Mật Mã Zero

Chương 48



Chiếc Lamborghini trượt dài trên cao tốc như một vì sao vàng vừa rơi xuống trần gian, để lại sau lưng những vệt sáng loang lổ trên mặt nhựa đen bóng. Thân xe thấp, bóng loáng như được gọt từ ánh sáng, phản chiếu sắc cam dịu của buổi chiều đang xuống dần.

Việt Trinh ngả người trên ghế, bàn tay chống cằm, ánh mắt lặng lẽ dõi qua ô cửa kính bên ghế phụ. Ngoài kia, thế giới trôi ngược về phía sau — những hàng cây, những biển báo, những dải phân cách nhòe dần trong ánh nắng đang đổ xuống mặt đường như những giọt mật ong lóng lánh.

Hắn để chế độ cruise control, để chiếc xe lướt đi ở tốc độ đều đặn ở làn giữa, êm ái nhịp nhàng. Một tay hắn đặt hờ lên vô lăng, tay còn lại tựa trên tapli cửa. Thỉnh thoảng, hắn nghiêng đầu, liếc sang bên phải — nơi gương mặt Việt Trinh nghiêng nghiêng, đôi mắt phản chiếu ánh nắng và khung cảnh đang trôi qua ngoài cửa kính. Sự im lặng đó cũng khiến hắn phải cất lời:

– Hình như có người đang trầm ngâm nãy giờ thì phải...

Việt Trinh vẫn bất động, không quay lại, giọng cô pha lẫn chút hờ hững nhưng cũng rất đáng yêu:

– Vợ đang nghĩ... mấy hôm nữa chồng đi công tác, vợ sẽ như thế nào ở nhà.

Hắn nhìn thẳng phía trước cung đường, nét mặt suy tư. Quả thật, thời gian tới khi cả đoàn cán bộ bệnh viện Hoa Sen đi công tác nước ngoài, hắn sẽ phải xa cô một thời gian. Sau bao nhiêu chuyện đã trôi qua, giờ hai người đã công khai tình cảm, cô gái ấy có lý do chính đáng khi phải suy nghĩ sâu xa nhiều đến vậy.

Hắn im lặng trong vài giây, tiếng động cơ hòa cùng tiếng gió ù qua hai bên thân xe. Bầu trời phía trước đã chuyển dần sang gam màu hoàng hôn — thứ ánh sáng nửa vàng nửa tím như được đổ lên con đường trải dài bất tận.

Rồi hắn chậm rãi nói trong nét mặt vui tươi:

– Vợ có thể đi cùng chồng được không? Quả thật chồng cũng không biết mình sẽ như thế nào dù chỉ phải xa vợ vài ngày. Mỗi khi nghĩ đến nó, chồng có cảm xúc không thể chấp nhận được!

Gương mặt Việt Trinh vẫn đang in bóng trên ô cửa kính, ánh mắt cô long lanh... Nụ cười mảnh mai lộ rõ trên môi, pha lẫn chút bồi hồi hạnh phúc. Trái tim cô lúc này mới thấy người ấy quả thật rất tinh tế và sâu sắc. Ngày trước, khi cô chưa bày tỏ tình cảm của mình, cô cũng không dám đòi hỏi anh chiều chuộng hay phải làm gì cho cô. Trái lại, bản thân cô lại luôn cố gắng làm theo sở thích của anh để được làm cho anh vui lòng.

Giờ đây, khi mọi rào cản đã tan biến, Việt Trinh mới nhận ra rằng — suốt quãng thời gian qua, anh không chỉ là người cô yêu, mà còn luôn âm thầm để ý đến từng thay đổi nhỏ nhất trong lòng cô. Một người đàn ông có thể khiến trái tim phụ nữ cảm thấy an yên chỉ bằng vài câu nói giản đơn, nhưng chứa đựng sự quan tâm sâu sắc nhất.

