Việt Trinh trở lại phòng cấp cứu, từng bước chân chậm rãi mà nặng trĩu như mang theo cả tâm tư rối bời. Trong lòng vừa tràn đầy mong ngóng, vừa dấy lên nỗi e ngại khó gọi thành tên. Hình ảnh về hắn trong mắt cô đã biến đổi quá nhiều, đến mức bản thân không biết phải đối diện bằng cách nào.
Ánh mắt cô vô thức tìm kiếm, rồi dừng lại ở góc tường. Ở đó, hắn đang đứng cùng Trương Ngọc. Cô Trưởng khoa Cấp cứu vốn nặng nề, dè dặt khi nãy, giờ đây lại thoải mái lạ thường, tay cầm cuốn sổ ghi chép cẩn thận, nét mặt thư thái, đôi khi còn nở một nụ cười tươi tỉnh, ánh mắt sáng ngời. Hắn vẫn giữ dáng phong thái quen thuộc — hai tay đút túi quần, tà áo blouse trắng vắt gọn ra phía sau, trông vừa đạo mạo vừa điềm tĩnh. Khóe môi hắn khẽ rung lên, thoáng qua sự sảng khoái, như đang trao đổi một điều gì nhẹ nhàng, vui vẻ. Không khí giữa cả hai tự nhiên đến mức toát lên vẻ thân thuộc, hòa nhịp nhịp nhàng.
Chỉ mới ít phút trước thôi, sự hiện diện của hắn từng khiến căn phòng căng thẳng đến nghẹt thở, mỗi nhân viên đều phải dè dặt, khép nép. Vậy mà lúc này, bầu không khí lại trở nên dễ chịu, gần gũi, gắn kết hơn bao giờ hết. Khoảng cách giữa lãnh đạo – nhân viên dường như đã được xóa nhòa, để lại một sự tin tưởng và đồng điệu hiếm có.
Việt Trinh nép mình ở một góc khuất, lặng lẽ dõi theo từ xa. Cùng một con người, nhưng trước mắt cô lúc này, hắn lại toát ra một khí chất hoàn toàn khác lạ. Nếu không tận mắt chứng kiến, cô khó lòng tin được người thanh niên giản dị, có phần trầm mặc khi ở nhà ấy, lại có thể mang trong mình sức hút mãnh liệt và uy nghiêm đến vậy nơi một bệnh viện danh tiếng hàng đầu.
Trong khoảnh khắc, lòng cô khẽ xốn xang, vừa bàng hoàng vừa thán phục. Đúng thật — “hắn là cao nhân bất lộ tướng”. Một dáng vẻ tưởng như bình thường, nhưng khi bước ra giữa ánh sáng, lại rực rỡ đến mức khiến tất cả phải ngước nhìn.
Hai bóng người vội vã bước vào, y phục vẫn còn vương dấu của ca phẫu thuật. Việt Trinh nhận ra ngay đó là Tiến Mạnh – chàng bác sĩ trẻ khi nãy – theo sau là một vị phụ tá. Khoảnh khắc họ xuất hiện, cả hắn và Trương Ngọc lập tức trở nên khẩn trương, nhưng chỉ thoáng chốc sau, khi Tiến Mạnh khẽ gật đầu cùng nét mặt tươi tỉnh, bầu không khí liền dịu lại. Như thế là ca mổ cho cô gái bệnh nhân kia đã thành công và không xảy ra biến chứng gì.
Lần đầu tiên từ sáng đến giờ, Việt Trinh nhìn thấy hắn mỉm cười rạng rỡ đến thế. Nụ cười ấy kéo theo sự thoải mái, khiến cả ba cùng trò chuyện một cách tự nhiên, không còn giữ vẻ nghiêm nghị như trước.
