Sau khi xem qua bảng hướng dẫn tại sảnh thang máy, hắn và Việt Trinh bấm xuống tầng 4 để dùng bữa buffet sáng của khách sạn. Vì ở tầng cao nhất, nên trong lúc thang máy di chuyển, lần lượt có thêm vài vị khách khác bước vào. Phần lớn họ chỉ liếc nhìn hai người thoáng qua rồi lại quay đi, gương mặt dửng dưng, chẳng mấy bận tâm.
Có lẽ vì cách ăn mặc giản dị của cả hai. Hắn chỉ mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình cùng quần thể thao thoải mái. Còn Việt Trinh thì đơn giản với chiếc áo crop top, bên ngoài khoác áo bò cài gần hết khuy, phối cùng quần đũi ống rộng, trông nhẹ nhàng mà tự nhiên. Chưa kể, cả hai còn diện chiếc tông giống nhau được Việt Trinh mua vội ở cửa hàng tiện lợi lúc mua đồ uống trước khi đi. Vốn dĩ họ không có gì nổi bật so với những người sành điệu trong thang máy.
Khi thang máy dừng ở tầng 4, cả hai hòa vào dòng người cùng bước ra, đi theo hướng dẫn đến quầy lễ tân của khu phòng ăn. Mới chỉ bảy giờ sáng, hàng dài khách đã đứng xếp hàng chờ dọc chiếc dây gấm đang căng dài dọc hành lang trên những chiếc cột mạ vàng sáng chói, tất cả đang chờ vào dùng bữa buffet miễn phí của khách sạn. Người đông đến mức nhân viên phải đi dọc theo hàng, hỗ trợ quẹt thẻ ra vào bằng chính thẻ phòng của từng vị khách đang lưu trú. Tiếng cười nói xôn xao cả một góc tầng.
– Này… nghe nói buffet ở đây nổi tiếng lắm đó, nhiều người check-in rồi đăng ảnh nhìn mê hồn luôn! – một cô gái phía trước nói với bạn đi cùng, giọng đầy háo hức.
Hắn đứng phía sau, tay vẫn vòng nhẹ qua eo Việt Trinh, bất giác mỉm cười rồi cúi xuống thì thầm bên tai cô:
– Vợ có muốn chồng chụp cho vài tấm check-in không?
Cô liếc hắn, khẽ bẹo má:
– Chụp làm gì chứ… vợ có thích đăng ảnh đâu. Chồng biết rồi còn trêu hoài!
Hắn bật cười nhỏ, thầm nghĩ cũng đúng. Cả hai vốn chẳng dùng mạng xã hội nào, nên mấy chuyện “hot trend” hay check-in sang chảnh đều xa lạ với họ.
Đúng lúc đó, một nhân viên lễ tân tiến lại gần, nở nụ cười nhã nhặn:
– Xin phép anh chị, cho tôi quẹt thẻ phòng để làm thủ tục vào bàn nhanh hơn ạ.
Việt Trinh vui vẻ gật đầu, đưa thẻ phòng ra. Người lễ tân vừa nhận lấy thì thoáng giật mình, ánh mắt sững sờ nhìn chiếc thẻ trên tay. Miệng lắp bắp ngước nhìn cả hai:
– Thẻ phòng “Presidential Suite”... xin anh chị đợi tôi một lát ạ.
Anh ta giật lùi đi ra một khoảng, nói khẽ vào bộ đàm. Giọng anh ta nhỏ nhẹ nhưng gần như tất cả những người đang xếp hàng đều nghe thấy:
– Báo cáo! Tầng 4 buffet đang có khách P.S. Yêu cầu đón tiếp khẩn cấp.
Lễ tân hấp tấp tháo dây rào chắn, cúi người cung kính mời hắn và Việt Trinh bước sang ngang.
– Xin mời anh chị đi lối này ạ. Khách lưu trú tại phòng Presidential Suite được phục vụ theo mọi yêu cầu tại khu vực thương gia trên tầng hai mươi. Lãnh đạo sẽ xuống đón anh chị ngay bây giờ.
Cả sảnh ăn đang ồn ào bỗng lặng đi một nhịp. Tất cả ánh mắt tò mò hướng về phía hai người, trong khi Việt Trinh hơi bối rối khẽ cầm tay hắn bước ra, còn hắn chỉ nhún vai theo sau, nở một nụ cười bình thản.
Việt Trinh nhẹ nhàng nép sau vai hắn, cố tình rút điện thoại ra để tỏ vẻ bận rộn, tránh ánh nhìn tò mò của những người xung quanh. Hắn thì vẫn điềm nhiên, hướng về phía nhân viên đang niềm nở trò chuyện theo đúng phong cách chuyên nghiệp của khách sạn.
– Anh chị dự định nghỉ ngơi ở đây lâu không ạ? – cậu lễ tân nho nhã hỏi.
Hắn đáp với giọng lịch sự:
– Chúng tôi ở đây vài ngày, thời gian còn tùy cảm xúc.
