Khi Lệ Thu đi khỏi thì tầm một tiếng sau Kiều Trang xuất hiện trước mặt Trần Quân. Lúc đó anh đang phơi quần áo ngoài cây sào bên dưới khoảng đất cạnh chiếc chòi. Nhìn thấy bóng dáng cô, anh chợt bất ngờ.
Kiều Trang mượn tạm được cái nón của chị chủ nhà, nhìn mộc mạc dễ thương khiến Trần Quân xốn xang trước vẻ đẹp của cô. Đến hiên nhà, cô đã hứng khởi khoe trước mặt anh một chiếc cặp lồng. Gương mặt đỏ hây hây khiến Trần Quân nghĩ cô có chút say nắng.
- Xin lỗi anh nhé! Nhà họ hôm nay có khách, chờ họ ngồi ăn uống để dọn dẹp, giờ mãi mới xong. Em đem cho anh chút đồ ăn.
Trần Quân khẽ cầm tay cô trước cửa. Nhìn thẳng cô, ngập ngừng nói:
- Em vào trong đi, anh có chuyện muốn nói với em.
Kiều Trang thấy vẻ khẩn trương của anh, cô cũng nhanh chóng vào nhà. Trần Quân rót nước cho cô, rồi nhìn cô chăm chú. Kiều Trang uống miếng nước xong, điềm nhiên hỏi:
- Nào… anh có chuyện gì thì nói em xem. Sao thấy anh có vẻ khẩn trương thế?
Trần Quân nhìn cô ngập ngừng, anh hít một hơi rồi nhẹ nhàng kể chuyện trưa nay. Sắc mặt của Kiều Trang thay đổi rõ ràng. Nhưng cô không ngắt lời anh một cách mất lịch sự. Cô vẫn lạnh lùng ngồi nghe. Đến khi Trần Quân im lặng một khoảng thời gian, cô mới đưa ánh mắt nhìn lên chiếc hòm, sớm nhận ra những món ăn đang trên đó. Vẻ mặt cô lạnh tanh.
- Chuyện anh kể đấy đã nói xong chưa?
Trần Quân khẽ gật đầu, nói khẽ, mắt nhìn cô dò thái độ:
- Anh nói xong rồi..!
Kiều Trang chậm rãi đứng dậy, đến bên chiếc bàn. Trên tay cô vẫn cầm chiếc cặp lồng mình đem từ nhà sang. Nhìn những món ăn trên bàn, cô nhíu mày không vui vẻ chút nào.
- Em đã lo anh trưa nay không có gì ăn, nhưng thế này là tốt rồi.
Cô cười nhẹ, đặt chiếc cặp lồng của mình lên đó. Không nói năng gì, cô lẳng lặng đi ra phía cửa, kéo chiếc nón đang đeo sau cổ lên trên đầu. Cô toan bước ra khỏi căn lều.
Trần Quân nắm lấy tay cô, anh ôm vội từ phía sau.
- Kiều Trang, anh không biết nói sao cho em hiểu. Nhưng xin em hãy tin anh.
Trần Quân nhanh chóng tháo bỏ chiếc nón của Kiều Trang xuống, anh ghì chặt cô, đặt nụ hôn cuống cuồng lên mái tóc của cô trên đỉnh đầu. Kiều Trang đứng im chết lặng. Tâm trạng cô đang rất nặng nề, không cảm xúc trước hành động âu yếm của người mình yêu.
Cô hỏi anh với sắc thái lạnh như nước đá:
- Vậy anh đã nghĩ được cách gì để giúp cô bé chưa?
Trần Quân ngập ngừng thả lỏng, len lén cầm bàn tay cô, khẽ kéo cô quay mặt lại một cách dò xét. Kiều Trang không phản kháng, chầm chậm quay lại, cô nhìn anh không chớp mắt. Bàn tay anh khẽ nâng cằm cô lên, gương mặt anh sát lại gần.
Đôi môi dần tiến lại hôn cô. Kiều Trang không tỏ thái độ, mặc dù cô biết hành động của anh tiếp theo sẽ là gì. Nhưng khi đôi môi cả hai chỉ còn khoảng cách rất nhỏ, Kiều Trang chợt thấy anh nghiêng đầu sang bên vai cô thở dài. Trần Quân lùi dần, rồi lặng ngồi một góc, anh đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
- Thôi em về đi! Giờ anh đang rất nhiều dục vọng với em. Anh không tự chủ được bản thân đâu. Anh chưa giấu em một điều gì cả, thế nên anh càng không thể nói dối em dù chỉ một lần.
