Mật Mã Zero

Chương 53



Một chiếc xe Limousine 16 chỗ đã được mở sẵn cửa. Ngọc Mai khoác tay Thu Hương bước vào trong. Thuý Hậu vẫn đang đi cùng Đài Trang thì cô khẽ nghe giọng thủ thỉ của Đài Trang bên cạnh. Cô chợt đỏ mặt quay lại nhìn Tiểu Bạch lừ lừ đút tay túi áo măng tô, chậm chầm đằng sau. Đài Trang cười tươi vẫy tay chào cô rồi bước lên xe. Khi chiếc Limousine rời khỏi, chiếc xe của Tiểu Bạch cũng được lái tới.

Thuý Hậu lần khần đứng một chỗ. Tiểu Bạch đặt nhẹ tay lên eo cô.

– Chúng ta đi thôi...

Rồi anh ta nhanh chóng mở cửa xe bên phụ, chờ cô ngồi xuống, lại ân cần cài dây an toàn cho cô. Đóng nhẹ cửa cho cô, anh ta ngồi lại bên ghế của mình. Ấn một nút trên xe. Chiếc xe từ tốn nâng mui lên kín đáo.

Hoàn tất, chiếc xe chậm rãi lăn bánh khỏi sảnh tòa B bệnh viện Hoa Sen.

Ra khỏi cổng bệnh viện, nó gầm lên lao vút theo chiếc xe Limousine phía trước. Thuý Hậu ngồi trong xe, ngập ngừng hỏi nhỏ:

– Anh không thắc mắc tại sao tôi lại đi cùng anh sao?

Tiểu Bạch vẫn chăm chú lái, rồi sau mới trả lời:

– Tất nhiên chị tôi nói điều gì đó... chứ nếu không, cô giáo đâu có muốn đi cùng tôi...

Thuý Hậu nhíu mày, ánh mắt lóe lên chút bối rối pha lẫn tò mò. Cô im lặng một lúc, rồi giọng có vẻ khó chịu:

– Chị Trang là chị gái của anh sao? Hơn nữa, anh đừng gọi tôi cứ mãi “cô giáo” như thế... anh không thể gọi tôi bình thường được à? Tôi cũng có tên họ đàng hoàng cơ mà?

Tiểu Bạch hờ hững:

– Ừm... được thôi... từ giờ tôi sẽ không gọi nữa...

Thuý Hậu biết anh không vui nhưng cố tỏ ra bình thản, ngồi thẳng lưng, tay đặt lên đùi:

– Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi..!

Tiểu Bạch lặng một lúc, bàn tay vẫn chắc trên vô-lăng, từ tốn nói:

– Chị ấy họ Phương... và tôi cũng họ Phương... bố mẹ chị ấy cũng là người đẻ ra tôi. Tôi thậm chí còn ít hơn cô hai tuổi đấy, Thuý Hậu...

Thuý Hậu tròn mắt. Cô không ngờ sự thật lại đơn giản đến vậy, nhưng người này lại nói chuyện một cách dài dòng lê thê khiến người nghe phải vắt óc suy nghĩ.

– Hai người là chị em ruột thì cứ nói đơn giản như vậy có dễ hiểu hơn không? Còn anh kém hơn tôi hai tuổi thì sao? Quan trọng anh coi tôi là gì?

Tiểu Bạch nghe vậy, nhíu mày một chút, rồi nhếch mép cười nhẹ:

– Từ trước đến nay, tôi chưa quan tâm ai ngoài hai người. Một là chị gái tôi... vì đó là tình cảm gia đình. Hai là cô chủ nhỏ của tôi... vì đó là bổn phận cùng với địa vị là chị dâu tôi. Và người thứ ba là cô.

Thuý Hậu lặng người, ánh mắt lóe lên chút bối rối và ngỡ ngàng.

– Tôi thì có vai trò gì?

Tiểu Bạch nghiêng người nhìn cô. Thuý Hậu biết nhưng không dám nhìn lại.

