô còn làm hai nắm đ.ấ.m nhỏ, cổ vũ tinh thần cho Nghiêm Bách.

“…”

Nghiêm Bách đang ăn, nghe cô lảm nhảm mà ho sặc sụa. Anh tưởng thiếu điều cọng bánh canh lòi ra khỏi lỗ mũi luôn rồi.

Quỳnh Thi ngây ngô chớp mắt, rất chu đáo mà đưa khăn giấy trong balo cho anh.

Anh ho không ngớt, mặt mày đỏ lại thêm đỏ: “Quỳnh… khụ khụ khụ Quỳnh Thi, cô đừng có nói nữa, để cho ông đây sống yên ổn ăn hết tô bánh canh đã chứ.”

Cơn ho chập chừng ngừng lại, anh đỏ con mắt trừng cô một cái, bưng tô lên hút một cái rộp. Một tay chống lên đầu gối, một tay cầm khăn giấy lau miệng, điệu bộ lưu manh hung tàn của đại ca lộ rõ, anh hất càm, phóng khoáng hỏi: “Ăn không?”

Cô ngó nghiêng, theo thói quen định kêu bà chủ cho xin cái menu.

Đại ca hừ lạnh, dứt khoát kêu một tô bánh canh đầy đủ, Quỳnh Thi rụt cổ lại, nét mặt lên án: “Em còn chưa nói ăn gì mà.”

“Ăn trực uống chùa thì không được phép đòi hỏi, biết chưa?” Nghiêm Bách cười xéo sắc, phóng tầm mắt sắc như d.a.o về phía cô, giọng cảnh cáo: “Kêu gì ăn nấy đi.”

Cô gái chống càm, ngoan ngoãn ngồi đó.

Nghiêm Bách nhếch chân mày, thấy là lạ: “Sao nay không cãi lại?”

Cô gái chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ, đáp: “Ơ, em thấy anh nói đúng, từ lúc anh bảo khao em là em thấy mọi lời nói của anh đều là chân lý.” Cô lắc lắc đầu, vẻ mặt vô tội: “Em không cãi được.”

“…” Anh xùy miệng. Hết nói nổi!

Nhìn Quỳnh Thi xúc từng muỗng nhỏ ăn, Nghiêm Bách ngáp dài ngáp ngắn.

Cô nhóc này ăn lâu quá.

Khuôn miệng bé bé xinh xinh thổi mấy chục cái rồi mới cho vào miệng, dường như cô chưa từng ăn món này, mỗi lần ăn một muỗng là mặt mày nhăn lại, vẻ mặt tận hưởng sung sướng, cười tít cả mắt. Nghiêm Bách ngoài mặt miệng chê bai, đôi mắt phán xét nhưng nét mặt ấy lại vô cùng cưng chiều, anh chống tay lên đầu gối, nhìn cô ăn ngon lành, không nhịn được mà lén cười tủm tỉm.

“Này, ngày mai định làm như vậy thật à?”

“Vâng. Vì để cho anh không áp lực tâm lý, sau này em chỉ âm thầm cổ vũ trong tim thôi.” Cô đá lông nheo với anh, cười nói: “Nếu anh thấy trong đám đông có mặt em, anh cứ tin rằng trong lòng em đang cổ vũ anh đó.”

Tay Nghiêm Bách chống càm, nhíu mày hỏi: “Nói vậy là mai không cổ vũ cho tôi à?”

“Đúng ạ.” Quỳnh Thi chớp đôi mắt lấp lánh, hai má trắng nõn hơi phồng: “Anh muốn em cổ vũ cho anh phải không?”

Hỏi xong, cô lại bày ra gương mặt tiếc nuối: “Nhưng ngày mai chúng ta là đối thủ, em không thể phản bội lớp mình được.”

Nghe vậy, Nghiêm Bách giận run người.

Ngày mai anh nhất định phải cho cái bọn lớp 11B8 xụi cánh kêu cha gọi mẹ, cho Quỳnh Thi thấy được ông đây lợi hại thế nào, lúc đó cô sẽ phải ôm chân anh khóc thật to, đồng thời kêu gào bốn từ: Anh Bách đỉnh quá!

“Vậy mà miệng bảo tình làng nghĩa xóm.” Nghiêm Bách liếc mắt một cái, cố ý châm biếm.

