Việt Trinh khẽ lẩm nhẩm. Cái tên ấy cô chưa từng nghe qua. Nhưng nếu theo cách gọi thì.. lão Đại, lão Nhị, Tam Muội… vậy “lão Tứ” hẳn là người thứ tư trong nhóm, có thể là một bác sĩ nào đó. Nghĩ vậy, cô sớm bỏ qua ý nghĩ vẩn vơ trong đầu.
Viện trưởng Viễn nghe nhắc đến cái tên ấy thì lắc đầu:
– Muốn gọi lão Tứ thì cậu nên nói với cô ấy. Chúng tôi không đủ khả năng. Mà tôi cũng tin cậu cũng thế thôi!! Bác sĩ Duy.
Cả phòng bật cười rộn rã, hắn cũng cười đầy thích thú. Nhìn mọi người thân thiết với nhau như vậy, Việt Trinh thoáng thắc mắc, không hiểu họ có lịch sử quen biết như thế nào.
Cuộc trao đổi chỉ diễn ra ngắn ngủi, rồi mọi người lại trở về quầy bar ngồi. Hắn thì lim dim, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ chập chờn. Rất nhanh, chiếc bồn tắm cũng đến lúc xả nước. Tiếng máy phát ra những tiếng “bíp” dài, rồi nắp kính tự động hạ xuống. Hắn nằm trong bồn khô ráo, những luồng ánh sáng xanh dịu của những ngọn led phát ra bên trong. Việt Trinh vội lấy khăn lau người cho hắn, rồi ngồi bệt xuống sàn, hấp tấp lau từng giọt mồ hôi đang rịn trên gương mặt trắng bệch ấy.
Nhìn hắn với dáng vẻ vật vờ, cô chợt thấy mắt mình cay cay, nhưng vẫn cố kìm lại để mọi người khỏi lo lắng. Ai nấy dường như đã quá quen với quy trình điều trị, chỉ hỏi cô vài câu vọng vào sau tấm vách. Có lẽ họ cũng cố ý không làm phiền, nhường cho cô sự riêng tư khi chăm sóc hắn, hoặc đơn giản là muốn tránh để cô phải ngại ngùng trước ánh mắt người khác.
Ba mươi phút trôi qua, chiếc bồn lại khẽ rung, từng dòng nước lạnh bắt đầu chảy vào, báo hiệu một công đoạn điều trị mới sắp đến. Việt Trinh thoáng giật mình, ngẩng lên thì đã thấy Viện trưởng Viễn khẽ gật đầu nhắc:
– Em gái! chỉnh lại tư thế cổ cho cậu ấy, kẻo nằm lâu sẽ mỏi.
Nghe vậy, cô vội nghiêng người, luống cuống tìm cách đỡ hắn. Thấy cổ hắn nghiêng lệch về một phía, trông vừa cứng đờ vừa yếu ớt, cô không kìm được, liền đưa cánh tay mình đặt sau gáy hắn, nhẹ nhàng kê làm gối. Da hắn lạnh buốt, đối lập với hơi ấm trong lòng bàn tay cô. Cái cổ gầy guộc dần thả lỏng, tựa vào tay cô một cách tự nhiên, khiến trái tim Việt Trinh bỗng se lại. Ánh sáng xanh nhạt từ bồn phản chiếu lên gương mặt hắn, làm nỗi thương xót trong lòng cô càng thêm dày đặc.
Nước nhanh chóng dâng đầy, mặt bồn ngập ánh xanh trong chốc lát rồi tối lại khi những luồng sáng bên trong biến mất. Việt Trinh cúi người nhấn nút, nắp kính từ từ nâng lên, không gian bên ngoài chỉ còn vương hơi lạnh, nhưng trên cánh tay cô vẫn còn nguyên cảm giác băng giá thấu tận xương tủy. Cô chưa kịp định thần thì mấy vị bác sĩ khi nãy đã bước tới, dáng vẻ vội vã nhưng dứt khoát. Thấy cô còn ngồi bệt trên sàn, ôm đỡ cổ hắn, họ liền nhẹ nhàng bảo:
– Cô lên ghế ngồi đi, để chúng tôi lo phần còn lại.
Việt Trinh ngập ngừng buông tay, lùi về một bên. Ngay lập tức, quy trình được khởi động trở lại. Các bác sĩ cẩn trọng kiểm tra toàn bộ hệ thống bồn, điều chỉnh lại các cảm biến sinh học áp sát cơ thể hắn, rồi rà soát dây truyền tĩnh mạch, chỉnh từng nấc nhỏ như thể chỉ một sơ suất thôi cũng có thể khiến cả quá trình chệch hướng.
Ánh đèn phản chiếu trên gương mặt căng thẳng của họ, còn cô chỉ biết siết chặt bàn tay, dõi theo trong im lặng. Chỉ một vài phút kiểm tra, họ lại ra ngoài nhường lại không gian cho Việt Trinh. Những tiếng trò chuyện rầm rì lại tiếp tục vang lên. Việt Trinh ngồi xuống ghế, mắt không rời hắn. Dù được thiết bị bao bọc và theo dõi bằng vô số cảm biến, nhưng đôi môi hắn nhợt nhạt xanh xao, cô vẫn không sao dằn được nỗi lo dâng lên trong lòng. Hắn nằm bất động, hàng mi khẽ rung như đang chống chọi trong cơn mê. Từng bọt khí nổi lên lăn tăn trên mặt nước rồi vỡ tan khiến dáng vẻ hắn càng thêm mong manh.