Cô khẽ quay sang nhìn hắn. Ánh nắng chiều đổ xiên qua kính, rọi lên sống mũi thẳng và nụ cười nhẹ của anh. Khoảnh khắc đó, tim cô chợt se lại, hình ảnh của hắn lúc này đẹp đến mê hồn.

– Chồng đừng nói thế chứ... – cô khẽ cười, giọng pha lẫn chút nghèn nghẹn. – Nếu vợ mà đi cùng, chắc chẳng để chồng tập trung làm việc được mất.

Hắn bật cười, ánh nhìn sang cô thoáng lém lỉnh:

– Không có vợ ở bên mới khiến chồng cảm thấy nhớ nhung mà xao nhãng mới đúng.

Việt Trinh mím môi để kìm nụ cười. Cô biết hắn cố tình nói thế, nhưng tim lại vẫn đập nhanh.

– Vậy chồng thật sự muốn vợ đi cùng thật không?

Hắn nhìn cô chăm chú, rồi vươn tay sang đặt bàn tay ấm áp lên bàn tay nhỏ bé của cô đang đặt trên đùi:

– Chồng thật lòng rất muốn vợ đi cùng. Vợ đi cùng với chồng nhé, bà xã...

Câu nói ấy tưởng chừng nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cô mãn nguyện bởi sự chân thành trong từng câu chữ. Cô cầm chặt tay hắn, rạng ngời gật đầu. Một quãng im lặng ấm áp trôi qua. Ngoài kia, mặt trời hạ thấp dần. Ánh nắng rọi lên hai khuôn mặt đang hân hoan trong khoảnh khắc bình yên nhất của buổi chiều.

Không biết bao lâu, chiếc xe của hắn đột ngột giảm tốc độ một cách khẩn trương, nối đuôi theo những chiếc xe chầm chậm phía trước tiến vào trạm thu phí ETC. Khi đến lượt xe của hắn đi qua chiếc barie tự động đang nâng lên, một bóng áo vàng từ xa phía trước mặt chợt xuất hiện, chắn ngay hướng đi của cả hai. Chiếc gậy điều khiển giao thông đang ra hiệu dứt khoát. Hắn lập tức giảm ga, chân đạp phanh nhẹ, chiếc xe trượt chậm dần và tấp vào lề bên phải theo sự điều khiển.

Việt Trinh hơi giật mình, khẽ ngẩng lên:

– Ủa... sao lại bị chặn vậy, chồng?

Hắn nheo mắt nhìn gương chiếu hậu, rồi bình tĩnh đáp:

– Không biết nữa, chắc họ kiểm tra giấy tờ ngẫu nhiên.

Ánh hoàng hôn phản chiếu lên mũ bảo hiểm của người cảnh sát đang tiến lại gần, từng bước đều đặn và cẩn trọng. Anh ta giơ tay chào điều lệnh, rồi giọng nói vang lên khi gõ nhẹ vào cửa kính:

– Xin mời anh hạ kính xuống, chúng tôi cần làm việc.

Hắn nhấn nút, cửa kính trượt xuống êm ru. Một làn gió nóng hắt vào khoang xe, mang theo mùi nhựa đường và khói xăng đặc trưng của cao tốc. Cảnh sát cúi nhẹ người, ánh mắt lướt nhanh qua bên trong rồi dừng lại nơi gương mặt Việt Trinh — cô hơi ngập ngừng, không biết xảy ra chuyện gì.

– Xe của anh đã vượt quá tốc độ cho phép... mời anh xuất trình giấy tờ.

Hắn nhíu mày, nhưng ánh mắt vẫn giữ vẻ điềm đạm:

– Vâng... cho tôi xem lại hình ảnh ghi nhận lỗi được không nhỉ?

Người cảnh sát giao thông tầm ngoài ba mươi, gương mặt rắn rỏi đầy nét phong sương, gật đầu:

– Mời anh cầm giấy tờ đi theo tôi. Chúng tôi sẽ cho anh biết rõ hơn về vi phạm của mình.

