- Trần Quân, em nói anh quay lại! Anh có nghe em không?
Vương Kiều Trang nghiêm giọng trong đêm mưa. Trần Quân chợt đứng sững. Cô nắm lấy tay anh, khẽ kéo anh từ từ. Trần Quân ngập ngừng…
– Tôi... sợ mình sẽ làm tổn thương... em.
Ánh đèn dầu bập bùng, hắt hai chiếc bóng lay động lên bức vách nhỏ. Trần Quân đứng trước mặt Kiều Trang. Cô nhẹ nhàng nâng hai cánh tay anh lên, những vết xước nham nhở do cô cào cấu khi nãy đã hằn sâu vào da thịt, vệt máu khô kéo dài đến tận bàn tay.
– Anh không thấy đau à? Anh có còn là con người nữa không? Sao anh lì lợm đến vậy?
Cô cầm cả hai cánh tay anh, thổi lần lượt vào chúng, cũng chẳng thể hiểu để làm gì. Nhưng thâm tâm cô chỉ muốn làm một điều gì đó. Trái tim cô như xát muối khi thấy những hậu quả mình đã gây cho anh.
Trần Quân nhắm mắt, lặng im. Ngoài hiên, gió thét gào, lay động tấm manh phủ rung bần bật. Kiều Trang nhìn thẳng gương mặt Trần Quân, nghiêm giọng hỏi:
– Anh có yêu em thật lòng không?
Trần Quân khẽ gật đầu. Cơ thể không mảnh áo, chiếc quần bộ đội thấm đẫm nước mưa, gió rít bên ngoài khiến cơ thể anh có phần run run. Kiều Trang cũng nhận ra điều đó. Ngay cả cô cũng thấy cái lạnh ẩm thấp đang len lỏi khắp căn phòng.
– Vậy nghe lời em, thay quần áo khô rồi nằm trong chăn cho ấm đi. Đừng hành hạ mình nữa. Em cũng rất yêu anh! Gương mặt Kiều Trang rất nghiêm túc, lời nói của cô không chút gì ngập ngừng, bối rối. Trần Quân khẽ hít một hơi dài, lấy một bộ quần áo khô trong chiếc ba lô con cóc đã bạc màu. Anh ngập ngừng đứng trong góc lều. Kiều Trang đã chui vào trong màn, chỉnh lại chăn gối. Giọng cô bình thản đến tự nhiên:
– Anh cứ thay đi. Em còn chẳng ngại thì sao anh phải suy nghĩ? Đêm hôm rồi em vẫn ở bên anh đến tận thế này. Phẩm giá của em còn đâu nữa mà phải giữ gìn?
Trần Quân hiểu những gì cô ấy nói. Anh cũng không còn ý tứ gì nữa, nhanh chóng vận y phục vào người, rồi khẽ thổi tắt chiếc đèn. Căn phòng lại chìm trong bóng tối đêm khuya, ngoài trời mưa vẫn nặng hạt không nguôi.
Cả hai nằm sát cạnh nhau, hơi ấm dần tỏa ra sưởi ấm chiếc chăn. Trần Quân và Kiều Trang cảm xúc hỗn độn. Họ đều nằm ngửa, hướng đôi mắt lên khoảng không đen tối. Lần đầu thổ lộ, lần đầu nằm cạnh nhau trong đêm vắng. Giữa khung cảnh loạn lạc chiến tranh, hai tâm hồn dường như tìm thấy một chốn nương tựa hiếm hoi.
Kiều Trang lần tới bàn tay anh nắm chặt. Cô ưu tư suy nghĩ, cất lời:
– Vậy chuyện chúng ta bây giờ anh tính làm sao? Anh có dám công khai tình cảm cả hai không? Anh nói anh yêu em ngay từ lúc đầu tiên gặp em, vậy còn Nguyệt Hương, không phải cô ta rất thân với anh sao?
Cô hỏi anh dồn dập. Trần Quân lặng im nghe hết. Đến lúc cô dừng hẳn một lúc, anh mới từ từ nói:
– Đúng là Nguyệt Hương rất thân với anh. Thân đến mức cô ấy đã biết anh yêu em từ lâu. Chính anh đã nói anh sẽ chôn chặt trong lòng, bởi cuộc sống với anh tình yêu nó quá xa vời. Người anh yêu thì chưa chắc anh được đón nhận, còn lại anh đều không bận tâm tới tất cả cô gái xung quanh. Chuyện chúng ta, anh không có gì phải giấu giếm ai cả. Những gì anh muốn làm cho em, anh đã cố gắng làm tốt hơn mỗi ngày trong suốt thời gian qua. Em không nhận thấy sao?
