Mật Mã Zero

Chương 49



Sau vụ việc tại trạm thu phí ETC với lực lượng cảnh sát giao thông, chiếc xe của hắn vẫn lặng lẽ lao đi, xé gió giữa quãng đường dài bất tận. Mặt trời đã khuất hẳn sau rặng núi, nhường chỗ cho màn đêm dần buông xuống. Từng dãy đèn cao áp ven đại lộ lần lượt bật sáng, kéo thành những vệt sáng dài xen kẽ, phản chiếu lên thân xe đang lao vun vút giữa không gian tĩnh lặng của buổi tối.

Việt Trinh ngồi nghiêng người trên ghế phụ, dáng vẻ vừa tinh nghịch vừa dịu dàng. Trong tay cô là gói snack, thỉnh thoảng lại khẽ nghiêng người sang, bón cho hắn một miếng, ánh mắt lấp lánh vui đùa. Hắn vẫn giữ dáng điềm tĩnh, chỉ hơi hé môi, bình thản đón lấy như một thói quen đã có từ lâu.

Bản nhạc hòa tấu dịu dàng vang vọng khoang xe, tiếng violin và piano đan xen như làn gió mơn man qua tâm hồn. Trong không gian ấy, mọi thứ dường như chậm lại — chỉ còn lại ánh đèn, tiếng động cơ nhịp nhàng đều đặn, và hai con người đang lặng lẽ tận hưởng những khoảnh khắc yên bình hiếm hoi giữa dòng xe cộ hối hả.

Bất chợt Việt Trinh khẽ đảo mắt nhìn xung quanh. Cô ngập ngừng hỏi hắn.

- Chồng ơi, những người đi theo mình giờ tính sao? Tự dưng vợ thấy ngại ngại sao ý. Khoảng riêng tư của cả hai chúng ta có lẽ không còn nữa rồi.

Hắn nhìn nhanh sang cô gái bé bỏng bên cạnh một cách trìu mến. Rồi nhẹ nhàng đáp:

- Vợ đừng lo gì cả. Nếu không có chuyện gì đặc biệt nguy hiểm, vợ sẽ chẳng bao giờ nhận ra họ đang ở gần bên cạnh mình đâu. Vợ cứ thoải mái như bình thường nhé.

Việt Trinh khẽ chu môi, ánh mắt có phần bâng khuâng:

– Nhưng vợ vẫn thấy… lạ lắm. Cảm giác như có ai đó luôn ở phía sau dõi theo mình, dù họ chẳng làm gì. Chồng không thấy như vậy sao?

Hắn lưỡng lự đôi chút, nhìn xuống cổ tay cô - nơi đang đeo chiếc đồng hồ đỏ rực.

– Có lẽ là vì vợ nghĩ mình không quen thôi… Thực ra, ngay từ ngày đầu tiên vợ về đây học cấp ba, họ đã luôn âm thầm ở bên rồi. Giống như lần công an bất ngờ đến trường đại học của vợ ấy — mọi việc khi đó đều nằm trong tầm kiểm soát của họ, nên việc sư phụ vợ xuất hiện ở trường cũng chẳng hề là chuyện đột ngột đâu.

Việt Trinh chợt chớp mắt, bàn tay đang cầm gói snack dừng lại giữa không trung. Gương mặt cô trở nên sững sờ:

– Hả?… nghĩa là, ngay cả những lúc vợ tưởng mình đang một mình… họ thực ra cũng vẫn ở rất gần, đúng không?

Hắn cười nhẹ, khẽ gật đầu. Ánh sáng đèn đường lướt qua gương mặt hắn, in những vệt sáng nhạt trên làn da mịn màng..

– Ừ, họ vẫn luôn ở đó, – hắn nói, giọng bình thản mà ấm áp – nhưng không can thiệp gì đâu. Họ chỉ đảm nhiệm việc bảo vệ, giữ cho vợ luôn được an toàn. Khi vợ ở trong trường, họ chỉ đứng ngoài cổng quan sát từ xa, đến lúc thấy vợ ra khỏi trường thì mới thôi. Chứ không đến mức phải cải trang vào học cùng vợ đâu, vợ yên tâm.

Việt Trinh khẽ đưa gói snack lên che nửa khuôn mặt, đôi má ửng hồng trong ánh đèn vàng nhạt lướt qua cửa kính. Cô nghiêng đầu, khẽ lắc nhẹ như thể vừa hờn dỗi vừa ngượng ngùng, đôi mắt long lanh ánh lên nét bối rối xen lẫn cảm động. Thật khó tin — bấy lâu nay, cô vẫn luôn có những người âm thầm dõi theo, lặng lẽ bảo vệ mình mà chẳng hề hay biết.

