Khi Hạ Lan rời đi chưa bao lâu, Văn Quyền vẫn còn mải mê với ván game kéo dài trên phòng. Đến lúc kết thúc, không thấy Hạ Lan đâu, cậu ta lững thững bước xuống dưới.
Trong phòng khách, bà Vương ngồi trầm ngâm, ánh mắt đắm đuối trên lọ hoa Hạ Lan vừa cắm. Thấy mẹ mình, cậu con trai vô tư hỏi, hoàn toàn không hay biết chuyện đã xảy ra trước đó:
– Mẹ có thấy Hạ Lan đâu không?
Bà Vương im lặng, không đáp. Quyền nhún vai, chẳng mấy bận tâm, rồi bước hẳn ra giữa nhà, gọi lớn:
– Hạ Lan… em đâu rồi?
Chị Dung từ bếp hốt hoảng chạy ra, nhưng chỉ kịp thấy bà Vương khẽ phất tay ra hiệu. Hiểu ý, chị lặng lẽ rút lui.
Nhìn thái độ lạ lùng của người giúp việc, Văn Quyền như đoán ra điều gì, lập tức gắt gỏng quay sang:
– Mẹ lại làm gì để Hạ Lan bỏ về rồi đúng không?
Bà Vương vẫn ngồi đó, tay khoanh trước ngực, im lìm như tượng. Quyền bực bội, chẳng buồn nói thêm, sải bước đi thẳng ra cửa. Chính lúc này, giọng bà cất lên, sắc lạnh:
– Con định đi đâu?
Quyền cười nhạt, ném lại:
– Mẹ biết rồi còn phải hỏi sao?
Bà Vương không kìm được nữa, tiếng nói vang lên đầy giận dữ trong căn phòng xa hoa rộng lớn:
– Con còn chút liêm sỉ nào không? Con vác cái thân xác tàn tạ này đến nhà người ta để họ phải chiều chuộng, hầu hạ con à? Con không thấy nhục khi để một đứa con gái khác làm cho ra thế này, rồi giờ còn dám đường hoàng mò đến tìm con gái họ? Còn lòng tự trọng của con Lan, con để ở đâu?
Câu hỏi dồn dập như nhát dao khiến Văn Quyền khựng lại ngay ngưỡng cửa. Bà Vương không dừng, trút hết bực dọc:
– Nhà người ta có mỗi một đứa con gái, nuôi nấng đến tận bây giờ. Con bảo con yêu thương nó, thế con nghĩ họ sinh nó ra chỉ để con muốn thì lấy đi đơn giản thế sao? Yêu thì được gì, con lo được gì cho nó, cho gia đình ông Quân? Trong nhà nó còn hai đứa em nhỏ, liệu con có gánh vác nổi không?
– Đàn ông đã làm thì phải dám chịu. Con bảo không thể sống thiếu con Lan? Vậy hãy chứng minh đi! Để gia đình ông Quân phải tự hào khi gả con gái họ cho Phạm Văn Quyền – chứ không phải vì bố mẹ cậu ta!
Quyền quay phắt lại, tức tối nhìn thẳng vào mắt mẹ:
– Ý mẹ là gì? Nói thẳng ra đi!
Bà Vương ngả người ra sau ghế, vắt chân, khoanh tay, giọng khinh khỉnh:
– Là một thằng đàn ông, khi cưới ai đó làm vợ, con phải báo đáp công ơn dưỡng dục của cha mẹ người ta. Để họ không hối hận vì đã sinh ra một người con gái để gả cho con. Con Lan còn hai đứa em nhỏ, sau này ông Quân già yếu, liệu còn đủ sức lo cho chúng không? Hay đến lúc nó lớn, ông ấy chắc gì còn sống để mà lo cho hai đứa chúng nó. Anh rể như con có gánh nổi không?
Văn Quyền cau mày, ánh mắt lóe lên tia phản kháng:
– Mẹ nghĩ con không lo nổi cho chúng nó sao?
Bà Vương nhếch môi, vẫn cái giọng mỉa mai:
– Vậy thì chứng minh đi! Anh lo được hay tôi lo? Hay bố anh lo? Trong khi bản thân còn chưa học xong, ra trường chưa biết xin nổi việc hay không. Cứ ăn chơi, đàn đúm như thế, thì lấy gì mà lo cho con Lan với hai đứa em nó?