Đứng từ xa, lòng Việt Trinh cũng nhẹ nhõm hẳn. Tâm trạng cô dần vui theo, bởi nỗi ám ảnh mơ hồ khi quay lại – rằng mình sẽ thấy hắn cười nói cùng cô sinh viên bạo dạn kia – đã không thành hiện thực. Sự vắng bóng của cô ta khiến trái tim Trinh bớt đi một phần nặng trĩu, để lại chỉ còn cảm giác an yên xen lẫn chút hân hoan thầm lặng.
Bỗng từ phía xa vang lên tiếng nói nửa trêu ghẹo, nửa hiếu kỳ:
– Kìa… có phải chị bác sĩ khi nãy đi cùng anh đẹp trai lúc nãy không.
Việt Trinh thoáng ngẩn người. Mấy bóng dáng trẻ tuổi trong chiếc áo blouse trắng đang cười nói với nhau, vô tình khiến cô rơi vào tình cảnh khó xử. Không biết phản ứng ra sao, cô đành bước vội vào trong, tránh ánh nhìn tò mò của họ.
Vừa đặt chân qua cửa, Trương Ngọc đã sớm nhìn ra cô. Nữ trưởng khoa liền giơ tay ra hiệu, như muốn gọi cô lại gần. Hắn và Tiến Mạnh cũng bất giác quay sang. Trinh khẽ mỉm cười, gật đầu chào mọi người, cố giữ vẻ tự nhiên. Mỗi bước cô tiến về phía hắn, trái tim lại đập nhanh thêm một nhịp. Trong thoáng chốc, cô bắt gặp ánh mắt hắn – một ánh nhìn hân hoan, dường như đang dõi theo từng bước chân Việt Trinh, khi cô đang sát lại gần hắn hơn nữa.
Khi thấy cô đứng sát bên hắn, Tiến Mạnh nhìn thấy tấm thẻ đeo trên ngực cô gái còn rất trẻ, cũng có đôi chút bất ngờ, nên khẽ hỏi:
– Vị này là?…
Trương Ngọc nhìn cô thản nhiên, cất lời nhẹ bẫng, khiến Việt Trinh mặt ngẩn ngơ không biết ứng xử ra sao:
– Cô ấy là em gái của Viện trưởng, và là bạn gái của Bác sĩ Duy!
Việt Trinh thấy nét mặt của Tiến Mạnh và người đằng sau có vẻ sững sờ, nhìn cô chăm chú. Khi hắn cất lời thì anh ta mới mỉm cười chào cô một cách ý tứ. Đổi lại, Việt Trinh ngại ngùng hơi cúi mặt tránh ánh mắt của mọi người.
– Đúng vậy, đây là Việt Trinh… vợ chưa cưới của tôi. Còn vị này đây là Phó Trưởng khoa Ngoại – Bác sĩ Nông Tiến Mạnh.
Việt Trinh cúi nhẹ đầu, tránh đi ánh nhìn chăm chú từ mọi người, đôi má thoáng hồng lên. Nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm xúc khó gọi tên – nửa ngại ngùng, nửa hạnh phúc, như thể một phần quan trọng đời mình vừa được hắn thừa nhận trước tất cả.
Một hồi loa vang dội bất ngờ khiến cả căn phòng lập tức căng thẳng:
– Xin mời Bác sĩ Duy có mặt ngay tại nhà B, có việc khẩn cấp. Xin nhắc lại, Bác sĩ Duy có mặt tại nhà B ngay lập tức!
Cấp tốc, hắn quay nhanh sang Bác sĩ Tiến Mạnh, giọng dứt khoát:
– Được rồi! Cậu và mọi người đã làm tốt lắm, Bác sĩ Mạnh… mọi người chủ động công việc tiếp. Chúng tôi đi đây!
