Hạ Lan tan học sớm hơn dự kiến, cô bé hối hả chạy đến phòng học của Văn Quyền, rộn ràng đứng ở hành lang chờ anh tan học.
Hôm nay cô vận y phục là một chiếc sơ mi trắng cài kín đáo hết tận cổ, phần xếp ly dọc theo hàng khuy với chiếc nơ thắt nhỏ tinh xảo ở phần vạt áo khéo léo tạo điểm nhấn duyên dáng, tôn lên dáng ngực và chiếc cổ cao mảnh mai mang lại vẻ nữ tính, thanh thoát.
Chiếc quần âu màu đen ống đứng phối cùng lại tạo thế cân bằng hoàn hảo gọn gàng, tinh tế và mang đến cảm giác lịch thiệp. Màu đen – trắng kinh điển càng làm bật lên phong thái thời trang trang nhã, không bao giờ lỗi mốt.
Mái tóc buộc thành đuôi ngựa thấp, sau đó được cô xoắn nhẹ và quấn tròn thành búi sau gáy giữ nếp, khiến cô như một nữ viên chức công sở nơi học đường.
Khi lớp Văn Quyền hết giờ, mọi người ùa ra như ong vỡ tổ, các chàng trai nam sinh đi qua đều trầm trồ trước bóng dáng của Hạ Lan. Đến Văn Quyền cũng phải ngỡ ngàng về diện mạo của cô hôm nay.
Khuôn mặt phớt nhẹ phấn trang điểm của Hạ Lan ửng hồng khi bắt gặp ánh mắt ngây dại của anh ta đang nhìn mình.
- Em hôm nay biết mẹ anh đến hay sao mà lại ăn mặc trang trọng như thế này? - Văn Quyền cất lời trêu đùa.
Cô nhăn mũi lém lỉnh mặc kệ anh ta, khẽ khoác cánh tay kéo anh đi vội. Cô háo hức muốn gặp dì Trang nhất lúc này. Hấp tấp gọi ngay cho bà Vương.
- Dì à, con tan học rồi, con gặp dì ở đâu ạ?
- Ta ngồi uống cà phê với lão Hoàng vừa xong, con ra cổng trường đi, ta đợi con trong xe.
Hạ Lan rối rít vâng dạ mừng rỡ. Tâm trạng phơi phới lộ rõ trên khuôn mặt nữ sinh đại học. Văn Quyền thấy điệu bộ hối hả của cô. Anh ta khẽ chau mày.
- Có gì vui mà hớn hở như gặp mẹ chồng vậy?
Cô chỉ mỉm cười tươi, không nói gì. Nụ cười ấy khiến lòng Văn Quyền rung động xốn xang. Gần đây, anh nhận ra Hạ Lan trở nên hoạt bát, yêu đời và hay cười hơn trước. Có điều, anh không hiểu được vì lý do gì mà tâm trạng cô lại trở nên tươi sáng đến vậy.
Ra đến cổng, chiếc xe sang trọng của bà Vương đã hiện ra nổi bật đầy bệ vệ bên góc sân trường. Dòng sinh viên qua lại đều không khỏi ngoái nhìn. Lão Hoàng đứng lặng lẽ ở cửa xe, dáng vẻ điềm tĩnh, chờ đợi cả hai bước đến. Ông nhanh chóng mở cánh cửa bên ghế dưới chờ sẵn hai người bước vào. Hạ Lan để Văn Quyền tiến vào trước. Vừa mới thò đầu vào, bà Vương đã điềm nhiên nói.
- Chỗ này dành cho phụ nữ ngồi, con xuống đây làm gì?
Văn Quyền mặt ngẩn tò te. Lặng lẽ đứng sang bên khi tiếng gọi của bà cất lên:
- Hạ Lan, con vào đây với ta!
Hạ Lan tủm tỉm cười khẽ lách qua Văn Quyền bước vào trong xe, anh ta hờn dỗi lén lút trút giận lên bàn tọa cô bằng bàn tay truỵ lạc khiến cô giật thót mình, đưa ánh mắt lườm sắc như dao cứa vào vẻ mặt nham nhở của tên đó. Văn Quyền bị người mẹ lạnh nhạt, cuối cùng đành thất thủ trên hàng ghế phụ cạnh lão Hoàng.
Chiếc xe lăn bánh ra cổng trong ánh mắt ghen tị của nhiều nữ sinh trong trường.
Đi được một đoạn, cậu ta lại cất giọng nói mát.
- Bà Vương, con nhớ người hình như còn một cậu quý tử thì phải. Có vẻ dạo này người hình như quên mất cậu ta còn tồn tại hay sao ý nhỉ?
Vương phu nhân cười khẽ trước điệu bộ cậu con trai.
- Ta cần gì phải nói với con, tự khắc Hạ Lan sẽ nói thay ta, không phải sao?
Nói rồi bà quay sang nhìn Hạ Lan vui vẻ như muốn cô bé xác nhận. Chỉ thấy cô đang mặt mũi hồng hào, tươi tỉnh ánh mắt nhìn lên phía trước. Có vẻ con bé đang vẩn vơ đi đâu miệng chúm chím cười. Bà bất chợt thấy lạ kỳ trước trang phục của con bé.
