Mật Mã Zero

Chương 47



Sáng hôm sau, Trần Quân tỉnh giấc, đưa tay sang bên mà không thấy Kiều Trang đâu cả. Một thoáng bối rối khiến anh bật dậy, vội vã khoác tạm chiếc áo rồi chạy ra hiên. Ánh mắt anh đảo khắp sân, như kẻ vừa mất đi điều gì thân thuộc.

Chỉ đến khi nhìn thấy dáng người quen thuộc thấp thoáng ngoài kia, anh mới khẽ thở phào. Kiều Trang đang đứng bên giàn tre, đôi tay nhẹ nhàng vắt nước, phơi lên sào mấy bộ quần áo vừa giặt cho anh. Ánh nắng sớm rót xuống qua tán cau, hắt lên mái tóc ướt của cô những vệt sáng óng ả. Dáng người mảnh mai trong ánh nắng, hòa cùng nhịp thở dịu dàng của thôn quê — khiến cô trông như một nàng tiên vừa bước ra từ giấc mơ của Trần Quân.

Anh hạnh phúc cười tươi, chủ động vệ sinh buổi sáng. Thấy tiếng động, Kiều Trang ngước nhìn về phía căn lều, thấy người đàn ông của mình đã tỉnh giấc. Cô cũng hân hoan rạng ngời nét mặt.

- Anh dậy rồi à?

Sau một lúc, Kiều Trang cầm chiếc chậu nhôm Liên Xô, bước lên hiên. Nước vẫn còn nhỏ giọt theo gấu quần, nắng sớm hắt lên những giọt sáng li ti. Trần Quân khi ấy đã đánh răng, rửa mặt xong, đang gấp gọn chăn màn bên góc chiếu. Thấy cô đảm đang bước vào, anh khẽ mỉm cười, nhường chỗ để cô ngồi cùng dọn dẹp. Hơi ấm của buổi sáng, cộng với mùi xà phòng thoang thoảng trên vai áo Kiều Trang khiến lòng anh bỗng dâng lên cảm xúc rạt rào.
Không kìm được, Trần Quân vòng tay ôm lấy cô, nhấc bổng lên và trao vội một nụ hôn nồng cháy.

— Anh xin lỗi... hôm qua anh uống say quá. — Giọng anh giữa hơi thở dồn dập.
— Thế lúc em đưa Lệ Thu về, bố mẹ cô ấy có nói gì không?

Kiều Trang để mặc anh hôn một lúc, rồi khẽ tách ra, hai bàn tay nâng nhẹ lấy khuôn mặt anh. Cô nhìn anh thật lâu, ánh mắt dịu dàng mà sâu thẳm.

— Trần Quân… chúng ta có vài chuyện cần nói rõ với nhau.

Cô chủ động ngồi xuống chiếc đệm, giọng điệu thâm trầm. Trần Quân thoáng sững lại — nét mặt đang hứng khởi dần lắng xuống. Anh ngồi đối diện cô, lòng có chút thấp thỏm, không hiểu điều gì khiến Kiều Trang mang vẻ nghiêm túc đến vậy.

Kiều Trang im lặng vài giây, rồi khẽ cất tiếng:

- Trần Quân.. em là một cô gái sống rất theo cảm xúc và bản năng. Anh là mối tình đầu của em. Và cũng là người đàn ông đầu tiên của cuộc đời em…em không biết anh nhìn nhận và đánh giá em như thế nào sau những việc đã xảy ra giữa chúng ta. Dù anh nhìn em với anh mắt như thế nào, thì em cũng không bao giờ hối hận những gì em đã làm.

