Mật Mã Zero

Chương 33



Việt Trinh đã nhập viện Hoa Sen được vài ngày. Sau khi được điều trị, sức khỏe cô hồi phục nhanh chóng, đi lại thoăn thoắt như bình thường.

Trái ngược với cô, hắn vẫn mê man bất tỉnh cho đến giờ. Một phần vì đã thức trắng hơn một ngày không ngủ, một phần vì thể trạng không được điều trị đúng phác đồ, nên khắp người giờ đây bị quấn chằng chịt những dây rợ loằng ngoằng. Nhìn cảnh ấy, cô nhiều lần thương xót đến bật khóc, đôi mắt đỏ hoe, sưng mọng.

Giường của cô được sắp đặt ngay cạnh giường hắn, trong một căn phòng rất đặc biệt. Ngoài những thiết bị y tế theo dõi hiện đại, nơi này chẳng khác nào một khu nghỉ dưỡng sang trọng: có bể ngâm nước nóng – lạnh rộng rãi, máy tập gym, bàn làm việc chất đầy sách y học, cùng cả một tủ quần áo với nhiều kích cỡ. Hỏi ra, cô mới biết thời gian hắn vắng nhà đều là do điều trị tại đây, và đây chính là phòng riêng của hắn mỗi khi thường trú tại bệnh viện.

Căn phòng này nằm trên tầng tám của tòa nhà, ngay sát phòng Viện trưởng và Viện phó. Chỉ cần một bước chân, họ có thể xuất hiện tức thì.

Đội ngũ nhân viên tại tầng này cũng vô cùng đặc biệt từ hộ lý đến y tá, thậm chí những người dọn dẹp vệ sinh...

Phạm vi làm việc của họ gói gọn trong không gian tầng này, và họ là những người duy nhất được đặc quyền có khả năng ra vào toàn bộ tầng Tám. Phong cách làm việc của họ hết sức kiệm lời, ánh mắt điềm tĩnh, cương quyết, khiến người đối diện khó lòng nắm bắt được tâm lý. Họ chỉ xuất hiện trong phòng cô khi đến giờ theo dõi cũng như luôn gõ cửa lịch sự và được cô mời vào. Một cách thức làm việc hết sức khác lạ với những bệnh viện khác.

Khi Việt Trinh bình phục thì bất ngờ được Viện phó – người không ai khác chính là Tam Muội Thu Hồng – trao cho cô một tấm thẻ ra vào đặc biệt. Tấm thẻ ấy cho phép cô có mặt ở mọi nơi trong bệnh viện và nhờ sự giúp đỡ của bất kỳ ai nếu cần. Cùng với đó, Thu Hồng còn đưa cho cô vài bộ quần áo thường ngày của bác sĩ, cùng chiếc áo blouse trắng tinh khôi. Điều này khiến cô có cảm giác mình không còn là bệnh nhân nữa, mà như một bác sĩ thực thụ trong bệnh viện này.

Những bữa ăn tại đây thực sự rất ngon, và đặc biệt là không hề có thực đơn cố định. Đến giờ dùng bữa, nhân viên sẽ xuất hiện và hỏi cô muốn ăn gì. Lần đầu còn bỡ ngỡ, cô chỉ bảo họ cứ bố trí theo tiêu chuẩn bệnh viện. Thế nhưng họ lại bật cười, giải thích rằng cô không phải là bệnh nhân, nên khẩu phần ăn hoàn toàn do cô tự quyết định.

Dĩ nhiên, ngoại trừ những món bị bệnh viện đánh giá là không phù hợp với sức khỏe thì họ sẽ từ chối. Còn lại, bất cứ thứ gì cô muốn, họ đều có thể đáp ứng đầy đủ.

Thậm chí như lúc này, cô đang cầm trên tay cốc trà sữa mà nơi xuất xứ của nó tận quán cà phê cổng trường Đại học Thanh Xuân, chưa kể một số đồ uống nữa đang nằm trong tủ lạnh mà họ vừa mang đến theo yêu cầu của cô ban sáng.

