Giờ ăn trưa, căng tin trường Đại học Thanh Xuân nhộn nhịp như một nhà hàng sầm uất. Không gian rộng rãi, thoáng đãng với những dãy bàn ghế xếp thẳng tắp nhưng kín chỗ, đâu đâu cũng vang lên tiếng nói cười rộn rã. Ánh nắng trưa lọt qua những ô cửa kính lớn, phản chiếu xuống nền gạch sáng bóng, khiến bầu không khí thêm phần tươi mới.
Mùi thức ăn quyện vào nhau: cơm nóng, phở bò, bún chả, rồi cả hương vị cay nồng của các món ăn khắp vùng miền, tạo thành một buổi trình diễn của ẩm thực. Từng hàng dài sinh viên xếp hàng trước quầy gọi món, trên tay cầm khay inox, vừa trò chuyện vừa kiên nhẫn chờ đến lượt.
Ở góc khác, vài nhóm đã kịp chọn cho mình chỗ ngồi, vừa ăn vừa bàn tán về bài tập nhóm, cũng có nhóm chỉ lo cười nói, không khí sôi nổi át cả tiếng leng keng của thìa đũa va chạm.
Phía tầng trên, những chiếc bàn gần ban công thường được sinh viên "săn" trước, bởi từ đó có thể phóng tầm mắt ra hồ nước và những hàng cây xanh mát ngoài khuôn viên. Xa xa, một vài sinh viên tranh thủ kê laptop vừa ăn vừa làm đồ án, dáng vẻ tập trung đối lập hẳn với sự rộn ràng xung quanh.
Tất cả tạo nên một bức tranh sống động – nơi mà bữa trưa không chỉ để lấp đầy dạ dày, mà còn là khoảnh khắc gắn kết, sẻ chia của đời sinh viên.
Hạ Lan cùng mấy người bạn Văn Quyền bước tới chọn đồ ăn, mỗi người một khay đầy thức ăn với đủ khẩu vị. Tất nhiên Hạ Lan tay cầm luôn phần suất của Văn Quyền.
Cả sáu người chọn vị trí còn trống ngồi xuống. Văn Quyền nhìn khay thức ăn của mình bỗng cười trừ, cũng phải thôi, tay phải cậu ta đang treo lủng lẳng bằng chiếc nẹp vải trên cổ, rất bất tiện để có thể ăn uống bình thường. Mấy thanh niên bạn cậu nhìn thấy cũng hiểu, nhưng cũng quái ác khi phát ngôn.
– Thôi cần gì phải dùng thìa… tự nhiên mà ăn bốc. Không ai để ý cậu đâu.
Văn Quyền lừ mắt, tụi bạn cười sằng sặc không kiêng dè.
Hạ Lan điềm nhiên ngồi cạnh, cẩn thận xúc từng thìa cơm cho Văn Quyền. Động tác chậm rãi, bàn tay nâng dưới thìa như để che chắn, không cho thức ăn rơi vương vãi xuống bàn. Cả đám bạn xung quanh lập tức được phen trêu chọc ầm ĩ. Thế nhưng Văn Quyền thản nhiên đón nhận sự chăm sóc ấy, bình thản ăn ngon lành ngay trước mặt họ. Thấy cậu chẳng tỏ ra ngại ngùng, bọn bạn dần cũng chán nản, hết hứng đùa cợt.
Thỉnh thoảng, Văn Quyền còn chỉ vào từng đĩa thức ăn của bạn bè. Hễ cậu thích món nào, Hạ Lan liền tự nhiên động đũa, bỏ ngay vào cái miệng há sẵn của cậu, chẳng khác nào một chú chim non đang được mớm mồi. Thành ra, gần như chẳng ai thoát khỏi việc “mất khẩu phần” của mình.
Cả bọn kêu la oai oái, vội vã ăn thật nhanh để cố giữ những món ngon, còn tiếng cười đùa thì rộn rã cả góc bàn. Nhìn Văn Quyền vừa nhai nhồm nhoàm vừa trò chuyện say sưa, lòng Hạ Lan bỗng dâng lên một cảm giác xúc động khó tả. Nhất là khi ăn xong, cậu lại quay sang há miệng chờ cô đút tiếp, hệt một đứa trẻ nhỏ đang nũng nịu người chị gái của mình.
Cả đám không hay biết, bên dưới bàn ăn, bàn tay của Văn Quyền hư hỏng đang không ngừng bấu nhẹ lên đùi Hạ Lan trêu đùa, khiến cô đỏ lựng lên xấu hổ, nhưng không dám phản kháng vì sợ lũ bạn trước mặt phát hiện hành động của anh.
