Mật Mã Zero

Chương 52



Cô giáo chủ nhiệm Hậu suốt một thời gian dài vẫn chưa tìm được công việc ổn định cho riêng mình. Sáng nay, cô lại dắt xe ra khỏi nhà từ tinh mơ, khi em gái vừa chuẩn bị đi làm. Suốt cả buổi sáng, cô miệt mài đến nhiều trung tâm giới thiệu việc làm, phỏng vấn hết nơi này đến nơi khác, nhưng vẫn chẳng có cuộc điện thoại nào gọi lại báo kết quả.

Bất giác, cô dừng xe bên lề đường, rồi lặng lẽ bước vào công viên quen thuộc — nơi bao lần cô từng ngồi mỗi khi thấy lòng nặng trĩu. Đặt chiếc ba lô xuống cạnh ghế đá, Hậu khẽ cúi đầu, hai bàn tay ôm lấy mặt, cảm giác chán chường và mệt mỏi dâng lên như cơn sóng ngầm lặng lẽ. Cô rút balo ra bình nước pha sẵn ở nhà, định uống một ngụm thì một chai nước đã chìa ra trước mặt. Cô giật mình, ngẩng lên bàng hoàng khi nhìn thấy bóng dáng người đang đứng trực diện với mình. Một gương mặt cô đang tìm kiếm bấy lâu nay. Anh ta hôm nay trông diện mạo khác quá: mặc chiếc áo măng-tô kaki đen, bên trong là chiếc áo sơ mi đóng thùng trên chiếc quần âu quý phái.

Cô lặng lẽ đứng dậy, ánh mắt nôn nao khi thấy người đó nở nụ cười với cô. Miệng cô lắp bắp, không thốt lên lời rành mạch:

- Là anh… sao??? Sao anh… lại xuất hiện ở đây?

Người đó khẽ cầm lấy tay cô, đặt nhẹ chai nước vào lòng bàn tay, ân cần đáp:

- Tôi là Sở Long… tôi đã đi theo cô từ lúc cô nộp đơn xin nghỉ tại trường Đại học Thanh Xuân suốt thời gian qua rồi.

Thuý Hậu sững sờ, đôi mắt mở to không tin nổi vào những gì vừa nghe. Một thoáng im lặng phủ xuống giữa khoảng không yên tĩnh của công viên, chỉ còn tiếng gió thổi qua hàng cây và tiếng chim non ríu rít trên cao.

- Anh… theo tôi? – giọng cô run run, pha chút bối rối và ngạc nhiên. – Nhưng… để làm gì chứ?

Sở Long mỉm cười, ánh nhìn dịu dàng nhưng cũng đầy kiên định.

- Vì tôi lo cho cô nhiều hơn, dù cũng là một phần công việc của tôi là bảo vệ cô. Xin lỗi cô, mấy hôm nay tôi đã tác động các trung tâm giới thiệu việc làm để họ không gửi hồ sơ của cô cho nhà tuyển dụng.

Hậu đứng chết lặng, ánh mắt hoang mang nhìn anh, như thể vừa nghe thấy điều gì đó quá sức tưởng tượng. Môi cô khẽ run, giọng nghẹn lại:

- Anh… nói gì cơ? Anh cố tình… ngăn tôi tìm việc ư? Tại sao lại làm vậy?

Sở Long không tránh ánh nhìn của cô, gương mặt anh vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng sâu trong đôi mắt là một sự kiên định. Anh nói chậm rãi:

- Thật ra tôi đã được lệnh sẽ bố trí công việc phù hợp cho cô lẫn thầy giáo Lê Sảng, chỉ là thời gian chưa đến nên tôi vẫn theo cô mấy hôm nay, kể cả khi cô về nhà cuối ngày.

Hậu lùi lại một bước, tim đập thình thịch. Cô nhìn anh với ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa pha chút e dè:

- Sao lại có cả thầy Lê Sảng, rồi cả khi tôi về nhà… anh cũng theo dõi ư?

Người đó đưa tay ra mời cô ngồi xuống, cô giáo ngập ngừng khi anh ta chủ động yên vị cạnh cô. Bất giác, cô vẫn đưa mắt nhìn anh ta và lặng lẽ ngồi theo.

- Tôi không hề theo dõi cô, chỉ đơn giản là chăm sóc cô thôi. Đừng hiểu lầm lời tôi nói! Cô có nhận thấy trong suốt thời gian qua, người chủ nhà mà cô đang thuê thường quan tâm, thậm chí mang đồ ăn, thực phẩm đến cho cô hàng ngày không? Thực ra, đó là tôi tự tay chuẩn bị và nhờ họ chuyển đến cho cô.

