Nghĩ một lát, ta thay lại y phục cũ, quyết định về thôn Thẩm gia thăm một chuyến.
Ta muốn đem số bạc này giao lại cho Thẩm Chiếu Sơn, rồi đến trước mộ phần của nương và hai vị Thẩm phụ Thẩm mẫu thắp nén nhang, nói với họ rằng ta đã báo đáp xong ân tình, từ nay về sau với Thẩm Chiếu Sơn không còn vướng bận gì nữa.
Thế tử nghe tin, lập tức nắm lấy tay áo ta, nhất quyết đòi theo cùng.
Quản gia vội vàng can gián:
“Thế tử, hiện người đang mang trọng bệnh, sao có thể tùy tiện ra ngoài?”
“Hơn nữa, ngày mai người còn phải thành thân, mọi việc đều cần người đích thân xem xét. Hôm nay mà đi, e rằng phải dời hôn kỳ lại.”
Thế tử thoáng lộ vẻ do dự, lo lắng hỏi ta:
“Cô nương A Mạn, nếu nàng gặp lại người cũ, sẽ không thay đổi ý định, không chịu thành thân với ta nữa chứ?”
“Không đâu, ta và hắn duyên phận đã tận.”
Dù vậy, thế tử vẫn chưa yên lòng, dặn dò ta:
“Người đó quá cố chấp, đọc sách đến nỗi chẳng còn chút tình người. Hắn không tốt đâu, nàng nhất định phải dứt khoát với hắn.”
Người lải nhải một hồi lâu, rồi sai sáu gã tiểu đồng theo ta cùng đi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Lúc tiễn ta ra tận cổng phủ, vẫn không yên tâm, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo ta, giọng khàn khàn nói:
“Ta bên này sẽ chuẩn bị sẵn hỉ đường, nàng nhớ phải quay về thành thân với ta đó.”
“Nếu nàng không quay lại, ngày mai ta nhất định sẽ tức giận mà c.h.ế.t mất.”
Dù sao cũng đã nhận bạc của người ta nhiều như vậy, nếu thật sự ôm tiền bỏ trốn thì đúng là quá thất đức.
Nếu là ta, chắc cũng tức đến phát bệnh mất.
Ta rất hiểu tâm trạng của thế tử, bèn vội vàng trấn an:
“Thế tử yên tâm, ta nhất định sẽ quay về xung hỉ.”
Đường trở về thôn Thẩm gia xa xôi, ta tranh thủ đi nhanh suốt dọc đường, cuối cùng cũng về tới nơi trước khi trời tối.
Thẩm Chiếu Sơn nghe thấy động tĩnh ngoài sân, biết là ta quay về, cũng chẳng thèm ngoảnh lại mà đã bắt đầu cằn nhằn:
“Đã chẳng được chọn, lại còn về trễ thế này, đã quá giờ cơm rồi.”
“Ta có hỏi qua rồi, nhà họ Trương ở phía đông thành đang muốn tìm một đầu bếp nữ, mỗi tháng trả ba lượng bạc, còn có thể ứng trước nửa năm tiền công.”
“Hôm nào ta dẫn nàng tới đó một chuyến, xem xem người ta có muốn nhận nàng không…”
Vừa nói, hắn vừa vén rèm bước ra ngoài.
Nhưng khi nhìn thấy những thỏi vàng xếp ngay ngắn trên khay, hắn lập tức sững người lại, những lời chưa nói hết bỗng nghẹn nơi cổ họng, không thốt được nữa.
06
Thẩm Chiếu Sơn không hiểu vì sao ta lại được chọn.
Tiểu đồng đang chờ ngoài căn nhà tranh, hắn liền kéo ta vào trong, liên tục xác nhận:
“A Mạn, thế tử kia thật sự bỏ qua bao nhiêu mỹ nhân, lại cố tình chọn nàng sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau khi nghe ta khẳng định, Thẩm Chiếu Sơn kẻ vốn tự cho mình học rộng hiểu nhiều cũng gặp phải điều không lý giải nổi.
