Tiểu Bạch đút tay túi áo thể thao, Thuý Hậu song song sánh đôi trong trung tâm thương mại. Cả hai đang trò chuyện để cô hiểu rõ hơn sự tình mối quan hệ và cơ bản về đại gia đình vây quanh Việt Trinh. Rồi cũng đến lúc Thuý Hậu chợt hiểu ra vấn đề. Bất giác cô cất lời khen ngợi...
- Giờ thì em đã hiểu... cũng mừng cho cả hai khi đến với nhau. Em cũng đã hiểu lý do vì sao anh ấy lại dành tình cảm cho Việt Trinh như vậy... chỉ có điều nếu một ngày cô bé biết được hoàn cảnh... liệu có còn tin vào tình yêu của anh ấy hay không?
Tiểu Bạch khẽ dừng bước. Dòng người vẫn tấp nập đi qua, ánh đèn phản chiếu xuống sàn đá bóng loáng, nhưng anh như không còn để tâm. Bàn tay trong túi áo khẽ siết lại, ánh mắt dõi nhìn Thuý Hậu:
– Em nghĩ cô ấy sẽ không chịu nổi à?
Thuý Hậu ngước lên nhìn khuôn mặt Tiểu Bạch. Cô thở ra một hơi thật nhẹ:
- Con gái chúng em nhạy cảm lắm... cũng có chút ích kỷ nữa... nên khi biết được tính mạng anh ấy được đánh đổi bằng sinh mạng của cha mẹ Việt Trinh... cô ấy sẽ hoang mang nghĩ rằng mọi tình cảm của anh ấy dành cho cô bé đều xuất phát từ trách nhiệm và sự biết ơn. Rất khó nhìn nhận đấy là tình yêu đích thực.
Tiểu Bạch trầm mặc. Mãi sau anh mới cất giọng, chậm rãi nhưng nặng trĩu:
– Cậu ấy cũng từng nghĩ đến điều đó. Có lẽ, đó là lý do vì sao cậu chủ vẫn chần chừ... chưa dám nói hết mọi chuyện. Và những người xung quanh cũng vậy... đều giữ bí mật với cô chủ.
– Nếu là em, – cô nói nhỏ – em cũng sẽ sợ. Tình yêu đôi khi mong manh đến mức chỉ cần một vết nứt nhỏ thôi... cũng đủ để khiến người ta không dám tin nữa.
Tiểu Bạch gật đầu, ánh mắt anh hướng về phía xa như đang nhìn xuyên qua đám đông. Cả hai vẫn bước đi giữa dòng người ngược xuôi trong trung tâm.
– Nhưng nếu cứ giấu mãi, khi sự thật bị phơi bày, tổn thương sẽ còn sâu hơn. Cậu chủ hiểu điều đó, nhưng anh ấy không biết phải bắt đầu từ đâu.
Thuý Hậu thở dài...
- Em nghĩ vấn đề đó chỉ có thể cả hai người ấy mới có thể tháo gỡ. Và em cũng tin khi hai người kết hôn... rồi những đứa trẻ ra đời... sẽ là sợi dây gắn kết khiến cô bé hiểu và tin vào tình cảm của anh ấy xuất phát đích thực từ tình yêu. Thời gian sẽ chứng minh tất cả!
Tiểu Bạch lặng im, như đang chìm vào suy nghĩ nào đó. Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan không khí suy tư của hai người.
- Chuyện gì vậy? - Tiểu Bạch hỏi trống không.
Thuý Hậu nghe rõ giọng nói trong điện thoại. Người đó không ai khác chính là Đài Trang...
- Cậu hỏi cô ấy muốn ăn thêm gì thì mua nhé. Tôi đã mua đồ để tối nay nướng BBQ rồi.
- Lão Đại đến à? - Tiểu Bạch thản nhiên hỏi...
– Không, anh ấy bận tiếp gia đình thầy giáo rồi – Đài Trang đáp, giọng có chút hụt hẫng nhưng vẫn bình thản.
Tiểu Bạch đáp gọn:
– Biết rồi.
Rồi anh cúp máy, cất điện thoại vào túi. Cả hai tiếp tục sải bước, tiếng nhạc dịu nhẹ của trung tâm thương mại hòa vào dòng người tấp nập, nhưng trong tâm trí mỗi người lại đang vương vấn những suy nghĩ rất riêng.
- Tiểu Bạch dừng chân trước cửa hàng quần áo đồ ngủ rồi nhìn Thuý Hậu ra ý muốn vào đây...
Cô nghiêng người nhìn vào trong... vô tư nói:
- Đây là shop đồ nữ đấy... không có đồ nam đâu!
Tiểu Bạch vẫn chăm chú nhìn cô... quả quyết nói:
- Anh biết... anh muốn mua cho em và Thu Hương mà.
Cô xua xua tay, ra hiệu không cần.
- Hai chị em ở nhà đều có rồi... tí anh đưa em qua nhà để em sắp xếp đồ cho con bé với nhé! Mua đồ ở đây chưa giặt qua cũng đâu mặc ngay được đâu.