Giọng cô nghẹn lại, run rẩy giữa những câu hỏi dồn dập. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy như toàn thân mình đông cứng, những mảnh ghép lạ lùng suốt thời gian qua — những lần cảm thấy có ai đó dõi theo, ánh đèn xe mờ ảo phía xa, bóng người thoáng qua trước ngõ — bỗng chốc trở nên có lý.

- Tại sao anh lại làm thế với tôi, Sở Long?

Anh ta lặng thinh một lúc, không biện minh, chỉ thở khẽ rồi nói:

- Cô có thể gọi tôi là Tiểu Bạch cho thân mật… tên kia của tôi rất ít người biết nên mong cô tránh để lộ.

Thuý Hậu nhìn Tiểu Bạch, ánh mắt đờ đẫn. Lúc này, anh ta xuất hiện trước mắt cô trở nên kỳ bí đến đáng sợ, khiến cô không thốt lên lời. Tiểu Bạch nhìn thẳng vào ánh mắt cô, nhẹ nhàng cất tiếng:

- Cô có nhớ sinh viên Việt Trinh không?

Một thoáng ngỡ ngàng hiện rõ trên gương mặt Thuý Hậu. Cô chớp mắt liên hồi, giọng lạc vì căng thẳng:

- Việt Trinh?... Là sinh viên từng học lớp tôi chủ nhiệm… nhưng… cô bé ấy đã bị đình chỉ học rồi, có chuyện gì với em ấy sao?

Tiểu Bạch gật đầu:

- Cô ấy là cô chủ của tôi! Đến bản thân cô ấy cũng không biết, nên khi cô giáo xảy ra chuyện ở trường, tôi đã luôn bên cô để lặng lẽ chăm sóc cho cô. Đáng lẽ việc này được giao cho người khác, nhưng tôi đã xin để được nhận nhiệm vụ đó.

Thuý Hậu ngỡ ngàng, cảm giác như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cô nhìn Tiểu Bạch, đôi mắt mở to, môi khẽ run run:

- Cô… cô chủ của anh ư? Việt Trinh… sao có thể chứ? Em ấy chỉ là một sinh viên bình thường thôi mà…

Tiểu Bạch lắc đầu, nụ cười thoáng nở trên môi:

- Thân phận cô ấy không hề bình thường. Chẳng qua những người xung quanh không thể nói cho cô ấy biết thôi! Nhưng giờ mọi thứ đã khác. Cậu chủ của tôi sắp kết hôn với cô ấy. Tôi được lệnh đón cô đến để tham dự. Cô có vui lòng không ạ?

Thuý Hậu tái người, bàn tay vô thức siết chặt chai nước anh đưa. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá lạ lùng — khiến cô không biết nên tin hay nghi ngờ. Ánh mắt cô nhìn Tiểu Bạch, vừa như muốn hỏi thêm, vừa như sợ câu trả lời sẽ khiến mọi thứ càng rối hơn.

- Em ấy sắp kết hôn sao? Nhưng vẫn đang đi học mà… sao lại vội vã thế được?

Tiểu Bạch tức thời bật cười, đôi hàm răng trắng bóng, nét mặt điển trai khiến Thuý Hậu cũng ngẩn người xao xuyến:

- Không vội vàng đâu ạ! Những người thân cận chúng tôi đều biết rõ tình cảm của cô ấy với cậu chủ từ lúc còn bé. Thế nên chuyện này đều là sự tự nguyện được nuôi dưỡng từ nhiều năm rồi, cô giáo ạ!

Hậu cúi đầu, tim đập loạn nhịp. Cô nhớ đến cô học trò nhỏ năm nào — cô bé có nụ cười trong veo, đôi mắt sáng nhưng ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm.

- Em ấy… muốn tôi đến thật sao? – cô khẽ hỏi, giọng như lạc vào hư không.

Tiểu Bạch nhẹ nhàng đáp:

- Cả thầy giáo Lê Sảng nữa ạ! Đã có phi cơ riêng đến đón thầy ấy tại nhà rồi! Cô giáo sẽ sớm gặp lại thầy ấy ngay thôi!

Thuý Hậu há hốc mồm. Mọi chuyện vượt xa khỏi sức tưởng tượng của một cô giáo bình thường. Cô ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt hoang mang:

- Phi cơ riêng…? Anh nói sao cơ? Tôi… tôi chỉ là một giáo viên, còn thầy Sảng cũng đâu phải người quan trọng gì. Sao lại được đón như thế?

