Mật Mã Zero

Chương 38



Cùng thời điểm đó tại phòng Hiệu trưởng trường Đại học Thanh Xuân, hai bóng người trầm ngâm ngồi lặng im. Hiệu trưởng Hoà đọc lại mấy lượt nội dung trên tờ giấy mình đang cầm. Rồi ông ta khẽ tháo kính, nét mặt trở nên đăm chiêu.

- Cô giáo Hậu, việc này… tôi không thể tự ý quyết định được!

Ông nhìn chằm chằm về người đang ngồi đối diện – cô chủ nhiệm Hậu đang ngồi ngay ngắn, hai tay đặt lên đùi. Nét mặt cô bình thản khi nghe câu nói của Hiệu trưởng Hoà.

- Vậy ý thầy là như thế nào? Việc tôi xin dừng công tác tại nhà trường mà thầy Hiệu trưởng cũng không thể xử lý nổi sao?

Hiệu trưởng thở dài… trả lời có phần ngập ngừng.

- Cô giáo Hậu, về mặt bố trí nhân sự, công tác trong nhà trường thì tôi có thể chủ động giải quyết, thậm chí là điều chuyển công tác sang đơn vị mới tôi cũng có thể thực hiện được. Nhưng còn vấn đề dừng hợp đồng công chức thì quả thật… tôi phải báo cáo lên Ban Tổ chức – Nhân sự của nhà trường. Bởi đây vẫn là trường Đại học do Bộ Giáo dục trực tiếp quản lý. Chưa kể cô còn đang công tác sinh hoạt “viên chức” tại nhà trường.

Cô giáo Hậu trầm ngâm… bởi những gì ông ta nói đều đúng phạm vi và quyền hạn của chức vụ Hiệu trưởng. Ông ta nhìn cô, giọng điệu bất chợt nhuốm vẻ quan tâm, nhưng trong ánh mắt lại lộ rõ sự dè chừng:

- Cô Hậu, thực lòng mà nói, trường hợp của cô và thầy Sảng hoàn toàn khác biệt. Thầy Sảng xin điều chuyển về công tác tại quê nhà, hồ sơ gọn nhẹ, quy trình xử lý nhanh chóng. Còn cô, hiện tại đang giữ vai trò chủ nhiệm, trực tiếp quản lý sinh viên… Nếu đột ngột xin dừng công tác mà không có lý do chính đáng, chắc chắn cấp trên sẽ yêu cầu lập tổ rà soát, hoặc chí ít phải có văn bản giải trình chi tiết. Toàn bộ thủ tục ấy vừa rườm rà, vừa tốn nhiều thời gian.

Trong khoảnh khắc, cô Hậu đã nhìn thấu dụng ý: ông ta không hề lo cho cô, mà là lo cho bản thân mình. Một lá đơn nghỉ việc “không lý do” từ một giảng viên không vi phạm, không bị kỷ luật, tất yếu sẽ khiến cơ quan quản lý đặt hàng loạt câu hỏi. Và nếu điều tra sâu, chẳng phải rất dễ khui ra việc ông ta đã xử lý sinh viên Việt Trinh theo cảm tính, dưới sức ép từ bên ngoài hay sao?

Cô khẽ mỉm cười, nhưng im lặng để ông ta tiếp tục.

- Hơn nữa, cô cũng nên cân nhắc, để có được vị trí hôm nay, cô đã phải thi tuyển công chức đầy khắt khe, lại còn đứng đầu đợt tuyển dụng. Bản thân tôi và Đại học Thanh Xuân đều rất tự hào về cô. Vậy nên, tốt hơn hết… cô nên rút lại lá đơn này.

Ông ta khẽ đẩy tờ đơn về phía cô.

Cô Hậu chỉnh lại tư thế, vắt chéo chân, khoanh tay, thái độ lúc này đã hoàn toàn khác. Cô nắm rõ điểm yếu của ông ta, nên chẳng còn giữ gìn ý tứ nữa:

- Thầy nói vậy thì tôi biết làm sao? Công việc chủ nhiệm của tôi đã bàn giao xong cho cô Tố Anh từ hôm qua. Hồ sơ cũng đã hoàn tất. Như trong đơn đã viết, tôi không thể duy trì một công việc ở nơi quá xa, trong khi còn phải chăm sóc em gái không thể hoà nhập cộng đồng. Cùng với yêu cầu của nhà trường, bản thân tôi lại không thể đáp ứng hoàn thành, thì tôi buộc phải xin nghỉ thôi.

