Năm ba tuổi, ta dùng trâm đ.â.m mù mắt công tử nhà bên, chỉ vì hắn lén nhìn mẫu thân của ta tắm.
Năm năm tuổi, ta phóng hỏa thiêu rụi hí viện, chỉ bởi tận mắt thấy gánh hát kia buôn bán trẻ con.
Mười tuổi, ta lén dẫn người phế bỏ cháu trai của ngự sử, ai bảo hắn dám giữa phố ngang nhiên trêu ghẹo tỷ tỷ của ta.
Những chuyện như thế, kể không xuể…
Về sau, ta gả cho một người chồng hiền lương, cả nhà chồng đều là người thiện lành, mà ta lại bị chôn sống trong chốn hậu viện, buồn chán đến chết.
Trọng sinh về ngày Hoàng đế ban hôn cho ta và tỷ tỷ, ta dứt khoát đổi hôn sự với nàng.
Kiếp trước, tỷ tỷ gả vào Phủ Quốc công chưa được hai năm thì đã hương tiêu ngọc vẫn.
Tỷ tỷ cũng trọng sinh, rưng rưng nước mắt nói:
“Nhị muội, Phủ Quốc công là hang hùm đầm rồng! Muội không thể gả qua đó!”
Ta thì lại hưng phấn vô cùng:
“Nhưng mà… tỷ tỷ à, muội vốn sinh ra đã là kẻ xấu xa rồi.”
1.
Nhận ra mình đã trọng sinh, ta ôm chầm lấy tỷ tỷ còn sống sờ sờ trước mắt, chứ không phải một bộ hài cốt gầy guộc như kiếp trước.
Ta vốn là kẻ xấu từ trong máu, từ nhỏ đến lớn đã làm vô số chuyện đáng sợ.
Tổ mẫu mắng ta là nghiệt chủng, các cô cô bảo ta vốn không nên được sinh ra.
Nhưng phụ mẫu, cùng với tỷ tỷ, lại luôn bao dung, thấu hiểu cho ta hết lần này đến lần khác.
Phụ thân thường nói: “Sắt Sắt không phải kẻ xấu, chỉ là quá rõ ràng trong yêu và hận.”
Kiếp trước, sau khi tỷ tỷ c.h.ế.t thảm ở Phủ Quốc công, phụ thân đến tận nơi đòi công bằng, nhưng lại bị chiến mã của Quốc công gia đá thẳng vào ngực, chẳng bao lâu thì ôm hận mà chết.
Mẫu thân bi thương tột độ, cũng đi theo sau.
Về sau, tuy ta đã báo được thù, nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể tìm lại người thân.
Dẫu đến lúc mệnh chung, ta cũng nghẹn ngào mà kết thúc cuộc đời.
Bởi thế, ta mới đề nghị đổi hôn.
Giờ phút này, tỷ tỷ lại lắc đầu, vừa khóc vừa nói:
“Không được đâu… Phủ Quốc công là hang hùm đầm rồng, làm sao ta có thể trơ mắt nhìn muội nhảy vào hố lửa?”
Mà ta thì lại hưng phấn vô cùng:
“Đừng lo, tỷ tỷ à, muội sinh ra đã là kẻ xấu xa rồi.”
Thánh chỉ ban hôn, vốn không thể thay đổi, nếu không đổi, e rằng vẫn sẽ lặp lại bi kịch đời trước.
Ta lần nữa trấn an nàng:
“Tỷ cứ thuận theo muội đi. Kiếp trước tỷ c.h.ế.t rồi, muội cũng không hề tha cho cả nhà bọn chúng. Chỉ đáng tiếc… phu quân chính trực của muội cứ khăng khăng công bằng theo lễ, khiến muội không thể trả thù như ý, thật sự không hả dạ! Kiếp này, muội muốn làm theo cách của chính mình.”
“À, mà phu quân ấy quá mức ngay thẳng, lương thiện, thật ra lại rất hợp với tỷ. Hắn suốt ngày chỉ thích ngâm thơ làm đối, giả vờ tao nhã, muội đã phải nhẫn nhịn cả một đời, đời này muội không muốn tái diễn nữa.”
Trong mắt ta, Ôn Sinh chỉ như người thân, hoàn toàn không có tình cảm nam nữ.
Hạt Dẻ Rang Đường
Giao tỷ tỷ cho Ôn Sinh, ta rất yên tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cuối cùng, tỷ tỷ cũng bị ta thuyết phục.