Một nụ cười lướt qua môi Tiểu Bạch:

- Thưa cô, gia đình chúng tôi là vậy… ai có ân tình đều sẽ báo đáp dù chỉ là nhỏ nhặt nhất!

Anh đứng dậy, vươn tay mời cô. Gió sớm thổi qua, tà áo măng-tô đen của anh khẽ bay, tạo nên một dáng vẻ vừa lịch lãm vừa bí ẩn.

- Thưa cô giáo, nếu cô tin tôi… xin hãy đi cùng tôi ngay lúc này. Thời gian để chuẩn bị không còn nhiều… tôi phải đưa cô đến một nơi nữa. Cô có tin tưởng tôi không?

- Tôi… tôi không hiểu hết chuyện gì đang xảy ra, – cô nói nhỏ, giọng run run – nhưng nếu thật sự là Việt Trinh muốn gặp, tôi không thể từ chối. Và…

Cô ngập ngừng, bẽn lẽn đỏ mặt:

- Tôi cũng tin anh…

Tiểu Bạch lúc này chẳng ngần ngại cầm tay cô giáo. Cô chợt ngập ngừng định rút tay ra, nhưng thấy bàn tay nóng ấm của anh không hề áp đặt, cô vẫn để nguyên. Giọng anh cất lên:

- Tôi biết… vì tôi đã chứng kiến cô, khi thấy những chiếc taxi nào giống xe tôi, cô đều dừng lại nhìn ngó tài xế. Cô đang tìm tôi đúng không?

Gió trong công viên khẽ xao động, lá cây rơi lả tả quanh ghế đá. Thuý Hậu giật mình, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt lúng túng tránh đi nơi khác.

- Tôi… tôi chỉ thấy lạ thôi… – cô đáp nhỏ, giọng nhẹ nhàng nhưng ánh nhìn lại không giấu nổi sự bối rối.

Tiểu Bạch mỉm cười, ánh mắt sâu như mặt hồ khi đêm xuống, vừa trêu đùa, vừa chan chứa dịu dàng:

- Nếu là vì tôi… thì tôi cảm ơn cô giáo. Bởi suốt thời gian qua, tôi cũng đã luôn dõi theo cô.

Tiểu Bạch nhẹ nhàng cầm lấy chiếc ba lô của cô, nâng nhẹ bàn tay, Thuý Hậu cũng đứng lên cùng anh. Anh thản nhiên nắm tay cô sánh đôi; cô định rút ra, nhưng ngón tay anh đã đan chặt vào tay cô. Len lén nhìn nghiêng gương mặt nam nhân bên cạnh, cô cũng bất giác xiết chặt tay anh hơn.

Ra đến chỗ dựng xe máy, thấy hai người đàn ông mặc vest đen vắt tay đang quan sát, cô giáo Hậu chợt vùng tay thoát ra vì e ngại, nhưng Tiểu Bạch vẫn nắm chặt tay cô. Hai người đàn ông thấy Thuý Hậu gần trước mặt thì vội cất tiếng cúi đầu:

- Chào cô giáo!

Tiểu Bạch nhìn chiếc xe máy cô giáo dựng bên vỉa hè, khoát tay hai người nam nhân kia:

- Các cậu đưa xe cô giáo về nhà tôi, tôi sẽ đưa cô ấy bằng xe của mình!

Hai người kia đồng thanh đáp “Vâng!”, rồi nhanh nhẹn dắt chiếc xe máy của cô lên xe bán tải đỗ gần đó.

Mọi thứ diễn ra nhanh gọn đến mức khiến Thuý Hậu ngẩn ngơ, chưa kịp phản ứng, thì đã thấy Tiểu Bạch nắm tay, nghiêng người mở cửa chiếc xe thể thao mui trần đen bóng đỗ sát lề đường. Một làn hương quế thoang thoảng dịu nhẹ từ trong xe phả ra. Nội thất bên trong chỉ có hai chỗ ngồi, tạo nên không gian thân mật gần gũi.

- Mời cô giáo lên xe, – Tiểu Bạch nói khẽ.

Cô ngập ngừng, vẫn bám nhẹ lên cánh cửa vắt chéo hướng lên trời, vừa bối rối, vừa hoang mang, lại xen lẫn chút hồi hộp mơ hồ.

- Anh… thực sự là muốn đưa tôi đi đâu? – cô hỏi nhỏ.