Dứt lời, bàn tay hắn khẽ kéo Việt Trinh, cô lập tức hiểu ý bước theo, phía sau Trương Ngọc cũng vội vã nối gót. Ba người sải bước dồn dập qua hành lang có bảo vệ gác hồi sáng, tiếng giày dội vang trong bầu không khí khẩn trương. Đến giữa chừng, hắn nghiêng đầu về phía Trương Ngọc, giọng cấp bách:
– Liên hệ ngay xem Thứ trưởng Trương đã đến chưa. Chúng ta sẽ vào phòng bệnh cô con gái ngay bây giờ. Gọi luôn cả Thanh Hiền đến để đúng thủ tục. Không mất đến nửa phút, Trương Ngọc đã gọi xong, động tác nhanh gọn đến chuyên nghiệp. Cô báo cáo:
– Thứ trưởng đã có mặt! Thanh Hiền cũng đang chờ ở hành lang. Có phải bệnh nhân vừa chuyển biến xấu?
Hắn nhíu mày, bước chân vẫn không chậm nhịp lấy một giây:
– Ca mổ trước chúng ta chưa kiểm soát hết, nội tạng khi ấy đang bị chấn thương phù nề. Hơn một tuần rồi, tôi muốn tái khám lại.
Nghe thế, Trương Ngọc liền hiểu rõ tình hình, lặng lẽ gật đầu, không hỏi thêm. Trong khi đó, Việt Trinh vẫn còn ngây ngất với những gì hắn vừa công khai trước mọi người ở phòng cấp cứu. Trái tim cô lâng lâng, hạnh phúc dâng tràn, chẳng còn để tâm mấy đến cuộc trò chuyện dồn dập kia, chỉ cố gắng theo kịp từng sải chân của hắn.
Bóng ba người khuất hẳn sau cánh cửa thang máy, để lại tiếng hành lang vẫn vang vọng sự khẩn trương đặc quánh. Thang máy dừng ở tầng năm. Cả ba người đã thấy Thanh Hiền và Viện trưởng Lân Viễn đang đứng chờ.
Rất nhanh cả năm người đều đứng tại một chỗ, không ai nói lời nào. Hắn đưa tay ra hiệu cho Thanh Hiền gõ cửa. Tiếng mời vào vang lên – giọng Thứ trưởng Trương.
Tất cả đều bước vào căn phòng điều trị của bệnh nhân Trương Mỹ Lan. Thứ trưởng Y tế Trương Hoài Đức cùng cậu con trai Hoài Nam đều đang ngồi chờ sẵn trên bộ sofa phòng khách.
Ông ta chợt đứng ngay dậy, ngạc nhiên vì sự có mặt của một người.
– Bác sĩ Duy… sao cậu lại có mặt ở đây? Cậu đến khám cho con bé nhà tôi sao?
Thấy thái độ của cha mình, Hoài Nam nhanh chóng chú ý đoàn người. Cũng chưa biết ai là người cha mình đang nói, vì có cả sự xuất hiện của Viện trưởng Viễn.
Hắn khẽ gật đầu, lịch sự đáp:
– Xin chào Thứ trưởng Trương! Chính tôi là người trực tiếp phẫu thuật cho ái nữ nhà mình. Nay chúng tôi muốn mời ông đến để tái khám và trao đổi với ông về tiến triển của cô ấy.
Nghe hắn xác nhận, Thứ trưởng Trương sững người vài giây, đôi mắt mở to như chưa thể tin. Ông không thể tin được gia đình mình lại có vinh dự to lớn đến thế. Một thoáng ngỡ ngàng nhanh chóng biến thành sự xúc động. Giọng ông run nhẹ, vừa kinh ngạc vừa xen lẫn niềm cảm kích:
– Hóa ra… chính cậu là người đã trực tiếp mổ cứu con bé nhà tôi? Trời ạ… vinh dự cho gia đình nhà tôi quá.
Ông hít một hơi dài, ánh mắt rưng rưng, như đang cố kìm lại cảm xúc dâng trào.
– Bác sĩ Duy… tôi… thật sự không biết nói gì hơn ngoài lời cảm ơn. Nếu không có cậu và ê-kíp, có lẽ tôi đã không còn cơ hội ngồi đây để nhìn thấy con gái mình đang dần hồi phục. Gia đình tôi, kể cả bản thân tôi… đều mang ơn cậu. Ông vội vã cúi người, thái độ đầy thành khẩn:
– Xin hãy nhận nơi tôi sự cảm kích sâu sắc nhất.