Nói rồi anh ta đi lên phía trước, hướng đến một chiếc xe bán tải màu trắng đặc chủng của cảnh sát đang đỗ cạnh mấy chiếc xe khác phía xa xa. Một vài người cũng đang đứng lố nhố quanh đấy. Hắn nhoài người mở nắp hộc chứa đồ bên phía ghế ngồi Việt Trinh, lấy một chiếc túi da đựng giấy tờ xe. Quay sang tươi cười với cô để trấn an:

– Vợ cứ ngồi yên đây nhé, để chồng ra ngoài xử lý.

Cô chợt nắm cánh tay hắn, ánh mắt có vẻ e dè:

– Hay để vợ ra với chồng. Chứ trong này vợ thấy thấp thỏm không yên.

Hắn khẽ nghiêng đầu, nụ cười dịu dàng nhưng dứt khoát:

– Nắng lắm, vợ cứ ngồi trong cho mát... chồng xử lý được!

Việt Trinh thoáng nhìn quanh, rồi cũng kiên quyết mở cửa xe bước ra:

– Nắng nhưng chồng vẫn phải đi thì sao vợ ngồi trong này yên tâm được. Để cả hai chúng ta cùng ra.

Hắn ngạc nhiên, nhưng rồi bật cười nhẹ, lắc đầu bất lực:

– Vợ đúng là... chẳng bao giờ chịu ngồi yên một chỗ.

Việt Trinh khoác tay hắn sánh đôi tiến dần đến phía viên cảnh sát giao thông đang đứng cạnh chiếc xe tuần tra phía trước. Bất chợt, một đoàn xe tầm năm sáu chiếc đột ngột lao nhanh rồi đánh lái phanh gấp ngay gần họ. Tất cả các xe đều mở cửa, từng người một mặc vest đen xuất hiện, tay cầm ô chạy về phía hai người.

Việt Trinh níu chặt tay hắn trước khí thế đám người nọ, trong khi vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên như không có gì xảy ra. Rất nhanh, đám người đã cách họ chỉ vài bước chân. Việt Trinh chợt cau mày, cô bước lên qua vai hắn, nghiêm giọng hỏi:

– Các anh hùng hổ thế định làm gì?

Trước thái độ của cô, hắn phì cười khi nghĩ bản thân mình đang được Việt Trinh che chở.

Đám người vừa tiến đến chợt khom lưng cúi thấp người cung kính, rồi nhanh chóng đứng thẳng dậy. Mỗi người một tư thế, đưa ánh nhìn tỏa ra xung quanh. Một người đến sát cả hai chợt lên tiếng:

– Thưa cậu... có vấn đề gì xảy ra hay sao ạ?

Việt Trinh chưa kịp hiểu tình cảnh trước mắt, chỉ cảm nhận rõ luồng khí khẩn trương tỏa ra quanh họ. Hắn không đáp, chỉ nhẹ nhàng ngoắc tay một cái. Cử chỉ ấy vô cùng đơn giản, nhưng lập tức hai người trong nhóm hiểu ý, gần như phản xạ, bật mở ô đen rồi nhanh chân chạy tới, che ngay phía trên đầu Việt Trinh và hắn — động tác dứt khoát, chuẩn xác.

Việt Trinh sững sờ. Cô nhìn những gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt đang đưa, rồi quay sang hắn — ánh nắng cuối chiều phản chiếu lên gò má anh, khiến gương mặt ấy sáng lên giữa khung cảnh lạ lùng như một điều gì đó vượt ngoài lý giải.

– Chồng... họ là... – cô khẽ hỏi, giọng không giấu nổi ngạc nhiên.

