“Đại tỷ đã xem thường thân phận thê tử quan lại thì sao khi nãy còn ra sức lấy lòng các vị phu nhân, tiểu thư nhà quan?”
Vừa rồi ta nhìn rõ mồn một, Thẩm Tương Nghi giao thiệp nhắm rất đúng mục tiêu, toàn là thê tử các đại thần nắm giữ quyền lực triều đình.
Ta đoán nàng ta muốn mượn sức họ, ủng hộ cho Thất hoàng tử.
Nhưng ai cũng không ngu, chẳng ai lại dại dột mà đứng về phe một hoàng tử vô quyền vô thế.
Ở trong phủ nàng ta có thể nói tùy ý rằng mình trọng sinh, nhưng ra bên ngoài nàng ta chẳng dám nói bừa nếu bị kẻ có dã tâm lợi dụng thì hậu quả khó mà tưởng tượng.
Ta bước sát đến bên nàng ta, nói nhỏ:
“Đại tỷ, nếu là ta, đã chẳng cần đi lấy lòng mấy phu nhân kia làm gì. Tống Khánh Nguyên muốn công danh, chỉ cần một câu của bệ hạ là đủ.”
Nhìn Thẩm Tương Nghi vội vàng rời tiệc, ta cũng gọi nha hoàn chuẩn bị hồi phủ.
Hạt giống ta gieo, kết quả được bao nhiêu… phải xem tạo hóa rồi.
14
Tiêu Sách An đợi ta trong xe ngựa.
Hắn đỡ ta ngồi lên, để mặc ta dựa hẳn vào lòng mình.
“Nàng ấy thực sự tin rồi à?”
Ta gật đầu: “Nàng ta không còn con đường nào khác.”
Tiêu Sách An vẫn chưa hiểu:
“Thất hoàng tử và Thẩm trắc phi chẳng có thế lực mẫu tộc, cũng chẳng có công trạng gì, cần gì phải phí sức vì họ đến vậy? Chỉ cần hoàng tử Kỳ gia tranh quyền một phen là có thể tiện tay nghiền nát bọn họ rồi.”
“Thẩm Tương Nghi từ sau Tết hành xử rất quái dị, lúc đầu đoán trúng Tống Khánh Nguyên là hoàng tử, sau đó còn đoán hắn có thể kế vị.”
Hôm nay nàng ta tiếp cận đúng nhóm người ta muốn thu về dưới trướng nên chuyện nàng ta trọng sinh tám phần là thật.
“Đã vậy thì, Tống Khánh Nguyên càng sớm xuống đài, ta mới càng yên tâm.”
Tiêu Sách An bỗng giọng giở quẻ mỉa mai:
“Nói vậy thì, điện hạ kiếp trước đúng là làm thê tử của Tống Khánh Nguyên cả đời, còn làm tới cả hoàng hậu?”
Thấy dáng vẻ ghen tuông của hắn, ta bật cười.
“Chàng nghĩ với tính cách của ta có thể an phận làm hoàng hậu của hắn sao?”
Nếu không thì trực tiếp như hoàng phu Kỳ gia, g.i.ế.t vua đoạt vị.
Còn không thì vòng vèo hơn chút: sinh con nối dõi, sau đó hạ độc hoàng đế, làm thái hậu nhiếp chính, chờ thời cơ thích hợp phế đế đoạt quyền.
Lựa chọn dành cho ta quá nhiều, chỉ tiếc Thẩm Tương Nghi chưa sống đến lúc đó, nếu không… sao lại chỉ biết mơ mộng đến cái ghế hậu cung đã thấy mãn nguyện?
Tiêu Sách An là người thông minh, vừa nghe đã hiểu.
O Mai d.a.o Muoi
Hắn thở dài một tiếng:
“Vậy tính ra, may mà ta không phải hoàng tử… thoát kiếp rồi.”
Ta nắm tay hắn, so tay với tay rồi đan mười ngón tay vào nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dựa đầu lên n.g.ự.c hắn ta cảm nhận được nhịp tim bỗng đập dồn dập.
