Việt Trinh và hắn sánh bước rời thang máy toà B. Nơi đây rất vắng, thỉnh thoảng chỉ có vài bóng người lác đác qua lại, trên cổ ai nấy đều đeo chiếc thẻ xanh khổ lớn, nổi bật hơn cả bàn tay.
Ngay phía trước thang máy là một khoảng không gian rộng thênh thang. Từ xa nhìn lại, toà B trông như một khối kiến trúc kiên cố, cao sừng sững đến 24 tầng. Thế nhưng bên trong lại được thiết kế theo lối “Tứ hợp viện”, chính giữa là một khoảng trống khổng lồ, rộng chẳng kém một sân bóng đá và thông suốt đến tận đỉnh toà nhà. Hai bên hông nối liền với Toà A và Toà C bằng những hành lang rộng rãi.
Hắn đưa Việt Trinh men theo hành lang gần cầu thang máy dẫn sang toà A. Trước mặt họ là cánh cửa kính dày, trong suốt và đồ sộ. Bốn người lính gác đứng chia thành hai tốp đối xứng hai bên. Thấy đôi bác sĩ bước ra từ thang máy, cả bốn lập tức đứng nghiêm, chỉnh tề chào.
Hắn gật đầu đáp lễ rồi dẫn Việt Trinh tiến sát cánh cửa. Chỉ một thoáng, tiếng “bíp” vang khẽ, cửa kính tự động trượt mở. Hắn nắm tay cô bước nhanh qua, cánh cửa liền khép lại sau lưng họ.
Trước mắt Việt Trinh trải dài một hành lang tầm hai trăm mét. Ở giữa hành lang cũng có bốn người đứng gác, và nơi cuối hành lang là một cánh cửa kính khác, trước sau đều có thêm bốn người nữa canh giữ. Nhìn vẻ ngơ ngác của cô, hắn mỉm cười giải thích:
— Đây là hành lang nối toà B với toà A, chỉ dành riêng cho những bác sĩ có đặc quyền ra vào. Khi cần điều động, sẽ có xe điện đưa đón đi lại. Cửa kính được mở bằng nhận diện gương mặt hoặc quét hồng ngoại trên thẻ mà em đang đeo ở ngực.
Việt Trinh lặng lẽ bước bên cạnh hắn, mắt đảo nhìn khắp hành lang dài hun hút. Nơi đây sạch sẽ đến mức mặt sàn sáng bóng như gương, phản chiếu rõ từng bước chân của họ. Không khí trong lành, hơi lạnh tỏa ra từ hệ thống điều hòa âm tường khiến cô có cảm giác như bước vào một thế giới tách biệt hoàn toàn với bên ngoài.
Mỗi khi đi ngang qua một tốp gác, những ánh mắt nghiêm nghị đều hướng về phía họ, đồng loạt đứng thẳng chào. Việt Trinh thoáng bối rối, nhưng thấy nét mặt khẽ cười cùng cái gật đầu thân thiện của hắn, cử chí đó như truyền cho cô sự an tâm lạ thường.
Tiếng bước chân vang đều trong không gian rộng lớn, hòa cùng âm thanh máy lọc không khí phía trên trần. Xa xa, cánh cửa kính cuối hành lang từ từ hiện rõ. Đèn cảm ứng dọc theo lối đi bừng sáng từng nhịp theo bước chân họ, như thể đang dẫn đường.
Đến gần cửa, thêm một tiếng “bíp” vang lên. Lần này, chính chiếc thẻ đỏ trên người cô phát sáng, ánh sáng hồng ngoại quét qua trong chớp mắt. Cửa mở ra nhẹ nhàng, để lộ một không gian khác hẳn: bên trong là đại sảnh của toà A, nơi mọi hoạt động dường như sôi động và khẩn trương hơn nhiều.
Việt Trinh hít một hơi thật sâu, vừa hồi hộp vừa háo hức. Cô không biết anh sẽ đưa mình đến đâu, nhưng trong lòng lại dấy lên một niềm kiêu hãnh mơ hồ — bởi rõ ràng, cô đang sánh bước cùng một người đàn ông mang trọng trách và quyền lực đặc biệt.