Cô quay phắt sang, ánh mắt tròn xoe nhìn hắn không chớp. Giọng nói bỗng trở nên nghiêm nghị mà vẫn pha chút hóm hỉnh, khiến câu hỏi nghe vừa đáng yêu vừa như một lời “tra khảo” ngộ nghĩnh:

– Chồng phải nói rõ cho vợ biết chuyện này mới được! Chồng chỉ là bác sĩ thôi mà, sao lại cần người bảo vệ? Còn vợ nữa… có gì đặc biệt đâu mà phải để người ta âm thầm theo dõi, che chở suốt bao lâu nay như thế chứ?

Hắn cười ha hả trước giọng điệu của cô. Nhớ ngày nào cô gái này bên hắn luôn im lìm trầm ngâm trước mọi thứ xung quanh, Ấy vậy mà giờ đây, cô lại hồn nhiên, tinh nghịch, đôi lúc còn biết bày tỏ thái độ với hắn bằng những thắc mắc đáng yêu.

- Chồng không cần ai bảo vệ, vì mọi kỹ năng đó đều do chồng đào tạo họ..tất cả chỉ để dành cho cô vợ bé nhỏ của chồng mà thôi!

Nghe hắn nói, Việt Trinh khẽ giật mình, đôi mắt mở to đầy ngỡ ngàng. Cô chớp chớp mi liên hồi, như thể đang cố xác nhận lại xem mình có nghe nhầm không.

– Chồng… chồng vừa nói gì cơ? – cô lắp bắp, giọng nửa kinh ngạc nửa hoang mang. – Chồng chỉ là bác sĩ thôi mà? Sao vợ thấy chồng cứ… bí ẩn thế nào ấy, càng ngày càng có nhiều chuyện khiến vợ không hiểu nổi. Chưa tính đến chuyện chồng từng bảo là dạy võ cho sư phụ từ nhỏ nữa…

Cô khẽ nghiêng đầu, đôi mắt sáng lên như muốn nhìn thấu tâm tư hắn, giọng pha chút trách yêu xen lẫn tò mò:

– Vậy sao chồng không dạy cho vợ ngay từ đầu đi? Lại để sư phụ phải dạy?

Ánh mắt hắn vẫn tập trung lái xe, hơi thở hắn không còn nhẹ nhàng mà trở nên ngập ngừng. Việt Trinh vẫn đang chăm chú nhìn hắn chờ câu trả lời.. Đôi môi hắn khẽ động đậy… khiến cô hãi hùng với nội dung lạnh lẽo mà hắn vừa thốt ra.

- Những thứ sư phụ dạy cho vợ chỉ là phản xạ phòng vệ cơ bản. Còn những cái chồng dạy cho cô ấy là kỹ năng hết sức đặc biệt.. giết người chỉ trong một, hai đòn đánh.

Hắn đưa ánh mắt lạnh lẽo quay sang nhìn cô, gương mặt vốn hiền từ thân thiện lúc này như toát lên sự khủng bố chết chóc. Khiến Việt Trinh không còn dáng vẻ tinh nghịch như lúc nãy.

- Vợ có muốn học không? chồng sẽ dạy cho vợ!!

Không khí trong khoang xe bỗng trở nên ngột ngạt nặng nề, u ám. Tiếng nhạc hoà tấu vẫn vang lên, nhưng dường như mọi giai điệu đều bị bóp nghẹt bởi những lời hắn vừa nói. Việt Trinh cảm giác bàn tay đang toát mồ hôi, vô thức siết chặt gói snack đến méo mó. Một thoáng lạnh chạy dọc sống lưng cô

Một khoảng lặng dài. Tiếng động cơ gầm nhẹ dưới chân họ, hòa với tiếng gió rít qua cửa kính. Việt Trinh nuốt khan, ánh mắt cô không dám nhìn hắn vội quay ra bên ngoài. Tiếng cô nhỏ nhẹ có phần lưỡng lự.

– Nhưng... chồng đang là bác sĩ mà. Người cứu người… sao lại biết những thứ kinh khủng đó?

Hắn không trả lời ngay. Ánh sáng từ đèn pha của xe cùng chiều vượt qua vụt lóe lên gương chiếu hậu, phản chiếu vào đôi mắt hắn, khiến chúng như sáng lên một tia lạnh đến rợn người.

- Chồng có thể cứu một người, nhưng có thể hạ sát ngay họ nếu kẻ đó động đến giới hạn của chồng mà không chút lưỡng lự.

