Sau khi bà v.ú mất, để có tiền chôn cất bà, mẫu thân ta bán mình cho gánh hát.
Ở trong gánh hát nhiều nam nhân, có khi đến cơm cũng phải tranh nhau.
Bình thường được ăn một cái bánh hành chiên là hạnh phúc nhất rồi.
Một nữ tử đẹp như hoa như ngọc, sống trong gánh hát chẳng dễ dàng gì.
Nhưng nếu nàng dính với một nam nhân, những kẻ khác sẽ không dám đụng đến “vật sở hữu” của người đó.
Người bảo vệ mẫu thân ta là trụ cột của gánh, gọi là lão Triệu.
Nhưng dù lão Triệu có lợi hại đến mấy, cũng không bằng một câu nói của quan.
Phụ thân ta chỉ buông đúng một câu:
“Đưa nữ tử này về phủ cho ta.”
Chủ gánh liền trói mẫu thân ta lại, nhét thẳng lên xe ngựa đưa đến Thẩm phủ.
Lão Triệu đuổi theo phía sau đến rớt cả giày, bị người trong gánh lôi về, hai bàn chân rớm m.á.u đầy vết trầy.
Lão nào ngờ chỉ đi ra ngoài uống một chén trà sau vở diễn, quay lại thì người trong lòng đã không còn nữa.
Trong lòng còn ôm bánh hành chiên nóng hôi hổi làm cho mẫu thân ta.
Ta nhét bánh vào tay Tiêu Sách An:
“Người ta nói Diễm Trân Đế si mê sắc đẹp đáng bị họ Kỳ cướp mất giang sơn. Nhưng lúc Diễm Trân Đế tại vị, quan lại chẳng dám cướp dân nữ, nữ nhân kinh doanh hay làm quan đều là chuyện thường. Còn bây giờ chỉ mấy chục năm trôi qua, chàng nhìn xem thiên hạ thành cái gì rồi?”
“Nếu như nửa thiên hạ không thể quyết định vận mệnh của mình thì nói gì đến cảnh thái bình thịnh trị.”
13
Sau khi thành thân với Tiêu Sách An không lâu, thiếp mời của các tiểu thư thế gia bắt đầu lần lượt được gửi tới Tiêu phủ.
Nam nhân lo triều chính, nữ nhân quản hậu viện, mà Tiêu gia vẫn chưa chọn phe trong cuộc tranh đoạt ngôi thái tử, nên các nàng ấy muốn dò ý ta trước.
Tiêu phu nhân lật tới lật lui một đống thiếp mời, cuối cùng chọn ra một tấm in dấu sen hồng.
“Đây là thiệp mời tiệc thưởng hoa của công chúa Vĩnh Thanh, bất kỳ ai nhận được thiệp cũng sẽ đến.”
Đều sẽ đến.
Thế nên ta gặp được Thẩm Tương Nghi cũng là chuyện nằm trong dự liệu.
Tuy nàng ta chỉ là trắc phi, nhưng dẫu sao cũng từng có ân với Tống Khánh Nguyên.
Vì nàng ta, Tống Khánh Nguyên không nạp thông phòng, cũng không lập chính phi.
O mai Dao Muoi
Vương phủ rộng lớn của Thất điện hạ, chỉ có một mình nàng làm nữ chủ nhân.
Người ngoài thấy hai người họ tình cảm mặn nồng cũng không còn nhắc lại chuyện buổi sinh thần của công chúa An Hòa.
Vừa bước vào đại sảnh Bách Hoa nơi mở tiệc, ta đã thấy Thẩm Tương Nghi đang khéo léo ứng đối với các phu nhân, tiểu thư.
Thấy ta đến, bọn họ liền bỏ lại nàng ta, tươi cười tiến lên chào hỏi ta.
Sắc mặt Thẩm Tương Nghi lập tức tối sầm lại, trong mắt nhìn ta tràn đầy oán độc, như thể muốn thiêu rụi ta ngay tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng dù gì cũng là tỷ muội trong nhà, vẫn phải lên tiếng chào hỏi.