Tiểu Bạch thở dài, cất lời nhìn thẳng mắt cô:

- Cô có tin tưởng tôi không?

Thuý Hậu ngập ngừng, rồi nhẹ gật đầu chậm rãi, ngồi vào xe. Tiểu Bạch hơi cúi người, ý tứ nói:

- Giờ tôi sẽ đeo dây an toàn cho cô, cô không phiền chứ?

Thuý Hậu rụt rè gật đầu tỏ thiện chí. Anh cúi sát xuống, hơi thở ấm áp của Tiểu Bạch lướt qua mái tóc cô, mùi hương bạc hà từ người anh khiến tim Hậu đập rộn ràng. Bàn tay anh khẽ kéo dây an toàn, đưa qua vai cô, từng động tác chậm rãi, chuẩn xác, gần đến mức cô có thể cảm nhận rõ nhịp tim ấm áp và mạnh mẽ của anh.

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau. Cô giáo Hậu bối rối cúi mặt, đôi má khẽ ửng hồng. Anh chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng bấm khóa dây an toàn “tách” một tiếng, rồi rút tay về, giọng trầm thấp nhưng ấm áp:

- Xong rồi, cô giáo.

Cô nhìn anh ngập ngừng hỏi khẽ:

- Anh không phải là người lái taxi sao?

Tiểu Bạch bật cười, nụ cười tươi tắn trước vẻ thật thà của cô:

- Tôi vẫn là người lái taxi… nhưng chiếc xe đó chỉ phục vụ cho cậu chủ và cô chủ Việt Trinh của tôi thôi. Cô là người thứ ba ngồi trên chiếc xe đó đấy.

Thuý Hậu khẽ cắn môi, ánh mắt thoáng lúng túng. Cô xoay nhẹ cổ tay, tìm điều gì đó để nói, nhưng rồi chỉ cười gượng:

- Tôi… không nghĩ mình lại có thể ngồi trên chiếc xe như thế này. Cảm giác… hơi lạ thôi.

Tiểu Bạch nhìn cô, ánh mắt trìu mến:

- Cô là người con gái đầu tiên và cũng là duy nhất ngồi lên chiếc xe này của tôi.

Khoảnh khắc ấy, không gian trong xe dường như chậm lại. Thuý Hậu khẽ quay đi, tim đập loạn nhịp, lòng vừa ngại ngùng vừa như có một luồng ấm áp len vào giữa lồng ngực. Cô cười nhẹ, giọng nhỏ đến mức như sợ chính mình nghe thấy:

- Anh đừng nói vậy, tôi… tôi chỉ là một cô giáo bình thường thôi.

Tiểu Bạch định nói gì đó, nhưng chỉ mỉm cười rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, tay xách ba lô của cô đến bên ghế lái, ấn nhẹ công tắc, nắp capo chợt mở lên. Anh đặt nó vào trong đấy, rồi quay lại ngồi vào ghế.

Cánh cửa đóng lại, tiếng động cơ rền vang lao đi. Mái tóc cô tung bay trong gió khiến cô ngập ngừng, len lén nhìn sang gương mặt Tiểu Bạch bên cạnh.

Chiếc xe sau một hồi trên đường thì dừng lại trước một cánh cổng. Thuý Hậu thảng thốt kêu lên:

- Sao anh lại đưa tôi đến đây?

Viên bảo vệ vội chạy ra, thấy gương mặt Tiểu Bạch, anh ta vội ra hiệu cho người trong trạm gác mở cửa. Chiếc xe lao vút vào bên trong, rồi nhanh chóng dừng lại trước sảnh tòa nhà rộng lớn. Nhân viên bảo vệ thấy vậy vội chạy ra mở cửa cho cả hai. Tiểu Bạch vẫn để nguyên xe nổ máy, đi nhanh sang bên cô, để lại chiếc xe cho nhân viên lái đi.

Tiểu Bạch nhìn cô có phần gấp gáp:

- Cô giáo xin đi theo tôi… có gì chúng ta từ từ nói.

Thấy vẻ hối hả của Tiểu Bạch, cô cũng không dám lo nghĩ nhiều, chỉ vội sải bước theo chân anh vào bên trong.

