Trời vừa hửng sáng, lại một ngày mới trôi qua. Khuôn viên bệnh viện Hoa Sen vẫn còn phảng phất hơi sương lành lạnh. Tiếng bước nhanh qua hành lang vắng lặng, tiếng giày vang nhè nhẹ trên nền gạch sáng bóng. Mọi người bắt đầu ca trực của mình như thường ngày tại bệnh viện.
Hắn và Việt Trinh đã thức giấc và ăn sáng xong trong phòng cá nhân.
Một ly nước ấm được nhân viên phục vụ mang đến cho hắn. Việt Trinh khẽ hỏi hắn tại sao lại không phải là những loại nước khác như nước cam, cà phê… như mọi người hay sử dụng mỗi sáng?
Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng giải thích cho cô hiểu:
– Nó giúp kích thích hệ tiêu hóa hoạt động hiệu quả hơn, làm mềm thức ăn, hỗ trợ đào thải độc tố và giảm nguy cơ táo bón. Ngoài ra, nước ấm còn cải thiện lưu thông máu, giúp cơ thể thư giãn, giảm đau và hỗ trợ thải độc qua da. Những đồ uống có vị khác sẽ kích thích với những chất sau khi ăn gây phản ứng không tốt cho dạ dày. Lựa chọn nước lọc ở nhiệt độ ấm là điều tốt nhất.
Cô thoáng ngạc nhiên nhưng cũng gật gù tán đồng, bất giác nghĩ đến thói quen mỗi sáng đến trường đều phải làm một ly trà sữa đủ kiểu. Ngẫm lại, sống chung với một bác sĩ quả thật vừa tiện lợi vừa hữu ích.
Hắn ngồi xuống bàn, mở máy tính và chăm chú theo dõi màn hình. Cô tò mò, liền khẽ nghiêng người ghé sát lại. Trên máy tính hiện ra vô số tập tin: “Lịch trình điều trị, lịch phẫu thuật, hồ sơ bệnh án, biên bản hội chẩn…”.
Việt Trinh tròn mắt khẽ nhìn hắn bên cạnh, trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Cô vừa tò mò, vừa ngưỡng mộ trước khối lượng công việc khổng lồ mà hắn đang nghiên cứu. Cô khẽ mím môi, tự dưng thấy tim mình xốn xang lạ thường, vừa thương vừa tự hào về người đàn ông trước mặt.
Đúng lúc ấy, hắn bất chợt quay đầu, đôi mắt sắc bén bắt gặp dáng vẻ cô đang dán sát vào màn hình. Khóe môi hắn cong lên khe khẽ, giọng vừa trầm trầm:
– Vợ tính học lỏm nghề bác sĩ của chồng sao? Coi chừng nhìn nhiều quá lại bị cuốn vào lúc nào không hay đấy.
Cô giật mình, vội lùi lại, đôi má đỏ bừng. Nhưng rồi lại e lệ khẽ hỏi:
– Vợ có thấy chồng đọc mấy cái thứ này ở nhà đâu? Sao ra đây lại nghiêm túc thế?
Hắn sảng khoái cười thành tiếng, vòng hai tay ôm lấy eo Việt Trinh rồi khẽ nhấc cô ngồi gọn trên đùi mình.
– Quả thật là vậy. Chồng rất hiếm khi tới đây, trừ khi phải trực tiếp tham gia phẫu thuật hay bệnh viện cần hội chuẩn cho những ca bệnh đặc biệt đòi hỏi chuyên môn cao, thì chồng mới xuất hiện.
Việt Trinh vòng tay qua cổ hắn, mái tóc phảng phất hương dịu nhẹ khẽ chạm ngang khuôn mặt cô. Cô ngập ngừng một thoáng rồi khe khẽ thì thầm:
– Vợ vẫn còn một điều thắc mắc…
Hắn lập tức hỏi cô muốn biết điều gì, ánh mắt dò hỏi. Việt Trinh khẽ liếm môi, trầm ngâm vài giây rồi mới cất lời:
– Những lần chồng rời nhà, mấy ngày sau mới về… có phải vì chồng đến bệnh viện, dốc sức đến mức thay đổi hình thể như bây giờ? Và rồi chồng ở lại đây để hồi phục sao?
