- Làm tình…!! Tôi có nên cảm ơn anh vì chưa biến tôi thành một người đàn bà đúng nghĩa không nhỉ?
Hắn sững sờ, như thể vừa bị một nhát dao lạnh lẽo xuyên thẳng vào tim. Chưa bao giờ hắn nghĩ Việt Trinh có thể thốt ra những lời trần trụi ấy một cách bình thản đến thế. Trong thoáng chốc, hắn luống cuống, vội đưa tay bịt chặt miệng cô, rồi ghì chặt cô vào lòng.
Đôi mắt hắn rực lên nỗi đau và khát khao, nhưng giọng nói lại run rẩy, tha thiết:
- Đừng… đừng hành xử như vậy. Em làm anh sợ lắm!
Cơ thể Việt Trinh cứng đờ, cảm xúc cuộn trào đến cực hạn. Nhưng thay vì bật khóc, cô ngửa mặt lên cao, đôi môi mỉm cười điên dại. Trên cao, hàng triệu tinh thể đèn LED lấp lánh như muôn vì sao, chập chờn mờ nhạt trong đôi mắt ngấn lệ của cô.
Tiếng cười của Việt Trinh vang dội, ngân dài khắp đại sảnh ngầm. Những hồi âm lạnh lẽo va vào vách kính, dội ngược trở lại, xoáy sâu vào lồng ngực hắn như nhát roi quất vào tâm can. Đến khi tiếng cười dần lịm xuống, cô nghiến răng, nhấn từng chữ:
- Xoài Non… anh không cần phải lo cho tôi. Cảm ơn anh. Từ giờ, tôi thề sẽ sống một cuộc đời khác! Nhưng bây giờ… anh có thể làm cho tôi một việc được không?
Hắn vẫn ghì chặt cô, mùi hương từ mái tóc cô quyện lấy hơi thở hắn, nồng nàn nhưng cay đắng. Đôi tay Việt Trinh buông thõng, rũ xuống như thể đã mất hết cảm giác…hắn siết chặt hơn, như muốn dùng vòng tay khóa lại mọi tổn thương của cô. Nhưng giọng cô khẽ nhưng lạnh lẽo đến gai người.
- Làm ơn… hãy đưa tôi đến mộ của cha mẹ tôi… anh có làm được không? Nếu không tôi sẽ tự đi.
Hắn run lên, đôi mắt nhắm chặt như để kìm nén cơn đau đang xé rách lồng ngực.
- Việt Trinh… đừng như vậy… anh xin em… Anh phải làm thế nào đây?
Việt Trinh khẽ nhếch môi. Nụ cười của cô mang vị đắng chát, vừa tuyệt vọng vừa thách thức:
- Vậy… hãy kết hôn với tôi! Ngay bây giờ, đi đăng ký!... Anh có dám làm không?
Hắn lặng im, không thể nói được gì.
- Việt Trinh lại cười, cười đến hoang dại rợn người. Cô giật mạnh tay ra khỏi vòng tay hắn, lùi lại từng bước, đôi mắt lóe sáng như lưỡi dao đau đớn đâm thẳng vào trái tim hắn:
- Anh không có gan… đúng không? Vì vốn dĩ anh đâu có yêu tôi đúng nghĩa của một thằng đàn ông… đúng không?
Không khí trong đại sảnh đặt sệt cảm xúc tuyệt vọng, những dải ánh sáng LED run rẩy hắt lên khuôn mặt cả hai, từng câu hỏi “đúng không” vang lên dồn dập, sắc lạnh đến nghẹt thở. Hắn bất ngờ lao đến, một tay chộp lấy cánh tay cô, tay kia siết chặt eo như muốn nghiền nát thân thể mỏng manh ấy. Giọng hắn gằn từng chữ, lẫn lộn giữa tuyệt vọng và điên dại:
- Việt Trinh… anh yêu em… anh thực sự muốn em làm vợ anh!