Nghe đến đó, đôi mắt Kiều Trang long lanh, ánh nhìn chan chứa bao cảm xúc. Cô khẽ nghiêng mặt sang, mái tóc xõa mềm rơi xuống gối, thì thầm…
– Em cảm nhận được chứ, đôi mắt anh rất buồn... buồn đến nỗi ai nhìn vào đều cảm giác trống trải, xa xăm. Nhưng mỗi khi anh ngồi trước mặt em, thì ánh mắt đó nó chỉ dõi theo em. Trong khi người khác, anh nói chuyện mà chẳng bao giờ nhìn vào họ.
Kiều Trang kéo cánh tay của Trần Quân thẳng ra, cô gối đầu vào sát bên anh.
- Ngày đó, em hỏi anh có muốn ăn bánh không... thật ra chỉ vì em không biết cách nào để có thể bắt chuyện làm quen. Chứ em không biết tình trạng anh đang như thế. Chính em là người chủ động xin chuyển lớp vào học cùng anh.
Trần Quân cũng quay người lại, cánh tay rắn rỏi của anh ôm chặt lấy cơ thể bé nhỏ của Kiều Trang, cô gục đầu vào bộ ngực săn chắc của anh. Mái tóc thoang thoảng mùi bồ kết của cô phảng phất trên gương mặt anh.
- Kiều Trang, cuộc đời của anh vô vị lắm. Cho đến lúc anh được gặp em. Anh cũng không hiểu mục đích sống của anh là như thế nào nữa. Bản thân anh cũng không biết mình cần và mong muốn điều gì ở thế gian này.
Anh khẽ hôn lên mái tóc cô trìu mến, Kiều Trang cảm nhận được cử chỉ của anh, cô quàng cánh tay nhỏ bé của mình ôm lấy cơ thể vạm vỡ của người đàn ông bên cạnh. Lời Trần Quân thoang thoảng bên tai:
- Cảm xúc khi anh được ăn chiếc bánh mì của em, thật sự nó không có chút gì cảm động, bởi lúc đó anh nghĩ em sẽ giống những người khác, giúp đỡ anh một lần và sau đó biến mất mãi mãi. Trong lòng anh, mọi thứ đều không cố hy vọng hay nghĩ về nó quá nhiều. Ngày em bước vào lớp, anh mới biết quãng thời gian anh còn được học ở đó, là bản thân mình mới có được niềm vui và ý nghĩa được phần nào.
Hơi thở nhẹ nhàng của anh khẽ lay động những sợi tóc của Kiều Trang. Nằm trong vòng tay anh, cô nghe rõ tiếng trái tim anh đang đập, nó không vồ vập, không hối hả. Một cảm giác gì đó rất yên bình, thanh thản.
Kiều Trang bất giác thủ thỉ:
- Em cũng không biết vì sao em có thể thoải mái ngủ cạnh anh say giấc đến vậy. Đây là lần đầu tiên em trong đêm với một người con trai. Không lo sợ bị xâm phạm, không phải nghĩ anh sẽ làm điều gì với em. Anh có biết lý do vì sao không?
Trần Quân suy nghĩ một lát rồi hỏi lại:
- Vì sao?
Kiều Trang ôm chặt anh hơn bao giờ hết, thậm chí đôi chân cô còn gác hẳn lên người Trần Quân không kiêng dè.
- Vì em để ý anh chưa bao giờ cố tình muốn chạm vào người em dù chỉ một lần, anh luôn biết cách ứng xử lịch thiệp, nhã nhặn và chủ động giữ khoảng cách chừng mực. Trong khi đôi mắt của anh luôn nhìn em một cách thẳng thắn, trực diện không né tránh. Như đêm nay, em đã cố giả vờ tỏ ra mình ngủ, để xem phản ứng của anh thế nào. Chỉ thấy anh ngồi phía xa đó, nhìn em. Thậm chí còn quan tâm mắc màn cho em. Chính vì hành động đó, khiến em yên tâm ngủ say lúc nào không biết.