Rất nhanh, chỉ vài bước chân, anh đã đưa cô giáo rẽ vào một căn phòng ngay bên cạnh. Tiểu Bạch chủ động đi nhanh lên phía trước, nơi có hai người mặc áo blouse trắng đang trò chuyện. Một người hấp tấp chạy ra, cô giáo Hậu chợt rưng rưng nước mắt. Trước mặt cô chính là em gái nhỏ thân thương — bác sĩ Thu Hương. Cả hai ôm chầm lấy nhau. Nơi họ đang đứng chính là Bệnh viện Hoa Sen. Cô giáo Hậu không nghĩ được là em gái mình lại có thể làm bác sĩ ở một bệnh viện hàng đầu như thế này.

Một người nữa cũng bước đến, không ai khác là Ngọc Mai — Trưởng bộ phận lễ tân tòa B. Cô cũng rất khẩn trương vào nhanh vấn đề:

- Xin mời cô giáo theo tôi, chúng ta sẽ tham dự một cuộc họp trong tinh thần khẩn trương. Mong cô thông cảm.

Nghe vậy, Thuý Hậu vẫn còn bối rối, chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng thấy cả em gái và Tiểu Bạch đều tỏ vẻ nghiêm túc, cô chỉ biết gật đầu.

Cả ba người bước đi vội vã qua hành lang dài, hai bên là bảo vệ bệnh viện đi theo hộ tống, khẩn trương bước vào thang máy lên tầng.

Cùng lúc này, tại giữa khoảng sân tòa B, một chiếc trực thăng đã đáp xuống trước ánh mắt ngỡ ngàng của bệnh nhân. Hai bóng người bước ra nhanh chóng khuất dạng trong thang máy.

Tại sân bay Đa Phúc, một chuyên cơ tư nhân cũng đang có một dáng người thanh niên bước xuống, rất nhanh lên chiếc xe Rolls Royce, có cảnh sát giao thông dẫn đường lao vội trên đường băng chuyên biệt.

Cô giáo Hậu bước vào căn phòng rộng rãi, đang có rất nhiều người mặc áo blouse ngồi xung quanh chiếc bàn dài. Một mái tóc đỏ hoe ngồi ghế chủ tọa chợt đứng dậy vẫy tay hồn nhiên. Cô giáo Hậu nhanh chóng nhận ra đó là ai. Cô được sắp xếp ngồi cùng với thành viên trong phòng mà chưa kịp chào hỏi. Một bác sĩ nữ đứng lên toan phát biểu thì cánh cửa lại bật mở… hai bóng dáng nam nhân bước vào. Cô giáo Hậu sửng sốt, người đến không ai khác chính là thầy Lê Sảng. Ông cũng được sắp xếp ngồi cạnh cô giáo. Cả hai rưng rưng, khẽ bắt tay chào hỏi sau một thời gian xa cách.

Một giọng nói vang lên khiến hai thầy cô giáo cũng phải ngước nhìn:

- Vậy là đã có mặt đầy đủ hai thầy cô tại đây. Tôi, Viện phó Thu Hồng, thay mặt Viện trưởng chủ tọa buổi giao lưu này.

Một loạt vỗ tay vang lên rồi nhanh chóng kết thúc. Thu Hồng ngồi vị trí chủ tọa, bên cạnh là Đài Trang. Thu Hồng khẽ hắng giọng tỏ ra nghiêm túc nhưng chợt bật cười khúc khích khiến cả phòng cũng cười rộ theo.

Cô cười ngả ngớn đến tự nhiên, giọng lạc đi trong nét môi toe toét… mãi sau mới giữ được vẻ điềm đạm khi bị Đài Trang ngồi bên bấu nhẹ vào người.

- Thành thật xin lỗi hai thầy cô, nhưng quả thật phía bệnh viện chúng tôi cũng vô cùng bất ngờ khi nhận được thông báo về buổi lễ cầu hôn đột ngột như vậy. Hiện tại, hai nhân vật chính của buổi lễ đang ở khá xa, nên chúng tôi xin phép được mời hai thầy cô về đây để tiện việc trao đổi và đón tiếp. Thực ra, cô dâu cũng là một thành viên của bệnh viện chúng tôi, nhưng vì hoàn cảnh đặc biệt, khó có thể trình bày hết. Vì vậy, mong hai thầy cô vui lòng chấp thuận cho chúng tôi được tạm thời đảm nhiệm vai trò phía nhà gái, được chứ ạ?

Hai thầy cô nhìn nhau, ánh mắt còn phảng phất sự ngỡ ngàng. Cô Hậu khẽ đứng dậy cất lời, giọng vẫn chưa giấu được bối rối:

- Nhưng… sao lại là chúng tôi? Chuyện này… thật sự quá đột ngột.