Việt Trinh cảm nhận được từng nhịp tim mình đập dồn dập, lồng ngực như bị bóp nghẹt bởi nỗi sợ hãi lẫn tò mò. Người đàn ông bên cạnh — người mà cô vẫn gọi bằng hai tiếng thân thương “chồng” — bỗng trở nên xa lạ đến đáng sợ. Ánh mắt hắn giờ đây không còn là ánh mắt dịu dàng thường ngày, mà là thứ ánh nhìn sâu thẳm, lạnh như thép, ẩn chứa điều gì đó mà cô không thể chạm tới. Việt Trinh khẽ rùng mình, tay vô thức ôm chặt lấy gói snack như thể đó là vật duy nhất khiến cô còn cảm thấy an toàn.

– Chồng… – cô cất giọng run rẩy

– vậy rốt cuộc…giới hạn của chồng là gì?

– Là sự an toàn của vợ. – Hắn trả lời, giọng thản nhiên khi nhãn quang vẫn đang chăm chú về phía trước.

– Chồng có thể chết vì vợ mà không cần đắn đo nếu như vợ gặp nguy hiểm…huống chi tự tay lấy mạng những kẻ làm tổn thương vợ là điều quá đơn giản.

Câu nói ấy khiến Việt Trinh tự dưng nghẹn ngào. Nước mắt bỗng nhiên tuôn rơi. Cô quay sang nhìn hắn không còn chút sợ sệt. Ánh sáng từ bảng đồng hồ hắt lên gương mặt hắn, lạnh lùng đến mức gần như vô cảm. Giọng cô nghẹn ngào, nhưng không phải vì sợ hãi nữa mà vì cảm giác vừa được làm dịu, vừa bị choáng ngợp bởi một sự thật quá lớn để lọt vào trái tim của một cô gái bình thường. Ngày đó cũng câu nói này của sư phụ đã từng văng vẳng bên tai cô, nhưng lúc đó cô chưa dám tin - giờ đây khi chính bản thân mình được chứng kiến nghe thấy.

Cô đưa tay run rẩy chạm lên gò má hắn, như muốn kiểm chứng rằng người đàn ông ấm áp bên cô suốt bao năm vẫn còn đó, không phải một bóng ma lạnh lùng xa lạ kia:

– Nếu... nếu chồng đã chọn như vậy, thì vợ chỉ mong rằng chồng giữ mình nguyên vẹn — giữ lấy những phần tốt đẹp của chồng. Đừng để những việc đó làm chồng thay đổi thành người mà vợ không thể nhận ra.

Hắn cúi xuống, đặt nhẹ nụ hôn lên lòng bàn tay cô đang trên gò má của y.

– Chồng hiểu. Và chồng sẽ cố gắng. Chồng chỉ mong vợ luôn bên chồng như bây giờ — an toàn và luôn thuộc về chồng.

Tiếng Việt Trinh nghẹn ngào..

- Chồng có thể dừng xe lại cho vợ xin vài phút được không?

Hắn gật đầu và bật xi nhan, rẽ dần sang phải. Rất nhanh đèn cảnh báo tam giác được bật vội lên. Hắn vẫn chưa hiểu ý Việt Trinh là gì thì cô đã tháo dây an toàn, nhoài người sang ghì chặt gương mặt hắn trao một nụ hôn trong hơi thở hổn hển.

- Chồng ơi, nhanh tìm chỗ nào nghỉ ngơi đi..vợ giờ cảm xúc nhiều lắm, chỉ muốn cắn xé chồng một cách ghê gớm.

Hắn chết lặng trước những hành động cháy bỏng của cô trên khắp khuôn mặt mình. Việt Trinh vẫn áp sát, luồng đôi môi nóng bỏng còn in dấu răng lên má hắn, đôi tay ôm chặt cổ như sợ hụt mất. Hắn đặt một tay lên trán cô, vuốt tóc cô như một thói quen trìu mến, rồi nói nhỏ, giọng cũng lạc đi trong hưng phấn trào dâng.

– Ừhm, chồng biết rồi…chồng cũng không khá hơn vợ là bao đâu.

Chiếc xe lại lao vút trong màn đêm. Không biết bao lâu thì dừng lại một khách sạn xa hoa bậc nhất trong trung tâm thành phố Thịnh Hải.

Trong căn phòng dành cho khách vip… trên chiếc giường sang trọng quý phái. Hai thân thể run rẩy trao nhau những nụ hôn khát khao. Việt Trinh không ngừng đón nhận những khoái cảm lần đầu tiên có trong đời người con gái. Cô gấp gáp vò chặt mái tóc hắn trên vòng eo thon gọn của mình. Cô đã lịm đi vài lần khi bản thân bị kích thích đến mức cực hạn rồi vỡ oà trong niềm hân hoan - vậy mà hắn không chịu buông tha, nghịch ngợm cô nãy giờ không dứt.

