Tùy Thất cầm bình nước của mình và Thẩm Úc, định đi lấy thêm nước.
Muội Bảo và Tả Thần cũng đưa bình nước của hai người qua, nhưng cô không nhận: "Để lại hai cái bình sạch."
Cô đi đến bên dòng suối, gạt bỏ bùn cát, vừa đổ đầy hai bình nước, thì bị một chàng trai mặt búng ra sữa ở phía đối diện gọi lại.
Cậu ta cười rất chân thành, hai lúm đồng tiền bên má lõm sâu xuống: "Chào~ Tôi là Bùi Dực, đồng đội của các cô bị hạ đường huyết đúng không."
Tùy Thất cười nhạt: "Thế mà cũng bị cậu nhìn ra, người anh em này tinh mắt thật đấy."
...
Bùi Dực gãi đầu: "Lời này của chị nghe thì có vẻ không có vấn đề gì, nhưng sao tôi cứ thấy có gì đó là lạ."
Cô ngước mắt liếc cậu ta một cái: "Có chuyện gì thì nói nhanh, đừng lằng nhằng."
"Ồ, là thế này." Cậu ta móc từ trong túi ra bốn viên kẹo: "Chúng tôi muốn dùng mấy viên kẹo này đổi lấy cái túi thơm kia của đồng đội chị."
"Hừ." Tùy Thất cười lạnh, ý đồ rõ như ban ngày rồi.
Trong đội bọn họ chắc chắn đã có người nhận ra hộp đánh lửa, người ta dùng kẹo để thử xem cô có biết hàng không đây mà.
Ánh mắt Tùy Thất xuyên qua Bùi Dực, rơi thẳng xuống người Liên Quyết: "Muốn đổi hộp đánh lửa sao, miễn bàn."
Tâm tư nhỏ của bị vạch trần, Liên Quyết cũng không đỏ mặt, bình tĩnh đối mắt với cô.
Lửa là thứ không thể thiếu khi sinh tồn ngoài tự nhiên, nấu thức ăn, lọc nước, cung cấp nhiệt lượng đều không thể thiếu lửa.
Dụng cụ nhóm lửa tiện dụng lại càng khó kiếm, đội Săn Lùng Hoang Dã của bọn họ săn lùng trên tinh cầu hoang dã này ba ngày ba đêm, cũng chưa chắc đã có thể tìm được đá lửa và đá đánh lửa có thể nhóm lửa.
Càng đừng nói đến thứ thời tiết khó lường này, lỡ như tối nay thật sự có mưa bão, không có lửa, cô và đồng đội lại mặc mỏng như vậy, chống đỡ không quá một giờ sẽ c.h.ế.t vì mất nhiệt.
Chỉ bốn viên kẹo nhỏ rẻ mạt mà muốn đổi lấy hộp đánh lửa quý giá ư? Mặt cũng dày thật đấy.
Ba đồng đội nghe Tùy Thất nói, đều đứng dậy đi đến bên cạnh cô.
Tả Thần nhíu mày nói: "Bọn họ muốn gây sự à?"
Muội Bảo và Thẩm Úc đã chuyển sang chế độ chiến đấu, sẵn sàng bùng nổ.
Tùy Thất đưa bình nước của Thẩm Úc qua, nói: "Bọn họ muốn lừa lấy hộp đánh lửa của chúng ta, không thành công."
Ai yêu thích mình thì ghé qua nhà Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
"Nhưng bọn họ có kẹo, tôi muốn dùng bông trong thỏ nhồi bông của Muội Bảo đổi với bọn họ."
"Được ạ." Muội Bảo vui vẻ gật đầu: "Đổi kẹo cho anh Thần ăn."
Tả Thần đưa tay véo nhẹ má cô nhóc: "Chúng ta cùng ăn."
Bốn người đi đến bờ suối, Tùy Thất tiến lên hai bước, nhìn Liên Quyết nói: "Các người có muốn bông không?"
Liên Quyết còn chưa mở miệng, ngự tỷ Tân Dặc bên cạnh anh ta đã nhịn không được nói chen vào: "Bông thì có tác dụng gì chứ, chúng tôi không cần."
Tùy Thất nhìn cô ta thở dài: "Cô có vẻ hơi thiếu văn hóa nhỉ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tân Dặc dựng thẳng cặp mày liễu: "Cô nói cái gì?"
