Mật Mã Zero

Chương 8



Việt Trinh ngồi im lìm tại phòng nghỉ của Giáo viên, hai bàn tay đan vào nhau trên mặt bàn. Cô chủ nhiệm Đỗ Thuý Hậu đọc lại lần thứ hai của bản tường trình do Việt Trinh vừa viết.. rồi nhìn cô sinh viên trước mặt.

Một nữ sinh năm thứ nhất, mái tóc theo kiểu bob đen nhánh đuôi thẳng, rẽ ngôi lệch ngang vai, khuôn mặt thanh tú, mang nét thanh thoát, gọn gàng như búp bê.

Một phong cách rất bình dị rất ít gặp trong xu thế giới trẻ ngày nay, nổi bật nhất là cô bé không trang điểm khuôn mặt gần như mộc mạc vậy mà có được làn da trắng trẻo, mịn màng hiếm có. Đến đôi môi cũng có cảm giác bóng hồng vì son dưỡng ẩm chứ không phải son màu thời thượng như bao cô gái bằng tuổi khác

Nhìn xuống đôi bàn tay thì trái ngược với cánh tay thon thả, trắng hồng..hai mu bàn tay hiện rõ chai sạn gồ ghề.

Trong tâm trí cô Chủ nhiệm, ấn tượng về Việt Trinh trong tập thể lớp là một nữ sinh nổi bật về vóc dáng cân đối với chiều cao lý tưởng, đôi chân thẳng tăm tắp. Khuôn mặt xinh xắn, với lối sống khép kín, không quá hoạt bát năng động.

Vậy mà khoảnh khắc cô vừa chứng kiến, cũng khiến cô rùng mình.

Đặt bản tường trình xuống bàn, chủ nhiệm Hậu hỏi Việt Trinh

- Em chỉ vì lý do như thế này mà đả thương hai bạn đó? Chưa kể em còn là một cô gái xinh xắn nữa chứ..

Việt Trinh lặng thinh không đáp. Bởi cô biết sự việc vừa xảy ra không thể bào chữa được nữa.

Chủ nhiệm Hậu hỏi tiếp..

- Em có hối hận không việc mình đã làm không?

Vén mái tóc che trước mặt qua đôi tai trần không trang sức, Việt Trinh nghiêm nghị trả lời

- Thưa cô, cậu ta đã chạm vào người em đến hai lần, cũng như em đã viết trong bản tường trình. Đó là lý do em bắt buộc làm vậy. Có thể nói, đó là hành động tự vệ chính đáng

Chủ nhiệm Hậu thở dài:

- Tôi đã xem trích xuất camera, đúng như em nói. Tuy nhiên em đã quá nặng tay đến nỗi khiến cậu ta phải nhập viện bó bột.

Việt Trinh vẫn điềm nhiên. Cô trả lời rành rọt, lý lẽ rất thuyết phục

- Thưa cô, cậu ta là nam nhân. Nếu đổi lại em không có khả năng tự vệ, thì với những gì cô xem được trên camera, vậy người chịu thiệt là em. Và cũng có cơ sở để suy nghĩ cậu ta đang quấy rối em phải không?

Chủ nhiệm Hậu bất ngờ, cô sinh viên trước mặt nói chuyện rất lí lẽ và thuyết phục. Khiến cho cô không thể phản biện. Cô thở dài:

- Bản chất có thể nói như vậy giữa hai chúng ta, nhưng điều quan trọng là với thương tích cậu ta, có cơ sở cho cậu ta và gia đình khởi kiện lên công an. Điều quan trọng là khi công an lập hồ sơ điều tra, sẽ khiến cho một sinh viên như em về lý lịch học tập sẽ rất phiền phức. Em có hiểu không?

Việt Trinh ngạc nhiên..

- Thưa cô, một chút va chạm đó thôi mà công an cũng tiến hành thụ lý sao?

Chủ nhiệm Hậu thấy cô sinh viên nhìn nhận giản đơn đến vậy, cô lắc đầu..

- Em chưa biết gia đình họ không tầm thường chút nào, nếu họ muốn thì công an không dễ bỏ qua được đâu..

Việt Trinh nhíu mày suy nghĩ, rồi cô bé hỏi tiếp..

- Vậy còn Hội đồng nhà trường thì sao ạ?

Chủ nhiệm Hậu trầm ngâm..