- Em không muốn mua cho mình anh không dám ép... nhưng hãy nghĩ đến em gái... được không? Coi như quà anh ra mắt cô ấy!
Nói rồi Tiểu Bạch rút tay khỏi túi áo, kéo cô vào bên trong khiến cô không kịp phản kháng. Vì bên trong toàn đồ ngủ nữ giới... có những trang phục hết sức gợi cảm, thậm chí cả nội y, khiến Tiểu Bạch không tiện nhìn. Anh ý tứ hướng ánh mắt ra ngoài cửa.
- Em chọn cho mình và Thu Hương lấy vài bộ... đừng quan tâm giá cả. Môi trường chúng ta tiếp xúc đều là tầng lớp thượng lưu... nên đừng tiết kiệm quá... Nếu không ưng ý thì chúng ta có thể đi sang cửa hàng khác chọn tiếp.
Nói đoạn Tiểu Bạch rút ra một chiếc thẻ đen... đưa cho Thuý Hậu.
Ánh mắt Thuý Hậu cảm khái. Cô vẫn không dám cầm chiếc thẻ, chỉ nhìn anh. Tiểu Bạch thấy vậy đặt vào tay cô rồi cúi sát nói nhẹ vào tai điều gì đó... Thuý Hậu lập tức đỏ mặt, bấu nhẹ tay anh. Tiểu Bạch xoay người đi ra ngoài, cô cũng không thắc mắc mà bình thản đi cùng nhân viên đi vào trong lựa chọn. Cô vẫn chưa hiểu rõ... rốt cuộc lúc nãy lời thì thầm của anh ta tại sao khiến tim mình bỗng loạn lên như thế.
Tiểu Bạch đứng quay lưng lại cửa hàng, đặt tay vịn lên lan can bằng kính bên ngoài. Đưa ánh mắt nhìn xuống không gian trung tâm thương mại phía dưới .Không gian tầng dưới ngập tràn ánh sáng của những gian hàng đồ hiệu xa xỉ, tiếng nói cười hòa lẫn tiếng nhạc phát ra từ loa trung tâm. Mọi thứ nhộn nhịp, lung linh, nhưng Tiểu Bạch dường như không nhìn thấy gì. Ánh mắt anh xa xăm, trầm lắng như đang theo đuổi một dòng suy nghĩ khác.
Thời gian cứ thế trôi qua rất lâu. Bỗng một giọng nói vang lên khiến anh tỉnh giấc. Quay sang thì ra cô nhân viên cửa hàng đang đứng cạnh.
- Thưa anh, chị nhà muốn anh vào xem qua trang phục chị ấy đang thử ạ!
Tiểu Bạch thoáng ngập ngừng, ánh mắt ngạc nhiên. Anh nhìn cô nhân viên, giọng lưỡng lự...
– Cô ấy bảo tôi vào à?
– Dạ, chị ấy nói anh giúp xem có hợp không ạ. – Cô nhân viên khẽ mỉm cười, lễ phép cúi nhẹ đầu.
Tiểu Bạch hơi do dự. Anh không phải kiểu người dễ bối rối, nhưng viễn cảnh bước vào khu thử đồ nữ khiến anh không khỏi khẽ nhíu mày. Cuối cùng, anh gật đầu, bước chậm theo lối dẫn của nhân viên vào khu thử đồ phía trong.
Không gian bên trong được chia bằng những tấm rèm lụa trắng tinh khôi, ánh đèn vàng dịu hắt xuống tạo cảm giác ấm áp và riêng tư. Tiểu Bạch dừng lại theo cô nhân viên trước tấm rèm thứ ba, cô đưa tay ra rồi ý tứ quay người đi...
– Chị ấy đang trong này ạ.
Anh khẽ gật đầu, vẫn đứng im không nhúc nhích. Giọng Thuý Hậu vọng ra, nhỏ nhưng rõ ràng:
– Anh vào đi, em muốn hỏi xem… bộ này có kỳ lắm không?
Tiểu Bạch khẽ hắng giọng, bước qua tấm rèm. Ánh sáng trong phòng thử vừa đủ sáng, và khoảnh khắc anh ngẩng lên, hơi thở bỗng rối loạn. Thuý Hậu đang đứng trước gương, khoác trên người bộ đồ ngủ bằng lụa màu kem nhạt, mềm mại như nước. Phần cổ áo hơi trễ, vạt áo buông hờ khiến làn da cô thêm trắng mịn dưới ánh đèn. Mái tóc buông nhẹ, vài lọn rơi khẽ bên vai, gương mặt cô phản chiếu trong gương — vừa e ngại, vừa có gì đó rất dịu dàng.
Cô nhìn anh qua gương, khẽ hỏi:
– Anh thấy thế nào?
Tiểu Bạch im lặng vài giây, rồi mới đáp
– Rất hợp với em.
– Thật không? – cô mỉm cười, ánh mắt nửa tin nửa ngờ.