Quy trình cứ đều đặn lặp đi lặp lại, hết xả nước rồi lại bơm đầy, hết ánh sáng xanh lại chìm vào bóng tối. Thời gian trôi qua dài đằng đẵng, nhưng Việt Trinh chẳng hề thấy mệt mỏi. Toàn bộ sự chú tâm của cô chỉ dồn cả vào hắn – người đàn ông đang gục đầu bất động trên thành bồn.
Ánh mắt cô bám chặt vào từng nhịp rung nhẹ trên khuôn mặt hắn. Đôi khi, có vài người bước vào, khẽ hỏi cô có muốn ăn uống gì không, cô chỉ lắc đầu. Cái đói, cái khát hay sự mỏi mệt đều chẳng còn ý nghĩa, tất cả chỉ còn lại một nỗi khắc khoải cứa sâu trong lồng ngực.
Dù Viện trưởng Viễn đã nhiều lần trấn an, nhắc cô yên tâm rằng mọi thứ đều trong tầm kiểm soát, nhưng trong lòng Việt Trinh, sự lo lắng vẫn không ngừng dâng lên. Thời gian lặng lẽ trôi. Đến một lúc, đôi mắt hắn khẽ hé mở. Việt Trinh bắt gặp liền hối hả ngồi sụp xuống sàn, ghé sát bên hắn, giọng run run:
– Anh tỉnh rồi sao? Anh thấy thế nào?
Tiếng cô vang lên khiến mọi người lập tức kéo đến. Gương mặt hắn lúc này đã hồng hào hơn trước. Hắn khẽ nhìn Việt Trinh rồi liếc qua mọi người, nở nụ cười uể oải:
– Tôi ổn rồi… cảm ơn mọi người.
Các bác sĩ vội vàng kiểm tra chỉ số sinh học hiện trên màn hình, rồi nhanh chóng tháo dỡ từng thiết bị trên người hắn.
Viện trưởng Viễn chậm rãi nói, giọng hiền hòa:
– Chúng tôi có làm gì đâu, cậu nên cảm ơn cô gái nhỏ bên cạnh cậu mới đúng. Suốt thời gian qua, chính cô ấy đã ở lại với cậu.
Nghe vậy, hắn đưa tay khẽ xoa mái tóc Việt Trinh, ánh mắt chan chứa sự cảm động:
– Em đã vất vả nhiều rồi. Giờ em ra ngoài ngồi với mọi người đi, ở đây đã có các bác sĩ lo cho anh.
Việt Trinh khẽ lắc đầu, định từ chối. Nhưng Viện trưởng Viễn đã dịu dàng cắt ngang:
– Được rồi, em gái. Ra đây ngồi với anh, để phần còn lại cho các bác sĩ.
Bất giác, Việt Trinh đành gượng gạo đứng dậy, miễn cưỡng nghe theo. Cô cùng Viện trưởng Viễn bước ra, ngồi xuống dãy ghế bên ngoài quầy, lòng vẫn còn nguyên nỗi lo chưa vơi. Khói từ trong chỗ hắn bất chợt bốc lên ngùn ngụt, đặc quánh như trong một phòng xông hơi. Việt Trinh hốt hoảng, toan lao ngay vào thì Viện trưởng đã kịp đưa tay chặn lại. Anh trấn an liên tục, giọng điềm tĩnh:
– Không sao đâu, chờ một lát nữa thôi, cậu ta sẽ tự bước ra ngoài.
Việt Trinh bồn chồn đứng chết lặng tại chỗ, hai bàn tay vô thức siết chặt vào nhau. Gương mặt cô hằn rõ vẻ lo âu, ánh mắt thảng thốt dán chặt vào bức vách mờ khói, như muốn xuyên thấu để nhìn thấy hắn bên trong. Khói tan dần, bóng người khoác áo choàng tắm bên trong chậm rãi hiện ra. Một hình thể hoàn toàn khác trước khi bước vào căn phòng. Cơ thể hắn đã trở lại vóc dáng thường ngày. Mập mạp, béo ú, gương mặt tròn trịa. Cái cằm tròn như một vị Phật. Trên người hắn vẫn còn những giọt nước lăn dài, hơi nóng bốc lên quyện vào làn khói trắng mờ. Ánh nhìn còn vương chút mệt mỏi nhưng tràn đầy sinh khí hơn trước. Việt Trinh nghẹn thở, bàn tay đưa lên ngực như muốn kìm lại nhịp tim đang đập loạn.
Việt Trinh khẽ bật cười khi nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn. Chỉ mới vài ngày trước, cô còn quen với thân hình rắn rỏi, vững chắc của anh. Thế mà giờ đây, dáng người lại trở lại mập mạp, ngộ nghĩnh đến mức khiến cô khó lòng kìm nén cảm xúc, trong lòng dâng lên vừa buồn cười vừa thương mến. Hắn khẽ nhướng mày, dường như cũng bắt gặp nụ cười lén lút của cô. Nhưng thay vì lên tiếng, hắn chỉ im lặng, lững thững bước về phía quầy bar. Vừa ngồi xuống, hắn đã gọi một phần ăn, như thể cơ thể bị bỏ đói sau nhiều ngày dài không có gì vào bụng.
