Các cô nương lần lượt đi ngang trước mặt người, người chỉ liếc một cái rồi phất tay, ra hiệu cho quản gia cho lui.
Ban đầu người còn ngồi nghiêm chỉnh, phong thái có vài phần quân tử.
Nhưng dần dần càng thêm uể oải, cả người lười nhác thả lỏng, ngả hẳn lên ghế như chẳng buồn để tâm nữa.
Quản gia khẽ bẩm báo:
“Hỉ phục bằng lụa đỏ đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ cần người lên tiếng, ba ngày sau có thể thành thân.”
Thế tử hừ một tiếng đầy bất mãn:
“Thành cái gì mà thành? Người còn chưa đến, ta lấy ai thành thân?”
“Không thành nữa, không thành nữa, đem đốt hết đi.”
Nghe giọng thế tử dù có phần trầm thấp, nhưng vẫn đầy nội lực, ta lại nhìn từ xa thấy sắc mặt người hồng hào, bất giác nảy sinh nghi hoặc.
Chẳng phải nói thế tử thuốc thang vô phương, hấp hối chờ c.h.ế.t sao?
Sao ta thấy người tinh thần phơi phới, trông còn khỏe mạnh hơn cả ta?
Chuyện của bậc quý nhân, ta cũng chẳng dám tùy tiện suy đoán, chỉ biết lặng lẽ theo hàng mà bước tới.
Thế tử này mắt mũi đúng là cao ngất trời.
Những cô nương đi trước, ai nấy đều dung mạo diễm lệ, mặt nhỏ mày cong, eo thon hông tròn, ngay cả ta còn nhìn không chán mắt, vậy mà người lại chẳng ưng ai, đều cho lui hết.
Đến lượt ta, thế tử đã tựa đầu lên tay, mí mắt nửa nhắm nửa mở, trông chừng sắp ngủ đến nơi.
Người uể oải giơ tay lên, quản gia hiểu ý, chuẩn bị cho ta lui ra.
Nha hoàn bên đối diện sẽ phát cho mỗi cô nương không được chọn một thỏi bạc và năm đấu gạo, ta nghĩ bụng chuyến đi này cũng chẳng thiệt, bèn định bước qua nhận gạo.
Ai ngờ thế tử đột nhiên mở to mắt, bất ngờ đứng phắt dậy.
Liếc ta một cái, người liền quay phắt mặt đi, xoay lưng về phía ta mà vội vàng chỉnh lại áo mũ, rồi cuống quýt hỏi quản gia:
“Vạt áo của ta đã chỉnh tề chưa?”
“Tóc có rối không?”
“Dáng vẻ lúc nãy của ta có quá lôi thôi không? Nàng ấy chắc chưa nhìn thấy chứ?”
Sau khi được quản gia gật đầu khẳng định, thế tử cuối cùng cũng quay người lại, ho nhẹ hai tiếng, nghiêm túc nói với quản gia:
“Bổn thế tử thấy cô nương này rất được, cứ chọn nàng ấy đi.”
Hả?
Ta ngẩn người tại chỗ, chỉ nghe thấy quản gia hỏi:
“Vậy hỉ phục bằng lụa đỏ có cần đốt nữa không? Nếu không đốt thì ta sẽ cho người chuẩn bị lại, ba ngày sau có thể thành hôn.”
Thế tử trừng mắt liếc hắn một cái:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Đốt cái gì mà đốt? Người ta đến rồi, mau đi sắp xếp đi!”
Sau đó người quay sang nhìn ta, chỉ trong chớp mắt đã lấy lại dáng vẻ phong nhã ôn hòa như lần đầu gặp mặt, ngay cả giọng nói cũng trở nên vô cùng dịu dàng.
“Cô nương A Mạn, thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp nàng ở nơi này.”
“Đã gặp rồi, chi bằng ngày mai chúng ta thành thân đi, nàng thấy sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta ngây người nhìn hắn:
“Không phải quản gia nói phải ba ngày sau mới có thể thành hôn sao?”
Hắn bỗng ho dữ dội, ho đến mức thở không ra hơi, rồi từ trong tay áo rút ra một chiếc khăn tay.
Chiếc khăn ấy đã được chuẩn bị sẵn, có thấm m.á.u gà, ta vừa ngửi liền nhận ra ngay.
Hắn ho một hồi lâu, sau đó đưa chiếc khăn loang m.á.u ra trước mặt ta, hơi thở yếu ớt hỏi:
“Cô nương A Mạn, ta mắc trọng bệnh, e là chẳng còn sống được bao lâu nữa.”
“Thuật sĩ nói rồi, muốn giải được mệnh cách này, chỉ có duy nhất một cách là xung hỉ.”
“Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp Phật. Xin nàng vì tính mạng ta đang ngàn cân treo sợi tóc, hãy thành thân với ta vào ngày mai, được không?”
Ta trợn tròn mắt kinh ngạc, thật không ngờ người lại chọn ta, bèn dè dặt hỏi:
“Nhưng phía sau vẫn còn nhiều cô nương chưa qua. Điện hạ, người có muốn xem hết rồi hẵng quyết định không?”
Ta sợ người nhất thời hồ đồ chọn ta, sau lại thấy có cô nương xinh đẹp hơn thì đổi ý, đến lúc đó lại giận lây sang ta.
Nào ngờ người dứt khoát lắc đầu:
“Những người khác ta không còn tâm tư nhìn nữa.”
“Ta…” Nghĩ một lúc, cuối cùng ta vẫn quyết định nói thật:
“Trước đây, ta từng gả chồng một lần.”
Dù sao hầu phủ cũng là nhà quyền quý, ta chẳng biết thế tử có để tâm đến chuyện một người tái giá hay không.
Thế nhưng người hoàn toàn chẳng màng tới điều đó, ngược lại còn tức giận nghiến răng:
“Là tên ngu xuẩn nào cưới được nàng rồi lại không biết trân trọng, đến mức còn dám đòi hòa ly?”
“Nàng yên tâm, ta khác hắn. Ta chẳng có gì hơn người, nhưng nhất định sẽ biết tôn trọng và yêu thương thê tử của mình.”
Vừa nói, người dường như ý thức được bản thân nói năng khí thế quá, bèn vội vã che ngực, lại giả vờ quay về dáng vẻ yếu ớt.
“Hiện tại ta bệnh đã vào giai đoạn hiểm nghèo. Cô nương A Mạn, xin nàng làm ơn làm phúc, cứu lấy ta một lần.”
Mà ta, vốn dĩ cũng là vì xung hỉ mà đến.
Vậy nên, ta khẽ vuốt chiếc khăn tay trong tay, nhẹ nhàng gật đầu:
“Được.”
05
Ban đầu ta định quay về căn nhà tranh để thu dọn ít đồ, nhưng thế tử đã sớm chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy.
Y phục, hài thêu, dải buộc tóc, trâm cài... những gì ta có thể nghĩ tới, người đều đã chuẩn bị sẵn.
Lạ kỳ thay, ta thử hai chiếc váy, cả hai đều vừa khít không sai một tấc.
Tựa như được may đo riêng cho ta vậy.
Thế tử nhìn ta, khóe môi cong lên, nở nụ cười mang theo vài phần hoan hỉ:
“Cô nương A Mạn, nàng xem, đây gọi là duyên phận do trời định.”
Hầu phủ giữ đúng lời, đưa đủ trăm lượng vàng, nói là lễ tạ cho việc xung hỉ.