Bầu trời vào lúc gần xế chiều của mùa thu mang một vẻ đẹp dịu dàng và tĩnh lặng. Ánh nắng không gay gắt, mà trải dài thành những dải vàng óng ánh, mềm mại rót xuống mặt đất. Tầng mây mỏng hờ hững trôi, ánh sáng khẽ nhuộm chúng thành những gam màu nhạt pha chút cam, chút hồng, tạo nên một bức tranh êm đềm.
Dưới mái chòi bát giác bằng gỗ, hai người ngồi thoải mái trên ghế nằm, thả mình đón hơi ấm cuối ngày từ nắng thu. Trước mắt họ mở ra khoảng không rộng lớn: những đồi cỏ xanh ngút ngàn như một thảo nguyên bao la. Địa thế phẳng lặng, không gì che khuất tầm nhìn. Những con đường uốn cong, rải đá cuội vòng quanh mặt hồ xa xa. Thấp thoáng nơi chân trời, vài cột đèn đường vươn lên như những nét vẽ mảnh mai.
Giữa họ là một chiếc bàn nhỏ, trên đó đặt một ấm trà Thái Nguyên Tân Cương đang tỏa khói thơm dìu dịu, Đĩa bánh ngọt đủ loại, màu sắc hấp dẫn và tinh tế. Không gian tĩnh lặng, hơi ấm cuối ngày trong khung cảnh yên bình, như một khoảng dừng dịu ngọt giữa dòng chảy thời gian.
Đài Trang đắp một chiếc khăn lụa mỏng trên người, dáng vẻ thanh cao,hướng nhìn xa xăm. Hắn đang nằm bên cạnh, đeo chiếc kính râm to bản trên khuôn mặt điển trai, hai tay vắt sau gáy.
Cô cầm tách trà, khẽ nhấp môi.
- Vậy vấn đề ở trường của cô bé bây giờ cậu tính sao?
Hắn khẽ thở dài, quả quyết.
– Nhà trường đã quyết định thế, tôi cũng muốn để cho cô ấy có chút thời gian thoải mái ở nhà. Dù sao cũng nên để mọi thứ diễn ra tự nhiên. Chuyện gì cũng vội vàng giải quyết thì cuộc sống này nhạt nhẽo lắm.
Đài Trang liếc mắt, ý tứ đã hiểu.
- Có cần tôi tìm hiểu lai lịch phụ huynh của hai đứa trẻ sinh viên kia không? Chỗ con bé học không phải nơi bình thường, mà có thể khiến nhà trường ra quyết định với Việt Trinh nhanh vậy chắc gia thế họ cũng không vừa. Huống chi hai giáo viên kia cũng bị điều chuyển chỉ trong một ngày.
Giọng hắn vẫn quả quyết..
- Không cần.. khi nào cô ấy muốn đi học lại, thì nơi đó sẽ phải thay đổi. Còn hai vị giáo viên kia, cô giúp tôi tìm hiểu kỹ hơn về họ. Sau này tôi sẽ cố gắng thuận theo tự nhiên “ cảm ơn “ họ sau. Bên phía công an thế nào?
Đài Trang đặt tách trà xuống.
- Không có gì, tên điều tra viên kia đã liên hệ với Tiểu Na, và biết được ai đứng sau vụ triệu tập con bé rồi. Tôi tính tận dụng hắn một chút, dù gì chúng ta cũng cần một công cụ để xử lý hành chính khi cần. Cấp Quận thì dù gì cũng là nơi bao quát quản lý cả khu vực bệnh viện Hoa Sen lẫn Đại học Thanh Xuân. Tôi thấy hắn chắc cũng bị chèn ép tại nơi đó nên muốn thử cho hắn cơ hội thêm sao.
