Nghiêm Bách thở dài, ba phần bất lực bảy phần như ba: “Anh Bách đây chỉ xem em là huynh đệ tình thâm thôi, cho nên em ném mấy cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu đi. Chúng ta không nghỉ chơi vẫn bền vững tình bạn, đừng có trốn tránh ông đây nữa.”
Anh gãi gãi ót, ánh mắt không nhìn lấy cô: “Ông đây đối với em không phải là cái dạng tình cảm kia...”
Lo sợ Quỳnh Thi phát hiện ra lời nói của mình toàn là dối trá, anh hắng giọng bổ sung thêm: “Nếu còn trốn, đừng trách ông đây cho nắm đ.ấ.m vào mồm!”
Ngoài miệng thì hùng hổ nhưng trong lòng lại đang thầm mắng mỏ chính mình.
Ai thèm làm huynh đệ tình thâm chứ!
Vẻ mặt Quỳnh Thi ngơ ngác, đang truyền tải những lời nói của anh xuống hệ thần kinh trung ương não. Một phút sau mới ngấm hết được ý nghĩa, cô ngu ngơ gật đầu, cười ngốc nghếch: “Vậy hở? Em cũng thấy chúng ta có tình cảm huynh đệ thân thiết hơn á.”
“Vậy bây giờ đi ăn được rồi chứ?” Nghiêm Bách nghệch mặt ra hỏi.
Thiếu nữ như hoa hồng sống lại, vui vẻ vô cùng, hai mắt sáng như đèn pha: “Nếu anh đã nhọc lòng mời thì em đồng ý, hí hí hí.”
Anh xoa loạn mái tóc mềm mượt, giọng điệu cưng chiều: “Nói đến ăn thì em vui lắm.”
“Vui ạ.” Quỳnh Thi nói: “Nhưng mà á, mặc dù anh mời em nhưng em muốn chúng ta cưa đôi.”
“Không đồng ý.”
“Tại sao?” Cô nhíu mày.
“Có đàn ông con trai nào mà mời gái đi ăn rồi bảo cưa đôi không? Không được, mất mặt lắm!”
Quỳnh Thi phồng mang trợn má, bắt đầu bùng nổ: “Nhưng anh vừa bảo em là huynh đệ rồi còn gì.”
“…” Thì sao?
“Nếu là huynh muội thì em không cãi lại anh, nhưng đã là huynh đệ thì có gian khổ cũng phải chia phần nhau, có bữa cơm thì phải chia đôi, tình huynh muội không có chia được đâu nha.”
Ý cô nhóc này bảo nếu anh đã xem cô là ‘thằng đệ’ thì phải cho cô trả tiền như vậy mới là bản lĩnh ‘đàn ông’.
Sân trường thưa thớt bóng người, dưới muôn ngàn vẻ đẹp của thiên nhiên cây cỏ, thiếu nữ trắng trẻo xinh xinh nhảy chân sáo đi phía trước, tay chỉ trỏ miệng nói không ngừng, thiếu niên cao lớn phía sau không nói gì, chỉ là khóe môi nhẹ nhàng cong lên, ánh mắt tuyệt đối cưng chiều.
Buổi chiều nọ, Quỳnh Thi ôm cái rổ tre đi từ nhà cậu út ra, vừa hay gặp Gia Chánh lách cách đạp xe đạp lơn tơn trở về. Cô biết em họ không thích mình, nhưng chung sống dưới một mái nhà, lảng tránh nhau thì rất kì cục kẹo. Thế là cô chị họ Quỳnh Thi đứng trước cổng, cười tủm tỉm: “Chị qua nhà dì Hà đưa rau, em có muốn ăn bánh kẹo gì không?”
Gia Chánh chống chân xuống đất, nét mặt rất khó chịu, nói chuyện với Quỳnh Thi bằng thái độ cộc lốc: “Nếu có lòng như vậy thì đi mua dùm gói t.h.u.ố.c lá đi.”
Cái giọng khinh khỉnh của cậu vang lên.
Thấy biểu cảm em họ trông vô cùng đáng ghét nhưng Quỳnh Thi không ghét. Cô cảm thấy em họ chỉ bức xúc vì một điều gì đó thôi, chứ em họ cô tốt bụng lắm nha, mỗi sáng cho bạn quá giang, lúc ra khỏi tiệm bida còn đưa cho bạn mượn tiền mua bánh ăn nữa, đáng yêu lắm đó.
