Ba người nhanh chóng thao tác xong, chăn lông, thỏ bông, hộp đánh lửa lần lượt được cho vào Kho Hàng Tuỳ Thân.
Tùy Thất suy nghĩ một lát, bỏ toàn bộ vật tư vào mục công cộng… chỉ có vật tư trong mục công cộng, đồng đội mới có thể tùy ý lấy ra dùng.
Sau khi xác định xong phương hướng tiến lên, cô dẫm lên đá vụn dưới chân, quay người vẫy tay: "Theo chị đây đi, đảm bảo không lạc đường."
Thẩm Úc, Muội Bảo và Tả Thần theo sát phía sau cô.
"Dốc đá này rất dốc, đá vụn rời rạc, mọi người bắt chước tôi đi theo hình chữ 'Z' xuống dốc, hạ thấp trọng tâm, kiểm soát tốc độ, đừng quá nhanh."
Tùy Thất nói xong lập tức chạy xuống dốc đá vụn, đá vụn bay loạn xạ, bụi đất văng mù mịt.
Nửa giờ sau, bốn người thuận lợi xuống dốc, tiếp tục chạy về phía nam một lúc lâu, đến một hẻm núi sa nham cao bốn mươi mét, gần như thẳng đứng với mặt đất.
Tùy Thất lau mồ hôi trên cằm, hai tay bám vào vách đá nhảy xuống, cẩn thận dẫm lên lớp sa thạch lỏng lẻo: "Bám vào khe đá, đặt chân thật chắc, từ từ xuống."
"Muội Bảo, em theo sát chị."
Vừa dứt lời, Muội Bảo đã nhảy từ trên lưng Tả Thần xuống, một tay bám lấy đỉnh vách đá, cả người treo lơ lửng trên vách sa thạch thẳng đứng, bị gió thổi lắc lư qua lại.
"Muội Bảo!" Mấy người giật mình, đồng thanh sợ hãi kêu lên, Tùy Thất lập tức giơ tay đỡ chân cô nhóc.
Muội Bảo cười với ba người: "Đừng lo mà."
Nói xong thì dùng tay trái nhặt một cục đá, 'bùm bùm bùm' đập ra hai cái hố, chân đạp vào đó, vững vàng chống đỡ.
Tả Thần nhịn không được đỡ trán: "Đây nào phải Muội Bảo, phải gọi là 'Chị Lâu' mới đúng."
Thẩm Úc nghe vậy nhìn anh ta một cái, nhưng lại chú ý đến sắc môi trắng bệch bất thường của anh ta.
Cậu ta khẽ nhíu mày, hỏi: "Anh sao rồi?"
"Không sao." Tả Thần xua tay: "Xuống dưới nói sau."
Trên vách đá trống trải chênh vênh, tiếng đập đá bùm bùm không ngừng vang lên, bốn người chậm rãi di chuyển xuống đáy thung lũng.
Mặt bốn người bọn họ bị ánh nắng gay gắt chiếu đến mức đỏ bừng, nước trong cơ thể nhanh chóng mất đi, môi khô nứt nẻ, hoạt động thể lực trong thời gian dài khiến cơ bắp mệt mỏi, tứ chi đều run rẩy.
Khi xuống được một nửa, đá vụn trên vách đá rơi xuống đáy thung lũng, vang lên từng tràng tiếng nước b.ắ.n tung tóe.
Mặt mày bốn người đều phấn chấn hẳn lên, bọn họ đã liên tục vận động trong không gian nóng bức hơn ba tiếng đồng hồ.
Quang não liên tục vang lên tiếng nhắc nhở trạng thái tiêu cực 'khát nước', giá trị sinh mệnh cũng liên tục giảm xuống, cần gấp rút nghỉ ngơi và bổ sung nước.
Một tiếng sau, cuối cùng bốn người cũng an toàn xuống đến đáy thung lũng, nơi đây mát mẻ dễ chịu, rất thích hợp để nghỉ ngơi.
Muội Bảo khát khô cổ họng, lao đến bên dòng suối đục ngầu định uống nước, lại bị Tùy Thất kéo lại: "Không được uống."
"Trong nước có bùn cát và vi khuẩn, phải lọc rồi đun sôi mới có thể uống được."