Ngay khi cánh cửa kính khép lại đằng sau, Việt Trinh lập tức cảm nhận được bầu không khí hoàn toàn khác biệt. Toà A không hề vắng lặng như B, trái lại, khắp nơi là sự vận hành nhịp nhàng nhưng dồn dập.
Trước mắt cô là một đại sảnh khổng lồ, mái vòm cao chót vót, ánh sáng trắng tinh khiết lan tỏa từ những dãy đèn âm trần chạy dài. Sàn đá hoa cương sáng bóng, phản chiếu từng bước đi, từng bóng người. Hàng loạt y bác sĩ mặc blouse trắng, trên cổ đều đeo thẻ xanh, thẻ vàng hoặc thẻ bạc tùy cấp bậc, đang di chuyển nhanh nhẹn nhưng trật tự.
Tiếng giày bước gấp gáp, tiếng máy đo sinh hiệu phát ra những âm báo đều đặn, xen lẫn tiếng gọi trao đổi ngắn gọn. Tất cả hòa thành một nhịp điệu khẩn trương mà nhịp nhàng.
Vài nhân viên vừa trông thấy hai người liền thoáng khựng lại, lập tức bước sang một bên nhường lối, ánh mắt lặng lẽ dõi theo đầy kính nể. Có kẻ thậm chí còn ngoái nhìn theo bóng dáng họ, như muốn biết cặp đôi bác sĩ ấy sẽ đi về đâu.
Việt Trinh khẽ giật mình trước phản ứng ấy, càng đi sát, nắm vạt áo hắn trong tay chặt hơn. Cô cảm giác như đang đi cạnh một nhân vật không bình thường chút nào.
Hắn nghiêng đầu, khẽ cười, như muốn trấn an cô. Rồi nhẹ giọng:
– Họ đang chào tấm thẻ trên ngực em đấy, chứ họ chưa từng thấy anh xuất hiện ở đây.
Cô khẽ gật đầu, đôi mắt mở to, vừa lúng túng vừa ngập tràn một niềm tự hào âm thầm.
Tòa A của Bệnh viện tư nhân Hoa Sen đảm nhận việc khám và điều trị cho người dân trong cả nước, cũng giống như những bệnh viện khác. Tuy nhiên, nơi đây lại có một quy định đặc thù: chỉ tiếp nhận các ca cấp cứu và những bệnh nhân tham gia bảo hiểm y tế xã hội. Đối với các trường hợp bệnh thông thường, không nguy hiểm đến tính mạng, bệnh viện sẽ hoàn trả hồ sơ và chuyển bệnh nhân đến những cơ sở y tế phù hợp hơn. Chính vì vậy, Tòa A không rơi vào cảnh chen lấn, ngột ngạt thường thấy ở những nơi khám chữa bệnh đông đúc.
Hắn đưa cô đi thêm một đoạn, quả nhiên nhân viên trong tòa nhà lại tỏ ra cuống quýt cúi chào khi nhìn thấy tấm thẻ đỏ nổi bật trên ngực Việt Trinh. Cô ngại ngùng khôn xiết, khẽ kéo tay hắn, giọng nhỏ nhẹ:
– Bác sĩ Duy… em có thể cất tấm thẻ này đi được không? Chứ đeo nó, mọi người cứ nhìn chúng ta mãi… ngại quá!
Hắn rất nhanh đồng ý. Quả nhiên khi Việt Trinh cất nó đi, cô thoải mái cùng hắn hoà trong dòng người đi lại. Không còn nhận được những cái nhìn e dè, sợ sệt như trước nữa.
Thế nhưng đổi lại là những lời xuýt xoa của mọi người khi thấy hai người sánh đôi. Một cô gái cao ráo, gương mặt xinh xắn , cùng với hắn một thanh niên mặc chiếc áo blouse, cổ đeo tai nghe cũng nhận lại không ít lời xuýt xoa khen ngợi.