Đôi mắt Việt Trinh nhíu lại. Cô đanh thép cất lên từng tiếng, tột cùng trong sự kích động như giọt máu rơi xuống giữa đêm đen:
- Vậy thì anh chứng minh đi! Ngay bây giờ đi đăng ký kết hôn. Một là anh giữ được tôi mãi mãi, hoặc mất tôi vĩnh viễn ngay trong ngày hôm nay…
Hắn chết lặng, đôi mắt dán chặt vào gương mặt đầy thách thức của Việt Trinh, trái tim hắn như bị siết nghẹt bởi bàn tay vô hình. Hắn muốn gào lên đồng ý, muốn ôm cô mà chạy thẳng ra nơi đăng ký kết hôn ngay lập tức. Nhưng trong tiềm thức, một nỗi sợ kinh hoàng dâng trào – rằng cô chỉ đang dùng hôn nhân như một vũ khí để tự hủy hoại bản thân, và tự buông mình rơi xuống vực sâu của sự sốc nổi.
Hắn nuốt khan, giọng lạc đi:
- Trinh… em nhìn hình thể anh như thế này? Anh đủ tự tin làm điều đó sao?
Việt Trinh cười nhạt, nụ cười khiến máu trong người hắn như đông cứng:
- Anh lại tìm cớ à? Tôi muốn ngay bây giờ. Chỉ một tờ giấy thôi mà anh cũng không dám sao?
Hắn siết chặt vai cô, ánh mắt hoảng loạn nhưng vẫn cố nén lại:
- Không phải anh không dám! Anh chỉ sợ… nếu chúng ta cưới nhau trong lúc này, em sẽ hối hận. Anh muốn hôn nhân của chúng ta là thật, chứ không phải một canh bạc em lấy ra để thách thức số phận.
Trái tim hắn quặn thắt. Mỗi lời nói ra như một nhát dao cứa vào lồng ngực. Hắn vừa cầu xin, vừa cố níu giữ:
- Em cho anh một lần nữa thôi… để anh có thể trở về vóc dáng như sáng nay, để anh chắc chắn ngày chúng ta ký vào tờ giấy ấy, ai cũng sẽ khen chúng ta đẹp đôi, sánh bước tự tin trước mọi người. Cũng thể hiện chúng ta tự nguyện đi đăng ký, không phải trong cơn điên loạn…
Việt Trinh nheo mắt, ánh nhìn lạnh lùng xoáy thẳng vào hắn:
- Anh cảm thấy không tự tin với vóc dáng như bây giờ để đăng ký kết hôn? Anh thật sự yêu tôi đúng không?
Hắn nghẹn lại. Đầu gối từ từ khuỵu xuống nền đá, bàn tay run rẩy siết lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Hành động bất ngờ ấy khiến Việt Trinh sững sờ, thoáng hãi hùng… Đôi mắt hắn ngước lên, rực cháy đau đớn và quả quyết:
- Việt Trinh… hãy làm vợ anh được không? Anh rất nghiêm túc cầu hôn em lúc này.
Trong tích tắc, những lời hắn nói như xoáy thẳng vào tim Việt Trinh. Cô đứng sững, đôi môi run lên, nước mắt rưng rưng nhưng chưa kịp rơi. Hình ảnh hắn quỳ trước mặt, ánh mắt thành khẩn đau đớn đến cùng cực, làm bức tường lý trí trong cô vỡ vụn. Một tiếng nấc nghẹn trào ra, Việt Trinh đột ngột lao tới. Toàn thân cô như bùng nổ, quẳng đi mọi kiêu hãnh, mọi thách thức. Cô chụp lấy gương mặt hắn, cúi xuống ép môi mình vào môi hắn, dữ dội, cuồng loạn như một kẻ sắp chết khát tìm thấy dòng nước.
Nụ hôn đó không phải ngọt ngào, mà đầy giận dữ, đau đớn và tuyệt vọng. Hơi thở cô nóng rực, vội vã, hối hả như muốn nuốt trọn linh hồn hắn. Những giọt nước mắt rơi xuống, ướt đẫm gò má cả hai, hòa vào nụ hôn nồng cháy đến nghẹt thở. Hắn choáng váng trong giây lát, rồi vòng tay siết chặt lấy thân hình mảnh dẻ đang run lên trong vòng tay mình. Trái tim hắn đập dồn dập, vừa ngây ngất vừa đau xót. Hắn biết, nụ hôn này không chỉ là tình yêu hiện tại, mà còn là tiếng gào thét được mở ra, vốn chôn chặt trong lòng cô bé.