Việt Trinh mím chặt môi….cuống cuồng kéo vội hắn đang trêu đùa cô bên dưới , ánh mắt cô nhìn xoáy vào gương mặt đang nhễ nhại ướt át của hắn.

- Chồng ơi…. đừng dày vò vợ nữa..

Cô ghiến nhẹ đôi hàm răng trắng bóng của mình, nhoài người thoát khỏi sức nặng của hắn. Rất nhanh cô đã làm chủ tư thế đổi lại vị trí ngồi chồm lên người hắn. Những ngón tay cô vuốt nhẹ từ cổ chậm rãi xuống dần bộ ngực của tên nam nhân hư hỏng này với vẻ mặt đắc thắng. Lúc này cô mới bất giác nhận ra cơ thể hắn không núng nính như bản thân đã tưởng. Thay vào đó vẫn săn chắc tuy không lộ rõ cơ bắp nhưng vẫn khiến cô cảm nhận được độ rắn rỏi cơ thể của y. Bàn tay cô trêu đùa từ tốn di chuyển đến dần vùng bụng. Khẽ ấn và vẽ một vòng tròn trên đó bằng các ngón tay búp măng thon gọn của mình, cảm nhận rõ những múi cơ ẩn khuất dưới lớp da thịt.

Ngạc nhiên cô đưa mắt bao quát toàn bộ thượng thể của hắn trong dải ánh sáng mờ ảo phía đầu chiếc giường . Trông vẻ bề ngoài khi vận y phục thì ai cũng có thể nhầm hắn phát tướng mà không thể nghĩ hình thể của anh ta rất đậm người, vững chãi đến mức này. Với chiều cao nổi trội của hắn thì đây là một hình mẫu lý tưởng trong mắt cô.

Một thoáng im lặng trôi qua, cô chợt mỉm cười — nụ cười pha lẫn chút ngạc nhiên và cả sự bối rối mà chính cô cũng không nhìn ra. Trong khi đó hắn vẫn đang đưa ánh mắt khiêu khích với nét mặt nhơn nhơn xoáy vào cô. Hai cánh tay hắn đã đan lại vắt ra sau gáy khẽ liếm đôi môi hình trái tim đầy thách thức.

- Vợ tính làm gì chồng nào?

Việt Trinh đỏ mặt ngại ngùng, nghĩ đến đôi môi mềm mại đó vừa khiến cô khốn khổ, bứt rứt khi nãy.. Cô nhoài người ghé sát đôi tai hắn.. Bàn tay Việt Trinh đang để trên bụng y bỗng dưng tiến xuống sâu hơn nữa. Giọng cô rụt rè thủ thỉ,

- Chồng có muốn vợ thuộc về chồng không?

Hắn giương to đôi mắt giật mình khi cảm nhận rõ người con gái trước mặt động đậy. Nét mặt cô căng thẳng, đôi hàm răng cắn chặt. Cơ thể cô nhúc nhích từng chút một khiến hắn thấy bức bối dần xâm chiếm bên dưới. Hắn kêu lên:

- Đừng!.. vợ sẽ đau lắm đó!

Việt Trinh lặng thinh không đắp, đôi mắt cô nhắm chặt không dám nhìn hắn..đôi chân mày nhíu lại khổ sở, hắn cảm nhận rõ ràng hơn sự ngột ngạt trong từng cử chỉ của cô. Biểu cảm của cô lúc này nhăn nhó đến đáng thương. Cô vẫn cố cử động dù bật lên những tiếng xuýt xoa không mấy thoải mái đầy gượng gạo và khó chịu.

Hắn chợt giữ chặt hai cánh tay cô. Ánh mắt hắn nhìn cô da diết van lơn trông đáng thương.

- Chồng xin vợ.. hãy để khoảnh khắc này dành cho một dịp ý nghĩa khác hơn được không?

Nghe giọng hắn bàng hoàng, Việt Trinh từ từ mở mắt. Ánh nhìn của cô mờ đi, pha lẫn bối rối và day dứt. Môi cô run nhẹ, dường như muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn lại nơi cổ họng. Một thoáng im lặng bao trùm, cô nở nụ cười gắng gượng..

- Đây là phút giây ý nghĩa nhất đời vợ… và sẽ không bao giờ hối hận!

