Minh Nguyệt Kinh Mộng

Chương 24



Gặp không ít kẻ xấu, cũng gặp được rất nhiều người tốt.

Nụ cười và nước mắt đều nuốt vào trong bụng, con người ta cũng trở nên khoáng đạt hơn nhiều.

Thoáng chốc đã là ba năm sau.

"Cừu thúc, cho thêm hai bát mì đại đao nữa!"

Đây là món đặc sản trong trại. Bột pha kiềm, xếp dày nửa gang, d.a.o dài ba thước nặng ba mươi cân mới cắt nổi.

Rưới thêm một muỗng thịt băm xào, chà, ngon không thể tả.

Thứ bột này, không phải hán tử vạm vỡ thì nhào không nổi, con d.a.o kia cũng chẳng nhấc lên được. Đầu bếp mình trần, mồ hôi vã ra như tắm, hơi nước từ bếp phả vào mặt khiến tôi lim dim mắt, khoan khoái tận hưởng.

Một đám lính đều bưng bát chen đến bàn của ta, vểnh tai lên nghe ta tán gẫu.

Dù sao thì cũng là doanh trại chủ tướng, nếu không có lệnh thì không được vào, chỉ có quân y như ta là có thể tự do ra vào.

À phải, quên chưa nói, bây giờ ta đã có sự nghiệp rồi, đã làm đến chức y quan.

"Mì đến đây!"

Cừu thúc bưng hai bát mì đến. Ta liếc nhìn, đã rưới thịt băm, còn thái thêm một lát thịt dê kho.

Thơm đến mức làm ta mê mẩn.

"Tình cô nương, đám tù binh bắt về hôm trước, đã chữa khỏi hết chưa?"

Ta đáp: "Chữa cho sống dở c.h.ế.t dở thôi, tướng quân không cho ta dùng thuốc cho họ. Thuốc của chúng ta không nhiều, phải ưu tiên cho người của mình."

Trên bàn có tiểu binh cảm thán: "Cuộc chiến này không biết bao giờ mới kết thúc, sắp đến mùa đông rồi. Mùa đông năm ngoái không ít người c.h.ế.t cóng, vẫn còn nợ tiền tử tuất."

Thấy không khí trở nên bi thương, ta vội nói: "Tiền tử tuất sẽ được bù lại. Tướng quân nói triều đình có tiền rồi, tháng này sẽ còn có một lượng lớn lương thảo và gạo, mì, dầu, thịt gửi đến, bảo chúng ta ăn một cái Tết thật ngon!"

Bỉ Ngạn

"Có thật không đó!"

Phương tiểu tướng quân quát: "Tình tỷ của ta nói, một lời nói ra chắc như đinh đóng cột, còn giả được sao."

Mọi người đều phá lên cười ha hả.

Sợi mì dai, nhưng nước sốt lại mặn. Ta phải thêm hai muỗng nước dùng mới ăn được, hơi nóng trong bát làm ta mờ cả mắt.

Nơi này là trấn Liêu Đông, một trong chín trấn trọng điểm ở biên ải của thịnh triều, phía đông bắt đầu từ sông Áp Lục, phía tây giáp với ải Sơn Hải.

Năm đó tiên đế đột ngột băng hà, triều chính rối ren. Tộc Thát Đát man rợ ở phương bắc nhận được tin, liền tập trung binh lực liên tục tấn công biên ải.

Bốn vạn lão binh thường trú ở Liêu Đông gần như đã c.h.ế.t sạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Những người đến sau như bọn ta đều là lính được chiêu mãi từ sáu tỉnh phía bắc. Gặp thời loạn lạc, chẳng có mấy quân chính quy, toàn là sơn tặc, thổ phí, nạn dân, tử tù bị đi đày bị cưỡng ép nhập ngũ, trộn lẫn thành một đội quân.

Hai năm luyện binh và c.h.é.m giết, dần dần mới có dáng vẻ của một "đội quân".

Ta nhờ biết đọc, biết viết, biết tính toán, nhanh chóng trở thành người được tướng quân trọng dụng.

Lại nhờ vào những kiến thức băng bó vết thương ngoài da mà ta học được trong thời gian chữa trị cho Hựu Niên, mà được vào lều quân y, coi như có được một chức vụ chính thức.

Ta đã mất tin tức của Hựu Niên.

Nghe nói thái tử bị phế đã liên thủ với các thế gia, đoạt lại được hoàng vị.

Nghe nói đám bè phái gian thần và hoạn quan gây loạn đã cuỗm đi tám trăm vạn lạng bạc trong quốc khố, chạy trốn về phương nam. Bạc rơi vãi trong dân gian, khiến giá lương thực tăng vọt, nhiều dân chúng trở thành dân lưu lạc, nhiều dân lưu lạc lại trở thành thổ phỉ.

Tướng quân dẫn bọn ta vào trong ải thu lương thực, cũng che chở cho dân chúng một phương dưới quyền cai quản.

Vụ cướp pháp trường rầm rộ năm đó, trong cục diện hỗn loạn đã không để lại một chút dấu vết nào. Thậm chí không ai biết đã từng có chuyện như vậy.

Mỗi lần gặp thương nhân từ hướng kinh thành đến, ta đều xông lên hỏi.

—Có từng nghe nói về một vị Thế tử của Vương phủ, tên tự là "Hựu Niên" không?

Nhưng dân thường làm sao biết được tên tự của hoàng tộc?

"Là vị Thế tử đã từng bị giam trong thiên lao!" ta vội vàng nói.

Thương nhân lắc đầu: "Chỉ riêng kinh thành đã có hơn mười vị Thân vương, sau khi tân đế lên ngôi, luận công ban thưởng, lại phong thêm tám vị vương gia khác họ. Những vị vương gia này đều trung thành hết mực, có ai là không được cứu từ thiên lao ra đâu?"

"Còn về Thế tử, người sống, người chết, người tranh giành ngôi vị, người bị phế truất, bốn tay cũng không đếm xuể."

"Khắp nơi trong thiên hạ đều loạn lạc, đâu đâu cũng có khởi nghĩa, cũng có người chết. Giặc cỏ cướp đường, thổ phỉ cướp của, quan gia chiếm đất. Dân chúng vác cuốc tụ tập thành từng nhóm, lấy việc khởi nghĩa làm vinh hạnh."

"Một bài đồng d.a.o truyền khắp thiên hạ, cô đoán xem hát về cái gì – 'Hoàng đế thay phiên nhau làm, năm nay đến nhà ta'!"

"Đang là lúc cần dùng người, Hoàng thượng xoay sở không kịp, những vương tôn còn sống đều đã dẫn binh đi truy bắt phản quân, dẹp loạn thổ phỉ rồi."

Ta mờ mịt nhìn về phía sa mạc trong ải.

Từ trước đến nay ta không hiểu nổi, những bài thơ tiễn biệt của người xưa, sao lại viết bi thương và nặng nề đến thế?

Thì ra có những người, một lần ngoảnh mặt, chẳng hay kiếp nào mới lại tương phùng.

Đôi tay ta gầy yếu, thân hình mỏng manh, không đủ tự tin để đi lại trong thời loạn. Được quân doanh che chở, có ăn có uống, đã là một điều may mắn.

Ta hướng về phía mặt trăng dập đầu một cái.

Hựu Niên à.

Từ xa chúc huynh vạn sự bình an.