Anh gật đầu, đôi mắt vẫn không rời khỏi hình ảnh phản chiếu trong gương.
- Có mỗi bộ này thôi à?
- Còn vài bộ nữa anh xem thử em hợp bộ nào hơn nhé - Cô giáo bẽn lẽn nói.
Tiểu Bạch đáp nhẹ:
– Ừ. Anh ở ngoài đợi.
Khi bước ra, anh cảm nhận rõ ràng hơi nóng trong người vẫn chưa tan. Ánh đèn trắng chiếu xuống khu hành lang khiến khuôn mặt anh càng thêm tĩnh lặng, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên một tia cảm xúc lạ.
Còn bên trong, Thuý Hậu đứng tựa nhẹ vào gương, bàn tay áp lên ngực. Tim cô đập nhanh đến mức chính bản thân cũng phải hít sâu để lấy lại bình tĩnh. Cô mím môi khẽ cười – nụ cười pha giữa ngượng ngùng và một chút gì đó… không thể gọi tên. Tầm chục phút trôi qua, Thuý Hậu đã thử đến 5-6 bộ đem vào cùng một lúc khi nãy. Rồi yêu cầu Tiểu Bạch đưa ra lựa chọn lấy một bộ. Anh ta nói thản nhiên:
- Em mặc tất cả đều hợp... lấy hết đi... Lấy cả cho Thu Hương như thế nữa. Hai chị em mặc giống nhau lại càng ý nghĩa. Đồ ngủ thôi không sao đâu!
Thuý Hậu chống tay lên hông, nhìn anh với vẻ nửa bất lực nửa buồn cười:
- Đồ ngủ thôi lấy nhiều thế làm gì?
Tiểu Bạch lắc nhẹ đầu:
- Cứ lấy đi...
Rồi quay sang gọi nhân viên bên ngoài vào.
- Cô gói lại hết cho tôi mấy món đồ cô ấy vừa thử... tôi lấy hết. Cô hỏi xem cô ấy lấy thêm size gì nữa thì tôi lấy bấy nhiêu bộ như thế này cho một người nữa.
Anh ta hỏi tiếp:
- Em có chọn size cho Thu Hương chưa?
Từ bên trong, giọng Thuý Hậu có chút ngượng ngùng pha lẫn tiếng cười:
- Con bé mặc chung quần áo với em nên size như nhau...
Nghe vậy, Tiểu Bạch gật đầu ra hiệu cho nhân viên ghi chú lại. Rồi lại bước ra ngoài, ngồi xuống chiếc ghế salon cạnh quầy thu ngân. Rút điện thoại ra lướt linh tinh để tránh nhìn những món trang phục trước mắt.
Rất nhanh, Thuý Hậu tiến về phía quầy thu ngân. Trên tay cô nhân viên là những bộ đồ Thuý Hậu đã thử. Cô ta đưa cho một người nhân viên nữa lựa chọn số lượng thêm một bộ với size tương đương.
Thuý Hậu ngồi cạnh bên Tiểu Bạch đang cúi đầu nghịch điện thoại, ánh đèn màn hình hắt lên nửa gương mặt anh khiến đường nét càng thêm điềm tĩnh và cuốn hút. Cô lặng lẽ ngắm nhìn một cách lén lút...
Những món đồ cũng đã được đặt trong những chiếc túi sang trọng... đưa đến trước mặt cô và Tiểu Bạch. Cả hai nhanh chóng thanh toán, nhận hóa đơn khiến Thuý Hậu có chút ngập ngừng tiếc rẻ số tiền phải bỏ ra. Cô thắc mắc hỏi tại sao lại không để giá lên sản phẩm để cô chọn lựa... Cô nhân viên hơi lúng túng, rồi đáp thật thà:
– Dạ... tại anh nhà dặn, mấy món chị cầm trên tay thì phải bóc hết mác giá ra ạ. Anh ấy nói, “đã chọn thì sẽ mua hết.”
Nghe đến đó, Thuý Hậu chỉ biết ngẩn người, đưa ánh mắt lườm Tiểu Bạch đang tỏ vẻ ngó lơ ra phía cửa.
Ra đến cửa cô đưa lại cho anh tấm thẻ, Tiểu Bạch đặt lại trong bàn tay cô từ chối.
- Em cứ cầm lấy, sau chuyến đi dự tiệc hai chị em sẽ cần dùng đấy.
Thuý Hậu ngẩn ngơ, nhìn xuống tấm thẻ đen nằm gọn trong lòng bàn tay mình — nhỏ bé nhưng nặng trĩu. Cô ngẩng lên, giọng lạc hẳn đi:
- Em vẫn còn tiền lương ở trường trả đủ nửa năm nữa... em gái em cũng có lương đầy đủ. Em không tiêu gì đến tiền. Nên em không nhận đâu.
Tiểu Bạch vẫn giữ vẻ bình thản, đôi mắt trầm tĩnh mà kiên quyết:
- Anh nói thật đấy... số tiền đó không đủ đâu... còn lý do vì sao thì mấy hôm nữa Đài Trang cũng sẽ nói với em. Cứ cầm lấy đi...
