Lúc này Ngọc Mai quay sang nhìn trực diện Hoài Nam. Anh ta ngồi đó, vắt chéo chân, dựa lưng vào tựa sopha, một tay đặt ngang vai lên thành ghế, một tay thả lỏng trên đầu gối. Ánh mắt anh ta hướng sang bên cạnh, nơi Thu Hương đang ngồi, khoé miệng anh ta phảng phất nụ cười.
Nhìn phong thái của anh ta không có vẻ gì đưa Thu Hương đến đây để khiển trách. Tóm lại mục đích anh là gì?
Ngọc Mai khẽ chau mày, rồi nhanh chóng mở lời..
- Thưa anh, sự việc vừa rồi quả thật là lỗi của bệnh viện chúng tôi. Chúng tôi không có bất kì lý do gì để thanh minh cho trường hợp của Lễ tân Thu Hương. Tôi với t.ư cách là người điều phối hoạt động của Lễ tân xin hoàn toàn chịu trách nhiệm với quý gia đình. - Xin anh cho biết về phía gia đình có yêu cầu gì không? Để chúng tôi được bày tỏ thiện chí tiếp thu và khắc phục sửa sai trong quá trình công tác ngay sau đây?
Hoài Nam nghe đến thế, không cần suy nghĩ đáp lạnh lùng . Nhưng ánh mắt vẫn nhìn Thu Hương đang cúi gằm mặt không rời
- Cho cô ta nghỉ việc. Cô có làm được không?
Thu Hương giật bắn mình, mắt mở to nhìn Hoài Nam. Rồi quay sang Ngọc Mai. Mặt cô ửng đỏ, khoé mắt dần thấy vướng lệ. Nhưng rồi cô lại im lặng cam chịu cúi gằm.
Ngọc Mai cũng sững người khi nghe câu đó thốt lên từ miệng Hoài Nam. Cô đăm chiêu giây lát, rồi cũng trả lời:
- Thưa anh, việc quyết định nhân sự dừng hoạt động tại bệnh viện tôi không có thẩm quyền. Tuy nhiên tôi vẫn sẽ phải báo cáo sự việc cũng như ý kiến của anh lên Lãnh đạo. Còn về phía cá nhân tôi, tôi sẽ thể hiện rõ quan điểm cá nhân là… Nói đến đoạn cô quay sang Thu Hương, nhưng Thu Hương không nhận ra…rất nhanh Ngọc Mai nhìn thẳng vào Hoài Nam, cô trả lời dứt khoát..
- Hơn nữa quan điểm cá nhân của tôi là không thể đồng ý dừng hợp tác với Lễ tân Thu Hương.
Đến lúc này Hoài Nam mới hướng sang Ngọc Mai. Anh nhíu mày:
- Cô không thể nhưng Lãnh đạo thì có thể đấy..
Câu nói đó dường như nhắc nhở về vị trí Ngọc Mai trong bệnh viện. Cũng như ngầm khẳng định thực tế Thu Hương đang làm phật ý ai. Nghe Hoài Nam nói như vậy, Ngọc Mai cũng hiểu bản chất vấn đề. Cô chưa biết trả lời sao thì Hoài Nam đã tiếp lời:
- Cô nghĩ thế nào để một Lễ tân mới vào làm hai ngày tại quầy ẩm thực của một khu toàn khách VIP vậy nhỉ? Hay các cô đánh giá vai trò an toàn vệ sinh thực phẩm quá giản đơn? Ngọc Mai lặng im không thể đáp, trong khi đó Thu Hương thì đã rưng rưng .
Cô không nghĩ khi bước vào đây sự việc đi quá xa đến mức như vậy. Bờ vai cô run rẩy, ngước nhìn Hoài Nam, cô không thể hiểu anh đang làm gì. Nhưng những điều anh vừa nói ra thì cô tin đó là sự thật.
Cô bị chính con trai Thứ trưởng Y tế đề nghị bệnh viện cho nghỉ việc, với chức vụ của bố anh ta thì cô tin không nơi nào hay bất kì ai dám phật ý mà từ chối.