Hắn lặng người giây lát, rồi trầm giọng xác nhận:
– Đúng như vậy. Mỗi lần chồng vắng nhà nhiều ngày, đều là vì phải tiến hành những ca phẫu thuật khẩn cấp, kéo dài suốt nhiều giờ, Thậm chí nhiều ca mổ dồn lịch sắp xếp đến vài ngày mới xong được hết. Gần như vắt kiệt toàn bộ thể lực, khiến vóc dáng gầy đi rõ rệt. Chồng không muốn vợ lo lắng, nên thường ở lại đây một thời gian để hồi phục gần như bình thường, rồi mới dám trở về.
Cô bấu chặt hai tay quanh cổ hắn, khẽ ngửa người ra sau để nhìn thẳng vào gương mặt ấy. Trong đôi mắt long lanh ánh lên nét thương cảm và xót xa trước sự vất vả mà hắn gánh chịu.
– Vậy… những người khác cũng như chồng sao? Họ cũng hao tổn đến mức cơ thể như thế này ư?
Hắn bật cười, vừa dịu dàng vừa ấm áp, trước sự ngây thơ của cô gái nhỏ đang yên lành trong vòng tay mình.
– Không, chỉ mình chồng thôi, vì chồng có chút khác biệt. Nếu vận dụng kỹ năng tối đa mà sự trao đổi chất không đủ, nó sẽ có hậu quả biến chứng rất tệ hại. Không phải ai cũng có.
Cô gặng hỏi tiếp trong hoang mang:
– Kỹ năng gì mà gây hậu quả tệ hại vậy chồng?
Hắn chần chừ, suy nghĩ rất lâu, không biết phải giải thích thế nào để cô có thể hiểu được. Bởi từ rất sớm, hắn đã lường trước tình huống này sẽ xảy ra. Nếu để cô biết về khả năng đặc biệt kia, cuộc sống của cô chắc chắn sẽ bị đảo lộn. Cô sẽ luôn có cảm giác bị dõi theo, thiếu tự nhiên, khó mà sống một cách vô tư, bình thường như trước.
Nhưng giờ đây, khi tình cảm của cả hai đã ngày càng gắn bó, mối quan hệ cũng không còn như xưa nữa, liệu hắn có nên nói cho cô biết không? Nghĩ lại những xúc cảm mong manh mà cô vừa trải qua trong quãng thời gian ngắn ngủi, hắn vẫn không thể thốt ra sự thật ấy. Hắn lo sợ… sợ rằng nếu cô biết hắn có khả năng nhìn xuyên thấu cơ thể người khác, cô sẽ nảy sinh ghen tuông. Bởi trong mắt cô, điều đó chẳng khác nào hắn có thể nhìn xuyên qua quần áo phụ nữ, thấy cơ thể họ trần trụi theo đúng nghĩa đen.
Thấy hắn im lặng, cô hồn nhiên lúc lắc cánh tay trên cổ hắn, nhõng nhẽo thúc giục:
– Nói cho vợ biết đi mừ… chồng ơi!
Hắn khẽ siết vòng tay quanh eo cô, cúi đầu mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn còn vương nét trầm tư.
– Vợ à… cái mà chồng vừa nhắc đến không phải “kỹ năng kỳ lạ” gì đâu. Nó chỉ là cách mà chồng luyện tập, tự rèn cho mình để có thể quan sát bệnh nhân kỹ hơn, đoán được những dấu hiệu mà người khác khó thấy. Giống như lính cứu hỏa phải tập phản xạ nhanh, bác sĩ tụi chồng cũng phải tập mắt, tập tai, tập đầu óc cho nhạy hơn bình thường thôi. Thế nên chồng sẽ phải đau đầu vận dụng trí óc để đưa ra những cách xử lý cũng như các trường hợp có thể xảy ra biến chứng xấu nhất cho bệnh nhân. Khi suy nghĩ nhiều, sức lực rất nhanh bị bào mòn.