Hắn khẽ trở mình, nằm nghiêng trên ghế, cánh tay đưa xuống gối đầu, quay lưng lại phía cô. Thái độ thoáng chút chán chường. Đài Trang nhìn thấy, cũng hiểu nguyên do, nên im lặng một lúc rồi mới khẽ nói:
- Cậu hành xử như hồi chiều trong bồn tắm là sai rồi. Con bé tuy không phải là một người lỗ mãng, nhưng nó cũng là đứa sống theo bản năng rất nhiều. Nó coi vấn đề cậu thay đồ cho nó là một điều thiêng liêng trong đời. Không mấy đứa con gái nào thời đại này còn quan niệm như nó. Vậy mà cậu đối với nó thái độ như vậy. Nó cũng sẽ nghĩ ngợi rất nhiều. Cậu không thể nhìn con bé bằng ánh mắt của một cô gái trưởng thành, và là người phụ nữ bình thường sao?
Cô dừng lại dò xét, nhưng hắn vẫn im lặng. Sau một thoáng lưỡng lự, cô nói tiếp:
- Hay cậu cưới con bé luôn đi..dù gì nó cũng đủ tuổi rồi. Hãy yêu thương nó bằng cảm xúc của một người đàn ông đơn giản, đừng để nó nghĩ cậu vẫn chỉ coi nó là một người anh đơn thuần. Vạn lời nói quan tâm của cậu không bằng hành động của một người chồng kề bên.
- Không phải là quá sớm sao? cô ấy còn một tuổi trẻ dài phía trước. Bước vào hôn nhân chỉ khiến cho thanh xuân của cô ấy bị chôn vùi không bao giờ lấy lại được..
Đài Trang khẽ hỏi:
- Cậu nghĩ cậu còn trẻ sao?
Hắn im lặng không đáp..
Không gian lại trở về yên bình, chỉ còn ánh hoàng hôn lặng lẽ phủ xuống. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương cỏ non lẫn chút lạnh lẽo của hoàng hôn cuối thu. Đài Trang khẽ kéo chiếc khăn lụa sát người hơn, đôi mắt nhìn ra xa mông lung.
Hắn cũng ngồi thẳng dậy, rót thêm một tách trà, nhâm nhi rồi cầm lấy chiếc kẹo lạc Nam Định, cắn mạnh một miếng.
- Để tôi đi một chuyến cùng Lão Đại và Tam Muội ra nước ngoài đã, xong chuyện rồi tôi về xử lý sau.
Đài Trang giật mình, thảng thốt lo lắng:
- Cậu mà đi lúc này không ổn đâu, con bé đang tâm trạng như thế, rồi lại có cả Tam Muội đi cùng nữa..trong khi cậu thừa biết nó đang hụt hẫng vì suy nghĩ lung tung về cậu và cô ta..
Hắn lặng lẽ rót thêm cho mình một tách trà nữa. Trong lòng hắn rất rõ những gì Đài Trang nói, nhưng không còn sự lựa chọn nào khác.
- Tôi hiểu chứ, nhưng việc này không thể dừng được. Vấn đề máy proton không đơn giản. Tôi không đi không được.
Nghe đến đó, Đài Trang cũng hiểu. Bản thân cô cùng Lão Đại vừa trở về, chính vì phải sang đó xử lý chuyện đấy.
– Nhưng lãnh đạo đều đi hết, bệnh viện còn ai điều hành? – cô chau mày hỏi.
Hắn đứng dậy, phủi nhẹ trên chiếc ghế những mẩu kẹo lạc ăn vương vãi.
- Chúng tôi sẽ nhờ Ban cố vấn quản lý giúp thời gian đó.
Thấy hắn đã tính toán đâu vào đấy, cô cũng không nói thêm. Chỉ thở dài, ánh mắt xa xăm, để mặc dòng suy nghĩ trôi về những tháng ngày sắp tới, về ngôi nhà trong tương lai mà cô từng mường tượng.
Bất chợt, hắn cất giọng, ngắn gọn nhưng khiến tim cô ngừng đập:
- Chị…!
Đã rất lâu rồi, hắn không gọi cô bằng cách ấy. Trong khoảnh khắc ấy, giữa hai người thoáng hiện lên một mối dây ràng buộc thật thân mật, riêng tư, vượt lên trên mọi khoảng cách.
Hắn ngước nhìn trời chiều, khẽ buông một câu tưởng như bâng quơ:
– Vậy là… sắp hết năm rồi.