– Cô còn hỏi câu đó nữa... tôi sẽ cưỡng hôn cô ngay lúc này đấy...

Thuý Hậu giật mình, hai tay vô thức nắm chặt đầu gối. Cô quay mặt sang hướng cửa sổ, tránh ánh nhìn như muốn thiêu đốt kia. Cảnh vật ngoài kia lướt nhanh qua mắt — những hàng cây, ánh đèn đường và dòng người thưa thớt — tất cả như hòa vào nhau thành một vệt mờ hỗn độn.

Giọng cô khẽ run:

– Anh... anh đừng trêu tôi như vậy chứ...

Chiếc xe đột ngột giảm tốc, xi nhan rẽ từ từ vào sát mép đường. Một tiếng “tách” vang lên... Tiểu Bạch đã nhoài người sang bên cô. Gương mặt anh nồng nàn ở ngay trước tầm mắt cô. Hơi thở anh trở nên bất giác rối loạn.

Thuý Hậu phản xạ, hai tay che sát trước ngực... bốn mắt luống cuống nhìn nhau.

– Anh... anh định làm gì? – Cô thảng thốt thì thầm.

Tiểu Bạch khẽ dấn tới sát hơn nữa. Hai bàn tay cô bất giác ngăn bờ vai anh lại... đôi môi chỉ còn cách nhau một khoảng rất ngắn. Hai cánh mũi phập phồng... đôi bàn tay cô vô thức buông lơi... đôi mắt khẽ nhắm lại.

Một nụ hôn cô đón nhận... hàm răng cô khẽ mở ra... dư vị cảm xúc ùa vào nồng cháy. Bàn tay Tiểu Bạch chạm vào gáy cô, nhẹ kéo cô gần hơn nữa.

Thuý Hậu lặng người, cơ thể hơi cứng đờ trong khoảnh khắc đầu tiên, nhưng rồi nhịp tim cô đập nhanh hơn, phản ứng theo cảm xúc bùng nổ bất ngờ. Đôi tay cô, ban đầu còn rụt rè, cuối cùng cũng ghì chặt đầu Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch dừng lại một chút, chỉ đủ để cho cả hai cùng hít một hơi sâu. Mắt chạm mắt, cả không gian trong xe chỉ tồn tại hai người. Giọng anh ấm áp, khe khẽ cất lên:

– Em... không cần nói gì cả.

Thuý Hậu chỉ biết nhắm mắt, cảm nhận bàn tay anh vẫn đặt nhẹ trên gáy mình, cảm nhận hơi thở của cả hai hòa vào nhau. Một làn sóng ấm áp lan ra khắp cơ thể, vừa sợ hãi, vừa tò mò, vừa ngọt ngào đến lạ thường.

Xe tiếp tục lăn bánh... Thuý Hậu đỏ mặt nhìn vu vơ ra ngoài cửa sổ. Tiểu Bạch ấn vào màn hình trên xe. Một cuộc điện thoại gọi đi. Ngay lập tức màn hình phát ra tiếng nói. Anh ta nhanh chóng hỏi:

– Xe đi về đâu rồi?

– Xe đã về tòa nhà công nghệ rồi...

– Ừm, tôi biết rồi... – Tiểu Bạch ngắt cuộc gọi.

Một lúc sau, chiếc xe chậm lại trước cổng tòa nhà độc lập trên một ngọn đồi rộng lớn. Tiểu Bạch hạ kính, nhìn sang một bộ phận trên trụ cổng. Tiếng cổng sắt nặng nề khởi động. Chiếc xe chạy thẳng vào sân trên con đường rải đá. Chiếc xe đen của Đài Trang đang đỗ trước cánh cửa tòa nhà.

Nó chạy ra từ từ ra giữa một vòng tròn rộng lớn trước thảm cỏ. Tiểu Bạch dừng xe. Thuý Hậu ngạc nhiên cất tiếng hỏi:

– Đây là đâu vậy?

Tiểu Bạch và cô vẫn ngồi nguyên trong xe, anh ta chỉ nhẹ nhàng đáp:

– Tôi sống ở đây!