Nói đến đó, hắn như chợt nhớ ra điều gì, liền khẽ ngoắc tay ra hiệu. Cậu lễ tân lập tức hiểu ý, cúi người tiến lại gần. Hắn nghiêng đầu thì thầm điều gì đó rất khẽ. Cậu nhân viên lập tức mở to mắt, rồi gật đầu lia lịa, dáng vẻ vô cùng cung kính.
– Dạ vâng… việc đó tôi sẽ báo lại với lãnh đạo ngay. Khách sạn chắc chắn sẽ có hướng tư vấn cụ thể cho anh. Nhưng nếu được, cá nhân tôi cũng có vài đề xuất riêng, không biết anh có muốn nghe không ạ?
Trong lúc ấy, một lễ tân khác vội vã chạy đến hỗ trợ nhóm khách đang xếp hàng, khiến dòng người bắt đầu di chuyển chậm dãi. Hắn gật đầu, mỉm cười nhã nhặn:
– Tất nhiên rồi, mong cậu tư vấn giúp. Tôi mới đến đây, chưa rành lắm.
Đến lúc này, Việt Trinh mới rời mắt khỏi màn hình điện thoại, khẽ nghiêng đầu hỏi nhỏ:
– Chồng đang tìm hiểu chuyện gì vậy?
Hắn quay sang nhìn cô, nụ cười nhẹ thoáng qua như để trấn an, rồi đáp:
– À, chỉ hỏi chút chuyện nhỏ thôi, không có gì đâu.
Giọng hắn bình thản, nhưng ánh mắt thì thoáng liếc nhanh về phía cậu lễ tân – người lúc này đang kín đáo mỉm cười, đưa ánh mắt len lén nhìn về phía Việt Trinh.
Lúc này, hai bóng người – một nam, một nữ – mặc vest sang trọng khẩn trương bước tới. Cậu lễ tân nhìn thấy họ cung kính cúi đầu rồi lễ phép đưa tay về phía hắn và Việt Trinh, giới thiệu:
– Xin chào Giám đốc và Trưởng lễ tân – đây là hai vị khách phòng P.S ạ.
Nam nhân mặc vest cúi người, đưa tay kính cẩn ra phía hắn:
– Xin chào anh chị, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Phạm Chương – Giám đốc bộ phận phòng khách sạn, rất vinh dự được đón tiếp anh chị tại khách sạn.
Cùng lúc đó, người nữ mặc vest cũng đưa tay tới bên Việt Trinh, nhỏ nhẹ đáp:
– Xin chào anh chị, tôi là Trưởng lễ tân Diễm My, rất hân hạnh được đón tiếp anh chị tại khách sạn.
Cả hắn và Việt Trinh đều nhã nhặn bắt tay đáp lễ. Trong lúc đó, hắn kín đáo quan sát cách sắp xếp của khách sạn – mọi thứ đều được tổ chức chu đáo, chuyên nghiệp đến từng chi tiết. Nam quản lý chủ động chào hỏi khách nam, còn nữ lễ tân thì bắt tay khách nữ. Sự tinh tế ấy giúp tránh mọi va chạm không cần thiết giữa những vị khách khác giới, khiến ai đến đây cũng cảm thấy thoải mái và được tôn trọng tuyệt đối trong giao tiếp thông thường.
Người giám đốc nhanh chóng đứng sang một bên, một tay đặt ngang ngực, một tay giang ra mời, dáng người cúi nhẹ:
– Xin phép anh chị cho bên khách sạn chúng tôi được đón tiếp gia đình mình trên tầng hai mươi ạ.
Hắn gật đầu, đưa mắt sang cậu lễ tân đứng một góc từ nãy giờ:
– Cậu có thể đi cùng tôi không? Tôi cần sự tư vấn của cậu.
Cậu lễ tân ngập ngừng đưa mắt về phía viên giám đốc dò ý. Hắn cũng nhận ra điều đó nên nhìn lại tay giám đốc, vẻ mặt lạnh băng:
– Tôi cần trò chuyện với cậu ấy, khách sạn có vui lòng không nhỉ?
Vị giám đốc thoáng suy nghĩ, rồi lập tức thay bằng nụ cười xã giao, giọng ông ta dịu xuống nhưng vẫn đầy thận trọng:
– Dạ, tất nhiên rồi ạ. Cậu Huy, cậu đi cùng quý anh chị lên trên và hỗ trợ mọi việc theo đúng yêu cầu nhé.
Cậu lễ tân tên Huy gật đầu cúi người, vội vàng đi lên trước mở đường. Hắn khẽ nắm tay Việt Trinh, cả hai theo đoàn người hướng về thang máy riêng biệt, dẫn thẳng lên tầng hai mươi.
Khi cánh cửa kính mở ra, Việt Trinh thoáng sững người. Trước mắt cô là một không gian khác hẳn hoàn toàn với khu buffet tầng bốn vừa nãy – tĩnh lặng, sang trọng và phảng phất hương thơm dịu của hoa lan trắng. Ánh sáng vàng từ những chùm đèn pha lê thả trần đổ xuống mặt sàn đá cẩm thạch, lấp lánh như sương mai phủ trên mặt hồ.