Bà khẽ cười nhẹ hỏi:
- Hạ Lan..con ăn mặc thế này đi học sao?
Hạ Lan giật mình, rụt rè lén nhìn dì Trang.
- Dì không thích..con mặc như vầy ạ?
Bà chống cánh tay lên tapi cửa bọc da êm ái, đỡ lấy gương mặt đang quay sang chăm chú dáng vẻ Hạ Lan.
- Ta chỉ đang thắc mắc sao con lại mặc vậy thôi. Bởi con luôn thích mặc váy từ bé mà?
Hạ Lan khép chặt hai bàn tay trong gối.. nét mặt ngập ngừng. Nhưng cô bé vẫn nói lên suy nghĩ của mình. Tại lúc đó con chỉ muốn mình là người duy nhất trong ánh mắt của anh Quyền, nên luôn muốn mình phải nổi trội hơn những cô gái khác nơi đông người. Giờ thì khác, con chỉ còn muốn bình lặng, thậm chí không muốn bất kì ai chú ý đến con nữa. Vì con có đẹp hay không cũng chỉ để cho anh ấy nhìn và đánh giá. Con không thể chấp nhận được bản thân mình mỗi khi ra ngoài với anh Quyền mà người khác cứ nhìn mình tròng trọc một cách thô lỗ nếu còn ăn mặc như xưa.
Bà Vương khẽ bật cười trước suy nghĩ ngây ngô của Hạ Lan.
- Thế con không nghĩ mình ăn mặc thế này thì thằng nhóc đó lại tập trung nhìn những cô gái mát mẻ khác hơn con sao?
Hạ Lan chợt cứng họng bởi câu nói của dì Trang. Nhưng rất nhanh, Văn Quyền đã gỡ được hoang mang trong lòng cô. Anh ta nói vọng xuống.
- Này Vương phu nhân, người đừng có mà nói xấu, hạ thấp nhân phẩm con trai của mình nhé. Cậu ta giờ trong mắt chỉ có một người duy nhất thôi. Dẫu có đứa con gái nào thoát y trước mặt cũng coi như bầy heo chạy lông nhông ngoài đường mà thôi.
Hạ Lan đỏ mặt trước câu nói trần trụi của Văn Quyền, Bà Vương cũng khó chịu không kém.
- Mày ăn học đàng hoàng mà phát ngôn như dân mạt hạng vậy à con?
Hạ Lan hoang mang, nét mặt thành khẩn nắm lấy tay bà Vương.
- Dì Trang..nếu dì thấy con ăn mặc hiện tại không hợp, từ mai con sẽ thay đổi để dì thấy ưng mắt hơn được không ạ?
Bà chợt sững người trước bóng dáng Hạ Lan lúc này. Con bé tuy không phải máu mủ gì do bà sinh ra, nhưng sao nó có nhiều nét giống bà đến nhường vậy? Từ lời ăn, tiếng nói đến cách suy nghĩ cũng như cảm xúc của nó khi yêu cũng y hệt bà hồi trẻ.
Ngày đó, bà cũng từng ăn mặc giản đơn đứng trước một người con trai, rồi khi thấy thái độ cậu ta, dường như sợ mình không khiến người đó hài lòng, bà cũng đã có câu nói hàm ý tương tự như Hạ Lan lúc này. Ký ức bao năm rồi cũng không phai nhoà trong tâm trí bỗng dưng ùa về hệt thước phim quay chậm.
Những năm đầu 80, đất nước mới thoát khỏi thời bao cấp, nhưng chiến tranh biên giới liên miên kéo dài khiến tình hình kinh tế không khả quan là bao. Tầng lớp trí thức sinh viên khi đó cũng không tránh khỏi vất vả. “Canh toàn quốc, nước chấm đại dương” là câu nói bất hủ tầng lớp sinh viên lúc bấy giờ. Vương Kiều Trang khi đó là sinh viên Đại học Thanh Xuân. Vì là con gái lãnh đạo cấp cao nhà nước nên cũng có chút đặc quyền hơn những bạn bè cùng trang lứa.
Ký ức của bà đọng lại là những chiếc cặp lồng được chuẩn bị sẵn ở nhà. Vào lớp để dưới gầm bàn, giờ nghỉ trưa mang xuống nhờ các bác ở nhà bếp hâm lại cho nóng. Khi mở cặp lồng cơm, là biết ngay điều kiện gia đình.
Số lượng sinh viên đại học khi đó cực ít. Cả trường có khi đều biết nhau. Bởi một khoa có khi chỉ tuyển số lượng có 14-15 người. Chưa kể sinh viên được đi học đại học thì đều là những sinh viên phải là những cá nhân có học lực thuộc loại ưu tú kiệt xuất. Hầu hết thí sinh học trong Khoa là các sinh viên đã đủ điểm đi học nước ngoài nhưng vì lý do nào đó, chẳng hạn như nhà đã có người đi học nước ngoài rồi, hoặc có ông chú bà bác "đuổi Tây quá đà" (di cư vào Nam năm 1954), "xỏ nhầm giầy" (gia đình có người tham gia vào chính quyền cũ) hoặc "tham gia bóc lột" (địa chủ thời trước, hay làm ăn cá thể thời nay), và thông thường hơn là do địa phương có kẻ ghen ăn tức ở nhận xét không thuận lợi vào lý lịch vì những lý do trời ơi đất hỡi như mải chơi để trâu ăn lúa hợp tác xã từ thuở còn học i tờ, để đến nỗi gần chục năm sau vẫn bị phê trong lý lịch là phá hoại tài sản tập thể xã hội chủ nghĩa...
