Mật Mã Zero

Chương 51



Hắn đút hai tay túi quần nhìn về tấm biển cửa hàng trước mặt. Việt Trinh đang khoác tay hắn cũng chăm chú nhìn theo.

Hăn ngập ngừng hỏi cô:

- Vợ đưa chồng đến nơi này làm gì?

Việt Trinh liếc xéo hắn, cô trề môi nũng nịu:

- Vợ muốn mua đồ đôi, chồng có sợ không?

Hắn thoáng ngẩn người, hoá ra lúc trên xe cô cứ nằng nặc đòi hắn đưa đến một nơi cô muốn mua đồ trước tiên, hắn bất ngờ khi cô kêu dừng xe tại đây. Nhân viên cửa hàng thấy chiếc xe sang trọng đỗ trước cửa, hai bóng dáng vị khách bước xuống xe nhưng đang chần chừ vào trong khiến tất cả đều cứ phải xếp hàng đứng chờ bên trong.

– Sợ à? – hắn nhướn mày nhìn cô, giọng nửa đùa nửa thật – Chồng sợ thật… vợ mặc cùng rồi lại khiến cả thành phố biết chồng bị “đánh dấu chủ quyền” mất thôi.

Việt Trinh mím môi, ánh mắt ra vẻ hờn dỗi. Cô nắm chặt tay hắn, tiến về phía cửa:

– Đánh dấu thì càng tốt chứ. Để ai nhìn thấy cũng biết, người này… là của vợ!

Hắn kìm chân không muốn tiến vào trong. Hành động đó khiến Việt Trinh ngỡ ngàng. Cô lúng túng lộ rõ trên khuôn mặt.

- Chồng thật sự không muốn thật à?

Hắn khẽ nhún vai..

- Không phải, nhưng thiếu gì chỗ sang trọng cũng như danh tiếng xa xỉ mà vợ lại chọn chỗ này?

Việt Trinh im lặng vài giây, rồi cúi đầu khẽ mỉm cười, giọng nhỏ nhẹ:

- Vợ đã xem qua trên mạng rồi, rất ưng ý mẫu mã các sản phẩm ở đây. Giá trị với vợ là bản thân mình thấy thích, chứ không phải là tính toán theo thương hiệu đắt tiền. Tuy nhiên nếu chồng thấy không phù hợp thì chúng ta đi vậy.

Hắn nhìn gương mặt cô – nụ cười trên khuôn mặt nhưng ánh mắt lại ánh lên chút buồn vương vấn, khiến hắn chợt thấy mình có phần quá lời. Một thoáng ngập ngừng lướt qua, hắn thở dài khẽ, rồi vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, thản nhiên quả quyết bước vào bên trong không lấy một lời
Việt Trinh ngẩng lên, ánh mắt cô sáng lên đầy ấm áp. Cô nắm chặt tay hắn hạnh phúc trên môi.

Cửa kính mở ra, chuông gió leng keng vang lên nhẹ nhàng. Không gian bên trong ấm cúng, mùi gỗ thơm dịu xen lẫn hương nước hoa thoang thoảng. Một loạt nhân viên lễ phép cúi

Hắn vẫn giữ tay cô, lặng lẽ quan sát xung quanh. Những kệ trưng bày tinh tế, từng đôi áo, đôi nhẫn, hay đồng hồ nhỏ xinh được sắp xếp ngay ngắn trong ánh đèn ấm áp . Việt Trinh dừng lại ở một tủ kính, đôi mắt cô ánh lên niềm thích thú như một đứa trẻ nhìn thấy món đồ mình ao ước từ lâu.

Cô quay sang hắn, khẽ nói với giọng pha chút chờ đợi:

– Chồng thấy đôi này thế nào?

Hắn ngẩng lên, ánh mắt dừng lại ở một cặp áo đôi sơ mi cộc tay cổ chữ V , trước ngực mỗi chiếc đều thêu một nửa hình trái tim lớn. Hắn nhẹ tay gỡ hai chiếc áo xuống, xem kỹ hơn — một chiếc dành cho nam, một chiếc dành cho nữ. Khi đặt chúng cạnh nhau, hai nửa họa tiết khớp lại hoàn hảo thành một hình trái tim trọn vẹn.

– Giản dị… mà rất hợp với vợ. – Hắn đáp khi khẽ ướm thử chiếc áo trước Việt Trinh

Việt Trinh nhoẻn cười, ánh mắt long lanh:

– Còn với chồng?

– Với chồng thì… chắc phải thử đã.. - Hắn khẽ nâng chiếc áo lên ngắm nghía..