Những dãy bàn phủ khăn trắng tinh, ghế bọc da mềm màu be sáng, xen kẽ là những chậu cây nhỏ đặt gọn gàng tạo cảm giác ấm áp mà tinh tế. Tiếng nhạc jazz nhẹ vang lên từ đâu đó, hòa cùng mùi cà phê Arabica thoảng trong không khí, khiến cả không gian toát lên vẻ xa xỉ dịu dàng, không khoa trương.
Phía bên trái là khu buffet mở, nơi các đầu bếp khoác áo trắng tinh di chuyển nhịp nhàng như trong một vở múa. Mỗi quầy bày biện như một tác phẩm nghệ thuật: quầy hải sản bốc hơi mờ ảo, tôm hùm và sò điệp đặt trên khay đá lạnh long lanh; góc đồ nướng tỏa hương thịt bò Wagyu và cá tuyết; còn bên kia là những món Á – Âu được trình bày tinh xảo trên đĩa sứ trắng có viền vàng mảnh.
Ở giữa phòng, quầy bánh ngọt nổi bật như một dải sắc màu. Những chiếc bánh mousse phủ vàng lá thật, tiramisu mềm mịn, các ly champagne xếp ngay ngắn dưới ánh đèn chùm rực rỡ. Một vài vị khách khoác vest, ngồi trò chuyện nhỏ nhẹ bên ly cà phê, ánh mắt điềm đạm nhưng đầy phong thái của giới thượng lưu.
Cả ba người bên khách sạn đi nhanh lên trước, đứng xếp hàng nhìn hắn và Việt Trinh bước vào, nhỏ nhẹ hỏi:
– Xin hỏi anh chị muốn ăn ở vị trí nào ạ?
Các nhân viên trực bàn thấy lãnh đạo khách sạn trực tiếp đưa khách đến cũng nhanh chóng xếp hàng, hướng mắt về phía cả hai. Hắn quay sang Việt Trinh ân cần nói:
– Vợ chọn chỗ ngồi đi.
Cô khẽ gật đầu, từ tốn cất bước đưa ánh mắt lựa chọn, theo sau là lễ tân Diễm My kính cẩn nối gót. Mọi ánh mắt của thực khách trong nhà hàng đều dõi theo cử chỉ của Việt Trinh.
Sau một hồi, cô đứng bên hiên cửa, chỉ vào một vị trí ngoài ban công – nơi có thể bao quát toàn bộ khung cảnh thành phố xung quanh:
– Tôi có thể ngồi chỗ đó được không?
Diễm My theo sau nãy giờ, khi thấy cô đã chọn, mỉm cười tươi tắn xác nhận nhanh chóng:
– Tất nhiên là được ạ! Xin mời chị ngồi trước, tôi sẽ mời anh nhà ra ngay đây ạ!
Việt Trinh khẽ cất lời cảm ơn, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bọc da êm ái. Ánh nắng ban mai len qua lớp ô che rộng lớn trên cao, vờn nhẹ trên mái tóc mềm óng khiến từng sợi như phủ một lớp sáng mỏng manh. Khuôn mặt cô hiền hòa trong nắng thu, làn da trắng ngần ánh lên thứ ánh sáng ấm áp.
Trước mặt cô, chiếc bàn tròn xoay chậm 360 độ phản chiếu dáng người mảnh mai trong bộ đồ năng động. Ngoài kia, gió từ tầng cao thổi về, khẽ nâng vạt tóc, khiến vài lọn buông rơi trước trán càng tôn thêm nét dịu dàng, kiêu kỳ. Bóng râm của những tán ô lớn đan xen cùng ánh nắng, phủ xuống sàn đá cẩm thạch, tạo nên một bức tranh sáng tối tinh tế – nơi bóng cô trải dài, thướt tha, như một nét chấm mềm mại giữa khung cảnh sang trọng và tĩnh lặng.
Rất nhanh, Diễm My đã quay trở lại, trên tay là một cuốn menu:
– Thưa cô, xin mời cô chọn đồ uống và đồ ăn ạ. Nếu cô không ưng ý những món ăn trong này, xin hãy đưa ra mọi yêu cầu để chúng tôi phục vụ. Tuy nhiên, sẽ mất chút thời gian để chuẩn bị những món cô yêu cầu, mong cô thông cảm!
Việt Trinh cười xòa, khẽ lắc tay ra hiệu:
– Không cần cầu kỳ quá đâu, tôi ăn nhẹ chút thôi trong thực đơn này thôi.
Rồi cô lướt nhẹ vài trang, chọn một món salad và ly nước sinh tố. Diễm My nhanh chóng xác nhận, định toan đi ra chuẩn bị đồ. Nhưng Việt Trinh đã gọi với theo:
- Xin lỗi, tôi có thể nhờ chị một chút việc không ạ?..
Diễm My dừng bước quay người, ra hiệu cho một lễ tân khác gần đó đến bên và dặn dò, rồi cô nhanh chóng quay về vị trí cạnh Việt Trinh. Việt Trinh ý tứ mời Diễm My ngồi xuống, cô nhỏ nhẹ trao đổi.
Bên ngoài, hắn cũng đang trò chuyện với Giám đốc Phạm Chương và cậu lễ tân tên Huy một cách kín đáo.