Bàn tay hắn từ từ buông lơi. Việt Trinh chậm rãi cúi đầu. Cô lưỡng lự một khắc rồi cơ thể trở nên căng cứng quyết đoán. Một tiếng nức nở tràn qua kẽ răng vang vọng trong căn phòng.. giới hạn tột cùng cô đã vượt qua. Hắn chết lặng nhìn cô. Những giọt nước mắt lăn dài thổn thức trên khoé mi Việt Trinh.

*************************************************************************
Việt Trinh từ từ mở mắt sau một đêm “giao bôi” đầy cảm xúc lẫn lộn trên một chiếc giường rộng rãi êm ái, trắng muốt. Cô chầm chậm ngước lên phát hiện một dung nhan đang ngồi dựa lưng trên thành giường. Ánh mắt nhìn cô đắm đuối tự lúc nào không ai hay. Cô thất thần ngồi bật dậy, hai tay ôm chặt diện mạo trước mắt mình, cuống quýt hỏi.

- Chồng.. sao lại quay về hình dạng như ở lúc bệnh viện vậy? Đã xảy ra chuyện gì?

Nét mặt hắn vẫn tự nhiên tươi tỉnh không lộ vẻ khác lạ, chỉ đưa hai bàn tay ấm áp chạm vào tay cô đang trên hai bầu má của mình.

- Vợ quên đêm qua có ai khiến chồng mệt nhoài, mất hết sức lực đó sao? Có lẽ đó là lý do khiến chồng lấy lại vóc dáng như vậy đó. Vợ không thấy hứng thú sao?

Việt Trinh khẽ bặm môi, bỏ qua giọng nói trêu đùa của hắn. Ánh mắt cô lộ rõ vẻ lo lắng, bàn tay khẽ nâng cánh tay hắn lên, rồi nghiêng người xem kỹ sau lưng như thể sợ hắn bị tổn thương. Hành động ấy vừa vụng về vừa dịu dàng, mang theo sự quan tâm chân thành khiến hắn chỉ biết nhìn cô mỉm cười, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Hắn nhìn theo từng cử chỉ loay hoay của cô, ánh mắt dịu dàng chợt ôm cô vào lòng.

- Vợ..chồng không sao.. sáng ra khi chồng thức dậy đã thấy mình như vậy rồi! Cũng đang tự hỏi không biết lý do gì như thế..

Việt Trinh trong vòng tay hắn chợt liếc lên, đôi mắt vẫn ánh lên đầy quan tâm lo âu.

- Chồng có đau nhiều lắm không?

Hắn cười hạnh phúc, bẹo nhẹ gò má cô âu yếm.

- Chồng không đau thật mà. Đêm qua chồng đã ngủ rất ngon. Mở mắt ra đã thấy mình như này rồi!

Nhẹ nâng cằm cô lên, bốn mắt họ chạm nhau trong ánh sáng dịu dàng buổi sớm.

– Chồng nghĩ... có lẽ cơ thể này đang phản ứng lại với điều gì đó, một dạng “tự điều chỉnh” mà chính chồng cũng chưa hiểu rõ. Nhưng nếu có nguyên nhân, chắc chắn nó liên quan đến vợ.

Việt Trinh khẽ giật mình.

– Liên quan đến… vợ ư? – cô lắp bắp, giọng khẽ run run.

- Chồng nói cụ thể hơn được không?

Hắn trầm ngâm giải thích.

– Mọi lần chồng hồi phục nhanh đều là phải ngâm mình trong nước lạnh. Chồng là bác sĩ, nhưng cũng là kẻ đã đi qua nhiều thứ khó lý giải hơn cả y học. Có những điều này giờ chỉ có một lý do duy nhất - đêm qua giữa hai chúng ta cũng là lần đầu tiên trong đời của chồng.

Cô cúi đầu, cảm giác mặt mình nóng ran, trái tim đập loạn trong lồng ngực. Giọng nói của hắn, dù nhẹ nhàng, vẫn khiến tâm trí cô như bị quấn chặt bởi một sợi dây vô hình.

- Chồng nói thật chứ?.. vợ thấy nó điêu điêu sao ý. Một người lý tưởng như chồng mà lại chưa từng trải qua chuyện đó lần nào sao?

Hắn bật cười, tiếng cười thích thú vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. Ánh mắt hắn hướng xuống người con gái nhỏ đang nóng ấm trong vòng tay với khuôn mặt vẫn đỏ bừng vì xấu hổ và nghi ngờ.

- Chồng nói thật đấy, chẳng bao giờ chồng nói dối vợ điều gì cả. Chồng còn chưa từng thích một cô gái nào nữa cơ. Huống chi nói đến “điều ấy”.