Kiều Trang đã quen Trần Quân khi học những năm đầu đại học. Ngày đầu tiên cô gặp anh trong buổi nộp hồ sơ nhập học. Cô đã bị cuốn hút bởi vóc dáng gương mặt thanh niên này. Mái tóc bồng bềnh lãng tử, đôi mắt xa xăm ngồi cô độc bên hiên một lớp học. Đa số tất cả các sinh viên nhập học đều “tay hòm chìa khoá - một dạng hòm bằng tôn thịnh hành lúc bấy giờ”. Còn anh chỉ có độc một chiếc ba lô con cóc, với đôi dép lốp. Cô thản nhiên đứng trước mặt anh cụt lủn hỏi:
- Ê, cậu kia..ăn bánh mỳ không?
Trần Quân đưa ánh mắt mông lung nhìn cô khẽ hỏi:
- Cậu cho tôi thật không?
Kiều Trang nhăn mặt bẻ đôi chiếc bánh mỳ, đưa cho cậu con trai.
- Cậu nghĩ tôi đùa chắc?
Cậu ta thản nhiên ăn ngon lành. Ăn xong cậu ta vẫn nhìn phần bánh còn lại trên tay cô với ánh mắt không rời. Bất giác cô đành đưa cho cậu ta nốt. Rồi cô nhanh hoà nhập vào dòng người nhốn nháo chen lấn trong căn phòng chật hẹp.
Ngày đó, những người như anh thường là sinh viên trường Kiến trúc hay Mỹ thuật vì vóc dáng phong trần, bụi bặm.
Khi đến giữa năm học, vì cô và Trần Quân học chung lớp nên dần trở nên thân thiết. Anh đi học rất cần cù, bữa ăn nào anh cũng phải chờ cô đến nhà ăn rồi mới dám ăn, trong khi cô ngán ngẩm với khẩu vị không vừa miệng thì anh lại ăn ngon lành. Mà chưa bao giờ bỏ xót đồ ăn của cả hai, kể cả sẵn sàng ăn thừa của cô.
Rồi họ có thêm một số bạn mới. Sau cùng thành lập một nhóm bốn người bạn thân - hai nam - hai nữ.
Quãng thời gian đó, sinh viên vừa phải học, vừa phải về vùng nông thôn hỗ trợ người dân trong một khoảng thời gian nhất định theo yêu cầu của nhà trường. Đất nước chiến tranh, sinh viên trong trường di tản mỗi khoa một nơi. Có khi một kỳ học mới có thể gặp lại nhau tại trường được vài tháng, xong lại “di tản” mỗi người một phương.
Hồi đó các sinh hoạt tập thể được khuyến khích, văn nghệ, thể thao nở rộ, báo tường thường xuyên thay đổi. Chiều chiều sinh viên được mượn bóng và dụng cụ thể thao ở Bộ môn Thể dục để chơi, chỉ cần đưa thẻ sinh viên là được mượn bóng, nếu muốn chơi bóng chuyền thì được mượn thêm lưới. Các phong trào thi đua học tập nghiên cứu được đề cao. Chủ nghĩa cá nhân bị vạch mặt, lên án. Và những vấn đề lớn lao như lòng yêu nước, trách nhiệm của thanh niên trong sự nghiệp giải phóng đất nước, xây dựng và bảo vệ tổ quốc thường được thảo luận rất sôi nổi. Vương Quân rất có năng khiếu về thơ ca - hội hoạ. Nhà trường luôn đánh giá cao các tác phẩm của anh. Tự khắc khiến bản thân anh là đối tượng thầm thương của các chị sinh viên năm cao. Bất chấp tuổi tác họ có lớn hơn anh vài tuổi.
Thời thanh niên sôi nổi của sinh viên thể hiện ở những khát khao hiểu biết, những sinh hoạt tập thể, tạo dựng và phát triển các mối quan hệ bình đẳng giữa các bạn sinh viên và sự dân chủ trong các cuộc tranh luận về mọi thứ, mọi điều. Trần Quân luôn bị Kiều Trang bắt bẻ mọi thứ mà vẫn cam chịu im lặng mà vẫn mỉm cười.
Vì học tập là nhiệm vụ trung tâm, nên nội quy của trường có điều khoản không được tìm hiểu yêu đương trong khi học. Phải đến năm thứ ba thì được phép tìm hiểu, nhưng khi đăng ký tốt nghiệp thì lại có mục "Tên người yêu" giống như kê khai lý lịch hôn nhân như bây giờ.