Trần Quân khẽ mấp máy môi định nói, nhưng Kiều Trang đã đưa tay ra hiệu, ánh mắt dịu mà kiên quyết, như muốn anh lắng nghe hết. Giọng cô cất lên, chậm rãi nhưng dứt khoát:

— Em rất yêu anh, Quân à. Em cũng biết ghen, nhưng cái ghen của em không đến mức mù quáng hay làm điều dại dột. Chỉ là... vì yêu và vì nghĩ cho anh, em có thể chấp nhận, có thể làm cho anh những điều mà chính em cũng không ngờ mình làm được. Nhưng có một điều em không bao giờ chịu nổi — đó là sự phản bội. Nếu một ngày nào đó điều ấy xảy ra, em không chắc mình còn giữ được bình tĩnh, hay sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Cô khẽ cúi đầu, giọng bỗng trở nên nghèn nghẹn:

— Cho nên, nếu một ngày anh thấy chán em… thì hãy nói với em trước. rồi hẵng làm những điều gì mà anh muốn. Em sẽ đau, nhưng ít ra vẫn còn cảm thấy mình được anh coi trọng, dù chỉ một chút.

Ngẩng lên, ánh mắt Kiều Trang như buồn bã:

— Khi em đã tin vào điều gì đó, bằng linh cảm hay cảm xúc của mình… thì rất khó để ai có thể thay đổi được suy nghĩ ấy. Anh hiểu ý em chứ, Quân?

Trần Quân im lặng hồi lâu. Ánh mắt anh đăm chiêu nhìn người con gái trước mặt — người mà chỉ vài năm trước, anh từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ bước vào đời mình theo cách sâu đậm đến thế. Căn phòng nhỏ chìm trong khoảng lặng mơ hồ. Ánh nắng rọi nghiêng qua khe cửa, trải dài lên gương mặt Kiều Trang, làm nổi bật những đường nét vừa mềm mại vừa kiên nghị của cô.

Anh khẽ thở ra, giọng trầm xuống:

— Anh hiểu… và cũng không muốn để em phải sống trong lo lắng như thế. Có thể anh vụng về, đôi khi khiến em buồn, nhưng lòng anh… chưa từng đổi thay.

Kiều Trang lặng im. Ánh mắt cô dịu lại, nhưng vẫn còn vương chút hoài nghi, như thể trái tim cô cần nhiều hơn lời nói — cần thời gian, cần chứng minh.
Trần Quân bước đến gần, nắm lấy tay cô. Cái nắm tay ấm áp, chân thật. Anh ngồi xuống bên cạnh, giọng chậm rãi:

— Anh biết, em rất vị tha và vì anh đã làm những điều mà khó ai có thể làm được. Anh sẽ luôn suy nghĩ về cảm xúc của em, trước khi anh làm điều gì đó. Bởi anh tin chỉ cần chúng ta cùng cố gắng giữ lấy nó, đừng buông tay, dù có chuyện gì xảy ra…chúng ta sẽ mãi mãi thuộc về nhau. Anh yêu em hơn tất cả mọi thứ trên thế gian này.

Kiều Trang nhìn anh, nụ cười pha lẫn xúc động và nhẹ nhõm. Cô không nói thêm gì, chỉ tựa đầu vào vai anh, nghe tiếng gió ngoài hiên thổi qua rặng tre rì rào.

Giọng cô sau đó vang lên, mềm mại mà chín chắn:

— Hôm qua khi đưa Lệ Thu về, em có nói với bố mẹ cô ấy rằng chúng ta là anh em họ. Như thế họ sẽ tin anh có tình ý với Lệ Thu. Em chỉ muốn giúp cô bé có được chút yên ổn, ít nhất là cho đến khi học xong cấp ba. Còn tương lai của cô ấy, chúng ta không thể quyết định thay được.

Cô dừng lại, ánh mắt nhìn anh dịu nhưng sâu:

— Em không muốn ai dựa dẫm vào anh dù là trong chuyện tình cảm. mà khiến anh cảm thấy bất lực không giúp được họ, Nên em sẽ vì anh làm mọi thứ… ngoại trừ một điều mà em không bao giờ làm — đó là cho anh có cơ hội phụ lòng tin và tình yêu của em.