Câu nói của hắn khiến tim Việt Trinh như ngừng đập trong một nhịp. Cô ngẩng lên, đôi môi hé mở, nhưng chẳng biết nên nói gì. Trong ánh nhìn của hắn, cô thấy không có chút giả dối nào — chỉ có sự chân thành, dịu dàng, và một chút gì đó như đang thú nhận điều thiêng liêng nhất của một người đàn ông.

Hắn vẫn tiếp lời trong khi nhìn thẳng vào đôi mắt cô.

– Chồng ở bên vợ cũng tầm tuổi này của vợ. Vợ thử nghĩ xem — có bao giờ thấy chồng hẹn hò với cô gái nào, hay có cử chỉ thân mật với ai chưa?

Việt Trinh lặng im.

Cô cúi đầu nhìn xuống bàn tay hắn đang nắm lấy tay mình. Cô thấy vừa nghẹn lại, vừa ấm áp đến khó tả.

- Chồng..có thể thẳng thắn nói cho vợ biết một điều được không?

Hắn vén mái tóc cô rồi vắt sang bên tai. Khuôn mặt xinh xắn thiên thần của cô dù chỉ là góc nghiêng thôi cũng hoàn mỹ đến từng đường nét.

– Ừ… vợ hỏi đi, chồng hứa sẽ nói thật hết lòng mình.

Một khoảng lặng trôi qua trước cô cất tiếng vừa bối rối vừa tha thiết.

– Vì sao… một người như chồng — giỏi giang, chững chạc, lại chưa từng yêu ai? Chồng thật sự… không thấy cô đơn sao?

Hắn nhìn thẳng vào cô, đôi mắt sâu thẳm, giọng khẽ như gió thoảng:

- Từ lúc có vợ ở bên, chồng chưa từng có phút giây nào thấy cô đơn cả. Chồng cũng đã từng nghĩ đến thời khắc khi vợ lớn lên tìm được tình yêu của cuộc đời mình, nhưng chồng cũng không thấy buồn hay lo âu. Chồng đã từng không biết thứ tình cảm đó là gì đối với vợ.
Việt Trinh mím môi, tim cô đập nhanh đến mức như muốn thoát khỏi lồng ngực. Cô ngẩng lên, đôi mắt long lanh nhìn hắn, giọng nhỏ đi rõ ràng:

– Chẳng nhẽ… chồng không cảm nhận được tình cảm của vợ dành cho chồng hết sức đặc biệt từ khi còn nhỏ ư? Chồng không nghĩ vợ đã yêu chồng từ rất lâu rồi sao?

Một thoáng im lặng phủ xuống giữa hai người, chỉ còn tiếng thở nhẹ và nhịp tim rộn ràng xen lẫn.

– Chồng biết chứ… – hắn khẽ nói, giọng trầm xuống. – Chồng đã cảm nhận được điều đó từ trước, chỉ là... chồng không dám thừa nhận. Vì sợ… khi vợ lớn lên, tiếp xúc nhiều trong cuộc sống thì bản thân vợ sẽ tìm được tình yêu đích thực của trái tim mình.

Bờ vai Việt Trinh run lên. Cô không ngờ hắn đã hiểu tất cả, lại còn hiểu sâu sắc đến thế. Nước mắt trào nơi khóe mi, giọng cô nghẹn lại:

- Vậy chồng thật tâm đón nhận tình cảm vợ từ khi nào? có phải là lần trong bồn tắm khi thấy chồng quá lạnh khiến vợ phải ôm chồng đúng không?

Hắn ngập ngừng, ánh nhìn xa xăm, như thể đang quay lại lục tìm khoảnh khắc ấy trong ký ức.

– Không phải… không phải là lần trong bồn tắm đâu, vợ à. Có lẽ… là cái đêm chồng trở về, thấy vợ đang ngủ, đắp chiếc áo của chồng trên người. Khi ấy… trong lòng chồng có một cảm giác rất lạ — vừa ấm áp, vừa rụt rè khi đặt bản thân xuống nằm cạnh vợ.

Hắn đưa ngón tay chạm nhẹ vào đôi môi của cô.

- Sau khi vợ ra ngoài rồi có ý quay về phòng của mình, chồng đã giả vờ bị lạnh… chỉ để giữ vợ ở lại. Khi vợ quay lại, vợ ôm chồng mà không một chút do dự. Từ khoảnh khắc cái ôm ấy,… chồng đã hiểu mình không còn đủ lý trí để xem vợ là một người em gái nữa rồi.

Việt Trinh nhoài người ngồi thẳng dậy, đôi mắt cô ánh lên những giọt nước long lanh còn đọng lại nơi khóe mi. Cô nhìn hắn rồi đặt một nụ hôn sâu lắng.