Sau một hồi trò chuyện, hắn mỉm cười đứng dậy, bắt tay cả hai người với dáng vẻ lịch thiệp. Trước khi rời đi, hắn rút ví, kín đáo để lại chút tiền tip cho Giám đốc Phạm Chương và cậu lễ tân kia. Cả hai vội cúi người cảm ơn, nét mặt đầy kính nể. Khi họ vừa bước theo đến cửa khu vực ban công, hắn khẽ quay đầu nói nhẹ:
– Từ đây hai người không cần theo nữa. Tôi muốn có chút riêng tư với vợ mình.
Phạm Chương lập tức hiểu ý, dừng lại cùng Huy cúi đầu chào, chỉ tiễn ánh mắt theo đến khi bóng hắn khuất dần sau khung cửa kính dẫn ra ban công.
Ngoài kia, Việt Trinh đang quay lưng trò chuyện với Diễm My, nơi nắng sớm phản chiếu lên mặt bàn thủy tinh những vệt sáng mảnh. Khi hắn vừa bước đến gần, Diễm My – người vẫn đứng lễ phép bên cạnh – nhanh chóng đứng dậy cúi chào. Việt Trinh quay đầu lại, vừa kịp thấy hắn đã đến bên cạnh.
Hắn chìa tay ra, giọng hồn nhiên nhưng thân mật gần gũi:
– Cho chồng mượn cái thẻ ngân hàng màu đen của vợ đi.
Cô khẽ “vâng” rồi tháo ốp điện thoại, lấy ra một chiếc thẻ đen nhám ánh kim. Hắn vừa nhìn thấy đã chau mày, vội kêu:
– Trời đất ơi! Cái thẻ thế này mà vợ nhét tạm trong điện thoại là sao?
Cô chớp mắt ngạc nhiên, cười nhẹ:
– Vợ có bao giờ dùng đâu. Đấy là còn may mang theo, không thì vứt ở nhà rồi.
Hắn thở dài, bất lực, rồi quay sang đưa thẻ và chìa khóa xe cho Diễm My:
– Cô xuống rút giúp tôi ít tiền mặt, và cho xe của tôi lên đỗ ở sảnh chính.
Diễm My đón lấy, hai tay hơi run run. Cô thừa hiểu giá trị của cả hai vật đang cầm trên tay không hề tầm thường.
– Dạ… anh muốn đổi tiền mặt bao nhiêu ạ? – cô hỏi, giọng khẽ khàng.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Việt Trinh, mắt vẫn dán vào thực đơn:
– Năm mươi triệu. Tiền mệnh giá lớn nhất có thể.
Nói xong, hắn rút từ ví ra vài tờ năm trăm nghìn, đặt nhẹ trước mặt Diễm My:
– Coi như chút quà cảm ơn của chúng tôi vì sự đón tiếp tận tình của cô.
Diễm My vội rạp người cảm ơn, gương mặt lộ rõ vẻ bối rối. Ngay lúc ấy, một nhân viên khác tiến lại, mang theo lẵng hoa lớn, kính cẩn đặt lên bàn rồi xin phép lui ra.
Không khí quanh bàn ăn bỗng trở nên tĩnh lặng. Việt Trinh khẽ nhìn hắn, giọng pha chút tò mò:
– Chồng định làm gì mà phải rút nhiều tiền mặt vậy? Với lại… cái thẻ đó, thật sự có nhiều tiền đến thế sao?
– Ừ. Thế nên vợ đừng bao giờ vứt lung tung nữa. Tất nhiên không phải cứ quẹt là sẽ rút được tiền vì cần phải xác minh.
Cô nhìn hắn, môi mím lại, vừa bối rối vừa ngờ vực, chẳng biết nên giận hay bật cười:
– Thế sao chồng lại đưa cho vợ giữ cái thẻ ấy chứ… Vợ có biết nó quý giá đến mức nào đâu. May mà giữ được từ năm lớp mười đến giờ đấy!
Hắn chỉ cười trừ không đáp. Trong khi đó, Việt Trinh vẫn ngẩn ngơ, lòng rối bời vì sự bất cẩn của mình. Bỗng chiếc đồng hồ trên cổ tay cô rung nhẹ, màn hình sáng lên cùng một giọng nói lạ vang ra khiến cô bàng hoàng.
– Xin lỗi, có phải cô Việt Trinh không ạ?
Cô đưa mắt quay sang nhìn hắn như chờ ý kiến. Hắn giọng bình thản:
– Bên ngân hàng xác minh đấy, vợ cứ trả lời tự nhiên đi.
– Vâng… là tôi. – cô đáp, giọng run khẽ.
Âm thanh từ chiếc đồng hồ tiếp tục vang lên:
– Cô vừa thực hiện lệnh chuyển khoản năm mươi triệu đồng tại khách sạn King Land. Xin hãy nhìn vào màn hình, khi khung hình tròn hiện ra, vui lòng nói “tôi đồng ý” để hoàn tất giao dịch.