Thế nên quãng thời gian được “di tản” về nông thôn là khoảnh khắc đẹp nhất, tự do nhất trong cuộc đời sinh viên lúc bấy giờ. Những cặp đôi yêu nhau, hoặc tìm hiểu nhau trong thời gian tại trường thì nay được thoả nỗi nhớ nhung, cận kề bên nhau. Kiều Trang và Trần Quân rồi cũng bước vào quãng thời gian đó. Dù học chung một lớp, mối quan hệ của họ vẫn chỉ dừng lại ở mức bạn bè. Kiều Trang vốn là con nhà có người thân làm cán bộ nhà nước, nên sau mỗi giờ học cô luôn tuân thủ nghiêm nội quy, không nấn ná hay la cà tại trường.
Bởi vậy, cơ hội để cô trò chuyện thân mật với Trần Quân gần như không có. Ngược lại, người thường xuyên ở bên anh, chia sẻ nhiều khoảnh khắc hơn, lại chính là Nguyệt Hương – cô gái được sắp xếp ở cùng ký túc xá.
Trần Quân và Kiều Trang được bố trí về cùng một vùng nông thôn cách xa thành phố ba mươi km. Các sinh viên khi di tản đều được chính quyền địa phương bố trí ở chung nhà với những người dân trong làng. Cùng ăn, cùng ở, cùng làm, cùng sản xuất. Các sinh viên nam may mắn thì được ở những gia đình có những cô con gái đang tuổi dậy thì. Vì thanh niên trong làng đi nghĩa vụ hết nên họ chính là nguồn sản xuất chủ lực của cả gia đình mình tạm trú cùng với lực lượng sản xuất nòng cốt của cả một địa phương. Họ tha hồ có cơ hội tìm hiểu nhưng vẫn phải theo nguyên tắc giữ mình, không được làm những việc để lại hậu quả cho “con cái nhà lành”.
Còn các sinh viên nữ thì được ở với những gia đình có người già độc thân, hoặc phụ nữ có chồng đi kháng chiến.
Kiều Trang được bố trí ở chung nhà với một hộ có con trai - người chồng đang trên biên giới. Còn Trần Quân thì lập dị, chọn xây dựng một căn lều trông tôm vắng vẻ tít ngoài bờ ao ít ai lai vãng, bởi cậu không muốn chung đụng với ai. Ăn uống của anh bình thường cùng với những hộ gia đình mà bản thân đóng góp công sức lao động trong ngày, tối đến thì về chòi tôm âm thầm một mình ngủ.
Một buổi chiều, cả làng quê xôn xao, tiếng cười nói, tiếng chào hỏi vang động cả một góc xóm. Kiều Trang lúc đó đang thái bèo cho lợn thì một anh bộ đội bước vào. Quần áo chỉnh tề, trang nghiêm lấm lem bụi đường. Đến sân, anh ta nhìn cô lạ lẫm. Vì cô mới di tản đến đây nên cả hai không biết nhau và cư xử như vậy đều là tất yếu.
Anh bộ đội khẽ bỏ chiếc mũ cối xuống, nhìn cô có chút rụt rè.
- Xin cho hỏi mẹ tôi và vợ tôi có nhà không? Tôi là con trai ở nhà này.
Kiều Trang nhanh chóng hiểu chuyện, vội vàng mời anh vào trong, rót bát chè tươi cho vị chủ nhân căn nhà.
- Chào anh, tôi là sinh viên được điều động di tản đến làng mình. Tôi được xếp ở cùng với gia đình. Nay mới được gặp anh, đã nghe kể về anh rất nhiều.
Chàng thanh niên bộ đội khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn ráo rác ra sân tìm hình bóng người thân.
Kiều Trang cũng ý tứ lấy câu chuyện làm quà hỏi thăm để chờ người thân của anh về, tránh để cho không khí trở nên trống rỗng. Rất nhanh, người mẹ được cô con dâu dìu về trước cửa, thấy anh họ òa khóc nức nở. Anh bộ đội lao ra mở rộng vòng tay, ôm cả hai người phụ nữ vào lòng. Anh cố kìm nén cảm xúc, chỉ khẽ ngửi mùi hương bưởi vương trên tóc của người vợ nông thôn tần tảo.
Kiều Trang cũng cảm động, khóe mắt đỏ hoe trước cảnh đoàn viên sum họp của một gia đình thời chiến ngắn ngủi này. Tối hôm đó, sau khi phụ giúp gia đình dọn dẹp, cô xin phép tế nhị sang ở cùng cô bạn sinh viên nhà bên, tiện cho đôi vợ chồng sau thời gian xa cách ly biệt hàn huyên.
Trần Quân đang ngồi một mình trên chiếc chòi tôm, lặng lẽ hút điếu cày. Hòa lẫn mùi vỏ bưởi phơi khô trộn với hương hăng nồng của tỏi để xua muỗi trong chiếc gáo dừa, tạo nên bầu không khí khê khét đặc trưng vùng nông thôn thời cuối những năm bao cấp.
