Mật Mã Zero

Chương 30



Bà Vương ngồi trên chiếc xe oto nhãn hiệu sang trọng trở về nhà sau cuộc nói chuyện với ông Quân. Tâm trạng bà ngổn ngang trăm nỗi tơ vò. Những nỗi lòng bà đã trút ra được với ông Quân không khiến bà nhẹ hơn gánh nặng tí nào. Trái lại bà càng thấy khó xử về chuyện của hai đứa trẻ. Rối rắm, mệt mỏi và nhiều vấn đề y như mối quan hệ của ông Quân và bà ngày trẻ vậy.

Chiếc xe sau một quãng thời gian, đã dừng trước một căn nhà biệt thự sang trọng.

Ngôi biệt thự nằm yên bình giữa lòng khu đô thị Red River, nổi bật với kiến trúc tinh tế pha trộn giữa hiện đại và hơi hướng tân cổ điển. Mặt tiền rộng thoáng, phủ gam màu trắng kem thanh lịch, điểm xuyết những mảng tường kính lớn phản chiếu ánh sáng mặt trời và cảnh quan xanh mát xung quanh. Ban công được thiết kế thoáng đãng, gắn lan can kính trong suốt, mở tầm nhìn hướng thẳng ra dòng sông lấp lánh ánh nước.

Phía trước là khoảng sân lát đá sáng màu, xen kẽ những thảm cỏ xanh và hàng cây cảnh được cắt tỉa gọn gàng. Bên hông nhà, lối đi dẫn ra khu vườn nhỏ với hồ cá, ghế nghỉ và giàn hoa leo, tạo không gian thư giãn tự nhiên. Nội thất bên trong được bày trí hiện đại với trần cao, phòng khách thông tầng, những khung cửa kính rộng mở kết nối trực tiếp với thiên nhiên, mang lại sự thông thoáng và tràn đầy ánh sáng.

Ngôi nhà vừa mang dáng dấp của sự sang trọng đẳng cấp, vừa giữ được hơi thở trong lành, tinh khiết của khu đô thị ven sông – một nơi an cư lý tưởng giữa nhịp sống hiện đại.

Bà Vương bước vào nhà, người giúp việc chạy đon đả tới chào, bà khẽ gật đầu. Đến phòng khách, bà thấy một bình hoa rất to được trang trí rất đẹp, bố cục rất giống cách bản thân bà hay sử dụng, chưa kể đúng loại hoa bà rất thích.

Bà khẽ nhíu mày, song nét mặt vẫn giữ vẻ thư thái. Trong ngôi nhà này, đặc quyền được chăm sóc và thiết kế hoa tươi vốn chỉ thuộc về bà… và một người nữa.

Bà Vương cất giọng hỏi:

– Chị Dung, con bé Hạ Lan đâu?

Người giúp việc tên Dung, trên người vẫn đeo tạp dề, vội từ bếp chạy ra, lễ phép thưa:

– Dạ, cô ấy đang ngoài vườn, thưa phu nhân.

Bà Vương thoáng ngạc nhiên. Bà không hiểu con bé làm gì ngoài đó, cứ ngỡ giờ này nó phải đang quấn quýt bên thằng con trai bà mới phải.

– Chị gọi nó vào cho tôi xem nào. Không biết lại bày trò gì ngoài ấy.

Dung hấp tấp chạy ra sân. Một lát sau, Hạ Lan bước vào, đứng khép nép ngay ngưỡng cửa, chưa dám vào hẳn trong nhà.

– Dì Trang, dì mới về ạ?

Thấy thái độ ấy, bà Vương bỗng nghiêm giọng:

– Còn đứng đấy làm gì? Sao không vào?

Hạ Lan có chút rụt rè. Từ nhỏ đã thường xuyên lui tới nhà này, cô hiểu rõ tính tình bà Vương đến từng cử chỉ, sắc thái.

– Thưa dì, con vừa nhổ cỏ ngoài vườn cho những khóm hoa của dì. Tay chân còn bẩn, con ngại bước vào, nhưng cũng không dám chậm trễ khi nghe dì gọi.

Quả thật, khu vườn hoa ấy vốn chỉ một mình bà chăm sóc. Ngay cả chồng con bà, dù rảnh rỗi cũng không bao giờ bước chân xuống đó, coi việc tỉ mẩn với hoa cỏ là chuyện không đáng bận tâm của đàn ông.