Trong khoảnh khắc ấy, cả đại sảnh ngầm rộng lớn dường như biến mất. Chỉ còn lại hai con người ôm ghì nhau, va chạm bằng tất cả tổn thương và khát khao bị dồn nén bao năm. Việt Trinh gần như cắn nát môi hắn, thở hổn hển trong cơn điên dại, giọng lạc đi:
- Nếu anh yêu em thật… thì đừng bao giờ buông em ra nữa… nếu không… em sẽ chết ngay trước mắt anh! Dù hình dáng anh có như thế nào, tình yêu em dành cho anh vẫn không thay đổi.
Hắn bất giác rơi lệ… một giọt nước mắt hạnh phúc… Hắn vội vàng đẩy cô ra, nắm chặt hai bờ vai cô, hắn thở gấp gáp nói trong cảm xúc đang dâng trào:
- Mình hãy đi đâu đó thật xa nhé… chỉ còn hai chúng ta thôi… Sẽ không có ai làm phiền…
Rồi hắn lại cuồng loạn man dại hôn chặt lấy cô…
Một lúc sau, giữa khoảng sân xanh mướt được tỉa tót gọn gàng, một lỗ hổng khổng lồ đột ngột xuất hiện. Chiếc xe thể thao nằm bên trong từ từ được nâng lên, ánh vàng kim bóng loáng lấp lánh dưới nắng chiều. Tiếng động cơ vang rền, rung chuyển cả khoảng không tĩnh lặng, rồi bánh xe chạm đất, lăn trên con đường nhỏ uốn lượn rời khỏi cánh cổng.
Chiếc xe gầm rú như một con mãnh thú vừa được thả tự do, lao vút về phía đại lộ, để lại sau lưng làn khói mờ và tiếng vọng của sức mạnh không thể kiềm chế. Tất cả những khoảnh khắc vừa qua tại căn nhà, những cảm xúc dâng trào giữa Việt Trinh và hắn, được tái hiện sống động trên màn hình rộng lớn bên trong chiếc xe thể thao hai chỗ màu đen đỗ bên đường. Hình ảnh lấp lánh ánh sáng, từng cử chỉ, ánh mắt, tiếng cười và cả những nụ hôn nồng cháy của hai người đều hiện ra rõ mồn một.
Một điệu cười nhẹ nhàng xuất hiện trên bờ môi người ngồi trước vô-lăng. Giọng nói ngắn gọn, lạnh lùng vang lên:
- Các người lặng lẽ đi theo cậu ấy. Đừng để hai người họ cảm thấy bị làm phiền!
Rồi rất nhanh, ánh mắt xuyên qua khung cửa kính đen tuyền hướng ra xa, dừng lại trên một dáng người phía trước. Gương mặt một cô gái hiện ra, ngồi yên vị trên chiếc ghế công viên. Cô bình dị, tay cầm chiếc bánh mì nhỏ, nhấm nháp từng miếng một cách chậm rãi. Cơn gió nhẹ lướt qua, khẽ lay mái tóc cô, khiến cô hơi nghiêng người theo hướng gió.
Khuôn mặt dần hiện rõ, người đó chính là cô giáo chủ nhiệm Thúy Hậu. Mọi chi tiết, từ ánh mắt, nụ cười dịu dàng đến cách cô cử động tự nhiên, đều bị người bí ẩn trong chiếc xe thể thao chăm chú ngước nhìn không bỏ sót.
Chiếc xe Lamborghini vàng đậm nổi trội của hắn dừng bên vệ đường có biển báo cho phép đỗ xe. Việt Trinh sau khoảng khắc trong tầng hầm, tâm trí cô vẫn ngây ngất đắm chìm trong hạnh phúc. Cô khoác tay, miệng tủm tỉm đưa anh vào một con hẻm nhỏ. Đây là một dãy phố gồm những ngôi nhà cổ lịch sử từ lâu đời trong thành phố.
Cả hai dừng lại trước một căn nhà mang vẻ giản dị, tấm biển gỗ treo trên cổng ghi ba chữ: “Chả cá Vọng Ngư”. Việt Trinh dẫn hắn đến quầy lễ tân, đặt ngay một suất combo cho hai người. Khi được yêu cầu thanh toán, cô nhanh chóng rút điện thoại, quét mã QR, và nhìn hắn cười tươi tắn.