Rất nhanh, hắn thấy Việt Trinh quay sang cô bán hàng, khẽ giơ tay ra hiệu bằng những động tác lạ. Cô gái bán hàng thoáng sững người, rồi lập tức đáp lại bằng cùng thứ ngôn ngữ ấy, nét mặt bỗng rạng rỡ hẳn lên. Hắn đứng nhìn, mắt đảo theo từng cử động của hai người, bốn cánh tay liên tục vung lên hạ xuống đến hoa cả mắt. Chỉ thấy má cô bán hàng dần ửng hồng, còn Việt Trinh thì mỉm cười, nắm tay hắn kéo về phía cuối cửa hàng, vẻ bí ẩn đầy thích thú.
Cả hai dừng lại căn phòng thay đồ, cô đưa hắn vào trong, rồi kéo rèm lại cẩn thận. Thản nhiên khẽ kéo vạt áo lên cao. Hắn hoàng hồn..

- Sao vợ lại thay quần áo ở đây? Vẫn còn chỗ thay đồ nữa mà.

Việt Trinh hơi đỏ mặt, nhưng vẫn giữ giọng bình tĩnh:

– Vợ đã xin phép rồi. Nói rằng chúng ta là vợ chồng, nên muốn cùng nhau thử áo trong một buồng. Và… cô ấy đồng ý.

Cô ngẩng lên, đôi mắt ánh lên tia nghịch ngợm xen lẫn dịu dàng.

Hắn đứng lặng, chỉ biết nhìn người con gái trước mặt, lòng khẽ dấy lên một cảm xúc vừa ấm áp vừa khó tả. Rất nhanh Việt Trinh đã vận thử chiếc áo lên người, nhẹ nhàng nhìn ngắm trước gương.. Quay sang hắn một vòng, hỏi ý kiến.

- Chồng thấy có vừa vặn không?

Hắn gật đầu ưng ý:

- Đẹp lắm..lấy cái đó đi!

Việt Trinh rạng rỡ, xoay thêm một vòng nữa, mái tóc nhẹ bay theo nhịp chuyển động. Cô quay lại phía hắn, nụ cười vẫn chưa tắt:

– Chồng thử luôn đi, để xem có hợp với vợ không.

Nói rồi cô tự nhiên nâng chiếc áo phông qua đầu hắn. một hình thể săn chắc với bờ vai rộng rãi, bầu ngực nam nhân căng tròn, khiến cô không kìm lòng được khẽ vô thức đưa tay chạm vào.

Hắn lườm cô, ấn nhẹ lên trán. Việt Trinh cười khúc khích, tháo bỏ chiếc áo còn lại ra khỏi mắc rồi để hắn mặc vào.. cô đăm chiêu nhìn ngắm phía trước rồi đi lạ ra xa nhìn tổng thể.

- Chồng giơ tay lên vài nhịp để vợ xem có vận động thoải mái hay không?

Hắn làm theo, giơ hai tay lên, xoay nhẹ người vài vòng. Chiếc áo vừa khít, ôm lấy bờ vai rộng và đường lưng thẳng, khiến dáng hắn càng thêm vững chãi. Việt Trinh khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu ngắm nghía.

- Có cảm giác hơi chật.. có lẽ tăng thêm một size nữa thì hợp hơn.. chồng cởi ra đi để vợ ra ngoài xem còn size ko.

Hắn nhẹ nhàng kéo chiếc áo ra khỏi đầu, để lại hình thể săn chắc dưới ánh sáng dịu của căn phòng. Việt Trinh cầm áo bước ra khỏi tầm nhìn của hắn. Chỉ vài phút sau, cô quay trở lại tay cầm chiếc áo mới, to hơn một size. Hắn nhận lấy, nâng ngắm rồi kéo qua đầu. Lần này, áo vừa vặn hoàn hảo, ôm sát bờ vai, ngực và lưng, nhưng không hề gò bó, tạo cảm giác thoải mái tự nhiên. Việt Trinh tiến lại gần, mắt sáng rỡ:

– Chuẩn rồi! Vừa vặn hoàn hảo. Vợ đoán không sai.

Hắn cười, cúi nhìn cô:

– Đúng là vợ rất tinh mắt. Thử kiểu này mới thấy, đơn giản mà hợp quá.

Việt Trinh nhướn mày, nụ cười tinh nghịch trên môi:

– Giờ thì chồng chính thức “được đánh dấu chủ quyền” rồi nhé. Ai nhìn cũng biết người này là của vợ.

Hắn giả vờ thở dài, đưa tay gõ nhẹ trán cô:

– Vậy thì chắc phải tập quen dần thôi.