Trần Quân khẽ cười:
- Em nhầm rồi..!
Kiều Trang ngơ ngác:
- Em nhầm gì?
Trần Quân nâng mu bàn tay, vuốt nhẹ bầu má mịn màng của cô gái trong lòng, anh ngập ngừng thủ thỉ:
- Anh có rất nhiều cảm xúc với em… kể cả ham muốn dục vọng của một người đàn ông. Nhưng mỗi lần nó trỗi dậy, anh lại nghĩ đến cảnh em phản đối. Tự khắc, anh buông bỏ được. Cuộc đời anh vốn chẳng được quyền lựa chọn gì, nên từ bé đã quen với việc buông tay, không tiếc nuối.
Kiều Trang nghe thế bất giác thở dài:
- Cuộc sống của anh nghe đượm buồn quá. Mong muốn cá nhân, nhu cầu hạnh phúc của trái tim mà anh còn không thể có được thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì?
Trần Quân lặng thinh. Không thể cất lời. Kiều Trang đưa bàn tay chạm làn ngực anh qua manh áo.
- Cả nụ cười của anh nữa, không lúc nào cảm nhận được niềm vui hay biểu cảm gì mừng rỡ cả. Nó nhìn rất cam chịu, kiểu cố tỏ ra cho người khác thấy mình đang ổn. Nhưng nhìn anh cười mà mặt buồn thiu à!!
Trần Quân vỗ nhẹ vào bả vai Kiều Trang từng nhịp, giống như người ta đang ru trẻ con chìm vào giấc ngủ. Kiều Trang thừa hiểu hành động đó ý nghĩa gì, cô đưa tay bẹo má anh không chút thương xót.
- Anh đang làm trò gì thế hả? Anh nghĩ em lên ba à?
Cả hai cười khúc khích trong đêm mưa. Sáng hôm sau, Kiều Trang mở mắt trong mơ màng, Trần Quân vẫn đang say giấc nồng nằm bên. Cô bất giác mỉm cười, khẽ nhướn mình ngắm khuôn mặt anh. Đêm qua cả hai trò chuyện rồi ngủ quên lúc nào không ai hay.
Cũng lạ, chỉ sau một đêm mà mối quan hệ của hai người đã thay đổi hẳn. Nó đến rất tự nhiên. Bởi từ rất lâu rồi, cô đều tỏ rõ thái độ giận hờn ghen tuông trước mặt anh. Và anh cũng rất nhanh làm theo ý cô mà không cần phàn nàn hay thắc mắc địa vị của cô trong lòng anh là gì. Có chăng chỉ là một cơ hội, lý do để cả hai công khai bày tỏ mà thôi.
Khung cảnh yên tĩnh của vùng quê thật thanh bình, không ồn ào, không bụi bặm. Bình thường khi ở nhà bên kia, tiếng lợn giục đòi ăn, tiếng gà gáy tờ mờ sáng là cô đã lục cục thức dậy rồi. Người nông thôn họ có thói quen dậy rất sớm từ tinh mơ... Nhưng ở đây, bên anh, cô thấy thời gian như ngưng đọng. Nghĩ tới đôi vợ chồng mới được cơ hội sum vầy bên nhau hôm qua, cô lại an ủi bản thân mình mà chui vào chăn nằm xuống tiếp. Trăn trở mình vài phút, cô quay sang ôm chặt anh nồng nàn. Anh nằm bên cô mà yên tĩnh như con gái. Không gáy, không cựa, không co quắp. Hơi thở anh nhẹ nhàng đến mức khiến cô thấy an lòng kỳ lạ. Cô áp má vào bờ vai Trần Quân, ôm anh nồng nàn, đôi mắt lim dim chìm dần mộng mị. Đến khi mặt trời đứng bóng quá cây sào, Kiều Trang mới rời căn lều của Trần Quân để quay về làng.
Người con dâu khi dọn dẹp, khẽ nghiêng mình, nhỏ nhẹ xin lỗi cô về những bất tiện. Kiều Trang cũng đỏ mặt, trong lòng thoáng xao động vì chính nhờ vậy mà cô mới có lý do ở bên Trần Quân.
