Chưa kịp níu huynh ấy lại hỏi cho rõ, cai ngục đã kéo chúng ta ra xa nhau.
Khoan đã đại ca ơi! Tùy cơ gì ứng biến chuyện gì chứ!
Ta không thông minh đâu, sự lanh lợi thường ngày của ta đều là giả vờ cả!
Bỉ Ngạn
Chuyện c.h.é.m đầu hệ trọng đến tính mạng thế này, kế hoạch gì huynh cũng không hé lộ nửa lời sao!
Tim ta đập thình thịch điên cuồng, dòng m.á.u trong tai ào ào xông lên não, lại thật sự giúp ta bắt được vài tia bất thường.
Thập Ngũ bôn ba bên ngoài, Tiểu Bát nghỉ phép mấy ngày tính cách thay đổi hẳn, cai ngục liên tục tỏ ý tốt.
Lan công công với thái độ mập mờ, rồi cả pháo hoa muốn là có...
Tất cả những con người, những sự việc này nối lại thành một tia sét, đánh thẳng vào đầu ta một cách rõ ràng.
Tựa như vết rắn bò trong cỏ hay đường tro tàn, mạch ngầm kéo dài ngàn dặm.
Ta vươn cổ nhón chân, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Hựu Niên, muốn xem trên mặt huynh ấy có phải là vẻ tự tin đã sắp đặt mọi thứ không.
Nhưng xung quanh bóng người chen chúc, ta chẳng nhìn rõ được gì cả.
Rất nhiều tử tù đi lướt qua bên cạnh ta, có người khóc, có người gào, có người cười sảng khoái.
Ai nấy đều mang gông cùm nặng trịch, mặc áo tù bẩn thỉu.
Có người dắt theo đứa trẻ thơ ngây lặng lẽ rơi lệ;
Có người cà nhắc từng bước liêu xiêu;
Có người quỳ sụp trên bậc đá, cầu xin cai ngục chuyển lời cho gia đình;
Có người thẳng lưng, tóc bạc lơ thơ, gương mặt thanh tú, như một vị tiên ông cốt cách hiên ngang. Sau khi ra khỏi cửa lao, còn ung dung vẫy tay chào dân chúng xung quanh.
Hầy, thi xem ai diễn giỏi hơn phải không?
Ta lao một bước ra khỏi bóng tối, ngẩng cao đầu bước vào ánh dương.
"Cười lớn ngẩng đầu ra đi, ta đâu phải hạng tầm thường!
Hôm nay ta – kẻ trẻ tuổi – hỏi trời đất cho thử sức!
Ba ngàn dặm chinh chiến, một kiếm cản triệu quân."
Xung quanh là một khoảng lặng c.h.ế.t chóc, dân chúng và những người bạn tù chưa từng gặp mặt, đều tròn mắt kinh ngạc nhìn ta.
Thôi được rồi, ta diễn không tốt, hu hu hu...
Ta co ro trong xe tù, lặng lẽ rơi nước mắt.
Người ta chỉ muốn đóng vai anh hùng một lần thôi mà, nhân vật chính trong phim truyền hình giơ tay hô một tiếng, chẳng phải xung quanh sẽ hoan hô vang dội sao?
Quả nhiên ta không phải là nhân vật chính trong kịch bản này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lên đoạn đầu đài, sau lưng mỗi người đều cắm một tấm gỗ ghi tên họ, nghe nói gọi là lệnh bài vong mệnh.
Quan giám trảm bắt bọn ta quỳ xuống, nhưng chẳng mấy ai để ý đến hắn, mọi người đều đứng thẳng tắp.
Còn hơn nửa canh giờ nữa mới đến giữa trưa, có một kẻ mặc áo bào xanh đọc tội trạng của chúng ta, không có loa, tên đó phải gân cổ lên, đọc một cách rất chật vật.
Không khí chẳng hề trang nghiêm như trong phim truyền hình.
Dân chúng đen nghịt chen chúc dưới đài, có người bưng bát cơm, có người bế con nhỏ. Thỉnh thoảng có thể thấy vài ba văn sĩ mặc áo nho, đôi mày nhíu chặt, vẻ mặt nặng nề.
Mà phần lớn dân chúng đều mang gương mặt tò mò và ngơ ngác, giống như những bà cô ông chú tụ tập ở đầu làng chờ xem mổ lợn.
Thời đại dân trí chưa khai thông này, thật là tồi tệ.
Ta đứng đến mỏi cả chân, mà tên kia vẫn chưa đọc xong, ta bèn ngồi bệt xuống đất.
Tầm mắt vừa hạ thấp, hì, ta thấy gì thế này?
Tên tù nhân đứng trước mặt ta, trong tay áo giấu một con dao! Mũi d.a.o đang cứa vào sợi dây thừng trói tay, xem chừng sắp đứt đến nơi rồi!
Này, đại ca ngươi định làm gì vậy?
Có lẽ tiếng hít thở sâu của ta đã bị phát hiện, bạn tù phía trước quay đầu lại cười với ta một cái, để lộ hàm răng trắng bóng.
Lại là gương mặt của cai ngục Tiểu Bát!
Tim ta như nhảy lên đến cổ họng, ta bước lên một bước áp sát hắn, sợ mũi d.a.o của hắn bị người khác phát hiện.
Lại liếc mắt sang trái, ngó sang phải, lại phát hiện trên đoạn đầu đài này có không ít tù nhân đã cắt đứt dây thừng.
Này các huynh đệ! Sao chỉ có mình ta là không có d.a.o cắt dây?
Ta sốt ruột đến nhe răng trợn mắt, lại không dám nói, sợ làm lộ bọn họ. Một trái tim bị mặt trời thiêu đốt đến nóng nảy không yên.
Quan giám trảm nhìn chằm chằm vào giờ giấc, giữa trưa khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, hơn mười tấm lệnh c.h.é.m đầu được ném về phía bọn ta.
"Đã đến giờ, hành hình—"
Thôi toi rồi!
Hơn mười tên đao phủ ngậm một ngụm rượu, phun lên lưỡi đao sáng loáng.
Có người ấn ta quỳ xuống.
Hai chân hai vai ta đều mềm nhũn, chỉ có đôi mắt vẫn đang đảo quanh tìm kiếm.
Người cướp pháp trường đâu rồi? Còn không đến lão nương đây sẽ xuống điện Diêm Vương chơi Ma Sói đấy!
"Vút—"
Một tiếng tên hiệu xé toạc bầu trời!
Hơn mười người mặc đồ đen bịt mặt nhào lộn, vùn vụt từ hai bên lầu trà nhảy ra khỏi đám đông, rút đao xông về phía đoạn đầu đài.