Miệng cậu độc ác nhưng tâm địa đơn thuần, nên cô mới không giận hờn gì cậu cả.
Cũng chính vì tấm lòng đó nên cô hay để tiền lên bàn học, coi như âm thầm giúp đỡ sự rộng lượng giúp đỡ người của cậu.
Gia Chánh, cứ như vậy mà phát huy tấm lòng từ bi giúp người nha, chị ủng hộ em!
Nhưng nói gì thì nói, em họ cô vẫn không tốt bụng bằng Nghiêm Bách đâu nha. Anh ấy cho cô quá giang còn khao cô ăn đủ thứ, chỉ cần có đồ ăn thì ai cũng đều xứng đáng xếp hạng nhất trong lòng.
Quỳnh Thi đã từng thấy nhiều học sinh trong trường hút t.h.u.ố.c lá, nói đâu chi cho xa, là đại ca ngõ Dân An này.
Vừa nghe ba từ đó, cô đã chau mày, nét mặt nghiêm túc dạy dỗ: “Em còn nhỏ, không được hút thuốc.”
“Không mua thì thôi, quản ông đây làm cái ch.ó gì.” Gia Chánh đẩy xe vào, còn không quên cho Quỳnh Thi một cái liếc mắt khó ưa.
Cô mím môi. Không quản thì không quản, chị sẽ không cho em tiền nữa đâu, hứ!
Nhà Phát Tài buôn bán tạp hóa nhỏ, chỉ bán vài thứ lặt vặt cần thiết. Trước cửa treo một đùm bánh oshi, trên cái bàn gỗ thấp chũng đặt vài hủ kẹo mút bắt mắt, bên trong nhà thì trưng những gia vị nấu ăn, nước mắm hay nước tương và những thứ linh tinh khác, số lượng không nhiều như những tạp hóa trên thành phố cho lắm.
Quỳnh Thi đứng khép nép trước cửa, lễ phép gọi vào.
Không lâu sau, bức rèm bên trong nhà được vén lên, một thân hình mập mạp ngáp ngắn ngáp dài bước ra.
“Ôi, Quỳnh Thi. Đến mua gì thế em?”
“Mợ út bảo em qua đưa rau cho dì Hà ạ.”
“Thế à. Vậy đưa cho anh đi.”
Phát Tài ôm rổ rau, miệng phì phèo phun thuốc, cô hỏi: “Anh Tài ơi, ở đây có t.h.u.ố.c lá dành cho nữ không ạ?”
“Có.”. “Không được bán!”
Cả hai âm thanh cất lên cùng một lúc, Quỳnh Thi và Phát Tài quay sang nhìn ra ngoài một cái.
Sắc mặt Nghiêm Bách trầm ngâm ngồi trên xe, cổ tay áo sơ mi đen xoắn lên một khoảng, lộ ra cánh tay với những đường gân mạnh mẽ rắn chắc. Anh vừa dắt xe ra khỏi nhà, nghe âm giọng nhỏ nhẹ vang lên đã biết người bên tiệm Phát Tài là ai. Vì cũng trễ giờ làm nên anh không qua chào hỏi định chạy đi làm luôn, lại không ngờ Quỳnh Thi hỏi mua t.h.u.ố.c lá, anh thắng xe lại muốn cắm đầu.
Cô gái nhìn mặt tối thui khó coi của đại ca, nghiêng đầu một bên, vẻ mặt ngơ ngác.
Không hiểu chọc vị đại ca này ở chỗ nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghiêm Bách hơi gấp cho công việc nên dặn dò nhanh: “Tuyệt đối không bán, để tao biết mày lén bán, về tao thẻo thịt mày.”
Chiếc xe đạp phắn đi nhanh, Phát Tài ngượng nghịu gãy đầu.
“Em nghe rồi đó, anh Bách không cho anh bán. Mà hút t.h.u.ố.c có hại cho sức khỏe lắm, em đừng có hút, em tập tành theo ai mà hút vậy?”
Quỳnh Thi không tập trung nghe, thấy Nghiêm Bách vội vã nên cứ ngó nhìn theo.