Những lời ấy vang lên trong không gian tĩnh lặng, khiến Trần Quân chỉ biết lặng người nhìn cô. Rồi anh lặng lẽ đứng dậy, những ô cửa nhanh chóng đóng lại. Trần Quân lao đến bên Kiều Trang, cử chỉ và hành động khiến cô thảng thốt bấu chặt lấy anh khẽ kêu trong hơi thở gấp gáp:

- Trời ơi…. Quân ơi.. cứ thế này chúng ta có con sớm mất thôi…!

Tiếng Kiều Trang nhanh chóng bị ngắt quãng.. cơ thể đón nhận những cảm xúc gai người dồn dập không ngớt.

Ngoài kia..nắng đã lên cao.

Buổi trưa hôm ấy, mặt trời đã lên gần đỉnh ngọn tre, Kiều Trang rón rén bước về căn nhà vợ chồng anh Hoàng, dáng đi có phần chậm rãi, như người đang giấu trong lòng nhiều nghĩ suy.

. Cả hai vợ chồng anh Hoàng đang ngồi lặng trước bàn nước. Khi thấy cô trở về, chị Hoàng lập tức đứng bật dậy, rồi chẳng nói chẳng rằng, chạy lại ôm chầm lấy Kiều Trang.

— Trời ơi, chị Trang ơi.. — giọng chị run run, nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt.

Kiều Trang chợt ngỡ ngàng.

— Có chuyện gì thế chị?.

Anh Hoàng lúc ấy đứng dậy, nhìn Kiều Trang với ánh mắt long lanh.

— Kiều Trang, tôi không biết nói sao nữa, vì những gì hôm qua cô nói sáng nay lên nhận quyết định thì đúng như vậy. Tôi được gia hạn nghỉ phép thêm một tuần. Có lẽ nào nhờ sự tác động của cô sao? Nếu thế vợ chồng tôi đội ơn cô ngàn lần không hết.

Cô cúi đầu, khẽ đáp, giọng pha chút ngại ngùng trong khi chị Hoàng đang nắm tay cô bước đến bên bàn uống nước.

— Dạ, không có gì đâu.. vậy anh còn có nhận được thông tin gì nữa không?

Không khí trong gian nhà nhỏ chợt trở nên khẩn trương. Chị Hoàng nhanh chân chạy ra sân, động tác ngó trước sau một cách lạ. Khi Kiều Trang ngồi xuống thì anh Hoàng đã rót cho cô bát nước nước chè xanh, mùi thơm ngai ngái lan tỏa khắp gian nhà. Nhìn ra ngoài sân, bắt gặp cái gật đầu nhẹ của vợ, anh Hoàng hắng giọng, nói nhỏ như sợ ai nghe thấy:

— Tôi vừa nhận được lời nhắn là đêm mai phải ra trực ở Ban chỉ huy Quân sự xã để đón một chiếc ô tô. Họ bảo xe sẽ đưa đồ về gần nhà mình. Nhà mình đêm ấy cần có người trực để vận chuyển vào trong, nhưng phải làm kín đáo, tránh gây chú ý.

Nghe vậy, Kiều Trang ngồi lặng một lúc. Cô đưa mắt nhìn ra ngoài sân, rồi khẽ nở một nụ cười mơ hồ. Cô quay lại, nhìn anh Hoàng, giọng chậm rãi mà kiên định:

— Anh Hoàng, chuyện vận chuyển trong đêm, theo tôi nghĩ, tốt nhất chỉ nên để mỗi gia đình mình biết thôi. Đây là việc khá tế nhị, không phạm pháp, nhưng càng ít người hay càng tốt. Tránh để hàng xóm dị nghị, lời ra tiếng vào không hay. Đến hôm đó anh sẽ biết.

Cô ngừng lại, ánh mắt nhìn sâu vào anh, nhẹ giọng nói tiếp:

— Còn chuyện anh được ở lại thêm một tuần, chắc bên trên họ cũng đã dặn anh sẵn lý do nếu có ai hỏi rồi, đúng không?