Rồi anh ta ấn nút trên màn hình. Một giọng nữ vang lên:

– Xin chào anh đã về nhà...

Tiểu Bạch ra lệnh:

– Alice, đưa tôi xuống tầng hầm.

Một loạt tia sáng xanh từ vòng tròn quét quanh xe. Hình tròn khổng lồ giữa thảm cỏ từ từ chuyển động và thụt xuống, đưa chiếc xe xuống dọc một trụ thủy tinh khổng lồ. Thuý Hậu kinh hãi ngồi trên xe khi chứng kiến cảnh quan xung quanh qua ô cửa. Tim cô đập nhanh hơn, biết rằng mình đang bước vào một thế giới mà cô chưa từng hình dung.

Khi chạm đến sàn tầng hầm, trụ thủy tinh dâng lên cao. Tiểu Bạch cho chiếc xe từ tốn đỗ vào một chỗ trống. Anh mở cửa xe cho Thuý Hậu bước xuống.

Ánh mắt cô nhìn xung quanh đến hoảng hồn. Rất nhiều xe ô tô đỗ san sát nhau với đủ mọi chủng loại, nhãn hiệu đắt tiền mà cô mới chỉ nhìn thấy trên mạng. Vô số chiếc mô-tô cũng được xếp ngăn nắp, mỗi chiếc đều tỏa ra vẻ hào nhoáng, mạnh mẽ, khiến không gian tầng hầm trông như một showroom hạng sang.

Thuý Hậu đứng im, mắt lấp lánh kinh ngạc, khó tin vào những gì mình đang chứng kiến.

Tiểu Bạch cầm tay cô kéo đi. Cô vô thức bước theo, trong lòng không khỏi kinh hãi trước sự xa hoa nơi này.

Bước đến trụ tròn bằng pha lê nhỏ hơn. Một cánh cửa kính mở ra, cả hai bước vào trong. Tiểu Bạch khẽ đặt hai tay lên eo cô, nhắc khẽ:

– Đứng chắc nhé...

– Alice, đưa tôi lên phòng VR.

Ngay lập tức, sàn thủy tinh hình tròn dưới chân họ rung nhẹ, các tia sáng xanh từ trụ pha lê lan tỏa, đưa họ từ từ lên cao. Thuý Hậu nắm chặt cánh tay Tiểu Bạch đang đặt bên eo mình, vừa kinh ngạc vừa hồi hộp, mắt dán theo khung cảnh phía ngoài vách kính đang dần thay đổi.

Vòng tròn cả hai đang đứng khẽ xoay một vòng, cánh cửa kính mở ra. Tiểu Bạch vẫn giữ tay trên eo cô bước ra. Một cửa kính màu đen khác chợt mở tiếp. Cả hai bước vào một sảnh rộng lớn.

Một bộ sofa xếp dài ôm lấy một chiếc bàn dài hình bầu ở chính giữa. Một quầy rượu với đủ mọi loại đồ uống trên kệ. Rất nhiều màn hình máy tính khổ lớn treo đầy trên cao. Đài Trang đang ngồi trên ghế massage. Đứng giữa trung tâm là em gái Thu Hương và Ngọc Mai xem một cái gì đó trên màn hình được hạ xuống ngang tầm mắt.

Thấy Thuý Hậu bước vào, Đài Trang đon đả chạy ra đón, dắt tay cô ngồi xuống bộ ghế sofa, khẽ trêu đùa:

– Tôi tưởng cô giáo bị cậu ta đánh cắp mất rồi chứ...

Tiểu Bạch nhìn cả hai, thản nhiên nhún vai:

– Tôi về thay quần áo...

Nói rồi anh ta quay lưng biến mất sau cửa kính màu đen. Thuý Hậu ngẩn ngơ nhìn theo dáng anh. Đài Trang chăm chú ánh mắt Thuý Hậu, chợt nở nụ cười bí hiểm, đặt nhẹ tay lên tay cô, chợt nói:

– Cô giáo uống gì?

