— Cô nói lung tung cái gì thế? Con gái tôi sao lại có thai được? Nó còn chưa lập gia đình cơ mà!
Phu nhân Trương đập mạnh tay xuống bàn, khiến bộ ấm chén rật nẩy lên, va chạm kêu loảng xoảng. Bà ta bật phắt dậy, quay hẳn người về phía chồng, chỉ tay vào mặt Viện phó Hồng và Thanh Huyền:
— Ông xem đi, đám người này không biết tốt xấu, dám bôi nhọ thanh danh gia đình ta… ông để yên cho chúng được à?
Thanh Huyền đưa mắt nhìn Thu Hồng, cả hai để im cho bà ta phát tiết, bởi cả hai đang chờ phản hồi từ Thứ trưởng Trương. Cũng một phần dò xét, đánh giá sự chuyên nghiệp của vị Thứ trưởng này.
Ông vẫn trầm ngâm xem bệnh án trên tablet, dùng hai ngón tay phóng to nội dung, rồi lại thu nhỏ, đôi lúc lướt lên xuống màn hình. Trên đó, một bức ảnh chụp chiếu dưới kính hiển vi thể hiện sắc nét dịch nhầy có chứa tinh trùng, chưa kể nội dung trang bên là số liệu sinh tiết rõ ràng.
Ông không thể ngồi được nữa, ông đứng lên, đưa lại tablet cho Viện phó Hồng. Nhìn thẳng hai người, ông chủ động giục họ:
— Thời gian gấp gáp, các vị thấy cần thiết công đoạn nào để giữ được mạng sống cho con bé thì hãy chủ động làm. Gia đình tôi hoàn toàn đồng ý. Viện phó Hồng, chăm sự nhờ các vị.
Thu Hồng gật đầu, rồi cúi chào ông bước ra. Thứ trưởng Trương gọi với theo:
— Xin hỏi, ai phụ trách kíp mổ cho con bé?
Thu Hồng thoáng suy nghĩ chưa biết trả lời sao thì Thanh Hiền đã đỡ lời:
— Là cô ấy, hai vị yên tâm.
Thu Hồng nhìn vị Thứ trưởng, cô khẽ đáp:
— Đúng vậy, là tôi, thưa ngài…
Nói xong, cô mở cửa bước ra ngoài, cánh cửa đóng lại, nhiệm vụ thủ tục giao lại cho Thanh Hiền hoàn tất.
Ra được vài bước, cô chạm vào chiếc đồng hồ trên tay, đưa ngang tầm khóe miệng và nói:
— Thứ trưởng đã đồng ý, anh chủ động nhé, Hưng Duy. Tôi đang trên đường về phòng mổ.
Trong lúc đó, tại phòng, khi bóng dáng Thu Hồng khuất sau cánh cửa, Thứ trưởng Trương quay sang Thanh Huyền, nhỏ nhẹ:
— Công đoạn giấy tờ, xin cô cứ chủ động làm… Tôi biết nơi này đặc biệt như thế nào, nên cũng mong bệnh viện cho tôi cơ hội xếp hồ sơ của cháu vào mã “zero”… nếu cần thiết, tôi sẽ nhờ Bộ trưởng Y tế có lời với lãnh đạo để tạo điều kiện cho cháu. Gia đình chúng tôi xin phép được chờ làm thủ tục ngoài phòng chờ. Chúng tôi chỉ ký là đủ, sẽ không đưa ra bất kỳ ý kiến nào với quy trình của bệnh viện. Riêng chi phí, chúng tôi sẽ tự chi trả, không thông qua bảo hiểm. Mong bệnh viện chiếu cố tình trạng của cháu và hiểu cho nghĩa vụ tôi đang công tác.
Ông cúi đầu, thể hiện sự cầu khẩn. Thu Hiền vội đứng dậy, suy nghĩ hai,ba giây, cung kính đáp:
— Thưa ngài, tôi sẽ trao đổi với lãnh đạo bệnh viện ngay bây giờ, chúng tôi hiểu tình trạng và cũng rất chia sẻ với gia đình…
Thứ trưởng Trương cố gắng nở nụ cười trên gương mặt u ất, bày tỏ sự trân trọng, cảm kích… Nhưng nụ cười ấy chỉ thoáng qua, rồi nhanh chóng nhường chỗ cho sự lạnh lùng khi ông quay sang nhìn vợ:
— Bắt đầu từ bây giờ, tôi cấm bà phát ngôn bất cứ câu nào tại bệnh viện này. Nếu bà còn hé răng ra một lời, tức là bà đang giết tôi không dao đấy. Bà nên nhớ, nơi này không thuộc phạm vi tôi có thể quản lý đâu. Đến Bộ trưởng Y tế vào đây vẫn phải theo sự xếp đặt của bệnh viện… Bây giờ thì câm lặng, đi ra ngoài cho tôi.