Kiều Trang, tôi thật sự xin lỗi vì sự bất tiện trong gia đình. Tôi biết bạn cố tình tránh mặt để nhường không gian cho vợ chồng tôi. Anh ấy chỉ được nghỉ phép có bốn ngày, ngày kia đã phải trở lại đơn vị rồi.
Không khí bỗng chùng xuống. Kiều Trang cũng cảm nhận rõ nỗi buồn trong lòng người vợ. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên khóe mi người phụ nữ nông thôn, cô khẽ quệt nhanh, giọng trầm ngâm:
- Ở nông thôn chúng tôi, con gái tầm mười chín, đôi mươi, nếu không học hành đến nơi đến chốn thì hầu như đều phải lấy chồng. Có những cô gái từ bé đã thân thiết với bạn trai cùng làng, đến khoảng mười hai, mười ba tuổi, hai gia đình đã bàn chuyện thông gia. Tôi về làm dâu nhà anh ấy khi mới mười bảy tuổi. Vậy mà chỉ được một tuần, anh đã phải ra chiến trường vì lệnh động viên. Suốt một năm trời anh đi biền biệt, mãi hôm qua mới được trở về thăm nhà.
Nói đến đây, giọng người vợ run run, bàn tay vẫn cầm chiếc bát nhưng mơ hồ như muốn buông rơi. Kiều Trang khẽ đặt tay lên tay cô ấy, dịu dàng an ủi:
- Tôi hiểu mà… chắc hẳn chị đã phải chịu nhiều thiệt thòi. Nhưng thấy anh ấy trở về an toàn, đó đã là niềm hạnh phúc lớn nhất rồi. Người vợ mỉm cười gượng gạo, đôi mắt vẫn hoe đỏ:
- Đúng vậy… chỉ cần còn được nhìn thấy nhau, dù chỉ là vài ngày ngắn ngủi, cũng đủ để tôi cố gắng sống tiếp những năm dài chờ đợi phía trước. Cũng chỉ mong lần này về, chúng tôi hy vọng có tin vui cho gia đình anh ấy. Kiều Trang thoáng ngẩn người, chưa hiểu hết ý cô ấy.
- Chị Lý… tôi chưa rõ lắm.
Người vợ trẻ bỗng đỏ mặt, khẽ mỉm cười e ấp:
- Tôi vốn họ Lý, nhưng từ khi lấy chồng, trong làng ai cũng gọi theo họ nhà chồng. Chồng tôi họ Hoàng. Tôi hy vọng lần này anh ấy về, chúng tôi sẽ có tin vui… để mẹ anh ấy yên tâm, có người nối dõi. Dù là trai hay gái thì cũng đều là niềm tự hào của gia đình.
Nghe vậy, Kiều Trang khẽ sững sờ. Cô chưa từng nghĩ hạnh phúc của một người phụ nữ lại giản dị và thiết thực đến thế. Không phải danh vọng, chẳng cần nhiều toan tính, chỉ mong có được một đứa con, một gia đình ấm êm để cha mẹ chồng vui lòng. Trong lòng cô dấy lên một nỗi xao động mơ hồ, vừa cảm phục vừa ngậm ngùi cho thân phận người phụ nữ nơi thôn quê.
Người vợ chợt hỏi:
- Kiều Trang… chị… đã có người yêu chưa?
Kiều Trang ngập ngừng, rồi cũng hạnh phúc đáp:
- Tôi có rồi…
Cô gái gật gù:
- Anh ấy là bộ đội đúng không ạ?
Kiều Trang lưỡng lự một chút, cô không biết phải nói sao… bởi hoàn cảnh gia đình người ta phân ly như thế, giờ nói người yêu vẫn đang ở bên cô. Quả thật rất là khó xử. Nhưng tính cô không thể nói dối. Bất giác cô đành trả lời rụt rè… dù sẽ gây ra thiện cảm không tốt:
- Không… anh ấy… là bạn học cùng lớp với tôi.
Người vợ trẻ thoáng sững lại, rồi mỉm cười rất vô tư:
- Vậy là cả hai anh chị đều là những người rất giỏi. Ở làng chúng tôi, gia đình nào có con đỗ đại học thì gần như đó là niềm vinh dự cho tất cả. Sinh viên đại học, họ có một tầm gì đó rất là lý tưởng để thanh niên phấn đấu. Hình mẫu trong mơ của các cô gái trong làng.
