Sau buổi sáng lên huyện, đến chiều cùng ngày, gia đình anh Hoàng nhận được điện tín thông báo sáng hôm sau có mặt tại Ban Chỉ huy Quân sự xã xã để nhận quyết định.
Trong lúc chuẩn bị bữa tối, Kiều Trang chần chừ một hồi rồi khẽ lên tiếng:
- Chị Hoàng, có điều này tôi muốn nói thật với chị. Nếu giữ trong lòng, tôi e sẽ áy náy với gia đình.
Người vợ ngẩng lên, ánh mắt chăm chú chờ đợi. Kiều Trang hít nhẹ một hơi, quyết định đi thẳng vào vấn đề:
- Tôi đoán chắc ngày mai, khi anh Hoàng lên xã, sẽ được thông báo gia hạn thêm vài ngày nghỉ phép. Còn chàng thanh niên sáng nay đi cùng tôi… chính là chồng sắp cưới của tôi, bạn học cùng lớp đại học.
Chị Hoàng lặng đi vài giây, tim đập gấp dồn dập. Dường như không tin vào những gì mà đôi tai mình vừa nghe được. Chị lắp bắp, giọng run run:
- Có… có lẽ nào lại được như vậy?.. Sao chị biết chắc là anh ấy được nghỉ phép thêm vài hôm nữa?
- Tôi biết rất rõ.. nhưng lý do thì tôi chưa thể nói ngay được lúc này. Mong chị thông cảm. Thật ra, mấy hôm nay tôi đều ở bên chàng thanh niên sang nhà mình sáng nay. Có lẽ chị sẽ rất coi thường tôi. Nhưng anh ấy là chồng sắp cưới của tôi. Chúng tôi có rất ít thời gian được bên nhau khi đang đi học ở trường. lại thêm những ràng buộc, phép tắc trong quan hệ nam nữ của cái nhìn những người xung quanh , nên càng khó có dịp được gần gũi. Vậy nên, đợt này tiện có anh Hoàng được về phép. Tôi mong chị hiểu và thông cảm cho tôi quãng thời gian này khi tôi ở bên anh ấy
Đôi mắt chị Hoàng bỗng hoe đỏ, trong lòng dâng trào một niềm hạnh phúc khó diễn tả. Chị run run đưa tay che miệng, như sợ mình bật khóc thành tiếng. Một thoáng sau, chị khẽ vươn tay nắm lấy bàn tay Kiều Trang, giọng nghẹn ngào:
- Tôi… tôi không biết vì sao chị Trang lại có được thông tin chồng tôi được gia hạn thêm như vậy. Nhưng thực sự, tôi rất cảm ơn chị vì đã nói cho tôi biết. Còn chuyện riêng của chị, tôi cũng rất hiểu… bởi chính tôi đã từng rơi vào hoàn cảnh như thế.
Chị khẽ hít một hơi dài, đôi mắt nhìn xa xăm như nhớ về thuở trước:
- Tôi và chồng tôi yêu nhau từ thuở thiếu thời. Lớn lên một chút, tình cảm ngày càng sâu đậm. Nhưng rồi gia đình tôi phải di tản, rời đi một nơi xa hơn… Thời gian chúng tôi được bên nhau ít lắm. Chính vì thế, tôi càng trân trọng từng phút giây, mỗi khi có cơ hội được gần gũi chồng mình.
Ánh mắt chị Hoàng trở lại với sự dịu dàng, chân thành, nhìn thẳng vào Kiều Trang:
- Thế nên tôi rất hiểu cảm xúc của chị lúc này. Tôi và gia đình không bao giờ dám đánh giá hay nhận xét gì về điều đó cả. Xin chị cứ yên tâm ở bên anh ấy khi có dịp.
Ánh chiều cuối ngày rọi qua song cửa, in bóng hai người phụ nữ ngồi cạnh nhau, một người rưng rưng hạnh phúc, một người nhẹ nhõm như vừa gỡ bỏ gánh nặng trong lòng.
Chiều buông lơi trên làng quê nông thôn miền Bắc. Hoàng hôn trôi dần xuống lũy tre già phía xa. Gió từ cánh đồng thổi về mang theo mùi rơm rạ ngai ngái, quyện với hương khói bếp nhà ai đang nhóm, tạo nên thứ mùi thân thuộc đến nao lòng.
Phó chủ nhiệm sau một ngày ngoài hợp tác xã, ông cởi chiếc áo sơ mi đã bạc, vắt vẻo trên vai, bên trong mặc độc chiếc áo may ô lững thững từ cổng đi vào nhà. Đi theo sau ông là một bóng người. Đến trước hiên nhà ba gian, ông quay sang bên cạnh nói từ tốn.