Anh Hoàng khẽ gật đầu. Ánh mắt anh chăm chú vào nét mặt cô sinh viên đang ngồi trước mắt. Trong lòng anh lúc này đang rất hoang mang về lai lịch của cô gái bí ẩn này. Nhưng dù có thế nào thì anh cũng hiểu tốt nhất bản thân không bao giờ nên tò mò quá nhiều. Kiều Trang nhìn anh Hoàng chăm chú.. ánh mắt anh cũng không ngại ngùng mà nhìn thẳng cô, như thể anh đang thực sự lắng nghe, đón nhận từng lời của cô. Cảm giác ấy khiến Kiều Trang bất giác thấy hài lòng, một sự tin tưởng và yên tâm len lỏi trong lòng cô.

- Anh Hoàng..tôi sẽ sớm giúp anh về đoàn tụ với gia đình trong thời gian ngắn nhất, tránh được những nguy hiểm ngoài chiến trường. Nhưng điều này chỉ hai vợ chồng anh biết thôi. Kể cả mẹ anh cũng không được nói. Anh tin và làm theo lời tôi nói chứ?

Anh Hoàng kinh hãi trước lời nói của Kiều Trang. Ánh mắt anh hết nhìn Kiều Trang rồi quay sang nhìn người vợ đang đứng ngó nghiêng ngoài cửa , như không tin vào những gì vừa nghe thấy. Nhưng nhìn vào gương mặt điềm tĩnh, chắc chắn của Kiều Trang, anh chỉ còn biết gật đầu khẽ, giọng trầm thấp:

— Tôi tin cô. Tôi không biết vì sao cô lại giúp chúng tôi như vậy. Nhưng gia đình tôi nợ cô một ân tình không bao giờ trả hết.

Kiều Trang mỉm cười, nụ cười vừa đủ ấm để xoa dịu nhưng cũng ẩn chứa sự cứng rắn. Cô nghiêng đầu, giọng dịu đi:

— Anh không nợ gì tôi cả, khi tôi quý ai, thì họ là tất cả những gì tôi có. Tôi trân trọng quãng thời gian tôi được ở cùng với gia đình anh chị. Nên tôi giúp được gì, tôi sẽ cố gắng hết mình. Anh không cần phải áy náy hay mang tư tưởng nợ nần gì với tôi. Sau này chúng ta khó có thể giữ được mối quan hệ tốt đẹp nếu cứ canh cánh trong lòng như thế. Tôi và gia đình anh chúng ta ngoài là bạn bè, thì đây là nơi quan trọng thứ hai tôi đối với tôi. Anh chỉ cần hiểu điều đó là được.

Anh Hoàng khẽ gật đầu, trong thâm tâm thấy bản thân mình thật nhỏ bé trước những lời cô gái này vừa nói. một cô sinh viên trẻ tuổi nhưng trong lời nói, ánh mắt lại chứa đựng thứ gì đó sâu sắc hơn nhiều so với tuổi đời của cô.

Cảm giác vừa yên tâm, vừa bất an len lỏi trong anh. Anh biết, kể từ giây phút này, cuộc sống của mình và cả gia đình nhỏ kia, có lẽ đã gắn với một điều gì đó không thể nói ra, nhưng vô cùng trọng yếu.

Anh khẽ đáp, giọng trầm mà thành thật:

— Tôi hiểu rồi, cô cứ yên tâm.. tôi sẽ không bao giờ nói cảm ơn cô nữa. Bởi lời nói đó với cô là không đủ.

Kiều Trang cầm bát nước chè giơ cao, hành động giống như đám thanh niên hào sảng hay nâng cốc mời nhau. Anh Hoàng cười thật tươi, cũng tự rót cho mình bát nước nâng lên mời lại cô. Chị Hoàng bên ngoài cửa không biết có nghe thấy rõ câu chuyện vừa rồi không, nhưng cũng tươi tắn nét mặt rạng ngời.

************************************************************************

– Phu nhân… chúng ta đã đến nơi rồi ạ.