Một vài sinh viên bàn bên vừa ăn vừa liếc mắt sang, có người bật cười, có người thì ngó lơ. Vài nữ sinh thì thầm với nhau, rồi lại cười khúc khích. Nhưng bàn của Hạ Lan nghe rất rõ.
– Đi ghẹo gái bị người ta oánh lại cho đến gãy cả tay. Giờ còn thản nhiên tình tứ chỗ đông người, đúng là không biết mặt dày.
Một cô khẽ bấu nhẹ thều thào nói.
– Thế cậu không biết à? Cái cô gái đó cũng đâu có bình yên? Thấy bảo bị công an đến trường đưa về đồn rồi bị đình chỉ học nữa cơ mà. Thế nên động vào họ không tốt đẹp gì đâu. Thôi ăn đi, kệ việc họ.
Nhưng cô ta cũng ngoa ngoắt vẫn chưa chịu yên, bĩu môi khinh bỉ, ngúng nguẩy.
– Ôi, cái loại cậu ấm cô chiêu dựa hơi bố mẹ đấy thì làm được cái tích sự gì? Phải tôi, tôi cũng làm như cô gái đó. Bét thì nghỉ học cũng chẳng sao, học chung trường với mấy thành phần này thì đúng là mất mặt mà.
Nghe thấy thế, mấy người bạn cô ta cúi gằm, sợ bị vạ lây.
Quả nhiên Văn Quyền nghe xong, lừ lừ đứng dậy. Rất nhanh Hạ Lan đã hai tay nắm chặt cậu. Ánh mắt kèm giọng thống thiết van lơn…
– Đừng anh, mặc kệ họ, để tâm đến họ làm gì…
Khuôn mặt Hạ Lan thoáng tái đi, đôi môi khẽ run rẩy nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười dịu dàng để trấn an. Ánh mắt cô ngước lên nhìn Văn Quyền, trong veo mà chan chứa van lơn, như muốn ôm trọn cơn giận dữ đang bốc cháy trong lòng cậu. Con ngươi đen lay láy run rẩy, long lanh nước, vừa kiên định vừa tha thiết. Hạ Lan khẽ lắc đầu, đôi hàng mi dài rung nhẹ, như một lời năn nỉ không thành tiếng. Mỗi cái chớp mắt đều toát lên sự cầu khẩn, vừa lo lắng vừa tha thiết giữ chặt lấy tâm trí Văn Quyền. Bàn tay nhỏ bé vẫn níu chặt ống tay áo cậu, ngón tay vô thức siết chặt như sợ chỉ cần buông ra thôi, cậu sẽ lập tức lao đi.
Văn Quyền bỗng dịu lại trước sắc thái của cô. Bởi anh ta thừa hiểu, nếu là cô trước đây, mọi chuyện sẽ không đơn giản bỏ qua như thế này. Người con gái của anh giờ đã thay đổi chóng mặt, ý nghĩ đó khiến anh phần nào buông bỏ hoả diệm trong lòng.
Nhưng bốn người bạn của anh thì không. Họ đã nhất loạt đứng dậy khiến cả hai người không kịp hành động. Rất nhanh, bọn họ đã xuất hiện trước mấy cô gái kia, một người bạn của Văn Quyền lấy điện thoại ra chụp lia lịa, rồi gằn giọng nói:
– Mấy con ranh này, cơm không muốn ăn lại muốn ăn shit à? Chúng mày có vẻ rất rảnh rỗi nên đem chuyện người khác ra bàn luận nhỉ. Để tao xem ngay hôm nay chúng mày sẽ như thế nào!
Mấy cô gái kia mặt mũi tái mét, ú ớ kinh hãi. Như phản xạ bản năng, tất cả đều cuống cuồng bỏ chạy. Cô gái hùng hổ phát ngôn ban nãy cũng không ngoại lệ, chạy theo đám bạn hớt hải đến lạ kỳ.
Sự việc diễn ra cũng đã lọt vào nhận thức của những người xung quanh. Lập tức họ vội vàng thu dọn chỗ ngồi, toả ra các hướng xa dần chỗ bàn Hạ Lan.
Hạ Lan bất lực thở dài. Cô nắm khẽ tay anh, rồi cầm hai khay cơm đứng dậy về phía quầy căng tin. Bốn người bạn về lại vị trí, nhìn Văn Quyền với vẻ mặt đắc thắng.
Hạ Lan quay lại, trên tay là hai hộp cơm được gói ghém cẩn thận. Cô khẽ cười trừ nhìn bọn họ rồi nâng Văn Quyền đứng dậy:
– Các cậu cứ ăn đi nhé, tôi và anh ấy ra ngoài trước.