Thu Hương lau khẽ đôi mi, đặt hai bàn tay lên cánh tay Ngọc Mai, cử chỉ dường như muốn Ngọc Mai từ bỏ
- Chị..lỗi tại em.. xin chị đừng làm ảnh hưởng Lãnh đạo. Em xin tự nguyện nghỉ việc. Mong chị chấp thuận. Quay sang Hoài Nam cô mạnh dạn
- Cũng mong gia đình anh rộng lượng tha lỗi cho bệnh viện, còn cá nhân tôi..tôi không xin cho bản thân mình. Như anh nói, tôi sẽ làm theo. Không muốn vì cá nhân tôi mà làm ảnh hưởng tới tập thể. Hoài Nam im lặng. Anh nhìn chăm chú sắc mặt Ngọc Mai. Cuối cùng cô cũng lên tiếng.
- Thưa anh, mọi vị trí được bố trí tại đây đều dựa trên năng lực, cũng như được sự đồng ý cấp Lãnh đạo từ Trưởng khoa trở lên. Nếu anh muốn, anh có thể can thiệp để xem hồ sơ năng lực nhân sự. Tôi xin nói rõ, mọi vị trí công việc đều được dựa trên Chuyên môn. Hoài Nam cắt lời:
- Năng lực cô ta là gì? Ngọc Mai ngớ người, anh ta dường như rất có khả năng thao túng chiều hướng câu chuyện theo ý bản thân, khiến bất cứ ai đối thoại với anh ta đều lâm vào thế bí.
- Nào cô nói đi..năng lực cô ta là gì mà mới vào hai ngày đã bố trí Lễ tân ẩm thực tại phòng VIP của bệnh viện. Không nhẽ là người thân của lãnh đạo nào đó tại đây?
Anh ta khẽ mỉm cười, Ngọc Mai cảm thấy có sự mỉa mai ở đây. Cô không còn kiêng nể..Đáp luôn:
- Thưa anh, cô ấy đỗ thủ khoa hai chuyên ngành Vi sinh và Thực phẩm Dinh dưỡng tại Đại Học Y tế Cộng đồng và Đại học Quốc gia. Chưa kể đứng đầu chất lượng tuyển dụng thực tập sinh cho đầu vào nhân lực của bệnh viện…
- Khoan..các cô vừa nói cô ta đi làm được có hai ngày..ý là sao?
Hoài Nam thảng thốt, ngồi ngay ngắn, nhìn chăm chăm vào Thu Hương, xen ngang lời Ngọc Mai.
Ngọc Mai bật cười với tác phong của Hạo Nam, cô không còn ý tứ dấu nổi cảm xúc. Nhưng cũng rất nhanh, cô lấy lại t.ư thế trang nghiêm…
- Cô ấy được tính đi làm mới hai ngày là trên chức danh Bác sĩ Dinh dưỡng Vi sinh tại bệnh viện. Bầu không khí như có cơn gió thổi qua, Hoài Nam không dấu diếm cái nhìn chăm chú về Thu Hương..cô cũng phải đỏ mặt khi anh nhìn xoáy vào cô, vội quay đi nơi khác.
Hạo Nam bất ngờ lè lưỡi..nhấn nhá từng từ..
- Bác sĩ… khóc..nhè.
Thu Hương mặt biến sắc..cô giãy nảy lên.. nhìn tròng trọc Hạo Nam..vẻ mặt tức tối.
- Anh…
Ngọc Mai nhìn cử chỉ Hoài Nam, cô dấu nụ cười trên môi. Với kinh nghiệm của người từng trải, cô đã phần nào đoán được hoạt cảnh trước mắt. Cô hắng giọng, khiến Hoài Nam bừng tỉnh, ngại ngùng với hành động vừa xong của mình.
- Thưa anh Trương, tôi cũng đang thắc mắc..nếu anh không vừa ý với công việc của Lễ tân Thu Hương, anh cùng gia đình đã có thể gặp ngay ban Lãnh đạo để đề xuất, chứ anh không cần mất thời gian bước vào đây, căn phòng của điều phối công việc Lễ tân này. Thật sự tôi không nắm được dụng ý của anh đưa Thu Hương đến đây, nhưng tôi tin anh không phải muốn cho cô ấy nghỉ việc.. Căn phòng rơi vào im lặng. Thu Hương sững người, đôi mắt ngấn lệ ngơ ngác nhìn Ngọc Mai, còn Hoài Nam khẽ nheo mắt, nụ cười trên môi càng sâu thêm, đầy ẩn ý.
Đúng lúc này chuông điện thoại anh reo vang.. Lịch sự anh xin phép nghe điện..Không biết nội dung cuộc trò chuyện ra sao chỉ thấy anh hồi đáp sau một khoảng nghe máy