Cô bật cười khúc khích, rồi vô thức nắm lấy tay hắn, kéo anh ra phía cửa:

– Thôi, ra xem còn thứ gì mua đươc nữa hay không..đây là cửa hàng handmade do những người khuyết tật khiếm thính tự sản xuất. Giờ chồng đã hiểu vì sao vợ lại đưa chồng đến đây chọn đồ rồi chứ?

Hắn nhìn cô ngạc nhiên, tò mò hỏi:

- Chồng biết vợ có năng khiếu về ngôn ngữ, nhưng không ngờ vợ còn có thể giao tiếp với người khiếm thính đấy.

Việt Trinh mỉm cười, ánh mắt lấp lánh tự hào:

– Vợ học từ hồi còn cấp ba, gần trường có trung tâm hướng nghiệp cho những người như thế, thấy họ có năng lực, nhưng ít người biết đến. Vợ muốn ủng hộ họ,
vừa chọn đồ đôi vừa giúp họ có thêm niềm vui, cũng là cách vợ muốn lan tỏa chút tình người.

Hắn gật đầu rồi cùng cô bước ra, cửa hàng có tầm 4-5 nhân viên, ai nhìn thấy cũng xuýt xoa khen ngợi. Một cô gái giao tiếp bình thường chợt lên tiếng.

- Anh chị mặc đẹp quá, em có thể xin kiểu ảnh để làm kỷ niệm trưng bày được không ạ?

Cô nhìn hắn hạnh phúc khẽ gật đầu. Hắn mỉm cười

- Được chứ, chúng tôi sẵn lòng..

Việt Trinh hăng hái tạo dáng bên hắn, nụ cười rạng rỡ, ánh mắt long lanh niềm vui. Cô gái nhanh chóng chụp vài tấm hình, ánh đèn flash nhấp nháy phản chiếu trên những món đồ trưng bày, khiến không gian cửa hàng trở nên ấm áp và sống động hơn bao giờ hết. Sau khi chụp xong, Việt Trinh nắm tay hắn, kéo anh dạo quanh từng góc cửa hàng, chỉ vào những chiếc vòng tay, chiếc nhẫn nhỏ xinh và các món đồ trang trí tinh tế.

Bất chợt, hắn khẽ tách cô ra, bước đến một chiếc váy trắng treo trang nhã trên móc. Bên cạnh là đầy đủ phụ kiện, túi xách và dép xăng đan đi kèm. Cô gái vừa chụp hình cùng Việt Trinh nhanh chóng tiến đến.

– Chiếc váy này rất hợp với chị nhà đi dạo bờ biển. Đây là hàng thủ công tự thiết kế, sẽ không có chiếc thứ hai đâu ạ. Hơn nữa, có cả phụ kiện đi kèm cho chị đây, và áo đôi nam giới kèm theo dành cho anh nữa ạ.

Hắn liếc chiếc váy, ánh mắt ánh lên thích thú. Anh gật đầu, quay sang Việt Trinh:

– Vợ thấy sao? Chồng thấy rất ưng ý.

Việt Trinh ngập ngừng, ánh mắt chợt lúng túng:

– Vợ… vợ có bao giờ mặc váy đâu…

Bất ngờ, cô gái vừa giao tiếp ký hiệu với Việt Trinh đưa tay lên làm vài động tác, như muốn nói điều gì. Việt Trinh nhìn theo, cảm giác bối rối lan tỏa, má cô lập tức ửng hồng. Cô cũng nhẹ nhàng trao đổi bằng cử chỉ..Hắn tò mò hỏi cô gái bên cạnh.

- Hai người họ “phát sóng gần” cái gì vậy?

Cô gái lúng túng cười:

- Vợ anh và bạn ấy trao đổi về buổi lễ kết hôn tập thể được tổ chức ở bãi biển mấy hôm nữa. Bạn ý tưởng anh chị đến đây để tham dự buổi lễ đó, nói hai người
nếu diện bộ váy này sẽ rất hợp khi đi dạo..

Hắn nhướn mày, ánh mắt lóe lên chút bất ngờ nhưng cũng lộ vẻ thích thú:

– Ra là vậy… thế vợ tôi cô ấy nói gì?…

Cô gái bán hàng ngập ngừng, giọng nhỏ nhẹ:

- Chị nhà nói cả hai chưa đăng ký kết hôn. Nên không thể tham dự được..Bởi buổi lễ đó chỉ dành cho các cặp đôi đã có giấy đăng ký thôi ạ!

Hắn lặng thinh..cảm xúc như trùng hẳn xuống. Đúng lúc này, hai vị khách nữa chợt bước vào. Cô gái vội cất lời xin phép ra đón khách. Hắn trầm ngâm nhìn Việt Trinh đang dần đi xa để xem những món đồ được giới thiệu bởi cô gái khiếm thính.