Chẳng mấy chốc, chiếc hamburger đầu tiên biến mất chỉ trong vài nhát cắn. Rồi hắn lại gọi thêm cái thứ hai. Việt Trinh tròn mắt nhìn. Đến cái thứ ba, hắn mới dừng lại, ngả lưng ra ghế, thở phào một hơi. Trên gương mặt, thay cho vẻ mệt mỏi trước đó, là một chút thỏa mãn hồn nhiên khiến Việt Trinh vừa buồn cười vừa thấy lòng nhẹ nhõm.
Hắn khẽ nhìn trên tường, đồng hồ đã chỉ 13h30. Mọi người đang dọn dẹp lau chùi chỗ bồn tắm. Hai bác sĩ Dương và Tuấn cũng đã đứng trước mặt hắn. Hắn uống một ngụm nước lọc rồi thảnh thơi nói:
- Tôi muốn về nhà nghỉ ngơi. Công việc ở bệnh viện đành trông cậy vào các vị. Có gì tôi sẽ liên lạc sau.
Nghe vậy, tất cả chỉ gật đầu, không chút phản đối. Viện trưởng Viễn ở phía sau cũng mỉm cười, giọng điềm tĩnh:
– Cậu cứ đưa Việt Trinh về đi. Ở đây đã có chúng tôi lo.
Không ai tỏ ra bất ngờ, dường như họ đã quá quen với những lần hắn rời đi đột ngột thế này. Không khí nhẹ nhõm, tựa như tất cả đều ngầm hiểu đây chỉ là một phần thường nhật trong công việc.
Trái lại, Việt Trinh ngồi bên cạnh, trong lòng không sao nguôi được. Nhìn hắn bình thản đến thế, rồi lại thấy mọi người thản nhiên gật gù đồng thuận, cảm giác như chỉ có mình cô đang lo lắng quá mức, còn những người khác đều đã quen với việc hắn có thể rời khỏi nơi này bất cứ lúc nào, kể cả ngay sau khi vừa trải qua một ca trị liệu căng thẳng.
Khi về đến phòng, hắn ngồi ngay bàn làm việc, mở máy tính như chẳng hề có chuyện gì. Còn cô vẫn chưa hết bàng hoàng trước sự biến đổi chóng mặt kia. Nhìn hắn lúc này, vẫn là dáng vẻ mập mạp quen thuộc từ bao lâu, nhưng trong lòng cô, tất cả vẫn còn nguyên một dư âm khó gọi thành tên sau vài ngày ngắn ngủi. Được một lúc, hắn quay sang nhìn cô một vài giây. Nét mặt khó nắm bắt cảm xúc.
- Chúng ta về nhà thôi! Em thay đồ trước đi, anh có chút việc tí nữa quay lại sau.
Việt Trinh nhìn hắn hồi lâu, dường như muốn soi cho bằng hết sự khác biệt. Thế nhưng, chạm phải ánh mắt hắn, cô lại chẳng thấy điều gì lạ lẫm. Vẫn đôi “phụng nhãn” đen nhánh ấy, sâu và sáng như chứa cả bầu trời thăm thẳm. Vẫn sống mũi cao thẳng, vẫn khuôn môi trái tim lạnh lẽo thoáng mang vẻ kiêu bạc quen thuộc.
Chỉ có khuôn mặt… bầu bĩnh hơn, tròn trịa một cách kỳ lạ, khiến toàn bộ nét cương nghị thường ngày như được phủ thêm một lớp phúc hậu hiền hòa. Một sự trái ngược ngộ nghĩnh, vừa khiến cô muốn bật cười, vừa dấy lên một nỗi thương cảm khó gọi tên.
Cô khẽ nghiêng đầu, như thể muốn tự nhủ: “Dù thế nào, anh vẫn là anh thôi.” Nhưng trái tim lại bất giác run lên, bởi cảm giác thân thuộc này dường như cô đã quen thuộc hơn bao giờ hết.
Hắn mở tủ, khom người xách ra một chiếc túi to đặt ở ngăn dưới cùng. Lần trước, Việt Trinh mới chỉ nhìn lướt qua những bộ trang phục được treo ngay ngắn phía trên, tuyệt nhiên chưa từng để ý đến cái túi kia. Thực ra cũng phải, bản tính cô vốn chẳng mấy khi tò mò, càng không quen thói lục lọi đồ đạc riêng tư của người khác.
Hắn vận nguyên chiếc áo tắm, xách chiếc túi định mở cửa bước ra ngoài, cô ngạc nhiên không kìm được mà lên tiếng:
- Chồng mặc thế này đi lông nhông đâu thế? Đây là bệnh viện mà?
