– Đây là phòng cấp cứu, đề nghị mọi người tản ra để chúng tôi làm việc!
– Ai vừa ấn nút báo động thế? Có chuyện gì xảy ra vậy?
– Bên cấp cứu có vấn đề à?
Tiếng huyên náo, xô bồ dấy lên khắp không gian. Từ khắp các hành lang, những bước chân dồn dập đổ về phía phòng cấp cứu.
Chỉ độ một – hai phút, hàng loạt bóng áo trắng đã có mặt, có người còn mặc nguyên trang phục phẫu thuật, đầu trùm mũ y tế, vừa chạy vừa gọi nhau gấp gáp. Tốp đầu tiên lao đến, nhìn quanh tìm hiểu tình trạng, người thì hô mọi người tản bớt ra. Người thì hỏi vội vàng những người đang lố nhố đứng bu xúm tụm, thậm chí hỏi cả những bệnh nhân trên giường đang căng mắt dõi theo.
– Ai?... Ai là người bấm chuông thế?
Hắn đứng thẳng dậy, lạnh lùng đáp:
– Là tôi...
Một bác sĩ trẻ trong nhóm nhận ra hắn, khẽ thốt lên kinh ngạc:
– Bác sĩ Duy… sao anh lại có mặt ở đây?
Hắn cũng nhận ra người đó, lập tức hạ lệnh, giọng rắn rỏi:
– Bệnh nhân này nhập viện cấp cứu nhưng chưa được làm bất kỳ xét nghiệm lâm sàng nào, kể cả lấy máu. Tôi vừa khám hội chuẩn tổng quát, xác định nguy cơ viêm ruột thừa cấp. Yêu cầu chuẩn bị phòng mổ ngay! Bác sĩ tham gia phải mặc đồ bảo hộ đầy đủ, thực hiện đúng quy trình chống phơi nhiễm. Làm ngay!
Người kia lập tức cấp tốc ra lệnh điều phối:
– Đưa bệnh nhân ra hành lang! Phòng mổ số 4 chuẩn bị khẩn cấp đón bệnh nhân! Bộ phận xét nghiệm có mặt ngay lập tức! Nhanh, tránh đường cho chúng tôi cấp cứu!
Bốn, năm áo trắng hộc tốc lao đến bên giường, những người khác vội rạt mọi người bên cửa để nhường lối cho họ đi ra, bên ngoài đã có nhóm túc trực chạy trước một đoạn để dẹp dòng người cho xe thuận tiện lao tới. Tiếng gấp gáp dần xa vời.
Sau khi phân công, cậu ta quay lại, vẻ căng thẳng:
– Anh còn chỉ thị gì nữa không? Bác sĩ Duy?
Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm chàng trai kia, sắc mặt hết sức nghiêm trọng. Rồi liếc sang người mẹ bệnh nhân. Đột ngột, hắn đưa hai tay lên trước ngực, lòng bàn tay hướng ra ngoài. Ngay lập tức, chàng bác sĩ kia hiểu ý, nhanh chóng tháo găng tay y tế giúp hắn.
– Tiến Mạnh! Chuẩn bị tình huống xấu nhất: vỡ ruột thừa. Tôi sẽ chờ tại đây. Nếu cần, tôi sẽ trực tiếp phẫu thuật. Gọi Trương Ngọc đến ngay! Nhanh..!
Người mẹ nghe vậy òa khóc, toan vùng chạy theo con gái. Hắn hốt hoảng quát lớn:
– Giữ lấy bác ấy! Gọi bên tâm lý đưa vào phòng chờ, nhanh lên!
Tiến Mạnh vội đến sát bên người phụ nữ, rồi quay ra phía cửa hô to:
– Tìm Trưởng khoa Trương Ngọc! Gọi nhân viên tâm lý đến ngay!
Đôi ba tiếng thông báo đã nhận lệnh vang lên, rồi bóng người tỏa ra các hướng một cách khẩn trương.
Tiến Mạnh quay sang người mẹ, giọng nhẹ nhàng trấn an:
– Thưa bác, xin bình tĩnh. Chúng tôi đang tiến hành cấp cứu cho người thân của bác.
Hắn cũng bước tới, cúi đầu kính cẩn:
– Bác hãy yên tâm. Lát nữa khi lãnh đạo phụ trách tới, tôi mong bác kể lại rõ ràng sự việc từ khi vào viện giúp chúng tôi.