Bỗng một cô gái còn rất trẻ cũng mặc áo blouse, chạy đến trước mặt. Khiến cả hai chợt dừng bước ngỡ ngàng.
- Anh sinh viên gì ơi!!
Cô ta nhìn hắn khẽ nở nụ cười nhẹ trên khuôn mặt thanh tú, ưa nhìn. Ánh mắt của cô ta cứ nhìn chăm chằm vào hắn khiến Việt Trinh khó chịu đến cau mày.
- Chào anh, em là Bích Loan, sinh viên Đa khoa Đại học Phú Thọ, em mới đến đây thực tập. Cũng chưa nắm được nhiều thứ tại bệnh viện. Nay em có thể kết bạn với anh qua zalo để có gì nhờ anh chỉ bảo thêm kiến thức được không ạ?
Nói xong cô ta liếc sang Việt Trinh, khuôn mặt biểu cảm cô ta coi như không có sự tồn tại của Trinh bên hắn.
Hắn khẽ cau mày..
- Từ khi nào mà khu A lại có sinh viên thực tập ở đây vậy?
Cô ta tròn miệng ngạc nhiên.
- Ủa anh không phải sinh viên thực tập ở đây hay sao mà lại không biết? Các anh chị khóa trước của em thực tập ở đây nửa năm rồi đó ạ.
Hắn trầm ngâm không nói, lạnh lùng bước đi qua mặt Bích Loan. Khiến cô ta thảng thốt về vẻ lạnh lùng của hắn. Chỉ kịp gọi với theo một câu.
- Anh gì sinh viên ơi..!
Việt Trinh bẽn lẽn theo sau. Để lại sinh viên Bích Loan đang ngẩn người nhìn theo bóng dáng của hai người.
- Ủa nhìn họ trẻ như vậy không phải là sinh viên sao?
Việt Trinh đi nhanh lên phía trước quay cả người nhìn hắn, rồi đi giật lùi, giọng châm biếm.
- Anh sinh viên gì ơi, đi nhanh thế sao em theo sao kịp.
Hắn nhăn mặt khi biết cô đang xóc mé về sự việc vừa nãy. Nhưng rất nhanh, hắn chợt mở to mắt. Toan muốn nói gì đó.
Việt Trinh cảm thấy mình dường như đang quay một vòng, khi định thần lại đã thấy mình trong tay hắn, đứng nép sát vào tường. Đằng sau là một tiếng quát nhẹ.
- Các cô cậu này đến thực tập mà nô đùa vậy à? Có biết đây là bệnh viện hay không? Đi lại cũng phải để ý chứ, nhỡ va vào bệnh nhân thì sao?
Một hộ lý đang đẩy một chiếc xe đựng toàn chăn ga phòng khám đi qua, ném lại cả hai một cái nhìn khó chịu. Việt Trinh luống cuống xin lỗi về sự vô ý của mình. Nhưng cô cũng phải kinh hãi về sự phản xạ của hắn. Một người từng học võ như cô cũng chưa thấy ai nhanh nhẹn đến vậy. Chưa kể hắn đủ khoẻ để di chuyển cả cơ thể một người cao ráo như cô trong tích tắc như thế.
Từ lúc đó cô đi bên hắn chợt trầm ngâm thấy rõ.
Hai người đi được một lúc nữa, thì ra đến sảnh toà nhà. Sảnh trung tâm toà A rộng lớn đến choáng ngợp. Từ đây có thể nhìn thấy các nhánh hành lang tỏa ra bốn phía, mỗi lối đều gắn biển chỉ dẫn sáng rõ: Khoa Nội tổng hợp, Khoa Ngoại, Khoa Cấp cứu... Trên cao, màn hình điện tử khổng lồ cập nhật liên tục lịch phẫu thuật, tình trạng giường bệnh, và những ca cấp cứu đang được tiếp nhận. Mùi thuốc sát khuẩn phảng phất trong không khí, hòa cùng tiếng loa nội bộ vang lên nhắc nhở thứ tự người đến khám vào phòng để bác sĩ hội chuẩn.