Lão Hoàng dừng xe, quay người lại khẽ gọi. Giọng ông nhỏ nhẹ cung kính. Trong khoang xe, Vương phu nhân vẫn còn chìm trong dòng suy tưởng, đến khi nghe tiếng gọi ấy mới khẽ giật mình trở về thực tại. Bà chợt nhận ra bàn tay mình vẫn đang nắm chặt lấy tay cô bé Hạ Lan tự bao giờ.

Một hơi thở dài nhẹ khẽ thoát ra, đôi mắt bà dịu lại. Hạ Lan ngước nhìn, thấy nụ cười quý phái, đằm thắm thoáng trên gương mặt dì Trang, cô bé liền nhoẻn miệng cười đáp lại, hồn nhiên mà sáng rỡ.

– Được rồi, chúng ta xuống thôi. - Vương phu nhân cất giọng, nhẹ nhưng dứt khoát.

Lão Hoàng lập tức bước xuống, nhanh nhẹn mở cửa xe. Bà Vương khoan thai đặt chân xuống trước, theo sau là Hạ Lan và Văn Quyền. Khi cả ba vừa đứng vững, bà khẽ liếc mắt sang lão Hoàng, chỉ nói gọn một câu:

– Nhanh lên nhé.

Lão Hoàng lập tức gật đầu, hiểu ý, rồi lái xe rời đi hướng về bãi đáp gần đó. Tại sảnh chính, lễ tân trực cửa đã kịp thời nhận ra chiếc xe quen thuộc. Họ cúi người chào, nhanh tay mở cửa kính và dẫn đường với vẻ cung kính tuyệt đối. Vương phu nhân cùng hai đứa trẻ bước vào trong, giữa hàng dài nhân viên nam nữ cúi rạp người chào đón.

Cảnh tượng ấy vốn đã quen thuộc với Hạ Lan. Từ nhỏ, cô bé thường được dì Trang đưa đi theo trong những dịp như thế này – nên mọi cử chỉ, dáng đi, ánh mắt của cô đều mang nét điềm tĩnh, tự tin được huấn luyện kỹ lưỡng.

Ba người được dẫn vào một căn phòng riêng, yên tĩnh và sang trọng. Bên trong đã sắp sẵn hai chiếc bàn nhỏ, khăn trải trắng muốt, ghế bọc nhung tinh tế. Theo thói quen, Hạ Lan bước vào trước, chọn chiếc bàn khuất trong góc rồi ngồi xuống. Vương phu nhân ngồi vị trí trung tâm, còn Văn Quyền yên lặng bên cạnh.

Lễ tân vẫn đứng chờ phía cửa, tay đan trước bụng, ánh mắt khiêm nhường chờ lệnh phục vụ. Không khí trong phòng thoảng hương trầm dịu nhẹ, hòa cùng vẻ trang nghiêm của người đàn bà quyền quý khiến nơi ấy toát lên một cảm giác vừa sang trọng, vừa đầy uy nghi.

- Mang đồ lên đi. - Bà Vương ra lệnh:

– Dạ, vâng ạ. – Người lễ tân cúi đầu đáp, rồi nhanh chóng lui ra ngoài.

Chỉ ít phút sau, hai nhân viên khác đẩy xe phục vụ tiến vào. Mâm bạc được đặt ngay ngắn trên khay, từng món ăn bày biện tinh tế, tỏa hương nhè nhẹ. Một bình trà sen còn bốc khói được đặt ở giữa bàn, hương sen thoảng ra dịu dàng, hòa cùng làn trầm vấn vít trong không khí. Chiếc bàn bên cạnh cũng được bố trí những món y hệt bàn Vương phu nhân đang ngồi, có điều chỉ là ít hơn một chút mà thôi.

Vương phu nhân khẽ nhấp một ngụm trà, mắt khẽ nheo lại, giọng nhẹ mà chuẩn mực:

– Trà hôm nay hơi nhạt. Bảo nhà bếp đổi loại khác, dùng trà sen Tây Hồ cũ, đừng dùng loại mới nữa.