- Vụ việc của em đúng là chưa từng có tiền lệ trong nhà trường, nữ sinh làm tổn thương nam sinh…Hơn nữa xem camera hành lang thì chính họ chủ động đuổi theo em, thậm chí hành động Hạ Lan chỉ thẳng mặt em rất rõ nét, có thể coi đó là hành vi đe doạ..Còn Văn Quyền thì…
Chủ nhiệm Hậu dừng lại giữa chừng

– …Cái khó là em đã ra tay trước, và cú đánh đó lại gây hậu quả nghiêm trọng nhất. Hội đồng kỷ luật sẽ xem xét cả hai bên, nhưng tôi nói thật, rất khó có thể biết trước được điều gì.

Việt Trinh thâm tâm biết tình hình không thể thay đổi được gì.. cô đặt câu hỏi cuối cùng

- Thưa cô.. em nghĩ mình không làm sai. Hành động của em cũng là phòng vệ theo phản xạ. Nếu thật sự về phía gia đình cậu ta khời kiện, không muốn hoà giải thì em sẽ để bên cơ quan công an giải quyết. Điều em quan trọng là cái nhìn của nhà trường về vấn đề đó như thế nào. Nếu mặc định coi việc em đã làm là sai trái và kỷ luật em, thì em không chấp nhận. Hơn nữa sẽ khiến cho các bạn nữ sinh trong trường trở nên cảm thấy nguy hiểm khi học tại môi trường Đại học này, khi họ không thể có quyền tự vệ chính đáng trước nam sinh trong trường.

Chủ nhiệm Hậu ngẩng mặt, ánh mắt nghiêm nhưng không cứng rắn. Bà hít một hơi sâu, dùng giọng chậm rãi, rõ ràng đáp lại:

— Em nói được rất rõ ràng, lập luận cũng chặt chẽ. Cô tin rằng em tin vào những gì mình nói, và cô cũng không phủ nhận khả năng em đã phòng vệ trong tình huống bị quấy rối. Nhưng có vài điểm cô muốn em hiểu rõ — vì đây không chỉ là chuyện giữa hai người, mà là một việc liên quan đến trách nhiệm của nhà trường và đến tương lai học tập của em.

Cô đặt hai lòng bàn tay lên mặt bàn, nhìn thẳng vào Việt Trinh:

— Thứ nhất, “quyền tự vệ” là một khái niệm tồn tại trong pháp luật, nhưng để được coi là chính đáng thì phải thỏa một số điều kiện: mức độ nguy hiểm phải đủ nghiêm trọng, phản ứng của bên bị hại phải tương xứng, và phải chứng minh được việc em không còn lựa chọn khác. Camera và lời khai chỉ là một phần bằng chứng — bên trái và phải đều có tiếng nói của mình. Hội đồng kỷ luật, nếu có, hoặc công an, nếu họ lập hồ sơ, sẽ là nơi đánh giá những điều đó một cách hình thức và khách quan, chứ không phải do cô hay em quyết định ngay lúc này.

Cô giáo nhấn mạnh tiếp:

— Thứ hai, nhà trường có trách nhiệm đảm bảo an toàn chung cho tập thể. Nếu nhà trường khoanh tay hoặc xử lý cảm tính, sẽ tạo tiền lệ. Nếu nhà trường mặc định bên nọ sai và bên kia đúng mà không xét kỹ, bên nào gặp thiệt thòi sẽ tìm đến cơ quan khác — và rồi mọi chuyện sẽ phức tạp hơn rất nhiều. Cô không muốn em hay bất kỳ ai phải chịu hậu quả nặng nề vì sự nóng giận nhất thời, hay vì một quyết định vội vã.

Bà đổi giọng ôn hòa hơn, lời nói như an ủi nhưng vẫn thẳng thắn đưa ra nhận xét:

— Em nói rằng sẵn sàng để cơ quan pháp luật giải quyết nếu gia đình họ khởi kiện — đó là quan điểm dứt khoát. Nhưng em có nghĩ đến điều này không: khi một vụ việc lên báo, lên hồ sơ công an, lý lịch học tập của em sẽ chịu ảnh hưởng, việc tiếp tục học hành, xin học bổng hay đi du học sau này đều có thể gặp trở ngại. Cô chỉ đang muốn em cân nhắc kỹ hệ quả thực tế chứ không muốn em hy sinh tương lai vì một việc chưa được xét đến cùng.

Việt Trinh lắng nghe một hồi.. cô bé thở dài.