Phát Tài nhìn phương hướng xa xa, trố mắt hỏi: “Đừng có nói là tập theo anh Bách đó nha.”
Cô xua tay, nét mặt trịnh trọng: “Em mua cho Chánh.”
Thuốc lá nữ sẽ nhẹ hơn so với t.h.u.ố.c lá bình thường, mua cho Gia Chánh hút được.
“Thằng quỷ nhỏ đó bắt em đi mua à.”
“Dạ không, em muốn mua cho em ấy thôi.”
“Em muốn mua thì mua t.h.u.ố.c lá bình thường ấy, mua t.h.u.ố.c lá nữ hút chắc nó đội quần đi học. Đâu rồi, để anh kiếm coi, đây đây, đây là loại nó hay hút nè.”
Phát Tài nhét vào tay Quỳnh Thi, mồm miệng nhanh nhạy nói thêm: “Anh Bách cũng hay hút loại này lắm.”
Nhìn gói t.h.u.ố.c lá màu vàng, in một người đàn ông ôm n.g.ự.c ho. Cô thực sự không hiểu nổi, biết rõ hậu quả của việc hút thuốc, sao ai cũng đ.â.m đầu vào vậy, vả lại, ở độ tuổi này càng không được nhúng tay vào những thứ gây ra bệnh liên quan đến phổi.
“Mấy loại t.h.u.ố.c lá này có hại lắm, về sau anh Tài cũng đừng hút nữa, chuyển sang hút loại dành cho nữ, rồi dần dần bỏ thói hút thuốc.”
Cậu ta gãi mũi, cười hề hề: “Anh hút ít mà, em về mà nhắn với anh Bách ý, anh ấy hai ngày là hút xong một gói rồi.”
Bởi vì ở đây ít có người hút loại t.h.u.ố.c lá dành cho nữ, đợt sau sẽ không nhập hàng nữa, cho nên Quỳnh Thi quyết định mua hết, nói tiếng mua hết nhưng ở đây chỉ có năm gói là cùng.
Xách cái túi đen trên tay, Quỳnh Thi cảm ơn, vừa định rời đi nhưng anh bạn mập mạp gọi quay về. Cậu ta hơi thắc mắc về mối quan hệ giữa hai con người này, trước đây cũng có thấy anh Bách hẹn hò với mấy đứa con gái trong trường nhưng bọn họ ít gặp nhau ít đi chung với nhau, đôi khi còn chẳng nhớ mặt bạn gái.
Vậy mà mấy tháng qua, cậu ta luôn bắt gặp cảnh đại ca đèo Quỳnh Thi đi học rồi chờ tan học về chung, có đôi khi cậu ta về cũng hai người họ nữa cơ, thỉnh thoảng cũng bắt gặp cảnh đi ăn trên vỉa hè hoặc trong ngóc ngách hẻm cũ.
Eo ơi, tình cảm gớm!
Chính vì những điều trên, trong lòng cậu ta đã chắc nịch được một phân nửa sự thật.
“Em với anh Bách hẹn hò à?”
Quỳnh Thi ngẩn ra mấy giây, ngay lập tức lắc đầu: “Không có đâu nha, anh ấy nói, em trong lòng anh ấy là huynh đệ tình thâm.”
“…” Tình thâm cái rắm! Cậu ta quen Nghiêm Bách từ nhỏ đến lớn nhưng chưa bao giờ nghe bốn cái từ đó. Đây được gọi là có mới nới cũ, có gái là quên tình anh em!
“Mà anh Tài ơi, sao thứ tư tuần rồi anh Bách bị chảy m.á.u ở miệng vậy ạ?”
Câu chuyện được nhắc lại, cơn tức giận trong lòng Phát Tài lại bùng cháy: “Thì đ.á.n.h nhau với cái thằng Gia Chánh chứ ai. Nó kiếm chuyện, muốn đ.á.n.h tay đôi nhưng anh Bách không chịu, vậy mà nó giật lấy cặp của anh ấy chạy đi mất, làm cho tiền trong ngăn cặp rớt xuống khe bệ hoa. Anh Bách phải trèo qua để lấy đó, em cũng biết cái bệ hoa ở rìa tầng học nó hẹp cỡ nào rồi. Lấy được tiền xong thì thằng Chánh ngu chính thức được thỏa nguyện vọng đ.á.n.h tay đôi.”