Gương mặt Hiệu trưởng Hoà thoáng nhăn nhó, lộ rõ sự bị động. Bị dồn vào thế bí, ông ta đành dịu giọng:

- Cô Hậu, cô cũng hiểu cho khó khăn của tôi. Mọi chuyện tôi làm đều bất đắc dĩ, chứ đâu ai muốn. Thầy Sảng vừa chuyển công tác, giờ lại đến cô nữa, tôi biết ăn nói thế nào với cấp trên đây… Hay là thế này…

Hậu cau mày, linh cảm có điều mờ ám, nhưng vẫn chờ ông ta nói tiếp.

- Tôi sẽ đề xuất Ban lãnh đạo cử cô đi tập huấn nâng cao tại Học viện Quản lý Giáo dục, thời gian chừng sáu tháng. Kết thúc khoá, cô quay về, tiếp tục công tác giảng dạy như bình thường. Như vậy vừa giữ được vị trí, vừa không ảnh hưởng hồ sơ công tác của cô. Cô thấy sao?

Trong phút chốc, cô chủ nhiệm thoáng dao động. Lời đề nghị nghe như một “đặc quyền” ưu ái, nhưng thực chất chỉ để ông ta thoát hiểm. Cô hiểu, nếu nhận lời, mình sẽ phản bội chính niềm tin của thầy Lê Sảng, cũng như tự đánh mất nhân phẩm của bản thân. Nghĩ vậy, cô khẽ lắc đầu, dứt khoát:

- Xin lỗi, tôi không thể nhận “ân huệ” này. Môi trường giáo dục ở đây, ở thời điểm này, không còn phù hợp với tôi. Mong thầy hiểu.

Gương mặt ông Hoà lập tức tối sầm lại. Trước sự cứng rắn của cô Hậu, ông hoàn toàn bế tắc. Ánh mắt rầu rĩ, giọng ông ta chùng xuống như cầu khẩn:

- Thật sự giờ phải làm thế nào để cô có thể rút lá đơn này về?

Cô Hậu thở dài. - "Trơ trẽn đến thế là cùng". Nhưng cô hiểu, giờ mà làm ầm lên, đòi nghỉ ngay thì chỉ bất lợi cho bản thân. Công việc mới chưa tìm được, còn nếu tiếp tục để ông ta sắp đặt, sớm muộn cũng rơi vào thế bị khống chế.

- Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một thời gian… Sự việc vừa qua khiến niềm tin và tự hào của tôi ở ngôi trường này đã hoàn toàn biến mất. – Cô cười nhạt, chua chát.

Nghe vậy, ông Hoà lập tức đổi giọng, hồ hởi như vừa vớt được cọc giữa dòng nước:

- Vậy thì cô cứ tạm nghỉ sáu tháng. Khi vào năm học mới, quay lại công việc như bình thường. Tôi sẽ tạo điều kiện, coi như cô đang tham gia nghiên cứu đề tài cấp nhà trường. Lương thưởng, chế độ vẫn đầy đủ. Ý cô thấy sao?

Cô Hậu không còn tâm trạng để tranh luận thêm. Ngao ngán, cô đứng dậy:

- Được rồi, cảm ơn thầy. Giờ tôi xin phép. Từ mai, tôi sẽ không đến trường nữa. Mong thầy thu xếp công việc cho tôi.

Hiệu trưởng Hoà vội đưa lá đơn ra trước mặt:

- Vậy còn cái này… cô có thể cầm về giúp tôi chứ?

Bất đắc dĩ, cô đành nhận lại. Không một lời chào, không một cái ngoái nhìn. Tất cả sự khiêm nhường, trang nghiêm thường ngày bỗng tan biến như mây khói trong căn phòng ấy – cùng với niềm tin, sự phấn đấu của cô trước đây tại ngôi trường này. Dắt xe ra khỏi cổng, cô đứng lặng hồi lâu. Ánh mắt quét một vòng khắp sân trường, dãy lớp, hàng cây… tất cả từng là niềm tự hào, giờ chỉ còn trơ trọi, cạn sạch cảm xúc. Cô thở dài, rồi nổ máy. Chiếc xe máy lầm lũi lăn bánh, bỏ lại phía sau cả một quãng đời gắn bó, cùng ước mơ thuở nào.

