Mật Mã Zero

Chương 42



Trong căn phòng họp giao ban của Bệnh viện Thanh Xuân, không khí trở nên nặng nề khi tập hồ sơ bệnh án được thể hiện đầy đủ trong chiếc tablet trước mặt Thứ trưởng Trương. Bàn tay ông khẽ run, những ngón tay dày dạn kinh nghiệm ký duyệt bao văn bản lớn nhỏ trong đời công vụ nay lại trở nên lúng túng, chậm chạp khi lật từng trang ảnh. Dòng chữ ghi đầy đủ thông số bệnh án con gái ông khiến ánh mắt ông nhòe đi, phải dừng lại một nhịp để lấy lại bình tĩnh.

Hoài Nam đã được ông tế nhị đưa về phòng bệnh để tiện theo dõi em gái.

Sau lưng ba vị bác sĩ, hai bóng dáng trẻ trung của Việt Trinh và Trương Ngọc ngồi im lặng. Không khí trong phòng nặng nề, chỉ có tiếng kim đồng hồ gõ nhịp từng giây vang lên, càng làm tăng thêm sự căng thẳng.

Thứ trưởng đặt chiếc tablet xuống dưới bàn, ông trầm ngâm nhìn tất cả các gương mặt bác sĩ tại đây.

– Tôi đã đọc nhiều tài liệu về căn bệnh này, nhưng giờ không thể nào tin con gái tôi lại mắc phải nó. Các vị có thể cho tôi biết phác đồ điều trị dự kiến được không?

Hắn hai tay đan vào nhau, khẽ đặt lên trên bàn, nhìn Thứ trưởng Trương chậm rãi đáp:

– Bệnh nhân Mỹ Lan hiện mới được chẩn đoán mắc chứng OCD... Nó sẽ gây ảnh hưởng đến vấn đề tình dục, cách ứng xử xã hội, nhận thức bản thân với môi trường xung quanh. Chúng tôi sẽ phải làm xét nghiệm về mặt di truyền, cũng như cả về sinh học lẫn bệnh án, và sử dụng cả các bài kiểm tra về tâm lý. Tuy nhiên có một chi tiết mà tôi đánh giá có ích cho chẩn đoán nguồn gốc căn bệnh, đó là khi tai nạn, bệnh nhân Mỹ Lan đã bị ngất khi đang lái xe. Như thế khả năng cao do ảnh hưởng não bộ. Chúng tôi sẽ ưu tiên chụp MRI trước.

Thứ trưởng Trương vẫn chăm chú lắng nghe. Hắn lại tiếp tục trình bày:

– Nếu tìm ra được nguyên do mà có thể tiến hành tác động phẫu thuật ngoại khoa, thì chúng tôi sẽ thành lập Hội đồng giám định y khoa để lên phác đồ điều trị cụ thể. Còn hiện tại bây giờ tôi mới chỉ thông báo được cho ngài những thông tin như vậy. Tôi xin hết!

Thứ trưởng khẽ gật đầu:

– Các vị định bao giờ tiến hành các bước chẩn đoán?

Hắn khẽ quay sang phía sau:

– Hồ sơ của bệnh nhân hiện đang được Khoa Cấp cứu lưu trữ, nên vấn đề này xin mời Trưởng khoa Cấp cứu trình bày.

Trương Ngọc nhanh chóng đứng lên:

– Bệnh nhân hiện mới tiến hành phẫu thuật xong, chúng tôi cần cơ thể cô ấy có thời gian hồi phục một số cơ quan, đặc biệt là thận. Vì để chính xác trong kết quả xét nghiệm nên chúng tôi dự định tiêm thuốc đối quang trong quá trình chụp chiếu MRI. Do đó cơ quan thận sẽ hết sức phải lưu tâm. Xin hết.
Thứ trưởng Trương ngồi im lặng, mắt hơi nheo lại, rõ ràng đang cân nhắc từng lời vừa được trình bày. Ông hiểu, trước mắt mình không chỉ là báo cáo y khoa, mà là sinh mệnh, là tương lai của đứa con gái duy nhất.