Hoài Nam trợn tròn mắt, đường đường một vị Thứ trưởng Y tế lại phải cúi mình cảm ơn một bác sĩ trẻ măng, ít tuổi hơn cả bản thân anh ta. Nhưng cậu cũng biết, cha mình làm vậy ắt hẳn có nguyên do, không chỉ vì cảm ơn. Thứ trưởng Trương lúc này cuống quýt hơn bao giờ hết, nhanh chóng mời mọi người ngồi, tiện thể giới thiệu với con trai mình:
– Hoài Nam, vị này là Viện trưởng Viễn, còn đây là Bác sĩ phẫu thuật đặc biệt Hưng Duy, vị này là Trưởng Pháp chế Thanh Hiền.
Đến lượt Trương Ngọc và Việt Trinh thì ông ta chưa gặp lần nào, đang bỡ ngỡ thì hắn rất nhanh đã giới thiệu thay:
– Hai vị này là bác sĩ cao cấp của bệnh viện chúng tôi.
Thứ trưởng Trương cũng rối rít mời ngồi. Hoài Nam lúc này đang bị thu hút về phía cô gái đứng cạnh Bác sĩ Duy. Người bên cạnh có biển tên chức danh rõ ràng, người còn lại thì không có tên nhưng tấm thẻ đã nói lên tất cả chức vị của cô ấy. Hoài Nam không rời mắt khỏi cô gái có khuôn mặt đẹp không trang điểm, hoàn hảo từng góc cạnh đến bất ngờ.
Anh ta đứng dậy tỏ thái độ bắt tay nhưng mắt vẫn cứ xoáy vào Việt Trinh khiến cô cũng thấy nhồn nhột.
Hắn khẽ lịch sự từ chối cử chỉ thân thiện của con trai Thứ trưởng:
– Xin lỗi, chúng tôi đang giờ làm, không tiện bắt tay. Mong anh thông cảm!
Cậu ta thu tay về với dáng vẻ ngại ngùng về sự hớ hênh của mình. Thứ trưởng Trương vẫn đang đứng, luôn miệng thúc giục mọi người ngồi xuống.
Hắn nhìn sang Viện trưởng, nói nhanh:
– Mời Viện trưởng và Bác sĩ Thanh Hiền ở lại trao đổi với Thứ trưởng cùng gia đình. Tôi xin phép vào thăm khám cho bệnh nhân.
Không đợi bên kia có thái độ, hắn quả quyết đến bên giường bệnh nhân. Hai cô gái đi cùng hắn cũng nhanh chóng đi theo. Hoài Nam ánh nhìn vẫn dõi theo một cách lộ liễu.
Bệnh nhân đang nằm trên giường bệnh, có một chiếc rèm ri đô màu xanh nhạt che chắn ý tứ. Hắn liếc sang Trương Ngọc, cô hiểu ý khẽ kéo chiếc rèm vào trước, chỉ 1–2 giây sau nhanh chóng kéo hẳn ra để hắn đến bên.
Trương Ngọc khẽ gọi:
– Thưa cô Mỹ Lan… chúng tôi là bác sĩ đến thăm cô.
Tiếng gọi dịu dàng của Trương Ngọc vang lên lần thứ hai, cô gái mới khẽ chớp mắt. Mỹ Lan, gương mặt mang nhiều nét giống Thứ trưởng – chậm rãi mở mắt. Trên da vẫn còn in hằn những vết trầy xước đã đóng vảy, vài chỗ tím bầm do va đập chưa kịp tan hết, khiến sắc diện thêm nhợt nhạt. Thấy bác sĩ bước đến, cô định gượng ngồi dậy. Nhưng cơn đau bất chợt kéo đến khiến gương mặt nhăn nhó, hơi thở đứt quãng.