Cô hơi hoảng, ánh mắt mở to ngơ ngác. Ánh sáng xanh lam từ mặt đồng hồ phản chiếu lên gương mặt cô, khiến đôi má ửng hồng trong ánh nắng sớm càng thêm dịu dàng, mong manh. Việt Trinh nuốt khẽ, giọng nhỏ như sương khói:
– Tôi… đồng ý.
Ngay sau đó, điện thoại của hắn khẽ reo. Hắn nghe máy, nói gọn gàng, đơn giản:
– Duyệt cho cô ấy.
Tiếng “ting” nhẹ vang lên. Màn hình đồng hồ của Việt Trinh chuyển nhấp nháy, dòng chữ “Giao dịch thành công” hiện rõ cùng chuỗi mã dài dằng dặc. Cô ngơ ngác nhìn hắn, vừa ngạc nhiên vừa trách yêu:
– Chồng… cài gì trong đồng hồ của vợ thế này? Sao ngân hàng lại kết nối cả vào đây? Mà hình như ở bệnh viện thấy vài người cũng đeo mẫu giống vợ phải không?
Hắn bật cười, giọng pha chút tự hào:
– À, cái đó là phiên bản độc quyền của một công ty nước ngoài do chồng quản lý đấy. Có tiền cũng chẳng mua được đâu. Những người đeo giống vợ toàn là bạn bè đặc biệt của chồng thôi, nhưng mỗi chiếc đều có chức năng riêng. Của vợ thì được bảo mật theo cách… khác.
Hắn chỉ nhếch môi cười trừ, rồi lấy từ túi ra chiếc điện thoại phím vật lý mà hắn thường dùng, kiểu dáng kỳ lạ nhưng vật liệu chế tạo hết sức tinh xảo, lấp lánh ánh kim mờ dưới nắng. Hắn khẽ lắc lắc trong tay, giọng có chút khoe khoang:
– Vì cái này là phiên bản cao cấp hơn. Công nghệ cùng hệ thống với đồng hồ của vợ, chỉ khác là… trên thế giới chỉ có duy nhất một cái.
Hắn hạ giọng, đôi mắt ánh lên vẻ bí ẩn:
– Nhìn đơn giản vậy thôi chứ nó là thiết bị bảo mật tuyệt đối. Chỉ có thể mở khi đồng thời quét được cả vân tay và mống mắt của chồng. Thiếu một trong hai… nó chỉ là một cục gạch vô dụng.
Đồ ăn được một tốp lễ tân trực tiếp bê ra, theo sau là bếp trưởng người nước ngoài. Đứng trước bàn hai người, ông lịch sự cất tiếng chào bằng ngôn ngữ quốc tế. Một người khẽ phiên dịch lại. Hắn mỉm cười gật đầu đáp lễ. Việt Trinh khẽ hỏi:
– Vị đầu bếp này người nước nào vậy?
– Dạ, ông ấy là người Scotland thưa cô.
Việt Trinh nhẹ cười. Bất chợt cô cất tiếng nói quê hương ông. Viên đầu bếp chợt ngỡ ngàng, ông ta hồ hởi nói luôn một tràng, trực tiếp đến bên cô đưa tay ra muốn làm quen. Việt Trinh duyên dáng đứng lên bắt tay chào hỏi.
Cả hai nói chuyện trao đổi với nhau vài ba câu. Việt Trinh quay sang nhìn hắn, nét mặt tươi tắn:
– Vị đầu bếp đây tỏ ý muốn chồng nếm qua đồ ăn rồi đánh giá cảm nhận giúp ông ấy. Và cũng tỏ ý rất vinh dự được đảm nhận vai trò trực tiếp thiết kế món ăn cho chúng ta theo yêu cầu trong thời gian mình ở tại đây nếu chồng cho phép.
Hắn đang hai tay đan vào nhau chống trên bàn, gật đầu:
– Chồng đều hiểu những gì ông ấy nói. – Rồi hắn cũng cất lời từ tốn bằng chính ngôn ngữ vị đầu bếp đang nói. Ông ta một lần nữa ngạc nhiên và vui mừng, hối hả bắt tay hắn.
Cả ba đều trao đổi với nhau bằng ngôn ngữ của quê nhà vị đầu bếp. Tiếng ba người rôm rả cũng khiến thực khách xung quanh vội đưa ánh mắt cuốn hút nhìn theo.
Diễm My tay bê một chiếc khay mạ vàng phủ vải đỏ bên trên và vị Giám đốc đang đứng ý tứ bên ngoài không bước vào.
Trong lúc trò chuyện, Việt Trinh mới phát hiện ra vốn từ ngữ của hắn cực kỳ nhiều, sự uyên thâm cũng như hiểu rõ bản sắc quê hương của vị đầu bếp cùng các món ăn quốc tế nổi tiếng hắn cũng am tường chi tiết.
Hắn lịch sự mời vị đầu bếp ngồi cùng mình ăn sáng, nhưng ông ta từ chối vì đang trong giờ làm. Rất nhanh, hắn đã đồng ý để vị đầu bếp này được nấu những bữa ăn theo yêu cầu cho cả hai.