Ông khẽ nhấn ngón tay xuống mặt bàn, rồi nhìn sang Viện trưởng Viễn:

– Vậy gia đình chúng tôi hoàn toàn đồng ý và sẽ triển khai theo yêu cầu của bệnh viện. Nếu các vị cần gì ở gia đình, xin cứ nói. Chúng tôi trăm sự nhờ bệnh viện quan tâm và điều trị cho con bé.

Viện trưởng Viễn chậm rãi gật đầu, ánh mắt điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự nghiêm nghị của một người từng trải:

– Thưa Thứ trưởng, ngài cứ yên tâm. Về mặt chuyên môn, chúng tôi sẽ huy động toàn bộ nhân lực tốt nhất. Đây không chỉ là trách nhiệm với gia đình ngài, mà còn là lương tâm của những người thầy thuốc.

Bác sĩ Thanh Huyền ngồi bên cạnh, giọng mềm mại nhưng kiên quyết tiếp lời:

– Trong quá trình điều trị, chúng tôi cũng rất cần sự phối hợp từ phía gia đình. Đặc biệt là sự đồng hành về mặt tinh thần. Với bệnh nhân OCD, yếu tố tâm lý và sự động viên từ người thân vô cùng quan trọng.

Nghe đến đây, Thứ trưởng Trương khẽ rút chiếc kính xuống, đặt lên bàn. Vầng trán ông hằn những nếp nhăn sâu, ánh mắt dõi về khoảng không vô định một thoáng lâu. Ông khẽ gật đầu, giọng trầm xuống:

– Tôi hiểu. Gia đình chúng tôi sẽ phối hợp hết sức. Mỹ Lan... con bé vẫn còn trẻ. Nó phải được sống một cuộc đời bình thường.

Cánh cửa phòng họp khép lại sau lưng, Thứ trưởng Trương bước ra hành lang dài của Bệnh viện Thanh Xuân. Tiếng giày da gõ đều trên nền gạch sáng bóng, vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Ông đi chậm rãi, hai tay đút vào túi áo vest, ánh mắt dõi thẳng nhưng dường như chẳng nhìn thấy gì. Đôi mắt ông nhòe đi. Ông vội đưa tay chỉnh lại cặp kính, cố che giấu xúc động.

Về đến phòng bệnh của Mỹ Lan, ông thẫn thờ bước vào. Hoài Nam đang ngồi cạnh em gái. Mỹ Lan đang thiêm thiếp nằm ngủ.

Thấy ông, Hoài Nam nhẹ nhàng bước ra:

– Bố, cậu bác sĩ Duy đó là ai mà có vẻ quan trọng vậy? Vị thế cậu ta còn lấn át cả Viện trưởng hơn rất nhiều.

Thứ trưởng Trương khẽ cười trước câu hỏi của con trai. Ông lặng lẽ trả lời:

– Cậu ta chính là bác sĩ được chỉ định điều trị chăm sóc sức khỏe cho Chủ tịch Phú đấy. Đừng có tỏ thái độ bất kính tại bệnh viện này. Chưa kể Ban cố vấn ở đây đều là giám đốc những bệnh viện hàng đầu trước đây đã về hưu đấy.

Hoài Nam thoáng khựng lại, ánh mắt ngạc nhiên rồi nhanh chóng cụp xuống. Anh không ngờ người bác sĩ trẻ tuổi kia lại mang trọng trách lớn đến vậy.

– Con... không biết. Con chỉ thấy cậu ta nói cái gì, ai nấy đều chăm chú lắng nghe. Ngay cả Viện trưởng Viễn cũng không dám chen ngang...