Lưỡng lự vài giây, hắn đi một đoạn rồi bấm số gọi. Giọng hắn nhỏ nhẹ cất lên:

- Đài Trang..cô đang ở đâu?

Việt Trinh không hay hắn đang gọi điện, cô mải mê ngắm nhìn những món hàng được bày bán. Khi nhìn thấy một chiếc túi..cô tò mò cầm trên tay. Xem qua một lượt.. háo hức quay lại phía hắn nhưng bóng dáng đã mất dạng. Đưa mắt tìm quanh, thấy hắn đang đứng cạnh tủ thay đồ gọi điện, cô không nỡ làm phiền.

Cầm chiếc túi trên tay, cô lại theo cô gái khiếm thính đi xem các mặt hàng khác.

Một lúc sau tiếng hắn chợt cất lên bên cạnh.

- Vợ chọn chiếc túi này à?

Cô ngẩng lên phấn khởi đeo thử cho hắn xem. Hắn gật đầu hài lòng.

- Vợ lấy chiếc túi này đi, rồi thử chiếc váy kia cho chồng xem nào.

Cô lưỡng lự:

- Chồng muốn vợ mặc thật à?

Hắn gật đầu quả quyết:

- Uhm..nó là váy dài đến gót chân, nên vợ không thấy bất tiện đâu..Cứ thử đi.

Việt Trinh dạ một tiếng rồi cầm chiếc váy và phụ kiện đi cùng vào chuyển bị thay đồ.

Hắn lững thững đi dạo ngắm nghía tiếp những vật phẩm khác. Cô gái khiếm thính cũng lặng lẽ theo sau. Hắn dừng lại trước một chiếc váy khác, rồi quay sang cô gái khiếm thính. Anh khẽ thử phát âm từng từ một, chậm rãi, không chắc cô có thể hiểu hay không. Thật bất ngờ, cô nhanh chóng nắm bắt ý, ghi ngay lên chiếc bảng điện tử. Nét chữ thanh thoát, đẹp mắt khiến hắn phải gật gù tán thưởng, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa thích thú.

- Anh cứ chọn đi ạ. nếu chị ấy không vừa ở chi tiết nào, chúng tôi có thể sửa và đem đến tận nơi cho anh chị ngay trong ngày.

Hắn đi dạo quanh vài vòng, mới nhận ra cửa hàng rộng hơn mình tưởng, bày biện đủ loại sản phẩm từ quần áo đến phụ kiện tinh xảo. Bất chợt, một ý nghĩ lóe lên, hắn dừng lại, quay sang hỏi cô gái đang đi sát bên.

– Cô có trực tiếp thiết kế những món đồ nào được bày bán ở đây không?

Cô gái thoáng lưỡng lự, rồi cầm bút viết lên tấm bảng nhỏ:

– Hai chiếc váy chị kia đang thử, cùng cái anh vừa xem, là do tôi tự thiết kế ạ.

– Thật sao? – giọng hắn pha lẫn chút ngạc nhiên và thích thú – Hai chiếc váy đó là của cô ư?

Cô khẽ gật đầu, có phần ngượng ngùng. Hắn bỗng giơ tay, nói rõ từng chữ:

– Tôi nhận ra trong thiết kế của cô có chút phong cách của một nhà tạo mẫu nổi tiếng. Tôi có thể viết tên người đó lên bảng chứ?

Nghe vậy, cô gái bật cười, đưa bảng cho hắn. Hắn cầm lấy, viết lên đó một cái tên. Vừa nhìn thấy, cô lập tức tròn mắt, rồi gật đầu liên hồi, viết tiếp bằng những nét chữ run run:

– Sao anh biết người đó? Tôi rất ngưỡng mộ cô ấy và học theo phong cách đó nhiều lắm!

Hắn mỉm cười, gật gù, rồi viết đáp:

– Tôi đoán đúng. Cô cho tôi xem thêm những mẫu khác cô đã thiết kế được không?

Đôi mắt cô gái lập tức sáng lên, ánh niềm vui pha lẫn chút tự hào. Cô gật đầu mạnh, nhanh nhẹn dẫn hắn đi dọc khắp cửa hàng. Dọc lối đi, cô chỉ tay giới thiệu từng món – từ những chiếc váy nhẹ nhàng, túi xách nhỏ xinh cho đến những phụ kiện tinh tế do chính tay mình thiết kế. Mỗi lần dừng lại, cô lại nhanh chóng viết vài dòng lên bảng: tên chất liệu, cách phối màu, nguồn cảm hứng sáng tạo.