Ai yêu thích mình thì ghé qua nhà Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
Sau lưng bọn họ, Tả Thần chảy đầy mồ hôi lạnh trên mặt vừa bước lên một bước, đã cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt tối sầm lại ngã về phía Thẩm Úc bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Úc vô thức dang hai tay đỡ lấy anh ta: "Tả Thần!"
Tùy Thất vội vàng qua xem tình hình của đối phương, giá trị sinh mệnh đã giảm xuống 61, trạng thái tiêu cực màu đỏ tươi 'hạ đường huyết, khát nước' liên tục nhấp nháy.
Cô lấy nước khoáng ra, cho anh ta uống một hớp lớn.
Tả Thần cố gắng mở mắt ra, đẩy bình nước trước mặt đi.
"Anh Thần bị sao vậy ạ?" Muội Bảo lo lắng hỏi.
"Thiếu đường rồi, người này cần ăn chút đồ ngọt."
Tùy Thất vừa nói vừa lấy Bánh Mì Dừa Vụn từ Kho Hàng Tuỳ Thân mở ra, đưa đến bên miệng anh ta: "Đây."
Tả Thần quay đầu, im lặng từ chối.
Tùy Thất biết anh ta đang nghĩ gì, bây giờ bốn người chỉ có một miếng bánh mì, còn chưa biết khi nào mới tìm được thức ăn, anh ta không muốn vì bản thân mà làm liên lụy cả đội.
"Có tôi ở đây, bốn người chúng ta, không ai bị loại cả." Giọng cô nhẹ nhàng chậm rãi nhưng kiên định.
Nói xong lập tức dùng sức bóp miệng anh ta ra, bẻ hơn nửa miếng bánh mì nhét vào.
Cô và Muội Bảo, Thẩm Úc chia nhau ăn phần nhỏ còn lại.
Tả Thần phồng má, ngơ ngác nhìn đồng đội của mình, một lúc lâu sau mới cụp mắt, nhai miếng bánh mì trong miệng.
Tùy Thất thấy anh ta nuốt bánh mì xuống, mới ngửa đầu uống một hớp nước khoáng, sau đó cho Muội Bảo uống mấy ngụm.
Vừa đưa nửa chai nước còn lại cho Thẩm Úc, đột nhiên mấy tảng đá lớn trên không trung rơi xuống đập vào dòng suối, làm b.ắ.n lên những cột nước khổng lồ, nước b.ắ.n tung tóe rơi xuống, một đội bốn người trên vách đá đối diện nhảy xuống.
Tùy Thất nghiêng đầu nhìn sang, mái tóc bạc sáng chói đập vào mắt, bàn tay buông thõng bên hông cô nhịn không được khẽ giật.
"Liên Quyết?" Thẩm Úc nhận ra người đến.
"Cậu biết anh ta?" Tùy Thất hỏi.
"Chỉ nghe nói thôi, không tính là quen biết." Thẩm Úc uống một ngụm nước: "Chúng tôi đều là người ở Tinh cầu Vân Đô, Liên Quyết là quán quân mùa trước."
"Đội Săn Lùng Hoang Dã của bốn người họ đều học tại Võ viện Erebos nổi tiếng khắp tinh tế, tất cả đều là những người chơi nằm trong top 100 mùa trước, thực lực không thể xem thường được."
"Vậy sao?" Tùy Thất hững hờ liếc đám người kia một cái, cảm thấy cũng bình thường thôi, tốc độ tìm thấy nguồn nước còn không nhanh bằng cô.
Tả Thần ăn xong bánh mì, uống chút nước, sắc mặt dần trở nên khá hơn, giá trị sinh mệnh cũng tăng lên 80.
Anh ta ngồi dậy: "Tôi đỡ nhiều rồi."
Tùy Thất cất chai nước khoáng rỗng đi: "Không sao là tốt rồi, ở đây quá chật hẹp, đá lớn lăn từ vách đá xuống cũng rất nguy hiểm."
"Chúng ta nghỉ ngơi ở đây nửa tiếng rồi xuất phát, men theo dòng suối này ra khỏi hẻm núi, đi tìm hồ nước."