Thứ trưởng Trương khẽ thở dài, ông ngả người ra sau ghế với dáng điệu mệt mỏi, giọng vừa nghiêm nghị vừa ôn tồn:

– Trong ngành y, tuổi tác hay chức vị hành chính không phải lúc nào cũng quyết định uy tín. Người ta trọng chuyên môn, trọng năng lực thực sự. Bác sĩ Duy đã chứng tỏ được điều đó. Tuy còn trẻ nhưng cậu ta rất có tiếng trong giới ngoại khoa trên thế giới đấy. Hơn nữa, cậu ta vốn không có quốc tịch ở đây. Không hiểu sao cậu ta về đây chỉ với mục đích chăm sóc sức khỏe cho Chủ tịch Phú.

Hoài Nam bất giác kinh hãi đến toát mồ hôi. Không chỉ có kính nể mà còn nhiều phần sợ sệt vị thế chàng bác sĩ trẻ kia.

Tại phòng họp, Viện trưởng Viễn khi thấy Thứ trưởng đi rồi, liền ra hiệu cho Việt Trinh và Trương Ngọc ngồi lên cùng bàn. Cầm chiếc tablet chứa nội dung bệnh án trong tay, anh hỏi thẳng hắn:

- Theo cậu thì cô gái bệnh nhân này sẽ cần phải làm gì ưu tiên?

Hắn cũng đáp mà không cần phải ý tứ giấu diếm:
- Tôi nghĩ cô ấy bị một khối u chèn vào dây thần kinh trên não… nên mới không kiểm soát được hành động của mình, thậm chí bị ngất đi khi đang lái xe. Đó là cơ sở ta chú tâm cần tìm hiểu kỹ. Nếu không tìm thấy trên vỏ não thì chú ý vào xét nghiệm bài tập vẽ mặt đồng hồ.

Rồi hắn nhìn Trương Ngọc:

- Bệnh án này Viện trưởng giao cho Khoa Cấp cứu và Khoa Ngoại để tiến hành điều trị. Tôi nói phải huy động Hội đồng Y khoa là để Thứ trưởng yên tâm thôi.

Nói rồi hắn cười khúc khích, cả phòng họp cũng cười theo hắn một cách sảng khoái. Hắn là vậy, có lúc rất nghiêm khắc, nhưng có lúc hồn nhiên như một chàng trai tinh nghịch.

Chiếc đồng hồ trên tay Viện trưởng chợt có âm thanh báo. Anh nhanh chóng gõ vào màn hình, lập tức vang lên tiếng nói, khiến Việt Trinh cũng phải chú ý về nó. Tuy rất giống với đồng hồ của cô nhưng công năng lại nhiều không kể xiết.

- Đã đến giờ của bác sĩ Duy… Anh hãy khẩn trương thông báo đưa cậu ấy về phòng.

Trương Ngọc nhanh chóng nhận ra, chủ động đứng dậy nhìn hắn và Việt Trinh:

Bác sĩ Duy đến giờ rồi.

- Hắn rất nhanh đứng dậy, nhìn sang phía Thanh Huyền khẽ gật đầu ra hiệu xin cáo lui. Cô cũng hiểu và gật đầu chào lại.

Việt Trinh và Viện trưởng theo hắn vào một thang máy. Còn Thanh Huyền và Trương Ngọc đi cùng nhau vào một hành lang khác đối lập. Thang máy dừng ở tầng tám. Cánh cửa mở ra, dẫn hắn cùng Viện trưởng Viễn và Việt Trinh bước vào một hành lang riêng biệt. Cuối hành lang, một cánh cửa tự động trượt ra, để lộ căn phòng đặc biệt.

Không gian bên trong khiến Việt Trinh thoáng sững sờ: một bồn tắm trong suốt đặt giữa phòng, xung quanh là máy móc y tế tối tân, màn hình theo dõi sinh học cùng những giá treo dung dịch truyền. Nhưng xen lẫn vào đó lại có ghế massage, quầy bar nhỏ, thậm chí ghế da bày dọc căn phòng, tạo cảm giác nửa điều trị – nửa nghỉ dưỡng.

