Trương gia vốn phụ trách thủy lợi từ tiền triều, chẳng qua vì đắc tội với Kỳ hoàng phu mà từ đó không được trọng dụng nữa.
Khi Trương Thao tới Tiêu phủ, thấy ta ngồi ở ghế chủ vị trong lòng lập tức hiểu rõ, liền cúi đầu thật sâu:
“Từ nay về sau, Trương Thao xin nghe theo sự sai bảo của phu nhân.”
Ba năm qua, những quan viên bất đắc chí như Trương Thao ta đã lôi kéo được không ít.
Chẳng qua bọn họ đều cho rằng ta chỉ là con rối bị đẩy ra làm bức bình phong, còn người đứng sau là Tam hoàng tử? Hay Ngũ hoàng tử?
Chính họ cũng không rõ chủ nhân thật sự là ai.
Vậy là mục đích của ta đạt được rồi.
Cáo mượn oai hùm tuy có rủi ro nhưng thật thật giả giả, hư hư thực thực, làm cho nước đục ngầu, khiến người ta không phân rõ được đành phải nghe theo ta.
Đã nghe ta điều khiển thì chính là người của ta.
Còn về mặt ngoài, thiên hạ vẫn thấy Tiêu gia cứ lưỡng lự giữa Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử.
Ta cảm nhận được thái độ của họ đối với Tiêu gia, từ dụ dỗ ban đầu đã chuyển thành thiếu kiên nhẫn.
Ta cũng biết, ngày Tiêu gia lưỡng lự không xong sắp đến hồi kết.
Kỳ đế tuổi đã cao, ngôi thái tử mãi chưa định, ai nấy đều sốt ruột.
Tiêu gia dù có binh quyền trong tay nhưng nếu không thể để họ lợi dụng thì ai cũng đừng dùng, đẩy Tiêu gia mãi mãi ra khỏi cuộc đấu quyền lực.
Ta bắt đầu thi thoảng chạy đến Thất vương phủ, đến chọc tức Thẩm Tương Nghi.
Cho đến khi Thẩm Tương Nghi không chịu nổi, rống vào mặt ta:
“Có phải ngươi biết Tiêu Sách An sắp c.h.ế.t, nên mới đến quyến rũ Khánh Nguyên đúng không?!”
Ta thỏa mãn quay về phủ.
Rất nhanh sau đó, Tiêu Sách An liền bị phái đến biên cương trấn áp bộ lạc thảo nguyên.
17
Tiêu Sách An từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, nếu không phải vì Kỳ đế kiêng kỵ, cố tình điều hắn về kinh để chia quyền binh thì giờ hắn vẫn đang cầm thương bạc đứng trấn nơi biên thùy.
Đêm trước ngày Tiêu Sách An lên đường, ta lần đầu thấy hắn khoác giáp bạc, oai phong lẫm liệt.
Hắn cầm thương bạc cúi đầu nhìn ta, ánh mắt ngập tràn cảm xúc.
“Tình nhi.”
Hắn gọi ta.
Chẳng rõ từ lúc nào, xưng hô của hắn với ta đã đổi từ “Điện hạ” thành “Tình nhi”.
“Dạo gần đây, nàng cứ đến Thất vương phủ.”
Ta trêu chọc hắn:
“Sợ sau khi chàng đi, ta lập tức thành chính phi của Tống Khánh Nguyên à?”
Hắn lắc đầu, cười khẽ:
“Hắn là cái thứ không có nàng thì chẳng làm nên chuyện gì, ta sợ hắn làm gì? Ta chỉ là…”
Nói đến đây, hắn hít sâu một hơi rồi kéo ta vào lòng ôm chặt.
O mai Dao Muoi
“Ta chỉ sợ, lời trắc phi nói lại thành lời ứng nghiệm, rằng sau khi ta rời đi ngày mai, hôm nay sẽ là lần cuối ta được gặp nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta cũng ôm lại hắn, nói khẽ:
“Ta sẽ không để chàng c.h.ế.t.”
