Minh Nguyệt Kinh Mộng

Chương 7



Ta sờ thử nhiệt độ lòng bàn tay hắn.

"Lừa ai đấy? Tay lạnh như đá, đừng ỷ mình là trai trẻ, ở cái nơi âm u ẩm ướt này, khí huyết lưu thông sẽ kém đi nhanh chóng đấy."

Ta vừa kéo vừa lôi hắn đến tấm nệm, lấy chăn quấn lấy hắn.

"Đừng có nghĩ đến chuyện nam nữ thụ thụ bất thân, huynh cũng chẳng làm gì được ta đâu. Với tình trạng của huynh bây giờ, ta đ.ấ.m một cái là hạ được 8 người đấy."

Hắn nghẹn lời, im lặng tiêu hóa câu nói này.

Phòng giam yên tĩnh, mọi thứ đều không tốt, duy chỉ có việc ngủ là một nơi lý tưởng.

Ta kéo hai vạt áo của hắn, nhét vào tai hắn, trêu chọc: "Cái nút tai này hữu dụng lắm đấy, không nhét lỗ tai lại, sẽ có gián bò vào."

Vị đại thiếu gia này có lẽ chưa bao giờ nghe chuyện kinh dị như vậy, vẻ mặt hoảng hốt.

Ta hài lòng đắp chăn đi ngủ.

Có lẽ sau khi ngủ say ta đã trở mình, làm vạt áo tuột ra, hoặc là bị tiếng gào khóc đánh thức.

Ta vô thức quay đầu nhìn hắn, hắn bình thản gối đầu lên tay, hơi thở nhẹ nhàng.

Ta bò dậy, lại định lấy vạt áo nhét vào tai hắn.

Nhưng lại thấy đôi mắt trong veo của hắn, đang lặng lẽ nhìn lên ta, người ta gần như bò lên người hắn.

Ta vội rụt tay lại: "Ta không có ý định sàm sỡ huynh đâu nhé."

Hắn khẽ cười một tiếng.

Không giống như bị đánh thức, chắc là hắn vẫn chưa ngủ.

Ta nằm lại gối, lẩm bẩm: "Tầng dưới là nhà tra tấn, cứ mười ngày lại bắt một nhóm tù nhân vào thẩm vấn, ngày đầu tiên lúc nào cũng la hét to nhất, qua hôm nay là ổn thôi."

Người bị tra tấn đến không ra hình người nữa, sẽ không thể la hét được nữa.

Ta vỗ vỗ cùi chỏ hắn: "Huynh đừng sợ, đừng bị dọa đến ngẩn người ra."

Nào ngờ hắn lại nói: "Ta được đưa lên từ tầng dưới đó đấy."

Ta ngây người nhìn hắn một lúc lâu, không biết phải nói gì tiếp theo.

Hóa ra, hắn đã phải chịu đựng lâu hơn ta rất nhiều.

Chắc là đã trải qua một vòng tra tấn tàn khốc, không thẩm vấn ra được gì, nên mới giữ lại được nửa cái mạng này.

Phòng giam cách âm rất kém, những tiếng kêu đau, gào khóc ai oán từ xa gần, nghe như tiếng quỷ tru.

Những ngày trước khi có hắn, mỗi khi bị những tiếng động này đánh thức, ta đều sợ hãi tột độ, sợ một ngày nào đó những hình phạt tàn khốc dưới kia sẽ đến lượt mình, lại vì một chút lương tâm của con người, mà lo lắng cho sự sống c.h.ế.t của những người ở dưới.

Bây giờ có một người bạn nằm bên cạnh, ta nhẹ nhàng đặt tay lên cùi chỏ hắn, cảm nhận được hơi ấm truyền từ lòng bàn tay, liền không còn thấy sợ nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc sắp chìm vào giấc ngủ, ta nghe thấy hắn hỏi:

"Cho ta hỏi quý danh của cô nương?"

Đây là lần đầu tiên hắn hỏi một câu kể từ khi vào đây, giống như mặt nước tù đọng bỗng gợn sóng, lập tức trở nên sống động.

Ta không kìm được niềm vui: "Ta tên Dư Tình! Dư trong 'dư thừa', Tình trong 'trời trong'. Huynh đài thì sao? Ta có thể gọi huynh là gì?"

Hắn nói chuyện lúc nào cũng cẩn trọng từng lời, phải suy nghĩ một lát rồi mới trả lời.

"Chuyện cũ đã c.h.ế.t theo ngày hôm qua, không nhắc cũng được. Ta có tên tự là Hựu Niên, lại một năm."

Ta hứng thú: "Tên này có ý nghĩa gì vậy?"

"Là tên mẫu thân đặt cho ta."

"Khi người gả cho phụ thân, phụ thân đã bệnh một năm, từng trúng tên độc trên chiến trường, chậm trễ cứu chữa, thái y đều nói vô phương cứu chữa."

"Mẫu thân vào phủ năm thứ hai thì sinh ra huynh trưởng của ta, năm thứ tư thì có ta. Phụ thân có thêm niềm hy vọng, bệnh tật cũng dần dần khỏi."

"Hựu Niên, Hựu Niên, trăng tròn người đoàn tụ, lại một năm."

Ta cười lắc lắc tay hắn: "Đúng là một điềm lành, vậy chúc huynh sống lâu trăm tuổi."

Hắn cũng rất biết cách nói chuyện, từng chữ trầm ấm như thơ.

"Cũng mong cô nương sống lâu trăm tuổi."

Bên ngoài có người không ngừng đút tiền, cuộc sống trong tù của chúng ta đã khá hơn rất nhiều.

Miệng ta khéo, dần dần cũng quen thân với mấy tên cai ngục, hôm nay mượn cái đèn, mai xin miếng vải, mốt đòi cái chậu rửa mặt, họ đều mang xuống cho, rồi lại đi báo sổ với đại phu của Hựu Niên.

Một phòng giam bé bằng lòng bàn tay, được ta quy hoạch thành bốn khu vực: nhà vệ sinh (nơi đặt bô), phòng tắm rửa (nơi rửa mặt, thay quần áo, lau người), phòng ngủ (chỉ vừa đủ kê hai cái gối cạnh nhau), và phòng khách (để trò chuyện và chơi cờ).

Mỗi khu vực đều được ngăn cách bằng những tấm vải trơn màu, khi dùng thì thả xuống, coi như ngăn cách được sự ngượng ngùng và khó xử.

Nơi ở tạm bợ này cuối cùng cũng có chút dáng vẻ của con người.

Ta khá tự mãn, đi một vòng qua từng "căn phòng", ngắm tới ngắm lui.

"Có phải ta rất khéo tay không? Mới mấy hôm trước còn chưa biết cầm kim, bây giờ đã học được cách may vá, vắt sổ rồi."

"Một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh, nhà vệ sinh còn phân khu khô ướt, ta giỏi quá đi mất."

Thấy chỉ trắng còn thừa nhiều, ta lại lấy một mảnh vải xanh đậm lớn làm nền, dùng chỉ trắng thêu thành hình những ngôi sao.

Bỉ Ngạn

Ghim bốn góc mảnh vải xanh lớn này lại, treo phía trên giường của chúng ta, thế là thành một trần nhà sao độc nhất vô nhị.

Hựu Niên ngẩng đầu lên nhìn một lúc lâu, tỏ vẻ rất nể mặt.

"Nhìn kỹ, cũng có vài phần giống với dải ngân hà."