Khi cả ba bước vào, bên trong đã có năm, sáu nam bác sĩ chờ trong đó. Có cả bác sĩ Dương Toác và Đầu Nấm đang túc trực.

Viện trưởng Viễn và hắn nhanh chóng đến bên chiếc bồn tắm. Việt Trinh đang không hiểu mình có mặt tại đây về mục đích gì thì đã bị gọi đến bên cạnh hắn.
Hai nam bác sĩ bắt đầu làm một số thao tác kích hoạt bồn tắm, một người khác bắt đầu hiệu chỉnh một số máy móc có dây rợ bên cạnh.

Chiếc bồn bắt đầu nổi lên những bọt nước sùng sục. Con số điện tử trên bảng thông báo dần hạ xuống thấp. Hơi lạnh bắt đầu tỏa ra. Viện trưởng Viễn nhìn Việt Trinh một cách nghiêm túc rồi khẽ nói:

- Em gái, tí nữa bác sĩ Duy vào trong bồn thì em hãy ấn cái nút này cho anh, để nắp bồn nó được đóng lại. Khi đồng hồ ở đây báo tiếng kêu, em hãy chờ cho nước rút thì giúp anh lau khô người cậu ấy nhẹ nhàng bằng chồng khăn ở kia. Đến khi nước nó tự bơm vào thì lại ấn cái nút kia cho nắp nó tự đóng lại. Tất cả các quy trình đều tự động nên em chỉ cần nước rút đi rồi lau người cho cậu ấy là được. Bọn anh sẽ ngồi ngoài kia, công đoạn khác bọn anh sẽ chủ động làm. Em cứ ngồi chờ thoải mái trên ghế massage kia, hoặc muốn ăn uống gì thì ra quầy sẽ có người phục vụ.

Việt Trinh nghe quy trình như thế thì giống hệt lúc ở nhà, chỉ khác nó hoàn toàn tự động. Cô chỉ việc lau người cho anh. Nhưng nghĩ lại, nơi đây không giống như phòng điều trị, nhìn những vật dụng bài trí giống như một khu hưởng thụ đúng hơn. Không hiểu nổi bệnh viện như thế này cũng có sao.

Cô khẽ vâng một tiếng đồng ý. Viện trưởng Viễn cười tươi bước ra dãy bàn. Trong khi hắn thì cứ đứng nhìn cô nhe nhởn cười.

Chiếc bồn tắm báo lên tiếng tít tít từng hồi… con số 15 nhấp nháy trên màn hình. Chiếc vách ngăn được nam bác sĩ kéo rộng ra. Rồi họ cũng rút ra ngoài. Tiếng nói chuyện bắt đầu vang một góc quầy ẩm thực. Trong này chỉ còn lại mỗi Việt Trinh và hắn riêng tư, không có ánh mắt nào làm phiền. Cô luống cuống nhìn hắn chưa biết làm gì trước tiên.

Hắn khẽ cắn nhẹ má cô, thì thầm như rót mật vào tai:

- Cởi quần áo cho chồng. Chồng đến lúc phải vào bồn tắm rồi.

Việt Trinh cũng không vừa, một tay nhẹ nhàng gỡ bỏ chiếc áo blouse, một phần cũng ghé sát vào hắn cắn trả và rủ rỉ:

- Chồng đi điều trị hay đi hưởng thụ vậy? Thiếu mỗi các em chân dài bên cạnh nữa thôi là đủ bộ.

Hắn lè lưỡi điệu bộ đáng yêu, cơ thể được Trinh lột bỏ hết y phục, hắn lập tức ngồi vào trong bồn. Nước trào ra bên ngoài xuống sàn, nhưng nhanh chóng biến mất một cách tài tình. Cả thân thể hắn chỉ còn mỗi cái đầu với một cánh tay thò ra bên ngoài, còn lại đều hoàn toàn chìm trong nước. Nhớ lời Viện trưởng, cô ấn nút trên chỗ hắn đang gối đầu trên thành bồn. Lập tức xuất hiện một tấm kính từ dưới chui lên, ôm trọn sang thành bên kia, tạo thành một hình cầu che kín cả chiếc bồn tắm. Hơi lạnh nhanh chóng ngưng tụ trên mặt kính, tạo thành lớp khói đung đưa cuộn tròn mờ ảo. Hắn nhắm nghiền đôi mắt.