Cô liến thoắng cướp lời, ngây ngô:
– Giống như người ta đánh cờ, các kỳ thủ… nhìn họ rất là mệt mỏi khi phải tính tất cả các thế cờ của mình cũng như của đối thủ… phải không chồng?
Đầu óc của hắn rất nhanh, liền thoáng đồng ý ngay tức thì. Còn điều gì tốt hơn như lúc này chứ.
– Đúng… đúng… chính là kiểu như vậy đó. Chỉ là chồng suy nghĩ nhiều hơn họ và tay chân cũng vận động nhiều hơn họ thôi. Họ chỉ suy nghĩ, còn chồng thì cả hai: vừa đầu óc, vừa tay chân!
Cô thở dài, rồi ôm chặt đầu hắn vào trong lồng ngực than thở:
– Vất vả cho chồng tôi quá!
Hắn lặng thinh, một nỗi niềm áy náy sâu trong tâm khảm. Trái tim hắn như lên tiếng: “Xin lỗi em… rồi sẽ có ngày anh sẽ cho em biết sự thật. Giờ anh vẫn chưa thể… mong hãy hiểu cho anh!”
Việt Trinh khẽ cựa mình rời khỏi lòng hắn.
– Thôi, chồng làm việc đi, vợ không phiền chồng nữa.
Cô cầm lấy chiếc laptop Thu Hồng tặng đang để trên bàn của hắn, mang nó bước về phía giường, tựa lưng thảnh thơi lên gối. Ánh mắt hắn dõi theo, trong lòng day dứt không nguôi.
Không gian yên tĩnh được một lúc, Việt Trinh lại chủ động lên tiếng:
– Chồng không thắc mắc gì về hai món đồ mới thấy của vợ à?
Hắn vẫn tập trung múa ngón tay trên bàn phím, nhưng rồi cũng trả lời cô, trong khi mắt chăm chăm dán vào màn hình:
– Chồng biết cái đó là bạn bè chồng tặng cho vợ yêu bé nhỏ của chồng rồi. Đó không phải là do vợ mua. Vì nó là dòng máy mới ra mắt trong năm nay. Hơn nữa, với tính cách của vợ, chiếc máy chồng mua cho vẫn sử dụng bình thường thì sẽ không bao giờ vợ lại mua thêm cái khác.
Cô ngạc nhiên, giơ giơ cái máy, xoay tứ bề xem xét. Nhìn hành động đáng yêu đến nao lòng.
– Ủa, đây là model máy mới nhất à? Sao cái gì chồng cũng rành vậy?
Nghe câu hỏi đó, hắn cũng phải bật cười thành tiếng, không kìm nén được. Bàn tay dừng hoạt động, hắn đưa mắt sang Việt Trinh, thấy cô đang hiếu kỳ soi xét chiếc máy. Lòng hắn ấm áp hơn bao giờ.
Thật hiếm có cô gái nào thời buổi này trong trắng được như vậy. Có lẽ trái tim hắn yêu cô quá mất rồi. Nên nhìn thấy cái gì trong cô cũng thấy hạnh phúc!
Cô liếc xéo, thấy hắn đang theo dõi mình chăm chú. Cô nhăn mũi:
– Sao chồng không nghĩ có chàng trai nào đang thầm thương nhớ vợ mình mà tặng cho cô ấy hử?
Hắn chống tay lên cằm, miệng nhẹ như gió thoảng:
– Nếu có điều đó xảy ra, chồng sẽ giết chết tên đó ngay tức khắc! Vì chồng cũng biết ghen!
Hắn bặm miệng tỏ nét nghiêm trọng, vẻ nửa đe nửa thật khiến cô vừa sợ vừa thích. Việt Trinh trợn mắt, làm bộ quay lưng nhưng vẫn len lén liếc nhìn anh qua vai — cái kiểu mà chỉ người thật lòng mới có. Không khí nhẹ nhàng, ấm áp như tách trà vừa rót.
