Minh Nguyệt Kinh Mộng

Chương 23



Người dẫn đầu quát lên một tiếng: "Gian thần lộng hành, các ngươi không phò tá xã tắc, lại còn mưu hại trung lương!"

"Chư vị nghĩa sĩ theo ta xông lên!"

Cuối cùng ta cũng đã thấy được cảnh tượng chỉ có trong phim truyền hình.

Hàng ngàn dân chúng xem hành hình náo loạn, tiếng binh khí, tiếng la hét, tiếng kêu thảm thiết, cả pháp trường hỗn loạn ngả nghiêng.

Có một người bịt mặt giơ đao lên, một nhát c.h.é.m vỡ gông cùm của ta, nói lúng búng câu gì đó: "Cô nương mau chạy đi, cô nương chạy về phía phủ... Giang...!"

Người bịt mặt vung đao nhảy một cái, xông lên đoạn đầu đài.

Này, ngươi quay lại!

Ta không nghe rõ!

Ta không nghe rõ mà!!!

Giang gì chứ?! Họ Giang hay là Khương, Tương, Tưởng?

Ta xuyên không bốn tháng lần đầu ra khỏi thiên lao, cả kinh thành không quen một ai, làm sao biết Giang XX là quan gì? Chẳng lẽ phải đi hỏi từng người dân bên đường sao!

Trên đài dưới đài toàn là đao và máu.

Câu nói "tùy cơ ứng biến" của Hựu Niên sáng nay như một tiếng sét đánh thức ta.

Ta nghiến răng bò dậy, chạy như bay đến chợ rau, níu lấy một con ngựa trông hiền lành nhất, vừa kéo vừa trèo lật người lên yên.

"Ngựa ơi là ngựa, trông ngươi đúng là một con ngựa tốt, mạng của ta trông cả vào ngươi đó."

"Chúng ta rời khỏi kinh thành – Cha!"

Kinh thành đã đại loạn.

Nha dịch đeo đao, kỵ binh mang thương, Thần Cơ Doanh tay cầm nỏ nhỏ đều đang đổ về phía pháp trường.

Ta xé bỏ bộ áo tù trên người, rạp mình trên lưng ngựa, mặc cho gió rít bên tai.

Mấy hàng rào cản ngựa trước cửa thành hiện ra ngay trước mắt, những chiếc gai nhọn hoắt, như thể có thể đ.â.m xuyên qua người ta.

Ta ôm chặt cổ ngựa, kẹp chặt bụng ngựa, giọng nói run rẩy: "Ngựa tốt ơi—nhảy! Nhảy được bao cao thì nhảy!"

Con thần mã dưới yên bốn vó đạp mạnh xuống đất, nhảy vọt qua hàng rào cản ngựa.

Trước mắt tối sầm rồi lại sáng bừng, khi hoàn hồn lại, chúng ta đã lao ra khỏi đường hầm dưới cổng thành, vượt qua hào nước, trước mắt chính là quan đạo.

Con ngựa tung bốn vó phi nước đại càng thêm hứng khởi.

Hai bên quan đạo là cỏ khô cây xanh, trong rừng có suối chảy róc rách, chim chóc hót líu lo.

Ánh mặt trời đã lâu không thấy làm mắt ta cay xè, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhưng ta không nỡ nhắm mắt lại.

Khi còn ở trong tù, ta chưa bao giờ dám tò mò về thế giới bên ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không dám nảy sinh khát khao, sợ rằng bóng tối ngày qua ngày sẽ khiến mình phát điên.

Suốt năm tháng trời, trong lồng n.g.ự.c ta như có một luồng khí bị tắc nghẽn đã lâu, cuối cùng cũng có thể thở ra một cách thông suốt giữa chốn đồng không m.ô.n.g quạnh này.

"Ta tự do rồi! Ha ha ha ha ha!"

"Yeah!"

"Hú hú!"

Ta ngồi trên lưng ngựa, ngửa cổ cười lớn rồi lại hú hét kỳ quái.

Âm thanh này như lan tỏa ra cả thiên nhiên, trong rừng cây hai bên, đâu đâu cũng có tiếng vọng đáp lại.

"Hú hú!" "Hú hú!" "Hú hú!" không ngớt bên tai.

Nụ cười trên mặt ta cứng lại, chợt cảm thấy có gì đó không ổn.

Chưa nghe nói tiếng vọng lại có thể đổi điệu bao giờ?

Trong khu rừng rậm bên trái, một, hai, ba, bốn, năm cái đầu ló ra...

Sau đống cỏ khô bên phải, sáu, bảy, tám, chín, mười cái đầu nhô lên...

Vô số cái đầu từ trong rừng ló ra, nhìn sơ qua cũng phải đến mấy chục người!

Ai nấy đầu quấn vải xám, cầm cung đao sứt mẻ, mặc áo vải thô lôi thôi, chân xỏ dép rơm rách.

Ta bị một đám người ấn xuống đất, trong lúc kinh hoàng, ta nhìn thấy trên lá cờ lớn trước mắt hiện ra một chữ "Tặc".

Ông trời gian ác! Mẹ kiếp!

Không ai nói với ta rằng trốn khỏi kinh thành còn có thể đụng phải sơn tặc!!

"Đại vương, cổng thành đã bị phá, nhưng không biết tại sao trong thành lại cháy khắp nơi, chúng ta có vào thành nữa không?"

Tên đại vương ngồi trên ngựa, trên môi dán một bộ râu giả, đóng giả người già, nhưng nhìn kỹ chỉ mới ngoài hai mươi.

Hắn nhìn với ánh mắt do dự: "Chắc chắn là trong kinh lại có người tạo phản! Chúng ta vào thành không cướp được của cải, lại còn làm bia đỡ đạn, huynh đệ, rút thôi—!"

Ta tức đến muốn thăng thiên.

Sự tự do mà lão nương ta ngày đêm mong nhớ, khổ sở chờ đợi suốt năm tháng.

Mới năm phút đã không còn nữa!

Tên thủ lĩnh sơn tặc này họ Phương, dẫn theo mấy chục tên cướp ùn ùn kéo đến từ Cam Túc, trên đường về nghe tin Kiêu Kỵ đại tướng quân đang dẫn đại quân ngàn dặm về kinh, đành phải rẽ sang hướng đông bắc lánh tạm.

Bỉ Ngạn

Đi đến ải Sơn Hải, chưa kịp chỉnh đốn nghỉ ngơi, lại gặp lúc phương bắc có chiến sự, bị trấn Liêu Đông cưỡng ép nhập ngũ, trở thành quân chính quy.

Suốt chặng đường, thiên tai, nhân họa, đói kém, khắp nơi là loạn quân, thổ phỉ, dân lưu lạc không ngớt.

Ta như một con châu chấu bị tròng dây vào cổ, số phận hành hạ ta đến sống dở c.h.ế.t dở.