- Cậu ra giếng rửa tay chân rồi vào uống nước.
Bóng người khẽ ngẩng lên, không ai khác là Trần Quân, nhỏ nhẹ đáp:
- Dạ! vâng thưa chú.
Trần Quân đưa mắt ngó quanh một hồi, rồi cũng nhận ra chiếc giếng cũ phủ rêu phong, được quây bằng những viên gạch tổ ong đã sẫm màu thời gian. Anh rụt rè bước ra, tiếng dép cao su khẽ nghiến trên nền đất, hòa trong âm thanh yên ả của buổi chiều quê đang dần ngả bóng. Một căn bếp được làm đơn sơ, lợp bằng những tán cọ khô cùng rơm rạ chèn chặt bởi vài tấm cót ép ngay bờ giếng ngay cạnh bờ giếng. Trong bếp đang có một bóng người nhỏ bé anh sớm nhận ra. Trần Quân đứng bần thần ngay cửa, không biết xử lý ra làm sao. Bỗng có tiếng gọi với từ trên nhà ba gian khiến anh giật mình.
- Con Thu đâu? ở nhà không đun nước à?
Dáng người nhỏ nhắn trong bếp đang lúi húi trên chiếc kiềng sắt đỏ rực, nồng nàn mùi khói bếp của những thanh củi khô vội vã nhổm dậy lao nhanh ra ngoài. Lệ Thu không biết Trần Quân đang đứng ngẩn ngơ trước cửa bếp, đâm sầm vào anh. Hai cánh tay Trần Quân phản xạ giơ lên. Khiến tình cảnh như hai người đang sà vào lòng nhau. Lệ Thu thảng thốt.
- Ối..anh ….Quân!
Trần Quân sững người, hai tay vẫn còn đặt hờ nơi vai cô gái, tim đập rộn ràng trong lồng ngực, không rõ vì giật mình hay vì điều gì khác…
Mùi khói bếp vương vấn trên mái tóc Lệ Thu và hơi ấm từ người con gái trước mặt khiến Trần Quân bỗng ngượng ngùng. Lệ Thu ngẩng lên, khuôn mặt bối rối đỏ bừng, đôi mắt tròn mở lớn, hàng mi dính khói ướt nước. Cô lùi lại một bước, bàn tay luống cuống phủi nhẹ tro bếp dính trên áo.
– Em… em xin lỗi… không biết có anh ở đây… – Giọng cô lí nhí, vừa nói vừa cúi gằm mặt.
Trần Quân cũng bối rối chẳng kém. Anh cười gượng, tay gãi sau gáy:
– Không sao… anh cũng… chỉ vừa đến thôi.
Cả hai lặng đi trong giây lát. Rồi cô nở nụ cười e lệ, lướt qua anh chạy vội lên nhà. Bóng hình thiếu nữ tuổi trăng tròn khiến Trần Quân ngẩn ngơ rồi lững thững bước ra giếng.
Ngoài sân, mẹ cô cũng đang gánh một đống cỏ tranh ngoài đồng bước vào.
- Lệ Thu, mang cỏ vào chuồng bò cho mẹ này.
Lệ Thu trong nhà chạy ra, Trần Quân từ giếng chạy đến. Bà mẹ thấy bóng dáng Trần Quân thì chợt khẽ cười. Vì lúc ở hợp tác xã, bà đã thấy Trần Quân đi sánh đôi với chồng mình, nay gặp tại nhà cũng không thấy lạ. Bà đon đả lịch sự.
- Thôi cậu để em nó làm cho, cậu vào uống nước với ông nhà tôi cho rảnh.
Ông Phó cũng trong nhà nói với theo.
- Đúng đó, cậu cứ để đó cho con Thu nó làm. Cậu vào đây uống nước với tôi. Ngồi lúc rồi chờ ăn cơm tối luôn.
Trần Quân tay giữ chiếc đòn gánh trên vai Lệ Thu nhấc ra, miệng vội thưa.
- Hai bác cứ kệ cháu, tí cỏ khô này có đáng là bao. Em Thu cũng đi học cả ngày rồi. Chút việc này cứ để cháu làm cho.
Rồi anh hơi cúi xuống, nhấc bổng lên vai một cách thành thục như anh chàng nông dân chính hiệu. Phăm phăm đi xuống bếp. Lệ Thu hớt hải kêu khẽ..
- Anh Quân, chuồng bò ngoài này!
Trần Quân khựng lại, ngoảnh đầu sang hướng cô chỉ, nụ cười ngại ngùng:
– Ờ, anh xin lỗi… .
Giọng anh vừa nói vừa cười, nhẹ như làn gió chiều luồn qua tán tre. Lệ Thu khẽ mím môi, nửa ngại nửa vui, rồi bước theo anh ra sau vườn. Theo sau là tiếng gọi với theo của bà mẹ.