Kể từ khi đến đây, cô chưa từng bước ra khỏi căn phòng này. Không phải vì ngại ra ngoài, mà bởi cô không nỡ rời hắn dù chỉ một khắc. Hơn nữa, nơi này đã lo liệu cho cô đầy đủ, chẳng để cô thiếu thốn điều gì. Điều duy nhất còn thiếu, chính là phút giây hắn mở mắt nhìn cô mà thôi.

Có một lần, vì lỡ quên mang theo điện thoại, cô khẽ hỏi liệu mình có thể sử dụng chiếc máy tính đặt trên bàn làm việc hay không. Nhân viên ở đây chỉ cúi đầu nói cô có thể tùy ý sử dụng, nhưng mật khẩu thì chỉ duy nhất người đang nằm trên giường kia mới biết.

Hóa ra, đó không phải là một thiết bị công cộng, mà là máy tính cá nhân của anh. Nó được bảo mật đến mức ngay cả Viện trưởng – người nắm quyền cao nhất tại bệnh viện này – cũng không thể truy cập.

Chi tiết nhỏ ấy càng khiến cô cảm nhận rõ hơn sự tách biệt lạ kỳ của căn phòng này, một không gian mà mọi thứ đều thuộc về anh, và cô được bước vào như một người được trao niềm tin tuyệt đối.

Thế nhưng chỉ vài tiếng sau, cánh cửa khẽ có tiếng gõ, một nhân viên bước vào khi cô đã đồng ý , trên tay ôm một gói đồ lớn được bọc cẩn thận.

– Thưa cô, đây là đồ cá nhân của cô…

Việt Trinh thoáng sững người, ngạc nhiên nhận lấy, trong đầu vẫn nghĩ đó chỉ là vật dụng bệnh viện chuẩn bị sẵn. Cô chưa kịp hỏi thêm điều gì thì người kia đã cúi chào cung kính, rồi lặng lẽ lui ra, để lại sau lưng một khoảng lặng sang trọng đến khó hiểu.

Khi mở gói đồ ra, cô mới thực sự bàng hoàng: bên trong là một chiếc laptop và một máy tính bảng mới tinh, thậm chí còn chưa bóc lớp seal bảo vệ. Tất cả đều mang logo của thương hiệu công nghệ danh giá bậc nhất – thứ mà giới trẻ khắp nơi trên toàn cầu vẫn hằng khao khát sở hữu.

Buổi chiều, như thường lệ, sư phụ, Lão Đại cùng Viện phó Thu Hồng lại ghé qua, vẫn xuất hiện đồng thời như một quy luật bất thành văn. Trong lúc trò chuyện, Việt Trinh chợt tò mò kể về hai món quà bất ngờ. Thu Hồng chỉ khẽ cười, giọng dịu dàng:

– Là chị mua cho em đấy. Ở đây khép kín, sợ cô bé hoạt bát như em sẽ không khỏi cảm thấy buồn.

Chợt hiểu ra nguồn gốc, Việt Trinh khẽ gật đầu cảm tạ Tam Muội. Sau khi xem qua tình trạng của Lão Nhị, cả ba lại nhanh chóng rời đi, bóng dáng biến mất như chưa từng lưu lại dấu vết. Trước khi cánh cửa khép lại, sư phụ khẽ quay sang dặn:

– Ta vô ý quá, ngày mai ta sẽ mang điện thoại cho con.

Việt Trinh vội vàng cất lời cảm ơn, rồi căn phòng lại chìm vào sự tĩnh lặng vốn có.

Thế nhưng, trong khoảnh khắc trò chuyện, cô bất giác nhận ra một chi tiết. Trên cổ tay Viện phó và Viện trưởng, cả hai đều đeo chiếc đồng hồ điện tử có kiểu dáng giống hệt chiếc của cô. Chỉ khác rằng, đồng hồ của cô mang gam màu đỏ trẻ trung, thanh thoát, còn của họ lại phủ một sắc đen trầm mặc, uy nghiêm.
Những thứ này như lời hắn nói là sản phẩm công nghệ độc quyền, không phải ai cũng có được.