Tùy Thất lắc đầu: "Không chỉ thiếu văn hóa, mà tai cũng không tốt nữa."
"Cô…" Công lực đấu võ mồm của Tân Dặc không đủ, cô ta nghẹn nửa ngày mới nặn ra được một câu: "Đồ phụ nữ độc ác cay nghiệt."
Tùy Thất vỗ tay trầm trồ khen ngợi: "Không ngờ lại nhìn thấu bản chất của tôi dễ dàng như vậy, mắt nhìn độc đáo đấy."
"Bốn viên kẹo, đổi lấy tất cả bông của các người." Giọng nói lạnh lùng trầm thấp của Liên Quyết cắt ngang cuộc đối thoại vô nghĩa của hai người.
Tùy Thất mặc cả: "Chỉ có thể đưa một nửa, thích đổi thì đổi, không đổi thì thôi."
Đôi mắt xanh xám như sương mù của Liên Quyết lạnh lùng quét qua: "Một nửa bông, ba viên kẹo."
"Chốt kèo." Tùy Thất sảng khoái đồng ý.
Liên Quyết: … Lỗ rồi.
Tùy Thất quay người vây thành một vòng tròn với các đồng đội, lấy con thỏ bông từ trong Kho Hàng Tuỳ Thân ra, đưa cho Muội Bảo: "Lấy một nửa bông trong con thỏ bông của em ra, chúng ta đổi kẹo ăn."
Muội Bảo ngoan ngoãn gật đầu, hai tay nắm lấy đầu con thỏ kéo mạnh một cái, chú thỏ nhỏ đáng yêu lập tức bị chia làm hai.
Thủ pháp khá chuyên nghiệp, Tùy Thất tỏ vẻ rất tán thưởng.
Cô quay lại bờ suối, một tay giao bông, một tay giao kẹo với Bùi Dực, thuận lợi hoàn thành giao dịch.
Tùy Thất nhận lấy kẹo, bốn người tìm một góc cách xa đội Săn Lùng Hoang Dã ngồi xuống đất.
"Một viên cho Muội Bảo, một viên cho Tả Thần, Thẩm Úc và tôi cùng chia một viên, thế nào?" Tùy Thất đưa ra đề nghị.
Thẩm Úc gật đầu: "Đồng ý."
Lần này Tả Thần không từ chối nữa, anh ta nhận kẹo bỏ vào túi: "Cảm ơn đồng đội đã hào phóng, cứu cái mạng nhỏ này của tôi."
"Khỏi khách sáo." Tùy Thất vỗ vai anh ta, giọng điệu thấm thía dặn dò: "Khắc cốt ghi tâm, sau này nhớ dũng tuyền tương báo nhé."
Tả Thần tươi cười: "Dễ thôi."
Muội Bảo là một đứa bé thực sự, nhìn chằm chằm viên kẹo trong lòng bàn tay không rời mắt: "Vị dâu tây."
Nhìn một lúc lâu, cô nhóc ngẩng đầu nhìn Tả Thần nói: "Anh Thần, viên kẹo này của em đưa anh giữ đó, lần sau nếu anh lại thiếu đường thì nói với em, em lấy cho anh ăn."
Ba người bị làm cho tan chảy, ôm lấy Muội Bảo cưng nựng một trận.
12:00 đúng, bốn người tiếp tục lên đường, bốn người bọn họ men theo hướng dòng suối, khi đi ngang qua đội Săn Lùng Hoang Dã, hai bên không có bất kỳ giao tiếp nào.
Tùy Thất vừa đi vừa dựa vào ánh sáng và tiếng gió để điều chỉnh phương hướng, giữa đường gặp phải ngõ cụt, lại đổi sang hướng khác tiếp tục đi.
Bọn họ liên tục xuyên qua những khe núi sa nham chật hẹp, cuối cùng vào lúc 13:20, đã tìm thấy lối ra.
Xuyên qua lớp sa thạch lởm chởm, cảnh vật trước mắt bốn người chợt trở nên quang đãng, dưới bầu trời xanh là một khu rừng hỗn giao tươi tốt, còn có một khu rừng thông nhỏ thưa thớt, có lẽ là nước tuyết trên núi cao tan ra đã nuôi dưỡng thảm thực vật này.