Ngay sau đó, hắn xoay người, nhìn thẳng về phía nữ y tá đang bị hai cô lễ tân giữ chặt. Mồ hôi lẫn nước mắt đang nhễ nhại trên gương mặt bà ta.
Hắn giận dữ, giọng đanh như thép, ngón tay chỉ thẳng vào viên y tá:
– Tôi không muốn nhìn thấy người phụ nữ này trong bệnh viện nữa. Triệu tập hội đồng kỷ luật theo lệnh tôi. Kiểm tra y đức bà ta ngay!
Tiến Mạnh tiến lại gần nhìn bao quát người y tế một lượt, rồi nghiêm giọng:
– Cô đã bị sa thải, y tá Hoàng Thùy Linh. Chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm y đức của cô tại Bệnh viện Hoa Sen. Mời cô đi theo tôi! Giờ thu hồi thẻ y tế của cô ta lập tức!
Một nữ lễ tân đang giữ bà ta từ nãy giờ, nhanh chóng gỡ tấm thẻ khỏi ngực áo bà ta xuống. Tiến Mạnh hơi cúi người, kính cẩn:
– Tôi xin phép để tiến hành nhiệm vụ.
Hắn gật đầu đồng ý. Tiến Mạnh cùng hai lễ tân lập tức áp giải người y tá rời đi. Cô lễ tân ban nãy chất vấn hắn và Việt Trinh vẫn cố ngoái lại nhìn phía cửa phòng, không hiểu ý định ra làm sao. Hắn cúi xuống trước người mẹ, giọng trở nên da diết:
– Tôi xin lỗi bác về sự việc vừa rồi. Mời bác tạm ngồi nghỉ, sẽ có nhân viên túc trực cùng với bác để tiếp nhận tiến trình cấp cứu.
Không khí trong phòng bùng nổ. Bao ánh mắt dõi theo, rồi những tràng vỗ tay bắt đầu vang lên to dần, kèm theo những tiếng khen ngợi xì xào:
– Cậu ấy là ai mà uy nghiêm thế?
– Thấy chưa, bệnh viện này nghiêm túc thật mà. Nhân viên sai là xử lý ngay, không bao che một cách công khai.
– Cậu ta có phải Viện trưởng không? Trẻ quá!
Hắn hơi đưa mắt nhìn Việt Trinh, giọng dịu dàng:
– Em ngồi cùng bác ấy giúp anh!
Hiểu ý, Việt Trinh liền ngồi xuống bên người mẹ, dịu dàng an ủi, động viên không ngớt. Lúc này, hắn mới đảo mắt nhìn quanh, cất giọng vang dội nhưng lịch sự:
– Vừa rồi, xin phép cho hỏi vị nào là người đã nói bệnh nhân có dấu hiệu viêm ruột thừa lúc nãy vậy?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Bỗng một cánh tay chầm chậm giơ lên từ góc phòng.
– Là người này, thưa bác sĩ. Tôi đứng gần, nghe rõ cô ấy nói.
Hắn nhìn theo hướng cánh tay. Một ông bác đang chỉ sang bên cạnh, đó là một cô gái mặc áo blouse, đang rụt rè đứng khép nép một góc tường, đôi môi đang cắn chặt ngón tay, mặt cúi gằm run rẩy.
Hắn tiến lại gần, nét mặt dịu xuống:
– Chuẩn đoán của cô rất tốt. Tôi có thể trò chuyện với cô một lát được không?
Việt Trinh nghe rõ mồn một tiếng hắn trong căn phòng. Cô đưa mắt mình về phía hắn. Chợt gương mặt cô tái lại khi cô gái áo blouse ngẩng mặt lên. Người đó không ai khác… chính là cô sinh viên thực tập – Bích Loan khi nãy.
Hắn nhã nhặn mời cô sinh viên Bích Loan ngồi xuống chiếc giường bên cạnh Việt Trinh và người mẹ. Lúc này, khu cấp cứu dày đặc bóng áo trắng hơn bao giờ hết, chừng bảy tám người đã tụ tập quanh hắn và Việt Trinh. Không khí căng thẳng bao trùm, ai nấy đều nghiêm nghị lặng im. Phần lớn không ai biết hắn, nhưng chỉ cần nhìn cách bác sĩ Tiến Mạnh – người sở hữu thẻ đỏ – cúi đầu cung kính trước mặt hắn, tất cả đều hiểu ngay địa vị người thanh niên này không hề tầm thường trong bệnh viện.
