Mỹ Nhân Tâm Cơ: Hoại Chủng

Chương 16



28.



Phó Hoài vừa chết, lão phu nhân liền như hóa điên, gào thét thảm thiết.



Bà ta trước tiên sai người hủy xác của Thẩm Như, sau đó lại chửi rủa ta khắc chồng:



“Vì sao kẻ c.h.ế.t không phải là ngươi?! Con ta đã đi rồi, Phủ Quốc công này biết phải làm sao đây?!”



Phải, Phó Hoài không để lại con nối dõi.



Kiếp trước, ta vốn chẳng hề muốn làm thê tử ai.



Kiếp này, hắn c.h.ế.t rồi, ta thành quả phụ, vậy mà trong lòng chỉ thấy nhẹ nhõm.



Ta liền cho lão phu nhân một đòn chí mạng:



“Mẫu thân, Đức phi cũng đã chết, Nhị hoàng tử tạo phản thất bại, nay đã thành tù nhân. Điều chí mạng hơn cả là Thẩm Như vốn là công chúa Man Di, nàng ta từ lâu đã câu kết với phu quân, còn xúi giục hắn làm nội gián.”



Nghe vậy, thân thể lão phu nhân mềm nhũn, ngã rạp xuống đất.



Bà ta mơ mơ hồ hồ, nhưng ngay cả trong lúc này vẫn chỉ nghĩ đến tự bảo, bỗng trợn to mắt van nỉ:



“Con dâu à, cha con và Thái tử có giao tình, con mau đi nói đỡ mấy lời, xin Hoàng thượng tha cho mẹ con ta, đám cô nhi quả phụ này đi!”



Tha cho Phó gia sao?



Nhưng ai tha cho mười vạn tướng sĩ bị chôn sống đây?



Mạng của họ, lẽ nào không phải là mạng người?



Ta không buồn đáp, chỉ lệnh cho người thu dọn Phủ Quốc công, sau đó thong thả vào phòng, ngâm mình một bồn tắm đầy cánh hoa.



Ta ghét mùi m.á.u tanh, bởi mỗi lần ngửi thấy nó, ta lại muốn làm điều ác.



Thái tử bận rộn xử lý đống hỗn loạn trong cung, nhất thời chưa động đến Phủ Quốc công.



Ngay sau đó, hắn đăng cơ, đã là tân đế.



Hôm sau, tiểu cô tử lảo đảo trở về.



Nàng ta ngã nhào dưới chân ta, bộ dạng chật vật, khóc lóc:



“Đại tẩu, cứu muội! Đại tẩu, cứu muội với! Muội… muội sai rồi, muội không dám nữa! Đại tẩu làm mọi việc đều là vì muội, muội không nên mù mắt không biết tốt xấu!”



Nàng ta như phát điên, xem ta thành người đại tẩu tốt bụng của mình.



Tên công tử ăn chơi Chu gia cũng đuổi tới, mặt mày dâm tà, ánh mắt trắng trợn đảo quanh ta:



“Ồ, đại tẩu vừa thành quả phụ, trông lại chẳng hề tiều tụy, còn có phần kiều mị. Sau này… chi bằng để ta hầu hạ đại tẩu cho thật chu đáo nhé.”



Phủ Quốc công đã sụp đổ, đến cả một con sâu kiến cũng dám tới khiêu khích.



Nhưng…



Phủ Quốc công sụp đổ thì có liên quan gì đến Sở Sắt ta?



Ta rút trường kiếm từ tay hộ vệ, đ.â.m thẳng xuyên qua tên Chu công tử kia.



Tiểu cô tử hét toáng lên, có lẽ đã chịu khổ quá nhiều, ngay cả thai trong bụng cũng không giữ nổi, bản thân thì gần như suy sụp.



“Ngoài đại tẩu ra, không ai có thể cứu muội! Đại tẩu thật tốt! Đại tẩu thật tốt…”



Kiếp trước, tỷ tỷ đúng là rất tốt với nàng ta.



Nhưng ta không phải vậy. Ta có thù tất báo.



Ta thu kiếm, lạnh lùng hừ một tiếng:



“Không phải thế… Ta chỉ thấy chướng mắt lũ súc sinh dám ra tay với nữ tử mà thôi. Còn về phần ngươi, đã trở về Phó gia, thì hãy nhận lấy hết tội nghiệt mà Phó gia đáng phải gánh đi.”



