Nàng ta một lòng cho rằng, chỉ cần lật trần bộ mặt thật của ta, Phó Hoài sẽ xa lánh, chán ghét ta.
Thậm chí nàng ta còn kinh động cả phủ bên cạnh.
Phó Hoài là người trọng thể diện, Thẩm Như đem việc gia đình ầm ĩ ra ngoài, chẳng khác nào chọc thẳng vào điểm tối kỵ của hắn, càng khiến hắn bất mãn.
Thẩm Như trút hết ra một hơi:
“Nữ nhân độc ác này ba tuổi đã biết hại người, nhỏ thì từng phóng hỏa đốt hí viện, mười tuổi đắc tội ngự sử… mấy năm trước còn từng g.i.ế.c người.”
“Tướng quân, chàng tuyệt đối không thể bị vẻ ngoài của nàng ta mê hoặc. Nàng ta vốn dĩ là độc phụ lòng dạ hiểm ác!”
Phó Hoài mặt không đổi sắc:
“Ngươi nói phu nhân năm đó từng g.i.ế.c thổ phỉ? Chuyện này ta sớm đã biết. Theo ta được biết, những kẻ phu nhân từng động thủ, đều chẳng phải hạng lương thiện.”
Sau mười hai tuổi, ta thay đổi cách ra tay, ẩn mình trong bóng tối, thành kẻ mưu kế phía sau, không ai nắm được bằng chứng ta từng thao túng sự việc gì.
Vậy nên, những gì Thẩm Như có thể tra được, chỉ dừng lại ở “chiến tích” trước mười hai tuổi của ta.
Nàng ta vẫn tin chắc mình nắm phần thắng.
“Chàng bị con tiện nhân này che mắt rồi! Ta thay chàng dạy dỗ nàng ta!”
Thẩm Như đã nắm lấy roi bên hông, làm bộ muốn đánh ta.
Thật là ngu xuẩn.
Chỉ với một nữ tử xuất thân thôn dã, không thân phận, không chỗ dựa, lại dám ngang nhiên trước bao ánh mắt, muốn ra tay với chủ mẫu sao?
“Bốp!”
Phó Hoài giáng thẳng một cái tát, đánh lệch cả gương mặt Thẩm Như.
Ta nhanh chóng nép ra sau lưng hắn, nhân lúc hắn không thấy, khẽ cong môi lộ nụ cười đắc ý với Thẩm Như.
Xem nào, rốt cuộc là ai để lộ bộ mặt thật?
Chính là nàng ta đấy.
Ngày ở biên cương, Phó Hoài cần bên cạnh một nữ nhân cứng rắn, có thể sẵn sàng cùng hắn xông pha.
Nhưng nơi đây là kinh thành, chốn nuốt người không nhả xương, thứ cần dùng chính là âm mưu thủ đoạn. Đánh nhau c.h.é.m giết, không thể giúp nàng ta trường cửu.
Thẩm Như chậm rãi chỉnh lại gương mặt vừa bị tát, năm dấu ngón tay in hằn, lệ rơi tức khắc.
Trong lòng Phó Hoài khó tránh khỏi có chút áy náy.
Đúng lúc ấy, ta nói ra lời vừa đúng chỗ:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Thẩm muội muội, có gì thì về phủ hãy nói. Muội làm ầm lên thế này, sẽ khiến phu quân khó xử. Nếu phu quân thiên vị muội, chẳng khác nào để triều thần chê cười rằng chàng sủng thiếp diệt thê. Như vậy, sẽ tổn hại thanh danh của phu quân.”
Nghe xong, chút áy náy còn sót lại trong lòng hắn liền biến mất, thay vào đó chỉ còn bực bội.
Giờ phút này, hắn chỉ thấy Thẩm Như vô lý gây sự, còn ta mới thật sự biết nghĩ cho hắn.
Không một nam nhân nào thích nữ nhân rước phiền phức cho mình.
Nam nhân vốn luôn thuận theo lợi, tránh xa hại.
Chỉ có kẻ ngây thơ mới nghĩ rằng tình xưa có thể thắng hết thảy.
Thẩm Như cười khổ, như thể bị chọc tức đến điên, bước chân loạng choạng mấy bước, run rẩy chỉ tay về phía ta:
“Ngươi… ngươi…”
Rồi lại quay sang nhìn Phó Hoài, gào lên:
“Tướng quân, ta thật hối hận vì đã theo chàng về kinh thành!”
Nói xong, nàng ta quay đầu chạy thẳng vào Phủ Quốc công.
Phó Hoài thoáng hiện vài phần phức tạp trong mắt.
Dù sao, hắn và Thẩm Như từng cùng nhau trải qua cảnh sinh tử, trong lòng hắn vẫn còn chừa cho nàng một chút địa vị.
Ta liền ôm lấy cánh tay hắn, nhẹ giọng khuyên:
“Phu quân hãy băng bó vết thương trước, rồi lại vào phủ an ủi Thẩm muội muội, có được không?”