Thuý Hậu trở về căn chung cư nhỏ, nơi hai chị em thuê trọ. Căn phòng im lìm, em gái cô đã đi làm từ sớm. Trước kia, sáng nào hai chị em cũng dậy từ tinh mơ, nấu cơm hộp mang đi. Từ ngày em gái có việc làm ổn định, gánh nặng sinh hoạt bớt đi nhiều. Cuối năm, nó còn thủ thỉ sẽ chuyển sang chỗ trọ khác, gần nơi làm việc hơn để tiện đi lại. Cô mừng cho em, và ngẫm lại, dường như tương lai nó đang rực sáng hơn chính cuộc đời mình.

Bất giác, cô gục đầu xuống chiếc gối kê trên tấm đệm trải dưới sàn. Căn phòng đơn sơ, chẳng có lấy một món đồ xa xỉ. Nhớ lại những ngày đầu khi em gái chuẩn bị ra trường, cô với vai trò người chị duy nhất – đã phải chắt chiu, tính toán từng đồng, dành dụm một khoản làm vốn liếng cho em tìm việc. Ở chốn đô thị xa hoa này, không quan hệ, không chỗ dựa, mọi thứ đều phải giải quyết bằng tiền – thậm chí có lúc cần rất nhiều tiền – kể cả là để có được một công việc tử tế.

Ngồi lặng trong căn phòng nhỏ, Thuý Hậu cảm thấy lòng trống rỗng. Lá đơn vừa rút về vẫn nằm trong túi, như một hòn đá nặng trĩu khiến cô khó thở. Rời trường lúc này, cô chưa tìm được nơi nào mới để bấu víu. Nhưng ở lại thì khác nào tự giam mình trong một chiếc lồng, ngày ngày phải đối diện với sự giả dối và bất công.

Ánh sáng ban trưa len qua khung cửa sổ, phủ một màu vàng nhạt lên nền nhà xám. Cô khẽ mỉm cười chua xót. Bao năm qua, niềm tự hào gắn bó với nghề nhà giáo trong cô đã tan vỡ. Thứ còn lại chỉ là nỗi mỏi mệt, và một cảm giác chông chênh không biết đi đâu về đâu.

Cô đưa tay lên che mắt, cố gắng xua đi những ý nghĩ u ám. Ít nhất, em gái cô đang có một con đường sáng sủa trước mắt. Cô không thể để bản thân trở thành gánh nặng. Có lẽ, đã đến lúc phải nghĩ cho chính mình – tìm một môi trường khác, một khởi đầu khác, dù có muộn màng.

Trong khoảnh khắc ấy, Thuý Hậu thầm hít một hơi thật sâu. Dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể quay lại ngôi trường đó.

Trưa hôm đó, Thuý Hậu nằm trằn trọc mãi không ngủ. Tiếng xe cộ ngoài phố thỉnh thoảng vọng lên, hoà cùng tiếng kim đồng hồ tích tắc, càng khiến không gian trong căn phòng nhỏ trở nên ngột ngạt. Cô mở điện thoại, lướt qua những trang tuyển dụng. Trước mắt là hàng loạt thông báo việc làm: giáo viên trung tâm ngoại ngữ, trợ giảng, nhân viên văn phòng, thậm chí cả công việc không liên quan đến chuyên môn.

Cô cười nhạt. Ngày trước, khi quyết tâm thi công chức, cô từng nghĩ bản thân sẽ gắn bó cả đời với phấn trắng bảng đen. Giờ đây, nhìn những tin tuyển dụng đủ ngành nghề, trong lòng cô lại thấp thoáng một tia hy vọng. Dù sao, có việc làm để nuôi sống bản thân và em gái, vẫn tốt hơn là giằng co mãi trong một môi trường đã đánh mất niềm tin.

Cũng may, cô còn có được mức lương ổn định như ban đầu trong thời gian ngắn nữa. Nhưng cũng chẳng biết thế nào, bởi cuộc đời giống như một vở kịch, có thể ngày hôm nay cô vẫn có chút thảnh thơi. Nhưng chỉ sáng mai thôi, cô thành người không còn gì cả. Thế nên không quá ỷ nại vào mấy đồng lương mà người ta đã hứa hẹn. Cô phải chuẩn bị sẵn tinh thần một ngày gần đây cô bị xoá thẳng tay khỏi bảng lương của nhà trường.

Cô ngồi trước bàn học cũ, mở máy tính. Tay run run, cô gõ những dòng đầu tiên cho một bản CV mới. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô thấy tim mình đập rộn ràng, xen lẫn hồi hộp và lo lắng. Một khởi đầu khác đang chờ, dù chưa biết ở phía trước sẽ là gì.