- Nhanh rồi vào rửa tay ăn cơm nhé.
Rồi bà bước vào gian nhà chính. Ông phó đang ngồi gác chân lên ghế nhâm nhi vẻ mặt lâng lâng khói thuốc lào. Chiếc cặp lồng lặng lẽ nằm trên bàn. Dưới ghế là chiếc làn của Trần Quân mượn Kiều Trang đầu giờ chiều mang đi. Bà cầm lấy chiếc cặp lồng ngạc nhiên hỏi chồng.
- Sao cặp lồng lại mang lên đây làm gì?
Ông Phó hững hờ đáp.
- Bà đi mà hỏi hỏi con gái rượu của bà. Nó đem cơm cho con nhà người ta giờ người ta đem trả đấy.
Ông Phó rít thêm một hơi thuốc, khói trắng phả ra chậm rãi, giọng nói lửng lơ nhưng đầy ẩn ý:
– Thì còn ai… thằng Quân chứ ai. Nó qua không ra đồng, con gái bà lóc cóc đem cơm ra tận nơi nó ở. Giờ người ta đem cặp lồng về trả, còn mang cả mình về nhà ta nữa.
Bà Phó sững người giây lát, thở dài:
– Cái con bé này… không không biết ý tứ gì cả. Con gái lớn mà ngây thơ thế, không khéo làng xóm biết người ta lại nói cho thì khổ. Để tối tôi nói chuyện với nó.
Ông Phó chợt khoát tay, ra hiệu ngắt lời bà.
- Tôi cũng thấy thằng Quân cũng có ý với con bé. Thôi thì cứ để chúng nó tự do đi. Dù gì tôi cũng không ưa thằng ranh làng bên kia. Nó xàm sỡ con Thu như thế thì sau có cưới nó cũng chẳng coi trọng gì con nhà mình đâu. Chưa có nói là nó còn sắp đi lính nữa đấy. Trong khi thằng bé Quân nó là sinh viên đại học. Bà hiểu ý tôi chứ?
Bà Phó khẽ thở hắt, đặt chiếc cặp lồng xuống bàn, giọng vừa chùng lại vừa mang chút băn khoăn:
– Ờ thì tôi cũng biết… thằng Quân nó có tương lai như thế, ngoan ngoãn, lễ phép, lại có học. Nhưng mà… con Thu nhà mình còn bé dại lắm. Mới hôm nào còn chạy lon ton ra đồng bắt chuồn chuồn. Tôi sợ nó chưa hiểu chuyện đời, lỡ yêu quá làm việc dại dột thì ê mặt cả làng.
Ông Phó trầm ngâm.. điều bà lo lắng cũng là điều ông rất sợ. Nhưng cũng không thể thẳng thắn cấm đoán sự tìm hiểu hai đứa. Con đường đất nhỏ dẫn đến chuồng bò phủ đầy rơm khô, hai bên là hàng cúc dại vàng ươm đang ngả mình trong nắng tàn. Tiếng bò đập đuôi, tiếng gà con chiêm chiếp vang lên lẫn trong hương khói bếp và mùi đất đồng ngai ngái, khiến khung cảnh quê chiều ấy bình yên đến lạ. Tiếng cười nói vui tươi của Lệ Thu bên ngoài khiến ông cũng phải đứng dậy đi ra rồi lại chắp tay đi vào.
- Thôi thì lúc nào rảnh, bà ngồi tâm sự dặn dò nó biết giữ mình là được. Giờ cấm đoán chúng nó có khi tụi nó càng làm tới. Tôi đi mua chút rượu uống mới được.
Sau khi đám cỏ được Lệ Thu và Trần Quân hoàn thành xong, cả hai đi vào trong sân. Bà Phó đã dọn xong cơm nước trên chiếc mâm đồng đặt trên bàn. Ông Phó đi mua rượu chưa về. Thấy bóng hai đứa trẻ ngoài sân. Bà vọng ra:
- Thu..đưa anh ra giếng rửa chân tay rồi vào ăn cơm.
Lệ Thu bẽn lẽn vâng dạ, rồi hồn nhiên chạy ra giếng. Trần Quân bối rối theo sau. Cô bé vào trong nhà tắm, lấy ra một chiếc chậu thau men cùng chiếc khăn mặt hớn hở nói
- Anh lấy đồ em mà dùng này!
Trần Quân tá hoảng xua tay từ chối rối rít.
- Không..anh không cần đâu, bụi bặm đất cát bẩn hết đồ em ra.