Hắn bình thản, tự tay cầm lấy một chiếc ô, khẽ đặt tay ra sau lưng Việt Trinh để cô bước đi cùng mình. Đám người hiểu ý lập tức đứng sang một bên, im lìm
một chỗ, đưa ánh mắt bao quát toàn cảnh xung quanh.

– Không sao đâu. Họ là người của sư phụ vợ, được phái theo bảo vệ chúng ta thôi. – Hắn nhẹ nhàng nói.

Sự việc nãy giờ đã được những người lái xe đang bị xử phạt cùng mấy viên cảnh sát giao thông chứng kiến tất cả. Ngay khi hắn và Việt Trinh đi đến sát trước mặt, họ đều đưa ánh nhìn ngơ ngác, lẫn e dè về phía cả hai. Hắn lấy ra giấy tờ đưa cho viên cảnh sát giao thông vừa mới ra hiệu dừng xe, anh ta nhận lấy rồi đưa tay ra hiệu mời cả hai đi theo mình đến phía một chiếc bàn nhựa màu xanh kê trước đầu xe cảnh sát. Có một người trung niên cấp bậc Thiếu tá đang ngồi ở đấy. Trên cao, một chiếc ô lớn được dựng lên, tỏa bóng mát che kín khu vực, khiến khoảng không gian ấy bỗng trở nên dễ chịu hơn hẳn so với cái nắng gắt đang hắt xuống mặt đường xung quanh.

Ông ta nhận lấy giấy tờ từ tay viên cảnh sát, anh ta lại sớm quay lại vị trí khi nãy. Chỉ còn lại ba người tại chiếc bàn nhựa, ông khẽ đọc qua rồi nhìn lên phía hắn và Việt Trinh đang đứng che ô trước mặt, nghiêm nghị hỏi:

– Ai trong hai người trực tiếp cầm lái?

Hắn tươi cười hồn nhiên giơ tay. Ông Thiếu tá cau mày trước vẻ mặt nhăn nhở của hắn:

– Vậy bằng lái của cậu đâu? Sao không trình ra đây?

Hắn đáp tỉnh bơ:

– Tôi không có.

Viên Trung tá khẽ to giọng:

– Cậu không có hay không đem theo? Hai bản chất nó hoàn toàn khác nhau đấy!

Hắn gật đầu, nét mặt vẫn giữ nguyên vẻ điềm nhiên như thể vừa xác nhận một chuyện nhỏ nhặt:

– Tôi đã nói rồi, tôi không có.

Việt Trinh nhăn mặt trước câu trả lời của hắn. Đến thâm tâm cô cũng hiểu một cách giản đơn sự lựa chọn nào là đúng.

– Chồng à... đừng đùa nữa, nói thật đi...

Viên cảnh sát tỏ rõ sự khó chịu trước cử chỉ cười cợt của hắn. Ông ta nhìn vào giấy tờ xe trên tay, bấm nút trên chiếc bộ đàm đeo cầu vai:

– Chiếc xe ô tô biển kiểm soát 2709 này vi phạm lỗi tốc độ bao nhiêu vậy? Mang hình ảnh xuống đây để lập biên bản.

Một giọng nói vang lên rè rè trong bộ đàm:

– Xe chạy tốc độ 130 km/h.

Ông Thiếu tá đặt tay lên tập giấy tờ trên bàn, lật lật vài trang rồi cất giọng răn đe:

– Cậu đã lái xe vượt quá tốc độ 10 km so với quy định trên đoạn đường này tối đa 120 km/h. Cậu không có bằng lái. Chúng tôi sẽ lập biên bản vi phạm và xử lý tạm giữ xe 7 ngày để xác minh. Cậu chờ một lát sẽ có hình ảnh bắn tốc độ cho cậu kiểm tra.