***********************

Hạ Lan đang chăm chú theo dõi bài giảng trên giảng đường thì điện thoại bất ngờ rung lên báo tin nhắn. Nghĩ ngay đến Văn Quyền, cô khẽ mỉm cười, nét mặt rạng ngời.

Suốt cả tuần nay, cô và Văn Quyền đều có thói quen hẹn nhau dùng bữa trưa tại cùng một địa điểm – chính nơi lần đầu tiên cả hai từng ngồi ăn.
Thời khóa biểu của Hạ Lan vốn chênh lệch so với lịch học năm hai của Văn Quyền. Nhiều môn học bị sắp xếp lệch ngày, tiết sáng tiết chiều đan xen. Có hôm hai người trùng lịch, có hôm thì không.

Thế nhưng, ngày nào Hạ Lan cũng dậy từ rất sớm, tối muộn mới về đến nhà. Không phải vì cô ham chơi, mà bởi những khoảng trống giữa các tiết học, cô thường chọn ngồi lại thư viện, lặng lẽ đọc sách, cho đến khi đồng hồ chỉ đúng giờ hẹn ăn trưa cùng Văn Quyền.

Cô vội mở điện thoại. Thế nhưng, dòng thông báo hiện lên không phải tên Văn Quyền, mà là bà Vương.

- Hạ Lan, trưa nay con có rảnh không? Ta đang ở trường, trưa nay dùng bữa với ta nhé. Ta sẽ chờ!

Nét cười trên môi cô càng tươi tắn hơn, mắt chằm chằm nhìn màn hình điện thoại. Từ ngày nói chuyện với dì Trang xong, cô chưa gặp lại dì. Cảm xúc của cô lâng lâng khi nhớ lại những điều mà dì đã chia sẻ trong phòng khi ấy, khiến trái tim cô bồi hồi cảm kích, và càng ngày cô coi dì Trang như người mẹ thứ hai của mình hơn.

Cô nhắn tin hồi âm nhanh chóng, tay khẽ gõ một dòng trả lời:

- Dạ, con sẽ đến ạ!

Cô nhắn tin ngược lại cho Văn Quyền:

- Mẹ hẹn em đi ăn trưa nay.

Rất nhanh, cậu ta đã hồi âm:

- Nhất em, hình như nhà đó có một cậu con trai thì phải. Không thấy ai đả động gì.

Hạ Lan bật cười, khiến cô bạn bên cạnh cũng bị đánh động quay sang, lườm nguýt:

- Gớm, yêu đương cho lắm, giờ học vẫn còn tình tứ cười khúc khích. Thế gian này giờ chỉ còn mỗi anh chị.

Hạ Lan biết con bạn nói mỉa, cô vội tắt điện thoại, hích nhẹ eo cô bạn tinh nghịch.

Tại phòng Hiệu trưởng Hoà, bà Vương ngồi dựa lưng trên chiếc ghế gỗ trường kỷ đã nhuốm màu thời gian, dáng vẻ sang trọng như đang ngự ở trong phòng riêng của mình. Một tay bà khẽ tựa lên thành gỗ, những ngón tay thon dài đeo nhẫn ngọc nhè nhẹ gõ theo nhịp suy nghĩ. Chân bà bắt chéo đầy kiêu hãnh, gót giày cao gõ nhịp xuống sàn gỗ vang lên âm thanh khẽ mà dồn dập. Ánh mắt bà hơi nheo lại, dõi thẳng về phía Hiệu trưởng Hoà.

Trong khi ông Hoà có phần lúng túng, chỉnh lại cặp kính trên sống mũi trước chất của Vương phu nhân. Bà khẽ nhếch mép hỏi một cách trịnh thượng:

- Vậy đó là ý của ông sao? Hiệu trưởng Hoà?

Hiệu trưởng Hoà thoáng rùng mình trước ánh nhìn sắc lạnh của bà Vương. Ông mím môi, cố giữ phong thái điềm tĩnh, nhưng bàn tay đặt trên bàn gỗ vẫn run nhẹ.

- Thưa Vương phu nhân… chuyện này nếu tôi không làm thế thì nó không còn là vấn đề nội bộ của nhà trường. Tôi cũng chỉ còn làm theo cách đó để xử việc của lá đơn xin nghỉ công tác của cô Hậu… Nếu không cẩn thận thì tôi sợ trên Bộ sẽ thanh tra nhiều thứ. Đến lúc đó lại phiền hà cho phu nhân. Dù gì cũng sắp Đại hội toàn quốc rồi. Mong phu nhân hiểu cho quyết định của tôi là muốn sự việc nó không quá rùm beng.