Huống chi, trên ngực Việt Trinh thấp thoáng tấm thẻ VIP đặc biệt, càng khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt. Mỗi hơi thở, mỗi cử động của nhân viên ở đây dường như cũng có thể lọt thẳng vào tầm mắt sắc lạnh của hắn. Hắn nhìn Bích Loan, khẽ mỉm cười. Khiến cho gương mặt cô sinh viên thoáng ửng hồng.
– Cô đợi tôi một lát!
Rồi hắn bước ra giữa phòng, những bóng áo trắng tự khắc đi theo, tự động tạo thành hàng phía sau lưng hắn. Hắn đưa mắt nhìn bao quát toàn bộ, rồi giọng trầm ấm, thành kính:
– Thưa toàn thể bệnh nhân và người nhà, Bệnh viện Hoa Sen xin gửi lời xin lỗi chân thành về hành vi sai trái vừa rồi của nữ điều dưỡng. Đây là một thiếu sót nghiêm trọng trong công tác quản lý cũng như y đức của chúng tôi. Bệnh viện cam kết sẽ lập hội đồng kỷ luật để xem xét trách nhiệm cá nhân liên quan, đồng thời công khai minh bạch kết quả đến toàn thể bệnh nhân, thân nhân và đội ngũ cán bộ, nhân viên.
– Chúng tôi sẽ tiến hành rà soát toàn diện tác phong và thái độ phục vụ của nhân viên, đồng thời thành lập một bộ phận chuyên trách để tiếp nhận góp ý từ quý bệnh nhân và gia đình. Bệnh viện cũng sẽ trực tiếp đến từng phòng bệnh để lắng nghe, ghi nhận ý kiến nhằm không ngừng nâng cao chất lượng dịch vụ.
– Một lần nữa, thay mặt Ban lãnh đạo cùng toàn thể cán bộ, nhân viên Bệnh viện Hoa Sen, tôi tự nhận khuyết điểm và gửi lời xin lỗi sâu sắc nhất đến quý vị.
Dứt lời, hắn cúi gập người trước toàn bộ bệnh nhân và người nhà. Ngay lập tức, hàng loạt bóng áo blouse trắng cũng đồng loạt cúi đầu theo. Sự chân thành ấy khiến cả căn phòng vang lên những tràng pháo tay rộn ràng. Người bệnh và thân nhân khẽ nhìn nhau, gật gù, ánh mắt ánh lên sự cảm thông và an lòng.
Khoảnh khắc ấy, Việt Trinh như nín thở. Cả căn phòng cấp cứu vốn náo loạn bỗng lắng xuống, chỉ còn lại hình ảnh người đàn ông trước mặt. Ở nhà, anh vẫn chỉ là một chàng trai trầm ngâm, đôi khi có phần lặng lẽ. Thế nhưng nơi đây, giữa ánh đèn trắng lạnh lẽo, giữa những tiếng máy móc, tiếng thở dồn dập và hàng chục ánh mắt dõi theo, anh lại hiện lên như một con người hoàn toàn khác.
Một bác sĩ với đôi vai gánh vác trách nhiệm nặng nề. Quyền uy, cứng rắn, thậm chí lạnh lùng khi đối diện nhân viên sai phạm. Nhưng cũng chính con người ấy, ngay lúc này, không ngần ngại cúi gập mình, thành khẩn nhận lỗi trước bệnh nhân và người nhà. Dáng vẻ ấy không còn là quyền lực áp chế, mà là sự chân thành cháy bỏng, một sự khiêm nhường khiến cả đám đông lặng đi rồi bật dậy trong những tràng vỗ tay vang dội.
Ánh sáng phản chiếu lên gương mặt anh – nghiêm khắc mà cũng đầy nhân hậu. Sự kết hợp tưởng chừng đối lập ấy tỏa ra một uy nghi khó diễn tả, một sức mạnh không đến từ địa vị mà từ lòng người. Đôi mắt Việt Trinh khẽ rung, nước mắt như muốn trào ra. Cô vừa tự hào, vừa xúc động. Nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt. Ngay lúc này, cô hiểu rõ, người đàn ông đang đứng trước mặt mình không chỉ là một bác sĩ, mà là bức tường thành, là điểm tựa vững chãi, là hình bóng khiến bất kỳ ai cũng phải ngước nhìn và ngưỡng vọng.
Mải đắm chìm trong những xao động riêng, Việt Trinh không nhận ra bên cạnh mình cũng có một ánh mắt long lanh lặng lẽ dõi theo. Trong ánh nhìn ấy là cả một thế giới không lời, trái tim đập dồn dập hơn bao giờ hết nơi lồng ngực của một người con gái, như muốn hòa nhịp cùng khoảnh khắc thiêng liêng trước mặt.