Rồi hắn nhanh chóng ra ngoài, để lại Việt Trinh một mình trong phòng. Cô cũng không nghĩ ngợi nhiều, liền thay bộ đồ bệnh viện, khoác lại trang phục thường ngày lấy từ túi sư phụ mang đến. Chiếc thẻ bệnh viện được cô tháo ra, đặt ngay ngắn trên bàn hắn. Đưa mắt liếc qua hai món đồ Viện phó Hồng từng mua, cô khẽ ngập ngừng, rồi cũng quyết định để nguyên tại đó, không mang về.
Sau khi dọn dẹp gọn gàng, cô cầm túi đồ, ngồi xuống mép giường, im lặng chờ đợi hắn quay lại. Chẳng bao lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên. Việt Trinh lập tức đứng dậy, mở cửa. Trước mắt cô, hắn đã xuất hiện — trang phục chỉnh tề, quần áo thường ngày phẳng phiu, chỉ có điều nhìn trên cơ thể mập mạp hiện tại lại càng lộ vẻ lạ mắt. Trên tay hắn là chiếc túi lúc nãy vừa lấy từ ngăn tủ.
Chẳng hiểu hắn thay quần áo từ khi nào.
- Chúng ta về thôi! - Hắn nhẹ nhàng nói.
Việt Trinh dạ một tiếng rồi cất bước theo hắn. Cảm giác được về căn nhà quen thuộc khiến cô thấy lòng nhẹ nhõm, thậm chí vui mừng đến mức bất giác một nụ cười khẽ nở trên môi.
Thang máy mở cửa dưới tầng trệt, những bảo vệ vốn thường ngày im lặng chợt nghiêm trang, đồng loạt cúi chào thành tiếng. Âm sắc ấy khác hẳn so với buổi sáng. Có lẽ họ đã quen với vóc dáng hiện tại của hắn, xem đó như hình ảnh quen thuộc thường thấy.
– Bác sĩ Duy! Chào anh!
Hắn cười tươi đáp lại, bước đi đầy tự nhiên.
Khi dừng trước sảnh nhà B, hắn chợt quay sang, giọng hỏi nhẹ nhàng nhưng mang chút gì đó xa cách:
– Em có muốn mình đi ăn gì không? Anh biết em chưa ăn gì.
Việt Trinh thoáng khựng người. Cách xưng hô “anh – em” vừa thân thiết lại vừa có chút khác lạ so với trước. Trong lòng cô dấy lên một nỗi buồn nhẹ, nhưng rồi nhanh chóng kìm lại, không để lộ trên gương mặt.
Cô ngẫm nghĩ chốc lát, rồi hồn nhiên cười:
– Mình lên phố ăn đồ đi anh.
Hắn gật đầu, chiều ý cô, rồi rút điện thoại từ túi quần ra:
- Để anh gọi Tiểu Bạch đến đón.
Cô liền chạm tay ngăn lại, ánh mắt khẽ chau mày:
- Đừng anh… sao nỡ để anh ấy ngồi chờ mình trong lúc mình đi ăn chứ… ngại lắm!
Hắn nhìn cô, có chút lưỡng lự:
- Em muốn chúng ta đi xe riêng sao?
Việt Trinh thoáng ngỡ ngàng, không hiểu hết ý hắn:
Hắn càng cười tươi. Gương mặt lúc này tuy có phần mập mạp hơn trước, nhưng nụ cười ấy vẫn rạng rỡ đến mê hồn, hệt như dáng vóc cân đối ngày nào:
- Anh biết chút ít thôi.
Nói rồi, hắn bấm số điện thoại:
- Cô đang ở đâu? Mang xe cho tôi. Tôi muốn đưa cô ấy vào nội thành chơi một chút.
Nghe xong hồi đáp, hắn khẽ thở dài, quay sang nhìn Việt Trinh:
-Sư phụ em hiện không ở gần đây.
Ngay sau đó, hắn nhanh chóng bấm số khác:
- Bác Lương, xuống đón tôi ở sảnh nhà B.
Cúp máy, hắn quay người vào lại trong sảnh:
- Chúng ta vào trong chờ một chút, sẽ có xe đến đón.
Việt Trinh khẽ gật đầu, bước theo hắn. Vừa định cất bước thì trước mặt cô, một bóng người đã giơ tay vẫy liên hồi. Nhìn kỹ, cô nhận ra đó là Hoài Nam – con trai Thứ trưởng Trương. Anh ta hồn nhiên bước vượt qua hắn ở phía trước, vội vàng tiến lại gần cô, giọng niềm nở:
- Chào cô, cô còn nhớ tôi chứ? Tôi là con trai Thứ trưởng Trương.
Việt Trinh khẽ cúi đầu, đáp lễ lịch sự:
- Chào anh.
Hắn phía trước chợt khựng lại nửa nhịp, ngoái đầu nhìn cô cùng Hoài Nam, rồi rất nhanh bước đi tiếp. Thấy vậy, Việt Trinh lướt vội qua Hoài Nam, gấp gáp đuổi theo bóng hắn. Hoài Nam nhận ra thái độ khác lạ của cô, vẫn cố bám theo, giọng đầy nhấn nhá:
- Tôi vẫn chưa biết tên cô… Tôi có thể xin số điện thoại hay Zalo của cô được không?