Câu nói của chị khiến tim Kiều Trang run lên một nhịp. Cô lặng lẽ cúi mặt, giấu đi nét xúc động đang lan trong ánh mắt. Kiều Trang ngẩng lên, đôi mắt sáng rực. Cô nắm chặt tay người phụ nữ ấy, cuống quýt nói:
- Chị cùng tôi đi vào nhà gặp anh Hoàng ngay nhé!
Chẳng biết Kiều Trang hỏi cái gì, mà ngồi ghi ghi chép chép vào một mẩu giấy bằng cây bút chì. Trước mặt là anh bộ đội với cô vợ, thỉnh thoảng nét mặt họ cứ thẫn thờ, ngẩn ngơ.
Trưa hôm ấy, gia đình bày biện một mâm cơm đạm bạc, mời thêm vài bậc cao niên trong họ sang thăm hỏi người chồng vừa được về phép. Vừa là dịp thăm nom, vừa tiện ngồi lại cùng nhau dùng bữa. Từ ngày về đây, Kiều Trang đã học được không ít cách nấu nướng dân gian. Cô chẳng hề tỏ ra kênh kiệu như người thành phố, việc gì cũng xắn tay làm, kể cả dọn dẹp chuồng trại cũng không ngại ngần. Chỉ duy nhất việc thả bò ra đồng, gia đình không cho cô làm vì sợ nắng gió ngoài kia quá vất vả.
Người dân quê mộc mạc, thật thà, giàu tình cảm, sống chan hòa và hiếu khách. Chính điều đó khiến Kiều Trang thêm gắn bó và cảm mến. Cuộc sống nơi đây dù còn nhiều thiếu thốn, khó khăn, nhưng trong từng nếp nhà lúc nào cũng vang lên tiếng cười rộn rã. Nhờ vậy mà cô chưa bao giờ thấy nhớ nhà, bởi bên cạnh cô luôn có một niềm hạnh phúc giản dị nhưng lớn lao kề bên.
Hôm nay Trần Quân không ra đồng cùng mọi người. Anh ngồi lại, chỉ vì buổi trưa Kiều Trang mới thức dậy, anh không nỡ để cô ở một mình. Hai củ sắn luộc cô mang sang từ hôm qua, anh vẫn giữ nguyên trong chiếc bát sắt tráng men, chưa hề đụng đến.
Thanh niên thời chiến, vốn quen thiếu thốn, cái ăn chẳng bao giờ đủ đầy. Bản thân Trần Quân từ nhỏ cũng đã tập thói quen mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, nên đối với anh, chuyện thực phẩm không còn quan trọng.
Anh ngồi lặng trên chiếc nệm độn bằng rơm đã qua nhiều công đoạn đập dập, bên ngoài bọc vải vụn nhiều lớp rồi cho vào chiếc vỏ chăn hoa con công. Thẫn thờ, anh như vẫn cảm thấy hơi ấm của Kiều Trang còn vương lại đâu đây.
Căn chòi bốn phía đều có cửa sổ, gió từ mặt hồ thổi vào mát rượi, khiến giữa trưa hè cũng không thấy oi bức. Lại thêm sự khéo léo của Trần Quân khi dựng nó dưới tán cây rợp bóng. Chung quanh, anh trồng dày những khóm sả, bụi bạc hà, luống húng quế, khiến không gian lúc nào cũng thoang thoảng mùi hương mát lành, xua đi mệt mỏi, muỗi và côn trùng.
Một tiếng gọi vang lên trên đoạn đường cao phía trên khiến anh chợt giật mình.
– Trần Quân, anh có ở đó không?
Cậu cởi trần, mặc trên người chiếc quần vải thô, đứng dậy ra ngoài hiên ngước lên con đường cao phía sau nhà. Một cô gái đang đội nón lá xuất hiện.
– Lệ Thu, sao cô lại đến đây giờ này?
Một người con gái mặc chiếc áo sơ mi trắng cổ bè, chiếc quần lụa màu đen, trên đầu đội chiếc nón lá còn mới, tay xách một chiếc làn nhựa bọc đầy lá chuối tươi. Thấy Trần Quân đi ra, cô chậm rãi đi xuống căn chòi. Trần Quân vội chạy vào nhà, mặc lên chiếc áo may-ô đã cũ.