Trần Quân nói xong, chủ động đứng dậy đi lướt qua vai Kiều Trang ra phía cửa. Đứng trước hiên nhà, bóng anh rộng lớn phủ trọn lên người Kiều Trang. Giọng anh hoà vào trong gió thổi bên hồ.
- Thật sự anh không đói ăn đến nỗi cô ấy đem gì đến anh cũng cắm đầu vào ăn. Nhưng vì cô bé nói chưa ăn uống gì, nếu anh không ăn thì cô ấy nhịn đói. Anh dù có thế nào cũng không nhẫn tâm được. Anh đã từng suýt chết đói, nên anh không muốn ai đó nhịn ăn vì mình. Nhưng khi anh đã ăn, thì anh không bao giờ bỏ phí dù chỉ một hạt cơm dẫu có rơi xuống đất.
Rồi anh dần bước xuống bậc thang, rời xa căn lều.
Kiều Trang vẫn đứng im một chỗ từ lúc nãy. Thấy anh khuất xa, cô vẫn không thể gọi anh lại. Cô chỉ nhìn theo bóng dáng anh qua ô cửa. Anh ngồi xuống vạt cỏ bên đường, nhìn về phía cô. Khoảng cách không quá xa, cả hai đều nhận thấy ánh mắt của nhau.
Cô đang rất ghen, tai cô đang nóng bừng bừng vì cơn giận dữ. Miệng cô đắng ngắt khi thấy những món ăn trên bàn. Dù chỉ là một cô bé cấp ba thôi nhưng cũng đủ thấy sức hút của người thanh niên này khiến cô cảm thấy bất an bởi bản tính quá thương người của anh.
Cô lặng lẽ ngồi xuống, gục mặt vào hai cánh tay khoanh tròn trên đầu gối. Cô chỉ mong anh sẽ quay lại lúc này. Chỉ cần anh tỏ ra hối hận dù một chút, là cô sẽ ôm chặt anh vào lòng. Trái tim cô đã biết sợ mất anh.
Bước chân dồn dập vang lên ngoài kia. Cô ngẩng mặt hồi hộp nhìn ra. Quả thật là anh… Anh lao vội vào trong, cánh phên cửa gấp gáp bị đóng sầm lại. Anh quỳ xuống bên cô, ánh mắt vừa da diết, vừa cháy bỏng như trút hết bao khắc khoải, một nỗi thống khổ khó nói thành lời. Đôi bàn tay anh run run nâng gương mặt Kiều Trang, hơi thở dồn dập, nghẹn ngào từng tiếng. Trên khoé mi anh hai hàng lệ đã đong đầy:
- Anh bảo em… đi về cơ mà… tại sao em vẫn ở đây…
Nói được đến thế, anh hôn cô man dại. Bàn tay của Kiều Trang cũng đưa lên, vặn xoắn từng lọn tóc của anh. Cả anh và cô đều thở gấp gáp, hổn hển không kém.
Trần Quân không nén nổi cảm xúc… cả cơ thể đều như hoả diệm bộc phát. Đôi tay anh tham lam, lạc lối trên từng đường nét thân hình thiếu nữ. Cô thảng thốt nâng mặt anh lên, hơi thở dồn dập, ngập ngừng nói trong men say…
- Từ từ anh… cửa sổ…
Mọi cánh cửa của chòi tôm được đóng lại… Giữa không gian êm đềm của buổi trưa vùng quê. Một tiếng kêu vang thảng thốt ngắn ngủn rồi biến mất vào khoảng lặng.
Thời gian lặng lẽ trôi, khi hoàng hôn phủ màu nhuộm ửng đỏ trên nền trời. Những chiếc cửa sổ mới được hé mở. Kiều Trang nằm im lìm trong vòng tay của Trần Quân. Trên đệm, dưới sàn – quần áo vương vãi hỗn độn của cả hai trộn lẫn vào nhau, chỗ nào cũng có. Đôi mắt cô vẫn thiêm thiếp say giấc nồng, còn Trần Quân thì đang mênh mang nhìn lên khoảng không trên mái gianh.
Bất giác cô rên khẽ…
- Nước… lấy nước cho em!
Trần Quân nhanh chóng lật chăn, nhoài ra ngoài. Một vật cũng theo chân anh từ trong chăn rơi xuống sàn. Chợt anh há hốc mồm, mặt tái mét… anh lắp bắp, khẽ lay Kiều Trang.
