Minh Nguyệt Kinh Mộng

Chương 6



Nói đi là sẽ đi, huynh có ta, tất cả đều có nhau

Tất cả đều có nhau

Đường đầy thủy hỏa chông gai không quay đầu"

Ta càng hát càng hăng, càng hát càng thấy lòng n.g.ự.c dâng trào.

Không nói điêu đâu, từ hồi mẫu giáo ta đã là giọng ca chính trong các buổi biểu diễn văn nghệ của lớp. Lúc đó chỉ là giọng trong trẻo, tiếng to, lên tiểu học học sáo hai năm biết đọc nhạc rồi thì càng không thể cứu vãn, tiền tiêu vặt tiết kiệm được đều bị mẹ ta lôi đi hát karaoke hết.

Bố mẹ ta bàn bạc, thấy chi phí này lớn quá, bèn cắn răng lắp một bộ dàn karaoke ở nhà, thiết bị thuộc loại rẻ tiền, không đắt, nhưng vật liệu cách âm lại tốn một khoản lớn.

Cuối tuần, trong khi những đứa trẻ khác đi học thêm Toán, tiếng Anh, thì ta đóng cửa khóa cửa sổ, mở concert tại nhà.

Khi ấy chỉ coi là chuyện thường tình.

Bây giờ nhớ lại, lại thấy m.ô.n.g lung như chuyện của kiếp trước.

Ta lau mấy giọt nước mắt, lòng đang buồn rười rượi.

Bỗng nghe thấy giọng nói khàn khàn bên cạnh: "...Đây là bài hát gì vậy?"

Ta sững người.

Vội vàng bật dậy.

"Trời đất ơi, huynh chịu nói chuyện rồi ư?!"

Rượu mạnh đốt cháy vết thương, hắn nghiến răng chịu đau, không trả lời. Mồ hôi lạnh thấm ướt tóc, rồi chảy xuống từ thái dương.

"Đây là Hảo Hán Ca." Ta vội vàng hát tiếp, như để cổ vũ hắn.

"Thấy chuyện bất bình quát lớn một tiếng

Lúc cần ra tay sẽ ra tay, xông pha khói lửa khắp chín châu"

Hắn khẽ thở hổn hển, cố gắng điều hòa lại nhịp thở, rồi mở mắt nhìn ta.

"Nghe như khúc ca của phản quân, đừng hát nữa. Thời buổi loạn lạc, bị người khác nghe thấy là mất đầu như chơi đấy."

Chà, "Hảo Hán Ca" chẳng phải chính là khúc ca của phản quân sao.

Ta vội bịt miệng, chạy ra cửa lao ngó nghiêng, thấy bên ngoài không có ai, ta lại hớn hở ngồi lại trước mặt hắn.

Sống, biết nói chuyện!

"Huynh khát không? Uống nước không?"

"Hay là huynh uống một ngụm rượu đi, uống rượu cũng có thể giảm đau đấy."

Hắn nhìn ta một lúc lâu, khẽ thở ra một hơi, rồi lại nhắm mắt, trở về bộ dạng cái xác không nói không động đậy.

Thế sao được? Khó khăn lắm mới chịu mở miệng nói chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhân lúc này, ta vui vẻ lay hắn dậy, lấy gối kê cao chân hắn lên.

"Huynh không thể cứ nằm mãi thế được, nơi này ẩm thấp, nằm lâu sẽ bị phong thấp, đau xương, viêm khớp đấy. Ngồi dậy chúng ta nói chuyện một lát đi."

"Có phải huynh thích nghe hát không? Có phải giọng hát tuyệt vời của ta đã mang một tia sáng vào thế giới u tối của huynh không?"

"Sao không nói sớm, kho nhạc của ta, không được 1000 bài thì cũng có đến 500 bài đấy nhé."

Ta vui sướng khôn xiết, hát từ những bản tình ca cũ của thập niên tám mươi, đến những bài kinh điển của Hong Kong, rồi từ nhạc pop đến nhạc thiếu nhi.

Quốc ca thì ta không dám hát, sợ vừa cất giọng câu đầu đã bị mấy gã to con lôi ra đè xuống đất.

Ta hát cho hắn nghe nửa ngày trời, vắt kiệt cả kho nhạc trong đầu, hát đến khô cả họng, rát cả mồm, cuối cùng cũng dụ được hắn nói thêm vài câu.

Hắn hỏi: "Đây là dân ca ở đâu thế?"

Ta hát: "Nhà em ở trên sườn đồi đất vàng, gió lớn thổi qua sườn dốc"

Hắn trầm ngâm: "Lại chẳng nghe ra khẩu âm vùng nào. Cô từng học ở trường quan sao?"

Ta lại hát: "Bé con tung tăng, đeo cặp sách tới trường, chẳng sợ nắng thiêu, cũng chẳng sợ mưa gió bão bùng."

Hắn hỏi: "...Cô là kép hát hay ca kỹ trong phủ Thái tử?"

Câu này khó trả lời, ta nghĩ thầm, mình còn chưa rõ thân phận của hắn, không thể để lộ lai lịch của mình được.

Ta bèn bắt một cái ấn hoa lan, cất giọng ca: "Dưới đài người qua chẳng thấy sắc xưa, trên đài người hát khúc ca ly biệt tan nát cõi lòng. Chữ tình khó tránh cô đơn, nàng hát phải hòa cùng máu, màn kịch bắt đầu, màn kịch kết thúc, ai là khách qua đường."

Hắn nhìn ta không chút biểu cảm.

Đôi mắt to sáng long lanh của ta đầy mong đợi nhìn lại hắn.

Hắn lại thở dài một hơi, bịt tai quay mặt vào tường.

Khen ta đi chứ!!!

Vỗ tay cổ vũ cho ca vương của phòng giam này đi!

Haiz, khán giả duy nhất lại không chịu cổ vũ.

Mặt ta nóng ran, xấu hổ đến mức muốn cào tường.

Dưới sự cảm hóa của giọng hát tuyệt vời của ta, hắn dần dần mở lòng, chịu nói chuyện với ta vài câu.

Bỉ Ngạn

Không mở lòng cũng chẳng được, hai đứa chúng ta tổng cộng chỉ có hai cái gối, hai cái chăn.

Một cái chăn trải dưới làm nệm, một cái chăn đắp bụng để khỏi bị lạnh.

"Này, huynh không qua đây ngủ à?"

Hắn một mình co ro nằm ở góc tường, mặt quay vào vách, tránh ta như tránh tà.

"Ta không thấy lạnh, cô cứ dùng một mình đi."