Cô bước vào lều, đặt chiếc cặp lồng xuống sàn. Lấy chiếc nón quạt khuôn mặt đang đẫm mồ hôi, tóc mai bết trên vầng trán sau quãng đường đi dưới trời nắng gắt.
– Sao hôm nay anh không ra hợp tác xã thế? Anh ốm à?
Trần Quân rót cho cô chút nước đun sôi vào chiếc ca sắt quân nhu đưa cho. Lệ Thu mỉm cười tươi tắn nhận lấy.
– Tôi hôm qua dính tí nước mưa, sáng nay đầu ong ong không ra được.
Lệ Thu lo lắng hiện rõ trên gương mặt.
– Thế anh có bị sốt không? Nếu thế thì đi lên trạm xá xin thuốc uống đi. Ốm ra đấy, một thân một mình ai chăm được?
Trần Quân xua xua tay, tỏ vẻ không cần. Lệ Thu vừa uống xong miếng nước, cô thảng thốt kêu lên:
– Tay anh bị làm sao thế kia?
Trần Quân nhìn lại cánh tay, những dấu tích của Kiều Trang vẫn còn hiện rõ, vết thương bắt đầu se lại. Tự dưng nụ cười vô thức xuất hiện. Lệ Thu lo lắng đến bên nhìn vào vết thương, toan đưa bàn tay chạm vào.
– Tay bị đau thế này vẫn còn cười được, chịu anh thật đấy.
Trần Quân tế nhị hơi khẽ né tránh, nhưng cũng nhanh chóng nói lái đi để cả hai không cảm thấy khó xử.
– Không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi. Thế cô đi vậy giữa trưa không biết nắng nôi gì à?
Rồi anh lấy chiếc mo cau được cắt tỉa gọn gàng dùng làm quạt. Hai tay quạt tốc lực cho Lệ Thu, khiến cô cười tít mắt.
– Quạt mạnh mẽ thế này chắc đúng là không sao thật.
Rồi chợt nhớ ra, cô lấy chiếc cặp lồng mang đến đặt giữa hai người.
– Anh không ra hợp tác xã, em về nhà mang tí đồ cho anh, cũng chẳng có gì, anh ăn tạm đi.
– Nhưng hôm nay tôi có đi làm đâu mà có “công”? – Trần Quân ngạc nhiên từ chối.
Lệ Thu tháo nắp cặp lồng, bỏ ra ba chiếc khay nhỏ đựng chút cơm trắng trộn khoai, cá kho, tép chưng, một ít đọt sắn muối, rau muống luộc, một ít nước canh. Rồi lấy thêm chiếc cặp lồng nữa trong chiếc làn nhựa, mở ra toàn là cơm độn, nhồi đầy nguyên bên trong. Cô không quên lấy ra ba đôi đũa cùng hai chiếc thìa nhôm.
Trần Quân nhìn cô gái thôn quê, mái tóc đang vã mồ hôi giữa trưa hè. Hóa ra vì mang cơm cho anh mà vất vả đi lại ngược xuôi, khiến anh ái ngại.
– Tôi ăn rồi, cô làm thế này vất vả bản thân lắm. Tôi không muốn thấy cô như vầy.
Lệ Thu nheo mắt, tinh ý dò xét.
– Anh ăn lúc nào vậy? Anh có biết mặt anh nó đang viết lên chữ gì trên trán không?
Trần Quân vò đầu bứt tai. Cô gái trước mắt anh năm nay mới có 17 tuổi, nhưng rất lém lỉnh và thông minh. Bất đắc dĩ, anh liền lôi ra hai củ sắn của Kiều Trang nguội ngắt tối qua, được anh nâng niu đậy cẩn thận trong chiếc bát sắt tráng men đặt trên vỏ hòm đạn tự chế.
– Tôi... tôi ăn cái này được rồi.
Lệ Thu hồn nhiên cầm cái bát săm soi, giọng tỉnh bơ:
– Anh không biết ăn sắn ban ngày không có gì lót dạ sẽ say quắc cần câu sao?