- Chết rồi Trang ơi… áo em…
Kiều Trang cũng uể oải mở mắt. Anh run run đưa cho cô chiếc áo sơ mi trắng của mình. Kiều Trang cầm lấy, nhổm người ngồi hẳn dậy. Chợt thấy vùng ngực của mình lạnh lẽo, cô vội kéo mảnh chăn lên che đậy. Cầm chiếc áo trên tay, cô khóc oà như đứa trẻ.
- Trời ơi, áo của em… giờ tính sao đây? Hu hu…
Trên chiếc áo sơ mi voan trắng tinh của Kiều Trang, một vệt đỏ hồng hiện rõ loang lổ của vết tích những phút giây man dại vừa qua. Trần Quân mặt ngẩn tò te đến tội nghiệp. Kiều Trang khóc rưng rưng, nói trong nghẹn ngào:
- Thế này thì em lấy đâu quần áo về bên đó bây giờ.
Cô gào lên trong nước mắt, ném mạnh chiếc áo về phía Trần Quân:
- Tất cả tại anh… tên khốn… anh như con thú hoang đói khát ấy… giờ anh tính sao với cái áo của em đây? Không nhẽ em cứ như vầy mà về sao?
Anh ôm chặt cô vào lòng, hôn vội những làn nước mắt của Kiều Trang khi đã trao anh phút giây quý giá nhất đời người con gái. Anh nhỏ nhẹ trấn an:
- Em cứ nằm đây, để anh đi giặt cho em. Chắc tối nó sẽ khô thôi.
Rồi anh nhanh chóng mặc vội quần áo, không quên rót nước cho cô uống xong, rồi quay sang sắp xếp gọn gàng đồ của cô, đặt ngay ngắn xuống cuối đệm. Kiều Trang nhìn theo, thấy Trần Quân cầm miếng bánh xà phòng được tặng, toan mang đi giặt áo cho cô. Cô rít lên, chỉ tay thẳng mặt Trần Quân:
- Tên khốn kia… đừng có lấy cái thứ đó mà giặt đồ cho em. Anh muốn chết phải không?
Trần Quân ấp úng… rồi nhanh chóng hiểu ra ngay vấn đề. Cô gái của anh đang nổi cơn ghen. Anh nhoẻn cười, lắc vội cái đầu:
- Không giặt… không giặt bằng thứ đó… anh sai rồi… anh sai rồi!
Anh hấp tấp bỏ lại bánh xà phòng xuống sàn, nhìn Kiều Trang mà sợ sệt, giật lùi cuống cuồng ra ngoài. Kiều Trang định quát anh chú ý phía sau thì không kịp. Một tiếng la “oái” vang lên. Bàn tay Trần Quân ôm vội sau gáy. Cả cái đầu của anh đập trọn vào thanh cột đứng của cánh cửa. Mặt nhăn nhó nhưng vẫn không dừng bước. Kiều Trang tuy nước mắt giàn dụa nhưng cũng phải bật cười.
Mặt trời khuất bóng, mặt trăng le lói hiện lên. Kiều Trang đã mặc quần áo chỉnh tề. Chỉ khác mỗi chiếc áo của cô được thay bằng chiếc áo xanh người lính. Cô đang hạnh phúc nằm trọn trong vòng tay Trần Quân, dựa lưng vào vách. Trần Quân mắt lim dim, hưởng thụ mùi tóc người mình yêu. Anh chợt phá tan bầu yên tĩnh bằng câu hỏi:
- Trưa em uống rượu đúng không?
Cô khẽ gật đầu, thanh minh:
- Tại mấy chú họ hàng nhà bên đấy mời mọc kinh quá. Nên em cả nể, nhấp môi năm sáu chén cho phải phép.
Trần Quân nhăn mặt trước câu nói hồn nhiên của ai đó:
- Vãi cả nhấp môi năm sáu chén. Bảo sao trưa chiều chuộng anh thế.
Trang đỏ mặt khi nghĩ lại khoảnh khắc đó. Cô im lặng trầm ngâm, bất giác thở dài:
- Em đừng nghĩ anh như vậy, tội cho anh. Thật sự anh phải cảm kích em mới đúng. Vì em đã cho anh tất cả. Có lẽ anh không biết nói sao để em hiểu, anh bây giờ giống như đang có một người vợ bên cạnh cuộc đời mình ấy.
Kiều Trang thản nhiên đáp:
- Lại còn “như” sao?