- Vậy thưa cô, bây giờ em phải làm gì đây ạ?
Cô Hậu cúi đầu suy nghĩ, một vài giây sau, cô cất lời, giọng thân mật hơn, như người cô lo lắng cho trò:

— Giải pháp của cô là thế này: trước mắt, em không nên đi gặp gia đình họ, không nên tự ý đến chỗ người nhà để thương lượng. Mọi tiếp xúc cá nhân vào lúc này chỉ khiến tình hình căng thẳng thêm. Cô sẽ đứng ra báo cáo sự việc lên Hội đồng nhà trường; cô sẽ nêu rõ hoàn cảnh, đề nghị trích xuất camera, triệu tập nhân chứng, và đồng thời đề nghị bên bị hại có buổi đối thoại hòa giải có đại diện nhà trường tham dự — nếu họ chấp nhận. Nếu họ không chấp nhận hòa giải thì mọi việc phải chuyển sang cơ quan có thẩm quyền, và khi đó em cần chuẩn bị mọi chứng cứ: bản tường trình, trích xuất camera, lời khai nhân chứng, hồ sơ y tế…

Bà nhìn thẳng, ánh mắt cương quyết:

— Cô sẽ bảo vệ quyền lợi hợp pháp cho sinh viên dưới sự quản lý của mình, nhưng cô không thể và không được phép hành xử thay pháp luật. Cô không nói em sẽ vô tội, và cô cũng không nói em sẽ bị xử nặng. Cô chỉ nói rằng chúng ta cần làm mọi thứ có trật tự, có bằng chứng, để giảm thiểu rủi ro cho em. Cô sẽ đứng về phía sự thật, nhưng sự thật phải được chứng minh.

Cuối cùng, giọng cô Hậu dịu xuống..

— Em về nghỉ ngơi đi, nếu em có thể thì chiều vẫn lên lớp bình thường. Trong thời gian đó, để cô lo thủ tục báo cáo; em hãy chuẩn bị đầy đủ tường trình, tên nhân chứng, và giữ thái độ hợp tác. Còn nếu em muốn, cô sẽ sắp xếp một buổi t.ư vấn tâm lý để giúp em ổn định tinh thần. Em không cô độc trong chuyện này, nhưng em cũng cần thận trọng — vì quyết định hôm nay có thể ảnh hưởng đến nhiều ngày sau của em.

Nói xong, cô Hậu đặt tay lên tờ tường trình trước mặt, ánh mắt vẫn nhìn Việt Trinh, như đợi xem cô học trò có nhận lời hợp tác và cân nhắc lời khuyên ấy hay không.

Việt Trinh hơi ngẩng đầu, hít một hơi. Rồi cô khẽ đáp:

- Thưa cô, em cảm nhận được sự chia sẻ của cô trong lời nói, cũng như thấy được sự quan tâm của cô dành cho em…Em xin nghe và làm theo lời t.ư vấn của cô nghiêm túc và trân thành nhất. Em cảm ơn cô. Em xin phép được ra về ạ!!
Việt Trinh lặng lẽ đứng dậy..cúi gập người chào cô chủ nhiệm. Khi cô bước ra cửa, Chủ nhiệm Hậu nhìn theo cô nói khẽ một câu.

- Việt Trinh, đôi lúc trong cuộc sống, em phải dùng lý trí để điều khiển cảm xúc..Nếu sống theo cảm xúc nhiều quá…bản thân sẽ rất thiệt thòi.

Việt Trinh cúi người chào một lần nữa..

- Cảm ơn cô, em sẽ luôn ghi nhớ ạ.
Cô bước ra khỏi phòng, phía trước là một hành lang dài, để lại phía sau một tiếng thở dài của Chủ nhiệm Hậu..

***************

Viện phó Hồng đã về đến Phòng cấp cứu, nhưng cô không thay đồ vào cùng kíp mổ, hoà vào đám người đang túc trực tại trước khu phẫu thuật, thấy cô đến, mọi người im lặng gật đầu chào và nhường cho cô vị trí tốt nhất để quan sát bên ngoài vách kính. Thu Hồng nhìn vào trong, tiếng chỉ đạo đều đều của Bác sĩ Duy vẫn thỉnh thoảng vang lên, ê kíp thuần thục đáp ứng…

Đây là nhóm phẫu thuật tốt nhất của bệnh viện, trong căn phòng này..cả bên trong và bên ngoài nơi cô đang đứng, tất cả đều tập hợp những người ưu tú và có thân phận đặc biệt nhất. Thành viên của nhóm “zero”..