Trần Quân ngẩn mặt, cứng họng chẳng biết nói sao. Lệ Thu vẫn không buông tha, nhìn anh chằm chằm:
- Bữa cơm này, em vất vả mang đến cho anh, có hai lý do anh bắt buộc phải ăn. Thứ nhất, em cũng chưa ăn gì. Nếu anh không ăn, tức là anh nhẫn tâm nhìn một cô bé đang tuổi ăn tuổi lớn như em phải nhịn đói. Thứ hai, em muốn cảm ơn anh trước, rồi mới có việc dám nhờ anh.
Nói là làm, cô cầm đuôi đũa tre, đặt lên khay đồ ăn rồi đẩy đến trước mặt Trần Quân. Một đôi khác cô giữ trên tay, dựng đứng trong khay rau luộc. Ngồi khoanh gối như con trai, hai tay chống cằm, cô đưa ánh mắt chờ đợi.
Trần Quân hết nhìn dáng vẻ ngạo mạn của cô học trò cấp ba, lại nhìn đống đồ ăn. Anh thở dài chịu thua: - Vậy em nói lý do thứ hai là gì đi. Để xem anh có dám nhận lời cảm ơn và giúp em được không đã.
Cô nhóc nhíu mày:
- Không thể vừa ăn vừa nói sao? Em đói lắm rồi.
Trần Quân liền cầm đũa, không còn ý tứ gì nữa. Cô bé nở nụ cười đắc thắng. Anh ăn uống rất tập trung, không nói nhiều. Từ bé sống bươn chải một mình, anh đã quen với thói quen quý trọng từng bữa ăn. Nhưng khẽ liếc sang, thấy Lệ Thu chỉ khều khều vài con tép bỏ vào miệng, anh liền gạt bớt thức ăn sang khay khác, múc cho cô hai ba thìa cơm đầy, thêm ít đồ ăn đặt trước mặt. Hành động ấy khiến cô ngỡ ngàng vì sự quan tâm bất chợt.
- Nhà anh không nuôi mèo, chỉ có người với người cùng ăn thôi.
Lệ Thu tinh ranh, lập tức hiểu ẩn ý:
- Anh nói em là mèo à?
Trần Quân vừa ăn vừa thản nhiên:
- Em thử cho con mèo ăn cùng xem, nó có giống em lúc nãy không?
Lệ Thu bật cười khúc khích, mắt nheo nheo:
- Thế anh có muốn nuôi mèo không?
Trần Quân khựng lại, thoáng ngẩng nhìn, rồi im lặng tiếp tục. Nụ cười trong trẻo của Lệ Thu khanh khách vang lên. Không khí trong gian chòi bỗng khác lạ – chẳng còn là bữa cơm thôn quê bình thường, mà mang theo cái gì đó lấp lửng, vừa ngây thơ vừa mơn man khó gọi thành tên. Anh không thích cảm giác ấy, nhưng cũng chẳng nỡ làm cô bé phật ý.
Anh rất nhanh đã ăn xong. Thức ăn Lệ Thu mang đến vẫn còn nhiều, trong khi cô chỉ bó gối, khều vài miếng rau. Rõ ràng cô lấy cớ để anh ăn, và Trần Quân biết điều đó.
Anh nhìn cô học trò, cảm thấy hôm nay cô có tâm sự.
- Bé con, có chuyện gì thì nói anh nghe nào. Vậy “lý do thứ hai” em muốn nhờ anh là gì?
Lệ Thu im lặng, chỉ cúi mặt nhìn mâm cơm, ngón tay gạt gạt vài hạt cơm như vẽ ra nỗi niềm của mình. Đến khi Trần Quân gọi lần thứ hai, cô mới ngập ngừng đáp:
- Tối qua có một bác ở làng bên sang nhà em xin dạm ngõ. Con trai bác ấy sau Tết sẽ nhận lệnh nhập ngũ… Trần Quân giật mình:
- Em mới 17 tuổi thôi mà? Sao lại thế được? Em còn đang đi học kia mà…
Lệ Thu rơm rớm nước mắt:
- Ở quê em, con gái ít được quan tâm học hành. Quanh quẩn trong xóm, chẳng được đi đâu. Tư tưởng người nông thôn thì đơn giản: trai làng lấy gái làng. Bố em và bố anh ấy lại từng là đồng chí kháng chiến, cùng sinh hoạt trong chi bộ thương binh của xã…
Nói đến đây, cô gục mặt vào gối, khóc tu tu:
- Thời chiến, người ta coi cưới gả cho bộ đội sắp ra trận là chuyện tự hào, tỏ ta tri ân những người hy sinh cho tổ quốc. Con gái 16-17 hầu như ai cũng đã có chồng. Chị em cũng lấy chồng năm 17 tuổi, giờ đã hai con. Anh rể may mắn trở về, nhưng là thương binh loại nhẹ. Còn anh trai em thì đang ở tiền tuyến, chẳng biết sống chết thế nào…
Trần Quân lặng người. Bàn tay anh run run, muốn đưa ra vỗ về nhưng lại kìm lại, sợ phá vỡ khoảng cách mong manh.