Trần Quân thộn mặt… anh vốn quen mọi câu từ của mình luôn bị người con gái trong vòng tay bắt bẻ tuỳ hứng. Giờ đến câu nói này cũng không hiểu mình nói sai điều gì. Cô ấy ngước nhìn anh, khi thấy đối phương không nói năng gì:
- Anh nói em chỉ như vợ của anh, một phép so sánh. Vậy vợ anh là ai? Mà em bị coi giống như thế?
Trần Quân tái mét. Sự thật không thể thay đổi được. Cô ấy luôn có thể khiến anh cứng họng một cách tâm phục khẩu phục. Một tiếng “bốp” vang lên, Kiều Trang ngỡ ngàng, cô nhoài người xoa vội bên má ửng đỏ của Trần Quân. Cô gào lên trong bất lực:
- Anh bị điên à? Sao lại tự tát vào mặt mình như thế?
Nói xong mặt cô bỗng nhăn lại. Hai tay ôm bụng. Trần Quân kinh hãi, cuống quýt hỏi cô. Kiều Trang nở nụ cười méo xệch:
- Kiệt tác của anh đấy. Em thấy nó xót giống như mình bị dao cắt vào tay vậy. Em còn chưa biết hôm nay phải ngày an toàn không nữa.
Trần Quân gục đầu vào bờ vai đang dựa vào mình phía trước mặt. Lặng lẽ trân trọng khoảnh khắc này. Anh nói một câu khiến Kiều Trang mếu dở khóc dở:
- Hãy chờ anh, vài tháng nữa thôi anh sẽ đủ tuổi đăng ký kết hôn. Lúc đó, anh sẽ xin gia đình em để được hỏi cưới em.
Kiều Trang dù đau nhưng vẫn phải gục xuống vì không nhịn được cười:
- Quân ngố ơi… chúng ta mới năm nhất thôi đấy. Anh định cho em nghỉ học luôn đấy à? Có mà ngang bố em cắt cổ anh.
Trần Quân mặt ngẩn tò te… lẩm nhẩm tự hỏi bản thân:
- Thế giờ anh phải làm sao?
Kiều Trang quay lại, mỉm cười bá cổ người đàn ông của mình:
- Hứa với em, anh chỉ được phép có mình em. Đợi đến lúc mình ra trường, em sẽ sanh cho anh một đống nhóc con cho anh tha hồ nuôi. Hứa đi!!
Trần Quân cười sảng khoái, khiến Kiều Trang cũng phải trầm trồ. Một nụ cười đúng nghĩa tươi tắn trên khuôn mặt rạng ngời. Đẹp trai đến nao lòng khiến cô không kìm được cảm xúc, lần đầu tiên cô chủ động hôn anh trong khi Trần Quân chưa kịp nói hết câu.
- Anh xin hứa với em…
Cô khoá môi anh vội vàng, điều cô muốn được nghe thấy thế là đủ, những thứ sau không còn quan trọng. Tiếng Trần Quân tắt lịm, chỉ còn hơi thở nghẹn ngào. Trong chiếc chòi bên hồ, Trần Quân ngồi trầm tư trước những món ăn đang bày ra trước mắt. Kiều Trang ngồi khoanh chân, nhìn anh chăm chú. Ánh đèn dầu thoáng lay động trong không khí, ánh sáng yếu ớt chỉ đủ soi sáng một góc nhỏ bên trong.
Trần Quân đưa ánh mắt len lén nhìn Kiều Trang, thỏ thẻ: - Anh có thể ăn nốt số đồ ăn của Lệ Thu được không? Anh không nỡ bỏ phí nó.
Kiều Trang với ánh nhìn lạnh lẽo, hất hàm nói tỉnh bơ:
- Anh cứ ăn đi… nếu mai thấy thèm thì cứ bảo cô bé đó đem cho ăn tiếp. Em có cấm đoán gì anh đâu? Ăn nhanh còn đi rửa trả cặp lồng cho người ta, hay anh muốn người ta đem về làm kỷ niệm để vương vấn nước bọt của anh trong đó?
Trần Quân hiểu hết những gì cô ấy nói, anh chỉ nói được một từ rồi lặng lẽ ăn:
- Anh sai rồi, anh sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa đâu.