Sau đó, cô cầm tay dẫn hắn lên lầu hai. Không gian nơi đây như một bước quay về quá khứ, mang đậm hơi thở của những năm tháng bao cấp. Ánh sáng vàng nhè nhẹ từ những bóng đèn tròn trải đều khắp gian phòng, hắt lên những bức tường phai màu và các bức tranh phong cảnh nông thôn đơn sơ. Ghế gỗ và mặt bàn sần sùi, mộc mạc nhưng vẫn chắc chắn, đồ dùng giản dị được sắp xếp gọn gàng. Tất cả tạo nên một cảm giác vừa ấm cúng, vừa thân thuộc, khiến hai người như được lạc vào một khoảnh khắc bình yên giữa nhịp sống hối hả ngoài kia.
Đang vào tầm đầu giờ chiều, quán vắng lặng, chỉ lác đác vài bàn có khách. Việt Trinh dẫn hắn đến một dãy bàn tít bên trong góc, vừa kín đáo vừa yên tĩnh. Khi đã yên vị, cô chống hai tay lên bàn, chăm chú nhìn hắn. Hắn sớm nhận ra ánh mắt cô, và không chút ngần ngại, thản nhiên nhại lại phong thái ấy. Thế là cả hai bỗng dưng bốn mắt chăm chú nhìn nhau trong im lặng.
Việt Trinh không nhịn được, bụm miệng cười, giọng nhỏ nhẹ vang lên:
- Chồng có nhớ nơi này không? Nếu nhớ, vợ sẽ thưởng.
Việt Trinh thoáng đăm chiêu. Cô biết rõ người thanh niên trước mặt ranh ma và đầy mưu mô, chắc chắn đang toan tính một trò gì đó. Nhưng nhìn dáng vẻ câng câng của hắn, cô tự tin mình có cách đối phó.
- Tất nhiên, những gì vợ có khả năng làm thì vợ sẽ làm.
Hắn ngoắc tay, rồi nhoài người về phía cô. Việt Trinh hiểu ý, cũng hơi nghiêng người qua bàn. Mặt cô bỗng đỏ lên như say nắng, gò má ửng hồng khi nghe hắn khẽ giót vào tai một lời yêu cầu đầy khiêu khích. Cô vội bấu lấy hai má hắn, ánh mắt chừng chừng, nhưng vẫn cố gắng nhìn thẳng vào gương mặt nham nhở của hắn.
- Chồng dám làm điều đó sao? Có dám không? Hay chỉ nói mồm?
Hắn bị hai bàn tay Việt Trinh bẹo má, không thể rút ra, nhưng vẫn tỏ ra cứng rắn, gân giọng:
- Sao không dám? Chẳng phải chồng đã nói, khi trở về hình dáng cũ, sẽ cùng vợ đi đăng ký kết hôn sao? Nên chuyện này, chồng chẳng ngán gì cả.
Việt Trinh thoáng ngại ngùng, đôi má ửng đỏ, nhưng trong ánh mắt vẫn ánh lên vẻ tinh nghịch và thách thức, khiến không khí giữa hai người trở nên vừa căng thẳng vừa gần gũi, đầy sự ngọt ngào và hấp dẫn.
Việt Trinh thả hắn ra rồi ngồi ngay ngắn lại, nhún vai, mắt vẫn sáng long lanh, lúng liếng nhìn hắn:
- Vậy… khi nào chồng mới trở lại hình dáng cũ? Vợ chờ đến lúc đó mới dám yên tâm thưởng chồng đấy.
Hắn nhìn cô lưỡng lự đôi chút rồi cũng chân thành nói:
- Chồng giữ thể trạng này mục đích để có khả năng chủ động phẫu thuật được tốt nhất. Nếu không, thì vóc dáng mấy hôm nay chồng vẫn không có gì thay đổi mãi mãi về sau nếu không trực tiếp phẫu thuật nữa.