Việt Trinh xếp gọn quần áo của hắn lên những chiếc móc treo trên giá gỗ phía xa. Tiếng Viện trưởng vọng vào:

- Cậu ta vào nằm chưa?

- Dạ, rồi ạ. – Cô khẽ đáp.

Lập tức ba người bác sĩ nam bước vào trong. Một người đi lại quanh chiếc bồn tắm kiểm tra một vòng, một người thì dán lên hai thái dương của hắn một miếng dán có dây loằng ngoằng nối với chiếc máy ở đằng xa. Người còn lại thì nhanh chóng cắm ống tiêm vào bắp tay hắn một loại dung dịch. Xong, một người quay sang nhìn cô nhã nhặn hỏi:

- Thưa, cô có muốn dùng đồ uống hay đồ ăn gì không ạ?

Việt Trinh đang treo quần áo cho hắn thì ngập ngừng rồi khẽ nói:

- Vậy cho em xin một ly cà phê bạc xỉu đá.

Khi cô treo xong thì ly cà phê cũng được mang đến trịnh trọng. Cô cảm ơn rồi cầm trên tay đến bên sát hắn quan sát. Hắn vẫn mắt lim dim nhưng khóe miệng chợt cất lời. Hóa ra hắn vẫn tỉnh.

- Đi chăm người bệnh mà tác phong nhàn nhã phết ha?

Việt Trinh tỉnh bơ hút một hơi cà phê, cảm giác sảng khoái tinh thần. Một thói quen thường ngày của cô.

Thấy cô im lặng, hắn cất giọng gọi ra ngoài:

– Viện trưởng, chúng ta cần bàn công việc.

Cánh cửa khẽ mở rồi đóng lại, có người đã chủ động lui ra. Chỉ còn Viện trưởng Viễn cùng hai bác sĩ Dương và Đầu Nấm bước vào. Rõ ràng ba vị bác sĩ khác đã ý tứ tránh mặt.

Ba người lần lượt ngồi xuống những chiếc ghế massage được bố trí trong phòng. Lúc này Việt Trinh mới chợt hiểu vì sao ghế lại đặt ngay cạnh bồn tắm của hắn – để tiện cho những buổi họp kín thế này.

Hắn từ từ mở mắt, khẽ liếc sang Việt Trinh, nở nụ cười nhẹ:

– Em cũng ngồi xuống đi.

Việt Trinh chọn chiếc ghế gần đầu hắn nhất. Vừa ngồi xuống, cô lập tức cảm nhận được chiếc máy tự động khởi động, các con lăn chuyển động nhè nhẹ dọc sống lưng.

Hắn xoay đầu nhìn về phía Viện trưởng và hai bác sĩ, giọng bình thản:

– Bác sĩ Tuấn, cậu giúp tôi ghi chép lại nhé.

Đầu Nấm khẽ gật, lúc này Việt Trinh mới biết anh chính là bác sĩ Tuấn. Rất nhanh, một chiếc tablet cùng bút cảm ứng đã được cầm trên tay, sẵn sàng ghi chép.
Trong khoang kính, hắn khẽ điều chỉnh tư thế, mắt nhắm hờ, giọng nói chậm rãi nhưng rõ ràng:

– Vấn đề đầu tiên: sinh viên thực tập tại khu A, hiện chúng ta đang sử dụng họ với mục đích gì?

Viện trưởng Viễn đáp ngay, không cần suy nghĩ nhiều:

– Vấn đề này được Ban cố vấn đề xuất. Chúng tôi chọn một số sinh viên y khoa có năng lực từ các trường đại học đưa sang để học hỏi kinh nghiệm, đồng thời tiếp cận hệ thống máy móc điều trị hiện đại mà bệnh viện đang sở hữu.