Nhìn gương mặt anh ưu tư, ngồi ăn trong cảm giác tội nghiệp, giống như một kẻ hành khất được người ta cho đồ ăn phải ngồi thu lu một góc, cố nuốt cho qua cơn đói khát. Bất giác Kiều Trang chợt chảy hai hàng nước mắt. Cô cũng lặng lẽ gắp vào bát cho anh những thứ cô mang sang từ trưa, rồi cũng tự nhiên ăn cùng anh những món Lệ Thu đem đến.
- Quân, em cũng sai rồi, em xin lỗi. Em đã quá ích kỷ.
Cô vừa ăn, vừa chan đầy trong miệng vị mặn trên hai gò má.
Ngoài kia, gió đêm thổi rì rào trên mặt hồ. Ngọn đèn dầu chập chờn, soi bóng hai người bên nhau lặng lẽ. Bữa cơm giản dị với vài món ăn dở dang bỗng trở thành minh chứng cho sự tha thứ, cho tình cảm càng thêm khắc sâu giữa hai trái tim trẻ tuổi. Bữa cơm diễn ra rất nhanh, hai chiếc cặp lồng đã được rửa sạch sẽ, Kiều Trang đã ăn cùng anh mà không phân biệt đồ ai mang đến trong cảm xúc chia sẻ. Sau khi dọn dẹp xong, cô nói muốn đi tắm. Trần Quân ái ngại nói nơi đây không có chỗ nào kín đáo cả. Bởi bình thường anh chỉ cần mặc quần cộc, lao xuống hồ bơi một vòng là xong. Thế nên không có nổi một nhà tắm kín đáo cho cô. Kiều Trang cũng lưỡng lự đi ra ngoài sàn, đưa mắt nhìn bao quát xung quanh. Vị trí căn lều lọt thọt trong một vùng tối đen. Xung quanh không tồn tại một căn nhà nào lân cận. Xa xa chỉ thấy những đốm sáng nhỏ như vì sao của một vài hộ gia đình trong làng. Lẩn khuất sau những rặng tre.
Kiều Trang bấm bụng đánh liều, kêu Trần Quân đứng canh cho mình. Cô cũng sẽ xuống dưới hồ tắm.
Trần Quân lặng một hồi, gương mặt anh đầy do dự. Ánh mắt cũng hướng ra xa xem xét.
– Nhưng... nước hồ lạnh lắm, em có chịu nổi không? – Giọng anh chùng xuống, như muốn níu lại mà không thể.
Kiều Trang cắn nhẹ môi, gật đầu. Trần Quân dẫn cô vào chọn bộ quần áo của anh để thay tạm. Cô giơ lên chiếc quần đùi của anh trong balo. Cười ngả ngớn, nói trêu chọc.
– Đêm nay em sẽ mặc cái này đi ngủ.
Trần Quân nhìn cô trìu mến. Cái quần quá rộng so với đường eo thon gọn của cô. Nhưng vì có hai sợi dây dải rút nên cũng không quá bất tiện. Anh khẽ đưa bàn tay tung tăng trong không khí.
– Cũng tốt, ống quần nó đủ rộng…
Kiều Trang sa sầm mặt mày, vụt chiếc quần đùi đang cầm vào tay Trần Quân.
– Đồ mất nết, chỉ được thế là nhanh.
Trong ánh sáng mờ ảo, gương mặt cô hồng lên, vừa kiên quyết vừa ngượng ngập. Cô quay đi, ôm chặt bộ quần áo gấp gọn trong tay rồi chậm rãi bước xuống bậc sàn gỗ. Bóng dáng mảnh mai ấy khiến Trần Quân cũng theo cô bước xuống.
Mặt hồ đêm lăn tăn gợn sóng, phản chiếu ánh trăng mỏng manh như một tấm gương khổng lồ. Tiếng nước khẽ khàng vang lên khi Kiều Trang bước xuống, làn da cô run rẩy vì chưa quen nhiệt độ nhưng vẫn cố kìm tiếng thở dồn dập.
Trần Quân quay mặt đi, hai vành tai đỏ bừng. Nhưng tiếng nước khẽ vỗ, cùng những âm thanh mơ hồ trong đêm, lại khiến lòng anh không sao yên nổi. Từ trong làn hơi nước lạnh, giọng Kiều Trang khe khẽ vọng lên, nửa như e dè, nửa như muốn tìm chỗ dựa:
– Quân... lạnh quá... em sợ...
Anh khẽ mím môi, tim đập dồn dập. Khoảnh khắc ấy, giữa đêm tối mênh mông, chỉ có gió và trăng, một bóng nam nhân rũ bỏ quần áo, lao vội xuống hồ, tiến sát đến bên Kiều Trang. Hai trái tim trẻ tuổi bối rối, nhưng lại điên cuồng xích gần nhau thêm một bước không thể quay đầu.