Rồi anh khẽ đặt tay lên eo cô ra hiệu bước đi. Cô vẫn ngập ngừng không biết nói sao... Trong khi anh vẫn đưa ra dự định tiếp theo khiến cô hoảng hốt:
Giờ mua thêm mấy bộ trang phục mặc ra ngoài giao tiếp gặp gỡ nữa... cùng với túi xách... em sẽ ở lại đấy tầm vài ngày sau khi dự tiệc với cô cậu chủ để xử lý một số việc. Phía gia đình thầy giáo cũng đã đưa cả hết thành viên lên đây rồi thì cũng không phải mỗi dự tiệc xong là về đâu...
Thuý Hậu sững sờ, nghiêng đầu nhìn anh như thể chưa kịp hiểu hết ý.
– Ở lại... vài ngày á? Ý anh là... em với Thu Hương cũng phải ở lại?
Tiểu Bạch khẽ gật đầu, bước chậm hơn giữa hành lang sáng đèn.
– Cứ xem như một chuyến nghỉ dưỡng, kết hợp du lịch vài ngày. Sau đó, nếu em và thầy giáo cảm thấy phù hợp thì sẽ chính thức nhận công việc mới. Mọi thứ anh đều đã sắp xếp ổn thỏa rồi — từ chỗ ăn ở cho gia đình thầy, đến trường học cho hai đứa nhỏ, anh đều đích thân lo liệu. Giờ chỉ còn chờ quyết định của em thôi, bởi gia đình thầy cũng đã đồng ý ở lại thành phố này lâu dài.
– Công việc gì thế ạ? – Cô ngập ngừng hỏi, giọng hấp tấp...
Tiểu Bạch mỉm cười... quay sang nhìn cô...
- Nhiều công việc cho em chọn lựa lắm... thậm chí kể cả nếu em muốn thì cũng có thể quay lại trường Thanh Xuân giảng dạy như bình thường.
– Trường của em? – Thuý Hậu ngơ ngẩn không diễn tả nổi cảm xúc. – Nhưng anh có biết em và thầy giáo Sảng đã... thậm chí cả Việt Trinh cũng...?
Tiểu Bạch cười khục khặc...
– Ôi dào, mấy chuyện đó có gì mà phải bận tâm chứ? – Tiểu Bạch cười nhạt.
– Thật ra mọi người chỉ muốn để cô chủ có thời gian thảnh thơi bên cậu ấy nên mới tạm giữ nguyên quyết định của nhà trường thôi. Chứ nếu Đài Trang muốn, chỉ cần một cuộc điện thoại, nguyên cái Ban giám hiệu trường đó bay màu trong một nốt nhạc. Em quên vụ lần ở công an Quận rồi nhỉ...
Thuý Hậu nhớ lại vẻ khúm núm của viên cảnh sát trước sân dạo nọ. Giờ cô đã hiểu sức mạnh quyền lực của gia đình Việt Trinh tuyệt đối ghê gớm thế nào. Thế nên những lời Tiểu Bạch nói đương nhiên là xử lý dễ dàng.
Lối sống xa hoa cũng như vật chất hào nhoáng cùng các mối quan hệ xã hội sâu rộng của những người xung quanh Việt Trinh khiến cô sởn gai ốc vì kinh hãi...
Cô bất giác buột miệng vô thức...
- Em cũng chỉ nghĩ Việt Trinh bình thường như những sinh viên khác... chứ không có ý gì cả... cả ngày hôm nay em mới chứng kiến được những điều vượt tầm hiểu biết của em...
Tiểu Bạch chợt dừng lại, hai tay anh treo đầy những món đồ đã mua cho hai chị em. Nhìn cô nghiêm túc hỏi:
- Em có biết vì sao chiếc xe taxi vốn chỉ dành đưa đón cô cậu chủ mà em có thể ngồi lên không?
Thuý Hậu đôi mắt mở to nhìn Tiểu Bạch. Câu hỏi ấy khiến cô tò mò không sao hiểu nổi.
- Vì sao ạ?
Tiểu Bạch cười nhẹ..
- Vì cô chủ cũng giống như em.. không biết được cuộc sống của mình thực chất như thế nào. Anh là người có trách nhiệm phụ trách an toàn cho cô ấy, nên những gì em đứng ra bảo vệ gay gắt với mấy viên cảnh sát đó, anh điều nắm được hết..dù chưa gặp em lần nào nhưng giọng nói của em anh đã nghe được và sớm nhận ra khi em chạy theo, cố gắng đuổi theo chiếc xe cảnh sát hôm đó… anh biết, chính là em.
Nghe đến đây, Thuý Hậu khẽ cúi đầu. Những ký ức về buổi chiều hôm đó lại ùa về, rối bời, hỗn loạn và cũng nhiều cảm xúc. Cô chợt cầm lấy bớt những túi đồ đang nặng trĩu hằn trên cánh tay anh:
- Vậy tại sao hôm đó anh lại nhất quyết không cho em số điện thoại?