Hắn bảo Việt Trinh ngồi xuống một dãy ghế trước quầy lễ tân. Có lẽ sợ cô đi bộ xa không quen. Nên quan tâm để cô nghỉ ngơi.
Nhìn vẻ mặt đăm chiêu của cô, hắn chợt hỏi.
- Em sao thế? không khoẻ trong người à? hay vẫn giận anh về cô gái vừa nãy?
Cô giật mình, vội nhe nhởn cười, lúc lắc cái đầu.
- Không! em bình thường mà..không có gì đâu. Anh có làm gì đâu mà em giận được chứ?
Hắn nhìn cô vài giây rồi im lặng. ngả người ra sau ghế. Nhìn dòng người qua lại phía trước mặt. Dường như tâm trí hắn đang suy nghĩ gì đó sâu xa. Được một lúc hắn thấy nóng mặt. Hai cô gái quầy lễ tân đang trò chuyện, rồi không ngừng đưa ánh mắt về phía hắn khẽ cười khúc khích. Hắn thở dài, quay tầm nhìn sang hướng khác.
Bỗng một cô rời khỏi quây đi phía hắn và Việt Trinh, chỉ vài nhịp bước chân đã đứng trước mặt. Cô ta khẽ cất lời.
- Hai bạn là sinh viên trường nào?
Việt Trinh vì câu nói mà cũng phải ngẩng lên, lúc ấy mới nhận ra sự xuất hiện của cô gái lễ tân. Việt Trinh chưa kịp phản xạ thì hắn đã hỏi lại cách bình thản.
- Tại sao cô nghĩ chúng tôi là sinh viên?
Cô gái lễ tân vẫn chăm chú nhìn thẳng hắn, rồi mới nói.
- Vì hai người mặt mũi rất trẻ, tuy mặc áo khoác bác sĩ nhưng không đeo thẻ tên. Tôi đang muốn biết các bạn là bác sĩ thực tập khoa nào? vì các bạn vi phạm nguyên tắc sinh viên đến đây phải đeo thẻ của bệnh viện phát cho từng người.
Việt Trinh toan thò tay vào túi áo thì hắn đã giơ tay ra hiệu cô dừng lại. Hành động đó khiến cô gái cảm thấy khó chịu trước cách hành xử của hắn. Cô ta bắt đầu đe nẹt.
- Nếu các bạn không nói, tôi sẽ báo cáo lãnh đạo ngay đấy. Tôi có thể biết tên bạn không? cậu trai kia?
Hắn cau mày.. trong khi Việt Trinh lén lén giật khẽ cổ tay áo của hắn ra điều sớm cho cô gái này biết thân thế để đỡ phiền phức. Hắn nhìn thẳng cô lễ tân gắt gỏng..
- Các cô rảnh rỗi đến thế này sao? Quy định nào của bệnh viện yêu cầu bác sĩ phải đeo thẻ tên khi ngồi nghỉ hả? Cô có biết quy định của Bộ y tế về việc bác sĩ chỉ phải đeo thể tên khi khám bệnh cho người khác trước mặt và trong phòng khám không hả? Hơn nữa người có quyền hỏi tôi phải là Trưởng bộ phận phụ trách trở lên chứ không phải lễ tân như các cô.
Cô gái kia ớ người, không ngờ thanh niên trước mặt mình lại “cứng” và hiểu rõ đến như vậy. Cô ta đang ấp úng chưa biết nói sao thì một giọng nói phía xa đã vọng tới. Cả ba người đều quay lại nhìn.
- Các cô cậu kia làm gì mà to tiếng chỗ đó vậy?
Một người phụ nữ trung niên, mặc trang phục y tá đang đút hay tay túi áo. Nhìn chăm chăm về phía họ. Sau một hồi thì ra lệnh.
- Hai cô cậu kia đến đây gặp tôi xem nào!