Quỳnh Thi nghe mà hai mắt mở to, không ngờ chuyện lại kinh khủng như vậy.
“Em ấy làm rơi nhiều lắm hả anh?”
“Ờ, một trăm nghìn lận đó. Tiền đó là tiền thưởng đ.á.n.h trận bóng rổ với lớp em hồi chiều chủ nhật á, ngày đó ảnh đ.á.n.h hăng lắm, cứ như chủ nhân tờ tiền kia nhất quyết phải là tao.”
Dù chỉ là một trăm nghìn nhưng đủ khiến Nghiêm Bách liều mạng lấy lại. Cũng đã thấy, anh quý từng đồng tiền mà anh làm ra, nó được đ.á.n.h đổi bằng m.á.u bằng mồ hôi của mình.
Hôm đó, Nghiêm Bách dùng một trăm nghìn dẫn cô đi ăn khắp quán ở quanh trường học.
Về đến nhà, Quỳnh Thi vẫn không thôi bàng hoàng, Gia Chánh vậy mà đ.á.n.h nhau với Nghiêm Bách!
Trong nhà có bé Thu Ngân đang ngồi chơi, cô bé mến chị Quỳnh Thi lắm, vừa thấy đã ôm đồ chơi chạy lại. Cô bẹo gò má phúng phính, cầm tay cô bé lên xoa xoa.
Hai người họ đứng ở trước cửa phòng Gia Chánh.
Cửa làm bằng ván nên Quỳnh Thi đập nhẹ lên, gọi một tiếng: “Chánh ơi.”
Người bên trong có vẻ cục mịch, giây sau cửa phòng bị ai đó thô bạo kéo ra. Cửa ở đây đa số lấy ván đống thành, về phần chốt cửa thì lấy cây gỗ dài, dùng dây chì xoắn một đoạn lên giữa cây gỗ rồi mắc vào thanh ngang trên ván, mỗi lần muốn đóng lại thì cứ việc cầm cây gỗ bắt chéo hay mắc ngang lại là chắc hơn cả khóa gài.
Đoạn gỗ dài lơ lửng sau lưng cậu trai mặt cau có, Quỳnh Thi cứng mặt, đưa một gói t.h.u.ố.c cho cậu.
“Em đừng hút loại kia nữa, hút cái này đi.”
Nào ngờ vừa nhìn một cái, Gia Chánh đã gạt phanh đi, mu bàn tay cô đau rát đỏ bừng, có thể thấy năm lầng ngón tay in trên da, mà hộp t.h.u.ố.c thì bị văng ra xa, nằm sâu trong kẹt.
*Chát*
Cậu đập một phát vào tay, vang lên âm thanh chan chát, đến cả bé Thu Ngân cũng phải giật mình, đưa đôi mắt to tròn có phần sợ hãi nhìn anh trai.
Lần đầu tiên hai mắt Quỳnh Thi ửng đỏ, giọng cô nghèn nghẹn: “Chị lo sức khỏe của em nên mới mua loại này, em không thích thì từ nay về sau chị không mua nữa.”
Gia Chánh vốn dĩ rất bực tức, có vẻ là do trận thua hôm nay nên cậu có phần khó chịu hơn. Khi thấy đôi mắt đỏ hoe của Quỳnh Thi, sự tức giận thoáng chốc dịu xuống, cậu có chút lúng túng.
Quỳnh Thi quay người nấc từng tiếng rồi chạy đi, cậu ở phía sau luống cuống đứng nhìn, không gọi mà cũng chẳng đuổi theo.
Bé Thu Ngân bị hù cho sợ, ôm đồ chơi lon ton chạy ra cổng.
Trên tay còn cầm chặt túi nilon đen, bên trong còn bốn hộp t.h.u.ố.c lá. Quỳnh Thi bước đi chầm chập, mũi kịch liệt cay cay, cô khụt khịt không ngừng, xoa xoa đôi mắt đỏ hồng cùng dòng lệ uất ức. Vừa đi cô vừa oan ức khóc nức nở, nhưng tiếng khóc dữ dội bị đè nén lại, chỉ có thể âm thầm để nước mắt chảy ra.