– Dạ, tôi hiểu ạ. – Người lễ tân cúi đầu, vội lui ra.

Hạ Lan cũng đưa tách trà lên miệng thưởng thức một cách tự nhiên một cách khoan thai. Văn Quyền thì rút điện thoại ra nghịch lung tung chẳng quan tâm đoái hoài.

Trong căn phòng chỉ còn lại ba người. Ánh sáng bên ngoài rọi qua lớp rèm lụa, nhuộm lên khuôn mặt bà Vương thứ ánh vàng dịu nhưng uy nghi.
Cửa phòng khẽ mở. lão Hoàng bước vào, dáng điềm đạm, ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh bà Vương. Ông cũng tự rót cho mình một ly trà, nhấm nháp mà không cần mời bà Vương. Trong tầng lớp quý phái, người làm việc chỉ cúi đầu, im lặng và đứng sau lưng chủ nhân. Nhưng lão Hoàng thì khác. Ông ngồi ngang hàng, đối diện với bà, uống cùng một loại trà, chung một khoảng tĩnh lặng.

Bà Vương ngồi trầm ngâm dựa lưng vào ghế chờ đợi món ăn được mang lên, khoanh tay nhìn hai đứa trẻ trước mặt. Hạ Lan và Văn Quyền đều đang mải mê cúi đầu vào chiếc điện thoại của mình, thỉnh thoảng lại len lén liếc sang màn hình của đối phương, vừa tò mò vừa hồn nhiên. Cảnh tượng ấy khiến bà bất giác mỉm cười, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả — vừa xao động, vừa ấm áp.

Nhìn chúng, bà chợt nhớ lại quãng thời gian sau lần Hạ Lan rời khỏi nhà bà. Kể từ hôm đó, mỗi cuộc trò chuyện với Văn Quyền đều khiến bà ngạc nhiên. Cậu quý tử từng ngông nghênh, kiêu ngạo đến mức khiến cả người lớn cũng phải e dè, nay bỗng trở nên điềm đạm hơn, biết lắng nghe, thậm chí còn không ra ngoài sau khi tan học. Đôi lúc bà cho người giúp việc mang đồ ăn nhẹ lên cho cậu. Xuống bà mới biết con mình đang chăm chú trên bàn học. Sự thay đổi ấy đến quá nhanh, quá rõ rệt — khiến bà không khỏi băn khoăn: liệu chính cô bé ấy, với ánh mắt trong veo và nụ cười hồn nhiên kia, đã khiến trái tim đứa con trai nhà họ Vương rung động thật lòng?

Một tin nhắn bất ngờ hiện lên trên màn hình khiến nét mặt Hạ Lan thoáng đăm chiêu. Cô khẽ liếc quanh, rồi len lén nghiêng điện thoại đưa sang cho Văn Quyền xem. Cậu cúi xuống, ánh mắt dán chặt vào màn hình, chỉ vài giây sau, sắc mặt cũng trở nên khác lạ.

Đó là đoạn trò chuyện trong nhóm bạn thân của Hạ Lan — mấy cô bạn vừa tình cờ gặp Việt Trinh ở một quán ăn sang trọng. Tin nhắn rối rít nối tiếp nhau:

“Tụi tớ gặp con bé Việt Trinh rồi nha, nó có một chiếc xe thể thao mang biển số thông tin cá nhân của nó hơn trị giá hơn trăm tỷ.”
“Nhưng lạ lắm, mấy tấm hình tụi tớ chụp có mặt nó đều bị xoá sạch sau vài phút, như có ai can thiệp vô vậy!”
“Hạ Lan ơi… giờ tính sao? Gia thế con bé đó không đơn giản đâu.”
“Có khi nào nó cặp với đại gia nào đó được tặng không nhỉ? Tiểu Tam hay Trà Xanh gì sao?”