Hắn tựa cằm lên đầu ta:
“Đừng tưởng ta không biết, nàng hết lần này đến lần khác chạy tới phủ Thất vương, chọc tức trắc phi nghĩa là nàng cũng không nắm chắc được ngày ta c.h.ế.t.”
Tim ta nghẹn lại.
Người không phải cỏ cây, ai lại vô tình.
Có lẽ ban đầu ta tiếp cận Tiêu Sách An là vì đánh cược, chủ động để lộ thân phận với hắn.
Ta không ngờ là điều mà Tiêu lão tướng quân đã quên mất còn hắn vẫn nhớ rõ.
Hậu duệ Diễm gia có một đặc điểm rất dễ nhận biết, chúng ta bẩm sinh có một vết bớt giống như ngọn lửa in hằn trên da.
Hôm ở trà quán, ta kéo cổ áo xuống lộ ra vết bớt bên dưới xương quai xanh, khiến hắn cuống cuồng giúp ta kéo áo lên lại.
“Ta tin! Ta tin rồi, vậy được chưa?”
Rồi bất đắc dĩ nói:
“Thẩm tam tiểu thư, nàng đánh đổi cả trong sạch để xác nhận thân phận, rõ ràng là quyết tâm trói buộc ta cùng nàng.”
Ta ôm mặt cười toe:
“Đúng đó, chàng trúng kế rồi.”
Ba năm nay, Tiêu Sách An đối với ta vô cùng tốt.
Bỏ qua thân phận của ta, chúng ta chẳng khác gì một cặp phu thê bình thường.
Có thể cùng nhau ngồi nói chuyện suốt đêm dưới ánh trăng, cũng có thể tranh cãi vì một lượt bày binh bố trận.
Hơn một ngàn ngày đêm, sớm đã hòa tan nhau vào m.á.u thịt.
Ba năm ấy, cũng có lúc đối mặt với nguy hiểm.
Lục hoàng tử từng cho người mai phục trên đường ta và hắn hồi phủ sau lễ cầu phúc.
Hắn rút kiếm chắn trước mặt ta nói thẳng chỉ cần hắn còn sống đừng hòng ai chạm được đến phu nhân của mình.
Lần đó hắn bị thương nặng, ta cũng hạ quyết tâm, chưa đầy một tháng tay chân của Lục hoàng tử bị cách chức vì tham ô, còn những bản tấu vạch tội hắn mưu hại mệnh quan cứ lần lượt chất chồng trên án thư của Kỳ đế.
Các hoàng tử khác liền nhân cơ hội hành động, phe cánh của Lục hoàng tử sụp đổ hoàn toàn.
Một thế lực ngã xuống ắt có m.á.u đổ đầu rơi.
Để phân chia quyền lợi còn lại của Lục hoàng tử, ta cũng phải dính m.á.u của không ít người.
Tất nhiên, điều đó khiến nhiều thuộc hạ bắt đầu nghi ngờ thân phận thực sự của ta.
Bất kỳ ai đến hỏi, ta đều trả lời thật, ta đã nói rồi thì họ cũng chẳng thể thoát nữa.
Ta không sợ họ tố cáo, vì ngay khoảnh khắc họ biết thân phận ta, ta đã cho họ biết tay ta sớm đã vươn vào hậu viện nhà họ rồi.
Triều đình có luật chơi của triều đình, hậu viện cũng có cách chơi của hậu viện.
Những năm qua, ai ham mê sắc đẹp, ta liền đưa mỹ thiếp vào phủ; ai gia đình hòa thuận, ta liền thu phục thê tử họ.
Ta nhân danh Tiêu phu nhân lập thiện đường ngoài thành, nhận nuôi những đứa trẻ không nơi nương tựa, ai muốn mưu sinh có thể tự rời đi, ai nguyện trung thành với ta thì được đưa vào các phủ dưới thân phận gia nhân, tỳ nữ.