Quả thực, Việt Trinh chưa từng một lần nhìn thấy gương mặt hắn hiện lên vẻ tức giận. Cô tự hỏi, nếu một ngày anh thật sự nổi cáu thì sẽ trông ra sao? Nhưng rồi lại khẽ rùng mình, vì chắc rằng mình sẽ chẳng bao giờ dám để điều đó xảy ra. Từ bé, niềm hạnh phúc lớn nhất của cô chính là tìm mọi cách để anh vui lòng, để giữ cho nụ cười luôn ở lại trên gương mặt người cô yêu.
– Vợ có muốn ra ngoài cùng chồng không? – Giọng hắn vang lên, kéo cô thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung.
Việt Trinh thoáng giật mình, vội gấp laptop lại, đôi mắt long lanh hướng về hắn:
– Chồng… định đi đâu à?
Hắn khẽ gật, gương mặt vẫn dán chặt vào cô:
– Chồng có vài việc cần làm. Sẽ thuận tiện hơn nếu có một nữ nhân đi cùng. Và chồng muốn… người đó chính là vợ. Chỉ hai chúng ta thôi.
Cô thoáng bối rối, ngập ngừng lí nhí:
– Nhưng vợ đâu phải bác sĩ… đi theo chẳng giúp được gì, lại sợ khiến chồng thêm vất vả.
Hắn vẫn quả quyết, không để cô từ chối. Trái tim cô khẽ run lên, hạnh phúc đồng ý ngay tức khắc.
Không chần chừ, hắn đưa tay nhấn nút trên chiếc hộp đặt nơi bàn. Ngay lập tức, giọng nói quen thuộc vang lên, lễ phép và mạch lạc:
– Chào anh, chúc anh một ngày mới tốt lành!
Hắn bình thản đáp:
– Chuẩn bị cho tôi dụng cụ khám bệnh cá nhân. Tôi sẽ đi thăm bệnh nhân sáng nay.
– Vâng. Anh muốn để ai đi cùng? Tôi sẽ báo họ tới ngay.
Liếc nhìn người con gái phía xa, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc nịch:
– Không cần, tôi đã chỉ định rồi.
– Xin anh chờ một lát. Chúng tôi sẽ chuẩn bị ngay cho anh.
Rồi hắn đứng dậy, tiến nhanh về phía tủ. Hắn chuẩn bị thay quần áo. Thấy cô vẫn đang ngồi trên giường, hắn quan tâm:
– Vợ có kịp đem quần áo sang đây không?
Việt Trinh chợt nhớ ra, chạy đến chiếc tủ nơi hắn đang đứng, mở một cánh tủ, cô lấy ra những bộ đồ mà Tam Muội chuẩn bị cho cô mấy hôm trước, tất cả đưa cho hắn.
– Chồng xem vợ mặc bộ gì hợp?
Hắn lựa chọn cẩn thận, ướm thử lên người cô, sau khi chọn được, hắn cảm giác dường như vẫn chưa đủ.
– Vẫn thiếu cái gì đó vợ à..!
Cô nhìn những trang phục hắn chọn trên tay, cô thừa biết hắn muốn nói gì.
Rất nhanh cô đưa trước hắn một chiếc túi da đồ dùng cá nhân nho nhỏ được sư phụ đem vào ngay hôm sau khi cô nhập viện. Hắn thản nhiên xem xét hết bên trong mà không ái ngại, cầm lấy món mà hắn ưng ý. Bên trong hoàn toàn là đồ nội y của cô.
Gò má Việt Trinh đỏ rần, người đàn ông trước mặt cô đang cẩn thận chọn đồ cho cô. Thậm chí cả những thứ nhỏ nhặt nhất của người con gái. Cử chỉ hành động quan tâm hết sức chu đáo.
Cô ngập ngừng:
– Vậy… để vợ chọn đồ cho chồng nhé!
Hắn gật đầu, rồi sắp xếp lại hết món đồ cho cô gọn gàng, đặt vào tủ cạnh quần áo của hắn. Dường như chiếc tủ này không còn chỉ thuộc về mình hắn. Mà giờ đã có thêm một nữ chủ nhân nữa trong cuộc đời.