Mỗi dòng chữ hiện lên khiến không khí quanh bàn như đặc quánh lại. Hạ Lan cắn nhẹ môi, lòng rối bời. Còn Văn Quyền — lần đầu tiên, cậu cảm thấy trong lòng dấy lên một nỗi bất an mơ hồ, như thể những gì đang đến sẽ không còn chỉ là chuyện riêng của tuổi học trò nữa.

Cậu ta chỉ biết nhắn nhẹ cho Hạ Lan “ Em đừng nói gì đến cô giáo Hậu hay Việt Trinh trước mặt mẹ nữa. Không là bà làm um hết lên đấy”..

Hạ Lan khẽ liếc sang dì Trang, hiểu rõ tính bà — người đàn bà quyền quý tuy luôn giữ vẻ điềm đạm và chuẩn mực nhưng lại rất nóng tính. Lúc này, cô biết mình tuyệt đối không nên nhắc đến những chuyện khiến bà bực dọc.

Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại đặt bên cạnh ly trà của phu nhân Vương khẽ rung lên. Bà liếc nhìn màn hình, khóe môi nở một nụ cười lạnh nhạt rồi từ tốn nhấc máy.

Giọng bà vang lên, mềm mại nhưng ẩn chứa uy lực quen thuộc:

— Xin chào phu nhân Trưởng công an Quận. Tôi gọi cho chị mấy lần mà không thấy chị gọi lại... Chắc dạo này chị bận quá, đến nỗi quên cả người bạn cũ này rồi chứ gì?

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi giọng người phụ nữ đáp lại, có chút e dè:

— Phu nhân Vương, dạo này gia đình tôi đang có chút việc riêng. Những ngày qua tuy có nhận được tin nhắn của chị, nhưng tôi phải hỏi qua ý ông nhà tôi về chuyện chị đề cập. Giờ tôi mới gọi lại cho chị đây...

Phu nhân Vương khẽ bật cười, tiếng cười của bà nhẹ như tơ lụa, nhưng từng chữ lại mang một sức nặng khiến người khác khó thở:

— Ồ, thì ra chỉ là chút việc nhỏ thôi mà làm phiền chị đến vậy, tôi cũng thấy áy náy lắm. Thành ra, sáng nay tôi gọi cho chị chỉ để nói rằng… chắc tôi không dám làm phiền nữa đâu. Cái vấn đề tôi nhờ ấy, tôi đã nhờ ông ngoại thằng Quyền nói chuyện trực tiếp với Bộ trưởng Long — sếp của chồng chị — để xử lý rồi. Vậy nên… chị không cần phải bận tâm thêm đâu.

Câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng ẩn trong đó là một đòn đánh hiểm, vừa đủ khiến đầu dây bên kia nghẹn lời. Rất nhanh, bà Vương nói đến thế rồi tắt máy. Bên kia gọi lại lần nữa nhưng bà cũng chủ động tắt máy không thèm nghe.

Hạ Lan ngồi cạnh, tuy không nghe rõ hết nội dung, nhưng chỉ cần nghe đến tên Văn Quyền - cô cũng hiểu tình hình không đơn giản. Hạ Lan khẽ nhìn Văn Quyền, nhận được cái lắc đầu của anh. Cô cũng biết mình phải im lặng ngồi im.

Rồi đồ ăn lần lượt được mang lên. Những món ăn được bày biện tinh tế trên đĩa sứ trắng, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa khắp căn phòng. Thực đơn ở bàn của phu nhân Vương và lão Hoàng gần như giống hệt nhau — chỉ khác một điểm, bàn của lão Hoàng không có rượu, vì ông là người lái xe.
Bà Vương liếc sang bàn bên, ánh mắt điềm tĩnh nhưng ẩn chứa chút thân tình hiếm hoi. Bà khẽ nâng ly rượu vang, giọng nhẹ mà rõ:

— Lão Hoàng... mời nhé.

Lão Hoàng lập tức cúi đầu, nở nụ cười khiêm nhường, nhưng trong cách đáp lại vẫn giữ sự chững chạc và kính trọng:

— Xin mời Phu nhân, cùng hai cô cậu dùng bữa.