Việt Trinh không đáp, chỉ im lặng rảo bước. Khi kịp đến gần hắn, cô bất giác vòng tay ôm lấy cánh tay hắn, sánh bước bên cạnh. Hoài Nam sững lại, đứng ngẩn ngơ nhìn theo.
Hoài Nam đứng sững lại, ánh mắt đuổi theo từng bước chân của Việt Trinh. Cảnh tượng cô chủ động ôm lấy cánh tay người đàn ông kia khiến anh ta ngượng ngùng. Một cảm giác hụt hẫng lẫn khó hiểu dâng lên.
Anh ta vốn quen với việc được người khác ngưỡng mộ và săn đón, nay lại bị phớt lờ một cách lạnh lùng. Sự tự tin thường ngày thoáng bị chà đạp. Một ánh nhìn không mấy thiện cảm xuất hiện trên gương mặt thư sinh của anh ta. Nhìn vóc dáng mập mạp của người đàn ông đang trong cánh tay cô gái thiên thần kia, một nỗi uất hận đang dần trào dâng trong lòng Hoài Nam.
Hắn đưa cô đến trước quầy ẩm thực trong phòng chờ VIP. Ánh mắt dịu dàng nhìn Việt Trinh, hắn khẽ hỏi:
- Em muốn uống gì không?
Việt Trinh đảo mắt một vòng quanh menu, rồi bất chợt nũng nịu đáp:
- Em muốn uống tà tưa...
Hắn khựng lại, nhíu mày khó hiểu:
- Tà… tưa? Là món gì thế? Anh chưa từng nghe qua.
Việt Trinh liền lè lưỡi trêu chọc, dáng vẻ vừa mỉa mai vừa tinh nghịch. Ngay lúc đó, cô lễ tân đứng phía sau quầy không kìm được, bụm miệng khúc khích cười. Hắn lập tức thấy mình như bị “hớ”, lúng túng gãi tai rồi quay sang nhìn cô gái lễ tân kia. Việt Trinh cũng tò mò ngó theo, và thoáng ngỡ ngàng — gương mặt này, nhất là nụ cười ấy, hình như cô đã từng gặp ở đâu rồi…
Hắn ngập ngừng hỏi:
- Cô có biết món tà tưa là gì không?
Cô gái lễ tân vội điều chỉnh lại vẻ mặt, nghiêm trang đáp:
- Thưa anh, “tà tưa” là cách giới trẻ gọi trà sữa ạ.
Hắn thở dài, bật cười bất lực:
- Hóa ra là vậy… đúng là không theo nổi mấy hot trend bây giờ.
Việt Trinh thì ôm bụng cười khúc khích, khoái chí vì đã chọc ghẹo được hắn.
Cô gái tập trung vào pha chế. Găng tay được đeo một cách cẩn thận và bài bản. Hắn nhìn vào gương mặt đang lè lưỡi trêu đùa của Việt Trinh trước mắt… nhăn mũi trước vẻ nghịch ngợm của cô. Bất giác tiếng nói phía bên cạnh là hắn lẫn Việt Trinh và cô gái lễ tân cũng phải giật mình.
- Thu Hương… pha tôi ly capuchino!
Hắn quay lại nhìn. Hoài Nam lại lần nữa xuất hiện trước mặt hắn… nhìn chằm chằm hắn trong ánh mắt không mấy thiện cảm. Việt Trinh thì dửng dưng đưa ánh mắt nhìn cô lễ tân, bàn tay cô chẳng cần ý tứ nắm lấy bàn hắn thật chặt. Trái lại cô lễ tân Thu Hương thì mặt đã thay đổi. Không còn vẻ vui tươi khi nãy. Cúi gằm không ngước lên.
- Vâng… xin anh chờ tôi làm xong cho hai vị khách này trước.
Hắn không hề né tránh, trái lại bình thản đối diện, nhìn thẳng vào ánh mắt Hoài Nam. Cái nhìn ấy điềm nhiên, lạnh nhạt nhưng lại khiến đối phương như bị thách thức.
Việt Trinh thì vẫn dửng dưng như chẳng coi sự xuất hiện của Hoài Nam ra gì. Thay vì giữ khoảng cách, cô càng dịch sát hơn vào hắn, bàn tay siết chặt không buông, thân người Việt Trinh gần như ôm hắn phía sau lưng. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh nghịch còn khẽ nghiêng qua vai hắn, thơm nhẹ lên cổ hắn thoáng qua như cố tình phô bày sự thân mật.
Trước cảnh ấy, Hoài Nam chỉ thấy mắt mình như bùng lên những tia lửa nhỏ. Hình ảnh cô gái anh vừa muốn bắt chuyện lại ngang nhiên ôm sát một kẻ khác trước mặt mình, từng cử chỉ như một cú đâm vào lòng tự ái. Cảm giác ghen tức dâng lên, khiến từng tế bào trong người anh như bốc hỏa, chớp mắt mà trước mắt toàn đom đóm sáng rực.