Làm xong, hắn khẽ lách người ra sau, mở hết các cánh tủ. Tỏ ý để cô lựa chọn cho hắn theo ý cô muốn. Hắn khoanh tay đứng một góc, nhìn cô gái trước mặt đang chăm chú. Hắn lặng lẽ ngắm nhìn.
Cả hai sau khi đã vận y phục hoàn chỉnh đứng trước tấm gương lớn gắn trên cánh tủ, hai bóng người in rõ ràng và hài hòa như một bức họa đã được sắp đặt từ trước.
Hắn cao lớn, khoác lên người chiếc blouse trắng tinh tươm, đường khâu ôm gọn thân hình vạm vỡ. Bên trong là chiếc áo sơ mi trắng muốt. Mái tóc cắt ngắn, ánh mắt kiên định, đôi vai rộng như tỏa ra khí chất của một người nắm quyền sinh tử, lạnh lùng nhưng vững chãi.
Bên cạnh, Việt Trinh thướt tha trong bộ y phục bác sĩ nữ vừa vặn đến lạ kỳ. Vạt áo trắng phủ xuống, ôm gọn dáng người cao ráo, cân đối, làm nổi bật nước da mịn màng và gương mặt sáng ngời. Bên trong là chiếc áo cổ tim màu xanh dương với chất liệu cotton nhẹ nhàng. Mái tóc ngắn vốn có được chải gọn gàng, khoẻ khoắn.
Cả hai đứng sát nhau, màu trắng tinh khôi của áo đồng điệu, phản chiếu trong gương như một đôi song hành trời định. Nếu hắn toát lên khí chất uy nghi, thì cô lại là điểm cân bằng dịu dàng, khiến sự nghiêm nghị ấy trở nên mềm mại hơn.
Cả hai nhìn nhau say đắm. Ai cũng thấy vẻ đẹp của đối phương hiện lên trong mắt bản thân đầy tự hào.
Hắn bước đến bên bàn, tay khẽ mở ngăn kéo rồi rút ra một tấm thẻ đỏ. Trên đó in rõ hình ảnh của hắn cùng dòng chữ nổi bật: “Ban Chỉ đạo – Cố vấn – Bác sĩ Nguyễn Hưng Duy”.
Việt Trinh liếc nhìn, đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên. Chỉ một thoáng sau, cô bật thốt thành lời:
– Ối chồng ơi, gương mặt trong thẻ với gương mặt bây giờ… khác xa nhau quá!
Hắn chợt ngẩn người, quả thật người trong bức ảnh thẻ là hắn khi đang béo tốt. Nét mặt tròn to khác với gương mặt góc cạnh thanh thoát như bây giờ. Hắn chợt nhớ ra với vóc dáng hiện tại, hắn đi đâu cũng có cán bộ bệnh viện cấp cao đi cùng. Hắn tặc lưỡi khẽ kêu:
– Thôi để Thu Hồng kiếm cho cái thẻ khác vậy.
Cô gật gù, chợt nhớ ra điều gì, chạy lại phía tủ. Lúi húi lấy ra một tấm thẻ màu đỏ y như thế. Đưa đến trước mặt hắn:
– Chồng xem cái này có được không?
Trên tấm thẻ cũng in nội dung y hệt của hắn. Khác mỗi không có tên bác sĩ và ảnh chân dung. Thay vào đó là một chữ VIP to đùng. Hắn cầm lấy và tự cài lên trên áo cho Việt Trinh, rồi hỏi:
– Lão Đại hay Thu Hồng đưa cho vợ vậy?
– Là chị Tam Muội đưa cho vợ hôm đầu tiên vợ tỉnh.
Hắn khẽ gật, và nhắc nhẹ:
– Khi ra ngoài, vợ hãy gọi tên của họ nhé, đừng gọi thân mật khi ở nhà. Ví dụ như Viện phó Thu Hồng, Viện trưởng Lân Viễn, hoặc là chồng – Bác sĩ Duy…
Việt Trinh bẽn lẽn thưa vâng. Nhưng thắc mắc sao chồng không đeo cho bản thân mà lại đeo thẻ cho cô? Hắn cười trừ:
– Chỉ cần vợ đeo là được rồi, chồng không cần.