Cô đang suy nghĩ vẩn vơ… bỗng một cánh tay ở đâu bất ngờ chạm vào vị trí nhạy cảm sau lưng. Cô giật mình đánh thót. Nhưng nhanh chóng định thần, cô không thèm quay lại, thừa biết chủ nhân của nó là ai. Cô nghiến qua kẽ răng:

– Đồ mất nết..! Có bỏ ngay ra không hả.

Cô đang ngồi phía đầu giường, quay lưng lại, hai chân khép buông thõng thả xuống đất. Tất nhiên bàn tay đó chỉ có thể là của kẻ đã ngủ li bì mấy hôm nay. Cô vừa nói xong, bàn tay đó càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Việt Trinh nhăn mặt quay lại. Đôi mi hắn vẫn khép chặt. Vẻ mặt bình thản, nhưng cô thừa biết hắn đã tỉnh giấc. Nhìn thái độ giả lơ, cô đưa hai tay véo hai má hắn, khiến hắn không giả bộ tảng lờ được nữa, xuýt xoa đau đớn rên rỉ.

Hắn mở mắt, nhe nhởn cười:

– Em nỡ lòng nào hành hung bệnh nhân vậy hả? Không có lương tâm chút gì sao?

Cô trỏ nhẹ vào trán hắn:

– Bệnh nhân gì anh? Dậy cái là thể hiện thói dê xồm. May là không có ai ở đây nhé, không thì ê cả mặt ra.

Hắn bỏ bàn tay dê của mình rời chỗ vừa đụng chạm trên người Việt Trinh, nhìn cô thủ thỉ:

– Hôn anh đi…

Việt Trinh nhìn hắn trìu mến… Vừa tỉnh dậy, điều đầu tiên hắn làm là muốn hôn cô. Cảm xúc của hắn có lẽ đang dâng trào, bộc phát đến không thể kìm nén phải thốt lên vậy sao?

Khẽ liếc về phía cánh cửa để chắc rằng không ai bước vào, Việt Trinh nghiêng người, đặt lên môi hắn một nụ hôn nồng nàn sau những ngày dài dằng dặc chìm trong lo lắng. Bao nhiêu cảm xúc dồn nén, lo âu và mong ngóng nay bỗng vỡ òa, khiến cô trở nên chủ động hơn bao giờ hết. Nụ hôn mang theo cả sự khát khao lẫn run rẩy, đến mức gương mặt hắn phải nhăn lại vì bị cắn xé dữ dội.

Hắn bất giác vùng vẫy, tay chân quờ quạng trong vô thức, khiến Việt Trinh cũng giật mình, vội vàng buông hắn ra, tim đập loạn nhịp như vừa bừng tỉnh khỏi một cơn say mê.

Cô ngập ngừng, e lệ trong hơi men hổn hển:

– Vợ xin lỗi, vợ có làm chồng đau lắm không?

Hắn trố mắt, há hốc mồm trước xưng hô ngọt ngào của Việt Trinh.

Cô nhìn hắn vẫn trìu mến… không ngại ngùng, vẫn ngọt ngào xưng hô không thay đổi:

– Cảm ơn chồng, hôm nọ đã thức bên vợ cả ngày mà không nghỉ! Vất vả cho chồng quá.

Rồi cô lại cúi xuống, ngấu nghiến đôi môi hắn trong cơn cuồng nhiệt. Hắn ú ớ, tay chân quờ quạng như muốn phản kháng mà bất lực.
Đột nhiên, một tiếng chuông chói gắt vang lên, xé toạc không gian. Việt Trinh giật thót, tim đập loạn, còn hắn cũng hốt hoảng chẳng kém, vội vã vỗ nhẹ lên lưng cô, ra hiệu dừng lại.