Lệ Thu vắt chiếc khăn lên cánh tay trần, quấn vài vòng cho khỏi tuột. Cô nhanh nhẹn thả chiếc gàu tre xuống lòng giếng, tiếng nước va vào gàu vang lên “bõm” khe khẽ. Khua tay một hai vòng, cô đã kéo lên đầy một gàu nước trong vắt, làn nước tràn ra óng ánh dưới ánh chiều tàn. Đổ nước vào chiếc chậu sành quen thuộc, cô nhẹ nhàng nhúng chiếc khăn, đảo vài lượt rồi vắt khẽ, từng giọt nước trong veo rơi tí tách. Xong xuôi, cô bước lại, đưa chiếc khăn cho Trần Quân.
– Để anh rửa tay đã, khăn em sạch thế này, anh không dám dùng đâu – Trần Quân ái ngại nói, giọng lẫn chút bối rối.
Anh ngồi xuống bên thành giếng, vốc nước hất nhẹ lên cánh tay, dòng nước mát lạnh trôi theo bùn đất từ đám cỏ tranh lúc nãy, để lại làn da rám nắng sạch sẽ, bóng nước long lanh dưới ánh hoàng hôn.
Lệ Thu đứng bên, khẽ nghiêng đầu nhìn, rồi không nói gì, lặng lẳng cúi xuống. Trần Quân vô tình liếc sang, chiếc áo cổ tròn mặc ở nhà vô tình mở rộng. Anh tá hoảng, mặt đỏ lựng khi ánh mắt vô tình chạm phải. Quay ngoắt sang chỗ khác. Lệ Thu lặng lẽ nhẹ nhàng lau vệt nước còn đọng nơi má anh, động tác tự nhiên như thể quên mất sự ngại ngùng. Trần Quân sững sờ, tim đập thình thịch. Cảm giác mềm mại của chiếc khăn trên mọi vị trí khuôn mặt khiến anh giật thót, phản xạ đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang nhẹ nhàng lau cho mình.
- Lệ Thu..áo em..
Lệ Thu hoảng hốt, một bàn tay đặt vội lên cổ áo, cô nhanh chóng đứng phắt dậy hiểu ngay tư thế vô ý của mình. Tiếng dép lẹt xẹt trên nền đất, bà Phó đã đi qua hai đứa tự lúc nào xuống dưới bếp. Khiến Lệ Thu vội buông chiếc khăn vẫn đang đắp trên mặt Trần Quân. Cô không biết mẹ có nhìn thấy hành động của mình vừa rồi không. Vội xấu hổ để mặc anh ở giếng chạy vào bếp. Mẹ đang lúi húi lấy gì đó..cô ngập ngừng dò hỏi.
- Mẹ để con làm nốt cho!
- Được rồi, mẹ lấy nốt bát cà muối nữa là xong thôi. Nhanh bảo anh lên nhà ăn cơm đi. Bố mày đi mua rượu mãi chưa về là sao?
Lệ Thu thấy thái độ mẹ mình bình thường. Cô thở phào nhẹ nhõm. Lo ton lại chạy ra giếng giục Trần Quân lên ăn cơm. Cô bé đâu có biết người mẹ đã để ý nãy giờ trông thấy hết. Nhưng bà chỉ thở dài trong lòng. Một lúc sau ông Phó tay cầm hai chai “rượu quốc lủi”, đến bữa ăn..Lệ Thu ngại ngùng bê chiếc ghế ngồi cạnh bố. Ông lừ mắt nói cụt lủn.
- Chỗ mày ngồi đấy à? Sang kia ngồi còn xới cơm chứ. Con gái con lứa sắp lấy chồng rồi vô ý vô tứ không ra thể thống gì cả.
Lệ Thu mặt ngẩn tò te. Trần Quân thấy cô gái bị mắng, vội chủ động đỡ lời:
- Dạ, cô chú cứ kệ cháu. Cháu tự làm được ạ!
Ông Phó điềm nhiên không nói gì. Lệ Thu lặng lẽ lại ngồi cạnh Trần Quân. Ông rút nắp chuối trên chiếc chai rượu rót ra nguyên đầy một “cốc Liên Xô” men rượu trắng sóng sánh ánh vàng dưới ánh đèn dầu. Ông cười hề hề, giọng sảng khoái:
- Nào..tối nay chúng ta làm hết hai chai này nhé.
Trần Quân mặt tái mét khi nghe được ý định của ông Phó. Anh hãi hùng lắp bắp nói.
- Chú. cháu không biết uống rượu đâu ạ. Mong chú thông cảm cho cháu.
Ông Phó bật cười ha hả, giọng khàn khàn vì men thuốc lào còn vương trong cổ khi nãy.
- Thôi, không phải ý tứ..sinh viên các cậu tửu lượng đến mấy lão chúng tôi còn ngồi không lại. Cậu nói không biết uống, thế sau này nhà có công có việc thì cậu tính sao? Lúc đó tôi đứng ra uống thay cậu à?