Bà biết Hạ Lan vẫn thường sang phụ giúp từ khi còn bé. Nhưng bà chỉ nghĩ trẻ con thì hay thích khám phá, nghịch ngợm. Vậy mà đến tận lúc lớn, con bé vẫn giữ thói quen ấy. Có lẽ nó thật sự yêu hoa, chứ chẳng phải chỉ để lấy lòng bà. Dù sao, người đã gieo vào nó niềm say mê với hoa từ thuở nhỏ… cũng chính là bà.

Bà bỗng thấy lòng chùng xuống, một thoáng mủi lòng len lén dâng lên. Thế nhưng, như bao năm nay, bà vẫn cố kìm nén, giữ thái độ bình thản với con bé. Không quá khắt khe, nhưng cũng chẳng bao giờ chiều chuộng. Không phải bà muốn Hạ Lan lúc nào cũng rụt rè trước mặt mình. Trái lại, bà vẫn khao khát có thể bày tỏ tình cảm với nó một cách đàng hoàng, công khai và nồng ấm như bao người phụ nữ khác. Nhưng tất cả… đều vì một người – Trần Quân.

Bà khẽ đưa tay ra vẫy, không nói nhiều, chỉ một cử chỉ giản đơn, thân mật nhưng không quá lộ liễu.

Hạ Lan mỉm cười, rồi nhanh nhẹn quay đi:

– Dì đợi con một chút nhé, con vào ngay.

Bà biết con bé định làm gì. Nếu là thằng con trai bà, hẳn nó đã mang nguyên đôi dép lấm lem bùn đất vào nhà rồi thản nhiên sai người làm dọn dẹp.

Quả nhiên, lát sau Hạ Lan trở lại. Tay chân còn vương nước vì vừa rửa ở vòi ngoài vườn. Cử chỉ của nó bình dị, chủ động đến mức khiến bà nghĩ bùi ngùi. Còn bà, mỗi lần như vậy, đều quen gọi người làm xách cho mình dăm ba xô nước ra vườn để rửa tay chân. Hạ Lan sống bên bà từ nhỏ, thừa hưởng không ít đặc quyền, nhưng chưa từng một lần sai bảo ai thay mình. Chính sự khác biệt ấy khiến bà, từ thuở nó còn bé, đã âm thầm quan sát từng hành động nhỏ nhất của con bé.

Hạ Lan đến trước mặt bà, tay khép nép. Chiếc váy trắng tinh đã lấm lem bùn đất nơi chân váy. Bà cau mày, nhưng tay vô thức lấy đã lấy chiếc giấy ăn trong hộp, thản nhiên lau những vết bẩn trên váy cho con bé. Cử chỉ như ngày nào còn nhỏ, vẫn luôn lau miệng mỗi khi thấy cô nhoe nhoét kẹo trên mồm. Hạ Lan bất giác đỏ mặt vì cảm động.

- Ta đã bảo cháu không được đến đây những giờ này cơ mà? Không phải cháu đang giờ lên lớp học sao? Cháu không nghe lời ta sao?

Lan biết bà không phải cấm đoán cô đến nhà, vì bà biết cô đến đây để làm gì và vì ai. Nhưng cái chính là muốn cô tập trung học hành, không mất thời gian quấn quýt bên Văn Quyền. Chỉ là bà không dùng được những ngôn từ thân mật mà thôi. Nhưng hành động của bà thì bản thân cô luôn hiểu.

Dù đứng trước mặt bà Vương lúc này, cô tuy đã 19 tuổi nhưng trong mắt bà, cô vẫn như con nhóc sún răng ngày nào mỗi khi sang chơi.

Bà vỗ vào thành ghế bên cạnh, ngầm chỉ bảo cô ngồi xuống. Hạ Lan thừa hiểu, nhẹ nhàng hạ mình xuống bên cạnh. Đến tư thế ngồi khi mặc váy, cũng đã được

Bà Vương chỉ bảo từ khi còn rất bé.

Giọng bà nhỏ nhẹ, dường như chỉ để mình cô nghe được.

- Ta vừa nói chuyện với bố cháu, và cũng tiện có cháu ở đây. Ta cũng muốn nói chuyện riêng với cháu!!

Hạ Lan thoáng ngẩng lên, đôi mắt chớp nhẹ, có chút lo lắng xen lẫn chờ đợi. Cô khép tay vào lòng, ngồi ngay ngắn, từng cử chỉ đều cẩn trọng như sợ làm phật ý bà.