Thuý Hậu sực tỉnh, đỏ mặt khẽ đáp:

– Chị đừng gọi em là cô giáo nữa... em cũng vừa nhắc anh ấy xong... cứ bình thường với em thôi ạ!

Đài Trang gật gù:

– Được rồi, từ giờ sẽ gọi nhau là em gái nhé!

Thuý Hậu ngẩn người, ngạc nhiên lúng túng trước thái độ thân mật bất ngờ của Đài Trang, mắt lướt nhìn quanh sảnh rộng rãi. Ánh mắt chạm vào quầy rượu xa hoa, rồi nhẹ giọng:

– Chị cho em xin một ly sinh tố...

Đài Trang lên tiếng:

– Alice, hiện menu đồ uống lên đây.

Ngay lập tức, một chùm sáng mềm mại quét lên khu vực họ đang ngồi. Trước mắt hai người, một cuốn menu sống động hiện ra, từng chi tiết sắc nét, màu sắc rực rỡ, khiến cảm giác thực tế chẳng khác gì một cuốn thực đơn thật đặt ngay trước mặt. Thuý Hậu nhìn chăm chú, mắt lấp lánh tò mò, vừa thích thú vừa không khỏi kinh ngạc trước công nghệ hiện đại này.

Đài Trang đưa tay chạm vào hình ảnh, khẽ lật vài trang, nội dung cũng nhanh chóng thay đổi y như thật.

– Em uống sinh tố dâu tây đi... sẽ tốt cho da.

Rồi không đợi Thuý Hậu trả lời, cô gọi liền:

– Alice, một ly sinh tố dâu tây.

Giọng nói vang lên trong không trung:

– Xin hãy đợi tôi một lát...

Tiếng pha chế đâu đó vang lên trong căn phòng. Thuý Hậu ngơ ngác hỏi:

– Ai thế chị?

Đài Trang mỉm cười, ánh mắt lấp lánh một chút tinh nghịch:

– Là trợ lý ảo thôi... đơn giản gọi là AI. Tất cả ở đây đều hoàn toàn tự động hết. Em nhìn hai người kia kìa... xem kỹ đi...

Nói đến đó, Thuý Hậu mới nhìn kỹ Ngọc Mai và Thu Hương ở chính giữa căn phòng, nơi đang có một màn hình khổng lồ ngang tầm mắt.

Ngọc Mai đang lướt nhẹ bàn tay, xung quanh cô hiện lên những bộ quần áo bằng ánh sáng kỳ ảo không ngừng thay đổi. Rồi cô khẽ đưa hai tay ra, làm động tác nhấc một chiếc váy đầm đặt vào người Thu Hương.

Đài Trang kéo tay Thuý Hậu chạy ra chứng kiến.

Thu Hương lúc này, toàn thân đang bị bao quanh bằng những tia sáng chiếu xuống từ khắp nơi trên trần và dưới sàn.

Rất nhanh, trên người cô đã diện một bộ đầm màu hồng nhạt vô cùng sinh động. Ngọc Mai chống cằm nhìn kỹ, thản nhiên nói:

– Khớp chính xác hình ảnh đi, Alice.

Chùm ánh sáng trắng bỗng nhiên bừng lên rực rỡ. Thuý Hậu đứng trước mặt em gái, cả cơ thể cô em biến mất trong luồng sáng chói, chỉ còn gương mặt hiện rõ. Từng chi tiết của chiếc váy từ từ hiện ra từ đôi vai quét dần xuống đến chân, từng nếp vải được tái tạo tinh xảo đến mức giống hệt thực tế. Dù em gái mặc trang phục công sở bình thường nhưng đã hoàn toàn biến mất, ánh sáng kỹ xảo vẫn mô phỏng chính xác từng đường nét, tạo cảm giác như đôi vai lộ ra ngoài thật sự.

Khi luồng sáng trắng tan biến, Thu Hương đã như mặc trên người hoàn toàn trang phục bộ đầm đó. Bờ vai trắng tinh, đôi chân thon gọn, đôi giày búp bê xinh xắn...