Tiếng dế kêu cùng với tiếng chão chuộc không ngừng vang lên bản hòa âm nơi dân dã. Ánh đèn măng xông le lói phía xa, cậu cũng không để tâm. Bên trong chiếc chòi, ánh đèn dầu le lói khiến màn đêm trở nên cô tịch.
Ánh sáng dần đi đến sát lều của Trần Quân, anh cũng phải đưa mắt nhìn. Bóng dáng một cô gái dần xuất hiện trong màn đêm. Người đó chính là Kiều Trang.
Cô ta khẽ kéo cao hai ống quần khỏi lấm bùn, tiến sát đến bậc cầu thang của chòi, giơ cao cái đèn măng xông lên. Cô nói nhỏ nhẹ:
- Cầm hộ cái đèn, kéo người ta lên với… đàn ông con trai không ga lăng gì cả.
Trần Quân một tay cầm đèn, một tay kéo Kiều Trang lên. Đến nơi, cô đặt chiếc đèn vào góc, rồi lặng lẽ ngồi bên, móc trong túi áo ra một thứ:
- Ăn gì chưa? Đây để dành cho cái này nè…
Tối nào cô cũng đem chút gì ra cho Trần Quân, lúc thì củ khoai, lúc thì củ sắn, có hôm là bắp ngô đã được luộc chín.
Kiều Trang cầm bàn tay chai sạn của Trần Quân, đặt vào tay anh hai củ sắn vẫn còn hơi ấm.
Trần Quân chỉ cười, cầm trong lòng bàn tay mân mê.
- Tôi ăn rồi. Sao hôm nay sang muộn thế?
Kiều Trang thở dài:
- Nhà có anh con trai mới về, chắc được duyệt về phép mấy ngày. Đang tối nay không biết ngủ đâu đây.
Trần Quân lại vân vê tí thuốc lào, châm lửa kéo một hơi dài long lên sòng sọc. Nhả những luồng khói dày đặc lên trên cao, anh khẽ nói:
- Thì vào ngủ với bà cụ, sao lại không có chỗ ngủ?
Kiều Trang nguýt dài:
- Ngủ sao được mà ngủ? Bà cụ bị điếc nên không nghe thấy gì, chứ tôi có điếc đâu mà bình thường ngủ được?
Trần Quân lúc này mới quay lại nhìn, gương mặt tí có gầy đi một chút, làn da rám nắng nhưng đôi chân mày hình lưỡi kiếm của anh vẫn đẹp như thường. Đôi mắt sâu, gương mặt sau quãng thời gian lao động trở nên rắn rỏi phong sương nam tính dưới ánh đèn.
- Ý là sao?
Kiều Trang chán nản khẽ nhích người vào trong, đặt mình xuống chiếc đệm của Trần Quân mà không chút ái ngại. Chiếc chòi cũng không quá rộng, nhưng đủ dài để trú tạm nắng mưa khi cần.
- Trời ạ, người đâu ngốc nghếch đến như thế này chứ? Vợ chồng người ta xa cách bao lâu, đêm nay thế nào chả hùng hục sinh hoạt. Tôi là con gái, sao nghe được mấy âm thanh đó.
Trần Quân khẽ cười, giờ anh mới hiểu hàm ý cô tiểu thư nhiều chữ nghĩa này. Bỗng Kiều Trang lăn người chạm vào một vật gì đó dưới tấm chăn quân nhu. Cô khẽ với tay thò vào lấy. Trên tay là một bánh xà phòng 72 Liên Xô sang trọng, mới tinh. Hương thơm nồng nàn phảng phất.
- Ủa, đâu ra miếng xà phòng xịn sò thế này? Lại còn mới tinh nữa chứ?
Trần Quân khẽ cười, trả lời thản nhiên:
- Của con gái ông phó Chủ nhiệm Hợp tác xã cho đấy. Cậu cầm về đi, tôi đang chờ cậu sang để đưa cậu đó.
Kiều Trang bĩu môi, đặt lại bánh xà phòng xuống đầu nệm:
- Đây, trả thèm. Của người khác tặng, tôi liêm sỉ đến đâu mà nhận chứ?
Trần Quân lặng im không nói nữa, quay lại nhìn ra màn đêm. Một tiếng thở dài của anh tuôn ra.
- Nếu tôi nghĩ cậu không xài được, thì tôi nhận của người ta làm gì? Tôi đâu có nhận gì của ai trước đến nay đâu?
Kiều Trang gắt lên tức khắc:
- Nhận đồ người ta rồi nhận luôn tình cảm người ta đi. Mắc mớ chi đưa tôi?
Trần Quân chống tay bó gối.
- Được rồi, tôi mai sẽ đem trả người ta.
Vương Kiều Trang phụng phịu trở mình trên tấm đệm của Trần Quân. Vô tình đưa mảnh chăn trùm lên mặt. Tự dưng một mùi hương hoa dìu dịu lan tỏa trong khứu giác. "Hóa ra tên này cũng sạch sẽ phết nhỉ. Thơm tho như con gái." - Kiều Trang thầm nghĩ rồi chùm kín chăn lên đầu nằm co ro.