Mấy cậu kia cũng toan định cầm cơm đi theo, nhưng cậu thanh niên khi nãy doạ nạt mấy cô gái có vẻ hiểu chuyện, vội lừ mắt ra hiệu. Cả bọn lại vụng về ngồi xuống:
– Được rồi, hai người cứ đi trước đi, bọn tôi ăn xong cơm rồi gặp lại sau.
Văn Quyền khẽ gật đầu, rồi cùng Hạ Lan rời bước. Sau lưng là ánh mắt ái ngại của những người bạn.
Cả hai bước chậm rãi trên con đường lát đá chạy dọc theo hồ nước trong khuôn viên. Sau những gì vừa xảy ra, cả hai đều chìm trong khoảng lặng mông lung, chẳng ai mở lời.
Bất chợt, Văn Quyền khẽ nghiêng người, nắm lấy bàn tay Hạ Lan. Cái siết nhẹ khiến cô thoáng giật mình, ngẩng lên nhìn. Trong ánh chiều dịu xuống, đôi mắt cậu ánh lên nụ cười lặng lẽ. Văn Quyền đưa bàn tay đang nắm ấy lên gần khóe môi, như muốn giữ lại hơi ấm mềm mại nơi lòng bàn tay nhỏ bé.
– Hạ Lan… anh yêu em. Từ trước đến nay, những lần anh trêu chọc những cô gái khác, tất cả chỉ vì muốn em chán ghét mà rời xa anh. Ngay cả với Việt Trinh cũng vậy… Nhưng rồi chính sự dại dột ấy lại khiến em phải chịu tổn thương, cả về thể xác lẫn tinh thần. Anh nhận ra mình không thể chịu đựng thêm được nữa khi nhìn thấy em đau như vậy.
Khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời Hạ Lan cuối cùng cũng đến. Đôi mắt cô mở to, rồi khẽ run lên, từng giọt nước long lanh dâng tràn khóe mi. Trái tim như bị siết chặt, đập dồn dập đến nghẹt thở.
Giữa chốn đông người, Văn Quyền vẫn chẳng màng ánh nhìn xung quanh, một tay siết chặt tay cô, rồi bất ngờ quỳ xuống. Ánh mắt cậu dịu dàng, kiên định, giọng nói chân thành đến run rẩy:
– Hạ Lan… hãy chờ anh. Khi học xong, anh nhất định sẽ xin cưới em một cách đường hoàng và xứng đáng nhất.
Hạ Lan đưa tay lên che miệng, đôi má đỏ ửng, nước mắt rơi lã chã nhưng khóe môi lại nở nụ cười rạng rỡ. Cả người cô run lên vì xúc động, như thể cả thế giới trong khoảnh khắc này chỉ còn lại một mình Văn Quyền.
Cô nói trong nghẹn ngào:
– Văn Quyền, em cũng rất yêu anh… Em sẽ đợi ngày đó… dù phải bao lâu em vẫn sẽ đợi anh.
Rất nhanh, Hạ Lan cúi xuống đỡ Văn Quyền đứng dậy. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hai người thổ lộ tình cảm, cô không muốn trở thành tâm điểm của quá nhiều ánh nhìn xung quanh. Nắm tay nhau thật chặt, cả hai khẽ mỉm cười, lặng lẽ sánh bước đi tiếp, mang theo niềm hạnh phúc ngập tràn trong tim.
Được một đoạn bỗng Hạ Lan chậm bước, cô mím môi nhìn anh thỏ thẻ, tiếng cô hoà nhẹ nhàng như cơn gió.
- Văn Quyền..
Cậu ta vui vẻ nhìn sang cô. Hạ Lan nhìn rụt rè hỏi.
- Có một lần nào anh .. đã từng rung động trước Việt Trinh hay chưa? cô ta thật ra cũng rất khá là xinh đẹp mà. Em tuy là con gái nhưng cũng nhận ra điều đó!
Nụ cười trên gương mặt Văn Quyền khựng lại. Cậu thoáng sững sờ, rồi ánh mắt lộ vẻ bối rối, vì Hạ Lan vẫn còn bận tâm chuyện đó. Bất ngờ, cậu ta giật lùi vài bước, giơ tay ra như muốn giữ khoảng cách, vẻ mặt căng thẳng:
– Anh… không thể trả lời em được… vì anh sợ ở đây sẽ xảy ra án mạng mất!
Dứt lời, Văn Quyền quay người bỏ chạy, dáng vẻ lạch bạch buồn cười. Nhưng vì cánh tay đau treo trước ngực, mỗi bước chạy đều khiến gương mặt cậu nhăn nhó. Chưa kịp thoát đi xa, tiếng quát the thé của Hạ Lan đã vang lên ngay phía sau:
– Đứng lại cho em! Anh dám chạy à?