Trong căn chòi tối đen của Trần Quân, sau khi tắm xong, Kiều Trang đang đắp chăn, gối đầu lên đùi anh. Trần Quân đưa bàn tay mình vuốt nhẹ mái tóc cô trong từng ngón tay.
Ánh đèn dầu đã tắt, chỉ còn chút ánh trăng le lói qua các khung cửa. Cảm giác nồng nàn của cả hai dưới hồ vẫn chưa nguôi. Kiều Trang lâng lâng hạnh phúc. Cơ thể cô vẫn nồng nàn dư vị của tình yêu ban nãy. Nằm trong lòng anh, cô chợt mông lung nghĩ xa xăm. Tự khắc hỏi anh trong vô thức.
– Quân... nếu mình có con, anh muốn đặt tên con là gì?
Trần Quân khẽ luồn cánh tay của mình đang vuốt tóc của cô, vào trong cổ áo Kiều Trang. Anh cảm nhận rõ được nhịp đập trái tim nóng bỏng của cô trong lòng bàn tay.
– Nếu là con trai, anh sẽ để cho em đặt tên. Còn nếu là con gái… anh muốn tên con sẽ là... Hạ Lan!!
Kiều Trang má đỏ hây hây.
– Sao anh lại muốn đặt tên là Hạ Lan?
– Vì lần đầu anh gặp em lúc đó đang mùa Hạ, hoa lan trong sân trường nở rất đẹp. – Trần Quân lãng mạn đáp.
Kiều Trang cười tủm tỉm trước vẻ lãng mạn của anh. Cô cũng lâng lâng thổ lộ:
– Nếu là con trai, em sẽ đặt tên là Quyền – Văn Quyền. Ý nghĩa là mong con chúng ta sau này có một tương lai phát triển trong một quốc gia có thể tự chủ về mọi mặt. Tên con bao hàm đủ mọi mong muốn của bản thân em cũng như nguyện vọng của thế hệ sinh viên chúng ta và đất nước. Anh có hiểu ý em không? – Trần Văn Quân?
Anh cười thành tiếng. Ngập tràn cảm xúc đón nhận và khắc ghi ý nghĩa mà Kiều Trang trình bày.
– Hay... tên rất hay... em quả thật rất giỏi dùng từ ngữ. Anh tự hào cái tên đó!
Cô cũng ôm chặt bờ eo của anh trong vòng tay, gương mặt hân hoan.
– Em cũng rất thích cái tên Hạ Lan... Nó rất ý nghĩa, vì nó mang kỷ niệm của chúng ta trong đó!
Tiếng cười khúc khích của đôi uyên ương vang lên. Bên ngoài, gió hồ lại thổi, mang theo hương đêm dìu dịu. Căn chòi nhỏ giữa không gian thăm thẳm ấy, tựa như thế giới riêng của hai tâm hồn đang nắm chặt tay nhau, mặc cho ngày mai sẽ có những bão giông nào chờ đợi phía trước.
Trời bắt đầu về khuya, Kiều Trang nằm thiêm thiếp trong vòng tay anh. Tưởng chừng cả hai yên bình chìm vào giấc ngủ thì một tiếng gọi vu vơ vang lên khiến cả hai thảng thốt giật mình. Kiều Trang phản xạ kéo chăn đắp kín mặt, kinh hãi.
– Trần Quân... anh... ngủ chưa?
Kiều Trang lạnh hết sống lưng, da gà nổi lên sợ sệt. Đêm hôm thanh vắng, tiếng gọi như ai oán cõi u minh réo hồn.
Tiếng gọi lại cất lên phía đường đất bên trên. Lần này có tiếng nấc nghẹn ngào...
– Trần Quân... Trần Quân...
Anh bỗng chốc nhận ra đó là ai, khẽ than thầm:
– Là Lệ Thu... sao cô ta lại đến đây giờ này?
Kiều Trang điềm nhiên không tỏ thái độ. Trần Quân cũng không dám manh động. Anh nín thở, chỉ mong cô bé sớm quay về khi không ai lên tiếng. Nhưng Kiều Trang chợt khẽ vỗ vỗ vào cánh tay anh.
– Quân... em nghĩ anh nên ra xem sao đi... hình như con bé đang khóc. Bảo con bé lại gần đây kể rõ để em trong này xem thế nào.