Tiểu Bạch cầm lấy tay cô, lần này Thuý Hậu không né tránh, không còn cái ngượng ngập như buổi đầu gặp gỡ — có lẽ sau nụ hôn ban sáng, giữa hai người đã có điều gì đó đổi khác.
Cả hai cứ thế nắm tay, bước đi dọc hành lang sáng đèn, chẳng rõ đích đến ở đâu. Tiếng anh nhỏ nhẹ
- Vì lần đó anh không nghĩ sẽ còn lý do gặp lại em..nên không muốn cho mình có cơ hội.
Thuý Hậu nghe thế tủm tỉm..
- Vì sao giờ lại bày tỏ tình cảm với em?
Tiểu Bạch nghiêm túc nhìn cô:
– Vì lần này, anh không muốn đánh mất cơ hội nữa… anh là người chủ động đi theo em, tìm hiểu về em..cũng như biết được Thu Hương đang làm ở bệnh viện Hoa Sen..nhiệm vụ của anh và Đài Trang là thu thập thông tin mà.
Thuý Hậu khẽ nhíu mày, nhìn anh đầy ngạc nhiên:
- Anh theo dõi em kinh thế à?
Tiểu Bạch cười ha hả..
- Anh cũng chính là người đeo khẩu trang thay bình ga cho phòng em mà..thậm chí còn mấy lần làm thợ điện kiểm tra khu chung cư đấy khi cả em và Thu Hương ở phòng buổi tối.
Cô tức giận không còn kiêng dè bấu anh một cái đau điếng vào cánh tay..
- Bảo sao em nhìn dáng người cứ ngờ ngợ..tiếc là không được nhìn chính diện gương mặt lần đó trên xe.. không thì em đã nhận ra ngay..
Tiểu Bạch gật gù..anh lại cầm tay cô, đứng lại trước một gian hàng thời trang khác..
- Vào đây xem mấy mẫu y phục cho em đã đi..
Thuý Hậu vội kéo tay đi.. giọng cô khẩn trương..
- Thôi không mua nữa đâu, mấy thứ đó chị Đài Trang đã chuyển bị cho em đầy đủ rồi.. giờ đi mua mấy cái thiết yếu khác là được..xong đưa em về qua nhà lấy đồ nhé..
Tiểu Bạch gật đầu, không cưỡng ép cô nữa. Cuối cùng, họ dừng lại trước một gian hàng bán đồ nhu yếu phẩm. Thuý Hậu lấy một chiếc rổ nhỏ rồi bước vào cùng anh.
Đi được vài vòng, cô chọn toàn những món đồ thực tế, phần lớn dành cho nam giới: bàn chải đánh răng, dao cạo râu, sữa tắm, dầu gội… Tay cô cẩn thận đặt từng món vào rổ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Tiểu Bạch, như chờ phản ứng của anh.
- Em không biết anh dùng loại nào.. nhưng thôi cứ mua theo đánh giá bản thân..nếu không thấy hợp thì anh cứ dùng loại mình thích sau nhé!
Tiểu Bạch gật gù.. nhìn cô thẳng thắn hỏi:
- Em đã từng mua đồ như thế này cho chàng trai nào chưa?
Thuý Hậu cũng nhìn trực diện vào mắt anh..nét mặt cô không còn vui tươi mà thay vào đó là sự nghiêm túc khẩn trương..
- Nếu em nói em chưa từng thật lòng yêu ai thì anh có tin không? Nên không thể mua những đồ này cho ai khác cả. Đây là lần đầu tiên.
Tiểu Bạch cũng không cười đùa nữa.. chỉ im lặng không trả lời.Nét mặt cũng chính chắn rõ rệt..
- Em từ hồi còn là sinh viên đã có không ít chàng trai theo đuổi… nhưng vì Thu Hương vẫn còn nhỏ, em không có thời gian nghĩ đến chuyện tình cảm. Lúc đó, cả tâm trí em chỉ tập trung kiếm tiền để lo cho em gái ăn học. Rồi khi ra trường đi làm, cũng có vài người ngỏ ý muốn cùng em chăm sóc Thu Hương, nhưng em nhanh chóng nhận ra họ chỉ giả tạo muốn lấy lòng, và từ đó em không còn tin tưởng vào bất cứ ai chủ động theo đuổi mình nữa — cho đến tận bây giờ.
Tiểu Bạch nghe xong, ánh mắt vẫn không rời khỏi Thuý Hậu. Anh không vội nói gì, chỉ để cho khoảng lặng đọng lại giữa hai người, như muốn cho cô cảm nhận được rằng mình đáng được hiểu và tin tưởng. Rồi anh cũng cất lời:
- Vậy sao em lại chủ động tìm anh suốt thời gian qua..?