Không lâu sau, ngày xuất giá đã đến, ta đem toàn bộ tình hình Ôn gia nói cho tỷ tỷ nghe.
Mà khi báo thù cho tỷ tỷ ở kiếp trước, ta cũng đã hiểu rõ tình hình trong Phủ Quốc công.
Giờ lành vừa đến, ta và tỷ tỷ mỗi người ngồi vào một chiếc kiệu hoa.
Quốc công gia Phó Hoài có một hồng nhan tri kỷ từng cùng hắn chinh chiến nơi biên quan. Ngoài ra, lão phu nhân còn sắp xếp cho hắn một tiểu thiếp – cũng là nghĩa nữ của bà ta, giỏi nhất là hùa theo, làm tay sai đắc lực.
Ngoài hai phòng thiếp thất ấy, trong phủ còn có một tiểu cô tử (em gái chồng) chuyên gây sóng gió.
Nhưng… mâu thuẫn lớn nhất giữa Sở gia và Phó gia lại nằm ở sự đối lập giữa hậu cung và tiền triều.
Cô cô ruột của Phó Hoài chính là Đức phi đương triều, mẫu phi của nhị hoàng tử.
Mà phụ thân của ta lại thuộc phe của Thái tử.
Lần ban hôn này của hoàng đế, nào phải không mang ý cân bằng thế lực?
Ta ngẫm nghĩ, hồi tưởng hết thảy chuyện kiếp trước, bất giác kiệu hoa đã đến Phủ Quốc công.
Ta và tỷ tuy đổi hôn thư, nhưng dù sao đây cũng là thánh chỉ ban hôn. Để tránh kinh động đến trước ngự tiền, ta buộc phải sớm khiến Phó Hoài “gạo nấu thành cơm”.
Ôn Sinh là quân tử, tỷ tỷ lại vốn thẹn thùng kín đáo, ta chẳng trông mong gì họ nhanh chóng thành chuyện.
Thế nên, ta đã lén bôi “Hợp Hoan Tán” lên người.
Một là để xác thực hôn sự.
Hai là, ta muốn trực tiếp tạo ra một vết nứt giữa Phó Hoài và hồng nhan tri kỷ của hắn.
Mà một khi vết nứt đã sinh, tan vỡ sụp đổ cũng chỉ là sớm muộn mà thôi.
2.
Qua lớp lụa mỏng phủ đầu màu đỏ thêu kim tuyến, ta nhìn thấy trước cổng lớn Phủ Quốc công đặt một chiếc lò than khổng lồ.
Than hồng rực cháy, ngọn lửa bập bùng bốc cao.
Tỷ tỷ vốn sợ lửa, Phủ Quốc công cố ý bày trò này, rõ ràng muốn cho tỷ tỷ một phen hạ mã uy.
Kiếp trước, tỷ tỷ sợ đến mức hét toáng lên, còn chưa bước vào cửa đã bị người ta chê cười.
Lão phu nhân cùng nhị phòng thiếp thất càng thêm châm chọc, bảo tỷ tỷ nhát gan, mất thể diện.
Lúc này, dưới ánh mắt chú mục của mọi người, ta đi đến bên lò than, có bà mối thúc giục:
“Tân nương, mau mau bước qua đi.”
Ta liền nhấc váy, không nói hai lời, nhảy vọt qua, nhưng khi đứng vững thì lại cố ý trẹo chân, trực tiếp ngã nhào vào lòng Phó Hoài.
Phó Hoài chưa từng gặp ta, nhưng kiếp trước ta đã sớm biết rõ hắn.
Dù có khăn trùm che mặt, ta vẫn có thể nhận ra dáng người, đường nét của hắn.
Huống chi, ngoài Phó Hoài ra, còn có nam tử nào đứng trước mặt tân nương chứ?
Ta ôm chặt lấy vòng eo của hắn, để hắn có thể ngửi rõ mùi “Hợp Hoan Tán” trên người ta.
“Ôi chao! Phu quân! May mà có chàng, nếu không hôm nay thiếp đã mất mặt rồi.”
Ta quá hiểu rõ Phó Hoài.
Tuy hắn lập được chiến công, nhưng tính tình cứng nhắc, tự phụ.
Đối phó với loại người này, biện pháp tốt nhất chính là tâng bốc.