Cô nàng nhanh chóng đáp trả: “Tình làng nghĩa xóm cũng phải phân minh đó nha.” Ngẫm lại thấy anh nói cũng có phần hợp lý nên cô bấm bụng tiết lộ vài câu:

“Lớp em dữ dội lắm á, đ.á.n.h siêu hay luôn. Em mến anh lắm mới tiết lộ cho anh nghe đó, anh đừng lo chuyện em sẽ cổ vũ cho ai, anh phải lo cố gắng tập luyện đi.”

Nghĩ nghĩ một chút, cô nàng buông muỗng trên tay, chòm người tới vỗ vỗ vai anh: “Nếu lần này lại thua, anh cũng đừng có tủi thân nha.”

Hai năm đạt giải nhất môn bóng rổ - Nghiêm Bách: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh sững sờ: “Cái chuyện đính chính gì đó thì thôi khỏi đi, ông đây không quan tâm.”

Cái bệnh mắc truy cứu của Quỳnh Thi lại trổi dậy: “Nếu không nói là mọi người đồn ầm lên, anh Bách lại phải ráo riết chạy, như vậy thì mệt lắm.”

Anh nhìn cô, ánh nhìn yếu ớt đầy bất lực, cười lạnh một cái: “Nhờ ơn ai đó.”

“Đúng rồi, em cũng nghĩ giống anh.”

“Nghĩ gì?”

“Thì cái người tung tin đó ạ.”

Nghiêm Bách bóp trán, trợn mắt thở một hơi nặng nề, cúi gầm mặt lầm bầm: “Ông nói gà bà nói vịt.”

Quỳnh Thi: “Anh Bách ơi, đây là bánh canh cua, không có thịt gà thịt vịt gì đâu.”

“?” Nghiêm Bách chịu hết nổi, nghiến răng khẽ quát: “Tôi nói cô bị lãng tai!”

Quỳnh Thi lãng tai: “…”

Cô ghé môi sang, thầm thì: “Bệnh này trời biết đất biết, và anh biết thôi đó nha.” Dứt lời còn nháy mắt anh một cái ‘beng’.

Nghiêm Bách sững người, há hốc miệng nhìn cô gái nhí nhảnh kia, muốn nói lại chẳng thốt ra được lời nào.

Quỳnh Thi nhìn anh, vẻ mặt nghịch ngợm cười khúc khích: “Em đùa đó, hi hi hi.”

“…”

Bữa trưa đã giải quyết xong xuôi, Quỳnh Thi lẽo đẽo theo sau Nghiêm Bách, anh đi sang trái cô nắm quay cặp chạy bước nhỏ theo sau, anh lại lảng sang phải, cô cũng nắm dây quai cặp chạy theo. Nghiêm Bách bất lực đến mức phì cười, chống hông đứng nhìn cô đăm đăm: “Cho ăn một bữa rồi sao không về đi?”

Quỳnh Thi hé môi, vẻ mặt vô tội: “Ơ? Anh không về nhà ạ?”

Anh liếc mắt nhìn sang, anh ngửi thấy mùi gài, ngay lập tức híp mắt nhìn cô sâu xa: “Quản tôi đi hay về làm gì?”

Không có câu trả lời như trong tưởng tượng, cô hơi xụ mặt nhưng cũng nhanh chóng vui vẻ, cơ thể lắc qua lắc lại vài cái, cười tủm tỉm: “Vậy… em về nha.”

Quỳnh Thi xoay người, bước chân thoăn thoắt, vừa đi vừa ngâm nga. Thiếu nữ trên hàng cây xanh rợp bóng mát, dáng vẻ yêu đời, nhìn vào liền lay động.

‘Em Chánh phải đi rước bạn đi học, vừa hay em cũng muốn đi bộ rèn luyện sức khỏe.’

Đường về cách xa tới mấy cây số, đường thôn quê không có phương tiện di chuyển như xe buýt hay taxi như trên thị trấn. Ở đây người dân đại đa số là đi xe đạp, nhà giàu lắm cũng chỉ dừng lại ở mức xe số nhưng cũ kỷ được mua lại của những người ở trên thị trấn.

Nghiêm Bách nhớ lại câu nói thật thà của Quỳnh Thi, anh vò đầu bứt tóc, chạy đi lấy xe đạp.

Quỳnh Thi thấy một luống hoa mười giờ trước cửa nhà người dân, cô hớn hở ngồi xuống ngắm một chút, dì chủ nhà thấy cô bé cấp ba đáng yêu liền cho mỗi màu một gốc về trồng. Cô vui vẻ xách túi nilon chầm chậm đi về phía trước, tới chỗ bán xoài, chủ bán lại cho Quỳnh Thi hai quả.