Hắn đã chuẩn bị sẵn hướng đi, liền hỏi tiếp:

– Nếu chỉ là để học hỏi kinh nghiệm và tiếp cận máy móc thì quá lãng phí. – Duy khẽ nhíu mày, giọng trầm xuống.
Viện trưởng Viễn đã quen cách làm việc của hắn. Rất nhanh vào luôn vấn đề:

– Vậy ý cậu cụ thể làm sao?

Hắn đề xuất:

– Chúng ta cần các sinh viên thực tập tại đây, sau khi ra trường, họ sẽ là nhân lực chính của chúng ta. Chúng ta sẽ ràng buộc họ bằng một quỹ học bổng do bệnh viện tài trợ cho những sinh viên ưu tú nhất. Đào tạo và hướng dẫn giúp họ tiếp cận những tiên tiến nhất của y học trên thế giới để phục vụ cho bệnh nhân của chúng ta. Tôi đề xuất thành lập một ban quản lý quỹ học bổng như thế. Cũng giống như cái cách chúng ta đã tìm người và thành lập nhóm phụ tá Zero vậy.

Dương Toác chợt lên tiếng:

– Kinh phí của quỹ này thì sao?

Hắn như đã chuẩn bị sẵn câu trả lời:

– Ba cố vấn tài chính của chúng ta bên nước ngoài đã sang trao đổi với Viện phó trong lúc Viện trưởng đi xử lý công vụ kia. Nói rằng quỹ bên đó đang phải rút về vì tình hình chính trị rối ren. Khả năng đầu tư của chúng đang không có đối tượng chắc chắn. Tôi đã quyết định đầu tư sang bên này. Nên sẽ trích một phần nhỏ trong đó. Chúng ta sẽ lập một doanh nghiệp đầu tư để quản lý nguồn vốn đó.

Viện trưởng Viễn gật gù, mắt ánh lên sự đồng thuận:

– Ý tưởng hay. Nếu làm được thì sau vài năm, chúng ta sẽ có đội ngũ bác sĩ trẻ giỏi nghề, tận tâm với bệnh viện.

Hắn chậm rãi tiếp lời, giọng đều đều nhưng vang rõ trong không gian kín:

– Vấn đề thứ hai, tôi nhận thấy chúng ta thời gian qua quá dồn lực cho hệ thống bệnh án Zero, mà lại lơ là khâu y đức tại tòa A. Kết quả là nhiều bất cập nổi lên, từ thái độ phục vụ cho tới việc tuân thủ quy trình chuyên môn. Tôi đề nghị thanh tra lại toàn bộ nhân viên và bác sĩ bên đó – cả về chuyên môn lẫn hành chính.

Hắn dừng lại một nhịp, rồi bình thản nói tiếp:

– Về hành chính, tôi muốn điều một người từ tòa B sang quản lý.

Viện trưởng Viễn hơi nhướn mày, hỏi thẳng:

– Cậu có ai trong đầu chưa?

Hắn đáp ngay, không hề chần chừ:

– Trưởng bộ phận lễ tân tòa B – Trần Ngọc Mai.

Câu nói vừa dứt, Dương Toác giật nảy, gần như bật ra khỏi ghế:

– Ối… không được đâu!!

Hắn lập tức nhíu mày, giọng điềm nhiên:

– Sao lại không được? Cậu có điều gì mờ ám mà sợ cô ấy sang bên đó sao?

Dương Toác đỏ bừng mặt, lắp bắp:

– Không… tôi đâu có làm gì. Chỉ là… nếu hai vợ chồng cùng làm một khu, e rằng người ta sẽ dị nghị…

Không khí trong phòng chợt chùng xuống một nhịp. Việt Trinh ngồi lặng lẽ bên cạnh, nghe đến cái tên “Ngọc Mai” thì thoáng giật mình. Cái tên ấy… quen lắm. Cô cố lục lọi trí nhớ, cuối cùng cũng vỡ lẽ: Trần Ngọc Mai chính là vợ của bác sĩ Cao Quang Dương.