Bà Phó ngồi bên, lườm chồng một cái, Lệ Thu cúi gằm mặt xấu hổ khi hiểu dụng ý câu nói của bố mình. Mỗi tội Trần Quân không hiểu ý tứ, ngơ ngác nhìn.
– Ông vừa vừa thôi, cậu ấy là khách chứ có phải thằng bạn nhậu của ông đâu.
Ông Phó quay ngoắt sang lườm bà vợ.
- Khách khứa gì bữa cơm lúc này? Bà chỉ được cái ăn nói ẩu đoảng.
Trần Quân vội vã đỡ lời:
- Dạ..dạ..cháu không phải là khách đâu ạ! Hai cô chú cứ để cháu tự nhiên.
Ông Phó nghe thế cười hả hê. Quay sang Trần Quân giơ cốc rượu trong hào sảng.
- Đúng..đúng không phải là khách…thì nâng ly đi.
Trần Quân ngập ngừng rồi trước sự nhiệt tình tiếp đón của ông Phó, anh cũng đành tặc lưỡi cầm cốc, nâng cung kính chạm đáy cốc rượu với ông Phó. Chỉ một ngụm, ông Phó tợp một hơi đến hết nửa cốc. Trần Quân nhìn quả tửu lượng ông chủ nhà mặt xanh lét không còn giọt máu. Khẽ nhấp một hơi rồi lặng lẽ đặt xuống. Tiếng ông Phó đã cất lên tỏ ý không hài lòng. Anh đành bấm bụng nhấp lần thứ hai đến nửa cốc cho ông thoải mái.
Lệ Thu ngồi bên, hai bàn tay đan chặt dưới gầm bàn, mắt cứ thấp thỏm dõi theo từng động tác của Trần Quân. Cô lo anh – chàng sinh viên lần đầu đến nhà – sẽ không chịu nổi rượu mạnh mà say lăn ra đấy. Thế nhưng bố cô thì chẳng hề để tâm, vẫn vô tư rót đầy cốc, tiếng cười sang sảng vang lên trong ánh đèn dầu chập chờn, khói thuốc lào quẩn quanh trong gian nhà ba gian mộc mạc.
Bữa cơm diễn ra vui vẻ và thân tình. Lệ Thu vừa gắp thức ăn vừa kín đáo quan sát thái độ của bố mẹ và Trần Quân. Rất may, tiếng chuyện trò rộn rã giữa hai người đàn ông khiến cô dần yên lòng.
Men rượu đã bắt đầu ngấm. Khuôn mặt Trần Quân ửng đỏ, nụ cười rạng rỡ hơn thường ngày. Anh không còn giữ kẽ như lúc đầu, mà còn chủ động nâng cốc mời lại ông Phó, khiến ông càng khoái chí, vỗ đùi cười lớn.
Lệ Thu khẽ bấu nhẹ vào vạt áo anh, ánh mắt vừa lo vừa ngượng, thì thầm nhắc khéo: “Thôi, đừng uống nữa...” Nhưng có vẻ anh chẳng hề để ý, vẫn say sưa nói chuyện với ông Phó về những câu chuyện hợp tác xã, chuyện học hành ngoài Hà Nội. Rất nhanh, hai chai rượu không còn một giọt.
Bà Phó ngồi bên, chỉ lặng lẽ múc canh, thỉnh thoảng liếc sang con gái rồi khẽ cười. Bà nhận ra trong từng ánh mắt, từng cử chỉ vụng về của Lệ Thu đều ánh lên một điều gì đó — vừa e thẹn, vừa ngọt ngào, như một bông hoa làng mới chớm nở trong buổi chiều quê yên ả.
Bữa cơm kết thúc, Ông Phó trải tấm chiếu ra bên ngoài hiên, vác bộ ấm chén gọi Trần Quân ra ngồi khi anh đang định lăng xăng xuống bếp dọn dẹp cùng Lệ Thu. Bà Phó gấp gáp bảo anh lên ngồi cùng ông, để hai mẹ con tự làm. Lệ Thu tay đang cầm ruột mướp khô rửa bát cũng khẽ đẩy nhẹ anh lên nhà. Trần Quân cũng không dám từ chối, ngồi cạnh ông Phó, chủ động pha chè. Khi chén chè được rót ra, Ông Phó thảnh thơi kéo một bi thuốc lào. Hơi men đang sẵn trong người, cảm giác thèm thuốc khiến anh bứt rứt. Anh ngập ngừng nhìn ông.
- Điếu của chú kêu to thật đấy. Chắc chú thường xuyên” thông nõ” lắm đúng không ạ?