Hắn kịp thời đặt tay lên hai bả vai, giữ cô nằm yên, giọng trầm ấm và dứt khoát:
– Cô mới trải qua phẫu thuật vùng bụng và ngực. Tuyệt đối hạn chế vận động, co gập sẽ ảnh hưởng đến vết mổ.
Nói rồi, hắn kéo chiếc ghế nhỏ bên giường, ngồi xuống cạnh bệnh nhân. Trương Ngọc đứng bên cạnh, cuốn sổ đã mở sẵn để ghi chép. Việt Trinh thì tế nhị chọn đứng ở góc giường, giữ khoảng cách vừa đủ. Ánh mắt hắn dịu dàng, nhìn thẳng vào cô gái, từng lời phát ra chậm rãi, quan tâm:
– Cơ thể cô mấy hôm nay cảm thấy thế nào?
Mỹ Lan khẽ nghiêng đầu, giọng nhỏ và yếu:
– Tôi… vẫn đau ở hai chỗ vết thương. Dù có uống thuốc giảm đau, nhưng cảm giác vẫn rõ rệt.
Hắn gật nhẹ, trấn an:
– Tôi là bác sĩ trực tiếp phẫu thuật cho cô hôm cấp cứu. Giờ tôi cần kiểm tra lại vết mổ. Cô yên tâm, sẽ nhanh thôi.
Mỹ Lan khẽ gật đầu đồng ý.
Hắn đứng dậy, hai bàn tay khum trước ngực, lòng bàn tay hướng vào trong. Chỉ một động tác, Trương Ngọc đã hiểu ngay, lấy từ túi áo ra một đôi găng y tế mới, nhanh chóng đeo vào cho hắn. Khi hắn khẽ lật tấm chăn phủ trên người bệnh nhân, ánh mắt cũng kèm theo cái gật khích lệ:
– Đừng lo… sẽ ổn thôi.
Mỹ Lan cắn nhẹ môi, khép mắt, gương mặt khẽ ửng đỏ. Cô biết nam bác sĩ sắp làm gì. Trương Ngọc lập tức kéo kín rèm che. Hắn tháo cẩn thận một đầu dây buộc áo choàng bệnh nhân, để lộ cơ thể cô gái. Dưới lớp vải, cô gái vẫn phải mang bỉm y tế – hệ quả sau ca phẫu thuật. Trên cơ thể, hai vết thương nổi bật: một ở vùng ngực, một ở bụng dưới.
Việt Trinh thoáng đỏ mặt, nhưng rất nhanh lấy lại sự bình thản – tự động viên chính mình đây là công việc chuyên môn của bác sĩ.
Ánh đèn pin y khoa chiếu thẳng vào vết thương vùng ngực, lớp băng gạc thấm đẫm dịch đỏ sẫm, xen lẫn mùi thuốc Povidone-iodine. Bằng những động tác khéo léo, hắn từ tốn nhấc lớp gạc, để lộ đường khâu dọc. Vết mổ đã bắt đầu se lại, đóng vảy, dấu hiệu phục hồi khá tốt.
– Trương Ngọc, chuẩn bị thay băng. – Hắn trầm giọng ra lệnh.
Trương Ngọc vén nhanh một góc rèm, bước ra ngoài lấy dụng cụ. Chiếc rèm được đóng lại ngay lập tức. Qua bàn uống nước ngoài phòng, Thứ trưởng Trương bật dậy, giọng ông gấp gáp hỏi han. Cô chỉ kịp đáp gọn:
– Ổn, vẫn trong kiểm soát!
Ông mới thở phào, quay lại tiếp tục trò chuyện cùng Viện trưởng và Thanh Hiền. Trong phòng, hắn khẽ phủ lại băng gạc vùng ngực, tinh tế kéo một phần áo che lại cho bệnh nhân trước khi di chuyển xuống kiểm tra vết mổ ở bụng. Thao tác vẫn đều đặn lặp lại, cẩn trọng, ánh mắt tập trung nhưng dịu dàng, như muốn trấn an người bệnh nhân trẻ tuổi.