Nghe tiếng gọi của hắn, cô lặng người, đôi môi khẽ mím lại, nhưng không nói gì. Trong miên man, cô cảm nhận rõ hơi ấm của buổi chiều đang dần tắt, cùng sự chơi vơi dâng lên trong lòng.
Hắn vẫn đứng đó, bóng dáng cao lớn in lên nền ánh chiều đang buông xuống. Không gian chìm trong khoảng lặng nặng nề. Rồi lặng lẽ bước dần vào trong. Cô không nhìn theo, ánh mắt vô định phía chân trời. Chợt khóe mắt hai dòng lệ lặng lẽ rơi. Cô hiểu Hắn muốn nói gì.
Đúng vậy..cô đã ba mươi mốt tuổi rồi!. Một sự trống trải trong tâm can chợt ùa về.
Hắn đứng lặng trước cửa phòng Việt Trinh, ánh mắt thẫn thờ nhìn xa xăm. Phải một lúc lâu sau, hắn mới cất được lời:
– Kẹo Dừa…!
Không có tiếng hồi đáp.
– Kẹo Dừa, mở cửa cho anh…!
Mãi một lúc sau, giọng Việt Trinh mới khe khẽ vang lên, có chút nghèn nghẹn:
– Em đang ngủ… có gì để tối nói sau.
Hắn đặt bàn tay lên cánh cửa, ngón tay vô thức lướt nhẹ trên mặt gỗ, gương mặt đăm chiêu. Rồi một hồi, bằng một giọng nghiêm hẳn lại, hắn gọi:
– Việt Trinh… mở cửa!
Tiếng gọi lần này không còn đơn giản. Bởi giữa hắn và cô, xưa nay chỉ có Xoài Non – Kẹo Dừa. Nếu có khi nào hắn dùng đến tên thật, ắt hẳn chuyện đó không còn là trò đùa, cũng không thể được phép coi thường.
Quả nhiên, cánh phòng bật mở ngay lập tức. Việt Trinh lặng lẽ đứng đối diện hắn, không gần cũng không xa. Khi cánh cửa hé ra, cô đã chủ động lùi lại một khoảng, hai tay buông thõng, ánh mắt vô hồn nhìn thẳng hắn.
Đối diện sắc thái ấy, hắn không khỏi thầm thở dài.
Hắn khép cửa lại, tựa lưng vào đó, ánh mắt chăm chú nhìn cô. Việt Trinh vẫn im lặng, không biểu lộ bất cứ phản ứng nào.
Bất giác, hắn tiến lên, đặt bàn tay lên gò má cô, chăm chú nhìn sâu vào gương mặt ấy. Nhưng đôi mắt Việt Trinh vẫn trống rỗng, ánh nhìn vô hồn lướt qua vai hắn, thân thể không hề nhúc nhích.
Bàn tay của hắn kéo gương mặt cô lại gần. Điên cuồng lách qua đôi môi Việt Trinh, nhưng vô vọng vì hàm răng đã khép sẵn không hé mở. Cánh tay còn lại của hắn hoang dại luồn sâu vào phía lưng, di chuyển xuống bên dưới hạ thể của Trinh. Nó vượt qua cả rào cản xiêm y, nóng hổi chạm vào da thịt.
Ánh mắt Việt Trinh trợn tròn, đôi môi hắn vẫn điên cuồng khắp khuôn mặt cô. Hắn vội quỳ xuống, chiếc áo của cô bị tốc lên đột ngột. Đôi môi của hắn đã chuyển vị xuống phần làn da thon gọn giữa vùng eo nhỏ nhắn của Việt Trinh.
Hắn cắn nhẹ, tuy không đau nhưng cô cũng giật mình nhăn mặt. Việt Trinh không phản kháng, cũng chẳng tỏ thái độ gì. Hơi thở như vô hình, không rung cảm.
Một giọt nước mắt cô trào ra, đôi môi mím chặt. Bên dưới đôi chân lạnh ngắt.