Thuý Hậu mỉm cười, trong ánh mắt ánh lên chút bối rối:
– Vì lúc đó em chỉ nghĩ anh là một người lái taxi bình thường thôi… Chưa từng nhìn rõ mặt nhau, vậy mà anh lại sẵn sàng không lấy tiền xe, còn đưa em khăn ướt khi thấy em bị thương. Cách anh quan tâm thật tự nhiên, không chút vụ lợi… khác hẳn với những người em từng gặp.
Cô dừng lại, giọng nhỏ dần:
– Em thử xin số điện thoại nhưng anh không cho. Ra khỏi xe rồi em còn chưa biết anh diện mạo thế nào.. Đó là điều khiến em tò mò…Hơn nữa một người đàn ông từ chối để lại liên lạc cho một cô gái - một điều hiếm có ở xã hội bây giờ. Lời cô nói khiến Tiểu Bạch khẽ mỉm cười. Anh khoanh tay trước ngực..
- Nếu lúc đó anh cho em số..em có gọi cho anh không?
Thuý Hậu quả quyết lắc đầu..
Tiểu Bạch đưa tay chạm má cô, nhẹ nhàng đến bên xách chiếc rỏ đồ cho cô.
- Em mua thế này đủ rồi..Đài Trạng dặn tối nay nhà sẽ làm đồ nướng BBQ..cô ấy hỏi em muốn bản thân thích ăn thêm gì không để anh mua..Mọi thứ cô ấy đã chuyển bị hết rồi..
Thuý Hậu vẫn chăm chú nhìn anh không rời..
– Tiểu Bạch… em không phải là cô gái dễ dãi đâu. Nụ hôn đó… đúng là xuất phát từ tình cảm thật lòng, và hơn hết, là từ niềm tin em dành cho anh. Em tin anh, bởi anh đã nói rõ ràng với em rằng chị Đài Trang là chị gái anh. Dù em không có nhiều cơ hội trò chuyện, nhưng em rất quý mến chị ấy vì tính cách thẳng thắn và hào sảng. Em cảm nhận được qua cách chị ấy nói chuyện, dù chỉ thoáng qua hay có chút trêu đùa, chị đều hiểu rõ tình cảm em dành cho anh mà không ngăn cản. Và cũng chính vì vậy… em càng chắc chắn rằng anh không phải là người lăng nhăng hay kiểu “tra nam” mà người ta thường nhắc đến bây giờ.
Tiểu Bạch ánh mắt nhìn thẳng vào Thuý Hậu, sâu thẳm nhưng ấm áp:
– Em tin anh… điều đó khiến anh biết ơn em thật nhiều. Anh không hứa hẹn lung tung với bất cứ ai, và cũng không bao giờ lừa dối cảm xúc của em.. Anh đã chứng kiến cuộc sống của em suốt thời gian qua. Tuy ngắn ngủi nhưng đủ khiến anh ấm lòng muốn tiến xa với em trong mối tình cảm này.
Thuý Hậu gương mặt lấp lánh, cảm giác vừa dịu dàng vừa an toàn lan tỏa khắp cơ thể cô. Cô mím môi, không nói gì, chỉ đặt nhẹ lên tay anh đáp lại – một sự đồng thuận không lời, nhưng lại chứa đựng tất cả niềm tin và tình cảm mà cô đã dành cho anh.
- Em muốn mua ít hoa quả nữa..xong chúng ta về thôi..
Sau khi lựa chọn xong, ra đến quầy thanh toán Thuý Hậu rút ra tấm thẻ đen đưa lại cho Tiểu Bạch..
- Anh cứ cầm lại thẻ của anh đi..sau này có gì, em sẽ nhờ anh sau. Như vậy chúng ta trong mối quan hệ này sẽ khiến em thấy thoải mái hơn..
Tiểu Bạch khẽ gật đầu nhận lấy.. anh dần hiểu tính cách nên không làm cô khó xử. Trong khi đó Thuý Hậu rút ra chiếc thẻ ngân hàng của mình, thanh toán mọi thứ. Cả hai xách đồ ra cửa trung tâm thương mại. Cô đứng một bên góc mái hiên ra vào cửa chính, lâng lâng cảm xúc. Vậy là cô với Tiểu Bạch đã chính thức hẹn hò. Khẽ đặt bàn tay lên môi..khoảnh khắc khiến cô xao xuyến khuôn nguôi.
Chiếc xe Tiểu Bạch đã đỗ trước mặt, anh ta mở rộng cửa xe ghế sau, giúp cô chuyển hết đồ lên trên đó. Bóng dáng anh trong nắng, lặng lẽ quyết đoán khiến Thuý Hậu mắt không chớp, đứng hình nhìn mãi không thôi.
Một tiếng động khẽ vang bên tai khiến cô trở về thực tại, Tiểu Bạch đang đứng trước mặt, búng tay choanh choách trước vẻ ngẩn ngơ của cô. Xấu hổ đỏ mặt cô vội bước lên xe ngồi cạnh anh. Đi được một lúc cô mới dám thỏ thẻ..
- Đưa em qua nhà với nhé.