Khi ông ta rời đi, Diễm My và Giám đốc khách sạn bước tới, đưa đến trước mặt cả hai chiếc khay bọc nhung vàng óng ánh, rồi khẽ kéo tấm vải đỏ đang phủ bên trên. Bên trong là một chiếc túi giấy được gấp miệng kín đáo, chìa khóa xe và thẻ ngân hàng được đặt bên cạnh.
– Thưa anh, chúng tôi đã làm theo yêu cầu của anh. Anh có thể kiểm tra lại ạ.
Hắn gật đầu cảm ơn:
– Được rồi, cảm ơn hai vị.
Cả người nhanh chóng cáo từ, nhường không gian riêng cho hắn và Việt Trinh thưởng thức bữa ăn. Hắn cầm lấy những món đồ trên khay để sát mép bàn trước mặt cô.
Cô gắp một miếng salad, hứng tay giơ sát miệng hắn. Hắn khẽ hé môi nhận lấy. Liếc qua chiếc khay trên bàn, hắn chợt cất tiếng:
– Có lẽ chúng ta phải đi mua cho vợ một chiếc túi xách.
Việt Trinh khẽ nhăn mặt rồi cũng đáp:
– Vợ còn không có cái túi nào, quen dùng ba lô rồi. Chồng mua thì vợ biết dùng vào đâu?
– Chồng mua cho vợ để chuẩn bị cho chuyến công tác nước ngoài, vợ nhớ không?
Việt Trinh nhẹ vâng một tiếng. Cả hai tập trung vào bữa ăn sáng đang bày trước mặt.
Khi bữa ăn sáng đã xong, Việt Trinh đứng sát ban công, đưa mắt thích thú nhìn xuống cảnh quan từ trên cao. Mái tóc cô nô đùa trong gió. Hắn chống tay lên cằm, từ tốn ngắm nhìn cô. Một nhân viên lễ tân khẽ bước tới định hỏi thăm, nhưng chỉ với một cái lắc đầu nhẹ, hắn ra hiệu không cần — toàn bộ sự chú ý của hắn giờ đây chỉ dành cho người con gái đang rực sáng trước mặt. Cô giang tay, đón ánh nắng trên vai, những cơn gió như bàn tay đang nô đùa với cô.
Việt Trinh quay người lại, ánh mắt tinh nghịch. Cô chạy đến bên hắn, kéo ra sát lan can, đặt tay y lên bờ eo nhỏ nhắn của mình, rồi ngẩng mặt nhìn hắn bằng ánh mắt vừa ngây thơ vừa trêu chọc. Khoảnh khắc ấy, hắn không kìm được, cúi xuống khẽ hôn lên trán cô, cảm giác như hôn vào chính làn nắng ban mai. Giọng cô hòa tan trong nắng:
– Chồng còn nhớ không… hồi cấp ba, chồng có biết vì sao vợ lại chọn thành phố này để học… và sau đó cũng chỉ muốn học đại học ở đây thôi không?
Hắn thì thầm nhỏ vào tai cô:
– Vợ thử nói chồng xem lý do vì sao?
Gió từ trên lướt qua, thổi nhẹ những sợi tóc trước trán cô, khiến cô phải đưa tay khẽ vuốt, ánh nhìn vẫn hướng xa xăm về phía thành phố đang sáng dần trong nắng.
– Vì vợ biết, khi chồng đưa di hài ba mẹ vợ về đây, trong lòng chồng đã có ý định ở lại, gây dựng sự nghiệp nơi này. Lúc ấy, vợ bắt đầu thấy sợ… Sợ rằng trong quãng thời gian vợ không kề bên, sẽ có một người con gái khác đến, ở cạnh chồng, rồi chiếm mất trái tim của chồng.
Hắn khẽ sững người. Ánh nhìn đang thong thả bỗng chốc dừng lại, như thể những lời cô vừa nói đã khẽ chạm đến tầng sâu nhất trong tâm trí. Gió vẫn lướt qua, mang theo hương nắng và chút vị ấm áp của sáng sớm, nhưng giữa họ — không gian bỗng trở nên lặng lẽ.
Cô khẽ cười, nụ cười vừa dịu dàng vừa thoáng buồn, đôi mắt nhìn xa xăm nơi bầu trời vàng nhạt đang mở dần trên thành phố.
– Vợ khi ấy còn trẻ con lắm… chỉ biết sợ, chứ chẳng hiểu thế nào là tin tưởng. Chỉ nghĩ nếu vợ đi du học theo ý chồng mà không ở nơi này, sẽ chẳng bao giờ có cơ hội ở bên chồng được nữa… Vợ từ nhỏ đã phải nhắc bản thân không được làm chồng mất vui vì sợ một ngày chồng chán ghét vợ, rồi bỏ vợ một mình trên cõi đời này. Sau này càng lớn, nỗi sợ đó càng nhiều hơn.
Hắn lặng im xa xăm, bàn tay vẫn đặt nơi eo cô khẽ siết lại — một động tác nhỏ nhưng chứa đựng cả ngàn điều không nói nên lời. Tiếng Việt Trinh vẫn đều đều bên tai.