29.



Dường như tiểu cô tử cũng đã trọng sinh.



Nhưng người ngoài chỉ nghĩ nàng ta phát điên.



Nàng ta lẩm bẩm không ngừng:



“Đại tẩu mới là người thật lòng vì muội. Muội vốn dĩ nên được gả cao hơn… Muội, muội… không thể gả vào Chu gia. Vì sao lần này đại tẩu lại không ngăn muội phạm sai lầm?”



Tiểu cô tử ôm chặt lấy chân ta, vừa khóc vừa cầu xin:



“Đại tẩu, nhất định tẩu có cách làm lại từ đầu, xin tẩu giúp muội đổi mệnh, muội còn muốn có số mệnh tốt đẹp như kiếp trước!”



Ta cúi mắt nhìn nàng ta, rồi thẳng chân đá văng ra.



Cái gọi là số mệnh tốt của kiếp trước, vốn là do tỷ tỷ thay nàng ta tranh đoạt mà có. Thế nhưng sau đó nàng ta đã làm gì?!



Ta nắm giữ quyền lực trong phủ Quốc công, hạ lệnh giam lão phu nhân và tiểu cô tử lại.

Sau đó, ta dâng xác Phó Hoài cùng toàn bộ chứng cứ hắn cấu kết với giặc phản quốc lên tân đế.



Người ngoài đều cho rằng ta chắc chắn phải chết, bởi dù sao ta cũng là thê tử của Phó Hoài.



Nhưng ít ai biết, ta và tân đế đã sớm kết thành liên minh.



Tân đế khen ngợi ta hết lời:



“Sở Nhị, nhờ có tin tức nàng cung cấp, trẫm không chỉ thuận lợi đăng cơ, còn một mẻ bắt gọn những mật thám Man Di ẩn nấp trong kinh thành. Nàng là công thần bậc nhất của trẫm, muốn thưởng gì, cứ nói.”



Lời vừa dứt, ánh mắt hắn sáng rực, còn bổ sung thêm một câu:



“Bất kỳ yêu cầu nào, trẫm đều có thể đáp ứng. Khi còn ở Đông cung, ngoài Thái tử phi, trẫm chưa từng có thêm ai bên người.”



Ừm…



Ý hắn, là muốn đưa ta vào hậu cung sao?



Ta suýt bật cười.



Đây chính là cái gọi là thưởng ư?



Dường như, bất kể là nam nhân thế nào, bọn họ đều ngây thơ và tự tin cho rằng, nữ tử cần thứ tình yêu nông cạn mà họ cho.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tân đế đang chờ đợi đáp án của ta, thậm chí còn lộ vẻ sốt ruột, ngón tay liên tục xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái.



Ta khẽ gật đầu, đứng thẳng người, hỏi lại:



“Hoàng thượng còn nhớ, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau trong nhã gian, ta đã từng đưa ra yêu cầu gì không?”



Thứ ta theo đuổi, chưa bao giờ là tình yêu của đế vương, càng không phải một chỗ ngồi trong hậu cung.



Từ đầu đến cuối, ta chỉ muốn một chữ —— quyền.



Tân đế tất nhiên còn nhớ, sắc mặt thoáng biến đổi.



Hiển nhiên, điều ta muốn, khác xa điều hắn định ban.



Ta tiếp lời:



“Hoàng thượng, chi bằng hãy ban Phủ Quốc công cho ta đi.”



Tân đế cau mày:



“Nàng muốn làm nữ Quốc công?”



Ta hỏi ngược lại:



“Không được sao? Chồng chết, vợ kế thừa, có gì là không thể?”



Theo luật triều đình, với tội trạng Phó Hoài đã phạm, cả Phó gia vốn không thể toàn mạng, Phủ Quốc công đương nhiên cũng sẽ bị xóa tên.



Việc ta đòi một tước vị “Quốc công”, chẳng qua chỉ là tự mở đường cho mình.



Tân đế sững sờ giây lát, rồi lại bật cười lắc đầu:



“Sở Nhị, quả nhiên vẫn là nàng…”



Cuối cùng, hắn đồng ý.



Dù có triều thần phản đối, tân đế cũng thẳng tay áp xuống.