Việt Trinh thoáng buồn trong đôi mắt, ánh nhìn tràn đầy ngậm ngùi:
- Vợ biết chồng ở bệnh viện cực kỳ vất vả. Dù chỉ bên chồng có vài ngày thôi, nhưng vợ cũng phần nào cảm nhận được trách nhiệm mà chồng đang gánh. Trước đây, vợ thật vô tâm, chẳng bao giờ nghĩ rằng người mình yêu lại phải chịu nhiều khó nhọc đến vậy.
Hắn lặng người, trái tim xao động, nhưng không muốn để bầu không khí nặng nề. Hắn nhanh chóng nở nụ cười, giọng pha chút trêu chọc:
- Vậy… vợ còn dám thưởng cho chồng nữa không?
Việt Trinh cúi đầu, xấu hổ không dám đối diện với hắn:
- Chồng thật sự muốn điều đó sao? Vợ mới có 19 tuổi thôi đấy. Còn đang đi học nữa. Chẳng nhẽ lại phải nghỉ học ở nhà sao?
Hẳn ngả hẳn người ra ghế. Giọng kiên quyết. Cố dấu đi nụ cười muốn bộc phát ở trong lòng trước dáng vẻ của Việt Trinh:
- Kết hôn rồi thì điều đó bắt buộc xảy ra… sao tránh được.
Việt Trinh im lặng… Hắn tưởng cô đã không thể nói được gì nữa nên đang định trêu tiếp thì cô đã cất lời:
- Mình có thể kế hoạch được mà. Vợ sẽ tìm hiểu.
Hắn nhìn điệu bộ cúi gằm mặt của cô, càng muốn bật cười lắm nhưng vẫn phải kìm nén:
- Bác sĩ ưu tú đang ngồi trước mặt vợ đây sao không hỏi? Phải tìm hiểu cái gì? Khi người ta kết hôn thì chuyện sanh con là điều tự nhiên mà… sao phải kế hoạch? Nếu muốn kế hoạch thì chẳng ai đi kết hôn cả.
Việt Trinh cúi ngằm mặt lặng thinh không nói được gì. Hắn cũng hiểu điều đó nên chờ đợi phản ứng của cô bé, xem suy nghĩ của Việt Trinh về vấn đề hôn nhân như thế nào. Quả nhiên một lúc sau cô ngẩng lên, đôi mắt long lanh pha chút bẽn lẽn nhưng vẫn ánh lên vẻ kiên định rõ ràng:
- Vợ cũng rất muốn có con của chúng ta ngay bây giờ… vợ chỉ sợ bản thân mình còn trẻ, chưa có kỹ năng chăm sóc cho con thật tốt. Quan trọng vợ muốn học xong có kiến thức để có thể giúp đỡ được công việc của chồng phần nào. Tuy nhiên vợ yêu chồng, nên vợ sẽ làm theo những gì chồng muốn. Nếu vợ không biết, vợ sẽ học. Những gì vợ nói, vợ sẽ làm được.
Hắn nghe cô nói, tim như bị nhấn một nhịp mạnh, vừa tự hào vừa xúc động. Có lẽ, hắn đã có quyết tâm không đổi trong lòng. Nhưng dáng vẻ ranh mãnh vẫn không mất đi trên khuôn mặt, hắn nghiêng người về phía cô, giọng trầm trầm nhưng đầy dịu dàng:
- Đây là quán lần đầu tiên mình đến đây khi vợ đang học đầu năm cấp ba. Ngày 21-8 chúng ta đã đến nơi này. Vợ thấy chồng nói đúng không?
Việt Trinh đôi mắt mở to, hơi nghiêng người về phía hắn, ánh mắt lấp lánh pha chút ngạc nhiên và thích thú:
- Không thể tin được chồng có thể nhớ được lâu và kỹ đến thế.
Hắn cười nhẹ nhẹ, giọng pha lại trêu chọc nhưng đầy trìu mến.
- Ừ, chồng luôn nhớ rõ ràng lắm những gì liên quan đến vợ. Nhất là cái biệt danh “Kẹo Dừa” nữa đấy.