Cô gái lễ tân nhanh chóng nhận ra người phụ nữ đó là ai. Vội nhanh chóng bỏ mặc Việt Trinh và hắn trên ghế, chạy lại quầy với gương mặt tái mét. Việt Trinh cuống quýt hỏi khẽ hắn.
- Chết rồi anh ơi, ai thế?
Hắn trả lời hờ hững..
- Không biết.
Cô ta toan đi lại phía hai người khi thấy thái độ của họ vẫn không nhúc nhích. Một bóng người phụ nữ trung niên chạy đến, hai tay người nọ níu kéo vạt áo người y tá. Nước mắt lưng tròng cầu xin..
- Bác sỹ ơi, xin hãy xem giúp con gái tôi với, nó vào đây hơn 30 phút rồi mà vẫn không ai cứu chữa gì cho nó. Trong khi nó cứ vật vã kêu đau rồi lúc nãy vừa ngủ được một tí nhưng đau quá lại dậy rồi đấy. Giờ mới tỉnh lại.
Người y tá thấy bị nắm áo thì gắt toáng lên, bực dọc ra mặt.
- Ơ hay cái bà này, tôi đã nói con bé đó không sao mà lại, đang kỳ kinh thì đau bụng là bình thường còn gì. Đã bảo người nhà mang thẻ bảo hiểm đến chưa?
Người phụ nữ vẫn cuống quýt xin khám lại, miệng vẫn luôn nói người nhà đang mang đến rồi. Hắn nghiến răng, lao vội về phía người phụ nữ gấp gáp.
- Chào bác, tôi là bác sĩ..người bệnh nhà bác đang ở đâu?
Người phụ nữ đang đẫm lệ van xin, thấy một người khác đến bên, mặc áo blouse vì như vớ được phao.. cuống cuồng túm lấy khuỷ tay hắn.
- Bác sỹ ơi.. con bé nằm trong kia. Xin cậu hãy tới xem cho nó với.
Viên y tá thấy hắn ứng xử như vậy? Quát ầm lên với hắn.
- Cậu là ai? sao dám tự tiện can thiệp điều trị của chúng tôi.
Hắn vẫn bỏ ngoài tai, tập trung hướng về phía người phụ nữ đang khóc kia.
- Bác cứ yên tâm, có cháu ở đây, hãy nói cho cháu biết người bệnh đã được lấy máu xét nghiệm chưa?
Người phụ nữ càng nức nở gào to…liên tục lắc đầu.
- Chưa.. chưa..họ chưa làm gì hết bác sỹ ơi, chỉ hỏi qua loa vài câu rồi để mặc nó nằm đấy. Nói con bé đến tháng thì chỉ đau bụng kinh thôi.. trong khi cứ giục tôi đem bảo hiểm ra để tiêm thuốc giảm đau cho nó.
Hắn rít qua kẽ răng.. nhìn tròng trọc người y tá.
- Có lý nào như vậy? đến quy định bệnh nhân vào đây mà cô còn chưa cho lấy máu xét nghiệm. Rồi bỏ mặc bệnh nhân nằm đó chăm chăm hỏi bảo hiểm.
Hắn kéo tay người phụ nữ gấp gáp
- Đâu..bác cho cháu đi gặp ngay.
Việt Trinh biết tình huống khẩn cấp, cô vội đeo thẻ lên ngực rồi lao nhanh theo hắn. Để lại viên y ta đang quát tháo yêu cầu đòi bảo vệ vào ngay để can thiệp. Hắn theo người phụ nữ nhanh chóng đến nơi. Cô ta đang nằm co ro trên chiếc giường sát bức tường, thân thể đã được đắp chiếc áo khoác mỏng. Hắn nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo, nhìn sơ qua thể trạng cô gái đánh giá tình hình. Việt Trinh đã đến bên sát hắn.
Bệnh nhân là một cô gái trẻ, đang nằm nghiêng bên phải, hay tay ôm bụng không ngừng rên rỉ, mái tóc rối bù che khuất khuôn mặt. Cơ thể run rẩy liên hồi. Hắn đảo mắt nhìn quanh, rồi chạy vội tới một kệ dụng cụ gần đó. Rút găng tay y tế trong hộp đeo vội vào hai bàn tay. Hắn cũng gấp gáp không kém. Nói ngắn gọn.