– Ngày đầu tiên khi vợ thành thiếu nữ, lúc đó vợ cũng đã biết ái ngại, xấu hổ với chồng vì là người khác giới. Nhưng vợ vẫn đánh bạo hỏi chồng cách sử dụng “vật cá nhân”. Vì không phải vợ không có ai để hỏi, chỉ vì khi ấy vợ đã coi chồng không chỉ là người anh trai đơn thuần, mà là người đàn ông khiến vợ sau này sẽ phải cưới làm chồng.
Hắn mỉm cười nghĩ lại thời điểm ngây ngô đó. Quả thật, khi cô hỏi hắn về vấn đề con gái tế nhị ấy, hắn quả thật đã rất khó xử. Mặc dù là bác sĩ nhưng chỉ có thể thản nhiên với những bệnh nhân khác, còn với cô, hắn đã rất khó mở lời.
Cô tiếp tục, giọng run run đầy cảm xúc:
– Lúc đó, vợ sợ chồng cười… nhưng khi chồng không hề giận mà còn dạy rất tỉ mỉ, vợ đã nghĩ… ừ, sau này nếu có được làm vợ chồng thật, chắc vợ sẽ thấy bình yên lắm.
Hắn bật cười thành tiếng. Việt Trinh khẽ huých nhẹ vào ngực hắn, giọng hờn dỗi nhưng đôi môi lại khẽ tươi:
– Càng ngày càng lớn, vợ ý thức được bản thân. Nhiều đêm mưa gió, sấm chớp, vợ rất sợ nhưng không dám sang bên phòng để được chồng ôm ngủ như hồi bé. Những lúc như thế chỉ biết co ro một góc, trùm chăn ngồi cho đến sáng. Trong khi chồng thì ngủ ngon lành, chẳng quan tâm đến ai.
– Vợ nhầm rồi, những lúc như thế, vợ không biết rằng chồng đều mở cửa phòng, ngồi lặng lẽ nhìn sang phòng vợ. Rất muốn chạy sang để ôm vợ, nhưng lại lo vợ ngại ngùng, hiểu sai ý chồng.
Việt Trinh quay lại, hai tay quàng qua cổ hắn. Giọng cô khiến hắn sửng sốt, kinh ngạc:
– Chồng có yêu vợ thật không? Hay chồng thương hại vợ?
Bốn mắt chạm nhau, hắn thoáng sững sờ — không ngờ cô lại có thể cất lên những lời ấy. Một thoáng im lặng trôi qua, rồi đôi tay hắn đang đặt nơi eo khẽ dịch chuyển, nâng nhẹ gương mặt cô lên. Nhìn thẳng vào đôi mắt mang đầy ưu tư và xa xăm của cô, giọng hắn chợt tha thiết:
– Nếu chồng không yêu vợ, thì cuộc sống của chồng đã chẳng chỉ xoay quanh một hình bóng duy nhất là vợ. Từ khi vợ lớn, ngày càng xinh đẹp, càng dịu dàng hơn, chồng lại càng sợ… sợ một ngày nào đó, vợ sẽ gặp được người khác — một người khiến vợ rung động thật sự, rồi rời xa chồng.
Hắn dừng lại, ngón tay nhẹ vuốt nơi gò má mềm mại, một nét cười ấm áp hiện lên trên môi hắn:
– Nhưng thật may, chồng hiểu rằng vợ không phải kiểu người thích ngao du hay đuổi theo những vẻ đẹp nam giới phù phiếm. Chính sự an nhiên, trầm tĩnh của vợ lại khiến chồng càng muốn giữ vợ bên mình, càng muốn dùng cả phần đời còn lại để bảo vệ vợ — như một điều quý giá nhất mà chồng có được.
Việt Trinh nhắm nhẹ hàng mi… lặng đi… Cô khẽ nhoẻn môi, giọng nhỏ đến mức gần như tan vào gió:
– Giả dụ vợ chưa từng yêu chồng… chồng sẽ như thế nào? Sẽ sống ra làm sao?
Hắn chợt thở dài, buông bỏ hai cánh tay, bước sang tiến lên phía trước. Gương mặt xa xăm nơi chân trời.
– Chồng cũng đã từng nghĩ đến hoàn cảnh đó. Và cũng đã tìm được cho mình câu trả lời từ rất lâu rồi…
Việt Trinh quay lại, nhìn bóng dáng hắn phía sau bờ vai.
– Chồng sẽ như thế nào?..
Hắn không quay lại, trả lời trong hư vô:
– Chồng vẫn sống một mình như vậy, sẽ chứng kiến, quan tâm và chăm sóc cho gia đình riêng của vợ cho đến hết cuộc đời này.
Việt Trinh chết lặng. Mỗi lời hắn nói như một nhát dao khứa vào trái tim, khiến đôi mắt cô long lanh ươn ướt. Gió từ ngoài trời thổi mạnh hơn, cuốn những lọn tóc cô vờn quanh gò má. Cô khẽ cắn môi, rồi bước đến sát sau lưng hắn, vòng tay ôm lấy hắn thật chặt.
– Vợ xin lỗi… vì đã hỏi một câu ngốc như thế.
Hắn tĩnh lặng một lúc lâu, rồi quay người lại, đôi tay đáp trả cái ôm ấy, siết cô vào lòng. Mùi hương quen thuộc từ mái tóc cô len vào hơi thở hắn — ấm, dịu và đầy thân thuộc.