Cả căn phòng như chùng xuống trong thoáng chốc. Tiếng chén đũa khẽ chạm nhau, ánh đèn hắt xuống phản chiếu lên mặt bàn những dải sáng ấm áp. Hạ Lan và Văn Quyền nhìn nhau, rồi ngoan ngoãn cất lời mời lại lão Hoàng. Đủ thấy vị thế ông ta trong gia đình không hề nhỏ. Nhớ lại hồi còn học cấp hai, có lần trong lúc vô tâm, Văn Quyền đã lỡ gọi điện bảo lão Hoàng đến đón mình sau giờ học. Chuyện tưởng chừng nhỏ nhặt ấy lại khiến cậu phải nhận một bài học nhớ đời.

Khi biết chuyện, phu nhân Vương không nói một lời, chỉ thẳng tay tát con trai ngay trước mặt cả gia đình. Cú tát ấy vang dội trong căn phòng rộng, khiến cả nhà im phăng phắc. Văn Quyền sững sờ, chưa kịp hiểu chuyện gì thì giọng mẹ đã lạnh tanh, pha chút giận dữ kìm nén. Đó cũng là lần duy nhất cậu ta bị mẹ mình đánh trong đời.

– Lão Hoàng chỉ có mẹ mới có quyền gọi. Con không có quyền sai khiến ông ấy.

Đến bố cậu lúc ấy cũng phải lên tiếng, giọng nghiêm khắc nhưng điềm đạm:

– Mẹ con nói đúng. Ở nhà này, ai làm việc gì đều có quy tắc. Người biết tôn trọng người khác mới được người khác tôn trọng lại.

Từ hôm đó, Văn Quyền mới thực sự hiểu rằng — giữa những người trong ngôi nhà này, có những giới hạn bất thành văn mà dù là con trai phu nhân Vương, cậu cũng không được phép vượt qua. Khi cả phòng ăn được một lúc..Vương phu nhân chợt dừng chén đũa….nhìn Hạ Lan tươi cười khẽ nói:

- Hạ Lan..mấy hôm nữa thằng Quyền tháo bột ở tay..con đưa nó đi giúp ta nhé. Chỉ cần hai đứa con đi là đủ. Lão Hoàng sẽ đến đón con tại nhà. Ta sẽ xin phép nói với bố mẹ con trước.

Hạ Lan nghe dì Trang nói thế, nét mặt rạng rỡ.. tất nhiên là điều vui mừng cô mong muốn còn không được.

- Dạ! cảm ơn dì. Con sẽ đi cùng anh ấy!

Vương phu nhân quay sang lão Hoàng cười tươi. Ông cũng cười nhìn phu nhân rồi hướng ánh mắt trìu mến về đôi bạn trẻ. Hai đứa nhỏ này, ông cũng là người đã chứng kiến chúng từ lúc mới lọt lòng cho đến nay – từng bước trưởng thành, từng nụ cười, giọt nước mắt tuổi thơ ngây. Chúng không chỉ là “cậu chủ” và “tiểu thư” của hai gia đình, mà trong lòng lão Hoàng, chúng thực sự giống như hai đứa con mà ông dành trọn yêu thương thầm lặng suốt bao năm trời.

Hạ Lan khẽ nghiêng đầu, cười tươi nhìn dì Trang rồi liếc sang Văn Quyền. Ánh mắt hai đứa chạm nhau vui mừng lộ rõ không dấu diếm. Văn Quyền lè lưỡi trêu Hạ Lan trước mặt bà Vương, sau đó cậu ta cười khoái chí thích thú.

Bà Vương cũng cười, khoé mắt đã có dấu vết của thời gian. Khẽ hắng giọng, bà nói trong vui vẻ:

- Thôi được rồi. hai đứa ăn nhanh còn về chuyển bị chiều lên lớp.

Không khí trong căn phòng ấm cúng, phảng phất hương trà, tiếng cười khẽ và cảm giác an nhiên giữa những con người đã gắn bó với nhau hơn nửa đời người.