Cô cười vô tư, vui vẻ đến mức lắc lư người mấy cái.

Ngoại hình Quỳnh Thi quá đáng yêu, nhìn sơ qua cũng biết là con nhà gia giáo, gặp ai cũng cúi đầu chào hỏi, trông rất ngoan hiền. Mỗi nơi cô đi qua liền lấy thiện cảm của mọi người, thoáng chốc hai tay Quỳnh Thi đầy ấp đồ.

Bên kia đường, Gia Chánh há hốc mồm, bà chị họ tiểu thư của cậu đang cười tủm tỉm cúi đầu cảm ơn người tặng ba trái bí đao. Cậu cứ đinh ninh cho rằng cùng lắm là một tháng Quỳnh Thi sẽ khóc la om sòm đòi quay lại thành phố ngay, cứ ngỡ người như Quỳnh Thi làm sao hòa nhập được ở nơi này, không ngờ không những hòa nhập tốt mà còn muốn hòa tan!

Người phía sau choàng tay qua cổ Gia Chánh, kéo cậu một cái: “Đi vào đ.á.n.h bi da, thẩn thờ cái gì vậy?”

Đôi mắt cậu rời khỏi người Quỳnh Thi, hờ hững đáp: “Ờ.”

“Nay tính đặt bao nhiêu?”

Gia Chánh sờ sờ túi quần: “Nay mẹ tao cho ít tiền, cộng lại với tiền để dành thì cũng được một trăm.”

“…”

Nghiêm Bách hớt ha hớt hải đạp xe, chỉ sợ Quỳnh Thi đi xa rồi, không ngờ cô gái thật thà nào đó còn chưa ra khỏi phạm vi trường, tung tăng hớn hở cười với hai tay đầy túi đồ. Anh dừng xe bên cạnh, không khỏi thắc mắc: “Quỳnh Thi, cô đang đi chợ hả?”

Quỳnh Thi cười tươi như hoa, nụ cười nhẹ nhàng mang theo nét trong trẻo. Cô tự hào đem đồ trong tay ra khoe mẽ: “Anh Bách anh xem nè, các cô chú tặng cho em đó!”

Nghiêm Bách khoanh tay, cười cười: “Vì sao lại cho?”

Quỳnh Thi chu chu môi, nũng nịu đáp: “Thì tại người ta dễ thương chứ sao~”

Anh cười lớn, lộ ra mười cái răng trắng tinh, khi cười lên Nghiêm Bách không còn dáng vẻ khó gần hay hung hăng mà mang một dáng vẻ đẹp trai lạ thường. Tuy mái tóc bồm xồm, gu ăn mặc trong mắt dân thành phố là hơi quê mùa nhưng nhan sắc của anh đã gánh hết tất cả các khuyết điểm ấy.

Quỳnh Thi thấy anh cười đẹp trai quá, bất giác gò má nóng lên, cô hốt hoảng cúi đầu.

“Ừm, người ta dễ thương thật.”

Nghiêm Bách không thể không công nhận, đối với anh Quỳnh Thi có hơi phiền, nhưng không phải cố ý phiền mà cô quá thật thà rồi dẫn đến việc làm phiền, đôi khi cô còn không ý thức được việc đó. Nhưng cũng phải công nhận thêm, Quỳnh Thi rất dễ thương và nhiệt tình, y như lời ngày hôm đó cô đứng trước lớp giới thiệu về bản thân.

‘Mình siêu siêu thân thiện luôn.’

Nếu anh là người buôn bán bên đường, cũng nhất định đem đồ tặng cho Quỳnh Thi.

Quỳnh Thi sống trong nhung lụa từ nhỏ, lễ nghi cơ bản cũng đã học đến sành sỏi, cô cư xử đôi khi nồng nhiệt nhưng không đi quá giới hạn, cũng không quá phô trương, nhẹ nhàng trong sáng, thật thà và lễ phép.  

Anh giành lấy những túi nilon trên tay Quỳnh Thi, treo chúng lên cổ xe đạp.

Nhẹ nhàng nói với cô: “Lên xe anh Bách chở em về.”

Quỳnh Thi nhón chân lóng ngóng nhìn, xác nhận nét mặt Nghiêm Bách không gượng ép mới leo lên xe.