Văn Quyền không nói được gì, ngồi thừ trước bậc thềm, sau lưng là ánh nhìn dò xét của bà Vương. Một lúc lâu sau, cậu tiến sát đến bên mẹ mình, trong ánh mắt đăm chiêu của bà, không hiểu cậu muốn làm gì.
Chỉ thấy cậu ghé sát tai mẹ mình, cất giọng vo ve như ong:
– Thưa bà Vương, con sẽ chứng minh cho mẹ thấy. Vì con cũng có suy nghĩ phần nào giống như mẹ. Con sẽ lo được cho hai đứa bé đó và Hạ Lan thay chú Quân. Còn mẹ… không cần xài cái chiêu khích tướng đó với con trai mẹ đâu. Rồi mẹ hãy đợi đấy xem quý tử của mẹ tài giỏi đến đâu.
Nói xong, cậu lạnh lùng đi lên. Phía sau lưng Văn Quyền, bà Vương ngồi đó, quan sát lặng lẽ cậu quý tử. Khẽ nhếch khóe môi, bà cười thầm trong bụng:
– Thằng ranh con, mày còn xanh và non lắm con ạ!
Lên trên phòng, tiếng game vẫn vang vọng trong máy tính. Cậu cau mày, đưa bàn chân tắt luôn công tắc. Bước ra cửa sổ, tầm mắt cậu phóng ra xa, mông lung hơn bao giờ hết.
Hạ Lan về đến nhà, ông Quân và dì Lệ Thu đang cho hai đứa trẻ bơi ngoài bể. Mỗi đứa một phao “con vịt” mà vẫn tranh nhau chí chóe cả một góc.
Căn penthouse nằm trên tầng cao nhất của tòa chung cư sang trọng, như chiếm trọn cả bầu trời thành phố. Trong tiết trời hoàng hôn, từng khung kính trong suốt từ trần đến sàn như biến thành những bức tranh thiên nhiên khổng lồ, phản chiếu sắc vàng cam rực rỡ đang loang dần ra khắp không gian. Ánh sáng nhuộm cả căn phòng khách rộng thênh thang thành một gam màu ấm áp, xen lẫn chút lãng đãng, khiến mọi đường nét nội thất từ bộ sofa da Ý trở nên mềm mại.
Nghe tiếng cửa mở, cả nhà đồng loạt ngoái nhìn. Bọn trẻ vừa thấy chị về đã reo lên mừng rỡ, ùa ra khiến nước bắn tung tóe khắp sàn. Dì Thu hốt hoảng, vội vàng ngăn lại vì sợ chúng trượt ngã. Ánh mắt cả nhà đều dồn về Hạ Lan – cô đang tay xách một hộp quà to cao ngất. Lũ nhỏ nhao nhao tưởng chị mua quà cho chúng, hớn hở nhảy chân sáo quanh cô.
Ông Quân và dì Thu cũng bước ra phòng khách. Dì Thu khẽ mỉm cười chào đón Hạ Lan. Cô đặt những hộp quà sang trọng xuống bàn, rồi cầm chiếc khăn bông dịu dàng lau người cho bọn trẻ. Nhìn cảnh ấy, ông Quân không giấu được thắc mắc:
– Cái gì mà nhiều thế hả Lan?
Hạ Lan khẽ bế hai đứa nhỏ ngồi lên bàn, vừa cười vừa mở hộp quà đầu tiên. Bên trong là một khay bánh Trung thu với đủ hương vị, được bày trí tinh xảo. Bọn trẻ vừa thấy đã reo ầm lên:
– A! Chị Lan mua bánh nè mẹ ơi!
Cô khẽ xua tay, mỉm cười để mặc chúng tranh nhau, rồi dịu giọng giải thích:
– Là dì Trang mua cho các em đấy ạ. Dì còn gửi biếu dì Thu quà nữa.
Từng hộp quà được Hạ Lan lần lượt mở ra, toàn bánh kẹo nhập ngoại, bao bì sáng bóng với chữ nước ngoài. Cuối cùng, bên dưới còn có ba hộp quà riêng gửi cho dì Thu – toàn là mỹ phẩm đủ loại, từ dưỡng da đến trang điểm.