Thu Hồng lúc này nghiêm túc trả lời:

- Vì hai thầy cô chính là người có mối quan hệ thân thiết nhất với cô dâu Nguyễn Việt Trinh trong suốt thời gian qua.

Thuý Hậu chợt lắp bắp:

- Vậy còn cha mẹ cô dâu thì sao ạ? Họ có đồng ý hay không?

Thầy Lê Sảng khẽ kéo nhẹ tay cô Hậu, lắc đầu ra hiệu đừng vội hỏi. Ánh mắt ông trầm lắng, dường như đã phần nào hiểu được mọi chuyện sau khi nghe vị bác sĩ trực tiếp đến đón kể lại đôi điều về hoàn cảnh.

Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng lại mở ra. Một bác sĩ khác bước vào, theo sau là một người phụ nữ trông hiền hậu cùng hai đứa trẻ nhỏ. Thầy Lê Sảng vội vã bật dậy… đó chính là gia đình ông vừa mới được đưa đến.

Rất nhanh, những chiếc ghế được bố trí ngay cạnh chỗ ông ngồi cùng với gia đình.

Lúc này Đài Trang mới đứng dậy:

- Thưa cô giáo, cha mẹ cô dâu đã mất từ khi cô ấy còn nhỏ. Hiện nay, chúng tôi cùng hai thầy cô đây chính là những người thân thiết nhất của cả chú rể và cô dâu. Vì vậy, việc hệ trọng này — chúng ta sẽ cùng nhau thay mặt gia đình, đứng ra quyết định và tổ chức cho họ.

Thầy Lê Sảng khẽ nghiêng người, ý tứ vỗ tay trước. Ngay lập tức, những tràng vỗ tay hưởng ứng vang lên khắp khán phòng, âm thanh rộn ràng lan tỏa như một làn sóng. Cô giáo Hậu hơi ngập ngừng, rồi đưa ánh mắt về phía Tiểu Bạch. Anh ta chỉ khẽ gật đầu, nụ cười ấm áp thoáng hiện nơi khóe môi. Hiểu ý, cô cũng mỉm cười, vỗ tay hòa cùng niềm hân hoan đang lan khắp căn phòng — nơi tất cả dường như cùng chung một niềm vui lặng lẽ nhưng tràn đầy ý nghĩa.

Đài Trang vừa ngồi xuống, Thu Hồng liền đứng dậy, tay cầm tờ danh sách, giọng rõ ràng và dứt khoát khi bắt đầu phân bổ công việc:

+ Về phía nhà gái, tôi xin phép được phân chia như sau: đại diện gồm gia đình hai thầy cô giáo, cùng với tôi, Đài Trang, Thanh Hiền, Trương Ngọc, Thu Hương và Quang Dương. Toàn bộ đoàn sẽ khởi hành bằng chuyên cơ vào sáng mai, đi trước để chuẩn bị cho buổi lễ.

+ Phía nhà trai sẽ bao gồm Viện trưởng, Ban cố vấn, Tiểu Bạch cùng các Trưởng khoa hiện đang có mặt tại đây, và sẽ lên đường vào tối mai.

+ Các Phó khoa sẽ tiếp tục ở lại trực tại bệnh viện và khởi hành ngay sau khi kết thúc giờ hành chính.

+ Về trang phục, đại diện hai bên cùng chú rể và cô dâu sẽ mặc lễ phục được thiết kế riêng, theo phong cách cá nhân nhưng do đội ngũ thiết kế được bệnh viện chỉ định thực hiện.

+ Riêng các Phó khoa xuất phát sau giờ làm việc sẽ mặc trang phục công tác thường ngày trong suốt quá trình tổ chức sự kiện.

+ Về phương tiện di chuyển, toàn bộ đoàn sẽ đi bằng chuyên cơ khi đến địa điểm tổ chức. Tuy nhiên, khi trở về, ngoài hai gia đình thầy cô giáo sẽ được chuyên cơ đón tận nơi, các thành viên còn lại sẽ di chuyển bằng xe cá nhân, có cảnh sát giao thông hộ tống và dẫn đường.

+ Riêng các Phó khoa và Ban cố vấn, do đặc thù công việc, sẽ tiếp tục sử dụng chuyên cơ đưa đón riêng khi đi về.

+ Xe cá nhân của từng người sẽ được bộ phận hậu cần phụ trách đưa đến địa điểm tổ chức sự kiện để thuận tiện cho việc đi lại.