Bỗng một giọng nói lanh lảnh vang lên trên lầu. Khiến bà Vương cũng phải giật mình.

- Hạ Lan..mang cho anh một đĩa xoài lên đây..

Hạ Lan theo phản xạ toan đứng dậy, nhưng vẫn khẽ liếc sang dò ý bà Vương. Bắt gặp ánh mắt sắc lạnh như một lời nhắc ngầm, cô liền bẽn lẽn ngồi xuống nguyên vị trí.

Bà ngước nhìn lên phía cầu thang, rồi khẽ ngoắc tay ra hiệu cho cô. Chậm rãi đứng dậy, bà tiến vào phòng ngủ, Hạ Lan lập tức vội vã theo sau, không quên cầm theo chiếc túi xách đang trên bàn cho bà.

Căn phòng vốn không xa lạ, bởi từ bé cô đã thường xuyên ra vào, thậm chí từng có lần vô tư tè dầm trên chiếc giường này khi nằm ngủ cùng bà. Chỉ là khi lớn hơn, cô trở nên tế nhị, ít khi bước vào.

Bài trí trong phòng vẫn giữ nguyên sau bao năm, giản dị mà phản ánh rõ nét tính cách của bà.

Như thói quen, bà vỗ nhẹ lên thành giường – ám hiệu quen thuộc mỗi khi Hạ Lan bước vào đây. Cô đặt chiếc túi của bà lên trên bàn trang điểm, rồi khẽ ngồi xuống. Bà nhìn cô chăm chú, nhưng Lan hiếm khi dám đối diện lại ánh mắt ấy.

Bất chợt, bà nắm lấy tay Hạ Lan, giọng trầm khẽ vang lên:

– Lan, con có muốn làm con dâu ta không?

Hạ Lan mím môi, gật đầu khẽ đáp:

– Dì Trang, con yêu anh Quyền. Con muốn làm vợ anh ấy… và từ nhỏ con cũng luôn khao khát có một người mẹ như dì.

Đôi bàn tay bà đặt lên vai Hạ Lan, xoay người cô đối diện thẳng với mình. Giọng bà run run, âm điệu như khác hẳn thường ngày:

– Nhưng hai đứa con không thể mãi thế này được!

Hạ Lan khẽ sững người, rồi nhanh chóng hiểu ra ý bà Vương. Vài hôm trước ở bệnh viện, Văn Quyền đã kể lại cuộc đối thoại giữa anh và mẹ. Câu nói anh thốt ra khi ấy – rằng cả hai đã đi quá giới hạn. Đã từng khiến cô đau đớn, tủi nhục đến tận cùng. Tự trọng của cô bị chà đạp, danh dự và nhân phẩm như vụn vỡ. Cô

lo sợ ánh mắt khinh rẻ của bà Vương, bởi bà là người cô gắn bó từ nhỏ và cũng là người cô hiểu rõ nhất. Nhưng sự việc đã rồi, dẫu có thanh minh cũng chẳng ai tin. Và quan trọng hơn, Văn Quyền vì muốn giữ cô mới đẩy mọi thứ đến bước đường cùng. Dù cách anh chọn có phần cực đoan, cô vẫn đành cắn răng chịu đựng nỗi nhục ấy.

Hạ Lan cúi đầu, bàn tay vò nát vào nhau, khẽ run lên. Cô cắn chặt môi, cố kìm nén tiếng nghẹn nơi cổ họng.

- Dì Trang, con…

Bà Vương nhìn vào đôi mắt hoang mang của cô gái trẻ, trong lòng dấy lên một cơn sóng vừa thương xót vừa nghiêm nghị. Bà siết nhẹ vai Hạ Lan, ánh mắt nghiêm khắc nhưng chan chứa tình mẫu tử.

- Ta vừa nãy cũng đã nói với bố con, ta không ghét bỏ gì con, dù nghiêm khắc nhưng cũng chỉ để cho con tốt hơn. Mặc nhiên thâm tâm ta rất muốn tỏ ra thân thiết tình cảm với con tự tận đáy lòng. Ta mặc dù luôn nói thằng Quyền không thể cưới con được, bởi ý ta chỉ muốn nó nếu chơi bời không xác định với con thì sớm chấm dứt tình cảm. Thậm chí vì một đứa con gái, mà để cả nó và con bị tổn thương. Ta không cam lòng. Nhưng nó đã quỳ xuống nói với ta, đừng cấm cản con và nó. Nhưng nó không thể hiểu, ta muốn hai đứa con đến với nhau biết nhường nào.