Đài Trang hồ hởi, ưng mắt, cô vội giục:

– Thu Hương, đi lại vài vòng xem nào.

Thu Hương ngập ngừng bước từng bước chậm rãi, rồi dần tự tin hơn, đi lại vài vòng. Chiếc đầm kỹ thuật số vẫn y nguyên trên người. Dù cô cử động thoải mái thế nào, nó cũng biến đổi theo như vận động bình thường.

Ngọc Mai lại nhấc lên một hình ảnh chiếc túi xách trước mặt Thu Hương, cất tiếng ra lệnh:

– Alice, khớp hình ảnh chiếc túi này cho cô ấy xem phù hợp không.

Ngay tức khắc, chiếc túi được tái tạo trên tay. Thu Hương cử động nhẹ nhàng như bản thân đang sở hữu nó.

Đài Trang khẽ nâng cánh tay Thu Hương ngang ngực:

– Alice, chuyển sang tư thế cô ấy khoác chiếc túi trên tay.

Chiếc túi lập tức được quét lên khuỷu tay. Thu Hương khẽ nâng lên, hạ xuống y như thật.

Đài Trang tấm tắc khen, rồi giơ cánh tay thẳng ra phía trước, kéo nhẹ lại lòng mình trong khoảng không:

– Alice, cho cô ấy tự ngắm qua gương đi.

Một màn hình từ trên cao được cánh tay robot nâng xuống trước mặt Thu Hương. Cô ngắm nhìn mình qua màn hình như một tấm gương tại các cửa hàng thời trang chuyên nghiệp.

Cô khẽ xoay nhẹ, chiếc đầm cùng chiếc túi cũng thay đổi vị trí theo dáng người của cô. Giả lập chính xác đến từng chi tiết ngoài thực tại.

Một chiếc bàn có bốn chân trên bánh xe chứa ly sinh tố tự động chạy tới chỗ Đài Trang. Cô cầm lấy đưa cho Thuý Hậu, chiếc xe nhanh chóng rời đi. Lúc này có tiếng Ngọc Mai vỗ tay vang lên:

- Chốt bộ đồ với túi xách này nhé!

Thu Hương bẽn lẽn nhìn chị gái dò hỏi. Thuý Hậu nhìn em rạng ngời gật đầu.

Đài Trang lại nói lớn:

- Alice… tạo cho cô ấy một phòng thay đồ ảo để quét số đo cơ thể, rồi gửi cho bộ phận thiết kế chỉnh sửa cho vừa vặn.

Thuý Hậu giật mình, giọng lúng túng vội vàng:

- Sao… sao ạ chị? Thay đồ… ở đây sao?

Ánh mắt cô liếc ra phía cửa, có vẻ lo lắng Tiểu Bạch sẽ bước vào bất ngờ. Đài Trang nhanh chóng hiểu ý, nhẹ nhàng kéo tay cô ra một khoảng cách xa vị trí Thu Hương đang đứng, trấn an:

- Em đừng lo, nhìn kỹ này…

Ngay lập tức, một không gian năm chiều được dựng lên quanh vị trí của Ngọc Mai và Thu Hương. Những vách ngăn màu đen huyền bí bao quanh, chắn mọi tầm nhìn từ bên ngoài. Từ vị trí của Thuý Hậu, hoàn toàn không thể nhìn thấu vào bên trong, ngay cả phần mái cũng bị che kín, tạo cảm giác bảo mật tuyệt đối. Công nghệ hiện đại khiến cảnh tượng này như bước ra từ một giấc mơ.

Tiếng Ngọc Mai vang lên trấn an, giọng điệu thuyết phục:

- Kín đáo rồi, em cứ tự nhiên thay đi. Mặc nguyên nội y, để máy quét số đo cho chuẩn với cơ thể. Có chị ở đây, không sao đâu!