– Thì ra… chồng đã biết từ lúc đó rồi sao? Vậy mà vợ cứ tưởng… chỉ có mình đơn phương, ngốc nghếch với những cảm xúc chẳng dám nói ra.

Hắn choàng tay ôm chặt cô qua vai.

– Chồng biết chứ… nhưng chồng phải tự nhắc bản thân... Bởi khi ấy, chồng nghĩ rằng… tình cảm của vợ chỉ là thứ cảm xúc thoáng qua — giống như một đứa trẻ mến mộ người đã chăm sóc mình. Chồng sợ… nếu mình công khai đáp lại, sẽ làm vợ tổn thương khi nhận ra đó không phải là “tình yêu đích thực”.

Việt Trinh cười tươi trong hạnh phúc, cánh tay cô ôm chặt lấy thân thể hắn. Hai làn da ấm áp hoà quyện vào nhau nồng nàn . Một hồi lâu sau, cô chợt nói, giọng nhỏ nhẹ thì thầm vào tai hắn:

– Thế giờ… chồng còn nghĩ như vậy nữa không? Rằng tình cảm của vợ chỉ là thoáng qua thôi à?

Hắn cắn hờ vào bờ vai cô

– Không… Giờ chồng biết rõ rồi. Tình cảm của vợ không hề rung động nhất thời. Nó là thứ thiêng liêng khiến chồng phải biết trân trọng nó.

Cả hai lại chìm vào những nụ hôn bất tận.. đến một lúc tự nhiên Việt Trinh đẩy nhẹ hắn ra.. thảng thốt kêu lên.

- Thôi chết rùi vợ quên mất rồi chồng ơi..

Cô hối hả lật tấm chăn trắng tinh ra tìm kiếm gì đó. Hắn cũng chưa hiểu cớ sự ra làm sao, rồi nhanh chóng nhận ra vấn đề.. một vệt đỏ loang lổ trên tấm ga giường của khách sạn. Việt Trinh hấp tấp chạy vào trong nhà vệ sinh. Khiến hắn cũng phải gọi với theo.

- Vợ làm sao thế?

Tiếng xả nước réo rắt vang lên bên trong. Rất nhanh cô đã chạy ra với một chiếc khăn nhỏ đã ướt đẫm.
Cô trèo lại lên giường phụng phịu kéo hắn ra khỏi chăn..

- Chồng xuống đi.. để vợ xử lý cái này đã..

Hắn lập cập bước ra khỏi chỗ đang ấm áp.. rồi lặng lẽ khoác chiếc áo choàng tắm lên trên người. Nhìn cô đang loanh hoanh dùng chiếc khăn ướt chà mạnh trên tấm ga dính dấu tích đêm qua. Hắn phì cười trước hành động của cô.

- Vợ làm gì cũng phải mặc quần áo vào đã cho kẻo lạnh. Còn vết đó thì tí báo lễ tân dọn dẹp thay là được.

Việt Trinh đỏ mặt gắt nhẹ..

- Không được… ai lại để họ thấy chuyện này chứ. Nó có hay ho gì đâu khi làm việc đó ở khách sạn.

Hắn thở dài lắc đầu, với vội chiếc áo choàng tắm thứ hai đang treo trên móc vội vàng giang rộng đến bên cô. Nhẹ nhàng nâng cánh tay cô luồn vào từng tay áo. Ân cần như với một cô bé thủa nào trong khi giờ đây trước mắt - cô đã là người phụ nữ thuộc về hắn. Sau khi mặc xong cho cô, hắn chu đáo chỉnh lại cho chiếc đai áo quấn vòng eo cô không quá chặt.

Khẽ cầm lấy chiếc khăn ướt, hắn tự tay giúp cô lau chùi trên mảng ga đã ướt đẫm nước. Màu hồng đã phai nhạt nhiều trên nền vải trắng tinh khôi.

- Để chồng làm cho…vợ đánh răng rửa mặt đi. Rồi chúng ta xuống ăn sáng, sau đó phải đi mua sắm ít quần áo.

Cô chợt cầm tay hắn nũng nịu một cách đáng yêu..

- Bế vợ vào đi.. vợ muốn tắm một chút đã rồi đi đâu thì đi..

Hắn nhoẻn cười, gật đầu..nhẹ nhàng bế cô đi vào phòng tắm. Cô hai tay choàng qua cổ hắn than lớn..

- Sao cái phòng tắm đó nhỏ thế nhỉ..

Hắn lườm cô âu yếm..

- Đấy là vợ nói đó nhé..