Câu nói nghe nhẹ nhàng nhưng lại khiến Việt Trinh khẽ kéo nhẹ tay áo hắn, ánh mắt đầy lo lắng. Hắn nhìn cô vẫn toe toét cười, vỗ vỗ nhẹ bàn tay cô ra hiệu không có gì phải lo. Rất nhanh đã có người cầm chiếc tablet chạy đến đưa cho viên cảnh sát Trung tá. Ông ta khẽ nhìn qua, thấy chiếc xe trong hình ảnh chợt có thái độ ngập ngừng, đưa ánh mắt nhìn lên hắn và Việt Trinh hỏi lại lần nữa:

– Có phải cậu... không đem theo bằng lái đúng không?

Hắn thở dài, lên tiếng giục giã:

– Tôi không có bằng lái! Đồng chí cứ cho tôi xem hình ảnh vi phạm và lập biên bản, xử phạt theo quy định. Tôi đang rất vội.

Ông ta khẽ đưa ánh mắt nhìn sang viên cảnh sát vừa đưa chiếc tablet đang ngồi cạnh mình. Anh ta cũng có thái độ kỳ lạ, ra hiệu khẽ lắc đầu. Tất cả cử chỉ đều hiện rõ trong tầm mắt của Việt Trinh nãy giờ. Ông ta nhìn lại giấy tờ xe một lần nữa, xong lại cất tiếng hỏi:

- Chủ xe Nguyễn Việt Trinh có đây không?

Cô giật mình, đưa ánh mắt lúng túng, ngạc nhiên nhìn hắn trong thảng thốt.

- Xe này... của tôi sao?

Viên Thiếu tá cũng ngẩn người, không thể tin được Việt Trinh trả lời như vậy. Ông ta đưa lại cho cô chiếc đăng ký xe.

- Xe của cô mà cô cũng không biết là sao? Cô có phải tên Nguyễn Việt Trinh không?

Việt Trinh cầm tờ giấy trên tay sững sờ, cô đọc lại vài lượt nội dung ghi trên đó, rõ ràng chủ xe mang thông tin của cô không hề sai sót. Cô đưa ánh mắt nhìn hắn rồi xác nhận:

- Vâng, là tôi!

Ông ta nhận lại rồi thở dài, dáng vẻ ngao ngán.

- Vậy cô ở lại, còn cậu kia có thể về xe. Tôi sẽ giải quyết riêng với chủ xe!

- Hắn nghiêm giọng cắt ngang khi nghe thấy vậy:

Đồng chí cứ giải quyết ngay cho chúng tôi. Tôi sẽ ở đây, không cần đi đâu hết!

- Viên cảnh sát trẻ ngồi bên cạnh thấy vậy hiểu ngay vấn đề, vội vàng đứng dậy, tỏ thái độ thân thiện, cười tươi. Anh ta vỗ nhẹ vào cánh tay hắn:

- Anh có thể ra đây cùng tôi trao đổi một chút! Mong anh làm ơn!

Hắn cảm thấy phiền hà, nhưng trước hành động của viên cảnh sát trẻ, bản thân cũng tỏ ra lịch sự, chậm rãi bước đi cùng anh ta. Nhìn sang Việt Trinh, hắn trấn an và đưa ô cho cô che nắng.

- Vợ cứ làm theo yêu cầu của đồng chí này, chồng sẽ ở gần đây thôi! Không có gì phải lo.

Cô khẽ gật đầu, mỉm cười tỏ vẻ bình thường cho hắn yên tâm. Bởi nghe qua giọng điệu trao đổi của hai viên cảnh sát, cô rất nhanh hiểu ra vấn đề, mọi việc đang theo chiều hướng rất dễ giải quyết.

Hắn theo viên cảnh sát được vài bước chân, anh ta dừng lại nhìn hắn rạng rỡ, vỗ vỗ vào cánh tay nhằm tạo tình huống thân quen:

- Hai vợ chồng anh đi quả thật vượt quá tốc độ cho phép. Nếu theo quy định thì chúng tôi phải tạm giữ xe theo yêu cầu. Nhưng đây là đoạn đường cao tốc nên bắt xe khác để về nhà sẽ rất khó khăn. Thôi thì chỗ thanh niên, chúng tôi chỉ quan tâm nhắc anh chú ý một chút để đảm bảo an toàn cho gia đình mình mà thôi. Anh hiểu ý chúng tôi không ạ?