Chỉ trong khoảnh khắc, tiếng chân rầm rập vang ngoài hành lang. Việt Trinh cuống cuồng nhận ra, chính hắn đã vô tình chạm vào nút “báo động khẩn cấp”. Cánh cửa lập tức bật mở, một đoàn người lao vào hối hả. Hai vị lãnh đạo cùng sư phụ cũng xuất hiện ngay, khiến cô chết lặng trong cơn ngỡ ngàng.

Khuôn mặt đỏ bừng, Việt Trinh vội vã lắp bắp thanh minh rằng mình lỡ tay ấn nhầm. Trong khi đó, hắn vẫn nằm im, mắt nhắm nghiền, tỏ ra hoàn toàn vô can. Lão Đại tinh ý nhận ra bàn tay nhỏ bé của Việt Trinh đang động đậy sau lưng, vẻ mặt hắn chợt thoáng nhăn nhó. Anh liền cười thầm và chủ động tuyên bố mọi chuyện ổn thỏa, khéo léo giải tán đám đông. Sau cùng, ông còn kéo luôn cả Viện phó Thu Hồng – người vẫn còn chưa hiểu chuyện – ra ngoài.

Chỉ còn lại sư phụ, đứng tựa hờ ngoài cửa, ánh mắt thâm trầm nhìn vào. Việt Trinh cúi gằm mặt, vừa xấu hổ vừa tủi thân vì lỡ làm phiền mọi người. Ngón tay cô tức giận bấu chặt vào hông hắn, như chút cách trút bực dọc, chẳng nể nang sư phụ đang trước mặt.

– Em đến người ốm cũng không tha, cấu véo người ta trong lúc bất tỉnh, thế có quá đáng không? – sư phụ điềm nhiên nói.

Cô mếu máo, trông đến tội nghiệp vừa oan ức vừa đáng thương. Đài Trang chỉ khẽ lắc đầu, giọng điệu vẫn cố tình chọc ghẹo Việt Trinh:

– Em quả là độc ác… chỉ tội cho cậu ta thôi.

Chưa dứt lời, một cánh tay đã vươn ra kéo sư phụ khỏi khung cửa. Tiếng cười khằng khặc vang lên, để lại căn phòng chỉ còn Việt Trinh cùng hắn – một bầu không khí vừa lúng túng, đầy giông bão sắp xảy ra.

Mọi người đi rồi, cô cất tiếng than:

– Xoài Non… anh là một tên khốn kiếp. Dám đổ hết tội lên đầu em! Về đến nhà em sẽ xử anh.

Hắn nheo nheo khóe mắt, cố tình giả bộ ngáy ngủ qua cuống họng. Cô giận dỗi ngoe nguẩy đi ra khỏi giường, ngồi trên chiếc ghế da của hắn cạnh bàn làm việc, quay lưng lại phía hắn.

Việt Trinh hậm hực, dồn hết bực dọc lên chiếc ghế da, xoay vòng nó mấy lượt như để xả giận. Bất chợt, ánh mắt cô dừng lại ở chiếc máy tính đặt trên mặt bàn làm việc rộng lớn. Khác hẳn với những bộ PC thường thấy, nó nhỏ gọn, tinh xảo, phát ra những luồng ánh sáng đa sắc nhịp nhàng qua lớp kính trong suốt, để lộ rõ từng chi tiết linh kiện bên trong – đẹp đẽ như một món trang sức công nghệ.

Bị thu hút, cô nghiêng người sang phía hắn, giọng nghiêm túc:

– Xoài Non, mật khẩu máy tính của anh là gì?

Hắn khẽ mở mắt, xoay người hướng về phía cô, thản nhiên đáp:

– Là sinh nhật của một ai đó.

Cô thoáng ngạc nhiên, liền vội gõ thử trên bàn phím. Màn hình báo sai khiến cô gắt lên:

– Không đúng!

Hắn thở dài, giọng kéo dài đầy nhẫn nại:

– Gõ đầy đủ ngày, tháng, năm sinh đi… thưa bà trẻ của tôi.