Qua bờ vai Việt Trinh, hắn thoáng thấy Diễm My và Giám đốc Phạm Chương đang đứng tựa nhẹ vào bàn, mỗi người chiếm một góc riêng. Hắn khẽ nheo mắt, ánh nhìn lướt qua những món đồ vẫn còn nguyên vị trí trên mặt bàn — lúc này hắn mới nhận ra, họ đứng đó không phải để trò chuyện, mà là để trông chừng, bảo vệ đồ đạc giúp hắn.
Hắn nhẹ nhàng nói:
– Chúng ta đi ra ngoài thôi…
Việt Trinh và hắn nắm tay nhau bước vào thang máy riêng biệt, theo sau là hai lãnh đạo khách sạn. Khi thang máy dừng ở sảnh tầng một, hàng loạt nhân viên lập tức cúi mình chào khi nhìn thấy họ.
Ra đến cửa xoay lớn phía trước, hắn bất chợt quay đầu lại. Từ xa, một thanh niên mặc vest chỉnh tề đang ngồi trên ghế sofa lập tức bắt gặp ánh mắt hắn, liền hối hả chạy đến.
– Cậu cần gì không ạ? – người thanh niên vội vàng hỏi.
Bên cạnh hắn lúc này là Việt Trinh, Diễm My và Giám đốc Phạm Chương đang đứng chờ. Hắn nhìn người thanh niên một lượt, dứt khoát nói:
– A Lý… gọi tất cả anh em đến đây.
Chưa đầy hai phút sau, gần hai chục người trong trang phục vest đen sang trọng xuất hiện, bước đều tăm tắp và nhanh chóng xếp hàng ngay ngắn trước mặt hắn. Không khí trong sảnh lập tức trở nên trang trọng và áp lực.
Tất cả đều cúi đầu rồi nhanh chóng đứng nghiêm túc chờ đợi.
Hắn đảo mắt nhìn một lượt rồi chậm rãi nói:
– Tôi và cô ấy sẽ ở lại đây vài ngày để nghỉ ngơi. Các anh em đã tới rồi thì cũng cứ thoải mái ở lại khách sạn, vui vẻ mấy hôm. Có tôi đi cùng cô ấy rồi, mọi người không cần vất vả theo sát nữa.
Những tiếng “dạ” đồng loạt vang lên, khiến nhiều người xung quanh cũng giật mình quay sang nhìn.
Hắn nhìn cô nhẹ nhàng:
– Vợ đưa cho A Lý túi giấy kia để cậu ấy tiếp đón anh em cho vui vẻ.
Việt Trinh hiểu ý, lập tức đến bên A Lý, đưa cho anh ta túi giấy bên khách sạn vừa gửi. Cô cũng hiểu đây là túi tiền mặt đã rút ra. A Lý cung kính gập người đón nhận.
– A Lý… kích hoạt thẻ công tác cho anh em mua quà về cho gia đình. Thấu chi mỗi người 100 triệu, tùy hứng mua sắm.
Tất cả những người mặc vest đen đang đứng đều hân hoan, cúi người cảm kích trước hành động của hắn, đồng thanh hô to:
– Xin cảm ơn cậu và cô chủ!
Hắn nhìn mọi người rồi gật đầu, cầm tay Việt Trinh bước lên chiếc xe của mình đang đỗ trước cửa. Tiếng động cơ xe gầm lên rồi lao đi khuất dạng, để lại trong sảnh những ánh mắt ngưỡng mộ của những người hiếu kỳ xung quanh.
Khi những người áo đen không còn hình bóng, Diễm My quay sang Giám đốc Phạm Chương, ngập ngừng nói nhỏ:
– Người thanh niên đó là ai vậy? Khí thế bá đạo quá! Nhìn cách anh ta tiêu tiền cho người như vừa xong kia kìa… Ôi… tiếc là đã có vợ rồi.
Phạm Chương khẽ nhếch môi, ánh mắt vẫn còn dõi theo hướng chiếc xe vừa khuất sau dãy cây phía cổng khách sạn. Ông chắp tay ra sau lưng, bước vào bên trong, giọng đầy ẩn ý:
– Thanh niên đó à… không đơn giản đâu, cô My ạ. Cậu ấy là người mà đến cả Viện trưởng Lân Viễn, bệnh viện Hoa Sen, đích thân phải gọi điện báo cho Tổng giám đốc để vội đặt phòng cho hai người họ đêm qua đó. Khách sạn đã phải vì cậu ta sẵn sàng đền bù gấp hai lần với khách đã đặt phòng Presidential Suite trước đấy!
Diễm My nổi da gà, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò:
– Vậy cậu ấy là doanh nhân à? Hay… lãnh đạo cấp cao nào đó của Trung ương?
Phạm Chương liếc nhìn cô, cười nhạt:
– Thông tin khách VVIP cô cũng muốn tìm hiểu sao?
Diễm My khẽ nuốt nước bọt, lòng dấy lên cảm giác gai người:
– Khách VVIP ư? Không… tôi không dám đâu… coi như tôi chưa từng nói gì cả!