Hắn chợt nhìn viên cảnh sát, rồi liếc xuống bảng tên trước ngực, lịch sự cất lời:

- Nếu vậy thì chúng tôi rất cảm ơn sự quan tâm của bên các anh. Chúng tôi sẽ tiếp thu và chú ý.

Cảnh sát trẻ thấy thế thì nét mặt tươi tắn, gật gật, tỏ vẻ mọi việc đã giải quyết xong. Nhưng bất chợt anh ta lại hỏi:

- Xin lỗi, anh cho tôi hỏi vợ chồng mình đang có ý định đi về đâu ạ?

Hắn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh và nụ cười nhạt khó đoán:

– Chúng tôi chỉ đi nghỉ một vài ngày khu bãi biển Thịnh Hải, rồi sẽ ghé qua mấy nhà hàng để ăn uống thôi. Có chuyện gì sao?

Viên cảnh sát trẻ vội xua tay, nhưng ánh nhìn lại thấp thoáng vẻ bối rối:

– Dạ không… không có gì đâu ạ. Tôi chỉ hỏi để tiện hỗ trợ nếu anh chị cần.

Hắn nhìn lại viên cảnh sát này một lượt nữa, rồi cũng cất lời từ tốn:

- Được rồi, tôi rất thích sự thân thiện của anh. Vậy tôi cũng sẽ bày tỏ thành ý của mình một chút.

Nói đoạn, hắn rút điện thoại. Ngay khi đầu dây bên kia nhấc máy, hắn bình thản cất lời:

- Tôi đang trên đường cùng cô ấy đến Thịnh Hải chơi mấy ngày cho khuây khỏa, trên đường có mấy đồng chí cảnh sát giao thông quan tâm hỏi thăm. Cô liên hệ với họ cảm ơn họ giúp tôi nhé.

Một vài giây sau, hắn đưa chiếc điện thoại cho viên cảnh sát đang ngập ngừng e sợ vì tưởng mình đang phật ý gì hắn.

- Không có gì đâu, anh cứ nghe đi và trao đổi cụ thể với người này. Có lẽ sẽ giúp ích cho anh trong tương lai đấy.

Viên cảnh sát trẻ dè dặt nhận lấy chiếc điện thoại, gương mặt thoáng lộ vẻ căng thẳng. Trong lúc đó, Việt Trinh đã giải quyết xong, bước lại gần hắn với nụ cười dịu nhẹ, tà áo lay động trong gió. Hắn cầm chiếc ô, khẽ đặt tay sau lưng cô, cùng đi ra xa một đoạn để chờ viên cảnh sát nghe máy.

Anh ta đứng nghiêng người, áp chặt điện thoại lên tai. Gương mặt dần chuyển từ nghi hoặc sang sững sờ, rồi hồ hởi lạ thường. Đôi mắt mở to, miệng khẽ mấp máy, hai tay giữ chặt chiếc điện thoại như thể đang cầm một vật quý giá. Cả thân người anh ta hơi lom khom, thỉnh thoảng lại nhấp nhổm, vẻ mặt vừa khẩn trương vừa run rẩy.

Thấy Việt Trinh khoác tay hắn, ánh mắt bình thản dõi nhìn mình, viên cảnh sát giật mình vội cúi người thật thấp, lễ phép chào cô. Cuộc điện thoại vừa dứt, anh ta lập tức chạy tới, hai tay nâng chiếc điện thoại trả lại cho hắn với dáng vẻ cung kính tột độ, giọng nói lắp bắp đầy lúng túng:

– Xin cảm ơn anh chị… sau này nếu anh chị cần gì, nhất định tôi sẽ có mặt bất cứ lúc nào!