Cô cắn môi, thử nhập lại. Ngay khi màn hình sáng lên, đôi tay cô bất giác ôm chặt lấy mặt. Hình nền vừa hiện rõ – một tấm ảnh chụp cận gương mặt một cô gái đang say ngủ. Người trong ảnh không ai khác ngoài chính cô, và rõ ràng hắn đã chụp lén, lưu giữ từ lúc nào.
Khoảnh khắc ấy, tim cô như thắt lại, cảm xúc dâng trào khiến cả cơ thể run rẩy.

– Ai cho anh lấy hình của em để vào máy tính hả? Anh đã xin phép ai chưa? – Cô vừa nói vừa trách yêu, giọng run run trong niềm hạnh phúc tràn ngập.

Hắn khẽ chống tay, lồm cồm ngồi dậy, tự tay rút từng dây rợ nối trên người. Hành động ấy khiến Việt Trinh hoảng hốt, vội lao tới:

– Anh sao lại tháo ra? Sao không để nguyên như thế chứ!

Hắn khép chặt khuỷu tay, ngăn dòng máu kịp trào ngược ra ngoài. Một tiếng răng rắc khẽ vang lên khi hắn vặn mình, nhưng đôi mắt vẫn bình thản:

– Anh ổn rồi. Đến lúc phải dậy thôi.

Dứt lời, hắn nhanh chóng bước đến trước bàn nơi cô đang ngồi. Ngón tay ấn nhẹ vào một chiếc nút trên chiếc hộp vuông, chỉ to bằng bàn tay. Ngay lập tức, một giọng nữ vang lên từ bên kia:

– Thưa… anh tỉnh rồi ạ?

Hắn thản nhiên đáp, giọng đều đều dứt khoát:

– Ừm… tôi dậy rồi. Các vị không cần phải sang nữa. Hôm nay tôi chủ động ra ngoài. Đã làm phiền mọi người thời gian qua, có gì tôi sẽ gọi sau. Cảm ơn!

Đầu bên kia thoáng im lặng.

– Vâng… tôi đã hiểu rồi, thưa anh!

Cuộc trò chuyện kết thúc, không gian trở lại yên tĩnh. Hắn đưa mắt nhìn cô, nét mặt dịu đi:

– Anh phải tắm một lát cho tỉnh táo.

Hắn bước đến tủ quần áo, nhẹ nhàng lấy ra hai chiếc khăn tắm lớn trắng muốt, kèm theo hai chiếc áo choàng mềm mại. Đặt chúng gọn gàng trên chiếc kệ gỗ nơi góc bể, hắn kéo nhẹ vòi nước. Âm thanh nước ồ ạt đổ xuống, hòa cùng làn nước xanh thẳm đã có sẵn trong bể. Hơi nóng bốc lên mờ ảo, quấn quanh không gian như một tấm màn sương. Trên trần, hệ thống hút ẩm tự động khẽ rền rĩ, vận hành nhịp nhàng.

Quay lại nhìn cô, ánh mắt hắn thâm trầm da diết:

– Vợ có thể kỳ lưng giúp chồng được không? Đã mấy ngày rồi chồng chưa tắm, khó chịu lắm.

Việt Trinh vẫn ngồi trên bàn làm việc của hắn, nghe vậy liền trở nên hồi hộp, ngập ngừng liếc ra phía cửa. Hắn như hiểu rõ từng suy nghĩ của cô, khẽ mỉm cười:

– Không sao đâu. Hôm nay sẽ không có ai bước vào đây cả, vợ đừng lo.

Cô lưỡng lự trong chốc lát, rồi ánh mắt dịu xuống, đôi gò má ửng hồng:

– Vâng… để vợ tắm cùng chồng. Từ lúc đến đây vợ cũng chưa được thoải mái ngâm mình trong nước.

Hắn bật cười, nụ cười tươi cùng đôi môi trái tim đẹp đến mê hồn. Hắn đưa hai bàn tay ra phía trước, nhẹ nhàng đón lấy tay cô, dìu từng bước xuống bể. Hai bộ y phục lặng lẽ trút bỏ. Hai cơ thể chìm dần vào làn nước ấm xanh thẳm, như tan biến trong màn sương mỏng dần dần xuất hiện.