Dì Lệ Thu nhìn qua, khẽ thở dài, giọng ngập ngừng:
– Chị Trang mua cho em nhiều thế này… mà em thì có mấy khi trang điểm đâu. Phí phạm quá…!
Dì Thu quay sang, nhìn Hạ Lan trìu mến rồi khẽ nói:
– Lan à, con lấy mà dùng đi. Dì vốn không quen xài, lại sợ da dì không hợp.
Hạ Lan nhẹ nhàng mở vài hộp mỹ phẩm, thử so màu với làn da của dì. Cô mỉm cười:
– Dì ơi, con thấy dì Trang chọn rất tinh tế đấy. Những màu này hợp với tông da của dì lắm. Hơn nữa, giờ con cũng không định dùng mỹ phẩm nữa đâu ạ.
Trên đường về, Hạ Lan đã tự đưa ra nhiều quyết định cho cuộc sống của chính mình: từ cách ăn mặc, đi đứng, nói năng cho đến chuyện trang điểm… Tất cả sẽ thay đổi, để trở thành một phiên bản khác của bản thân trong tương lai.
Ánh mắt dì Thu kín đáo hướng về ông Quân. Bởi trước khi Hạ Lan về, ông đã ngồi trò chuyện rất lâu với vợ về buổi gặp bà Vương. Cả hai đều thấu hiểu phần nào những gì con gái đang trải qua.
Thế nhưng, cả ông Quân lẫn dì Thu vẫn chưa thể biết hết những gì đã diễn ra riêng tư giữa bà Vương và Hạ Lan khi ở trong phòng. Cũng không biết con gái mình đang mang một kỷ vật linh thiêng cổ của người mẹ chồng tương lai đã trao lại.
Cô gái bé nhỏ của hai người đang lâng lâng hạnh phúc vô bờ. Cả một màu hồng tương lai đều đang trải ra trước mắt cô bé. Giờ cô thấy mình phải suy nghĩ và hành động chín chắn hơn bao giờ hết.
Hạ Lan lấy con dao nhỏ, cắt chiếc bánh ra từng phần rồi đưa cho hai em. Cô nhìn hai đứa trẻ ăn ngon lành, mỉm cười khe khẽ. Cô cất lời trong niềm vui phơi phới tuổi đôi mươi:
– Dì à, từ hôm nay con sẽ ngủ chung với hai em nhé.
Ông Quân nhìn vợ, vẻ mặt hân hoan. Gương mặt điển trai của ông rạng ngời nhất vào lúc này. Ông có lẽ biết sự thay đổi của cô con gái xuất phát từ đâu. Ông khẽ đặt tay ra sau lưng vợ. Dì Thu nghẹn ngào:
– Hạ Lan, dì cảm ơn con!
Dưới ánh nắng chiều, một gia đình nhỏ đang hân hoan hạnh phúc trong tiếng nô đùa của con trẻ vang lên trong không trung.
Sáng hôm sau, Hạ Lan xuất hiện ở trường với một diện mạo hoàn toàn mới. Khuôn mặt không còn lớp trang điểm cầu kỳ, chỉ điểm nhẹ chút son dưỡng hồng nhạt. Mái tóc được buộc gọn thành đuôi ngựa đơn giản, toát lên vẻ tươi trẻ tự nhiên.
Cô mặc chiếc áo phông cộc tay, phần cổ cài khuy kín đáo, kết hợp cùng quần kaki tối màu và đôi giày thể thao gọn nhẹ, thanh thoát. Không còn đâu dáng vẻ cầu kỳ, những bộ váy áo diêm dúa, những kiểu tóc phải mất hàng giờ tạo nếp như ngày trước. Thay vào đó là một sự giản dị mà trưởng thành, khiến người khác bất giác ngoái nhìn trên sân trường khi cô bước đi.
Vừa bước vào lớp, những tiếng trầm trồ, tiếng huýt sáo vang lên từ đám nam sinh khiến Hạ Lan đỏ mặt ngượng ngùng. Nhóm bạn nữ thì ríu rít chạy lại, kẻ sờ trán, người bẹo má, kẻ thì nghịch mái tóc buộc gọn của cô, như không tin nổi vào mắt mình. Một “cô búp bê tiểu thư” quen thuộc giờ đây lại hóa thành một cô thôn nữ dịu dàng, nết na đến bất ngờ.