Trần Quân cứ lặng im ngồi mông lung nhìn cảnh vật bên ngoài… Rất lâu sau, xung quanh dần tắt ánh đèn, mới sực nhớ ra Kiều Trang đang nằm trong chăn của mình. Anh bò đến bên, đã thấy cô bạn lăn ra ngủ lúc nào. Gương mặt khi ngủ bình thản đến nỗi anh khẽ bật cười. Tháo nhẹ chiếc lược ngà gắn trên búi tóc của cô, mái tóc bung ra thoải mái, xõa xuống một phần gương mặt.
Nhẹ nhàng, anh di chuyển lấy tấm màn tuyn mắc lên cho cô – vật mà lần đầu tiên về đây anh mang ra sử dụng. Khẽ ngồi dựa lưng vào vách, anh thổi tắt chiếc đèn dầu. Cả căn lều chìm trong bóng tối. Chỉ còn anh ngồi lặng lẽ trong màn đêm trăng thôn quê miền Bắc bộ.
Không biết thời gian trôi bao lâu, bỗng có tiếng sấm vang động nơi góc trời khiến Kiều Trang đang nằm giật bắn lên. Qua ánh trăng sáng tỏ, Trần Quân thấy cô đang ngồi thẫn thờ, bàn tay khua lung tung sang hai bên như tìm cái gì đó. Bỗng chốc cô khóc tu tu như một cô bé con nít.
- Trần Quân… cậu đâu rồi? Hu hu…
Trong màn đêm , cô thức dậy trong ánh sáng tối tăm, đôi mắt chưa kịp định thần đã òa lên nức nở. Hóa ra cô tưởng bản thân một mình trong căn lều.
Trần Quân khẽ cất giọng nhỏ nhẹ để cô không giật mình:
- Tôi đây, tôi đang ngồi góc cửa, cô yên tâm ngủ tiếp đi.
Kiều Trang có cảm giác không tin, tay chân khua khoắng lung tung trong không gian tối đen, rồi lần mò thoát ra khỏi tấm màn tuyn:
- Cậu đâu? Sao tôi không thấy gì cả?
Trần Quân, mắt đã quen thức khuya nên nhìn dưới ánh trăng, anh thấy rõ cử chỉ của Kiều Trang, cậu khẽ nhoài người, đan xen ngón tay mình vào với cô:
- Tôi đây… đừng đi lại lung tung, va đầu đấy.
Nắm được tay Trần Quân, cô cuống cuồng ôm chặt lấy anh, khóc nức nở:
- Tôi tưởng cậu đi đâu bỏ tôi một mình nơi này chứ…
Trần Quân khẽ vỗ nhẹ lên hai cánh tay cô bạn động viên:
- Được rồi, tôi đây… cậu nằm xuống đi.
Rồi anh khẽ đặt cô nằm xuống, nhưng khoảnh khắc Kiều Trang bấu víu khiến Trần Quân mất đà ngã theo cô. Hai cơ thể trong đêm hôm tuy không nhìn thấy rõ nhau, nhưng hơi ấm cũng như sức nặng đã cảm nhận được rõ đối phương đang như thế nào với mình.
Kiều Trang thổn thức:
- Chúng ta…
Trần Quân nhanh chóng bật dậy, ra ngoài tấm phên ngồi.
Kiều Trang mặt đỏ lựng vì ngại ngùng, nhưng cũng lo lắng khi thấy Trần Quân ngồi ngoài trời như thế đêm khuya.
- Cậu không ngủ sao mà ngồi đó?
Anh chỉ ngồi đó, quay lưng lại và nói:
-Cậu cứ ngủ đi, kệ tôi. Tôi không sao…
Kiều Trang chẳng biết nói sao, vì đúng là căn lều quá chật hẹp, huống chi hoàn cảnh ban nãy vẫn khiến trái tim cô ngập ngừng. Mà quan tâm quá lại hóa ra bất tiện, sợ Trần Quân nghĩ cô không biết ngại ngùng.
Bất giác, cô đành chui lại màn, nằm xuống đắp chăn che gương mặt ửng hồng trong bóng tối.
Đêm đã về khuya, tiếng gió rì rào ngoài cánh đồng xa. Trần Quân vẫn ngồi đó, lưng dựa phên gỗ, đôi mắt dán vào khoảng trăng nhợt nhạt trên cao. Thời gian lặng lẽ trôi qua, chỉ còn tiếng dế gáy rả rích trong đêm. Trong căn lều nhỏ, hai con người cách nhau một tấm phên mỏng, mà tâm tư lại chất chứa bao nhiêu điều không thể nói thành lời.
Những tiếng lộp bộp rơi trên mái rạ, rồi nhanh chóng ào ào thành cơn mưa nặng hạt. Kiều Trang vùng dậy lao ra trước cửa. Cô gào lên trong tiếng mưa:
- Trần Quân, cậu có phải con người nữa không mà trời mưa như thế vẫn còn ngồi đấy? Cậu không vào, tôi đi ra ngoài với cậu luôn đấy.