Không gian tĩnh lặng vài phút, rồi một giọng nói phát ra từ hệ thống:

- Quá trình quét số đo đã hoàn tất. Xin mời mặc lại quần áo.

Một vài phút lại trôi qua… tiếng Ngọc Mai xác nhận đã mặc xong. Căn phòng hoàn toàn biến mất. Thu Hương trở lại với trang phục thường ngày. Chiếc gương cũng được nâng lên trên cao, trả lại không gian rộng lớn vốn có như ban đầu. Ngọc Mai nhìn Thu Hương phấn khởi:

- Được rồi, em cứ chọn tiếp đi… giờ đến lượt chị thử đồ.

Đài Trang kéo tay Thuý Hậu đi ra một góc, cô lên tiếng:

- Alice… tôi cũng muốn chọn đồ ở vị trí này.

Một màn hình rộng lớn được thả từ trên xuống, tương tự chỗ Thu Hương và Ngọc Mai đang chọn.

Thuý Hậu vẫn bối rối, mắt lúng túng nhìn Đài Trang, giọng nhỏ nhẹ:

- Chị… chỗ này… em thấy hơi thoáng quá…

Đài Trang bật cười nhẹ, giọng đầy tự ra lệnh:

- Alice… khởi tạo không gian dành riêng cho phụ nữ tại căn phòng này, chặn mọi hướng và xâm nhập ra vào.

Ngay lập tức, những tấm kính bao quanh căn phòng biến thành màu đen tuyền, hoàn toàn che khuất tầm nhìn từ bên ngoài. Tiếng cửa kính lách cách vang lên báo hiệu mọi lối ra vào đã được khóa chặt, đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối.
Thuý Hậu lúc này mới thả lỏng, để tâm đến lựa chọn trang phục… dần dần tiếng cười đùa vang lên trong không gian.

Được một lúc, có tiếng đập bình bịch ngoài vách kính. Thuý Hậu bất giác phản xạ nép vào Đài Trang. Trên người cô là một bộ bikini tắm đang ướm thử. Mặc dù vẫn mặc quần áo như bình thường, nhưng trước hình ảnh tái tạo này khiến cô xấu hổ không ngớt.

- Này… này… đây là nhà tôi mà! Sao lại cấm tôi vào? Các người quá đáng thật đấy! – Tiếng Tiểu Bạch giận rỗi hét to bên ngoài.

Đài Trang vọng tiếng trong căn phòng:

- Biến đi… không thấy chúng tôi đang thử đồ à? Đàn ông con trai vô duyên quá!

Tiếng cười khúc khích của Ngọc Mai vang lên khiến Tiểu Bạch ngán ngẩm rút lui.

Lên đến tầng trệt, anh chàng lái xe đang thoải mái nằm dài trên bộ sofa sang trọng, trước mặt là một đĩa hoa quả bắt mắt trên bàn. Khi nhìn thấy Tiểu Bạch tiến đến, anh ta cũng không hề đứng dậy hay tỏ ra ngại ngùng. Tiểu Bạch chỉ lướt qua, nhìn anh ta nằm ườn như vậy mà chẳng tỏ thái độ khó chịu hay phản ứng gì. Anh ta liếc nhìn Tiểu Bạch hờ hững.

Tiểu Bạch hai tay đút túi quần, giờ đã thay một bộ thể thao ở nhà. Đi ngang qua chợt dừng lại hỏi:

- Cho tôi điếu thuốc… quên đem lên rồi.

Anh ta móc trong áo vest đen ra bao thuốc cùng bật lửa đưa cho Tiểu Bạch, lạnh nhạt nhắc:

- Đi ra ngoài hút… tôi không muốn bị chửi oan đâu.

Tiểu Bạch trầm ngâm không nói. Đi ra ngoài hiên ngồi bệt xuống đó, châm điếu thuốc hút. Lúc sau anh ta cũng ra theo, ngồi xuống cùng Tiểu Bạch rồi cũng rút điếu thuốc để lên môi. Hai người đàn ông im lặng ngồi nhìn mông lung.