Trầm mặc hồi lâu, hắn mới mở miệng:
“Ta biết nguyên do trong chuyện này rồi.”
“Thế tử mắc phải trọng bệnh, những cô nương khác thân hình mảnh mai yếu đuối, chỉ có nàng là vững vàng dày dặn, hắn chắc chắn nghĩ nàng thích hợp để trấn tà trừ họa hơn.”
Ta cảm thấy không phải vậy, nhưng cũng không có thời gian tranh luận nhiều.
Lúc trời còn chưa tối hẳn, ta liền lên núi sau, quỳ trước mộ phần dập đầu ba cái vang dội.
Ta nói với nương, món nợ ân tình đã trả đủ, từ nay núi cao sông dài, A Mạn không còn bị trói buộc bởi Thẩm Chiếu Sơn nữa.
Xuống núi rồi, ta nói với Thẩm Chiếu Sơn rằng ngày mai ta sẽ đi xung hỉ.
Hắn không ngờ lại gấp đến thế, trầm ngâm một lát mới nói:
“Xem ra thế tử quả thực bệnh nặng, nên mới vội vã đến vậy.”
“May là có khăn hỉ che mặt, nếu không thì hắn cưới một cô nương vừa đen nhẻm vừa vạm vỡ như nàng, chẳng biết sẽ bị thiên hạ chê cười ra sao.”
“Hắn nhất định sẽ chẳng thèm bái đường với nàng đâu, đến lúc ấy chỉ cho một con gà trống đại diện, làm qua loa là xong. Nàng cố mà nhịn một chút.”
Ta không muốn nghe thêm lời nào nữa, liền lên xe ngựa, định rời đi.
Nào ngờ Thẩm Chiếu Sơn lại bước tới trước cửa, gọi với theo:
“A Mạn, nàng ở bên ta bao năm nay, đã quen tự do tự tại, ta cũng chưa từng ràng buộc tính tình nàng.”
“Nhưng nơi cửa cao nhà lớn, quy củ rườm rà, ai nấy đều mang tâm tư riêng. Mà nàng thì dốt nát, chớ để bị người ta lừa…”
Lời còn chưa dứt, mấy tiểu đồng đã liếc mắt ra hiệu với nhau, rồi đồng loạt quất roi cho xe lăn bánh.
Roi quất quá mạnh, con ngựa bị đau liền giận dữ vung đuôi.
“Bốp” một tiếng, đuôi ngựa quất thẳng vào mặt Thẩm Chiếu Sơn.
Vài người vẫn chưa hả giận, dù xe đã chạy được một đoạn xa, vẫn còn lầm bầm mắng:
“Giảng đạo lý gì chứ? Thế tử phi còn chưa vào phủ, đã bắt đầu ly gián nàng với hầu phủ rồi à?”
“Còn dám nói quy củ nhà quyền quý? Ngươi từng bước vào hầu phủ bao giờ chưa? Không biết mà còn bày đặt.”
“Thảo nào thế tử ngày nào cũng mắng hắn đến điên đảo, mắng đúng thật rồi!”
Mấy tiểu đồng dưới trướng thế tử, xem ra cũng giống chủ nhân, ai nấy đều rất thú vị.
Ta nghĩ vậy, rồi tựa vào ghế mềm trong xe ngựa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nói đi cũng phải nói lại, có một câu Thẩm Chiếu Sơn nói không sai.
Việc xung hỉ quả thực khác với hôn lễ bình thường, nghi thức đơn giản, lễ nghi giản lược.
Những năm xưa theo nương xuôi ngược khắp nơi, ta từng tận mắt chứng kiến hai nhà tổ chức lễ xung hỉ.
Người bái đường cùng các cô nương khi ấy, chẳng phải tân lang, mà là... một con gà trống.
Xe ngựa xóc nảy, lắc lư không ngừng, ta mải nghĩ ngợi rồi thiếp đi lúc nào không hay.