Hắn khẽ bật cười, nụ cười vang lên khiến cả căn phòng càng thêm nặng nề:

– Bác sĩ Dương… chính vì ở tòa A đang xảy ra tình trạng cán bộ y tế mất tập trung chuyên môn, tụ tập bàn tán chuyện bao đồng, nên tôi mới muốn đưa Ngọc
Mai sang đó để chấn chỉnh triệt để. Nếu cậu thấy không ổn, cũng được thôi. Khi nhóm Zero họp tới đây, tôi sẽ đưa vấn đề này ra biểu quyết công khai. Thậm chí, nếu cần, tôi sẽ nhờ Viện phó trực tiếp trao đổi với cô ấy về việc thay đổi nhân sự này và nói rằng cậu không muốn cô ấy nhận công tác mới. Ý cậu thế nào?

Không khí lặng đi. Ai nấy đều hiểu Dương chẳng còn đường nào khác. Sau một hồi thở dài, bác sĩ Dương gượng gạo gật đầu đồng ý.

Hắn không để khoảng trống kéo dài, lập tức tiếp lời:

– Tốt. Giờ đến vấn đề thứ ba. Tôi đang đau đầu suy nghĩ về tòa C – nơi dự định đặt hệ thống máy proton. Đây là dự án trọng điểm, có thể thay đổi chức năng hoạt động của bệnh viện chúng ta trong nhiều năm tới.

Ánh mắt hắn nhắm lại từ từ:

– Lần này, bắt buộc nhóm Zero phải xuất ngoại khảo sát và học hỏi. Trong buổi họp tới, tôi sẽ đề xuất danh sách thành viên cụ thể, phân bổ theo từng khoa. Đồng thời, chúng ta cần thành lập một phòng ban độc lập để chuyên trách quản lý dự án proton này.

Hắn nhấn mạnh từng chữ, giọng trầm xuống:

– Những ai ở đây đã nắm rõ định hướng thì khi trở về khoa của mình, hãy chủ động lập danh sách nhân sự bổ sung cho chuyến công tác, nộp trực tiếp cho Viện phó Hồng trước hạn.

Trong phòng, tất cả đều im lặng, chỉ có tiếng bút của bác sĩ Tuấn vẫn đều đặn ghi lại từng câu, và tiếng ghế massage khẽ rung như điểm nhịp cho cuộc họp kín đang ngày càng nóng lên.

Viện trưởng Viễn tay chống cằm trầm tư:

– Quả thật đúng như vậy… Vấn đề máy proton vốn dĩ đã phức tạp. Tôi đã trực tiếp làm việc với phía công ty cung cấp, mọi thủ tục pháp lý bên họ đều tiến triển thuận lợi, không có gì đáng lo. Nhưng khâu vướng mắc lại nằm ở phía chúng ta – từ quy trình xin giấy phép, cho tới các thủ tục hoàn thuế và phân loại thiết bị, tất cả đều rối rắm, chồng chéo.

Ông dừng một chút, rồi thở dài:

– Chưa kể, việc quy hoạch khu đất để xây dựng hạ tầng cho hệ thống proton cũng đang là một bài toán khó. Nếu không giải quyết khâu này kịp thời, mọi tiến độ phía trước chắc chắn sẽ bị kéo lùi.

Bác sĩ Tuấn nãy giờ ghi chép, giờ mới lên tiếng:

– Viện trưởng, tổng dự án này tạm tính là bao nhiêu?

Viện trưởng Viễn bình thản đáp, nhưng Việt Trinh nghe cũng phải giật mình:

– Ước tính 4.200 tỷ.