Không nhìn sắc mặt kinh hãi, tái nhợt của người vợ, ông dứt khoát bước về phía cửa. Thu Hiền nhanh nhẹn phản ứng, đôi giày bước khẽ trên sàn, đến trước mở cánh cửa ngay khi Thứ trưởng vừa tới gần. Cử chỉ cung kính, giọng nói nhu hòa mà kiên định:
— Thưa ngài, để tôi tiễn ngài sang phòng chờ.
Thứ trưởng Trương lặng lẽ bước ra, bóng dáng cao lớn phủ dài trên nền sáng của hành lang. Bà vợ hấp tấp theo sau, chẳng kịp khép cửa lại.
Ở ngoài, Thu Hiền đã đứng chờ sẵn trước cửa kính hành lang — nơi duy nhất mở được nhờ quét nhận diện khuôn mặt. Họ không thể bước qua nếu thiếu cô. Đằng sau, một nhân viên bảo vệ lặng lẽ khép cửa phòng lại, động tác gọn gàng, không một tiếng động thừa. Sự chuyên nghiệp đôi khi được chứng minh bằng những chi tiết nhỏ nhặt nhất.
************************
Khi Hoài Nam bước vào, Ngọc Mai đằng sau ra hiệu cho cô lễ tân quay lại vị trí làm việc, sau đó vừa đóng cửa, cô nhanh nhẹn mời Hoài Nam ngồi xuống bộ sofa.
Ngồi xuống, anh mới nhìn tổng quan căn phòng. Không gian bên trong được bài trí trang nhã mà vẫn toát lên vẻ rộng rãi, thoáng đãng. Phía sau bàn làm việc chính là một vách kính lớn đã được kéo rèm, tách biệt hẳn một không gian khác. Qua lớp kính trong veo, hiện ra dãy bàn dài uốn cong hình bán nguyệt, đủ sức chứa hai chục người ngồi họp. Máy chiếu, màn hình tivi cỡ lớn, hệ thống âm thanh… tất cả đều được trang bị đầy đủ, tinh tươm, chẳng khác nào một phòng hội nghị thu nhỏ.
Cơ sở vật chất nơi đây quả thật vượt xa những gì anh từng chứng kiến ở các bệnh viện danh tiếng khác — một sự khác biệt khiến người ta phải ngầm thừa nhận tầm vóc và sự đầu t.ư của nơi này.
— Em cũng ngồi xuống đi, Hương…
Ngọc Mai mỉm cười thân thiện hướng về Thu Hương, câu nói đó cũng khiến anh trở về thực tại, nhìn sang vẫn thấy Thu Hương đứng khép nép một góc.
— Cô cũng ngồi đi… Tôi không có thời gian đâu, nhưng thấy cô cứ đứng như thế, cứ như tôi đang bắt nạt cô vậy… Ngồi xuống.
Nghe văn phong của Hoài Nam, Ngọc Mai tự đánh giá có lẽ Thu Hương đã khiến anh phải tự tìm đến đây. Cô nhắc lại lần nữa:
— Em nghe anh Trương nói rồi chứ? Sao còn chưa ngồi xuống?
Đến lần này, Thu Hương mới dám bẽn lẽn ngồi cạnh Ngọc Mai.
Ngọc Mai, kinh nghiệm chủ động dẫn dắt câu chuyện, niềm nở nhìn sắc mặt Hoài Nam:
— Thưa anh Trương, anh dùng đồ uống gì ạ?
— Thôi, tôi không cần đâu… Tôi đến đây để hỏi cô đã xem camera tại phòng chờ thân nhân chưa thôi.
Ngọc Mai thoáng khựng lại, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên nhưng ánh mắt đã đăm chiêu nhiều hơn, tựa như để cân nhắc cách trả lời. Cô khẽ nghiêng đầu, giọng nói dịu xuống có chút thận trọng:
— Thưa anh, camera tại phòng chờ hiện tại tôi chưa xem, và không có quyền xem. Bởi đó là phạm vi do bộ phận an ninh đảm trách. Chỉ khi nào xảy ra sự cố kỹ thuật an ninh, hoặc có khiếu kiện của bệnh nhân, hay thân nhân, mới được trích xuất để đối chiếu, xem xét, đánh giá. Quy trình đó phải có sự chấp thuận của lãnh đạo từ cấp Trưởng khoa trở lên.
Cô nhìn sang Thu Hương tiếp lời:
— Thưa anh… thật sự có chuyện gì đã xảy ra ạ?