- Tôi là bác sĩ, giờ tôi sẽ khám cho cô, tôi sẽ phải sờ vào cơ thể cô để chuẩn đoán, đừng lo đã có người nhà của cô ở đây rồi - Rồi hắn cho tay vào bụng cô gái khẩn cấp xem xét.
Cô gái thều thào..
- Mẹ ơi..con đau quá! con chết mất.
Người phụ nữ lúc nãy là mẹ cô ta..cũng luôn miệng động viên con gái.
- Đừng lo, có bác sĩ đây rồi. Hãy để cho anh ý khám.
Đúng lúc này hai bảo vệ chạy tới….miệng không ngừng hô hào.
- Có ai quấy rối ở đây hả? đâu? người nào?
Việt Trinh quay ngoắt ra, cảm xúc cô cũng không còn bình tĩnh được nữa khi chứng kiến câu chuyện.
- Các người để im cho anh ý khám. Anh ấy là bác sĩ Duy.
Tiếng xôn xao bắt đầu vang lên, đa số bệnh nhân và người nhà đều chú tâm theo dõi. Thậm chí ngoài hành lang, khi bảo vệ chạy đến cũng khiến người khác tò mò đến xem. Hai bảo vệ còn đang hùng hổ, nhìn thấy tấm thẻ trên ngực Việt Trinh. Họ kinh hãi hồn vía lên mây. Nhanh chóng chạy thẳng trước sự ngỡ ngàng của bà y tá. Bà ta nhìn kỹ lại thì cũng tá hoảng toan bỏ đi. Nhưng Việt Trinh rất nhanh tóm lấy khuỷ tay bà ta.
- Bà đứng lại đó cho tôi.
Hai Lễ tân cũng vội vàng đi đến, thấy vậy Việt Trinh đưa mắt hét to:
- Hai cô giữ người phụ nữ này cho tôi!
Cô dựt chiếc thẻ khỏi ngực rồi đưa lên trên cao. Hai Lễ tân giờ mới biết hoảng sợ răm rắp làm theo, mỗi người giữ một cánh tay của bà ta. Người nhà bệnh nhân xung quanh dù không biết gì, nhưng thấy thái độ của Việt Trinh cũng như tình huống bảo vệ bỏ chạy lúc nãy, cũng vội đứng sát lại cửa hỗ trợ bắt buộc viên ý tá đứng im tại chỗ.
Hắn sau một hồi sờ nắn bụng cô gái, bất ngờ ngẩng lên hỏi vội vàng..
- Từ sáng đến giờ cô có “trung tiện” lần nào chưa?
Cô bệnh nhân không trả lời.. chỉ rên rỉ than vãn liên tục. Hắt nổi cáu quát lên..
- Tôi bảo cô trả lời đi, tôi đang cứu mạng cô đó…
Bà mẹ cũng cuống quýt giục con trả lời bác sỹ. Cuối cùng cô ta cũng lí nhí đáp:
- Tôi đau… thế này, hơi sức.. đâu.. mà làm thế chứ!
Hắn khẽ than rõ qua cửa miệng..
- Thôi chết rồi!!
Hắn cuống cuồng nhìn quanh, rồi lao nhanh về phía bức tường. Một giong nói trong trẻo cất lên trong không gian phòng cấp cứu.
- Cô ấy hình như có triệu chứng bị viêm ruột thừa.
Tiếng nói vừa dứt thì bàn tay hắn đã đập mạnh vào cái nút đỏ trong hộp đang treo trên vách. Một hồi chuông inh ỏi chói tai vang lên, mọi người đang chăm chú theo dõi hắn khám cũng giật mình ngơ ngác nhìn xung quanh. Tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch từ khắp nơi đổ về, cũng với tiếng hò hét xin tránh đường huyên náo cả khu cấp cứu.