Thu Hồng đặt tờ giấy xuống bàn, đưa mắt nhìn khắp khán phòng một lượt rồi khẽ gật đầu:

- Trên đây là toàn bộ kế hoạch tạm thời cho buổi lễ. Mọi người có ai có thắc mắc gì không ạ?

Căn phòng im phăng phắc trong vài giây sau khi Thu Hồng dứt lời. Ai nấy đều nhìn nhau gật đầu, bởi những người ngồi tại đây đều là thành viên của nhóm bác sĩ Zero nên họ không lạ gì cách bố trí như vậy.

Đài Trang tế nhị đứng lên, nhìn về phía hai thầy cô, nhẹ nhàng đáp:

- Xin hỏi hai thầy cô có ý kiến gì không ạ?

Thầy Lê Sảng dường như nắm bắt rất nhanh và sâu xa, ông vội vã đứng dậy đồng tình với sắp xếp của bệnh viện.

Đài Trang nhìn sang cô giáo Thuý Hậu chợt hỏi đầy ẩn ý:

- Còn cô giáo Hậu chắc có ý kiến muốn đi xe riêng về đúng không ạ?

Thuý Hậu ngỡ ngàng định cất lời nhưng vội đưa ánh mắt liếc sang một góc, cô ngập ngừng không dấu cảm xúc nữa, khẽ vâng một tiếng. Tiếng cười của Thu Hồng chợt ngặt nghẽo vang lên. Nói trong run run, cả phòng họp cũng tiếng cười sảng khoái:

- Xin lỗi các vị… nhưng chúng ta kết thúc tại đây… nhưng quả thật đến lúc này mới thấy tên khó tính đó chịu yên bề gia thất thì coi như chúng ta đã bớt đi một nghiệp chướng bám đuôi, phải không mọi người?

Tiếng cười rộn ràng vang khắp phòng họp, xua tan hết mọi mệt mỏi. Một khởi đầu mới đang chờ phía trước.

Mọi người nhanh chóng rời khỏi phòng họp. Ngọc Mai, Trương Ngọc, Quang Dương nhanh chóng đến bên Thuý Hậu và thầy Lê Sảng cùng gia đình:

- Thưa thầy Lê Sảng cùng gia đình, tôi là bác sĩ Trương Ngọc, cùng bác sĩ Quang Dương, thay mặt bệnh viện xin phép được đón tiếp quý vị. Xin mời gia đình theo chúng tôi để lựa chọn trang phục dạ hội cho buổi lễ sắp tới. Khu nghỉ dưỡng của gia đình cũng đã được chúng tôi chuẩn bị chu đáo. Sau khi chọn xong trang phục, chúng tôi sẽ đưa quý vị về nghỉ ngơi, lấy lại sức sau quãng đường dài di chuyển.

Ngọc Mai cũng nhanh chóng đến bên cô giáo Hậu, Thu Hương cũng đang đứng bên:

- Tôi cùng cô giáo đi chọn trang phục nhé!

Thầy Lê Sảng mỉm cười nhìn quanh, rồi nắm tay hai đứa nhỏ trong gia đình:

- Được rồi, chúng ta đi thôi. Lần đầu tiên tối mới có dịp dự một sự kiện đặc biệt như thế này. Hẹn gặp lại cô giáo Hậu sau nhé.

Gia đình thầy Lê Sảng cũng lần lượt rời khỏi phòng họp cùng Quang Dương và Trương Ngọc.

Còn mỗi Thuý Hậu vẫn đang đứng nhìn em gái Thu Hương với tâm trạng ngẩn ngơ. Tiểu Bạch chợt đến bên:

- Chúng ta đi thôi.

Thu Hương khoác nhẹ tay Ngọc Mai đi trước, Thuý Hậu cũng đành bất giác đi theo. Tiểu Bạch đưa ánh mắt nhìn về phía Đài Trang, cô ta khẽ gật đầu. Lúc này chỉ còn Thu Hồng và Đài Trang trong phòng họp.

Đài Trang điềm đạm cất lời:

- Tam Muội… đến giờ phút này cô vẫn không thể làm chủ được mình à? Sao hành xử lỗ mãng vậy? Trong bệnh viện thì đã đành… đằng này còn có cả gia đình thầy cô giáo nữa chứ!

Thu Hồng thần sắc nhạt nhoà, cất lời như hư không:

- Đài Trang… đi uống rượu với tôi đi.

Đài Trang lắc đầu, thở dài đứng dậy:

- Tôi còn rất nhiều việc… hình như cậu ta đang trên đường về đấy. Cô có thể rủ cậu ta đi cùng… Tôi đi trước đây.

