Ta vốn sinh ra đã chẳng phải hạng hiền lành.
Năm ba tuổi, ta dùng trâm đ.â.m mù mắt công tử nhà bên, chỉ vì hắn lén nhìn mẫu thân của ta tắm.
Năm năm tuổi, ta phóng hỏa thiêu rụi hí viện, chỉ bởi tận mắt thấy gánh hát kia buôn bán trẻ con.
Mười tuổi, ta lén dẫn người phế bỏ cháu trai của ngự sử, ai bảo hắn dám giữa phố ngang nhiên trêu ghẹo tỷ tỷ của ta.
Những chuyện như thế, kể không xuể…
Về sau, ta gả cho một người chồng hiền lương, cả nhà chồng đều là người thiện lành, mà ta lại bị chôn sống trong chốn hậu viện, buồn chán đến chết.
Trọng sinh về ngày Hoàng đế ban hôn cho ta và tỷ tỷ, ta dứt khoát đổi hôn sự với nàng.
Kiếp trước, tỷ tỷ gả vào Phủ Quốc công chưa được hai năm thì đã hương tiêu ngọc vẫn.
Tỷ tỷ cũng trọng sinh, rưng rưng nước mắt nói:
“Nhị muội, Phủ Quốc công là hang hùm đầm rồng! Muội không thể gả qua đó!”
Ta thì lại hưng phấn vô cùng:
“Nhưng mà… tỷ tỷ à, muội vốn sinh ra đã là kẻ xấu xa rồi.”