Việt Trinh nghe đến biệt danh ấy, cả người bỗng cứng lại, hai má lập tức ửng đỏ, phồng lên như con tôm phòng thủ, mắt né tránh nhưng lại lấp lánh vui thích. Cô lúng túng vuốt nhẹ mái tóc, cố giấu nụ cười đang muốn bật ra, giọng khẽ khàng nhưng vẫn nghe rõ sự ngượng ngùng:
- Cấm chồng nhắc lại hoàn cảnh ra đời của biệt danh đó. Vợ cho phép chồng gọi Kẹo Dừa, nhưng không phải là vợ muốn nghe nhắc lại nguồn gốc đó đâu. Xấu hổ lắm.
Hắn cười ha hả, sảng khoái đến mức cả bàn bên cạnh cũng phải quay nhìn. Việt Trinh phụng phịu, hờn dỗi quay ngoắt sang bên, không thèm quan tâm. Không khí giữa hai người vẫn yên tĩnh nhưng đậm chất thân mật, như thể chỉ riêng họ tồn tại trong khoảnh khắc đó. Khi món ăn được bưng lên, cả hai nhanh chóng bị cuốn vào mùi vị hấp dẫn. Việt Trinh cẩn thận gắp một miếng, rồi đưa tới gần hắn. Hắn chìa bát ra nhận, nhưng cô há miệng, ra hiệu muốn tự tay cho hắn ăn. Hắn không chút do dự, sẵn sàng mở miệng nhận lấy, ánh mắt vừa trêu chọc vừa trìu mến, khiến không gian xung quanh như tan biến, chỉ còn lại sự gần gũi và ngọt ngào giữa hai người.
Cứ thế cả hai thưởng thức những món ăn từ rất lâu mới được trải nghiệm lại. Góc bàn phía xa đầu cầu thang đi lên xôn xao, một nhóm tầm tầm ba bốn người ngồi xuống trò chuyện vui vẻ náo nhiệt. Việt Trinh và hắn không bận tâm chú ý, cả hai đang tình tứ mải trao những miếng ăn ngọt ngào. Nhưng đến khi một giọng nói cất lên khiến Việt Trinh phải quay sang nhìn:
- Ai như bạn Việt Trinh của chúng ta đằng kia ý nhỉ?
Cô chợt nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu, cảm xúc đó không qua hỏi ánh mắt hắn. Khi cô nhanh chóng quay lại phía hắn, hắn nhỏ tiếng hỏi han:
- Ai thế vợ?
Việt Trinh thở dài khẽ đáp trong tâm trạng không mấy vui vẻ:
- Đám bạn của cô gái vợ ở trường va chạm dẫn đến công an phải đến trường đó chồng. Nhìn thấy họ, vợ mất hứng luôn!
Hắn nhếch mép, ánh mắt vừa quan tâm, vừa ân cần:
- Thì ra vậy… Đừng lo, chồng ở đây mà, không ai làm phiền được vợ đâu.
Nhưng rất nhanh, cô lại tìm thấy niềm vui khi nhận ra hắn dính chút nước sốt trên khoé môi. Việt Trinh lặng lẽ lấy giấy ăn, nhẹ nhàng chấm cho hắn, cử chỉ đầy trìu mến như chăm sóc một đứa trẻ. Trong khoảnh khắc ấy, mắt cô ánh lên niềm say mê và yêu thương, nơi hắn bây giờ chính là toàn bộ thế giới, là tất cả những gì quan trọng nhất đời cô.
Hắn cũng nhìn cô, miệng cười hạnh phúc, đôi mắt tràn đầy ấm áp lẫn niềm vui tinh nghịch, tựa như đang thưởng thức sự dịu dàng mà cô dành cho mình. Không gian quanh họ dường như lắng lại, chỉ còn lại tiếng cười khẽ, ánh mắt và cảm giác ngọt ngào lan tỏa giữa hai trái tim đang hòa nhịp.
Cả nhóm con gái bên kia bàn rì rầm, ánh mắt lén lút hướng về góc bàn nơi Việt Trinh đang ngồi. Một vài cô còn len lén giơ điện thoại, chụp trộm khoảnh khắc hai người đang thân mật. Một cô nàng thì thầm, giọng hơi chua chát:
- Nhìn con bé đó không đến nỗi nào, sao lại yêu thằng nhìn phát sợ thế nhỉ? Ăn mặc lại quê mùa nữa chứ.
Một giọng khác chen vào, cố thanh minh:
- Thì nhìn xem, con đó cũng đâu có ăn mặc gì nổi trội đâu. Nên yêu thằng như thế là đúng rồi.