Được một lúc thì hắn đậy lại quần áo cho cô, chờ Trương Ngọc mang dụng cụ vào thay băng. Cô gái vẫn nhắm nghiền mắt, hơi thở có phần gấp gáp. Chỉ ít phút sau, khi Trương Ngọc mang bộ dụng cụ vào, hắn đã hoàn tất bước kiểm tra, nhường lại cho cô tiếp tục thay băng. Thay xong, Trương Ngọc lại mang mẫu băng gạc đi ra để tiêu hủy.
Trước cơ thể gầy gò của bệnh nhân, Việt Trinh chứng kiến nãy giờ cũng cảm thấy gai người, chỉ nhìn thôi cô cũng cảm thấy nỗi đau cô gái này đang gồng mình chịu đựng.
Hắn lúc này mới cất giọng, trầm ổn mà dứt khoát:
– Vết mổ của cô đang tiến triển tốt. Cảm giác đau là điều bình thường, bởi lúc này bạch cầu trong cơ thể đang hoạt động mạnh, đào thải vi khuẩn và hỗ trợ vết thương liền lại. Thuốc giảm đau cô uống chỉ có tác dụng ức chế thần kinh tạm thời, giúp dễ ngủ hơn. Chúng tôi đã cân nhắc liều lượng hợp lý để cô nghỉ ngơi, tuyệt đối không lạm dụng quá mức.
Mỹ Lan gắng gượng nở một nụ cười nhợt nhạt, đôi mắt vẫn ánh lên niềm cảm kích:
– Cảm ơn anh… đã cấp cứu cho tôi. Anh còn rất trẻ, mà đã là bác sĩ phẫu thuật rồi sao?
Hắn chỉ khẽ mỉm cười, coi như đáp lễ nhưng không đưa ra lời giải thích. Thay vào đó, nhẹ nhàng nhoài người về phía trước, đưa ánh đèn pin rọi thẳng vào mắt cô gái để kiểm tra phản xạ đồng tử và soi đáy mắt. Khoảng cách giữa hai gương mặt rút ngắn đến mức chỉ còn cách nhau vài gang tấc, khiến bầu không khí thoáng chốc trở nên ngại ngùng.
Mỹ Lan bất giác thấy tim mình đập dồn dập. Hơi thở thanh mát của vị bác sĩ đẹp trai phả nhè nhẹ lên gò má, khiến cô như chìm trong một cơn say ngắn ngủi. Trong khoảnh khắc vô thức, bàn tay mảnh mai của cô chậm rãi đưa lên, khẽ chạm vào gáy hắn, rồi kéo nhẹ, như muốn rút ngắn nốt khoảng cách mong manh ấy trên bờ môi.
Việt Trinh từ góc đứng quan sát, sững sờ đến há hốc miệng. Nhưng ngay lúc tưởng như khoảng cách kia đã biến mất, thì cô mới phát hiện bàn tay trái của hắn đã giơ lên tự lúc nào, chắn ngang một cách dứt khoát. Khoảng cách an toàn vẫn giữ nguyên, tuyệt nhiên không hề có sự va chạm vượt giới hạn nào.
Phản xạ của hắn thật kinh người.
Hắn vẫn điềm tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra. Việt Trinh định bước tới, nhưng bàn tay phải của hắn khẽ đưa lên, ra hiệu cô đừng can thiệp. Khoảnh khắc ấy, tất cả đều lặng đi. Hắn ngồi thẳng dậy, nhìn cô với vẻ mặt lạnh băng, trái lại Mỹ Lan bàng hoàng, đôi mắt rưng rưng, vẻ hoảng hốt hiện rõ trên gương mặt.
– Trời ơi… tôi xin lỗi… tôi không cố ý… tôi chỉ muốn cảm ơn anh vì đã cứu mạng tôi… – giọng cô run rẩy, lạc đi trong bối rối.