Anh khẽ sững sờ, và lụi hụi đứng dậy. Anh biết tính cô gái này, đã nói được là làm được. Bóng Trần Quân cao to, che lấp ánh trăng trong màn mưa. Kiều Trang cuống cuồng vớ đại được cái gì mềm mềm để lau vội đầu tóc cho Trần Quân. Cô đóng vội cánh phên lại, không cho gió và mưa hắt vào trong nhà. Không gian một màu đen kịt không thấy nổi bàn tay.
Anh khẽ hé cánh cửa cho chút ánh sáng bên ngoài có thể lọt vào, nhờ đó nhìn được không gian bên trong. Rất nhanh, ánh đèn dầu được thắp sáng. Đóng lại cánh cửa ọp ẹp, thân thể anh giờ ướt nhẹp trong mắt Kiều Trang.
Cô chẳng còn ngại ngùng gì cả, tự tay cởi luôn chiếc áo mỏng manh ra khỏi cơ thể anh. Lau vội chiếc bằng chiếc áo bay đã cũ mà anh hay mặc đi làm ngoài đồng. Chỉ còn mỗi cái quần dài bộ đội là cô không dám đụng vào. Cô lưỡng lự...
- Cậu lấy quần khác ra đi, tôi tắt đèn cho cậu thay.
Trần Quân ngồi khoanh chân, dựa lưng vào tường vách, sức nặng của anh khiến bức vách nghiêng ngả muốn đổ sụp. Anh khẽ cười, nụ cười vẫn luôn mông lung vô định.
- Không cần đâu, ngồi một lúc tự khắc nó khô thôi. Cậu đi ngủ đi, mai còn phải dậy sớm, không người ta nhìn thấy hai đứa trong này thì không hay đâu.
Kiều Trang nhíu mày, cô thừa biết cậu bạn muốn ám chỉ điều gì, nhưng vẫn bướng bỉnh hỏi vặn. Tính cách cô là vậy, luôn hiếu thắng.
- Không hay cái gì? Tôi còn chưa nghĩ sâu xa, cậu đã phải tính toán làm gì? Trừ phi người sợ là cậu. Sợ mấy cô thôn nữ phát hiện ra tôi ở đây... cậu không còn cơ hội tòm tem tán tỉnh họ được nữa, đúng không?
Trần Quân nghiến răng, cau mày... Kiều Trang chợt thấy nổi gai ốc trước vẻ mặt hung tợn của cậu ta. Bất giác, Trần Quân lao đến, đè ngửa cô xuống dưới sàn, bàn tay cậu nắm chặt hai cổ tay cô. Nhìn thẳng vào đôi mắt cô.
- Đừng nói nữa... cậu nói vậy là rất coi thường tôi đấy. Tôi đã phải kìm nén cảm xúc của mình rất nhiều... Cậu có hiểu không?
Kiều Trang lắp bắp, gương mặt cô tiểu thư thảng thốt...
- Cảm xúc gì?... cậu thích tôi sao?
Cậu ta cười khẩy, buông tay cô ra và lặng lẽ ngồi dậy.
- Tôi không thích cậu... tôi chưa bao giờ thích cậu ngay từ khi nhìn thấy cậu xuất hiện trước mắt tôi.
Kiều Trang chua chát trước câu nói thẳng thắn của anh. Khẽ chỉnh lại trang phục có chút hở da thịt bởi hành động của Trần Quân ban nãy. Cô nói trong nỗi niềm hờn tủi.
- Tôi biết mà... xung quanh cậu có rất nhiều cô gái vây quanh như thế... thì sao cậu thích tôi được cơ chứ? Ha ha...
Kiều Trang chỉ kịp nói đến đó, khoé miệng cô đã bị Trần Quân khoá chặt bằng nụ hôn cháy bỏng đến bất ngờ. Cô bối rối, mắt trợn trừng trừng. Tay chân luống cuống đấm túi bụi, lung tung vào cơ thể cậu ta.
Cậu ta vẫn hôn cô điên cuồng, khắp khuôn mặt. Thậm chí hai cánh tay cậu ta còn đưa lên giữ chặt đôi má cô khiến cô không thể thoát ra, dù cô có gắng sức đến đâu đi chăng nữa.
Miệng cô không nói lên lời, chỉ phát ra “uhm... uhm” khi bị khoá chặt. Cô bấu chặt móng tay vào da thịt cậu ta, cào xước phản kháng điên cuồng. Đến khi bàn tay cô cảm giác dính dính.
Cô buông xuôi, thả lỏng hai cánh tay bất lực, nước mắt con gái trào ra hai khoé mi. Nụ hôn Trần Quân dành cho cô trở nên mặn đắng. Đôi mắt cô nhắm lại, cơ thể thả lỏng.
Trần Quân rồi cũng buông cô ra, hơi thở dồn dập. Anh ta nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc.
- Kiều Trang, tôi chưa từng thích cậu... vì tôi rất yêu cậu. Yêu cậu ngay từ lúc cậu chia cho tôi một nửa chiếc bánh mỳ lần đầu gặp trong sân trường. Lúc đó tôi đã một ngày một đêm không được ăn chút gì vào bụng rồi. Tôi chỉ ngồi đó lặng lẽ, không có sức chen chúc xô đẩy, chỉ chờ mọi người hoàn thành hết thủ tục... rồi cuối cùng nhờ chiếc bánh của cậu, tôi mới có sức cố lết được vào bên trong.