Suốt tiết học đầu tiên, khi cô bạn ngồi cạnh định thì thầm đôi câu chuyện phiếm vô vị, Hạ Lan chỉ khẽ đưa ngón tay lên môi ra dấu im lặng rồi cắm cúi chăm chú nghe giảng. Sự tập trung ấy khiến cô bạn tròn mắt kinh ngạc, chẳng dám tin người ngồi cạnh mình chính là Hạ Lan ngày nào.
Giờ ra chơi, Hạ Lan vẫn ngồi yên tại chỗ. Không còn cảnh tung tăng chạy nhảy ngoài sân hay tụ tập cùng bạn bè trêu chọc như trước nữa. Trong lòng cô thoáng nghĩ đến Văn Quyền — giờ này anh vẫn đang ở nhà, cánh tay chưa thể vận động, chắc còn lâu mới quay lại trường. Nhớ lời dì Trang, một nỗi buồn man mác lan trong tâm tưởng – từ nay cô sẽ không còn được ở cạnh anh nhiều như trước.
Nhưng rồi, như một làn gió mới thổi bùng trong tim, cô khẽ đặt tay lên ngực mình. Ẩn dưới lớp vải mỏng, kỷ vật mà dì Trang trao gửi vẫn đang ở đó – sợi dây chuyền mang theo niềm tin và trọng trách. Ý nghĩ ấy khiến cô hân hoan, tiếp thêm cho cô một sức mạnh âm thầm nhưng mãnh liệt. Cô nhất định sẽ làm được, không phụ sự kỳ vọng của dì.
Bất chợt, một cái huých tay tinh nghịch của cô bạn bên cạnh kéo cô ra khỏi dòng suy tưởng. Hạ Lan ngẩng lên, nhìn theo ánh mắt người bạn. Khoảnh khắc ấy, trái tim cô chợt như vỡ tung. Trước cửa lớp, một bóng dáng quen thuộc đang đứng lặng, đôi mắt dịu dàng, trìu mến hướng về phía cô một nụ cười rạng rỡ.
Hạ Lan lao nhanh ra cửa lớp, giọng thảng thốt bật lên:
– Văn Quyền! Sao anh lại đi học lúc này? Tay anh… đã khỏi đâu!
Đôi mắt cô hấp tấp nhìn về phía cánh tay còn quấn nẹp trước ngực anh, từng tia lo lắng dồn dập ùa tới. Khuôn mặt cô thoáng tái đi, vừa sợ anh đau, vừa giận dỗi vì sự bướng bỉnh bất chấp.
Văn Quyền khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhưng có chút gượng gạo. Anh không đáp ngay, chỉ đưa ánh mắt kiên định nhìn cô, như muốn trấn an rằng mọi chuyện vẫn ổn. Cái nhìn ấy khiến Hạ Lan vừa rối bời vừa nghẹn ngào, tim đập loạn trong lồng ngực.
Đám bạn xung quanh thấy Văn Quyền cũng xúm xít lại quan tâm hỏi thăm, có người còn tinh nghịch cố tình dọa chạm vào tay, khiến Hạ Lan nổi đoá lên quát tháo. Văn Quyền khẽ nhìn cô, nháy mắt:
– Trưa nay anh chờ ở căng tin nhé!
Hạ Lan đỏ mặt khẽ gật đầu.
Đám bạn nghịch ngợm lại được dịp cất giọng trêu đùa, nhại theo từng lời Văn Quyền vừa nói. Hạ Lan chỉ mỉm cười, chẳng buồn đáp trả, ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng anh khuất dần nơi hành lang. Trong lòng cô dâng lên một niềm ấm áp ngọt ngào, hạnh phúc tràn đầy. Chưa bao giờ cô lại thấy háo hức đến trường như lúc này, bởi nơi đây có những khoảnh khắc được gần gũi bên người mình thương. Nghĩ đến lời dì Trang dặn dò, đôi má cô bất giác ửng hồng, xấu hổ. Hạ Lan vội vàng cúi đầu, lao nhanh trở lại lớp học.