Nghe những lời ấy, Việt Trinh siết chặt tay, gương mặt thoáng hiện vẻ khó chịu. Cô tiến đến đứng ngay bên hắn, như một cách khẳng định sự hiện diện của mình. Rõ ràng, cô ta vừa chủ động muốn hôn người đàn ông của cô, vậy mà giờ lại biện minh bằng những lời vô can như thể tất cả chỉ là vô ý.
Hắn bình thản đáp:
– Cô có biết bản thân làm như vậy sẽ khiến gây phiền phức cho bác sĩ chúng tôi lắm không?
Mỹ Lan toan ngồi dậy, nhưng hắn vội giơ tay trong khi vẫn giữ nguyên vị trí cũ thầm nhắc cô nằm yên.
– Cô cứ nằm xuống… không cần phải ngồi dậy đâu!
Lúc này Trương Ngọc đi vào, thấy bệnh nhân đang nước mắt giàn dụa. Toan định hỏi thăm thì hắn đã giao việc cho cô:
– Trương Ngọc, mời tất cả người bên ngoài sang phòng khách giúp tôi. Để tôi và Việt Trinh ở đây là được rồi. Tôi muốn thăm khám riêng tư, không muốn bị ảnh hưởng.
Cô ấy khẽ dạ, rồi ra ngoài thông báo, rất nhanh mọi người đều thực hiện theo yêu cầu. Giờ trong phòng chỉ còn lại ba người. Hắn quay lại nhìn Mỹ Lan, khẽ cười, không trách móc, cũng không tỏ vẻ giận dữ:
– Giờ thì không còn ai. Cô có thể cho tôi biết vì sao lại muốn hôn tôi? Cô hiểu chứ, nếu không có bác sĩ Việt Trinh ở đây làm nhân chứng, thì hành động đó đủ để khiến tôi bị hiểu lầm là quấy rối tình dục bệnh nhân nữ.
Mỹ Lan bật khóc nức nở. Không còn ai xung quanh, cô chẳng còn giữ được lớp vỏ che giấu nữa:
– Tôi… tôi xin lỗi… tôi không cố ý… Tôi không biết tại sao mình lại làm vậy. Mặc dù… anh rất đẹp trai, nhưng… tôi không hề có tình cảm gì cả…
Cô gái gật đầu lia lịa, nước mắt rơi lã chã. Việt Trinh chết lặng, mặt tái đi. Cô không thể tin nổi – một người đã có bạn trai mà vẫn dám chủ động hôn người đàn ông của cô, trong khi cô vẫn đang hiện diện tại đây.
Hắn tiếp lời, ánh mắt nghiêm nghị:
– Cô có biết mình vừa mất một thai nhi không? Cha cô chưa nói cho cô sao? Thai tuy chưa hình thành rõ rệt, nhưng đã được một tuần tuổi.
Mỹ Lan choáng váng, kinh hãi, run rẩy thì thầm:
– Không thể nào… Bố tôi chưa hề nói… Nhưng chẳng lẽ…
Cô vội vã hỏi tiếp, giọng hốt hoảng:
– Anh ấy… bạn trai tôi… có biết chuyện này không?
Hắn lắc đầu:
– Bệnh viện chỉ thông báo cho gia đình cô. Còn chuyện bạn trai cô có biết hay không, chúng tôi không nắm được.
Mỹ Lan bật khóc, từng tiếng nấc nghẹn lại:
– Tôi có lỗi với anh ấy… Nếu anh ấy biết, chắc chắn sẽ ghê tởm tôi mất. Anh ấy đã đi công tác nửa năm nay rồi…
Hắn cau mày, Việt Trinh thì chết sững.
– Vậy cái thai kia… là của người khác? Cô không hề dùng biện pháp bảo vệ sao?
Đến đây, Mỹ Lan chỉ còn biết khóc òa, tiếng nức nở vang vọng trong căn phòng nặng trĩu.