Hắn bế bổng Việt Trinh lên và đặt cô xuống giường, tuy cẩn thận rất nhẹ nhàng nhưng cô cảm thấy trời đất như sụp đổ. Thân thể Trinh bất động như pho tượng, đôi mắt nhìn chăm chăm trần nhà.
Người cô khẽ bị lật nghiêng, rất nhanh, tất cả trở nên trống trải. Trinh khẽ cười, chua chát trong nước mắt..” Quả thật, anh ta rất giỏi trong khoản cởi đồ cho người khác!!”
Hắn nhìn Việt Trinh như cố xoáy tâm can của người con gái đối diện, ánh mắt của cô cũng không né tránh, trực diện nhìn hắn - gương mặt vô thần, chỉ có hai hàng nước mắt chảy dài xuống vành tai lạnh ngắt. Hơi thở của hắn trải nhẹ trên khóe mắt của Việt Trinh, đôi môi của hắn nuốt lấy những vị mặn từ đôi khóe mi của người thiếu nữ tuôn trào. Sức nặng đang dần đè lên cô, hơi ấm đã bao phủ, không còn ngăn cách giữa hai cơ thể. Làn da nóng ấm cọ xát vào nhau. Hai bàn tay cô vò nát ga giường.
Cô chua xót nhìn mông lung vào khoảng không. Lệ càng ướt đẫm mái tóc bên vai. “ Vậy là thời khắc này đã đến.. rốt cuộc cô cũng bước sang ngã rẽ cuộc đời”. Trinh cười khẩy, cay đắng nhắm mắt đón nhận, thân thể cô như một khúc gỗ không có chút gì phản kháng.
Hắn rên khẽ trong hoang tàn trên nhũ hoa của Việt Trinh.
- Cho anh…được làm người đàn ông của em nhé!
Hắn chống tay nâng người lên nhìn cô, hơi thở dồn dập như huyết nóng phả vào cổ Việt Trinh. Đôi chân trần cô dần bị hé mở thụ động dưới tác động của hắn. Cô lạnh băng nhìn hắn, khẽ nhếch cười sương giá, giọng cô cất lên..như lát cắt trong không gian nhầy nhụa nãy giờ.
- Tùy anh thôi! Nếu thật sự anh có cảm xúc với em..
Cô cười nhạt, đôi mắt nhắm nghiền, đón chờ trong cam chịu.
Gương mặt của hắn bắt đầu nhớp nháp khắc cơ thể cô gái nhỏ, từ đầu đến tận ngón chân. Không chỗ nào còn sót lại. Thậm chỉ cả những nơi sâu kín nhất, hắn cũng không ngại ngùng mà hoang phá.
Cô im lìm, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch da thịt. “ “Anh ta muốn đày đọa mình đến cùng cực rồi mới định làm điều anh ta muốn chăng?”..cô nhủ thầm. Rồi cố để tâm trí được hư vô chìm vào giấc ngủ, mong muốn khi tỉnh lại - mọi thứ đã kết thúc.
Khóe miệng của hắn sau khi cắn xé mọi nơi khắp cơ thể cô, đang dừng lại ở phần eo nhỏ nhắn. Cô thở dài, chỉ mong chuyện này sớm kết thúc.
Nhưng Việt Trinh thấy lạ, cảm giác lạnh lẽo ở vùng da. Ướt át đến bất thường, thậm chí một dòng nước bỗng đọng trên da thịt, chảy ngược phía dưới đệm. Cô mím môi lưỡng lự..rồi đưa vội hai cánh tay. Nâng mặt hắn lên nhìn trực diện.
Quả nhiên..gương mặt hoàn mỹ như tượng cẩm thạch hắn đang lệ nhạt nhòa, từng giọt chảy mạnh xuống hai bên bầu má cô. Cô sững sờ trước biểu cảm của hắn không biết nói gì. Một vị chát ở khóe miệng Trinh khi đôi môi hắn chạm nhẹ vào.
- Anh xin lỗi..