Anh gật đầu..cô lại chìm đắm trong mông lung cảm xúc mãi khi chiếc xe dừng tại cửa chung cư nhà cô.
Nghĩ tới cảnh anh đã bí mật lên phòng cô nhiều lần rồi, Thuý Hậu cũng chẳng cần ý tứ nữa, nhẹ gật đầu đồng ý. Lúc bước vào cửa ra vào..Bác chủ nhà bán hàng tạp hoá bên dưới sảnh thấy bóng dáng Tiểu Bạch..hồ hởi chạy ra nhìn hai người cất lời trêu khẽ.
- Vậy hôm nay cậu đã đoàng hoàng xuất hiện rồi sao? Bình ga chưa hết, điện vẫn không hỏng chắc hết lý do rồi nhỉ. Cô ấy ở đây đã bốn năm, lần đầu tiên tôi thấy dẫn nam giới về phòng đấy.
Tiểu Bạch ngập ngừng, bàn tay gãi gãi sau gáy..
- Cháu lên dọn đồ cho cô ấy đi du lịch thôi ạ!
Chủ nhà chợt ngạc nhiên rồi ồ lên một tiếng ra điều hiểu biết, gật gù cái đầu. Thuý Hậu xấu hổ chào vội bác rồi kéo nhẹ anh vào trong. Lên đến phòng cô rót nước cho Tiểu Bạch..căn phòng không có nhiều đồ đạc, chỉ có chiếc bàn học kiêm giá sách nhỏ xinh, chiếc đệm đặt trên tấm chiếu kê bệt trên mặt đất. Nhìn mọi thứ sơ sài, trống toang hoác.. Anh chẳng biết mình có thể ngồi ở đâu.. đành lặng im đứng một chỗ.
Thuý Hậu ngồi xuống đệm kéo nhẹ tay anh tỏ ý muốn anh ngồi xuống. Tiểu Bạch cũng vui vẻ đặt mình không ngại ngùng. Cô nhìn bâng quơ ra ban công..
- Anh chắc hỏi về em bác chủ nhà nhiều lắm đúng không? Thấy hai người thân quen như thế cơ mà..
Tiểu Bạch uống ngụm nước thật thà đáp không kiêng dè..
- Anh cùng uống rượu với bác ý nhiều lần dưới nhàn, trong khi hai chị em đang trên phòng. Bác ý nói rất tốt về em. Anh rất thích điều đó. Chính ra thời gian em ở đây cũng lâu phết đấy..nên anh tin bác ý không nói quá lấy lòng anh.
Cô bật cười..khẽ tựa đầu vào vai anh.
- Quả thật em chưa từng đưa bất kỳ con trai về phòng mình bao giờ..vì em gái em lúc đó còn đang đi học cấp 3. Em không muốn con bé rơi vào chuyện tình cảm yêu đương nên em phải làm gương cho nó.
Khoác nhẹ cánh tay anh, cô tiếp lời..
- Thu Hương rất khó trong giao tiếp xã hội.. nhưng bù lại rất thông minh và có trí nhớ tốt. Em cũng không nghĩ con bé có thể xin được việc ở Bệnh viện nổi tiếng như Hoa Sen.. có đôi lần em hỏi công việc con bé nhưng nó không trả lời. Chỉ nói bâng quơ. Ngày trước em đã phải chủ động gom góp tiết kiệm tiền với
suy nghĩ xin việc cho nó sẽ phải mất rất nhiều chi phí đi lại cửa sau.
Tiểu Bạch nghiêng đầu hôn nhẹ vào mái tóc cô. Mùi hương thơm thoang thoảng khiến anh chỉ muốn ngồi bên mãi không thôi.
- Nếu Thu Hương không nói với em về công việc ở bệnh viện thì đó là một điều tốt. Vì quy định nội bộ những bác sĩ cấp cao đều hạn chế trao đổi thông tin về chuyên môn mình đang làm. Không có gì mờ ám nhưng thu nhập của bác sĩ đặc biệt tại đó rất cao.. nhiều người không ai có thể nghĩ tới, liên quan rất nhiều đến vấn đề công khai tài chính thu nhập.
Thuý Hậu cười nhẹ..
- Con bé chỉ là nhân viên Lễ tân bình thường thôi anh..
Tiểu Bạch càng cười to hơn.. rút chiếc điện thoại của mình ra.. cho cô xem một bộ hồ sơ trong đó.
- Đây là bộ hồ sơ bác sĩ bệnh viện.. em xem đi.
Thuý Hậu khẽ zoom lên những bức hình PDF.. cô hoảng hốt ngạc nhiên..
- Con bé là bác sĩ Vi sinh - Dinh dưỡng sao?