Hắn đi sau, ánh mắt tập trung, đôi khi khẽ cúi gần hơn để ngắm từng đường kim, nét chỉ. Có lúc, hắn dừng lại, cẩn thận cầm lên một món đồ, ngắm nghía hồi lâu. Càng xem, hắn càng ngạc nhiên khi nhận ra cô không chỉ làm đồ nữ mà cả đồ nam – từ áo sơ mi, quần linen cho tới phụ kiện gọn gàng, thanh lịch.

Sự tinh tế trong từng chi tiết khiến hắn không khỏi thầm phục. Người con gái khiếm thính này – bằng đôi tay và niềm đam mê thầm lặng – đã tự mình tạo nên cả một thế giới thời trang đầy sức sống.

Sau một vòng quanh cửa hàng, hai tay hắn đã chất đầy quần áo và phụ kiện. Cô gái nhìn cảnh ấy, hốt hoảng viết vội lên bảng:

– Anh định mua hết mấy món này sao?

Hắn khẽ gật đầu. Cô gái sững lại, đôi mắt mở to, bàn tay run run siết chặt tấm bảng. Rồi cô cúi xuống, viết thật nhanh:

– Anh không cần phải làm vậy đâu ạ. Chỉ cần anh thích vài món là em vui rồi. Em… chỉ là người nhỏ bé, những thiết kế này đâu đáng để anh mua hết…

Hắn lắc đầu nhẹ, giọng nói trầm ấm vang lên, từng từ rõ ràng, mạch lạc:

– Tôi thấy đẹp. Nên tôi sẽ mua hết.

Không để cô kịp phản ứng, hắn quay người, sải bước ra quầy lễ tân. Lúc này cửa hàng đã đông khách, tiếng nói chuyện và tiếng giày chạm sàn hòa cùng nền nhạc du dương. Có lẽ vì mải xem đồ nên hắn chẳng để ý thời gian trôi qua. Khi hắn bước ra, gần như mọi ánh nhìn đều hướng về phía anh. Chiếc áo đôi hắn đang mặc – giản dị nhưng nổi bật với hình trái tim thêu tinh xảo – khiến nhiều người trầm trồ. Một vài khách nữ tò mò hỏi nhân viên:

– Còn mẫu áo như thế này không? Nhìn sang quá!

Hắn không đáp, chỉ lặng lẽ đặt đống quần áo và phụ kiện xuống quầy thu ngân. Động tác gọn gàng, dứt khoát. Nhân viên thu ngân thoáng sững người trước số lượng đồ, còn cô gái khiếm thính thì đứng phía sau, ngỡ ngàng đến nín thở.

Hắn nhìn cô, ánh mắt bình thản mà sâu lắng, rồi quay sang nhân viên lễ tân, giọng trầm khẽ vang:

– Tính tiền cho tôi tất cả những món này. Tôi lấy hết.

Nhân viên thu ngân lúng túng, trong khi cô gái khiếm thính khẽ cắn môi, chưa kịp định thần thì cô nhân viên lúc nãy đã chạy đến, rụt rè hỏi nhỏ:

– Anh… lấy nhiều vậy thật sao?

Hắn gật đầu xác nhận lần nữa. Bước về phía căn phòng nơi Việt Trinh đang thử đồ… ánh mắt những vị khách dõi theo hắn không buông.

Hắn khẽ cất tiếng gọi:

– Vợ xong chưa đó?

Từ trong phòng thử đồ, giọng Việt Trinh vọng ra, nhẹ nhàng đầy háo hức. Vài giây sau, tấm rèm được kéo sang một bên. Cô bước ra, không mặc chiếc váy hắn chọn, mà là một mẫu khác hoàn toàn. Một chiếc áo yếm màu đen tuyền được thêu hoa văn cách điệu cùng chân váy màu trắng thướt tha..

– Thấy chồng mải đi xem đồ, vợ tự thử cái này nè. Chồng thấy sao? – cô nói, giọng pha chút hồn nhiên, mái tóc khẽ xoã, cái đầu hơi nghiêng nghiêng đáng yêu.

Hắn khẽ lùi vài bước, ánh mắt thoáng sững lại.

– Đi ra chỗ sáng hơn để chồng xem kỹ nào...

Nghe thế, Việt Trinh vui vẻ bước tới, váy lay nhẹ theo từng nhịp chân. Ánh đèn trần hắt xuống, khiến làn da cô càng thêm rạng rỡ. Hắn vẫn đứng đó, nhìn không chớp mắt.

Không khí trong cửa hàng bỗng lắng xuống một nhịp. Mọi ánh nhìn gần như đồng loạt hướng về phía Việt Trinh. Những lời xì xào trầm trồ vang khẽ:
Vài chàng trai đi cùng bạn gái cũng không kìm được, khẽ liếc nhìn cô đầy ngạc nhiên và thích thú.