Nước mắt bà dưng dưng..Hạ Lan chợt bối rối nhìn bà, đây là lần thứ hai cô thấy bà khóc. Nhưng đây là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến nước mắt của bà.

Còn lần kia, chính là video của bà khi vật vã nhạt nhoà nằm trên bế ghế dưới, của camera xe oto sau khi rời khỏi đám tang mẹ cô…bởi Văn Quyền cho cô xem.

- Dì Trang, anh ấy làm vậy chỉ để khiến con chủ động rời xa anh ấy. Mong dì hiểu cho anh ấy - Hạ Lan vội thanh minh.

Nghe những lời ấy, trái tim người mẹ se thắt, ánh mắt bà mềm lại, khẽ vuốt mái tóc Hạ Lan như vỗ về đứa con gái ruột thịt.

– Lan, kể cả nếu con không đến với thằng Quyền, thì ta vẫn mong con có được một gia đình ấm êm, một người chồng xứng đáng. Nhưng bây giờ, chuyện giữa con và nó đã xảy ra rồi… ta không trách cứ gì cả. Ta cũng từng trải qua tuổi trẻ, từng nếm đủ mọi cung bậc cảm xúc, nên ta hiểu lý do các con hành động như vậy. Nhưng con phải nhớ, hai đứa không thể cưới ngay được, ít nhất cũng phải đợi 5–6 năm nữa. Và càng không thể để xảy ra chuyện có thai ngoài ý muốn.

Bà nhìn thẳng vào Hạ Lan. Cô gái vẫn chăm chú nhìn bà, trong ánh mắt lặng lẽ chất chứa một nỗi buồn mênh mang. Bà Vương khẽ thở dài rồi tiếp lời:

– Lý do các con chưa thể cưới, chính là vì cả hai gia đình, vì tương lai của các con. Thứ nhất, công việc của bố con và bố thằng Quyền… thế hệ của chúng ta vẫn khác bây giờ nhiều lắm. Nếu cưới vội khi chưa học xong, người đời sẽ dị nghị, bảo là “cưới chạy làng”. Thứ hai, cưới mà chưa có công việc ổn định thì uổng phí hết bao tâm huyết bố thằng Quyền đã dành cho nó. Con biết rồi đó, chúng ta chỉ có một đứa con trai duy nhất, đến khi bố nó nghỉ hưu thì cũng phải gửi gắm
thằng Quyền vào một chỗ vững chắc. Mà chính đám cưới của hai đứa sẽ là bước đệm để thực hiện điều đó.

Bà ngừng lại, siết nhẹ bàn tay Hạ Lan, giọng dịu đi nhưng vẫn đầy kiên quyết:

– Con cũng vậy, ta coi con như con gái ruột. Nhưng phụ nữ không thể chỉ dựa dẫm vào người khác. Không có tri thức, không có khả năng tự lập, chỉ quanh quẩn trong nhà… thì khó lòng giữ được chồng con lâu bền. Con hiểu ý ta chứ?

Nghe từng lời dì Trang nói, Hạ Lan cảm thấy trong lòng vừa dậy sóng, vừa lặng đi. Cô cúi đầu, khẽ nắm lấy bàn tay của bà khẽ run, như muốn níu giữ hơi ấm ấy. Từ mẹ cô mất , Hạ Lan vẫn khao khát có một người mẹ dạy dỗ mình, ân cần chỉ bảo mình như thế này.

Đôi mắt Hạ Lan ngân ngấn, cô khẽ gật đầu, giọng nói nhỏ đến mức như thì thầm:

– Con hiểu, thưa dì… Con sẽ nghe lời dì dạy bảo.

Bà Vương nhìn gương mặt thanh tú, hàng mi run run của Hạ Lan, trong lòng thoáng se lại. Bà biết con bé đã chịu đựng nhiều hơn những gì nó nói ra. Một niềm thương xót len vào tim bà, nhưng đôi môi vẫn mím chặt để giữ vẻ nghiêm nghị thường ngày.

– Hạ Lan..từ bây giờ con hạn chế đến đây thôi..con hiểu không?

Hạ Lan nghe câu nói thì hoảng hốt, nước mắt không còn kìm nén được nữa. Cô cầm tay bà quỳ sụp xuống dưới đất. Khóc trong nghẹn ngào.