Một lúc lâu sau, một chiếc xe Rolls Royce đỗ ngoài cổng. Một bóng đen bước xuống, lững thững đi bộ vào. Chiếc xe nhanh chóng quay đầu mất hút.
Một thanh niên mặc chiếc áo bomber thể thao, quần short túi hộp kaki, đi đôi dép lê đến trước mặt hai người. Người lái xe nhìn anh ta chào hỏi:

- Lão Tứ… lâu không gặp!

Anh ta nhoẻn cười, giơ nắm đấm về giữa mặt hai người đang ngồi trên bậc thềm. Cả Tiểu Bạch và người lái xe cũng nắm bàn tay chạm lại. Anh ta đút tay túi quần, ung dung đi vào nhà. Tiểu Bạch liếc mắt gọi theo:

- Này… chị em phụ nữ đang thử đồ phòng VR đấy!

Lão Tứ dừng bước… một vài giây mới cất lời:

- Tiểu Na đâu?

Tiểu Bạch kéo dài hơi thuốc, bâng quơ trả lời:

- Cô ấy mang giấy tờ cho cậu ấy rồi.

Lão Tứ lại lặng thinh bước đi.

Một lúc sau, giữa khoảng sân trồi lên một chiếc xe thể thao màu tím, chầm chậm lăn bánh qua cổng. Tiếng xe lạc dần trong không gian yên tĩnh. Hai thanh niên vẫn ngồi bệt trên bậc thềm, trầm ngâm hút thuốc nhìn xa xăm. Không tỏ thái độ gì với hành động hờ hững vừa rồi của Lão Tứ. Đơn giản họ đã quá quen với tính cách của anh ta. Không kênh kiệu nhưng luôn trầm mặc. Bởi tất cả đều hiểu vì sao anh ta như vậy. Không ai nỡ oán trách.

Cả hai ngồi không biết bao lâu thì có tiếng Đài Trang vang lên trong chiếc loa trong nhà:

- Tiểu Bạch… cậu lên đây!

Anh ta đứng dậy, vỗ nhẹ vai người lái xe. Cả hai cùng đi vào trong nhà. Tiểu Bạch xuống tầng hầm đến bên phòng VR. Mọi người đã chọn xong đồ, đang ngồi nhâm nhi đồ uống bên quầy bar.

Tiểu Bạch bước đến với vẻ hững hờ. Đài Trang liếc nhìn Thuý Hậu, giọng điệu bình thản:

- Tối nay hai chị em cô ấy sẽ ở lại với tôi. Cậu đưa cô ấy đi mua ít đồ dùng cá nhân, còn tôi sẽ đi cùng Thu Hương. Ngọc Mai cũng phải về chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới.

Tiểu Bạch gật đầu, không nói gì thêm, rồi xoay người rời khỏi phòng. Đài Trang khẽ ra hiệu, Thuý Hậu ngập ngừng một chút rồi cũng đứng dậy. Trước khi đi, cô ngoái lại nhìn — Đài Trang và Thu Hương đang mỉm cười vẫy tay chào, còn Ngọc Mai khẽ nghiêng đầu, nhìn theo bóng họ khuất dần, cất giọng đầy ý tứ:

- Không ngờ một người lầm lì như cậu ta cũng có lúc biết quan tâm người khác…

Xuống đến khu để xe, Tiểu Bạch lấy một chiếc chìa khóa từ bảng treo, nơi san sát những bộ chìa của đủ loại xe khác nhau. Lần này, anh không chọn chiếc thể thao ban sáng, mà bước thẳng đến bên một chiếc bốn chỗ sang trọng, rộng rãi đáo hơn.

Tiểu Bạch mở hẳn hai cánh cửa, một bên phụ ngồi cạnh anh, một bên hàng ghế dưới để Thuý Hậu tự chọn vị trí. Cô lặng lẽ ngồi bên anh. Tiểu Bạch hiểu ý, liền đóng lại cửa hàng ghế sau, đến cài dây an toàn cho cô.