Ngay cả lúc này, ta vẫn đặt sự quan tâm cho vết thương của hắn lên hàng đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chắc chắn, hắn sẽ cảm động vô cùng.
15.
Khi đại phu băng bó vết thương cho Phó Hoài, ta vẫn luôn ngồi bên cạnh.
Đại phu vốn là người của Phủ Quốc công, Phó Hoài tự nhiên rất tin cậy.
Ta cố ý trước mặt đại phu bỗng nôn khan không ngừng.
Sắc mặt đại phu trở nên khó xử.
Phó Hoài vốn thông minh, sững lại một chút liền hiểu ra, ánh mắt hắn sáng rực:
“Phu nhân, nàng đây là…”
Ta có thai rồi.
Dĩ nhiên chỉ là cái thai là giả.
Ta đã sớm uống giả thai dược, đại phu tất sẽ bắt mạch ra mạch vui mừng.
Mà “đứa con” này, chính là mấu chốt khiến Phó Hoài và Thẩm Như tình cảm rạn nứt。
Kiếp trước, đứa con của tỷ tỷ chưa kịp chào đời đã bị Thẩm Như hại mất.
Đó rõ ràng là một bé gái đã thành hình, lẽ ra phải là bảo bối trong lòng tỷ tỷ.
Nhưng Thẩm Như lại vu khống Tỷ tỷ thông đồng cùng hộ viện vụng trộm, Phó Hoài dù khát khao đứa con ấy, cũng tuyệt không thể chấp nhận huyết mạch không tinh khiết.
Hắn là loại nam nhân thà phụ cả thiên hạ, cũng không dung kẻ nào phụ hắn.
Đại phu bắt mạch xong, liền lộ vẻ vui mừng:
“Chúc mừng Quốc công gia, phu nhân đã có hỉ!”
Phó Hoài lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:
“Phu nhân, thật tốt quá rồi!”
Trong dòng dõi Phó gia, chỉ còn một mình hắn là nam đinh, hắn đã sớm mong một đứa con.
Thẩm Như dù được sủng ái nhất, nhưng vì thân thể tổn thương từ sớm, mãi chẳng thể mang thai.
Phó Hoài vui mừng cực độ, lập tức vứt Thẩm Như sang một bên, nào còn nhớ đến việc đi dỗ nàng ta nữa.
Ta cũng biểu hiện vui mừng, nhưng lại cố ý lộ vài phần lo lắng:
“Phu quân, ta và chàng mới đại hôn không lâu, liền có thai, đứa trẻ này đến thật đúng lúc. Nhưng… ta từng nghe nói, trước ba tháng không nên công khai rình rang. Vì sự an ổn của con chúng ta, tin này hãy tạm giữ kín, chờ đủ ba tháng rồi hẵng công bố cũng chưa muộn.”
Lúc này, Phó Hoài gần như ta nói gì cũng nghe răm rắp.
“Phu nhân, nàng đúng là phúc tinh của ta, ta… ta sắp làm cha rồi!”
Đêm ấy, Phó Hoài liền đến phòng ta sớm, ở bên cạnh suốt.
Vài ngày kế tiếp, Thẩm Như bắt đầu ngồi không yên.
Nàng ta hết thổi sáo, lại leo lên mái nhà ngắm sao, lúc thì uống rượu múa kiếm… đủ trò làm dáng.
Nhưng Phó Hoài hoàn toàn chẳng còn để tâm.
Thêm nữa, tâm phúc của hắn đã tra khảo thích khách hôm đó, moi ra sự thật.
Biết được chính Thẩm Như muốn hại ta, Phó Hoài hủy luôn khẩu cung, lại dặn tâm phúc:
“Thu dọn sạch sẽ, đừng để phu nhân hay biết.”
Hừ…
Đúng là một con ch.ó biết “niệm tình cũ”!
Đến nước này rồi, Phó Hoài vẫn còn lưu lại Thẩm Như bên người.
Thẩm Như thật sự chỉ là nữ nhi một tên tiểu binh ở biên ải thôi sao?
Không lâu sau, ta liền đợi được cơ hội chọc giận nàng ta.
Thuý Nương bẩm báo vị trí của Thẩm Như:
“Phu nhân, như người đoán, Thẩm di nương quả thật đang canh ngay con đường Quốc công gia bắt buộc phải đi qua khi về hậu viện. Nhưng nàng ta lại không biết, hôm nay Quốc công gia có hẹn với Nhị hoàng tử, một lúc lâu nữa cũng chưa thể về.”
Ta liếc nhìn lò hương, nắm chặt thời khắc chuẩn xác, rồi cố ý chọn một cây trâm mai cài lên tóc.
Đó chính là định tình tín vật giữa Phó Hoài và Thẩm Như năm xưa, cũng là một cây trâm giống hệt như vậy.