“Hôm ở trà quán ta đã nói rồi, nếu chàng chịu giúp ta, ta nhất định giúp Tiêu gia trở lại vị thế đệ nhất thế tộc.”
“Chàng không giống Tống Khánh Nguyên, chúng ta là đồng minh. Còn hắn… thân mang huyết mạch Kỳ gia, chỉ có thể làm bàn đạp cho ta mà thôi.”
Tiếc là lời an ủi của ta chẳng mấy tác dụng, Tiêu Sách An vẫn lầm bầm:
“Chỉ là… đồng minh thôi sao?”
Ta nhắm mắt lại, giả vờ không nghe thấy.
15
Những lời ta nói với Thẩm Tương Nghi rất nhanh đã phát huy tác dụng.
Chưa đến mấy ngày, đã nghe nói Thất hoàng tử nhận lệnh đi xử lý nạn lũ ở Giang Châu.
Đây đúng là một công việc tốt. Nếu Tống Khánh Nguyên vẫn chỉ là một tiến sĩ thì quả là việc tốt.
Nhưng hiện tại hắn đã là Thất hoàng tử, dù vô dụng cũng là người cạnh tranh ngôi thái tử, người muốn giăng bẫy chơi xỏ hắn không thiếu.
Chẳng bao lâu, Giang Châu truyền về tin Thất hoàng tử chọc giận dân chúng bị ép phải quay về kinh.
Hoàng đế nổi trận lôi đình, không cho phép Tống Khánh Nguyên bước chân vào triều đình nữa.
Còn chưa đợi Tống Khánh Nguyên quay về vương phủ, Thẩm Tương Nghi đã chạy thẳng về nhà mẹ đẻ náo loạn một trận.
Phòng thư của phụ thân bị nàng ta đập phá tan tành, nàng ta khóc mắng phụ thân mình sao không phái người đến giúp Tống Khánh Nguyên trị thủy.
“Đời trước rõ ràng người từng viết thư bảo tri châu Giang Châu hỗ trợ Khánh Nguyên hết lòng, sao đời này lại không làm như vậy?”
“Phụ thân nhất định phải nhìn Khánh Nguyên bị bệ hạ ghét bỏ mới vừa lòng sao? Thẩm Vãn Tình chẳng qua chỉ là một tiện tỳ xuất thân tiện tịch, phụ thân mù rồi sao?”
Kết quả là bị phụ thân tát một cái, rồi đuổi thẳng về Thất vương phủ.
Đợi bên ngoài yên ắng trở lại, ta mới bước ra từ phía sau giá sách.
Nặt mày phụ thân xám xịt:
“Giờ con vừa lòng rồi chứ?”
Ta chắp tay, mỉm cười:
“Phụ thân cần gì phải diễn trò thế này. Ngay từ lúc người bắt cóc mẫu thân con về phủ đã kết nghiệp quả thì cũng nên chuẩn bị hoàn trả đi thôi.”
Trong thời gian Tống Khánh Nguyên đi Giang Châu trị thủy, ta đã về Thẩm gia một chuyến.
Ta đem thân thế của mẫu thân và ta nói rõ từng chuyện, ép người phụ thân làm Lại bộ Thượng thư kia phải đứng vào phe của ta.
Giờ ta đã có Tiêu gia làm chỗ dựa, không còn là thứ nữ của Thẩm gia để mặc ông ta nhào nặn nữa. Ông ta không muốn cùng ta cá c.h.ế.t lưới rách, chỉ còn cách nghe theo.
Lúc rời đi, ta đỡ ông ta dậy:
“Chuyện Giang Châu trị thủy, phụ thân biết phải làm sao rồi đấy.”
16
Việc nạo vét sông ngòi ở Giang Châu kéo dài suốt ba năm.
Tổng đốc trị thủy Trương Thao sau khi hồi kinh được thăng liền ba cấp, bổ khuyết vào vị trí Công bộ Thượng thư, dẫn theo cả gia quyến đến Tiêu phủ tạ ơn.