“Tình nhi, con đường này vốn không dễ đi. Nhưng nếu đến một ngày muốn đi tiếp bắt buộc phải hy sinh ta, nàng tuyệt đối đừng do dự.”
Thế nhưng.
Đến hôm nay…
Ta thật sự sợ, hắn đi rồi… sẽ không thể trở về nữa.
18
Tiêu Sách An sinh ra đã là tướng tài, dụng binh quỷ quyệt.
Huống hồ mấy năm gần đây thảo nguyên liên tục hạn hán, ngựa gầy cừu yếu, ta thực sự không nghĩ ra được Tiêu Sách An làm sao mà thua nổi.
Sau khi hắn đi, ta sai Thẩm mẫu dỗ dành Thẩm Tương Nghi về nhà mẹ đẻ một chuyến rồi trói lại, ép nàng ta nói ra Tiêu Sách An c.h.ế.t thế nào.
Nàng ta sợ phát điên, nhưng vẫn nói mình không biết.
Nàng ta nói, đời trước sau khi gả cho Tiêu Sách An chỉ biết rằng hắn ra trận thua, đến cả thi cốt cũng không còn, còn thua thế nào thì một nữ nhân như nàng làm sao biết được!
Nhưng đến lúc ta hỏi ta đã lên ngôi thế nào thì nàng ta lại kể rõ mồn một.
Từ năm nào Tống Khánh Nguyên bắt đầu phát đạt, lúc nào thì được nhận tổ quy tông, sau đó được trọng dụng rồi cuối cùng ngồi lên long ỷ vào năm nào.
Hóa ra cái thứ này chỉ lo nhìn chằm chằm vào ta.
Ta không cho Thẩm Tương Nghi quay lại Thất vương phủ nữa, đã trói rồi còn có thể để nàng ta ra ngoài ăn nói lung tung chắc?
Còn Tống Khánh Nguyên, ta không thèm để tâm.
Từ sau chuyện trị thủy ở Giang Châu, hắn một lần sẩy chân, ba năm nay cãi nhau với Thẩm Tương Nghi không ngừng, lý do toàn là:
“Ngươi nói đời trước ta làm hoàng đế là vì đời đó ta cưới được Thẩm Vãn Tình! Đời này cưới ngươi, đúng là xúi quẩy tận mạng!”
Mà hắn lại không nghĩ thử xem nếu hắn một mực không gật đầu thì Thẩm Tương Nghi lấy đâu ra cơ hội tái giá với hắn?
Ta ngửi được mùi gió mưa sắp kéo đến nhưng không biết tiếng sấm đầu tiên sẽ nổ lúc nào.
Trước khi đi, Tiêu Sách An nói với ta, chuyến này đến biên cương dù sống dù c.h.ế.t, mục đích là để chỉnh đốn lại Tiêu gia quân.
Nếu hắn c.h.ế.t rồi thì dù ta không có hổ phù cũng vẫn có thể điều động được Tiêu gia quân.
Ta ngồi trên xe ngựa quay về Tiêu phủ, vén rèm nhìn ra ngoài.
Trời âm u, khói xám giăng kín, người đi trên phố bước chân vội vàng, như thể ai cũng muốn nhanh chóng về nhà trước khi cơn mưa đổ xuống.
O Mai d.a.o Muoi
Ngồi chờ c.h.ế.t vốn không phải phong cách của ta.
Ta không về Tiêu phủ, mà bảo phu xe dừng lại trước một gánh hát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trưởng đoàn kịch say mềm nằm trên ghế dựa, nghe tiếng bước chân của ta thì chỉ khẽ hé mắt liếc một cái.
“Quý nhân mời về cho, hôm nay không có vở gì hát đâu.”
Ta giơ tay ra hiệu, nha hoàn phía sau lập tức đặt một xấp bánh hành lên bàn bên cạnh ông ta.
Trưởng đoàn rốt cuộc cũng chịu mở mắt nhìn kỹ, nhìn chằm chằm đống bánh hành ấy, hốc mắt lập tức đỏ hoe.
Ta chậm rãi lên tiếng:
“Lão Triệu, hóa trang đi.”
Tiếng sấm đầu tiên không biết bao giờ mới nổ…vậy thì để ta đánh một tiếng trước.
19
Một vở kịch hay vang dội kinh thành.
Diễn là một thư sinh bạc tình, ngoài mặt yêu thê tử như sinh mệnh, sau lưng lại g.i.ế.t hại thê nhi, chiếm hết sản nghiệp.
Từng lời từng chữ đều chĩa thẳng vào vị trong cùng kia, kẻ phụ lòng bội nghĩa, mặt người dạ thú.
Như một giọt nước rơi xuống nồi dầu đang sôi sùng sục, những chuyện ô nhục từng bị cố ý chôn vùi lại bị vớt lên từ đáy nồi.
Những yêu ma quỷ quái ẩn nấp khắp nơi cũng bắt đầu lục tục hành động.
Tiếng chất vấn về nguồn gốc ngai vàng Kỳ gia ngày càng lớn.
Sông Giang Châu lại bất ngờ vớt được một pho tượng rùa đá, trên lưng cõng một tấm bia, khắc mấy chữ:
"Kỳ tặc vong, thiên hạ thịnh."
Đừng nói là Kỳ đế ngồi trên cao, đến các hoàng tử bên dưới cũng bắt đầu hoảng.
Kỳ đế vì để ngồi yên trên long ỷ, mấy chục năm qua rửa não dân chúng, tuyên bố “quân quyền là do thần ban”, rằng ông ta lên ngôi là do thiên mệnh.
Giờ thì hay rồi, tự vác đá đập chân mình.
Bởi vì “Thần” đã nói cho thiên hạ biết, Kỳ đế ngươi chính là “tặc”.
20
Màn kịch này khiến các hoàng tử trở tay không kịp.
Chưa mưa mà sấm đã vang rền.
Trước là miền Nam nổ ra khởi nghĩa, sau là tin từ trong cung truyền ra, Kỳ đế đột ngột băng hà.
Các hoàng tử cũng không buồn che giấu nữa, đồng loạt để lộ tư binh, xé mặt cướp ngôi.
Nhưng khi bọn họ bắt đầu bao vây kinh thành, lại phát hiện quan lại trong kinh đã trốn sạch.
Bọn họ đi đâu?
Tất nhiên, là đang ngồi trong quân doanh của nghĩa quân cùng ta, chờ lũ hoàng tử kia tự tàn sát lẫn nhau.
Chừng nửa tháng sau, ta hạ lệnh thu quân, tiến về kinh thành.