Ông Phó đang hai tay ngồi bó gối. Nhìn anh cười khà khà, giọng nói pha chút ngà ngà men rượu:
- Thích hút thì cứ hút đi..Gớm sinh viên các cậu hoa lá cành lắm cơ. Trước bài đó tôi cũng dùng với ông Ngoại con Thu hồi lần đầu mới sang chơi..tôi lạ cái gì!
Trần Quân ngượng nghịu cười, đón lấy điếu cày từ tay ông. Anh đặt nhẹ lên đầu gối, nghiêng đầu ngắm nghía, trong ánh đèn dầu leo lét phản chiếu lên làn đồng hun của ống điếu bóng mờ vì khói thuốc và thời gian. Trần Quân làm theo, châm mồi, rít mạnh..Anh phả hơi thuốc từng làn khói trắng lên ánh sáng vằng vặc ngoài sân. Nét dân dã nơi anh khiến ông Phó cảm thấy hài lòng.
- Thuốc lào chú ngon thật đấy!
Ngồi được một lúc, Lệ Thu cũng cùng mẹ dọn dẹp xong bát đũa. Mẹ cô tế nhị giục con gái.
- Thôi lên nhà đi…để mẹ làm nốt cho.
Cô bẽn lẽn hiểu ý lên ngồi nhẹ nhàng chỗ bố đang uống nước cùng Trần Quân. Lệ Thu đỏ mặt tự rót cho mình một ly trà. Ông Phó đưa mắt nhìn con gái một lượt, giọng thản nhiên nhưng hàm ý rõ ràng:
- Còn ngồi đây làm gì? Không phải cô hôm nay muốn đi học thêm ở đâu sao? sao vẫn còn chưa vào thay quần áo? Định đêm hôm mấy giờ mới về nhà đây?
Lệ Thu khẽ cúi đầu, giọng nhỏ như gió thoảng:
- Vâng, con cảm ơn bố, con sẽ về sớm ạ.
Rồi cô hớn hở chạy nhanh vào buồng. Nét mặt ngây ngây trong niềm hân hoan sung sướng.
Trong khi đó, ở bên ngoài, Trần Quân cũng cảm thấy vô cùng khó tả. Ban đầu, anh chỉ định ghé qua để đưa Lệ Thu đến nhà anh bộ đội Hoàng cho Kiều Trang phụ đạo, nào ngờ tình thế lại thành ra giống hệt buổi đầu tiên ra mắt nhà bạn gái. Cảm giác hồi hộp, lúng túng cứ dâng lên, khiến anh chẳng biết nên ngồi sao cho phải, nói câu gì cho đúng.
Cả hai bước ra khỏi nhà trong sự ngập ngừng. Trần Quân sánh đôi bên Lệ Thu mà im lặng thin thít, cô bé tay cầm cặp sách vở nhưng cũng không khá hơn. Tối hôm trước sau khi nghe chị Kiều Trang chia sẻ bày cách. Nên tối nay sự có mặt của Trần Quân ở nhà cô đã trong dự liệu. Nhưng nghĩ lại khoảnh khắc buổi tối, chiếc cổ áo quái ác của cô đã khiến cô rơi vào tình cảnh hớ hênh nhất mà cô đã từng gặp phải trước mắt anh. Tâm trạng cô thiếu nữ lần đầu để lộ nơi nhạy cảm trước mặt chàng trai làm cô hết sức xấu hổ. Cả hai cứ thế đi cạnh nhau mà không ai dám mở lời. Cho đến lúc Trần Quân chợt lên tiếng.
- Lệ Thu…em đi trước đi!
Nói rồi anh lao ngược lại về hướng nhà cô một đoạn, lao vội vào lùm cây bên đường. Anh ngồi bệt xuống đất, dạ dày co bóp siết chặt hơi men trong người ra ngoài không dứt.
Lệ Thu hớt hải chạy đến bên. Cuống quýt nói trong lo lắng.
- Trời ơi..anh say lắm không? Em đã nói anh đừng uống nữa anh không nghe cơ. Anh sao uống lại được bố em.! ngày nào ông ý trả làm vài cốc như thế tráng miệng.
Trần Quân nói trong lè nhè, người mệt rũ rượi
- Anh không sao, tỉnh ngay thôi. anh phải uống để bố em vui lòng. Không ngày mai anh đến đón em sao được nữa…
Lệ Thu ngồi thụp xuống bên cạnh Trần Quân..vỗ vỗ nhẹ vào lưng anh. Nước mắt cô dưng dưng trước lời nói và tình cảnh của anh lúc này. Cô rút nhanh chiếc khăn mùi xoa trong túi, chẳng ngần ngại lau nhanh miệng cho anh. Trần Quân ngửi thấy một mùi hương xộc vào mũi. Anh nắm vội tay cô, từ từ đứng lên. Ánh mắt anh ngỡ ngàng khi thấy chiếc khăn Lệ Thu đã lau khoé môi cho mình.