Hoài Nam quan sát thật kỹ người thanh niên trước mặt. Trang phục giản đơn, dáng người cao lớn nhưng béo tốt, cơ thể tròn trịa đến mức cổ cũng dày nần nẫn thịt. Càng nhìn, trong lòng anh càng dấy lên cảm giác khinh miệt và khó hiểu. Một cô gái xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ lại có thể say mê một gã đàn ông tầm thường thế này sao? Hoài Nam khẽ lắc đầu, nụ cười nửa mỉa mai nửa ngán ngẩm thoáng lướt qua môi. Đột ngột, anh quay sang phía quầy, giọng cất cao với Thu Hương:
- Thu Hương, của tôi vẫn chưa xong à?
Thu Hương vốn đang thấy vui vẻ trước những hành động thân mật của đôi bạn trẻ, nhưng sự xuất hiện đột ngột của Hoài Nam khiến cô run lên, cảm giác sợ hãi bị đè nặng. Ánh mắt anh ta như một sức ép vô hình, khiến tay chân cô luống cuống. Giọng nói của Hoài Nam khiến cô mất tập trung, Thu Hương giật mình lỡ tay hất đổ cả ly trà sữa trên bàn. Mặt cô lập tức biến sắc, hoảng hốt nhìn về phía hai vị khách trẻ, sợ hãi rằng mình sẽ bị quở trách. Nhưng trái ngược hoàn toàn với dự đoán, người thanh niên kia chỉ khẽ cười, ánh mắt hiền hòa, giọng nói trấn an:
- Không sao đâu, cô cứ bình tĩnh thôi!
Thu Hương đỏ bừng cả khuôn mặt, cúi gằm liên tục xin lỗi, trái tim đập loạn nhịp không rõ vì xấu hổ hay cảm kích. Việt Trinh thì vội vã chạy vào trong, cúi xuống giúp cô lau bàn, hành động nhanh nhẹn đầy chân thành.
Trong khi đó, Hoài Nam đứng sừng sững trước quầy, ánh mắt tối sầm lại. Không rõ ánh nhìn chằm chằm kia rốt cuộc hướng về Thu Hương đang bối rối, hay là về Việt Trinh – người con gái vừa khước từ mình để sánh vai bên người đàn ông kia.
Điện thoại hắn reo vang. Rất nhanh hắn quay sang quầy nói đơn giản.
- Xe đến rồi, chúng ta đi thôi.
Việt Trinh cũng quay vội sang cô gái Thu Hương… thân mật nói gấp:
- Chúng tôi phải đi rồi, chị không cần pha chế lại nữa đâu. Dù sao cũng cảm ơn chị rất nhiều. – Việt Trinh mỉm cười dịu dàng, giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.
Thu Hương hốt hoảng cúi gập người, liên tục cất lời xin lỗi. Nhưng ánh mắt cô vẫn thoáng ánh lên vẻ ngạc nhiên và cảm kích trước cách cư xử tinh tế của Việt Trinh.
Việt Trinh không để lỡ một giây, lập tức vòng tay ôm chặt lấy cánh tay hắn, sánh bước cùng anh thản nhiên lướt qua Hoài Nam, để mặc ánh nhìn nóng rực đuổi theo. Sự thân mật tự nhiên ấy càng khiến Hoài Nam như có lửa trong mắt, buộc chân anh ta vô thức bám theo, bóng dáng kéo dài ra tận sảnh lớn. Đến chiếc xe, hắn bình thản mở cửa chiếc Rolls-Royce đen bóng. Một cử chỉ ga lăng điềm đạm khiến mọi người xung quanh bất giác liếc nhìn. Việt Trinh cúi đầu bước lên ghế sau, dáng vẻ thanh thoát trong sự chăm chút của hắn càng làm cảnh tượng thêm chói mắt.
Chiếc xe sang trọng lăn bánh chậm rãi rời khỏi sảnh tòa B, để lại một khoảng trống lạnh lẽo. Hoài Nam đứng chăm chú nhìn theo, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt:
- Tưởng thế nào… hóa ra tên béo là đại gia!
Trong ánh mắt Hoài Nam, sự khinh miệt khi nhận ra "gã đàn ông mập mạp" lắm tiền che lấp vẻ bề ngoài. Khi Hoài Nam quay vào quầy phòng VIP thì không thấy bóng dáng Thu Hương đâu nữa. Khiến nỗi uất hận trong lòng anh ta lại dâng lên gấp bội.
Trên xe, người nam giới trung niên lịch thiệp nhã nhặn hỏi:
- Bác sĩ Duy… anh muốn đi đâu ạ?
Hắn nhẹ nhàng đáp:
- Bác Lương, cho tôi đến tòa nhà công nghệ.
Chiếc xe sang trọng nhanh chóng rời khỏi Bệnh viện Hoa Sen, lao nhanh trên đại lộ cao tốc. Ngồi trong xe, hắn tựa lưng vào ghế dáng vẻ trầm ngâm. Việt Trinh ngồi bên cảm tưởng hắn đang giận chuyện ban nãy. Cô ngập ngừng, rồi khẽ đưa tay nắm lấy bàn tay hắn, ánh mắt van lơn như muốn nói: “Anh đừng bận tâm nữa.”
Nhưng hắn đã rút điện thoại gọi đi. Hắn cất lời khiến Việt Trinh ngỡ ngàng quay sang cầm chặt tay hay liên tục lắc đầu.