Nàng ta cong môi cười bước đến:
“Muội dạo này vẫn khỏe chứ? Hôm Tiêu phu nhân gặp ta, ta liền cảm thấy bà ấy là người ôn hòa dễ gần, giờ nghĩ lại… đúng là để muội chiếm lợi rồi.”
Ngụ ý rằng cuộc hôn sự này là nàng ta ném bỏ, ta mới nhặt được.
Nhưng lọt vào tai người ngoài, lại chẳng phải ý đó.
Các phu nhân còn đang định kéo ta về phe mình, ta chưa mở miệng đã có người lên tiếng thay:
“Ôi, Thẩm trắc phi nói gì vậy chứ, lúc Tiểu tướng quân Tiêu gia đến cầu hôn Vãn Tình muội muội cả kinh thành này ai mà không biết. Ta thấy thế nào cũng giống cảnh hữu tình nhân được như nguyện!”
Nụ cười gượng gạo của Thẩm Tương Nghi lập tức sụp đổ.
Trước khi gả cho Tống Khánh Nguyên, nàng ta là đích trưởng nữ của Thẩm gia, phu nhân tiểu thư nhà ai gặp nàng cũng thân thiết gọi chào.
Các muội muội trong nhà muốn được tham dự loại tiệc tùng cao sang này đều phải cầu xin nàng ta nể tình mang theo.
Nhưng vì sao… chỉ là cưới gả thôi, cục diện đã đảo lộn hoàn toàn?
Khi thế gian này hành xử theo sắc mặt nam nhân thì mọi thứ của nữ nhân đều là nam nhân ban cho.
Hôn nhân, dĩ nhiên trở thành ranh giới đổi đời.
Nhưng… lẽ ra không nên như thế.
Chỉ tiếc, đây chính là quy tắc trò chơi của thời đại này.
Muốn bước lên bàn cờ, trước khi có năng lực lật bàn thì phải tuân theo luật chơi.
May là công chúa Vĩnh Thanh đến nơi, đám người vừa vây quanh ta lại lập tức quay sang vây quanh công chúa.
Yến tiệc trôi qua được một nửa, những gì cần dò hỏi ta cũng đã hiểu rõ, liền kiếm cớ ra hoa viên hóng gió.
Không bao lâu, Thẩm Tương Nghi cũng đuổi theo đến.
“Thẩm Vãn Tình, ngươi đắc ý lắm phải không!”
Nàng ta mở miệng đã chất vấn.
“Những buổi tiệc trước đây ngươi đều không đến, cớ sao hôm nay tiệc thưởng hoa ai ai cũng đến ngươi lại cố tình xuất hiện? Ngươi muốn khoe mẽ bản thân sống tốt hơn ta đến thế sao?”
Ta thấy nàng ta có chút điên loạn rồi.
“Đại tỷ, từ Tết Nguyên đán đến giờ, tỷ cứ nhắm vào ta mãi, chẳng lẽ tưởng ta là tượng đất mặc cho tỷ khiêu khích thế nào cũng không phản ứng sao?”
Nghe ta nói vậy Thẩm Tương Nghi như sực nhớ ra điều gì đó không hay, mặt tái nhợt trong nháy mắt.
Ta lớn lên quá nhanh, nhanh đến mức nàng ta chưa kịp đè ép đã hoàn toàn không thể kiểm soát ta nữa.
Cuộc chơi giữa chúng ta, quyền chủ động giờ nằm trong tay ta rồi.
Nàng ta nghiến răng:
“Ta không tin, đợi Tiêu Sách An c.h.ế.t rồi, ngươi còn dám đắc ý như vậy! Ta là người hoàng thất, còn ngươi chỉ là thê tử của quan lại, thật nghĩ mình có thể cải mệnh thành hoàng hậu sao?”
Nàng ta vừa dứt lời, không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt lại càng khó coi.
“Ta khuyên ngươi đừng có mơ mộng viển vông. Hiện giờ trong mắt Thất điện hạ chỉ có ta. Dù ngươi có thành quả phụ, hắn cũng chẳng chừa lại cho ngươi chỗ nào đâu!”