Cảnh sát trẻ run run nói, giọng đầy nể trọng, vừa nói vừa cúi thấp đầu, cả người hơi khom như sợ đứng thẳng sẽ là thất lễ. Hắn gật đầu, im lặng khoác eo Việt Trinh bước về chiếc xe của mình phía xa. Viên cảnh sát đứng thẳng hàng, tay giơ chào theo nghi thức, nhìn theo bóng dáng hắn phía sau. Đến gần trước mặt mấy người áo đen đang đứng chờ, cánh tay hắn đang đặt trên eo cô khẽ vẫy. Nhanh chóng, họ chạy vội lên xe của mình chờ đợi.

Chiếc Lamborghini khẽ gầm lên, rời khỏi trạm. Theo sau là đoàn xe nối đuôi đến khi mất hút trong ánh hoàng hôn. Bóng hắn đi được một hồi lâu, viên cảnh sát Trung tá mới đến bên cậu cảnh sát trẻ vẫn đang dõi theo, thắc mắc hỏi:

- Cậu ta cho nghe điện thoại của ai vậy?

Viên cảnh sát trẻ lắp bắp, trên gương mặt lấm tấm mồ hôi vì kinh hãi trả lời:

- Dạ, là Trợ lý của Bộ trưởng Công an ạ! Cô ấy tuyên dương đội chúng ta đã hỗ trợ rất tốt cho người đó.

Đúng lúc đấy, chiếc điện thoại của viên Trung tá đổ chuông liên hồi. Cả hai mặt tái mét khi nhìn thấy màn hình điện thoại của họ — một cái tên nhấp nháy: “Giám đốc Công an tỉnh” đang gọi tới.

Đi được một đoạn khá xa, Việt Trinh vẫn chưa hết thắc mắc. Cô nghiêng người nhìn hắn, giọng pha lẫn ngạc nhiên và trách móc:

– Chồng này… chiếc xe này đứng tên vợ từ bao giờ vậy? Sao vợ chẳng hay biết gì hết thế?

Hắn vẫn chăm chú vào tay lái, ánh mắt dõi theo cung đường ngập nắng trước mặt. Giọng nói của hắn nhẹ như gió, bình thản đến mức khiến người nghe phải nghi ngờ chính tai mình:

– Cái đó thì vợ nên hỏi bà sư phụ đáng kính của mình. Mà cũng đâu phải chỉ có mỗi chiếc này… hình như còn mấy chục chiếc nữa thì phải. Chồng không tự lái xe nên không để ý lắm.

Việt Trinh tròn mắt, định nhoài người đến trước mặt hắn, nhưng quên mất mình đang thắt dây an toàn:

– Hả? Vợ có biết lái đâu mà sư phụ lại đăng ký cho cả đống xe như thế? Mà chồng cũng to gan thật đấy! Không có bằng lái mà vẫn thản nhiên chạy xe như chỗ không người… Chồng không biết sợ là gì à?

Hắn bật cười thành tiếng:

– Thì sau hôm nay, vợ cũng nên học lái xe. Dù sao sớm muộn gì cũng cần có bằng lái để chủ động đi lại, đúng không nào?

Hắn nói giọng pha chút nhẹ nhàng mà không kém phần lý lẽ:

– Còn chồng là bác sĩ, phải giữ gìn đôi tay cho cẩn thận, tránh những va chạm tổn thương không đáng có. Với lại, chồng chỉ đi làm rồi về nhà với vợ, quanh quẩn giữa bệnh viện và nhà mình thôi, có Tiểu Bạch đưa đón cũng đủ rồi, cần gì bằng lái đâu?