Dần dần, mọi người cũng tản đi, để lại sự tĩnh lặng quen thuộc cho phòng cấp cứu. Không gian lại trở về với nhịp thở thường ngày. Hắn quay sang cô gái sinh viên, định tiếp tục câu chuyện còn bỏ dở.
Đúng lúc ấy, Trương Ngọc cùng hai nhân viên tâm lý của bệnh viện vội vã bước vào, nét hốt hoảng vẫn hằn rõ trên gương mặt. Nhận ra hắn và Việt Trinh, cô nhanh chóng tiến lại gần, dáng vẻ đầy lo lắng. Cô cất lời qua hơi thở gấp gáp:
- Bác sĩ Duy… tôi đã có mặt. - Rồi cô quay sang Việt Trinh khẽ nụ cười chào hỏi. Vốn dĩ hai người không xa lạ gì nhau.
Cô sinh viên thấy Trương Ngọc thì thất kinh, vội đứng phắt dậy, lí nhí cúi chào:
- Em chào chị!! Trưởng khoa Ngọc…
Trương Ngọc chỉ nhìn cô bé mà lặng thinh, không nói gì. Từ lúc bước vào khoa cấp cứu đến giờ, hắn vẫn giữ nguyên phong thái ấy: luôn đứng thẳng, chưa một lần ngồi xuống. Vẫn ung dung, một tay đút túi quần, chiếc áo blouse trắng dài tùy ý vắt qua cánh tay, toát lên vẻ nghiêm nghị và đạo mạo.
Ánh mắt hắn – lạnh băng, xoáy thẳng vào Trương Ngọc, không một lời thừa. Chính cái nhìn ấy khiến nữ Trưởng khoa Cấp cứu cảm thấy áp lực nặng nề đè xuống vai. Cùng chung một kíp mổ Zero, cô thừa hiểu ánh mắt của hắn đang nghiêm trọng đến mức độ nào. Khẽ cúi mặt, cô không giấu được vẻ e dè.
Ở một góc nhỏ, cô sinh viên lặng lẽ chứng kiến tất cả. Thấy vị Trưởng khoa vốn quyền uy nay lại khép nép trước một chàng trai trẻ, lòng bàn tay cô toát mồ hôi lạnh. Cánh tay cô bé nổi hết da gà. Rốt cuộc, người thanh niên này là thần thánh phương nào?
Hai nhân viên tâm lý, một nam - một nữ, cũng đang tâm trạng không khác gì cô bé sinh viên. Mồ hôi lấm tấm trên gương mặt, hơi thở vẫn rối loạn không bình thường. Có vẻ họ đã phải chạy đến đây một cách cấp tốc.
Mãi hắn mới cất lời, đưa ánh mắt sang phía Việt Trinh và người mẹ đang vục mặt vào hai bàn tay lo lắng không nguôi:
- Cô hãy hỏi thăm người nhà bệnh nhân về tình huống vừa xong. Phó Khoa Ngoại - Tiến Mạnh đang trực tiếp cấp cứu cho con gái bác ấy. Tôi phải chờ kết quả ở đây để can thiệp nếu tình huống xấu xảy ra. Tìm hiểu xong thì cô đưa bác gái về phòng chờ kết quả cùng hai nhân viên tâm lý. Nhắc họ chú ý bởi thân nhân người bệnh đang có tâm lý bất ổn. Rồi cô ở nguyên lại đây cho tôi.
Trương Ngọc nghe xong chỉ biết nói “vâng” nhỏ nhẹ, rồi tiến hành công việc. Đi ngang qua hai nhân viên tâm lý, Trương Ngọc ra hiệu cho hai người theo mình, cả ba đến chào hỏi người mẹ.
Việt Trinh tinh ý đứng dậy, khẽ gật đầu nhường chỗ cho Trương Ngọc. Bước chân cô lững thững hướng ra cửa, nhưng khi vừa ngẩng lên, ánh mắt liền chạm phải bóng hắn đang đứng cạnh cô sinh viên. Khoảnh khắc ấy, trái tim Việt Trinh thoáng trùng xuống, một nỗi hụt hẫng mơ hồ len lỏi. Cô bất giác thấy trong lồng ngực mình nhói lên cảm giác không thể tả. Không rõ từ lúc nào, đôi chân đã đưa cô ra đến sảnh lễ tân, nơi ban nãy vừa đi qua, để lại sau lưng tiếng xôn xao nhạt dần trong phòng cấp cứu.