Cô bước ra ngoài, để lại Thu Hồng trầm ngâm ánh mắt mông lung đầy tâm trạng. Rất nhanh, cô đã đuổi kịp đám người Tiểu Bạch:

- Ngọc Mai… đưa họ ra ngoài đi… chúng ta chọn đồ theo cách của mình.

Cả ba dừng bước, Đài Trang đến bên cô giáo Hậu, tươi cười khoác tay, để lại Tiểu Bạch lẻ loi lững thững theo sau.

Trong khi đó, gia đình của thầy giáo Lê Sảng đã xuống dưới sảnh tòa B. Một chiếc xe Rolls Royce màu kem đang đứng chờ mở sẵn cửa. Họ được nhanh chóng mời lên. Trương Ngọc và Quang Dương tự lái riêng xe của mình theo sau.

Khi chiếc xe lăn bánh được một đoạn, nhìn hai đứa con vui vẻ ngồi trên chiếc ghế xe hơi sang trọng lần đầu tiên trong đời, cả hai vợ chồng ông chợt nhiều cảm xúc. Vợ ông nói rỉ rả vào tai chồng:

- Không nghĩ anh có thể giao tiếp được những tầng lớp chóp bu như thế này. Cả một đời em cũng không dám nằm mơ.

Thầy Sảng khẽ lắc đầu, cũng nhỏ nhẹ chỉ riêng hai vợ chồng ông nghe thấy:

- Cũng không nghĩ anh chỉ có chút việc với cô bé sinh viên đó mà được cả hệ thống gia đình ưu ái đến vậy. Đúng là điều không thể nghĩ còn tồn tại được như vậy ở cái xã hội này. Vợ chồng mình đều nghe qua hoàn cảnh của cả cô dâu và chú rể nên cũng thấy mừng cho họ, phải không?

Người vợ của ông khẽ gật đầu, chất phác.

Chiếc Rolls Royce lướt nhẹ trên con đường dẫn về khu nghỉ dưỡng riêng biệt, dừng lại một tòa nhà rộng lớn trung tâm. Người lái xe mở cửa đón vợ chồng thầy giáo bước xuống. Hai chiếc xe thể thao sang trọng không kém đều dừng lại phía sau. Người vợ rỉ rả tai thầy Sảng:

- Bác sĩ ở bệnh viện này sao giàu có thế nhỉ…

Thầy Sảng chỉ mỉm cười, Trương Ngọc và Quang Dương lần lượt đi đến mời cả gia đình vào bên trong.

Tại căn phòng rộng lớn, rất đông người đang đứng với những hàng dài quần áo dọc hai bên nhà xa tít tắp. Thấy người vào, họ vội cúi chào. Trương Ngọc từ tốn giới thiệu:

- Tất cả đây đều là những mẫu trang phục được tuyển chọn từ các thương hiệu thời trang uy tín và các cửa hàng danh tiếng trong thành phố. Gia đình có thể thoải mái lựa chọn theo ý thích, nếu không vừa có thể yêu cầu chỉnh sửa hoặc chọn các size phù hợp. Ở đây cũng chuẩn bị sẵn cả trang phục dự tiệc cho hai bé nhà mình. Xin mời gia đình.

Hai vợ chồng thầy Sảng cùng hai đứa con bước vào. Cứ mỗi lần đến gần một mẫu để ngắm nhìn, tự khắc đều có nhân viên kính cẩn ra tư vấn tiếp đón.

Hai đứa trẻ háo hức chạy tới khu dành riêng cho mình, mắt tròn xoe nhìn những bộ vest nhỏ xinh và váy công chúa rực rỡ. Người mẹ nhẹ nhàng nắm tay các con, hạnh phúc rạng ngời.

Trong khi đó, thầy Sảng tiến lại gần một bộ vest màu xám nhạt, tay lướt qua chất liệu vải mềm mịn, ánh mắt lấp lánh niềm thích thú:

- Bộ này trông thật lịch lãm, có lẽ sẽ phù hợp cho tôi…

Người tư vấn nhanh nhẹn gật đầu:

- Thầy cứ thử lên, chúng tôi sẽ chỉnh sửa vừa vặn hoàn hảo.

Trương Ngọc đi sát theo vợ thầy cùng các con, trong khi Quang Dương không rời ông nửa bước. Sự tận tâm và chu đáo của bệnh viện khiến cả gia đình thầy Sảng vô cùng cảm kích và trân trọng.