Thẩm Tương Nghi nói, lần này Tiêu Sách An đến biên cương sẽ c.h.ế.t.
Vậy ta còn để hắn đi làm gì?
Huống hồ sáu bộ lạc thảo nguyên căn bản chẳng có động tĩnh gì, đời trước Tiêu Sách An chắc chắn là c.h.ế.t trong tay người mình.
Ra trận đánh giặc, trước khi binh mã xuất phát lương thảo phải đi trước.
Ta đoán lần này là lương thảo có vấn đề.
Quả nhiên, khi Tiêu Sách An đuổi kịp đoàn xe vận lương, phát hiện số lương thực đó đã bị tẩm độc từ trước.
Đám binh lính hộ tống vốn đã thấy cắn rứt lương tâm, đến khi sự thật phơi bày, liền khai ra là Tam hoàng tử.
Ta nhận được thư tín truyền về bằng chim câu, tức đến bật cười.
Sáu vạn Tiêu gia quân, hắn thật sự xuống tay được cơ đấy.
Tiêu Sách An biết được sự thật liền lập tức dẫn quân đánh ngược về kinh.
Để che giấu hành tung của hắn khiến đám hoàng tử Kỳ gia không kịp trở tay, ta đã đến miền Nam từ nửa tháng trước, lấy Giang Châu làm cứ điểm phát động khởi nghĩa, chuyển hướng chú ý của đám người trong kinh thành.
Ta cũng chẳng giả bộ nữa, đặt tên cho nghĩa quân là “Phục Diễm quân”.
Đáng tiếc, Kỳ đế đã không còn sống để thấy hậu duệ Diễm gia lật đổ sự thống trị của ông ta, chặt phăng đầu ông ta xuống.
Lời lãi cho ông ta rồi.
22
Khi ta quay lại kinh thành, chỉ thấy khắp nơi toàn là tường đổ ngói vỡ, gạch đá ngổn ngang.
Cũng đủ thấy bọn hoàng tử Kỳ gia phản kháng quyết liệt đến mức nào.
Cửa son hoàng cung mở toang, Tiêu gia quân canh giữ bên ngoài, ta bước xuống xe ngựa, từ chối mọi người đỡ mà chầm chậm đi vào cung.
Suốt mấy năm qua ta gây dựng thế lực ở kinh thành chưa từng một lần đặt chân vào hoàng cung.
Bởi vì ta sợ.
Ta sợ họ Kỳ nhận ra ta có vài phần giống Diễm Trân Đế.
Ta sợ ba đời dốc sức của Diễm gia bị hủy hoại trong chớp mắt, Diễm gia không còn huyết mạch truyền thừa, không còn khả năng phục thù.
Ta càng sợ hơn khi nghĩ rằng nữ nhân sẽ mãi mãi bị giam trong hậu viện, làm món đồ chơi trong tay kẻ nắm quyền.
May mà ta thắng rồi.
O Mai d.a.o Muoi
May mà bọn Kỳ tặc nắm quyền chưa được bao lâu, chưa kịp xóa sạch dấu ấn của tiền triều.
Từ cổng cung đến ngai vàng, con đường này sao mà dài thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiêu Sách An đứng bên cạnh long ỷ, bộ giáp dính đầy m.á.u khô.
Còn ta sạch sẽ tinh tươm, mặc triều phục rực rỡ, từng bước từng bước đi tới.
Khung cảnh này khiến hắn như một phản tặc đồ sát hoàng thất, còn ta là thần nữ do trời phái xuống để định lại càn khôn.
Từ nay về sau sẽ không còn ai nhớ rằng tay Tiêu Thiếu phu nhân từng đẫm m.á.u, bọn họ chỉ nhớ di tộc Diễm gia Diễm Vãn Tình đã thuần phục mãnh thú Tiêu Sách An, dẹp loạn phục chính, viết tiếp sử sách Đại Diễm.
Ta bước đến trước mặt Tiêu Sách An, hắn quỳ một gối hành lễ, gọi ta một tiếng.
“Bệ hạ.”
23
Việc cải cách thể chế của Kỳ tặc không thể làm một sớm một chiều.
Dù sao những kẻ từng nếm ngọt quyền lực, chuyện bọn họ không chịu san sẻ quyền với nữ nhân là điều rất bình thường.
Huống chi, việc bồi dưỡng nữ quân sự, nữ quốc sĩ đã bị đứt gãy mấy chục năm.
Đến khi nhóm nữ quan đầu tiên bước chân vào triều đình, thì đã là năm thứ tám tân Diễm lịch.
Mốc thời gian ấy cũng đánh dấu ta cuối cùng đã thực sự nắm trọn quyền hành.
Trong đám nữ quan, vẫn có người coi ta là cái gai trong mắt, ví như Thẩm Tương Nghi.
Tống Khánh Nguyên thì đã c.h.ế.t từ tám năm trước, giữa lúc binh lửa loạn lạc.
Ta còn nhớ rõ giao thừa đầu tiên khi ta mới đăng cơ, Thẩm Tương Nghi uống đến say mèm chạy tới trước cổng hoàng cung, một tay xách vò rượu một tay cầm kiếm.
Ta tưởng nàng ta điên rồi, định ở cổng cung liều c.h.ế.t theo Tống Khánh Nguyên.
Nhưng đúng là ta vẫn đánh giá thấp nàng ta.
Nàng đập nát vò rượu, vung kiếm cắt phăng mái tóc dài của mình, vừa cười điên dại vừa giận dữ mắng đời bạc bẽo, còn nhắc lại năm xưa nàng ta cũng là tài nữ lừng danh chốn kinh thành.
Tất nhiên cũng không quên tiện miệng mắng ta hai câu là “tâm cơ thâm trầm”.
Giờ vào cung làm sử quan, nàng ta cầm ngọc bút mà chẳng khác gì năm xưa cầm kiếm, lớn tiếng nói với ta:
“Ngươi cẩn thận cho ta! Nếu ngươi làm vua mà thất đức, ta nhất định khiến ngươi ô danh muôn đời!”
Lúc ấy là Thượng Nguyên, kinh thành đã sớm khôi phục cảnh phồn hoa náo nhiệt, ta và Tiêu Sách An sóng vai đứng trên đài ngắm sao, nhìn xuống đường phố đầy đèn hoa rực rỡ.
Ngày mai, chàng sẽ khởi hành đến biên cương.
Ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý, từ ngày ta lên ngôi, ta là vua còn chàng là thần, chúng ta tuy có tình nhưng ta thuộc về thiên hạ không thể chỉ thuộc về một mình chàng.
Tiêu gia có công phò tá, ta dĩ nhiên giữ trọn lời hứa, ban cho con cháu Tiêu gia được kế tục tước vị đời đời, không bị trói buộc bởi luật ba đời giáng tước, cùng ta kiến tạo thịnh thế.
Bách quan cho rằng thế lực Tiêu gia quá lớn, dâng tấu xin ta lập hoàng phu khác.