Bà Vương cười nhạt:

- Ông lo cho chúng tôi từ khi nào vậy?

Hiệu trưởng Hoà nuốt khan, cặp kính trên sống mũi lại trượt xuống. Ông vội đẩy lên, giọng lạc đi một nhịp:

- Phu nhân, lời tôi nói là thật lòng. Tôi… tôi luôn làm theo những gì phu nhân mong muốn, cũng như luôn nghĩ mọi việc vẹn toàn cho phu nhân.

Bàn tay đeo nhẫn của bà Vương dừng lại, không còn gõ nhịp nữa. Bà chống hẳn khuỷu tay lên thành ghế, hơi nghiêng người về phía trước:

- Thôi, việc của cô Hậu tôi không bàn tới, vì nể một người bạn của tôi mà không làm khó cô ta. Nhưng còn con ranh quê mùa kia thì thế nào nhỉ? Mãi không thấy ông đả động gì? Hay lại định cử nó đi hoàn thiện đề tài cho nhà trường đấy?

Hiệu trưởng Hoà toát mồ hôi, lưng cứng nhắc dựa vào ghế. Ông cố tìm lời chống chế:

- Không… tôi đâu dám làm thế? Tại vì bên công an vẫn chưa ra quyết định điều tra nên nhà trường vẫn chưa đủ cơ sở để làm tới. Bất đắc dĩ phải để lý do tạm đình chỉ thôi, phu nhân.

Bà Vương phá lên cười, tiếng cười khẽ nhưng sắc lạnh, vang vọng trong gian phòng nhỏ. Bà đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, động tác thong thả đầy kiêu sa:

- Ông Hoà… ông thật sự biết tâm trạng cũng như mong muốn của tôi là con ranh đó phải như thế nào không?

Hiệu trưởng Hoà vội hấp tấp trả lời, đầu gật như cái máy:

- Tôi biết… tôi biết! Xin phu nhân cứ yên tâm, chỉ cần có giấy của công an về trường. Tôi sẽ hành động ngay.

Bà Vương vuốt nhẹ những ngón tay của mình. Những bộ móng mới được chăm sóc cẩn thận, kỹ lưỡng trước khi đến đây. Giọng bà nhẹ như gió thoảng, nhưng cũng làm ông Hoà mặt mũi tái mét như trúng phải kình phong:

- Hiểu được tâm trạng của tôi như vậy thì tốt. Hình như nhiệm kỳ của Hiệu trưởng Hoà còn nốt năm nay thôi nhỉ? Mà thành viên Hội đồng nhà trường năm nay có chút biến động, thay đổi nhân sự đấy. Tôi cũng chưa biết chức danh Hiệu trưởng của ngài có gì giống tình trạng như thế không nữa.

Nói rồi, bà đứng dậy, từng bước gõ nhịp giày cao gót vang rền trên sàn gỗ, vòng ra phía sau lưng ông. Một bàn tay bà khẽ đặt lên lưng ghế ông Hoà, cúi sát, thì thầm như lưỡi dao kề cổ:

- Nếu ông thật sự muốn giữ ghế, thì nên nhớ… ghế ấy không chỉ do ông tự giữ.

Ông Hoà run rẩy, hơi thở gấp gáp. Ông hiểu rõ lời bà Vương không chỉ là cảnh cáo, mà còn là sự trói buộc không lối thoát.

Nghe đến đó, mồ hôi trên thái dương Hiệu trưởng Hoà đã túa ra như tắm. Ông khẽ đưa tay lấy khăn chấm trán, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn run run:

- Phu nhân… xin phu nhân đừng nói vậy. Tôi… tôi luôn trung thành và đặt mọi tâm ý của phu nhân lên hàng đầu. Nếu có điều gì sơ suất, chỉ là do tôi chưa tìm ra phương án vẹn toàn cho phu nhân, chứ tuyệt nhiên không phải do tôi có ý khác.