Rõ ràng, lúc này tân đế rất hứng thú với ta.



Ta phải nhân cơ hội này, khiến hắn trở thành công cụ của ta.



Bất kể nam nhân tốt hay xấu, đều là thứ để lợi dụng.

30.



Phủ Quốc công từ đây hoàn toàn mang họ Sở.

Hạt Dẻ Rang Đường



Ta thay mới toàn bộ gia nhân trong phủ.



Lão phu nhân gào khóc om sòm, đòi nhốt ta vào lồng heo mà dìm chết.



Ta xử lý theo công vụ, đem lão phu nhân cùng tiểu cô tử giao cho nha môn, các nàng vốn là người nhà của tội thần, nên đáng bị xử thế nào thì cứ thế mà làm.



Còn ta, trận này lập đại công, tự nhiên có thể lấy công chuộc tội.



Ngoài phố thậm chí còn đồn đại rằng ta vốn là mật thám do tân đế an bài bên cạnh Phó Hoài.



Lại có kẻ ác ý tung tin, nói ta vốn là nữ nhân của tân đế.



Mấy vị tiên sinh viết thoại bản còn bịa đặt rằng giữa ta và tân đế có đoạn tình cảm thanh mai trúc mã.



Trong một thời gian ngắn, chuyện phong nguyệt giữa ta và tân đế truyền khắp kinh thành, rộ lên ồn ào.



Không cần điều tra, ta cũng đoán ra được là ai tung chiêu này.



Phụ thân của ta vốn từng thuộc phe Thái tử, nhưng ta và tân đế khi còn niên thiếu thực ra không hề thân quen.



Chỉ là, tân đế đang lợi dụng lời đồn để bức ta thuận theo.



Phụ mẫu ta đã kết thúc chuyến du ngoạn, hay tin kinh thành biến động thì kinh ngạc vô cùng.



Nhưng rất nhanh, họ chấp nhận sự thật ta đã trở thành nữ Quốc công.



Dù sao, từ nhỏ đến lớn, ta vẫn thường làm những chuyện mà người khác không thể tưởng tượng nổi.



Phụ thân lo lắng khôn xiết:



“Triều ta chưa từng có nữ Quốc công, cũng chẳng có tiền lệ vợ kế thừa tước vị chồng đã mất. Nghe nói, mỗi ngày đều có hai vị Ngự sử dâng sớ tố cáo con.”



Ta thản nhiên đáp:



“Đã đến lúc phải có người mở ra tiền lệ.”



Phụ thân á khẩu, không nói nên lời.



Mẫu thân thì chỉ mỉm cười đầy thâm ý:



“Con ta có sai chỗ nào? Con ta là công thần.”



Đại tỷ cùng Ôn Sinh cũng đến thăm.



Đại tỷ chỉ còn vài tháng nữa là lâm bồn, dung mạo đoan trang, má hồng ánh sáng, vừa nhìn đã biết được nuôi dưỡng rất tốt.



Ôn Sinh vừa thấy ta, lại giống như chuột gặp mèo.



Đại tỷ nói riêng với ta:



“Nhị muội, chuyện của muội đã làm chấn động cả kinh thành. Ngoài kia còn nói, sớm muộn muội cũng sẽ nhập cung. Tước vị nữ Quốc công, chẳng qua chỉ là Hoàng thượng muốn lấy lòng muội mà thôi.”



“Nhị muội, giữa muội và Hoàng thượng…”



Ta khẽ chạm vào bụng căng tròn của đại tỷ, cố ý đổi đề tài:



“Tỷ tỷ, sắp làm mẫu thân rồi, tỷ có thích cảm giác này không?”



Gương mặt đại tỷ lập tức ánh lên nụ cười an nhiên, tĩnh lặng.

Nhưng đổi vị trí suy nghĩ, ta biết bản thân mình không thể nào chịu nổi những ngày tháng an nhàn như vậy, dù chỉ một ngày.



Ta chẳng bận tâm lời đồn bên ngoài, chỉ một lòng tập trung chấn chỉnh lại phủ Quốc công, thuê thêm hộ viện và ảnh vệ.



Mọi kẻ hầu đều do chính tay ta tuyển chọn, và chỉ nghe lệnh một mình ta.



Đến một ngày, tân đế mở tiệc khánh công, ta cũng nằm trong danh sách được mời.