Tiểu Bạch cầm lấy máy đưa cô xem một vài bức hình nữa trong album.. Thuý Hậu nhìn thấy bức ảnh em gái mình cầm hoa trong buổi đón chào tân bác sĩ mới của bệnh viện cách đây hai tháng. Lướt sang tấm khác là là bức ảnh cũ hơn chụp cách đây một năm khi ngày đầu nhận thực tập sinh tại bệnh viện Hoa Sen.. Lướt sang vài chút nữa có cả giấy khai sinh của cả cô và Thu Hương, sơ yếu lý lịch trích ngang của hai chị em đều đầy đủ. Anh nói đã tìm hiểu về cô quả thật không sai..
Đột nhiên cô đanh giọng lạnh lẽo..
- Tiểu Bạch.. đây là cái gì?
Thuý Hậu giơ màn hình điện thoại quay về phía Tiểu Bạch.. ngón tay cô chầm chậm lướt lướt những tấm hình trên đó. Tất cả đều là những khoảnh khắc biểu cảm cô đang đời thường.. từ lúc thấp thỏm chờ đến phỏng vấn..thậm chí cả những lúc cô đang một mình ngồi ăn bánh mì một nơi kín đáo.
Ánh mắt cô sắc như dao lam. Không hờn không trách.. vẻ mặt lạnh tanh. Nhưng trong sâu thâm tâm.. cô biết anh thật sự rất quan tâm đến mình khiến trái tim cô ấm áp lạ thường. Một thứ tình cảm không hề giả tạo ở anh.
Tiểu Bạch đưa tay chậm rãi ra lấy lại điện thoại.. ánh mắt ngại ngùng. Cô nghiêng người né tránh không trả. Tiểu Bạch dần dứ lấn tới, cô lại càng né tránh.. dần dà khoảng cách hai người càng gần hơn. Tiểu Bạch đưa tay chọc chọc vào sườn cô.. Thuý Hậu co rúm người cười như nắc nẻ.. bất giác ngã ra, kéo theo Tiểu Bạch sõng soài trên đệm..
Bốn mắt nhìn nhau.. Tình cảnh khiến Thuý Hậu mường tượng lung tung.. bất giác đỏ mặt.. hơi thở rối loạn.. cô nhìn anh chằm chằm. Quả nhiên Tiểu Bạch đặt lên đôi môi cô một nụ hôn say đắm. Trong một căn phòng chỉ có hai người.. cô hốt hoảng nghĩ tới khung cảnh Tiểu Bạch muốn đòi hỏi xa hơn, đôi môi anh trở nên mạnh mẽ khiến điều đó càng làm cho suy nghĩ đó chắc chắn, khiến cô bối rối..
Lý trí cô không muốn xảy ra nhưng cảm xúc lại khiến cô rất khó mở lời từ chối. Không phải là mong muốn nhục dục của bản thân nhưng cô rất sợ làm anh mất hứng.
Rất may.. nụ hôn anh giữ nguyên kéo dài trên môi cô. Rồi đột ngột chuyển lên trán cô. Sau đó anh khẽ đỡ cô dậy.. thản nhiên chỉnh lại cổ áo sơ mi cho cô sau đó vuốt vuốt hai bả vai cho chiếc áo Thuý Hậu phẳng phiu..
- Em đừng lo..anh không bao giờ khiến em khó xử đâu. Chúng ta chuyển bị đồ đạc rồi về với Thu Hương thôi.
Tiểu Bạch toan đứng dậy.. đột nhiên cô nắm lấy tay anh.. nhìn thẳng anh giây lát..
- Tiểu Bạch.. cảm ơn anh đã nghĩ cho em.
Lần này, cô chủ động ôm chặt anh, hai tay vòng quanh cổ, khẽ chạm hàm răng vào môi anh, cắn nhẹ như một lời thổ lộ không lời, pha lẫn sự dịu dàng và ngọt ngào của trái tim vừa mở ra. Cả hai chậm rãi rời nhau. Tiểu Bạch khẽ mỉm cười, tế nhị bước ra ban công, để lại không gian riêng tư cho Thuý Hậu thoải mái lựa đồ cho hai chị em. Nhìn anh đứng ngoài, bờ vai cao lớn và vững chãi, cô không khỏi cảm động, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường.
Cô cúi xuống, chăm chú sắp xếp những món nội y của chị em vào hai vali, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc ra ban công, nơi anh đang đứng quay lưng. Sự quan tâm tinh tế và cách cư xử đầy tôn trọng của Tiểu Bạch khiến trái tim cô vừa rung động vừa lâng lâng hạnh phúc, như thể anh luôn hiểu cô, bên cạnh ở đó mà không cần nói nhiều.
Bên ngoài, ánh nắng chiều hắt nhẹ qua lan can, tạo nên những tia sáng lấp lánh trên mái tóc và làn da cô, khiến khoảnh khắc ấy vừa giản dị vừa đong đầy cảm xúc, như một thanh âm yên bình giữa nhịp sống hối hả. Thuý Hậu thầm nghĩ, chính những chi tiết nhỏ này đã khiến cô thêm tin tưởng và yêu thương anh hơn. Cuối cùng cô đã tìm được người mà bản thân cô tin tưởng và thật sự mở lòng muốn được sống cùng anh.