Chiếc xe trồi lên rồi lăn bánh qua cổng, quay lại trung tâm thành phố. Thuý Hậu nhìn qua ô cửa kính vu vơ hỏi:

- Anh đang có tâm trạng gì à?

Tiểu Bạch lặng thinh không đáp. Thuý Hậu nhìn anh, ngập ngừng:

- Em làm gì anh phật ý sao?

Tiểu Bạch nghe tiếng cô đã thay đổi xưng hô, anh chợt mỉm cười:

- Không có gì thật mà… chỉ là muốn nhìn thấy em thử đồ xem thế nào thôi… tiếc là không có vinh dự đó.

Giọng nói ấy nhẹ tênh, nhưng ẩn dưới là chút gì đó khiến Thuý Hậu không biết nên đáp lại thế nào. Cô chỉ khẽ cúi đầu, còn Tiểu Bạch khóe môi vẫn còn giữ nguyên nụ cười. Đưa tay mở một bản nhạc đang vang lên trong xe.

Chiếc xe dừng tại trung tâm thương mại sầm uất. Thuý Hậu ngẩn người:

- Mua ít đồ cá nhân thôi mà, có nhất thiết phải vào đây không?

Tiểu Bạch cũng không biết cô ấy muốn mua gì, nên cũng ngơ ngác nhìn sang Thuý Hậu:

- Mua gì thì vào đây cũng đầy đủ mà.

Thuý Hậu mím môi, có vẻ chưa quen với kiểu sang trọng này. Cô thành thật nói:

- Chỗ này… đắt lắm!

Tiểu Bạch chợt hiểu ra, không giấu nụ cười, rút chiếc ví ra lấy tờ năm trăm nghìn giơ giơ trước mặt:

- Vậy mà hồi trước có người đi taxi một quãng đường thôi mà còn hào phóng đưa cho tài xế hẳn một tờ này đấy.

Thuý Hậu lập tức đỏ mặt, mắt mở to ngạc nhiên:

- Anh vẫn còn giữ tờ tiền đó sao?

Tiểu Bạch nhún vai, giọng điềm nhiên:

- Thiếu mỗi lồng khung kính treo trên đầu giường thôi. Mỗi khi nhìn thấy em vất vả ngồi ăn bánh mì khi đi tìm việc làm, anh lại mang nó ra nhìn từ xa.

Cô cúi đầu, vừa xấu hổ vừa tức, khẽ lườm anh:

- Em muốn tiết kiệm thôi mà… dù gì công việc ở trường cũng không còn nữa.

Tiểu Bạch tháo dây an toàn của mình, rồi nhoài sang tháo dây cho cô, giọng nhẹ nhàng:

- Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa… từ giờ em và em gái sẽ có nhiều người bên cạnh rồi. Đừng lo lắng tìm việc nữa, vì sắp tới sẽ có nhiều việc cho em lựa chọn lắm.

Thuý Hậu ngẩng lên, ánh mắt ngạc nhiên, vội hỏi:

- Nhiều việc… là sao ạ?

- Bệnh viện nơi em gái em đang làm, chính là hôn phu của cô gái học sinh do em làm chủ nhiệm sáng lập đấy. Đài Trang là quản gia của cậu ấy. Nên anh cũng biết được ý cậu chủ muốn tìm công việc lâu dài cho em và thầy giáo Sảng.

Thuý Hậu ngớ người, chưa kịp hiểu hết ý, đôi mày khẽ nhíu lại:

- Chồng sắp cưới của cô bé Việt Trinh là cậu chủ của anh, chị Trang là quản gia của anh ấy. Và anh ấy là người thành lập bệnh viện nơi Thu Hương nhà em đang làm…?

Tiểu Bạch chỉ mỉm cười, không phủ nhận, không khẳng định. Anh mở cửa xe, bước ra, vòng sang bên kia rồi mở cửa cho cô:

- Tí nữa rảnh anh sẽ cho em biết tường tận một số thứ… giờ chờ anh ở đây để anh đi cất xe đã.