Anh cười... nụ cười chua chát. Lùi dần ra tấm vách, ánh đèn dầu le lói hắt lên gương mặt bi ai đến nao lòng.
Tiếng anh nhẹ nhàng hoà tan trong tiếng mưa bên ngoài. Nó như gào thét, lạnh lẽo, hoang tàn và bất cần như con người anh vậy.
- Kiều Trang, cậu có biết tôi cố gắng đỗ đại học để làm gì không? Không phải tôi muốn hy vọng có được tương lai ổn định sau này, bởi tôi biết dù cho tôi có học giỏi đến đâu, xuất sắc đến nhường nào cũng không bao giờ đời tôi có thể thay đổi được.
Trần Quân nhìn Kiều Trang, ánh mắt chua xót...
- Tôi chỉ mong vào được đại học để có thể có chút cơm ăn, có chút học bổng bằng gạo được phát, nhằm bán lấy vài đồng tích góp bươn chải cuộc sống. Sinh viên chúng ta không thể đi làm thêm, vì đã được nhà nước bao nuôi. Nên bắt buộc vào được đại học mới có thể nuôi sống bản thân. Bạn bè ai cũng có những dự định, hoài bão, ước mơ. Cũng mong ngóng được ngày vinh quy về với gia đình khi ra trường. Còn tôi, chẳng có nơi nào để về cả. Cả làng tôi năm đó trúng bom. Gia đình tôi đã chết hết. Bố tôi hy sinh ngoài chiến trường. Tôi may mắn học ở trường làng nên thoát nạn. Họ hàng người còn người mất. Chiến tranh ly tán, gia đình họ còn lo chưa xong. Tôi chẳng bấu víu vào ai được. Người ta cho cái gì, tôi ăn cái đó. Người ta bảo làm gì, tôi làm cái đó. Miễn sao có chút gì đó bỏ vào bụng để sáng mai tôi có thể mở mắt biết mình vẫn còn thở.
Kiều Trang rưng rưng nước mắt... cảm nhận được nỗi đau tâm can của anh. Rồi cô nhận ra hai cánh tay anh đầy những vết xước, máu đã chảy thành dòng nhỏ xuống tận dưới tấm sàn bằng những miếng cót ép. Cô hoảng hốt muốn lao tới nhưng anh đã đưa tay ra hiệu cho cô dừng lại. Nhìn cô ai oán.
- Kiều Trang... tôi thật sự chỉ muốn vào đại học tầm một hai năm rồi tôi sẽ viết đơn xin nhập ngũ. Khi sinh viên nhập ngũ sẽ được trọng dụng, sẽ được cống hiến bằng kiến thức khoa học. Nếu may mắn sống sót trở về, tôi còn tiếp tục được học và sau này có một chút cơ hội vươn mình. Chứ nếu không thì lính sau chiến tranh ra quân, về quê tôi cũng chẳng còn có ai bên mình.
Cô nước mắt lưng tròng khi nghe đến thế. Trong màn đêm nhạt nhoà tiếng mưa, cô khóc nức nở ôm chặt Trần Quân vào lòng... Cô gào lên trong nức nở.
- Đừng... đừng nói nữa... em không cho anh đi đâu cả. Anh phải ở lại bên em. Anh đã nói là anh yêu em rồi mà.
Mái tóc anh ướt sũng nước mưa, hoà thêm những giọt nước mắt của cô lăn dài nhỏ xuống. Kiều Trang ghì thật chặt gương mặt anh trong lòng, tiếng nấc nghẹn ngào.
-Trần Quân, hứa với em đi... anh đừng rời xa em có được không?
Tiếng anh vang vọng trong vòng tay cô... lạnh lẽo đau đớn đến tột cùng.
- Kiều Trang... tình yêu với tôi là một thứ xa xỉ. Tôi còn không nuôi nổi bản thân mình thì mộng tưởng gì dám yêu ai. Nên ngày đó dù tôi có thích cậu đến đâu, tôi cũng chỉ dám để trong lòng. Cũng giống như khi cậu nằm ở đây, tôi đã phải kìm nén cảm xúc dục vọng rất nhiều. Cả một đêm tôi đã ngồi nhìn cậu ngủ, không dám làm gì tổn hại đến cậu, vì tôi trân trọng người con gái đã bước vào cuộc đời tôi, đối xử tốt với tôi. Cậu nói xem, tôi có thể yêu được ai ngoài cậu được nữa? Cậu có thấy ai bắt gặp tôi đi với người con gái nào khác ngoài cậu không suốt thời gian qua không?
Nói rồi anh khẽ đứng dậy, rời xa vòng tay Kiều Trang, bước dần ra cửa. Cô thảng thốt:
- Anh không ở trong này còn ra ngoài đó làm gì?
Trần Quân cười nhạt.
-Hãy để tôi ra ngoài... như thế cậu còn chút ký ức đẹp về tôi. Nếu tôi còn ở trong này... cậu sẽ ghê tởm tôi rất nhiều đấy.