- Dì ơi, con xin dì..con sẽ nghe theo lời dì, chúng con sẽ không để dì thất vọng đâu. Nhưng xin dì đừng bắt con rời xa anh ấy. Dì biết cuộc sống của con mà.

Anh ấy là tất cả những gì con có bên mình nhất này. Con xin dì..Xin hãy hiểu cho con.

Hạ Lan gục xuống đùi bà, òa khóc như chưa từng được khóc. Bà Vương cũng không kìm nổi dòng nước mắt của mình. Ký ức năm xưa như thác lũ ùa về – ngày đó, người quỳ dưới đất cũng chính là bà, và người bà từng van xin để được ở lại bên cạnh không ai khác chính là cha của Hạ Lan, thay vì đứa con trai bà bây giờ.

Hai người phụ nữ, hai thế hệ, cùng chung cảnh van xin, cùng vì một người đàn ông. Bà ôm chặt lấy Hạ Lan, rồi từ từ ngồi xuống sàn cùng cô. Bờ vai nhỏ bé của Hạ Lan ướt đẫm nước mắt bà.

– Lan… con đã hiểu nhầm ý ta rồi – bà nghẹn giọng, đôi mắt vừa rưng rưng vừa kiên quyết. – Ta không cấm con đến đây để ghét bỏ gì con. Ta làm vậy là để con còn giữ được phẩm giá, còn được mọi người trong nhà này tôn trọng, và được thằng Quyền tôn trọng. Nếu nó thực sự yêu con, thì chính nó phải tìm đến con, phải quỳ dưới chân con, phải chứng minh nó xứng đáng với con. Một người con gái trước khi về làm vợ, phải để cho người đàn ông khao khát và chinh phục mình. Sau này dẫu thế nào, con vẫn có thể ngẩng cao đầu với chính mình, với gia đình họ, bởi xưa kia chính họ phải tìm mọi cách để có được con. Con hiểu ý ta không?

Bà nhấc Hạ Lan lên giường, nhìn thẳng vào mắt cô. Giọng bà đanh lại nhưng chứa đựng sự thật lòng chưa từng có:

– Con phải biết cách để người đàn ông mình yêu nể phục và tôn trọng mình. Đó là điều ta muốn truyền cho đứa con gái của ta – và người đó chính là con. Kể cả thằng Quyền có vì con mà bỏ ta, ta vẫn thấy hạnh phúc. Một đứa con gái bỏ nhà theo trai là sỉ nhục. Nhưng một người đàn ông dám bỏ mọi thứ vì người mình yêu, đó mới là niềm tự hào. Con có làm được không?

Nghe xong, Hạ Lan thấy tim mình nghẹn lại, vừa run vừa hạnh phúc. Cô quỳ xuống, cúi đầu lạy bà Vương, nước mắt lăn dài.

– Mẹ… con hiểu rồi. Con cảm ơn mẹ. Kiếp này con nguyện sống vẹn toàn để báo đáp ân tình của mẹ. Xin mẹ nhận của con một lạy!

Bà Vương cũng rưng rưng, đỡ cô dậy ngồi lên giường, ôm chặt cô vào lòng:

– Đừng gọi ta là “mẹ” khi con chưa chính thức làm vợ thằng Quyền. Đừng bày tỏ tình cảm với ta trước mặt người khác khi chưa là con dâu ta. Hãy giữ tất cả trong lòng. Ta làm thế là để tốt cho con, cho cả gia đình con. Nếu sau này ta có quát mắng con trước mặt người khác, con cũng phải nhẫn nhịn. Con chỉ cần biết: mỗi lần làm con đau, trái tim ta cũng chẳng hạnh phúc gì.

Hạ Lan không còn thắc mắc. Trong lòng cô, mọi lời bà Vương đều đúng đắn. Cô sẽ nghe theo.

Bà Vương gạt nước mắt, mở ngăn kéo tủ lấy ra một chiếc hộp gỗ đỏ đã bong tróc theo thời gian. Bên trong là sợi dây chuyền vàng với mặt đá xanh lam khắc họa tiết cầu kỳ, sang trọng và cổ kính. Bà khẽ cầm lấy, đeo lên cổ Hạ Lan, khéo léo giấu nó trong cổ áo cô.

