Thi xong quay về làng, ngày nào cũng có mấy bà thím lên mặt dạy dỗ:
“Học ở huyện tốn kém lắm, mà con đâu có thông minh hay nổi trội gì đâu, vậy học làm chi cho tốn tiền?”
“Mẹ con một mình nuôi con lớn chẳng dễ gì, học xong cấp hai ở thị trấn rồi đi làm kiếm tiền phụng dưỡng mẹ mới là đúng đắn!”
“Đúng đó, khuyên mẹ con lấy thêm chồng đi, sinh được đứa con trai thì sau này mới có người lo hương khói.”
Bà nội vừa dùng mảnh tre xỉa răng vừa mỉa mai:
“Mẹ mày ngày nào cũng ôm sách mà chẳng thấy ra được cái tích sự gì, xưởng tre người ta còn chẳng thèm nhận.”
“Tụi bây đúng là số kiếp bùn đất, cả đời chỉ biết lội ruộng—còn mơ làm người thành thị như Thanh Sơn nhà tao, nằm mơ giữa ban ngày thì có!”
Tôi tức đến run cả người.
“Tôi có ăn hột cơm nào của nhà mấy người đâu, mắc mớ gì tới mấy người?!”
Lời vừa dứt, mấy bà cô bà thím lập tức xúm lại mắng tôi hỗn hào, vô giáo dục, dám cãi người lớn. Đúng lúc ấy, mẹ tôi vác cuốc từ xa đi tới.
Bà trừng mắt, b.ắ.n liền một tràng:
“Vừa ăn cứt xong à mà mồm miệng hôi vậy?”
“Mấy người chọn c.h.ế.t dí ở cái làng này là chuyện của mấy người.”
“Còn tôi—tôi nhất định phải dắt Bối Bối lên huyện, rồi lên thành phố, sau này còn phải cùng nó đi khắp thế giới nữa!”
“Một đám cóc ghẻ ngồi dưới đáy giếng cả ngày kêu ồm ộp, còn dám cười nhạo sự cố gắng của người khác—sao không tự soi gương trước đi?”
Mẹ chỉ tay thẳng vào bà nội:
“Bà còn mặt mũi mà nói Thanh Sơn là người thành thị à? Ông ta chỉ là thằng ở rể!”
“Sau này mà có con trai, cũng không được mang họ Vương đâu!”
Câu này coi như đ.â.m trúng tử huyệt của bà nội—bà giận đến mức dậm chân thình thịch:
“Đồ đàn bà thối tha, còn dám c.h.ử.i chúng tao! Cả đời mày cũng chỉ là cái loại ru rú ở làng như bọn tao thôi!”
“Còn con Bối Bối ngu như bò, đừng nói mơ mộng thi nổi cấp hai ở huyện! Còn mày—cái thứ chưa học hết tiểu học—nằm mơ cũng không vô nổi cái xưởng tre!”
Vừa dứt lời, từ triền đồi phía xa, bà Triệu đã cất tiếng gọi lớn:
“Ngọc Phân ơi! Trường trung học Nam Thành và xưởng tre ở huyện gọi điện tới kìa!”
“Mau tới mà gọi lại cho người ta đi!”
Tôi và mẹ cắm đầu chạy như bay.
Mấy bà cô, bà thím trong làng cũng vội vã bám theo xem náo nhiệt.
Hồi đó gọi điện bằng điện thoại bàn, ít ai áp sát tai để nghe, đều bật loa ngoài.
Mẹ gọi lại trường cấp hai Nam Thành trước. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy:
“Chúc mừng, học sinh Kim Bối Bối đã trúng tuyển. Hai người sắp xếp thời gian đến nhận giấy báo, chuẩn bị học phí và các khoản khác trước…”
Mẹ bỗng siết c.h.ặ.t t.a.y tôi một cái.
Tôi đau quá la lên “á” một tiếng.
Khoé mắt mẹ đã đỏ hoe: “Vậy là không phải nằm mơ!”