Một cô gái trẻ tách tay khỏi bạn trai, bước nhanh lại gần, đôi mắt sáng rỡ:

– Chị ơi, cho em xem kỹ một chút được không? Chị mặc chiếc váy này đẹp thật đấy, cứ như may riêng cho chị vậy!

Việt Trinh hơi ngượng, nhưng vẫn mỉm cười để cô gái xem thoải mái.

Hắn đứng một bên, gật gù tán thưởng:

– Được đó vợ… chỉ cần khoác thêm chiếc khăn mỏng qua vai nữa là vừa kín đáo vừa thanh lịch.

Cô gái tò mò ngẩng lên, hỏi với vẻ hồn nhiên:

– Hai anh chị là vợ chồng ạ?

Việt Trinh liếc sang hắn, cả hai cố kìm nụ cười, ánh mắt khẽ chạm nhau đầy ý nhị.

Anh chàng bạn trai thấy vậy, có phần lúng túng, bước vội đến kéo cô gái đi:

– Thôi nào, đừng làm phiền người ta nữa. Váy đó chị ấy chọn rồi, em đi chọn cái khác nhanh đi.

Cô gái bị kéo đi mà vẫn ngoái lại, ánh mắt đầy tiếc nuối nhìn chiếc váy. Hắn nhìn theo, rồi quay sang Việt Trinh, nụ cười thoáng hiện:

– Vợ lấy luôn chiếc này đi. Chồng vừa chọn thêm mấy mẫu nữa, vợ xem thử có thích không?

– Thật hả? Ở đâu thế? – Việt Trinh háo hức nhìn quanh, mắt sáng rỡ.

Hắn bước về phía quầy thu ngân, còn Việt Trinh thì hai tay vấn cao váy lon ton chạy theo phía sau, dáng vẻ vừa duyên dáng vừa ngộ nghĩnh khiến vài người xung quanh bật cười. Hắn nhìn đống quần áo lên bàn từ tốn nói:

– Tính tiền cho tôi hết chưa?

Cô nhân viên thu ngân ngập ngừng rồi vội vàng gõ máy. Tờ hoá đơn in ra dài hơn bình thường.

– Dạ… tổng cộng của anh là 45 triệu ạ. Nhưng hôm nay cửa hàng đang có ưu đãi cho khách mới, em xin giảm 30% cho anh.

Hắn khẽ khoát tay, giọng thản nhiên:

– Không cần khuyến mãi đâu, cứ tính theo giá gốc đi.

Việt Trinh vội vàng quay người định chạy về phòng thay đồ:

– Để vợ đi lấy thẻ cho chồng nhé!

Hắn liền ngăn lại, lấy điện thoại ra khỏi túi:

– Không cần đâu, chồng quét QR luôn trên điện thoại là được rồi.

Cô gái bán hàng hai tay cung kính đưa tấm bảng mica in mã QR về phía hắn. Chỉ trong thoáng chốc, âm thanh xác nhận số tiền thanh toán vang lên khiến mọi ánh mắt trong cửa hàng đồng loạt hướng về phía hắn. Ở góc xa, cô gái khiếm thính vẫn đứng lặng, đôi mắt ngơ ngác dõi theo.
Hắn lấy một chiếc túi đeo chéo trong đống đồ vừa thanh toán đeo lên người, để lại chiếc điện thoại vào trong. Việt Trinh trầm trồ đến sát bên ngắm nghía..

Hắn kéo cô ra một góc thì thầm..

- Vợ cứ thử đồ đi nhé, nếu thấy size không vừa ở đâu thì bảo họ chỉnh sửa, họ xác nhận có thể làm được hết nhé. Chồng phải chạy ra ngoài một tí chồng quay lại.

Việt Trinh gật đầu, ánh mắt vẫn theo bóng hắn đi ra khỏi cửa. Hắn lên chiếc xe đỗ bên đường. Tiếng máy gầm lên, mọi người khách trong cửa hàng đó vội nhạy đến bên cửa, xuýt xoa ngưỡng mộ. Một vài ánh mắt của những cậu bạn trai đi cùng người yêu cũng nhìn về phía Việt Trinh với cái nhìn không mấy thiện cảm.

Cô gái khiếm thính lặng lẽ quay người bước đi vào bên gian hàng bên trong, tiếng cô thu ngân nói nhỏ với cô gái bán hàng.

- Đồ anh ấy vừa thanh toán đều là những món trong bộ sưu tập của Phương Thanh..

Cô gái quay vội sang, đưa tay chặn khoé môi ra hiệu ý tứ. Rồi đến bên Việt Trinh nhã nhặn hỏi:

- Thưa chị..chị có muốn thử món đồ nào vừa thanh toán không ạ?