- Lệ Thu.. khăn của em..sao lại làm thế? dơ mất khăn rồi.
Lệ Thu đỏ mặt trong đêm tối quay đi, ánh sáng những nhà dân ven đường cùng ánh trăng sáng tỏ trên tầng xanh khi bàn tay anh vẫn đang cầm chặt tay cô. Trần Quân lúc này đầu óc mông lung, anh khẽ cầm lấy chiếc khăn từ tay cô.. khò khè nói trong hơi rượu ngà ngà.
- Để anh về giặt cho em. Bẩn hết cả rồi.
Lệ Thu hoảng hồn nhanh tay dựt lại ngay. Cô hấp tấp nói.
- Đừng anh, để em tự giặt. Chị Kiều Trang thấy hiểu lầm thì chết.
Rồi cô xốc nhẹ cánh tay anh kéo đi
- Anh say thế này, thôi để em đưa anh về nghỉ, mai học sau cũng được.
Trần Quân bước đi trong cánh tay của Lệ Thu..anh cố dằn lòng nhắc nhở cho mình tỉnh táo để đưa được Lệ Thu đến nhà anh Hoàng khi biết Kiều Trang vẫn đang đợi hai người ở đó.
- Không được…. em mà về bây giờ là sẽ hỏng hết công sức của Kiều Trang. Anh có thể hôm nay không giúp được em, nhưng chị Trang thì có thể. Nên em đừng để bố mẹ em nghĩ ngợi mà ngăn cản.
Nghe câu nói của Trần Quân, Lệ Thu ánh mắt chợt chùng xuống. Gương mặt cô thẫn thờ mông lung. lặng lẽ tiếp tục bước đi bên cạnh anh. Được một hồi, Trần Quân nói giọng điềm đạm, bình thường..
- Lệ Thu anh không sao đâu.
Cô lúc này mới để ý mình vẫn đang xách tay anh đi từ nãy giờ. May không có ai bắt gặp. Cổng nhà anh Hoàng thấp thoáng xa xa. Cô hiểu ý nhanh rút tay rồi đi cách anh một khoảng. Cả hai đi vào trong sân, nhà anh Hoàng có lẽ biết cô sẽ đến nên cánh cổng mở sẵn tự bao giờ. Kiều Trang đã ăn mặc lịch sự, đang ngồi chờ cô trên bàn trong phòng khách. Vợ chồng anh Hoàng và bà Cẩn thì đang ngồi hóng mát ngoài sân. Thấy cô và anh đến thì đon đả. Kiều Trang cũng chạy ra chào đón Lệ Thu.
Trần Quân ngồi xuống uống nước trò chuyện với gia đình anh Hoàng ngoài sân. Cảm giác bát nước chè xanh mát rượi khiến anh cảm thấy phần nào tỉnh táo trước hơi men.
Lệ Thu tự nhiên theo Kiều Trang vào trong nhà, chiếc bàn uống nước đã được dọn dẹp chỉ còn chiếc bàn trống không để cô có chỗ học tập. Vừa ngồi xuống, Lệ Thu khẽ nói với Kiều Trang khi ánh mắt vẫn liếc ra sân.
- Chị Trang, anh Quân bị bố em chuốc say đến nỗi nãy vừa phải nôn ngoài ngõ đó!
Kiều Trang cười trừ tỏ ra bình thường, nhưng trong lòng lo lắng khuôn nguôi trước tình trạng Trần Quân.
- Kệ anh ta đi, thấy nói liến thoắng thế kia chắc không sao đâu.
Rất nhanh sau đó, cả hai liền tập trung vào phần ôn tập. Giọng Kiều Trang nhẹ nhàng, mạch lạc, còn Lệ Thu chăm chú ghi chép, thỉnh thoảng gật đầu như nuốt từng lời. Ở ngoài hiên, Trần Quân ngồi cùng vợ chồng anh Hoàng, vừa chuyện trò vừa dần lấy lại vẻ tỉnh táo sau hơi men. Anh cảm thấy trong người nhẹ nhõm hơn, hơi men tan dần theo làn gió đêm. Thỉnh thoảng, anh lại kín đáo liếc vào trong nhà — nơi hai cô gái đang nghiêng mình bên ngọn đèn học — khóe môi anh khẽ cong lên một nụ cười lặng lẽ.
Một lát sau, khi không khí trong nhà đang yên tĩnh, bỗng vang lên tiếng chân lao xao từ ngoài ngõ, rồi tiếng gọi sang sảng vọng vào sân:
— Bác Cẩn ơi! Bác có nhà không ạ?