Chỉ trong chốc lát, Văn Quyền đã bị tóm gọn, để mặc Hạ Lan giận dữ trừng mắt, trút giận vào tấm lưng cậu. Còn miệng thì cười gượng, vừa sợ vừa thấy… may mắn vì vẫn nằm trong vòng tay cô.
Văn Quyền khẽ nghiêng đầu, môi cong lên, nhìn cô đầy nịnh nọt:
– Nhưng anh chạy rồi… vẫn để em bắt lại được mà. Thế có nghĩa là… anh chỉ thuộc về em thôi.
Hạ Lan nghe vậy, đôi mắt lấp lánh vừa ngượng vừa vui. Cô hậm hực quay đi, nhưng khóe môi lại cong cong, chẳng che giấu nổi nụ cười hạnh phúc.
Sau một hồi đùa giỡn, thấy Văn Quyền mồ hôi lấm tấm trên trán, Hạ Lan khẽ chau mày lo lắng. Cô kéo tay anh dừng lại, rồi chỉ về phía đám cỏ ven hồ, nơi có một tán cây to xoè bóng mát dịu dàng phủ xuống mặt nước phẳng lặng:
– Mình ngồi đây ăn nốt đi anh. – Giọng cô nhỏ nhẹ, pha chút dịu dàng quan tâm.
Văn Quyền nhìn theo hướng tay cô chỉ, rồi gật đầu cười:
– Ừ, em nói đâu thì anh nghe đó.
Cả hai tìm một chỗ bằng phẳng dưới gốc cây. Hạ Lan nhẹ nhàng đặt túi đồ ăn xuống, lấy ra mấy món còn lại. Không khí quanh hồ yên ả, gió thổi khẽ, mặt nước lăn tăn gợn sóng, phản chiếu bóng hai người ngồi kề bên nhau.
Ánh nắng len qua tán lá, chạm lên mái tóc Hạ Lan, làm gương mặt cô sáng bừng, dịu dàng như trong tranh. Văn Quyền lặng lẽ nhìn, khoé môi bất giác cong lên thành nụ cười hạnh phúc.
Hạ Lan cẩn thận xúc từng thìa cơm, vẫn giữ thói quen hứng tay bên dưới để không rơi vãi. Văn Quyền nghiêng người, thản nhiên há miệng chờ như khi còn trong căng tin, khiến cô bật cười khẽ:
– Anh đúng là chẳng khác gì trẻ con…
– Trẻ con thì mới được chiều chứ! – Cậu đáp lại, nửa đùa nửa thật, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc.
Trong ánh sáng nhạt dần của hoàng hôn, Hạ Lan vừa chăm chú gắp đồ ăn cho anh, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn gương mặt rạng rỡ của Văn Quyền. Một cảm giác ấm áp len lỏi trong tim, khiến cô thấy những lời hứa hẹn khi nãy không chỉ là phút bốc đồng mà thực sự là điều anh quyết tâm thực hiện.
Còn Văn Quyền, giữa sự bình lặng của khung cảnh, chỉ cần ngồi cạnh Hạ Lan, được cô dịu dàng chăm sóc, cậu cảm thấy như cả thế giới đều có thể gác lại. Khi hộp cơm đã vơi gần hết, Hạ Lan đặt chiếc thìa xuống, ngước mắt nhìn mặt hồ loang loáng ánh cam hồng. Cô khẽ tựa đầu vào vai Văn Quyền, giọng thì thầm như sợ gió cuốn đi mất:
– Em thật sự lúc này đang rất hạnh phúc, chỉ muốn được tập trung để không lãng phí quãng thời gian đi học này. Thi được vào đây đã rất vất vả rồi, em sẽ trân trọng nó.
Văn Quyền im lặng trong thoáng chốc, đôi mắt nhìn xa xăm rồi dần cong lên thành nụ cười. Cậu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, siết chặt:
– Anh cũng sẽ cùng em hoàn thành tâm nguyện đó. Bởi cuộc sống của anh vốn dĩ không thể thiếu em rồi. Nên anh cũng sẽ tập trung học cùng em.
Hạ Lan bật cười, ánh mắt long lanh:
– Thật không?
– Thật!! – Cậu đáp ngay, giọng chắc nịch đến mức khiến Hạ Lan ngẩn người, đôi gò má đỏ bừng.
Khoảnh khắc ấy, cả hai cùng bật cười. Tiếng cười hòa với tiếng gió, tiếng nước vỗ bờ, tạo thành một bản nhạc êm dịu. Trước mặt họ, mặt hồ vẫn gợn sóng nhẹ, phản chiếu vầng hoàng hôn đang lịm dần vào bóng tối, giống như hứa hẹn cho một khởi đầu mới của tình yêu.