Việt Trinh lựa trong đống đồ, thấy tận hơn chục cái váy nữa, cái nào dành cho mình - cô đều muốn đem vào thử hết. Cô hồ hởi vì lâu lắm rồi hắn đã không trực tiếp chọn đồ cho cô. Nên dù có thế nào, cô vẫn luôn ưng ý. Cô nhân viên vội cầm theo tất cả món rồi đứng bên ngoài phòng thay đồ chờ đợi

Rất nhanh, chỉ tầm 4-5 phút hắn đã quay lại. Mọi vị khách đều lại trầm trồ thêm lần nữa khi hắn bước xuống xe. Hắn không vào trong, ngồi lặng lẽ đứng tựa bên nắp capo vàng óng. Hai cánh cửa xe được mở lên cho thoáng đãng nội thất bên trong, tay xoáy nhẹ chai nước, hắn ngửa cổ tu vài ngụp. Dáng vẻ phong trần của hắn khiến mấy cô gái trong cửa hàng cũng phải xốn xang..Có người còn lén giơ điện thoại chụp ảnh mặc cho anh người yêu đang ở bên.
Cũng tầm hơn chục phút sau, Việt Trinh cũng đi ra khỏi phòng thay đồ, Cô mặc chiếc áo hình trái tim cùng với hắn dù chưa được giặt. Trên tay cô nhân viên một vài chiếc váy cần sửa đổi, những chiếc còn lại thì cô đang cầm sang tay khác.

Đến bên quầy thu ngân cô, vội đặt những chiếc váy mình ưng ý lên bàn. Những chiếc váy cần sửa đã dán những mẩu giấy ghi chú chi tiết công việc được cô nhân viên mang đi cất vào một nơi. Một vài nhân viên khác cũng vội đến bên để gói đồ vào cho Việt Trinh.

Chiếc áo đôi in hình trái tim của Việt Trinh nhanh chóng thu hút ánh nhìn của những vị khách xung quanh. Một vài người tò mò tiến lại gần, khẽ bàn tán. Việt Trinh hơi ngượng, khẽ cúi đầu rồi bước ra khỏi cửa hàng, ý định đi về phía hắn.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã sánh vai đứng cạnh chiếc xe. Hai chiếc áo đôi giống hệt nhau khiến mối quan hệ giữa họ càng trở nên nổi bật. Việt Trinh nhìn hắn, tủm tỉm cười:

— Nhìn chồng tôi xinh gái quá! Ha… ha…

Hắn chỉ bĩu môi, không buồn đáp. Cô nheo mắt, rồi như sực nhớ ra điều gì, huých nhẹ vào tay hắn:

— Chồng vừa đi đâu vậy? Có gì giấu giếm vợ hả?

Hắn liếc cô một cái, rồi chậm rãi thò tay vào chiếc túi đeo chéo trước ngực, lấy ra một chiếc hộp nhỏ xinh đưa cho cô. Việt Trinh ngạc nhiên đón lấy:

— Ơ… cái gì đây?

Khóe môi hắn cong lên, giọng vừa khẽ vừa trêu:

— Là thứ mà sáng nay vợ bảo chồng đi mua đó. Uống sớm đi… để lâu lại mất tác dụng đấy.

Việt Trinh sững người, rồi bật cười khúc khích. Cô mở chiếc hộp ra, bên trong là chỉ là một viên thuốc duy nhất.. Cô bóc ra, hắn tinh ý đưa cho cô chai nước. Việt Trinh khẽ lắc đầu, bẻ gãy đôi viên thuốc và thả xuống đất. Chiếc vỉ cô cho vào hộp đút vào túi quần. Hắn bất ngờ trước hành động đó.

- Sao vợ lại bỏ nó đi? không phải vợ muốn…

Hai ngón tay cô dí chặt vào môi hắn không cho nó tiếp. Ánh mắt cô nhìn hắn đầy trìu mến..

- Chồng là ông xã của vợ..nên vợ sẽ làm mọi thứ để chồng hạnh phúc nhất! còn những chuyện khác, vợ sẵn sàng chấp nhận nó! Vậy là đủ!

Hắn cười lớn, cho hai ngón tay cô vào miệng. Cắn nhẹ..Cánh cửa kính chợt mở từ phía xa, một nhân viên đứng ngập ngừng nhìn về phía cả hai. Cô rút vội tay khỏi hắn.

- Họ gói đồ xong rồi đấy.. chồng ở đây để vợ vào lấy.