Hoài Nam liếc ánh mắt nhìn sang Thu Hương, một chút tinh quái hiện ra trong mắt:
— Tôi đang thắc mắc thay Thứ trưởng Trương về t.ư duy bố trí nhân sự tại bệnh viện này. Tại sao các vị lại bố trí một lễ tân đón tiếp tại phòng chờ thân nhân mà lại không thể giải đáp các vấn đề của họ?
Nói đến đó, anh dừng lại, cố tính xem phản ứng của Thu Hương, nhưng từ lúc ngồi xuống, mặt cô luôn cúi gằm, khiến anh không thể dò xét cảm xúc. Trong khi Ngọc Mai vẫn đang nhìn anh nhằm nắm bắt câu chuyện.
— Tôi lấy ví dụ, nếu người nhà bệnh nhân cần hỗ trợ về thủ tục hành chính, thủ tục y tế, hoặc đơn giản là có vấn đề đột xuất xảy ra tại phòng chờ, thì chúng tôi tìm ai? Khi người trực quầy tại đó chỉ mới làm việc được hai ngày, đến mục đích tìm lãnh đạo của thân nhân để giải quyết công việc cũng không đáp ứng được?
Ngọc Mai đã hiểu ra vấn đề phần nào, nhưng vẫn im lặng, chú tâm tiếp thu lắng nghe. Thấy Hoài Nam không nói nữa, cô mới quay sang Thu Hương:
— Chị muốn nghe tình hình cụ thể vấn đề của anh Trương theo ý kiến của em?
Thu Hương ngẩn lên, sắc thái hơi tím tái, lưỡng lự vài giây cô vẫn chưa nói lên lời.
Hoài Nam khẽ mỉm cười, trong lòng anh đang chờ đợi câu trả lời của Thu Hương. Trí não anh đã xuất hiện một số trường hợp cho câu trả lời của cô, nhất là khả năng cô sẽ nói “do mẹ anh nổi nóng quát tháo…” Mọi thứ đang chờ biểu hiện của cô. Anh ngả lưng vào ghế, t.ư thế của anh không qua được ánh nhìn của Ngọc Mai.
Thu Hương nhìn Ngọc Mai rồi lại nhìn Hoài Nam, cô hít một hơi lấy động lực cất lời:
— Thưa chị, lỗi tại em… Khu vực đó hết sức nhạy cảm, vì đó là nơi người thân bệnh nhân đang phải chờ thông tin người nhà trong tình trạng nguy cấp liên quan đến tính mạng. Nên sẽ là nơi vô cùng nhạy cảm, thân nhân bệnh nhân đã mang tâm trạng nóng ruột, nên mọi vấn đề của họ nếu không thể đáp ứng tinh tế sẽ nảy sinh nhiều ý kiến trái chiều, dẫn đến nhìn nhận của họ với nhân viên phát sinh mâu thuẫn.
— Gần như những người trực tại đó đều phải có kỹ năng giao tiếp hài hòa, cũng như phản ứng nhạy bén trước các yêu cầu của thân nhân, đồng thời phải nắm được kiến thức cơ bản về nội bộ bệnh viện để đưa ra những hướng dẫn cơ bản nhất cho họ.
— Kể cả dù vị trí em có trực là quầy thực phẩm thì khi khách cần, em vẫn phải hỗ trợ được những điều cơ bản nhất định cho yêu cầu của các vị khách trong phòng.
Cô mím chặt môi, vài khắc sau mới tiếp lời:
— Bác gái nhờ em hỗ trợ tìm gặp lãnh đạo bệnh viện, nhưng em lại không thể đưa ra lời t.ư vấn nào. Em chỉ biết im lặng.
Đến đây thì cô dừng hẳn, cúi mặt giống như tội nhân chờ phán quyết.
Ngọc Mai gật đầu, ra vẻ đã nghe xong câu chuyện.
— Vậy sao em không ra bên ngoài sảnh, đưa các bạn lễ tân hành chính vào để hỗ trợ cho bác gái? — Ngọc Mai hỏi tiếp.
Thu Hương ngập ngừng, trả lời lí nhí:
— Dạ… vì em lúc đó không nghĩ được đến bước đó. Em xin lỗi.
Ngọc Mai nghe câu trả lời, thở dài, nhưng thấy biểu hiện không có vẻ gì bực dọc của Hoài Nam trước mắt. Cô cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cô nhìn Thu Hương một chút rồi mới hỏi gặng:
— Em còn điều gì muốn nói không?
Bờ vai Thu Hương thoáng run run, hai bàn tay siết chặt. Câu hỏi của Ngọc Mai như chốt lại phán quyết đối với cô.
— Dạ… em… không còn gì ạ…
Giọng cô nhỏ nhẹ, ánh mắt chỉ dám nhìn xuống mặt bàn.