Trần Quân ngập ngừng.
– Vậy nói chuyện với cô bé ngoài hiên được không?
Kiều Trang vỗ liên tục vào cánh tay, thúc anh sớm ra xem.
– Được... được... đi nhanh lên!!
Được sự cho phép của Trang, anh nhanh chóng bước ra. Trong ánh sáng của chiếc đèn bão đang đặt bên vệ đường, Lệ Thu đang ngồi gục mặt vào cánh tay, bó gối khóc nức nở.
Trần Quân lên tiếng gọi to khiến Lệ Thu tức tưởi xách đèn chạy xuống.
– Lệ Thu, em xuống đây... coi chừng đêm tối lại ngã.
Kiều Trang nín thở nằm bên trong, thoáng cau mày khi nghe thấy lời quan tâm của anh. Bước chân Lệ Thu dần rõ hơn khi sàn chiếc chòi rung rinh. Trần Quân vội vàng đi ra nên chỉ kịp vận mỗi cái quần đùi xanh đỏ. Khi phát hiện ra thì không kịp vào thay vì Lệ Thu đang dần trước mặt.
Anh đành ngồi bệt xuống dưới sàn. Lệ Thu đến trước mặt anh, gương mặt nhạt nhòa ướt đẫm lệ. Trần Quân hoảng hốt vội hỏi:
– Em xảy ra việc gì thế?
Đặt chiếc đèn bão xuống, Lệ Thu quỳ mọp xuống, tay ôm mặt gục khóc, hai vai run lên từng chập, nước mắt trào ra không ngừng. Quần áo cô lấm lem đất cát, mái tóc rối bời.
– Tên khốn ở làng bên sang nhà em, nói với bố mẹ rằng muốn rủ em đi dạo, trò chuyện cho vui. Vì nể tình quen biết giữa hai gia đình, em đành miễn cưỡng gật đầu. Nhưng khi ra đến bờ đê, hắn bất ngờ đè em xuống, tay chân sờ soạng. Em hoảng loạn vùng chạy về nhà, kể rõ mọi chuyện với bố, vậy mà ông ấy còn quát nạt em... nói rằng sớm muộn gì em cũng là vợ hắn, có thân mật một chút cũng không sao. Em uất ức đến mức chỉ muốn chết cho xong!
Trần Quân chết lặng, ngỡ ngàng và lúng túng trước những gì vừa nghe, chưa kịp tìm lời an ủi hay giải thích thì Lệ Thu đã nghẹn ngào cất tiếng:
– Trần Quân... xin anh... hãy giúp em ra khỏi nơi này, ra ngoài thành phố. Nếu không... em thà quyên sinh, trầm mình xuống sông còn hơn phải tiếp tục sống ở đây.
Anh nhìn cô bé, cổ họng nghẹn lại như có tảng đá đè nặng nơi lồng ngực. Ánh đèn bão hắt thứ ánh sáng vàng vọt xuống gương mặt Lệ Thu, những giọt nước mắt lăn dài, quyện cùng đất cát vương trên da, khiến cô trở nên vừa mong manh vừa bất lực giữa cảnh đời nghiệt ngã. Bỗng một giọng nói khẽ vang lên từ phía trong khiến cả hai thoáng giật mình. Lệ Thu ngẩng phắt lên, đôi mắt ngơ ngác mở to, như không tin vào những gì vừa nghe được.
– Quân, đưa cô bé vào trong này... em có chuyện muốn nói với cô ấy.
Nước mắt Lệ Thu tức khắc dâng tràn, đôi môi run rẩy bật ra từng tiếng đứt quãng:
– Người... trong đó... là ai...?
Trần Quân lặng lẽ đưa ánh mắt về phía gian chòi tối om. Nơi ấy không có ánh sáng, nhưng anh có cảm giác rõ rệt rằng, từ bóng tối, đôi mắt Kiều Trang vẫn đang dõi theo mình, sắc bén và thấu suốt như giữa ban ngày. Anh thở dài, cất giọng rành mạch và nghiêm túc:
– Lệ Thu... người trong đó là vợ sắp cưới của anh.
Bờ môi Lệ Thu run rẩy khẽ mấp máy, nhưng chẳng thành lời. Toàn thân như mềm nhũn, chỉ còn đôi mắt đỏ hoe đắm chìm trong một nỗi bi thương không thể cất thành tiếng. Cô chỉ biết ngạt nước mắt... nụ cười nở nhẹ trên môi. Cô lặng lẽ cầm chiếc đèn bão trong tay.