Tực khắc hắn đổi hướng bước ra bên vách rèm phía xa, dùng đôi chân gạt mạnh tấm kính sau đó sang bên trong khi đôi tay vẫn đang mải bồng ngửa cô trong lòng. Việt Trinh thảng thốt reo lên khi quang cảnh đập vào mắt..

Cả một bể bơi “vô cực” bao la hiện ra trước mắt trên nền trời trong xanh. Nơi đây duy nhất chỉ có mình hắn và cô. Suốt tối qua cô đã không để ý căn phòng mình đang ở nó nằm tận tầng trên cùng của tòa nhà khách sạn.

Hắn vẫn bế cô trên tay, nhìn cô đang thích thú trước không gian phía trước.

- Vợ có muốn tắm ở đây không?

Cô cựa mình rời khỏi đôi tay hắn, đặt bàn chân xuống nền đá hoa bên bể bơi, cô lon ton cúi người thò tay xuống bể, vốc một chút nước hớn hở.

- Úi..nước ở đây ấm nóng nè chồng!

Hắn bật giòn tan, trước dáng vẻ hồn nhiên của cô trong khung cảnh lãng mạn buổi sáng.

- Nào..quyết định nhanh lên rồi còn đi ăn.. không tắm ở đây thì tí đi mua đồ bơi chúng ta ra biển tắm cũng được!

Việt Trinh quay sang, đôi mắt ánh lên niềm thích thú. Mái tóc của cô hơi rối, vài sợi ướt còn vương trên cổ, làn da trắng hồng phản chiếu dưới ánh nắng ban mai Cô đưa tay khẽ hất nước về phía hắn, giọng nũng nịu trêu chọc:

– Nhưng vợ đã có đồ bơi đâu.

Hắn khẽ nhướng mày, ánh mắt vừa cười vừa như thách thức.

- Có ai ở đây đâu mà vợ phải lo người khác nhìn thấy? Đây là tầng cao nhất xung quanh rồi. Hoạ chăng chỉ có trên máy bay mới nhìn xuống được.

Cô đỏ mặt, nụ cười e ấp, ánh nhìn lấp lánh hạnh phúc.

- Chồng tắm với vợ nhé! để vợ vào lấy sữa tắm mang ra đây! Lúc ở thành phố vợ đã mua sẵn mang đi rồi!

Hắn mỉm cười, gật đầu.

Một lúc sau, tiếng nước khẽ vỗ vào nhau và nhịp thở hòa trong nền trời trong xanh. Hai bóng dáng thoát y đang ngâm mình trêu đùa nhau thích thú dưới làn nước ấm trong veo.

Cô khẽ đưa những khối bọt trắng xoá trải khắp bờ vai vạm vỡ của hắn một cách ân cần. Hơi thở của cô nhè nhẹ phả vào sau gáy khiến hắn bất giác rùng mình. Quay lại gấp gáp tìm vội đôi môi cô hôn tới tấp. Bàn tay hắn bắt đầu khua khoắng dưới nước.

Cô choáng váng trước những khiêu khích của hắn. Vội vàng đẩy nhẹ y ra trong hơi thở vội vã..

– Thôi mà, chồng… cho vợ nợ đi… Chẳng phải chúng ta còn phải ăn sáng sao? Tí nữa chồng còn phải đi mua thuốc cho vợ uống nữa đấy… Vợ cũng chẳng biết đêm qua có an toàn không nữa…

Hắn ôm eo dìu cô bước từng bước tiến dần về bậc lên xuống. Giọng hắn thản nhiên không lo âu.

- Vợ không được uống cái gì cả. rất hại người. Cứ để mọi thứ tự nhiên đi… Cái gì đến sẽ đến, chồng đã sẵn sàng đón nhận hết cả rồi.

Việt Trinh mếu máo thấy hắn quả quyết như vậy.. giọng cô vẫn lạc đi dù biết suy nghĩ hắn rất thực tâm lo âu cho cô.

- Nhưng vợ còn đi học mà.. nhỡ có gì tự dưng lại phải tạm nghỉ học giữa chừng ư? Chồng không muốn vợ tốt nghiệp sớm à?

Hắn chạm nhẹ một ngón tay lên trán cô tình tứ.

- Không là không..chuyện học của vợ nó không quan trọng bằng thiên thần của chồng được ông trời sắp đặt. Đấy là sự kết tinh của tình yêu chúng ta nên vợ dẫu có bảo lưu một hai năm học cũng không có vấn đề gì đúng ko?

Nghe hắn nói, Việt Trinh khẽ cúi đầu, hàng mi dài rung lên, chẳng biết nên giận hay nên cảm động. Cô mím môi, hai má phồng lên đầy vẻ phụng phịu, khiến hắn bật cười vì dáng vẻ đáng yêu ấy.