Tâm trí mông lung, cô vô thức ngồi xuống khu ghế mà lúc nãy cô và hắn cùng ngồi, miên man chìm đắm trong bao nỗi niềm. Một lúc lâu sau, tiếng động khẽ khiến cô giật mình ngẩng đầu. Trước mặt, bóng dáng quen thuộc của cô gái lễ tân ban nãy – người từng “dọa nạt” cả hai – đang đứng ngập ngừng, dường như còn lưỡng lự. Việt Trinh khẽ cất giọng, bình thản:
– Cô cần gì ở tôi?
Đôi tay cô ta đan vào nhau, giọng nhỏ nhẹ nhưng không giấu được sự dè dặt:
– Tôi… tôi xin lỗi về thái độ khi nãy. Tôi không biết hai vị là… bác sĩ cấp cao của bệnh viện. Tôi chỉ nghĩ… chỉ nghĩ hai người là bác sĩ thực tập… nên tôi chỉ đến để…
Việt Trinh nhìn cô ta đang lấp lửng:
- Cô đến chỉ muốn gì?
Cô ta vẫn không dám nói, khiến Việt Trinh phải trấn an:
- Cô cứ thẳng thắn nói với tôi. Tôi sẽ trao đổi lại phía anh ấy, sẽ không có trách móc gì những hành vi của các cô cả.
Cô ta hít một hơi, khẽ liếc nhìn ra quầy lễ tân. Cô gái ở quầy lễ tân cũng đang sợ sệt, đứng chắp tay tỏ vẻ thành kính:
- Hai chúng tôi có trêu nhau rằng nếu có thể biết được số điện thoại của anh ấy hay thông tin gì đó thì người làm được sẽ thắng.
Việt Trinh cau mày:
- Tại sao các cô lại muốn có thông tin của anh ấy? Các cô coi anh ấy là trò đùa của các cô à? Việt Trinh siết chặt hai bàn tay đặt trên đùi, ánh mắt nhìn thẳng trực diện, nét mặt lạnh lẽo. Cô gái lễ tân kia cúi gằm mặt, giọng lắp bắp:
– Không… không phải như vậy đâu ạ. Chỉ là… từ lúc anh ấy xuất hiện, chúng tôi… đều thấy anh ấy rất khác biệt. Một khí chất khó mà rời mắt. Chúng tôi chỉ… muốn làm quen hoặc có chút gì đó giống như fan nữ đối với các thần tượng thôi ạ…
Cô ngập ngừng một lát rồi khẽ ngước mắt lên, ánh nhìn chứa đầy sợ hãi:
– Thật sự không có ý coi thường hai vị… chỉ là… anh ấy rất đẹp trai… và nhìn trẻ trung như sinh viên mới ra trường thôi ạ!!
Việt Trinh mím chặt môi. Một nỗi khó tả bỗng dấy lên trong lòng, nửa là chua xót, nửa lại như đang bảo vệ điều gì thuộc về riêng mình. Giọng cô trầm xuống, từng chữ rõ ràng:
– Người đó… đã ba mươi tuổi rồi, không phải là chàng trai để các cô đem ra làm đùa cợt.
Cô gái lễ tân run rẩy, mặt tái nhợt:
- Anh ấy… đã ba mươi tuổi rồi sao? Có lẽ nào con người lại có thể trẻ lâu đến thế vậy?
Việt Trinh thở dài, rồi nhẹ giọng nói:
- Thôi cô về làm việc đi, chuyện khi nãy tôi sẽ nói lại với anh ấy về lời xin lỗi của cô. Sẽ không sao đâu.
– Tôi… tôi hiểu rồi… xin bác sĩ tha lỗi… Tôi sẽ không tái phạm nữa…
Nói xong, cô ta cúi rạp người, lùi từng bước, rồi hấp tấp quay lại quầy lễ tân. Việt Trinh nhìn theo, trong lòng cuộn lên bao cảm xúc mâu thuẫn. Một phần cô muốn bỏ qua chuyện nhỏ này, nhưng phần khác lại thấy trái tim mình vừa bị thêm ai đó vô tình chạm vào một nỗi đau mơ hồ.
Giây phút ấy, trong đầu cô chỉ còn vang vọng hình bóng hắn. Một hình bóng khiến bất cứ ai cũng phải ngưỡng vọng, nhưng đồng thời cũng khiến cô thấy khoảng cách giữa mình và anh ngày càng xa vời.