Cô ngồi lặng đi vài giây, ánh nhìn vẫn chăm chú trên gương mặt của hắn. Giây phút đó, tim Việt Trinh lại một lần nữa run lên bởi tình cảm của hắn dành cho cô. Đôi mắt long lanh khẽ thỏ thẻ:

- Vậy để vợ có bằng lái rồi làm tài xế riêng cho chồng nhé. Chồng chịu không?

Hắn bật cười thành tiếng trước sự hồn nhiên của cô, quay sang nhìn với ánh mắt vừa dịu dàng đằm thắm:

– Trước đây chồng không muốn vợ phân tâm về cuộc sống xung quanh chồng. Chỉ muốn vợ yên bình chú tâm học tập nên chuyện đi lại mới bố trí để Tiểu Bạch như thế. Nhưng bây giờ thì khác rồi — chồng nghĩ đã đến lúc vợ nên tự chủ mọi thứ. Sau này vợ còn cần mở rộng quan hệ, giao tiếp xã hội nhiều hơn nữa. Có xe riêng để đi lại sẽ thuận tiện, đó cũng là một cách để vợ trưởng thành trong mọi việc.

Nói đến đó, sắc mặt hắn nghiêm nghị khác lạ, nhìn cô với ánh mắt cương quyết:

– Nhưng vợ vẫn cần có một người đi cùng để hỗ trợ trong mọi tình huống. Như vậy chồng mới thật sự yên tâm được. Đấy không phải là giám sát đâu, chỉ đơn giản là để chồng cảm thấy an lòng khi vợ ra ngoài thôi. Chồng sẽ sắp xếp một cô gái đáng tin cậy luôn bên vợ, vừa để giúp đỡ, vừa để vợ thoải mái hơn. Ý vợ thấy thế nào?

Cô mím môi, ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ trầm tư suy nghĩ. Mới chỉ có vài ngày, cuộc sống xung quanh cô thay đổi quá nhiều trong sự ngỡ ngàng. Từ trước đến nay, cô vẫn nghĩ cuộc đời mình sẽ trôi qua êm đềm, thanh thản — không sóng gió, không biến động. Nay đứng trước những thay đổi chóng mặt này, cô không dễ có thể ngay lập tức hòa nhập được trong môi trường đó.

Trái tim cô chợt nhói lên khi nhớ đến hình ảnh hắn — dù đang đau đớn, mệt mỏi vẫn gắng sức xử lý công việc, vẫn bình tĩnh trong cuộc họp đầy căng thẳng ở bệnh viện. Nhìn hắn như thế, cô thấy mình không thể chỉ sống an nhàn bên lề mãi được.

Cô hít một hơi dài đầy nghị lực:

- Được! Vợ sẽ theo sự sắp xếp của chồng. Vợ sẽ cố gắng để bên cạnh hỗ trợ chồng trong mọi thứ. Vợ sẽ học tập và thay đổi dần dần để hoàn thiện mình hơn. Chồng cứ yên tâm!

Hắn đang tập trung lái xe nhưng cũng phải khẽ liếc nhìn cô, ánh mắt có phần xa xăm xen giữa niềm ấm áp và một chút xót xa. Bàn tay đang đặt trên vô lăng khẽ buông lỏng, rồi vươn sang nắm lấy tay cô, siết nhẹ:

- Cảm ơn vợ về lời nói đó!

Việt Trinh mỉm cười, khẽ gật đầu. Trong đáy mắt cô, ánh chiều tà bên ngoài hắt vào, ánh lên phản chiếu cả hình bóng của hắn. Có lẽ, cô đã quá yêu người thanh niên bên cạnh mất rồi.

Những tia nắng hoàng hôn đổ dài trên đại lộ rộng thênh thang, rọi qua tấm kính, nhuộm lên gò má cô sắc cam hạnh phúc nhẹ nhàng. Trong khoang xe, bàn tay họ vẫn nắm chặt lấy nhau dịu dàng — như một khởi đầu mới cho cả hai, giữa thế giới đang chuyển động không ngừng.