Việt Trinh chú ý vào hai vật nhỏ trong lòng bàn tay hắn. Hai chiếc nẹp màu trắng, nhỏ tí xíu, có hình chữ T ở mặt tròn.
Cô cầm bàn tay hắn, mở rộng ra nhìn, khẽ cất tiếng hỏi:
– Ủa đây là cái gì vậy chồng? Ngộ quá vậy? Nhìn đáng yêu nữa.
Hắn đáp:
– Đây là nẹp ống nghe, tí nữa vợ sẽ thấy.
Cả hai trêu đùa nhau một lúc, tự khắc có tiếng gõ cửa bên ngoài.
– Vào đi! – Hắn cất tiếng.
Cánh cửa khẽ mở, hai người mặc áo blouse trắng, một nam – một nữ bước vào, bàn tay được đeo găng y tế, đang mang theo chiếc hộp inox rất to có quai xách, đựng dụng cụ khám bệnh cá nhân vừa được chuẩn bị.
– Dụng cụ đã được khử trùng và sắp xếp theo đúng yêu cầu. – Một người nhẹ giọng bẩm báo.
Hắn chỉ khẽ gật đầu, rồi nhắc họ để lên bàn:
– Cảm ơn các vị. Hãy để lên bàn giúp tôi!
Hắn nói thêm:
– Tí nữa báo Viện trưởng mời Thứ trưởng Trương đến phòng bệnh con gái ông ta đang nằm. Tôi có việc trao đổi riêng.
Hai người nọ khẽ “Vâng…!!”
Mọi cử chỉ đều nhanh gọn và kính cẩn, họ cúi đầu chào hắn và Việt Trinh rồi rút lui sau khi đã nhận chỉ thị.
Cô háo hức tò mò nhìn hắn mở hộp ra, lần đầu tiên mới thấy quy trình chuẩn bị của một bác sĩ. Mới lạ và hấp dẫn đến lý thú.
Một chiếc hộp nhỏ inox dài, một chiếc đèn soi cầm tay, nhiệt kế thủy ngân, nhiệt kế hồng ngoại, dụng cụ đo huyết áp, sổ ghi chép + hai chiếc bút màu xanh và đen.
Hắn mở hộp inox, bên trong là chiếc tai nghe y tế chuyên dụng, đã được khử khuẩn. Cầm lấy hắn quàng lên cổ, dùng hai chiếc nẹp cài vào hai mép cổ áo. Việt Trinh thắc mắc:
– Sao chồng không cho vào túi bên hông kia kìa, đeo thế nó rơi thì sao?
Hắn nhặt lấy những vật phẩm còn lại trên bàn, cho vào túi áo vuông to hai bên hông. Hai chiếc bút cài trên ngực áo.
– Đấy vợ xem, nếu cả mấy cái này vào túi, mà để tai nghe vào nữa thì khi lấy ra sẽ rất lâu và vô tình làm rơi đồ ra nữa. Chưa kể nếu để chung đồ đạc khác, sẽ dẫn tới cọ xát làm hỏng màng loa tai nghe, nó vốn rất mỏng manh và nhạy cảm. Nếu không cứ gập đút túi áo nhiều cũng sẽ làm hỏng dây nối cao su.. Nên sẽ đeo lên cổ cho tiện. Có hai chiếc nẹp Trinh trên cổ rồi, rất chắc chắn!
– Nẹp Trinh? – Cô không hiểu ý hắn muốn nói gì.
Nhưng nhìn cái nháy mắt của hắn, cô chợt nhớ ra hai chiếc nẹp có chữ cái T trên đó. Chẳng phải đó là tên của cô sao?
Hai má cô ửng hồng… hắn gật đầu ra hiệu:
– Chúng ta đi thôi!
Rồi hắn bước đi ra phía cửa, cô vội vã theo sau. Cánh cửa phòng bật mở, cả hai cùng sánh bước ra ngoài. Ánh sáng buổi sớm chiếu xiên qua dãy cửa kính hành lang, rót xuống nền gạch trắng bóng loáng, phản chiếu đôi bóng người song hành.