Minh Nguyệt Kinh Mộng

Chương 5



Bàn tay giấu sau lưng của Niên Thập Ngũ nắm chặt thành quyền, hắn cố gượng cười: "Nhờ cả vào lòng tốt của Hỉ công công... Nô tài xin ngài một việc nữa, có thể cho phép đại phu mỗi ngày vào thiên lao thay thuốc cho thiếu gia nhà ta được không? Nô tài sẽ thuê thêm một kẻ hầu, dọn dẹp phòng giam này..."

Hỉ công công nhướn ngươi, chắp tay cao về phía bắc.

"Hôm nay cho các ngươi vào đây thăm đã là hoàng thượng khai ân! Niên thị vệ đừng có mà không biết điều!"

Lão lại cười một cách quái gở: "Được rồi. Người cũng đã thăm rồi, vết thương cũng đã chữa. Đi thôi Niên thị vệ, đến lúc quay về bán mạng cho hoàng thượng rồi."

Thập Ngũ xấu hổ vô cùng, ai có tai ở đó đều nghe hiểu được.

Hắn đã phản bội chủ nhân của mình, mới cầu xin được một lần gặp mặt hôm nay.

Hai mắt Thập Ngũ sưng húp như bong bóng cá, hắn lại quay người dập đầu ba cái với ta, giọng nói nhỏ nhưng từng chữ đều đầy sức nặng.

"Cô nương là người lương thiện, giao chủ nhân cho cô nương, nô tài yên tâm rồi."

"Thập Ngũ phận hèn lời mọn, không dám hứa hẹn gì khác, nhưng đã dặn dò cai ngục, đồ ăn thức uống hằng ngày không được tiết kiệm. Cô nương yên tâm, dù sau này cô nương có bị c.h.é.m đầu, cũng cứ yên lòng ra đi, Thập Ngũ sẽ lo cho cô nương một đám tang thật long trọng, sẽ thắp hương cho cô nương cả đời!"

Chà, ngươi cũng tốt bụng thật đấy.

Ta hiểu ngụ ý trong lời hắn, là mấy tháng sau hắn không thể đến được nữa, lần thăm này mang ý nghĩa của một cuộc từ biệt.

Phía sau, mấy tên cai ngục mang đến gối và chăn bông, ném xuống đất.

Mọi người ào ào rời đi, phòng giam yên lặng như tờ.

Chỉ còn lại ta và bạn tù đại ca.

Ta ngồi ngẩn người một lát, rồi trải một chiếc chăn bông làm nệm, nhẹ nhàng đưa hắn lên, rồi nằm xuống cạnh bên.

Dầu thuốc trên người hắn như có tác dụng an thần, chăn bông mềm mại, ta thoải mái đến nheo cả mắt lại.

"Huynh, trông huynh có vẻ là một vị quan lớn nhỉ? Sao lại để người ta hành hạ đến nông nỗi này?"

"Bị kẻ thù chính trị hãm hại à?"

"Lâm vào cảnh tù tội mà vẫn có người chạy vạy liều mạng vì mình, haiz, có chút ghen tị đấy."

Ta lật người ngồi dậy, giơ ba ngón tay lên trời.

"Hai chúng ta là đôi bạn tù khốn khổ, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng, nhưng nguyện c.h.ế.t cùng ngày cùng tháng."

Ta sờ lên chiếc cổ thiên nga của mình: "Cũng không biết c.h.é.m đầu có đau không."

Bên cạnh không có một chút hồi âm, không có tiếng động, dường như cũng không có hơi thở. Cánh tay trái của hắn áp vào cánh tay phải của ta, nóng đến kinh người.

Ta đưa tay sờ lên mặt hắn.

Toi rồi, người này sốt rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta hắng giọng.

"Cứu mạng! Vị đại thiếu gia này sốt rồi, có thuốc hạ sốt không? Cai ngục thúc thúc, cho ta ít khăn mặt, cồn, khăn ướt đi!"

Tiểu thuyết trên mạng lừa ta!

Người khác xuyên không thì lên trời xuống đất, gia nhập quân đội nhiệt huyết, cung đấu sống còn, ngược luyến tàn tâm.

Còn ta xuyên không thì biến thành một cuốn cẩm nang điều dưỡng.

Chương một, vết thương nặng cần băng bó thế nào?

Chương hai, làm thế nào để hạ sốt nhanh cho bệnh nhân?

Chương ba, làm sao để chống nhiễm trùng trong môi trường ẩm ướt bẩn thỉu?

Chương bốn, làm sao để đút nước đút cơm cho bệnh nhân đang hôn mê?

Mỗi ngày ta bận đến tối tăm mặt mũi, mở mắt ra là thay thuốc, cho uống thuốc, hạ sốt cho hắn, nhắm mắt lại là mệt lả đi ngủ.

Bỉ Ngạn

Ta cảm thấy sâu sắc rằng công việc điều dưỡng thật sự mệt muốn chết. Bác sĩ kê đơn mười phút, còn việc cho uống thuốc, thay thuốc thì kéo dài cả chục ngày.

Ta học được cách quấn gạc, học được cách rửa vết thương, thậm chí khi vết thương của hắn bị rách ra, ta còn mượn kim chỉ khâu lại cho hắn mấy mũi xiêu vẹo.

Nghĩ lại trước đây, ta đến cái cúc áo bị đứt cũng phải ra ngoài tìm thợ may, vậy mà bây giờ lại tự học được cách may vá.

Duyên phận đời người, quả thật khó lường.

Ta xoa đầu hắn.

"Ta không phải đại phu, cũng không biết gì về kiến thức điều dưỡng, tất cả đều dựa vào chút kiến thức thường thức ít ỏi. Thôi thì còn nước còn tát, lỡ đâu ta chữa bệnh hại c.h.ế.t huynh, huynh đừng biến thành ma dọa ta đấy nhé - nghe thấy không?"

Trong lồng n.g.ự.c hắn phát ra một âm thanh rất nhẹ, là tiếng "hừ" hay "ha", mơ hồ không rõ.

Môi trường trong phòng giam rất tồi tệ, vết thương trên chân hắn mỗi ngày đều phải dùng rượu mạnh để rửa và khử trùng. Lần đầu tiên đổ rượu lên, hắn đau đến ngất đi.

Hắn đau đến mồ hôi lạnh vã ra như tắm, ta cũng lo đến toát mồ hôi, tay run đến không dám động đậy.

Vẫn là hắn tự mình tỉnh lại, nắm lấy tay ta, vững vàng đổ nốt nửa chai rượu còn lại lên chân, lúc nén đau, toàn thân cơ bắp căng cứng như một cây cung giương hết cỡ.

Ta cười gượng gạo: "Dũng sĩ hỡi dũng sĩ, ta phải hát cho huynh nghe một bài Hảo Hán Ca."

"Sông lớn chảy về đông

Sao trên trời hướng về Bắc Đẩu

Hướng về Bắc Đẩu

Sinh từ bên nhau với một bát rượu