Cả bọn cố tình phá lên cười, tiếng cười vang lẫn nhau, đề tài bàn tán vẫn cuốn hút như một trò vui bất tận. Một cô nàng lại rỉ tai:
- Các cậu thấy không, nó bị đình chỉ học nên giờ thảnh thơi thế này đó. Thử đoán xem nó có bị đuổi học thật sự không? Đến cô giáo chủ nhiệm lớp mình còn bị thay thế rồi nghỉ dạy thì cỡ nó không trụ được lâu đâu, chờ xem.
Những tiếng to nhỏ xen lẫn tiếng cười sảng khoái vang lên, làm không gian quanh họ thêm phần náo nhiệt.
Hắn ngồi bên kia bàn, đôi tai nhạy cảm nhận rõ từng âm thanh. Anh chăm chú quan sát nét mặt Việt Trinh, nhưng ánh mắt cô vẫn tự tin, ánh lên vẻ điềm tĩnh khiến hắn phần nào yên tâm. Một nụ cười nhẹ thoáng trên môi, hắn chủ động ngồi sang cạnh cô rồi tự tay đưa vào đôi môi Việt Trinh miếng thức ăn hắn chọn lựa. Chẳng ngại ngùng, cô sẵn sàng hé hàm răng trắng bóng với chiếc răng khểnh kiều diễm đón nhận, kèm theo hơi thở nồng nàn của hắn chạm vào gò má.
- Chồng yêu vợ nhiều lắm… Kẹo Dừa của tôi.
Bàn bên kia, trong cái nhìn khinh miệt của đám bạn cùng lớp, họ tỏ thái độ nôn thốc khi thấy cử chỉ của đôi kia. Tiếng dè bỉu không ngớt được tuôn ra từ những đôi môi nữ sinh trường Đại học Thanh Xuân. Mặc kệ những ánh mắt thị phi, Việt Trinh và hắn vẫn bình thản, tận hưởng khoảnh khắc yên ấm bên nhau, như thể cả thế giới xung quanh không tồn tại.
Rồi bữa ăn cũng đã xong, hắn và cô nhìn nhau tình tứ, nắm tay nhau bước qua đám bạn cùng lớp với vẻ mặt thản nhiên như họ chưa từng tồn tại. Bóng hai người khuất dạng sau bên dưới cầu thang. Một cô bạn chợt đứng dậy, lén lút len theo phía sau. Đám còn lại lập tức nhao nhao lên, thắc mắc cô định làm gì. Cô ta hạ giọng, nhỏ nhẹ đáp:
- Muốn xem bọn kia sẽ đi đâu tiếp. Không nhẽ vào nhà nghỉ chắc?
Nghĩ đến viễn cảnh đó, ai cũng lè lưỡi không thể tưởng tượng nổi. Sự tò mò của cả nhóm lập tức bùng lên, họ hùa theo, rầm rĩ nhao nhao bám đuôi, cố lẫn vào bóng tối để quan sát từng bước đi của Việt Trinh và hắn.
Việt Trinh và hắn ung dung bước ra khỏi con hẻm nhỏ, trái tim cô lâng lâng trong cảm xúc nồng nàn khi sánh bước bên hắn. Hắn nhìn cô trìu mến, giọng khẽ hỏi:
- Giờ vợ muốn đi đâu? Lên rừng hay xuống biển?
Việt Trinh hạnh phúc tràn đầy, cô suy nghĩ một lát rồi nhìn hắn với đôi mắt long lanh:
- Mình ra biển đi… Chúng ta chưa bao giờ được đi chơi xa riêng tư thế này lần nào mà, đúng không?
Hắn gật đầu, bẹo nhẹ má cô một cách trìu mến. Hai bóng uyên ương trải dài, hòa cùng ánh nắng chiều dịu dàng, tạo nên một khoảnh khắc vừa bình yên, vừa đong đầy tình yêu. Tiếng bước chân họ vang lên nhịp nhàng, như nhịp tim cùng hòa điệu, dẫn lối cho một chuyến đi hứa hẹn nhiều kỷ niệm ngọt ngào. Gần đến xe, hắn chợt nhớ ra điều gì đó, nói vội với cô:
- Vợ đi mua ít đồ ăn vặt với nước uống đi… Chúng ta sẽ mất vài tiếng trên cao tốc đó. Nên không có nhiều chỗ để dừng lại đâu.