Bà Vương nhếch môi, nụ cười vừa như mỉa mai, vừa như một lời tuyên án đã định sẵn. Bà đứng lên, vòng chậm rãi quanh bàn làm việc của ông Hoà, mùi hương nước hoa sang trọng thoảng qua khiến không khí trong phòng càng thêm nặng nề. Bà khẽ cầm tấm bảng chức danh Hiệu trưởng đang đặt trên bàn, khiến cho ông Hoà cảm giác nó sẽ sắp sửa thay tên người khác trên đó.

- Trung thành?

Bà dừng lại ngay phía sau lưng ông, bàn tay mang nhẫn đá quý khẽ đặt lên lưng ghế, giọng trầm xuống

– Người trung thành… ông Hoà à, không phải là kẻ chỉ biết nói. Người trung thành là kẻ biết làm cho tôi yên tâm ngủ ngon, không phải đêm nào cũng phải nghĩ đến chuyện mấy con ranh quê mùa làm tổn thương con cháu tôi đến xót cả tấm lòng người mẹ.

Ông Hoà cúi gằm mặt, ngón tay siết chặt chiếc khăn tay đến nhàu nát:

- Vâng… vâng, tôi hiểu. Tôi sẽ cho xử lý thật dứt điểm.

Bà Vương mỉm cười, rồi bước chậm rãi trở lại chỗ ngồi. Bà ngả người xuống ghế, bắt chéo chân lần nữa, chiếc gót giày gõ khẽ xuống sàn, âm thanh đều đặn như nhịp cảnh cáo:

- Tốt !!! Ông nên nhớ… tôi đã đưa ông từ chức vụ Hiệu phó một trường Trung cấp vùng quê mà về được đây làm công chức, rồi hôm nay ở phòng này ngồi đây nói chuyện với tôi thì ông phải hiểu. Dù anh trai ông có là lão Hoàng lái xe cho gia đình tôi đi nữa, nhưng không làm được việc thì tôi cũng không phiền gì cho ông về quê lại đâu!

Nói rồi, bà khẽ nâng tách trà trên bàn, nhấp một ngụm, ánh mắt vẫn dõi thẳng về phía ông Hoà như con mèo đang thong thả quan sát con mồi run rẩy. Nhưng rất nhanh, trên đôi môi đỏ mọng quý phái của bà lại nở một nụ cười tươi:

- Nhưng nói gì cũng phải ghi nhận công tác quản lý hành chính của Hiệu trưởng Hoà rất được việc. Nhiệm kỳ của ông đã thu hút được rất nhiều nhà đầu tư là các chủ doanh nghiệp tài trợ vào ngôi trường này, khiến chồng tôi phải vất vả đi cảm ơn họ mãi không xuể. Thế nên, nếu không có gì, ông sẽ tiếp tục đảm nhiệm cương vị này thêm nhiệm kỳ nữa đấy.

Hiệu trưởng Hoà nghe đến đó mới dám ngẩng đầu lên, nhưng đôi mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào bà. Trong lòng ông chập chờn giữa nỗi sợ hãi và một chút nhẹ nhõm như vừa được ân xá tạm thời. Ông cúi người, giọng khàn đặc:

- Xin cảm ơn phu nhân đã ghi nhận… tôi sẽ tận lực hơn nữa, tuyệt đối không để phu nhân thất vọng. Còn vấn đề kia, xin phu nhân nói một tiếng cho bên công an sớm ra văn bản. Tôi sẽ làm ngay để phu nhân yên lòng.

Bà Vương khẽ đặt tách trà xuống, tiếng sứ chạm vào đĩa vang lên thanh mảnh mà lạnh lùng. Ngón tay thon dài lướt nhẹ qua miệng tách, bà cười mỉm:

- Được rồi, tôi sẽ nói với họ một tiếng, việc nhỏ đó tôi cũng chưa giục bên đấy.

Ông gật đầu liên hồi, như chỉ sợ chậm một giây sẽ bị rút ghế ngay lập tức:

- Vâng… tôi hiểu, tôi hiểu rồi, phu nhân cứ yên tâm!

Bà Vương thong thả đứng dậy, đôi gót giày cao lại gõ từng nhịp vang vọng trên sàn gỗ. Bà chỉnh nhẹ tà áo, rồi quay lưng đi thẳng ra cửa.
Cánh cửa khẽ khép lại, để lại trong phòng mùi hương nước hoa của bà còn vương vấn. Hiệu trưởng Hoà ngồi sụp xuống ghế, hai tay run rẩy bấu chặt lấy chiếc khăn đã ướt đẫm mồ hôi. Trong căn phòng vắng lặng, tiếng tim ông đập dồn dập như sắp vỡ ra.