Bà nội trợn trắng mắt: “Đúng là vận cứt ch.ó rơi trúng đầu nó. Nhưng đậu thì đã sao? Trường Nam Thành học phí cao lắm, hai người có tiền trả nổi không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẹ lau nước mắt, lại gọi sang xưởng tre.
Đầu dây bên kia nói:
“Bên tôi có người nghỉ, còn trống một vị trí, chị đến làm đi.”
“Lương một tháng bốn trăm tám mươi tệ, bao ăn ở.”
Thời đó, một thợ hồ phơi nắng cả ngày cũng chỉ được mười tám tệ.
Chưa kể tiền công chậm, lại không phải ngày nào cũng có việc.
Không khí xung quanh im phăng phắc.
Bà Triệu là người đầu tiên phản ứng lại, cười tươi nói với mẹ tôi:
“Ngọc Phân à, một lúc được cả hai tin vui—tối nay chắc phải làm mần gà mổ vịt ăn mừng rồi ha!”
Một đám bà cô bỗng xôn xao hẳn lên:
“Bao ăn ở luôn? Vậy là bốn trăm tám cầm nguyên!”
“Đi tận Quảng Đông làm công còn chỉ được năm sáu trăm, lại tốn đủ thứ chi phí đường xa.”
“Ngọc Phân chưa học hết tiểu học mà còn được nhận vào, con nhà tôi—Xuân Phương—học hết cấp hai chắc chắn cũng được!”
…
Thái độ mọi người lập tức thay đổi.
Ai nấy đều vây quanh mẹ, vồn vã khen ngợi, hỏi xem có thể nhờ mẹ giới thiệu con gái, con dâu hay cháu gái nhà mình vào làm cùng được không.
Bà Triệu cười khẩy:
“Ngọc Phân còn chưa kịp ngồi ấm chỗ mà mấy người đã nghĩ cô ấy có năng lực thần thánh vậy sao?”
“Người nhà mấy người muốn vô làm—thì trước tiên cũng phải học chăm như Ngọc Phân đã!”
Cả đám người xung quanh lập tức ngượng ngùng, mặt mũi chưng hửng.
Bà nội nghiến răng nghiến lợi, mắng gay gắt:
“Dựa vào cái gì mà nó—một đứa chưa học xong tiểu học—có thể vô được xưởng?! Chắc không phải ngủ với lãnh đạo người ta đấy chứ?!”
Mẹ tôi nổi giận:
“Tôi chỉ ngủ với tổ tiên mười tám đời nhà bà thôi!”
“Tôi vào xưởng là bằng năng lực, sau này cũng sẽ tự kiếm tiền nuôi thân—mồm bà mà còn bẩn thỉu nữa, tôi xé nát cái miệng đó ngay lập tức!”
Bà vừa nói vừa lao tới định động tay, đám người xung quanh phải vội vàng can ngăn.
Bà nội đành lủi thủi bỏ đi, nhưng trước khi đi còn không quên buông lời độc địa:
“Mày lên huyện rồi đừng có vác mặt tới tìm Thanh Sơn nhà tao—nó không thèm loại công nhân dây chuyền đâu!”
Mẹ tôi liền phản pháo thẳng mặt:
“Tôi thì chả thèm thứ đàn ông đi ở rể như ông ta!”
Bà già tức đến nỗi suýt nữa thì nghẹt thở.
Sau đó, mẹ vừa sắp xếp chuyện nhà—gà vịt ruộng vườn—vừa bàn tính kế hoạch:
“Con phải theo mẹ lên huyện học bổ túc. Vốn dĩ đầu óc đã không thông minh rồi, mà còn không chịu cố gắng thì càng tụt lại phía sau.”
“Nhưng mẹ ở đâu? Học bổ túc chắc tốn tiền lắm?”
“Những chuyện đó không phải phần con lo. Bao năm nay mẹ nhịn ăn nhịn mặc, để dành cũng chỉ vì lúc này mà thôi.”
“Chỉ cần con học hành tử tế—thì số tiền này bỏ ra là đáng!”