- Em không có tình cảm với người kia, cũng không muốn lấy chồng lúc này. Em chỉ muốn thoát khỏi số phận. Nghĩ suốt trắng cả đêm, hôm nay em mới tìm đến anh… để nhờ giúp một việc.
Ánh sáng yếu ớt lọt qua khe cửa, hắt lên gương mặt Lệ Thu đầy nước mắt nhưng vẫn cố cắn môi, nén tiếng nức nở. Trần Quân thở dài, giọng dịu dàng mà trầm ấm:
- Em nói đi, anh nghe đây.
Lệ Thu ngẩng mặt, đôi mắt đỏ hoe như tìm nơi bấu víu:
– Anh… anh có thể… đến nhà em, dạy em học được không? để em có thể thi được đỗ trường nào đó sau khi học xong cấp ba. Nếu không anh… xin cho em một công việc gì đó trên thành phố, để em không phải lấy chồng??
Câu nói run rẩy nhưng ánh mắt lại kiên định. Đôi tay nhỏ đan chặt, khớp ngón trắng bệch. Trần Quân sững người. Trong cô bé, anh thấy chính bóng dáng mình thuở nào – cũng khao khát thoát khỏi số phận đã định. Giọng anh chùng xuống, khàn khàn:
– Việc em muốn có người kèm cặp học hành thì trường anh rất có nhiều sinh viên đang ở đây. Em có thể nhờ họ kèm cặp được mà. Anh học lực rất nông cạn, không thể giúp được cho em thi đậu vào trường nào đó được đâu. Còn chuyện em muốn tìm việc trên chỗ anh học. Anh nói thật là điều đó không nên. Vì em còn trẻ, còn tương lai. Thân con gái sống ra nhà không người thân, họ hàng sẽ rất khổ sở và nguy hiểm.
Lệ Thu ngước lên, nước mắt lưng tròng:
– Anh… anh không muốn giúp em sao? Một người đọc nhiều sách như anh em tin anh sẽ giúp được em thi đỗ trường nào đó. Nếu em không đỗ được vào trường nào, thì dù cho không đồng ý gia đình kia, thì cũng sớm muộn cũng có người khác đến xin dạm ngõ.
Lệ Thu lại gục mặt xuống. Bờ vai run mãi không thôi. Cô bé bật khóc òa lên, không còn giữ được bình tĩnh nữa. Tiếng khóc của cô hòa cùng tiếng gió ngoài hồ thổi vào lồng lộng. Trần Quân lúng túng, rồi khẽ đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô bé như vỗ về một đứa em gái.
Anh thở dài:
- Để anh suy nghĩ xem có cách nào giúp em không. Có gì anh sẽ nói ngay.
Lệ Thu hít một hơi thật sâu, quệt đi dòng nước mắt, thu dọn đồ ăn trước mặt.
- Để em dọn gọn gàng cho anh, lúc nào anh đói thì có thể chủ động ăn tiếp. Giờ em phải về chuyển bị chiều lên lớp. Nếu anh ăn xong thì để khi em tan học xong em qua em rửa cho.
Cô bé nói là làm, nhanh chóng dọn gọn gàng rồi đặt lên mặt chiếc vỏ hòm đạn. Trần Quân ưu tư nhìn cô bé nữ sinh. Không khí trong gian chòi bỗng như ngột ngạt. Tiếng ve ngoài vườn vẫn rền rĩ kêu, bên trong một khuôn mặt đượm buồn của một cô gái mười bảy tuổi, và sự lặng im nặng trĩu của người thanh niên đã từng trải.