Cái tên ấy không nhiều người biết, nhưng bất cứ ai từng có cơ hội chứng kiến đều hiểu: đây là lực lượng đặc biệt, chỉ xuất hiện trong những ca tối mật, nơi bệnh nhân có thể là nhân vật then chốt của quốc gia, thậm chí là chính khách ngoại quốc, hoặc những trường hợp mà tính mạng bệnh nhân họ gắn liền với sự ổn định của cả hệ thống đất nước nào đó

Cách cô vài người, đang có ba người đang ngồi trên ghế ở những vị trí khác nhau, cùng quan sát bên trong. Hai nam một nữ, tất cả đều mặc áo phẫu thuật, đeo khẩu trang. Họ dường như có thể tham dự cuộc phẫu thuật bất cứ lúc nào. Khác với những người đang đứng xung quanh, họ dường như cao lớn và có phần khác lạ vì phần mái tóc có màu sắc khác thường so với ở đây. Một người hướng về phía Thu Hồng, cất giọng nữ, khiến cả đám đứng xung quanh phải đưa ánh mắt sang nhìn.

Ngôn ngữ của người phụ nữ cất lên là một giọng người ngoại quốc. Nhưng tại đây, ai cũng có thể hiểu một cách dễ ràng..

- Thu Hồng, cậu ta đã trực tiếp đứng bao lâu rồi cô biết không?
Tiếng xầm xì vang lên..

- Đúng rồi..nói mới để ý..cậu ta ở đây cũng quá lâu rồi.
Thu Hồng nhanh chóng hiểu ra vấn đề..vội đến bên một bộ phận có loa thu âm gắn trên vách kính, cô ấn nút nói vọng vào trong, ngôn ngữ dường như cùng giống với người phụ nữ ban nãy..

- Hưng Duy..cậu ổn chứ? Đã hơn ba tiếng rồi đấy, cậu chịu nổi không?
Bên trong ekip mổ, thanh niên được bác sĩ Duy gọi biệt danh Đầu Dưa nói khẽ..

- Bác sĩ Duy, anh đứng được hơn ba giờ rồi, phần còn lại để tôi tự xử lý nốt. Chỉ còn vài bước đơn giản nữa thôi, anh ra nghỉ ngơi đi..
Hưng Duy quát nhẹ:

- Câm mồm..

Ekip phì cười, không ai oán trách hay phật ý. Bởi họ quá quen với tính cách cậu ta.

Đây là nhóm mổ được hình thành trong khoảng thời gian rất dài, trước khi cả bệnh viện này thành lập.

Hưng Duy chợt dừng tay, cổ tay cầm dụng cụ phẫu thuật của anh ngửa lên trên, tức khắc người bên cạnh đã cầm lấy, đặt lại khay. Không cần phát ngôn, không cần nhắc nhở..mọi thao tác kết hợp của nhóm ekip khớp chính xác như một cỗ máy hoàn hảo. Sự ăn ý này đã được trau dồi dựa trên số lượng những ca mổ tập thể mà không ai có thể biết được là bao nhiêu.

Bên ngoài Thu Hồng lại nói vọng vào..

- Bác sĩ Duy, cậu ra nghỉ ngơi, tôi sẽ vào thay cho..
Một bàn tay nằm chặt, chỉ một ngón tay giữa được Hưng Duy đưa lên, bên ngoài Khúc khích cười, nhưng bên trong không nghe thấy được. Bởi lớp kính cách âm một chiều đặc thù, đảm bảo sự yên tĩnh tuyệt đối cho kíp mổ tránh sao nhãng.

Thu Hồng lầm bầm..nhưng người bên cạnh vẫn có thể nghe thấy..

- Tên chết bầm..
Cô đến bên ba người đang ngồi, bình thản nói

- Ba vị, chúng ta nên rời khỏi đây, tôi có việc cần bàn với các vị.
Rồi chợt quay sang đám người bên cạnh

- Các vị ở lại, có gì hỗ trợ anh ta nhé.

Những người kia đồng loạt gật đầu đồng ý.

Trước khi cùng ba vị bí ẩn kia đi ra, cô đến bên micro ấn nút trò chuyện với bên trong lần nữa..

- Hưng Duy..tôi đưa “Họ” lên tầng nhé.

Một bàn tay ra dấu ok của cậu ta lại đưa lên.

Ba người ngoại quốc kia đứng lên, khi đi qua đám người đang đứng, cả ba đồng loạt quay người hướng về phía họ cúi chào lịch sự, đám người cũng nhất loạt cúi chào lại họ cung kính. Rồi nhanh chóng họ mất hút sau cánh cửa ở một vị trí đặc biệt. Mọi người tiếp tục đưa sự chăm chú hướng nhìn vào bên trong phòng mổ. Chẳng ai bàn tán về sự có mặt của họ tại đây, dường như họ quá quen thuộc nơi này chăng?