– Hạ Lan… đây là sợi dây chuyền mẹ ta để lại. Nó đã truyền qua ba thế hệ – từ bà ngoại, rồi đến mẹ ta, và giờ là con. Nếu sau này con có con gái, hãy trao lại cho nó thay ta. Sợi dây chuyền này chỉ có ta và một người khác biết nguồn gốc. Bây giờ, con là người thứ ba.
Hạ Lan rưng rưng nước mắt. Bà Vương đưa ngón tay quý phái khẽ lau giọt lệ trên gò má cô, ánh mắt bà dịu lại, chan chứa yêu thương…

– Hạ Lan… còn một chuyện nữa ta muốn nói cho con biết. – Giọng bà Vương chậm rãi, ánh mắt thoáng một nét hoài niệm. – Dì Lệ Thu chính là người mà ta đã giục bố con cưới. Ta muốn có một người phụ nữ danh chính ngôn thuận chăm sóc cho gia đình con. Ta kể cho con nghe về cô ấy… để con biết trân trọng và tôn kính.

Bà bắt đầu kể lại cho Hạ Lan nghe từng câu chuyện về dì Lệ Thu – từ những vất vả, nghị lực đến sự hy sinh lặng lẽ của người phụ nữ ấy. Hạ Lan lắng nghe, từ bất ngờ chuyển sang khâm phục, rồi òa khóc nức nở trong lòng bà Vương như một đứa trẻ tìm về vòng tay mẹ. Bà dịu dàng xoa mái tóc mềm mại của cô gái bé nhỏ, lòng cũng nghẹn ngào.

Sau cùng, bà lau nước mắt, giọng nghiêm nhưng vẫn chan chứa thương yêu:

– Con về đi. Để lão Hoàng đưa con về. Từ giờ trở đi, con chỉ được phép sang đây khi ta gọi. Và mỗi lần đến, phải đàng hoàng bước lên xe của gia đình ta, cả đi lẫn về. Dù thằng Quyền có gọi hay muốn đón, con cũng không được chạy theo. Trừ khi có lão Hoàng đưa đón, mới được phép. Chuyện giữa hai đứa, ta chỉ nói thế thôi. Nó là đàn ông, chỉ biết nghĩ cho bản thân. Còn con, là phận gái, phải biết giữ gìn. Mang nặng đẻ đau là con, không phải nó. Ta không cấm cản chuyện đó giữa hai đứa, bởi các con đã lớn, nhưng nhất định phải biết giữ cho bản thân, phải biết kế hoạch. Đừng để người ngoài nhìn vào coi thường con.

Nghe những lời ấy, Hạ Lan lại gục đầu xuống lòng bà, nức nở. Bà Vương thở dài, đôi bàn tay khẽ xoa đầu cô như xoa dịu nỗi niềm thương cảm. Rồi bà nghiêm giọng giục:

– Được rồi... Nhớ mang theo ít quà ta chuẩn bị cho hai em và dì Thu. Trung thu sắp đến rồi, coi như lời nhắn nhủ của ta. Từ mai, ta muốn con tập trung học hành cho đàng hoàng. Còn thằng ranh kia, cứ mặc nó. Nó chỉ là một phần trong cuộc đời con. Con còn có gia đình, và còn có ta. Hãy sống cho chính bản thân con và cho gia đình mình. Phải cố gắng học tập, để sau này thay ta gánh vác cả hai bên.

Bà dắt tay Hạ Lan đứng dậy, dịu dàng nói:

– Lau nước mắt đi, đừng để ai nhìn thấy.

Hạ Lan khẽ gật đầu, nắm chặt tay bà, cùng bà bước ra ngoài phòng khách. Nhận quà bà Vương chuẩn bị, cô ngoan ngoãn theo lão Hoàng lên xe về nhà. Trước khi cánh cửa khép lại, Hạ Lan còn ngoái đầu nhìn. Bóng bà Vương đứng đó, khẽ gật đầu với cô. Chiếc xe lăn bánh xa dần, để lại sau lưng hình bóng người phụ nữ đầy uy nghi mà cũng chan chứa tình thương.

Đứng trước cửa, bà Vương ngẩng nhìn theo, lòng dâng lên nỗi niềm nghẹn ngào:

– Trần Quân… tôi chỉ có thể làm được đến thế này thôi. Ân tình nợ ông, tôi sẽ dồn hết lên con bé. Mong nó có được những gì tốt đẹp nhất.

Trên xe, Hạ Lan lặng lẽ đưa tay chạm vào sợi dây chuyền giấu dưới cổ áo. Đôi vai khẽ run lên, nghẹn ngào giữa nước mắt. Nhưng trong sâu thẳm, cô đã thấy một tia sáng của hạnh phúc và hy vọng cho cuộc đời mình.