Hắn nấc lên rồi rời xa thân thể Việt Trinh, ngồi quay lưng lại, sát mép giường. Đôi bờ vai hắn run run. Lần đầu tiên trong đời, cô thấy hắn khóc. Việt Trinh muốn đưa cánh tay ra chạm vào hắn để cùng đón nhận cảm giác. Nhưng nghĩ tới biểu cảm hắn ngồi co ro trong bồn tắm khi thấy cô. Tự khắc cánh tay Việt Trinh không thể cất lên được. Cô nhắm mắt trong tuyệt vọng. Để mặc thân thể da thịt lạnh giá không che đậy trên chiếc giường nhàu nát hoang tàn.
Khi Trinh tỉnh lại, cảm thấy ngột ngạt khó thở. Khẽ cựa mình, mới hay bản thân đang trong vòng tay xiết chặt của hắn. Cơ thể Việt Trinh lúc này cũng dần cảm nhận được sự nhạy nơi làn da của mình. Hắn đang ôm cô, cả hai không có sự ngăn cách nào. Hơi ấm trực tiếp từ hắn truyền sang cô. Phần cơ thể bên dưới của cả hai, động chạm đến không thể gần hơn được nữa.
Nghĩ tới những hành động điên cuồng lúc trước của hắn.. Việt Trinh thấy nổi da gà kinh hãi.
Cô trở mình thoát ra, hắn cũng chợt mở mắt. Thấy thiếu nữ trong tay mình đang dần ngồi dậy. Hắn cất tiếng hỏi:
- Em đi đâu?
Việt Trinh vô cảm đáp
- Đi vệ sinh…!
Cô nhìn ra phía cửa định tìm lại xiêm y của mình, nhưng sự hiện diện không có. Bất giác Trinh quay sang hai bên để tìm, phát hiện hắn đang nhìn mình - phần thượng thể đang không có gì che chắn. Cô hiểu nhưng không cảm xúc gì. Thấy xiêm y đang gấp gọn trên phía gối. Việt Trinh thản nhiên đứng trước mặt hắn, trực diện vận y phục lên người. Không gấp gáp, không che đậy. Một sự thờ ơ lãnh cảm đến hắn cũng phải giật mình.
Bữa tối hôm ấy diễn ra trong sự lặng lẽ. Lần đầu tiên trong đời, hắn ngồi ăn cùng phía với cô. Trước nay, từ khi còn nhỏ, sư phụ và hắn luôn ngồi đối diện với cô.
Cũng chẳng rõ vì sao, nhưng lâu dần thành thói quen, đến mức cô mặc nhiên xem đó là vị trí của mình.
Sư phụ cũng nhận ra sự thay đổi này, nhưng người im lặng, không nói. Vừa được một lúc, hắn bất ngờ gắp thức ăn cho cô. Hồi nhỏ thì còn có, nhưng từ khi cô lên cấp ba, điều ấy chưa từng lặp lại.
Việt Trinh điềm nhiên trước hành động ấy, kể cả khi hắn cố tình gắp thêm vài lát ớt vào bát. Cô không ăn, nhưng cũng chẳng gạt bỏ, chỉ để nguyên đó.
Sư phụ thì lại khó chịu thấy rõ. Người khẽ quay đầu đũa, gắp từng lát ớt trong bát cô ra ngoài, vẫn chẳng nói lời nào. Thế nhưng, chốc chốc hắn lại kẹp thêm vài lát khác, còn người lại kiên nhẫn bỏ ra. Đến lúc này, dường như sư phụ đã hiểu điều gì đó đang diễn ra.
Việt Trinh vẫn ăn uống bình thản như mọi ngày. Ăn xong, cô chủ động nhờ sư phụ dọn giúp, còn mình xin phép lên phòng trước. Sư phụ chỉ khẽ gật đầu, trong lòng cũng muốn cô bé nhanh chóng thoát khỏi cái bầu không khí quái ác mà hắn đang cố tình tạo ra.
Khi bóng dáng Việt Trinh khuất lên cầu thang, sư phụ mới đặt đũa xuống, quay sang, chỉ thẳng vào mặt hắn. Giọng người lúc này chẳng còn chút nể nang nào nữa.
- Cậu từ khi nào biết phá rối người khác vậy? Con bé đang như vậy trêu trọc nó vui lắm à? Còn tiếp diễn lần nữa cậu đừng trách tôi ác.. Ăn xong thì tự dọn dẹp đi.