- Ngọc Mai… tôi muốn trao đổi về cô gái lễ tân ở phòng chờ VIP sảnh B.
Hắn lắng nghe một hồi lâu, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm, sau đó gọn gàng thốt ra:
- Được rồi, tôi đã hiểu!
Việt Trinh hốt hoảng lên tiếng ngay, giọng cuống quýt, gần như năn nỉ:
- Anh… cô gái ấy đâu có lỗi gì đâu, mong anh hãy bỏ qua cho cô ấy, chỉ là sự bất cẩn thôi mà.
Hắn phì cười, vội giải thích:
- Anh đâu có ý trách phạt gì cô gái đâu. Chỉ là anh thấy cô ta có dấu hiệu mắc một căn bệnh thôi.
Việt Trinh ngơ ngác hỏi:
- Cô ấy mắc căn bệnh gì?
Hắn điềm nhiên đáp:
- Bệnh SCD (Rối loạn giao tiếp)...
Chiếc Rolls-Royce dừng trước một cánh cổng sắt nặng nề, xa xa một căn nhà hình dáng khác lạ tọa lạc trên một thung lũng uốn lượn. Người tài xế nhoài gương mặt mình qua cửa kính đã hạ, đưa đôi mắt nhìn thẳng vào một máy quét bên trụ cổng. Cánh cổng nặng nề bỗng chốc tự động mở ra chầm chậm. Chiếc xe từ từ lăn bánh tiến vào bên trong. Một lối dẫn bằng đá mượt mà uốn cong vào sân trước, nơi có đài phun nước nhỏ – nước trong vắt lăn tròn, phản chiếu bầu trời xanh nhạt.
Chiếc xe dừng trước cửa chính một mái hiên gỗ lớn, vòm mái ngói đỏ thẫm, chống bằng những cột đá khắc hoa văn cổ điển. Những ô cửa sổ lớn với khung gỗ sơn trắng mở ra những tấm rèm lụa màu kem, nhẹ nhàng bay trong làn gió đồi mát.
Cả hai nhanh chóng xuống xe khi cánh cửa được bác tài xế trang trọng mở. Hắn cất lời cảm ơn tài xế và lẳng lặng đi đến trước cửa chính. Chiếc xe nhanh chóng rời xa. Việt Trinh lúc này mới ngập ngừng bao quát xung quanh, khe khẽ hỏi:
- Đây là đâu thế anh?
Hắn hít một hơi dài của không gian quang đãng trong lành nơi đây. Bình thản đáp:
- Căn nhà này anh vốn trước xây cho em để khi em kết hôn lấy chồng, coi như là của hồi môn cho em.
Việt Trinh giật mình, đôi mắt tròn xoe chưa kịp tin vào những gì vừa nghe thấy. Cô khẽ quay sang nhìn hắn, trong lòng dấy lên một cảm giác vừa xúc động vừa hoang mang. Gương mặt cô thoáng ửng hồng, giọng lạc đi:
- Anh… nói gì cơ? Hồi môn? Em kết hôn với ai?
Hắn đưa tay khẽ vuốt nhẹ vai cô, ánh mắt bình thản nhưng ẩn chứa chút gì đó khó đoán:
- Kết hôn với người em yêu… Từ rất lâu rồi anh đã muốn chuẩn bị cho em một chỗ chốn bình yên. Anh không muốn em phải lo nghĩ hay vất vả bất cứ điều gì..Anh chỉ mong, dù thế nào đi nữa, em vẫn có một nơi để trở về, một nơi thuộc về chính mình.
Việt Trinh thảng thốt, giật lùi vài bước… nét mặt có vẻ kinh hoàng:
- Anh nói vậy là ý làm sao? Kết hôn với người em yêu? Người đó… không phải… là anh sao?
Đôi mắt cô bắt đầu đỏ hoe… tai cô ù đi. Khuôn mặt chợt trở nên trắng bệch.
- Xoài Non… anh không còn yêu em nữa sao? Anh… đã thay đổi cách xưng hô là em đã cảm nhận được cái gì đó rất xa lạ rồi.
Hắn nhắm chặt đôi mắt. Hơi thở nặng nề… Những lời hắn nói phát ra từ đôi môi trái tim kia khiến cô cảm thấy rụng rời.
- Việt Trinh… hãy nhìn bộ dạng anh lúc này đi… em thấy anh có gì hay ho đâu. Không phải bên em quá kệch cỡm sao.
Một bàn tay chợt vung lên rất mạnh và nhanh giáng thẳng vào mặt hắn, nhưng nhanh chóng lại rơi vào khoảng không. Hắn đã phản xạ đến nỗi Việt Trinh không cảm nhận được gì, ngoài chới với hụt hẫng vì lực quá mạnh khiến cô mất đà suýt ngã.
Nhưng hắn đã đỡ được cô tự lúc nào không hay. Cô nhìn hắn ngỡ ngàng.
- Anh học võ sao?
Hắn điềm nhiên đáp khi cô đã đứng vững:
- Anh chính là người dạy võ cho sư phụ em từ nhỏ.
Việt Trinh cười khẩy:
- Ra vậy… Vậy anh đưa tôi đến đây làm gì, thưa bác sĩ Duy?