Con số quá khủng khiếp đối với Việt Trinh, vì cô vốn là sinh viên chuyên ngành Quản lý Dự án. Cô buột miệng khiến mọi người đều ngẩng lên nhìn:

– Nếu không xin được giấy phép phân loại mặt hàng thiết bị y tế đặc thù, thì dù có thuế nhập khẩu có giảm đến 5% cũng là con số khổng lồ.
Viện trưởng Viễn chợt nhíu mày, nhưng thoáng khẽ nở nụ cười ẩn ý:

– Em gái, anh quên mất chúng ta đang có một sinh viên chuyên ngành Quản lý ở đây rồi nhỉ!

Cả căn phòng im lặng vài nhịp sau lời Viện trưởng. Việt Trinh hơi đỏ mặt, đôi tay vô thức siết vào nhau, hối hận vì đã lỡ buột miệng. Nhưng ngay lập tức, Viện trưởng Viễn lại cười, ánh mắt sắc sảo lướt qua cô:

– Ồ, em gái… đã “trót” nói thì đừng dừng giữa chừng. Nào, thử phân tích xem… với con số bốn ngàn hai trăm tỷ kia, em sẽ xử lý thế nào nếu là người phụ trách dự án?

Câu hỏi bất ngờ khiến tim Việt Trinh đập mạnh. Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn của mọi người: Viện trưởng Viễn ngồi trầm ngâm, bác sĩ Tuấn khẽ nghiêng bút, Dương Toác thì vừa tò mò vừa chờ xem. Không khí như dồn cả vào cô gái trẻ.

Việt Trinh hít một hơi thật sâu, rồi từ tốn cất giọng:

– Trước hết, cần xác định rõ đây là loại thiết bị thuộc nhóm y tế đặc thù. Nếu không có quyết định phân loại chính thức, toàn bộ thủ tục nhập khẩu và hoàn thuế sẽ trở thành gánh nặng khổng lồ. Em nghĩ bước ưu tiên là phải làm việc trực tiếp với Bộ Y tế và Tổng cục Hải quan để xin phân loại theo diện “máy xạ trị chuyên dụng”. Như vậy, ngoài giảm thuế, còn có thể rút ngắn tiến độ thông quan.

Cô dừng một chút, rồi nói tiếp, giọng dần trở nên chắc chắn hơn:

– Về phần vốn, không nên trông chờ hoàn toàn vào ngân sách cấp. Một dự án lên tới hàng ngàn tỷ cần chia thành nhiều gói: hạ tầng, máy móc, nhân sự. Có thể kêu gọi tài trợ quốc tế từ các quỹ phòng chống ung thư hoặc hợp tác công – tư với doanh nghiệp bảo hiểm y tế. Như vậy vừa giảm áp lực ngân sách, vừa tăng tính khả thi cho tiến độ.

Trong phòng, không ai ngắt lời. Bác sĩ Tuấn ngừng ghi chép, ngẩng lên nhìn cô. Viện trưởng Viễn khẽ nheo mắt, dường như bất ngờ trước sự chín chắn trong giọng điệu non trẻ ấy.

Anh nhìn Việt Trinh thản nhiên nói, khiến cô càng sửng sốt:

– Ngân sách là do chúng ta tự bỏ ra. Không cần huy động vốn bên ngoài.

Cô lắp bắp:

– Bệnh viện có nguồn lực mạnh đến như vậy sao?

Viện trưởng Viễn cười nhẹ:

– Từ trước đến nay, bệnh viện Thanh Xuân không dựa vào ngân sách nhà nước. Chúng ta là bệnh viện tư nhân, tự hạch toán độc lập. Có quỹ tích lũy riêng, cùng với mạng lưới hợp tác nghiên cứu, điều trị, và đào tạo xuyên quốc gia. Một phần vốn còn được “xoay vòng” từ hệ thống đầu tư y tế của Ban cố vấn.

Hắn lúc này mới lên tiếng, ngắn ngủn nhưng cũng khiến ai nấy giật mình:

– Gọi lão Tứ về đi, cậu ta rong chơi bên ngoài thế đủ rồi.