Nói dứt lời, sư phụ lừ lừ đứng dậy, chậm rãi bước vào phòng, để mặc hắn còn ngồi lại một mình. Trước mặt, những món ăn bày biện ê hề, dư thừa đến mức quá sức cho ba người. Hắn vẫn ngồi đó, ngồm ngoàm nhai, như thể chẳng bận tâm đến bầu không khí vừa đặc quánh trong căn phòng.
Việt Trinh không về phòng ngay mà tha thẩn ngoài sân. Cô đi vài vòng quanh vườn rồi dừng lại, ngồi xuống chiếc xích đu ở góc. Khu vườn được chăm sóc và khử trùng cẩn thận mỗi tuần nên sạch sẽ, thoáng đãng, dễ chịu chẳng khác gì trong nhà – chỉ là rộng rãi hơn và ngập tràn khí trời.
Mang theo nhiều cảm xúc, Trinh khẽ ngẩng mặt lên. Mảnh trăng thu sáng trong treo lơ lửng giữa bầu trời, từng áng mây bạc lững lờ trôi. Đồng quê tĩnh lặng, không bị ô nhiễm bởi ánh sáng hay âm thanh, khiến cô nghe rõ tiếng côn trùng rả rích và nhìn thấy rõ những vì sao li ti lấp lánh.
Khác với anh – người say mê lặng ngắm mưa – Việt Trinh chỉ yêu sao trời. Thuở mới về đây, cô thường trải chiếu ra vườn, nằm nhìn bầu trời cho đến khi thiếp đi, để rồi phải được anh bế vào phòng.
Cô cứ ngồi đó, hồn theo những vệt mây, chẳng bận tâm thời gian. Chợt xúc cảm dâng trào, cô nằm xuống thảm cỏ xanh, ngước nhìn ánh trăng vằng vặc. Thời gian trôi dài, mí mắt khép lại, để mặc tâm hồn hòa lẫn cùng thiên nhiên.
Cô đâu hay biết, từ xa trên mái tòa nhà kính, hai bóng người đang dõi theo mình.
Sư phụ lặng lẽ bên hắn, rồi khẽ giục:
– Bế con bé vào đi… đang ốm, dầm sương nhỡ cảm thì sao.
Hắn gật đầu, quay xuống dưới. Nhưng rồi bất chợt dừng lại, ngoảnh nhìn cô gái nhỏ nơi xa và trầm giọng:
– Đài Trang… hình như ở đây lâu rồi chẳng có chút náo nhiệt.
Ánh mắt hắn dõi về phía Việt Trinh, người con gái hắn đang yêu phía đằng xa..
– Tôi muốn làm gì đó để cô ấy vui hơn… trước khi tôi đi.
Đài Trang thoáng hiểu ra, mỉm cười:
– Vậy thì tiệc BBQ nhé…!
Hắn gật đầu, rồi sải bước xuống sân. Việt Trinh vẫn nằm thư thái trên nền thảm cỏ xanh. Bất chợt, cô thấy mình như bay bổng, nằm gọn trong vòng tay rắn rỏi. Hắn bế cô trở về phòng, ánh mắt hắn xa xăm như thuở nào. Khoảnh khắc ấy, cô bất giác vòng tay ôm lấy cổ vai hắn. Đặt cô xuống giường, hắn khẽ nói..
- Cho anh bên em đêm nay nhé.
Cô không trả lời câu ý câu hỏi..chỉ than nhẹ.
- Em đau đầu, muốn ngủ một giấc yên bình quá.
Hắn mỉm cười rồi bước về phòng, đưa cho cô một viên thuốc và cốc nước. Cô nhận lấy và uống nó. Việt Trinh đặt mình nằm xuống bên cạnh hắn.
Trong đêm tối căn phòng, bàn tay hư hỏng của hắn lại lần mò trong tà áo của cô, đặt tại nơi không đúng chỗ. Cả hai nhìn nhau, rồi lặng lẽ mỉm cười chìm dần vào giấc ngủ.