Hắn cầm tay cô, lạnh lùng đáp:
- Đi theo anh.
Cửa chính từ từ mở ra sau những tia sáng màu đỏ quét trên gương mặt hắn từ trên cao, tiếng bản lề vang lên trầm đục. Trước mắt họ là đại sảnh rộng lớn, trần cao lồng lộng với những xà gỗ đan xen. Một chiếc đèn chùm pha lê rực rỡ tỏa ánh sáng ấm áp khắp không gian.
Phòng khách chính đặt giữa nhà, trần cao với những xà gỗ căng đà, ánh sáng chảy từ những đèn chùm pha lê kiểu cổ. Nội thất bằng gỗ óc chó đánh bóng, những chiếc ghế sofa bọc nỉ màu đất nung, thảm dệt tay họa tiết Ba Tư từng tấm rải khắp sàn gỗ óc chó. Lò sưởi đá lớn, mặt bằng granite xám trắng, luôn thắp lên ánh lửa ấm áp mỗi khi trời tối, khiến cả căn nhà dường như đang dang tay chào đón chủ nhân thực sự.
Lối hành lang dẫn sâu vào trong, những khung cửa vòm bằng gỗ óc chó nối tiếp nhau. Đến trước một căn phòng trống không, giữa sàn có một vòng tròn to rộng lớn. Hắn đưa cô đến đó rồi ôm chặt eo cô kéo sát về phía hắn.
- Đứng vững nhé.
Hắn ngẩng đầu gọi lớn:
- Kẹo Dừa! Đưa chúng tôi xuống hầm.
Ngay lập tức, giọng nữ vang lên, trong trẻo mà chuẩn xác, như được phát ra từ bốn phương tám hướng:
- Xin lưu ý, thang máy đang khởi động.
Một loạt tia sáng xanh quét chéo qua người hắn và Việt Trinh, khiến cô thoáng rùng mình. Nền đá tròn dưới chân họ khẽ rung, phát ra âm thanh cơ khí trầm nặng rồi bắt đầu lún xuống.
Việt Trinh giật mình, cơ thể chao nhẹ như mất thăng bằng, cô nhanh chóng bám lấy cánh tay hắn. Cả hai đang đứng trong một hình trụ thủy tinh khổng lồ, trong suốt như pha lê, đủ rộng để bao quanh vòng tròn thang máy. Khi trụ hạ dần, từng tầng nhà hiện ra sau lớp kính, lướt qua mắt cô như những thước phim tua chậm: có tầng treo đầy tranh nghệ thuật, có tầng sáng loáng trang thiết bị kim loại, lại có tầng lặng lẽ với ánh sáng nhạt gợi cảm giác bí ẩn khó hiểu. Cuối cùng, thang máy dừng lại. Một cánh cửa kính được mở ra, hắn cầm tay cô bước ra ngoài.
Trước mắt Việt Trinh mở ra một không gian rộng mênh mông như đại sảnh ngầm. Ánh sáng vàng dịu từ hàng trăm dãy đèn led phản chiếu xuống nền đá granite sáng bóng. Trên diện tích khổng lồ ấy, không dưới hai mươi chiếc ô tô đủ chủng loại xếp ngay ngắn thành từng hàng: Rolls-Royce, Bentley, Ferrari, Lamborghini… lấp lánh như đang trưng bày trong một viện bảo tàng xe sang trọng.
Ở góc khác, cả một dãy mô tô thể thao với thân vỏ bóng loáng xếp san sát.
Việt Trinh đứng lặng, mắt mở to, hơi thở khẽ ngắt quãng. Khung cảnh trước mặt vượt xa trí tưởng tượng của cô. Căn hầm này giống như một viện bảo tàng xe cộ xa hoa sang trọng.
Hắn thản nhiên ngồi trên một chiếc mui xe gần nhất, nhìn cô mỉm cười:
- Tất cả những thứ này đều là của em.
Cô tiến đến sát bên hắn, đưa bàn tay của mình chạm vào đôi má núng nính của hắn. Việt Trinh nhìn thẳng vào mắt hắn, không lay động, giọng lãnh đạm:
- Xoài Non, anh nghĩ cuộc đời tôi chỉ cần những thứ này thôi sao? Tôi mới biết anh rất nhiều tiền, cực nhiều là đằng khác. Nhưng cái tôi cần không phải những thứ này. Anh nuôi tôi từ nhỏ, anh biết tôi sống không cần xa hoa, không màu mè đúng không?
Cô thản nhiên tự đưa tay lau những giọt nước mắt trên khóe mi cho chính mình. Cười nhạt nhòa trong đau khổ:
- Mấy ngày hôm nay anh đùa cợt tôi, cho tôi hy vọng, cho tôi ngất ngây trong men say tình yêu. Còn mỗi một việc anh chưa làm với tôi thôi đúng không?
Hắn nhìn cô, rồi ánh mắt cúi gằm:
- Em muốn nói việc gì?
Việt Trinh cười khanh khách, gương mặt tỉnh bơ, thản nhiên cất tiếng không chút ngại ngùng:
- Làm tình…!! Tôi có nên cảm ơn anh vì anh chưa biến tôi thành con đàn bà đúng nghĩa không nhỉ?