Cô bước nhanh rồi khuất bóng, vài giây sau đã thấy gương mặt thò ra, bàn tay vẫy vẫy đến ngộ nghĩnh.. Hắn cũng phải đứng dậy đi đến.
Việt Trinh mở rộng cửa cho hắn bước vào trong. Giọng có chút trêu chọc..

- Chồng nhìn sản phẩm của mình đi.

Trên chiếc bàn cho khách thử trang sức..hơn ba mươi chiếc túi được đặt kín chỗ. Hắn bất giác cũng phải thốt lên:

- Ối trời..nhiều đến thế cơ à?

Việt Trinh khẽ trề môi, liếc hắn một cái đầy ý nhị. Hắn chỉ biết cười gượng, ánh mắt thoáng lúng túng. Hai dáng người cao ráo trong bộ áo đôi nổi bật đứng cạnh nhau — trông vừa đẹp mắt vừa ăn ý đến mức khiến mọi vị khách xung quanh tò mò kéo lại gần ngắm nhìn.

Người đứng gần nhất là cô gái đã xin xem chiếc váy của Việt Trinh khi nãy. Ánh mắt cô ta không rời khỏi dáng người của hắn, chăm chú ngước nhìn đầy say mê.

Cô nhân viên khi ấy bước đến, tay cầm tờ giấy nhỏ, nhẹ giọng hỏi:

– Anh chị cho em xin địa chỉ và số điện thoại để khi sửa xong trang phục, bọn em mang đến duyệt lại lần nữa ạ.
Việt Trinh liền lấy điện thoại định đọc số thì hắn vội khẽ đưa tay ra ngăn:

– Vợ cứ đưa cho cô ấy chụp cái thẻ phòng. Cứ đến khách sạn, gặp lễ tân là họ sẽ tự nhận đồ thay. Cho số điện thoại làm gì, có chắc ở phòng mà nghe đâu?

Việt Trinh khẽ dạ, hiểu ý, rồi đưa ra tấm thẻ phòng. Cô nhân viên cầm điện thoại lên chụp lại, tay hơi run. Cô biết rõ khách sạn đó — một nơi không dành cho những người bình thường. Và khi thấy cả hai người họ ở đó, cô gần như đã hiểu vì sao hắn có thể thản nhiên mua nhiều đồ đến thế.

Chẳng bao lâu sau, toàn bộ nhân viên cửa hàng được huy động để xách đồ ra giúp. Hắn mở nắp capo phía trước, xếp từng túi vào, nhưng vẫn không đủ chỗ chứa. Cuối cùng, hắn đành để cả vào trong xe, phủ kín cả chỗ ngồi của Việt Trinh khiến cô bật kêu oai oái đứng ngoài xe vì không biết ngồi vào đâu.

Chiếc xe rời đi, cô gái khi nãy đứng cạnh Việt Trinh khi thử váy vẫn đang nhìn xa xăm. Anh chàng kế bên cô thì khó chịu ra mặt.. đến nỗi phải thốt lên..

- Chẳng được cái gì ngoài mẽ bề ngoài..có chút tiền làm huyên náo cả lên..

Cô gái khẽ nhếch môi, quay lại nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh khỉnh..

- Có chút tiền ư? anh có biết đến mẹ tôi đặt cái phòng đó cách đây nửa tháng còn bị khách sạn khước từ đêm qua vì có khách khác muốn sử dụng đấy.

Anh ta lắp bắp không thốt lên lời..

- Chẳng nhẽ họ chính là người khiến mẹ em bị huỷ phòng đó sao?

Cô gái lắc đầu thở dài ngán ngẩm chẳng buồn trả lời.

Cùng lúc đó trên đường, những túi đồ đã được đặt xuống chỗ để chân, Việt Trinh thu chân bó gối ngồi trên ghế..lòng lâng lâng hạnh phúc. Hắn nhìn cô chợt nghiêm giọng..

- Lần sau vợ chú ý đừng cho ai số điện thoại tuỳ tiện nhé. Chúng ta như thế này rất dễ nhận những cuộc gọi mời chào linh tinh mất thời gian khi số điện thoại bị công khai đấy!

Việt Trinh cúi đầu bẽn lẽn xin lỗi. Giọng cô nhỏ nhẹ nhưng trề ra lém lỉnh khiến hắn cũng bật cười..

- Dạ! vợ biết lỗi rồi ạ! thưa chồng yêu! vợ hứa từ lần sau sẽ không tái phạm nữa ạ! Mong ngài chồng đừng giận vợ bé nhỏ này nữa ạ!
Cô thấy hắn đã cười, chậm dại bấu nhẹ má hắn tình tứ. Tiếng cười của đôi uyên ương nô đùa trong khoang xe rộn ràng kéo dài trên cung đường.