– Tôi còn không biết mình đã để chuyện đó xảy ra như thế nào, đến khi tôi tỉnh dậy thì mới biết người bên cạnh không phải bạn trai mình. Cũng giống như trong tài khoản mình luôn hết sạch tiền mà không hiểu tiêu cái gì. Và vì sao lại mua những thứ linh tinh.
Hắn vội vàng hỏi khi nhìn cô gái bệnh nhân thật kỹ:
– Cô có biết rõ hành động của mình khi đang xảy ra làm chuyện đó không? Cô có nghĩ mình bị cưỡng ép hay bị chuốc say đến nỗi không phản kháng được không?
Mỹ Lan bị hỏi dồn dập, không biết trả lời ra sao, chỉ nghiêng mặt né tránh trong giàn dụa nước mắt. Hắn chợt thấy thái độ mình hơi quá, liền hạ giọng:
– Tôi xin lỗi, tôi là bác sĩ nên hỏi cô như vậy vì muốn chẩn đoán tình trạng của cô thôi. Tôi cũng tin là cô không cố ý hôn tôi vì đang có sự xuất hiện người của nữ bác sĩ nữa ở đây. Nên cô cứ chia sẻ thật!
Cô ta nghe những lời động viên của hắn một cách chân thành nên quay sang, cố gắng kìm nén cảm xúc rồi mới chậm rãi nói:
– Tôi có nhận thức được mình đang làm gì. Và tôi cảm giác được mình muốn như thế. Nhưng khi tôi bình tâm lại thì thấy ghê tởm chính bản thân tôi. Mặc dù tôi không bị cưỡng ép hay bị bất tỉnh mà không thể phản kháng được. Tôi đến lúc nãy vẫn không hiểu mình sao lại buông thả đến thế, kể cả hành động định hôn anh lúc nãy.
Rồi cô ta lại khóc, nhưng sớm kêu lên đau đớn vì cánh tay đang truyền của bản thân lại giơ lên, khiến động vào vết kim, đâm sâu tĩnh mạch. Cánh tay cứ mãi trên không trung một khoảng thời gian ngắn mà chưa hạ xuống ngay. Trái ngược với phản xạ thần kinh đau đớn trên khuôn mặt Mỹ Lan.
Hắn chợt chồm lên nhìn chằm chằm, rồi bất giác quay ngoắt lại hỏi Việt Trinh: – Lúc nãy cô ấy chạm vào người anh bằng cánh tay nào? Em có để ý không?
Việt Trinh thẫn thờ, không hiểu ý hắn là sao. Nhưng định thần tầm vài giây, cô mới nói:
– Chính là cánh tay đang truyền đó. Em đứng sau nhìn rõ mà. Không sai đâu!
Hắn hồ hởi nói trong nét mặt tươi tắn:
– Mỹ Lan, tôi biết vì sao cô hôn tôi rồi. Và tôi cũng tin cô không hề muốn mình làm vậy trong thâm tâm. Cô từng không biết mình vì sao xảy ra tai nạn đúng không?
Cô gái ngạc nhiên, tò mò hỏi gấp:
– Anh tin tôi sao? Thế tôi chính xác bị sao vậy?
Hắn cười nhẹ nhàng:
– Tôi phải kiểm tra vài thứ xong đã, mới cho cô câu trả lời chính xác được. Chuyện hôm nay tôi coi chưa từng xảy ra. Cô yên tâm, sẽ không ai biết được, kể cả gia đình cô. Giờ cô hãy nghỉ ngơi đi. Tôi xin phép cáo lui. Đừng nghĩ ngợi gì nữa.
Rồi hắn chủ động ra ngoài không chần chừ. Việt Trinh khẽ nhìn cô gái trên giường rồi cũng theo hắn ngay sau. Ra đến cửa, hắn đóng lại rồi nói nhỏ trong lúc bước đi:
– Em chắc đang rất tò mò nhận định của anh về hành động của cô ta đúng không?