– Em vô ý quá, đêm hôm đã làm phiền anh chị.
Cô đứng dậy, thất thểu định toan bước xuống. Một bóng người xuất hiện nơi bậc cửa, khẽ cất tiếng gọi:
– Lệ Thu... chị có cách giúp em xử lý mọi vấn đề. Khoan đi đã, hãy vào đây chúng ta cùng nói chuyện.
Trần Quân thoáng ngẩng lên nhìn về phía cửa, nơi Kiều Trang đang đứng. Trong bóng tối lờ mờ, cô đang mặc chiếc áo thun xanh rộng thùng thình, chiếc quần đùi được cô túm chặt bằng sợi dây rút bên hông. Khuôn mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại chan chứa sự kiên định khó đoán. Giọng nói của cô vang lên nhỏ nhẹ nhưng đúng trọng tâm của cô bé, nên đủ sức khiến bước chân Lệ Thu dừng lại.
Lệ Thu từ từ quay lại, bàn tay nhỏ nắm chặt quai đèn bão, ánh sáng vàng lay lắt hắt lên khuôn mặt mệt mỏi của cô, để lộ đôi mắt hoe đỏ, ánh nhìn như thẫn thờ trước bóng dáng Kiều Trang.
– Xin lỗi đã quấy rầy chị đêm hôm – Giọng cô đứt quãng, chỉ vừa đủ thoát khỏi bờ môi khô khốc.
Kiều Trang tiến thêm một bước, ánh sáng từ ngọn đèn yếu ớt soi lên đường nét sắc sảo, kiêu sa không trang điểm của cô, vẻ đẹp mà không cô gái vùng nông thôn nào có thể sánh được.
– Chị đã nghe chuyện của em. Ở ngoài này lạnh lắm, vào đây chị chia sẻ cho cách xử lý mọi thứ. Không có gì khó khăn cả...
Lệ Thu đứng chết lặng trong vài giây. Từ sau lưng, Trần Quân chậm rãi mở rộng cánh cửa buồng. Cuối cùng, cô khẽ gật đầu, bước chân chậm chạp theo cánh tay của Kiều Trang.
Căn phòng bừng sáng, ánh đèn vàng hắt ra soi rõ từng góc. Lệ Thu khẽ đỏ mặt, tim đập lạc nhịp khi trông thấy sự bừa bộn còn vương vãi trên tấm nệm. Là cô gái mới lớn, cô thừa mường tượng được những gì đã diễn ra trước khi mình xuất hiện. Đôi mắt cô vô thức dừng lại nơi bộ quần áo rộng thùng thình trên người Kiều Trang – rõ ràng là của Trần Quân. Một thoáng e thẹn bùng lên, khiến cô cúi gằm mặt, vành tai đỏ bừng.
Kiều Trang điềm nhiên, chỉ khẽ đưa tay chỉnh lại vài món đồ, rồi thản nhiên rót nước đưa cho cô bé, phong thái đĩnh đạc hệt như người chủ thật sự của căn chòi nhỏ.
Đúng lúc đó, Trần Quân lấp ló ngoài cửa, toan bước vào. Kiều Trang lập tức liếc mắt, cái nhìn sắc như lưỡi dao khiến anh dừng lại. Giọng cô cất lên nghiêm khắc:
– Anh ra ngoài. Đây là chuyện con gái với nhau, anh không thể nghe được!
Trần Quân gãi đầu, ngập ngừng đáp:
– Cho anh vào lấy bao diêm, xong anh ra liền…
Lệ Thu tròn mắt ngạc nhiên trước thái độ dứt khoát, thậm chí có phần lấn át của Kiều Trang. Còn Trần Quân thì lí nhí, rụt rè đi vào lấy bao diêm rồi nhanh chóng bước ra, xách theo chiếc xô đựng điếu cày.
Ngoài hiên, anh ngồi thụp xuống trên sàn liếp tre chắc chắn. Đôi chân buông thõng ra khoảng không, khẽ đong đưa theo nhịp. Vân vê một bi thuốc lào, anh bật lửa, hít một hơi dài rồi nhả ra một làn khói dày đặc cuộn lên trong màn đêm ẩm ướt. Trong khi đó, phía bên trong, cánh cửa khép hờ, giọng Kiều Trang vang lên trầm tĩnh, bắt đầu cuộc trò chuyện riêng tư với Lệ Thu.