Một bóng người đang đi vào. Chị Hoàng vội đon đả đứng dậy khi nhận ra.
- Bác gái Phó. Bác qua nhà chơi, mời bác ngồi uống nước.
Người đến chính là mẹ Lệ Thu.
Bà đến bên mọi người đang ngồi, khẽ ngồi xuống cùng bác Cẩn. Do thính lực bác không được tốt nên khi bà Phó chạm nhẹ vào người bà. Bà mới giật mình nhận ra. Qua khẩu hình đôi môi, bà nói chuyện bình thường với sự hỏi thăm của mẹ Lệ Thu dù nắm bắt nội dung câu chuyện không được nhanh chóng.
- Em muốn qua mượn bác cái đòn gánh, để về hai vợ chồng dọn tí cỏ ở vườn. Mai em mang sang cho bác sớm.
Bác gái Cẩn hiểu ngay vấn đề nói mẹ Lệ Thu ngồi uống nước đã. Nhưng bà khéo từ chối lấy lý do về để hai vợ chồng làm cho xong. Tự khắc chị Hoàng vội đứng dậy tìm đưa cho mẹ Lệ Thu mượn đem về.
Lệ Thu ngồi trong nhà, ánh mắt nhíu mày đăm chiêu phụng phịu ra mặt.
- Có lý nào đúng như chị nói, mẹ em phải sang tận đây để kiểm tra xem em có ở đây hay không?
Kiều Trang khẽ gõ ngón tay xuống bàn, ra điều cô bé quay lại tập trung.
- Thì anh Quân uống say như thế, em đi cùng như vậy ai không lo được? Đó là điều tất nhiên bố mẹ nào cũng phải cảnh giác mà. Lệ Thu nhin Kiều Trang ánh mắt ngạc nhiên..
- Chính bố em ép anh ý uống như thế, giờ lại còn đi lo cho em cái gì nữa?
- Sau này em có con, em mới hiểu được tấm lòng cha mẹ.
Nói rồi cả hai lại tiếp tục trao đổi. Được một lúc, nhân dịp Lệ Thu đang tập trung làm một số yêu cầu về kiểm tra kiến thức của Kiều Trang đưa ra, cô nhẹ nhàng ra đến sân. Đứng đến trước mặt Trần Quân nhỏ nhẹ nói.
- Anh uống say rồi thì về nghỉ đi, để tí em đưa Lệ Thu về nhà cho, có gì em còn chào hỏi hai bác cho phải phép. Trần Quân ú ớ đáp.
- Thôi ko sao, để anh đưa về..đêm hôm em đi có biết đường không?
Kiều Trang nghiêm sắc mặt, lặng thinh không nói. Ánh mắt nhìn anh lạnh lẽo. Đôi chân mày cô nhíu lại. Trần Quân biến sắc hiểu ý. Vợ chồng anh Hoàng cũng rất tinh tế đỡ lời cho Kiều Trang.
- Thôi cậu mệt rồi thì về đi..có gì tí vợ chồng tôi cùng chị Trang đây đưa cô bé về cho. Không phải lo đâu. Cậu đang ngấm rượu, đêm hôm lại dính gió thì khổ. Trần Quân tự khắc đứng dậy xin phép đi về. Anh Hoàng chợt đứng lên cùng, khẽ nói.
- Để tôi qua với cậu uống chén nước cho vui.
Kiều Trang hiểu ý khẽ gật đầu cười tươi cảm ơn anh Hoàng.
- Phiền anh ngại quá!!
Trần Quân cùng anh Hoàng đi thong dong ra bờ ao.. Ngồi uống nước hút thuốc lào trước hiên lều cỏ của mình. Chẳng biết đã ngồi với nhau được bao lâu, anh chợt gục đầu ngủ lịm đi mất.
Đến nửa đêm khát nước, Trần Quân lồm cồm bò dậy. Đã thấy mình nằm trong màn. Dưới ánh trăng, anh thấy một dáng người đang nằm cạnh. Khẽ ngước sang nhìn. Kiều Trang đang quay lưng say ngủ. Anh mỉm cười, nhoài người ra ngoài, bàn chân khẽ chạm vào chậu nước phía cuối đệm. Một chiếc khăn vẫn đang vắt trên đó.
Chăm chú nhìn chậu nước một lúc trầm tư, anh chợt hiểu ra Kiều Trang đã ở bên chăm sóc cho anh suốt đêm. Uống xong miếng nước, anh khẽ nằm xuống rồi quay sang ôm chặt người phụ nữ đang nằm cạnh mình từ phía sau. Hạnh phúc vùi đầu vào mái tóc cô trong lòng.