Việt Trinh khẽ dạ rồi chạy nhanh về phía xe, tóc bay nhẹ trong gió. Hắn ung dung tiến đến chiếc xe nổi bật của mình, ngồi vào ghế lái và nổ máy. Âm thanh động cơ rùng mình như con quái thú ngủ say vừa thức giấc, gầm lên một tiếng rồi trầm lắng, chờ đợi. Một vài người hiếu kỳ gần đó chạy ra xem… Tất cả đều trầm trồ.
Hắn khéo léo đưa xe ra một đoạn, để Việt Trinh có thể mở cửa bên kia một cách thoải mái. Vóc dáng chiếc xe lọt vào tầm mắt tất cả người đứng gần đó, gây chú ý ngay lập tức. Những đám bạn của Việt Trinh, đang lén theo dõi từ nãy giờ, há hốc mồm kinh ngạc. Cả lũ rút điện thoại, chụp ảnh và ngay lập tức tra thông tin. Ánh mắt họ ánh lên sự sững sờ và khó tin.
Cả nhóm con gái vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại, ánh mắt họ đầy kinh ngạc và sững sờ. Một cô nàng thốt lên, giọng không giấu nổi vẻ sửng sốt:
- Các cậu ơi… chiếc xe này tận hơn 120 tỷ đấy, thật hay không vậy?
Một cô khác nheo mắt, lẩm nhẩm:
- Trời ơi, nhìn này… trên thế giới chỉ có ba chiếc thôi. Chiếc màu vàng này ở nước ta chỉ có một cái duy nhất. Có phải là nó không?
Người thứ ba lướt tay trên màn hình, giọng run run pha chút kinh hãi:
- Có cả thông tin chủ nhân và biển số xe này… các cậu xem đi, trùng hết rồi!
Cả bọn dán mắt vào điện thoại, dòng chữ hiện lên khiến tim ai nấy như đứng lại:
“Chủ nhân một trong ba chiếc siêu xe độc nhất trên thế giới thuộc về một cô gái sinh viên Đại học Thanh Xuân – biển số NVT-2709, trùng khớp với tên và ngày sinh của nữ chủ nhân.”
Mấy cô bạn của Việt Trinh dùng hết zoom để nhìn rõ biển số. Một giọng run rẩy vang lên:
- Chính là biển số chiếc xe này… không thể tin được… con bé Việt Trinh lại là chủ nhân sao?
- Ngày sinh của nó là 27 tháng 9 - Một người lắp bắp, mặt tái mét khi tra thông tin sinh viên trong lớp.
Cả nhóm im bặt. Bóng dáng Việt Trinh dần xuất hiện tung tăng với hai túi đồ xách ở tay, nụ cười nhẹ nhàng nhưng tự tin tỏa ra như ánh sáng khiến mọi ánh mắt phải dõi theo. Đám đông đằng xa không thiếu những chiếc điện thoại bí mật đưa lên chụp liên tục khi Việt Trinh ung dung bước vào trong xe.
Từng cô bạn cùng lớp Việt Trinh đều cảm thấy trong lòng vừa choáng váng, vừa ngỡ ngàng, thậm chí kinh hãi. Cả thế giới mà họ từng nghĩ mình hiểu về Việt Trinh bỗng chốc bị lật ngược hoàn toàn. Hình ảnh một cô gái bình thường, đôi khi ngờ nghệch trước mắt họ, giờ đây trở nên xa xỉ và quyền lực đến mức đáng kinh ngạc, khiến họ không dám thốt lên lời nào. Ý nghĩ về việc vừa mới nói xấu cô khi nãy khiến cả lũ hoảng sợ, cảm giác lo lắng tràn ngập trong từng ánh mắt. Chiếc xe gầm gừ lăn bánh, rồi như được giải thoát… nó gào lên đầy mạnh mẽ rồi lao vút đi như mũi tên trên đường… để lại phía sau âm thanh rền rĩ dai dẳng, khiến không gian xung quanh như rung chuyển theo sức mạnh động cơ của nó.